Tiết trời đầu thu, thành Lạc Dương vẫn có vẻ oi bức, nhưng trong thành Đan Châu trời thu đã đến. Quang cảnh Đan Châu này gần nửa là núi, nơi nơi đều râm mát như được che, mặc dù là ngày hè nóng bức nhất cũng không khốc liệt đến mức không chịu nổi, chứ đừng nói là tiết trời đã vào thu rồi. Bởi vậy Thời Ngự Sử che cửa sổ, trong phòng cũng không thấy khó chịu.
Trong phòng không hề oi bức, nhưng Thời Ngự Sử đang nằm trên giường thì ai má ửng hồng giống như là uống rượu say, trán lấm tấm mồ hôi. Dưới người y, chính là vị tiểu phu nhân gặp bất ngờ trên hồ Sĩ Vọng.
Tiểu phu nhân này họ Tạ, khuê danh Điền Điền, vốn là một thương nhân, trượng phụ buôn bán ở Kinh Bắc, bây giờ tình trạng phương Bắc không tốt, phải trở về quê cũ Quan Nội, trượng phu có ở phía sau giải quyết một số chuyện, nàng đi trước, nghỉ ở chỗ này đợi trượng phu.
Sau khi trở nên thân quen với Thời Ngự Sử, bèn nói đến chuyện gia đình, như là nhà mình bởi vì không được giáo dục, nên trượng phu chuyên sủng mấy nàng thị thiếp, lạnh đạm vô tình với nàng. Nói những chuyện này, Thời Ngự Sử rất thông cảm. Tạ Điền Điền lại hết lần này đến lần khác cho thấy nàng cầm kì thi họa đủ tài, mọi thứ đều gãi đúng chỗ ngứa của Thời Ngự Sử.
Thời Ngự Sử vốn đã thích tướng mạo đoan trang, khí chất cao nhã của nàng, lại thương nàng tài trí xuất chúng mà hồng nhan bạc mệnh, dưới sự gợi ý tế nhị của nàng, hai người không đến hai ngày đã tình chàng ý thiếp, âm thầm qua lại, chỉ còn lớp giấy cửa sổ cuối cùng là chưa đâm thôi.
Mấy ngày nay, Thời Ngự Sử không hề bỏ lỡ công sự, y phái người giả làm người trợ giúp, đi quanh thôn làm công ngắn hạn, thu hoạch cây trồng vụ sớm, nhân cơ hội bắt chuyện với địa chủ trong làng. Thời Ngự Sử biết rõ, rất nhiều chuyện giấu được phía trên không giấu được phía dưới, bên trên hao tâm tổn trí điều tra cũng khó điều tra được điều gì, nhưng những người ở dưới sớm đã biết rồi.
Do vậy nếu ngươi thật sự muốn đi thăm dò, những người đó sẽ tuyệt đối không nói chuyện cho ngươi nghe, cho dù y chính là người bị hại. Ngươi dù sao cũng phải đi, y lại đời đời kiếp kiếp sống nơi này. Nhà giàu bất nhân nào tạo phản, ngươi trị một mình y thì được trị sao nổi cả nhà y. Bọn họ thà rằng chịu khổ một chút, chứ không chịu đắc tội với cường hào. Thông qua biện pháp như vậy, lại có thể nghe được tin tức chân thật nhất.
Còn y cũng nhanh chóng hóa thân thành thương nhân bán lương thực, chuyên ở mấy chỗ xuất nhập lương thực trong thành, dần dần có được sự tín nhiệm của bọn họ, hoặc ít nhiều cũng hiểu được một ít tình hình. HÔm qua, Thời Ngự Sử nắm được một số chứng cứ xác thực, mừng rỡ quá nên đã uống nhiều, nhất thời không khống chế nổi, vị tiểu phu nhân này lại có ý nghênh đón, hai người liền quấn lấy nhau, làm một đôi uyên ương ngắn ngủi.
Lớp giấy cửa sổ này một khi bị rách, sẽ không có cách nào có thể khôi phục.
Lúc này, Thời Ngự Sử nhìn thấy tiểu phu nhân dưới người mình quyến rũ lại đoan trang, kiêu ngạo lại thẹn thùng, có một loại cảm giác mê hoặc không thể tả nổi, không khỏi vui vẻ, cúi đầu ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang phơi phới ý xuân của nàng, mút chặt đôi môi anh đào của nàng.
Trong lúc vô tình, Thời Ngự Sử liền đạp rơi tiểu khố, lại cởi đồ lót của nàng xuống, muốn làm khách sau màn. Cánh tay Tạ Điền Điền yếu ớt chống đỡ lấy bộ ngực của y, thoái thác nói: - Trời vẫn chưa thực sự tối, xấu hổ lắm!
Thời Ngự Sử thở dốc nói: - Tiểu nương tử xinh đẹp như thế, thật khiến người ta không chờ đợi được. Bây giờ cung đã trên dây, không bắn không được. Nương tử xem nhé. Nói đoạn, thân dưới rắn chắc, đâm vào nơi mật ngọt của tiểu phu nhân, tiểu phu nhân kêu lên một tiếng, xấu hổ che mặt, không nói thêm gì nữa.
Thời Ngự Sử mừng rỡ, đem đôi đùi trắng nõn kia vắt lên vai, nhìn khe hở hồng nhỏ giữa đùi, lắc đầu đắc ý than rằng: - Cỏ thơm làm mê đắm lòng người, làm hao mòn xương người, đục khoét linh hồn người! Ra sức đưa về phía trước, hai bên cùng khẽ kêu lên, một trận vân sơ vũ cuồng. Trong mái hiên đầy sắc dục, đang cuồng si, chỉ nghe phía cửa vang lên một tiếng động thật lớn, bị ngươi khác đập phá. Rất nhiều người đội mũ quả dưa áo xanh đột đèn lồng xông tới, chợt nghe một người hô to: - Khá lắm tiện tì! Chẳng trách đến phòng tìm người không tìm thấy, hóa ra lúc này đang vụng trộm với tên này.
Người nọ hô lên một tiếng, dọa cho Thời Ngự Sử nhất thời mềm nhũn, vội vàng từ trên người tiểu phu nhân lật người xuống. Chỉ thấy hai người đốt đèn xông vào, trong đó có một người râu dài, ra vẻ đạo mạo, mặc một bổ cổ áo tròn ống tay thẳng, đầu đội khăn vấn sừng mềm, uy phong khí thế thật không tầm thường.
Thời Ngự Sử biết là trượng phu của vị phu nhân này buôn bán ở phương bắc, hôm nay đã đến rồi, xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, xấu hổ vô cùng, đành túm lấy chăn mỏng che mặt. Phu nhân kia trần truồng lăn xuống giường, quỳ trước mặt người ăn mặc như sĩ tử kia, nước mắt lưng tròng năn nỉ nói: - A lang thứ tội, không phải thiếp không tuân thủ nữ tắc, thật là do y dùng lực bức bách, thiếp liều chết không được, đành phải theo y
Thời Vũ vừa nghe thấy thế không khỏi hoảng hốt, ánh mắt như chợt lóe, một ý niệm bỗng nảy lên trong đầu: - Rơi vào tròng!
Thời Ngự Sử tức sùi bọt mép nói: - Hay, thủ đoạn hay lắm! Hóa ra hai vợ chồng người là những kẻ lừa đảo lành nghề, muốn lừa bịp tống tiền Thời mỗ ta sao? Các người chắc cũng biết thân phận Thời mỗ, có tin bản quan xử các ngươi tội xảo trá vơ vét tài sản, mưu hại quan viên, lưu đày ba nghìn dặm không? Sĩ nhân râu dài kia kinh hãi nói: - Ngươi là quan? Ngươi là quan viên phươn nào? Đã đến châu này, không ở nhà trọ, lại chạy đến thuê chỗ này? Bản quân đường đường là Mục Thủ một châu, sao lại làm cái trò vơ vét tài sản, mưu hại quan viên?
Thời Ngự Sử kinh ngạc hỏi: - Mục Thủ một châu? Ngươi ngươi là
Râu dài nói: - Bản quan là Thứ sử Đan Châu Lý Tuấn Phong.
Thời Ngự Sử quá sợ hãi, chỉ tiểu phu nhân trần truồng quỳ trên mặt đất tự xưng là Tạ Điền Điền kia nói: - Vậy nàng ấy là ai? Râu dài nói: - Đó là thiếp thân của bản quan, bởi vì vợ cả ghen tuông, nên phải ra khỏi phủ, sao?
Thời Ngự Sử nhìn Lý Thứ sử, lại nhìn tiểu phụ nhân họ Tạ, chiếc chăn mỏng trên tay lặng lẽ tuột xuống
Cùng đêm đó, phủ Phu Châu, cùng là trăng sáng gió mát, tình thơ ý họa, mấy người lại tập trung ở nhà kho Phu Châu, dường như đang làm mấy trò buôn bán đầu trộm đuôi cướp. Ẩn trong nhà kho Phu Châu chính là Cổ Trúc Đình Cổ cô nương và ba vị huynh trưởng. Bọn họ đã hỏi được tình hình nhà kho Phu Châu từ miệng của Kha Chiêu, bây giờ Kha Chiêu đã bị bọn họ chuyển đi trông giữ rồi, sung làm nhân chứng quan trọng.
Mấy ngày nay, đi lại ở Phủ Phu Châu, cùng với những lời nói mà Dương Phàm đã nói, hoàn toàn xác minh, Cổ Trúc Đình cuối cùng hiểu được, cái mà Dương Phàm nói là lương thực quan trọng thế nào đối với một quốc gia, những gia đình quyền quý này lại thông qua lương thực thế nào để khống chế hoặc làm ảnh hưởng đến các chính sách quan trọng của quốc gia.
Mùa thu hoạch hàng năm họ đổ số tiền lớn vào mua lương thực, năm đói kém lương thực lại bán lương thực ra, đây là thủ đoạn đơn giản nhất để kiếm chác lương thực. Từ nơi có lương thực phong phú mua lương thực về, vận chuyện đến bán ở những nơi thiên tai, đây là quyết sách mà bọn quan phủ địa phương làm đủ mọi trò để có lợi cho bọn họ. Chuyện vận chuyển lương thực nói ra thì dễ dàng, nhưng trừ quan phủ ra chỉ có bọn họ mới có đủ sức của để làm chuyện đó, quan phủ mặc dù không có hành vi ủy thác đùn đẩy hoặc là tham ô, trình tự cũng không thể đơn giản hóa bằng bọn họ được, hiệu suất làm việc cũng không thể nhanh bằng bọn họ.
Bởi vậy quan địa phương chỉ đành nể trọng bọn hổ, hơn nữa là vĩnh viễn chỉ có bọn họ, điều này khiến cho bọn họ đứng ở thế bất bại. Chỉ cần bọn họ không muốn tạo phản, quan phủ không thể cưỡng đoạt, tất cả đều nằm trong vòng giải quyết của quy tắc mà luật pháp nhà nước cho phép.
Kể từ đó những quan phủ có việc cầu người kia sao có thể không thỏa hiệp? Những lão bách tính chưa ăn cơm sẽ tạo phản, hậu quả này nghiêm trọng thế nào. Cho nên, những nhà quyền quý nắm giữ lương thực, từ một trình độ nhất định, liền có quyền phát ngôn. Hơn nữa, một số khu vực lấy khai thác mỏ thiếc là chính, có nhiều chỗ chủ yếu là nuôi tằm, có nơi lại sống dựa vào gieo trồng hạt cải, có nơi là rau xanh, mía đường, rượu, làm sứ hoặc là chăn nuôi. Những nơi như thế này dân số rất đông, nông nghiệp lại không phát triển, lương thực dựa vào việc vận chuyển từ bên ngoài.
Vì thế, ở phía trên khống chế các nhà giàu có thu mua, vận chuyển, tiêu thụ lương thực, là có thể khống chế giá cả lương thực. Giá cả lương thực mỗi lần tăng lên một chút hoặc giảm đi một chút, đều ảnh hưởng trực tiếp đến mức sống của địa phương đó, ảnh hưởng gián tiếp đến giá cả của hàng trăm ngành nghề địa phương.
Sản xuất quặng sẽ phải nâng giá cả khoáng sản, sản xuất dầu sẽ phải nâng giá dầu ăn, sản xuất rau quả, đường mía, ủ rượu, nung sứ hay nuôi cá đều phải nâng giá cả tương ứng. Còn mặc quần áo đội mũ, dừng chân ăn cơm, làm thợ buôn bán đều tăng giá, như vậy nông dân bán lương thực ra, giá buôn lương thực đương nhiên cũng muốn tăng lên, vì thế giá lương thực ban đầu lại tăng thêm một lần nữa. Lại kích thích sản phẩm của các ngành nghề khác tiếp tục tăng giá, theo vòng tuần hoàn xấu như vậy, cuối cùng không thể quay đầu.
Tất cả những thay đổi này, đều liên quan đến cuộc sống nhân dân, liên quan đến ổn định thiên hạ, kẻ thống trị nào có thể làm ngơ chứ? Kẻ thống trị ngoảnh mặt làm ngơ hoặc là kẻ không thể giải quyết được quốc nạn, cuối cùng sẽ trở thành nguyên nhân dẫn đến các loại mâu thuẫn phát sinh trong xã hội, thậm chí dẫn đến diệt vong.
Triều đình, trong bất kì một quốc sách ở bất kì phương diện nào, nếu ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích của các gia đình giàu có đang không chế mạch máu kinh tế của quốc gia, mà bọn họ lại không có cách nào ngăn chặn thi hành chính lệnh trong những người đại diện trong quan phủ, bọn họ có thể vận dụng thủ đoạn kinh tế này.
Tất cả những điều này không có cái nào là cho thấy rõ ràng người sử dụng nó, nhưng tác dụng của nó lại là thật, đây chính là "voi vô hình, âm thanh lớn" mà Lý Thái Công nói. Nó tồn tại, nhưng không ai cảm giác được nó đang tồn tại. Nó phát huy tác dụng, nhưng không ai biết rằng nó đang phát huy tác dụng.
Mà đây chỉ là một loại thủ đoạn của các thế gia đại tộc ảnh hưởng đến triều đình, bọn họ nâng đỡ những người đại diện lên trong triều đình, về văn hóa nắm giữ dư luận trở thành đại biểu sĩ tộc, về kinh thế khống chế các ngành liên quan mật thiết với quốc gia, cái nào cũng có ảnh hưởng tới triều đình.
Từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu người cải cách hùng tài đại lược cuối cùng thất bại thê thảm, thanh bại danh liệt, đều là do tác dụng của sức mạnh này. Đương nhiên, một chính phủ có sức mạnh, khi sức mạnh này phát huy tác dụng, cũng có thể thông qua sức mạnh chính quyền của nó để khống chế và sửa đổi.
Nhưng cuối cùng bất kể ai thắng ai thua, bên thắng cũng đại thương nguyên khí. Đây là con dao hai lưỡi, cho nên đối mặt với hàng loạt những mâu thuẫn, cả xã hội phần lớn thời gian đều đi tới thỏa hiệp, rất ít khi phát triển đến mức một sống một còn, nhưng dù vậy, cũng có thể thấy sự cường đại của lực lượng.
- A Lang nắm giữ lực lượng như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Cổ Trúc Đình trong lòng mông lung. Đương nhiên, nàng không hiểu, lực lượng này vĩnh viễn không phải do một hai người quyết định.
Trước kia, ví dụ như lúc cải cách của Tùy Dương đế ảnh hưởng tới lợi ích của toàn bộ các thế gia đại tộc, khi đó cũng không có tổ chức như "Thừa Tự Đường", là sự vứt bỏ lợi ích chung, đã khiến cho các thế gia không hẹn mà cùng lựa chọn thủ đoạn chung, cuối cùng trở thành nguyên nhân quan trọng của sự diệt vong của Đại Tùy.
Thời bây giờ có sự tồn tại của Thừa Tự Đường, khiến cho thế gia môn phiệt có thêm mối liên hệ chặt chẽ hơn, rất nhiều chuyện bọn họ có thể tự trao đổi thương lượng mà làm, lực lượng này còn lớn mạnh hơn trước kia. Nhưng phải khiến cho bọn họ đồng lòng nhất trí, cũng không phải là chuyện một người hai người có thể quyết định.
Nhưng không thể nghi ngờ, nếu giờ này khắc này cần phải làm như vậy, dP chắc chắn sẽ phóng thích lực lượng mà quỷ đó. Điều này cũng đã đủ khiến Cổ Trúc Đình xúc động đến nỗi bái lạy rồi, đó là một lực lượng lớn mạnh đến như thế, còn nàng lại là người bên cạnh nam nhân đang nắm giữ lực lượng ấy.
- Đáng tiếc nam nhân đó không cho ta một chút yêu thương.
Nhảy qua tường như một con báo, tiếp đất nhẹ nhàng không tiếng động, trong lòng của Cổ Trúc Đình hơi đau xót.
Cổ Đại không hề biết trong lòng tiểu muội đang thấp thỏm nghĩ chuyện gì, y tỉnh táo nằm sấp trên mặt đất, cẩn thận quan sát một lát, chỉ điểm nói: - Kha Chiêu dặn có kho lương thực có vấn đề nằm ở bên kia.
Cổ Trúc Đình thu lại tinh thần, bình tĩnh thoáng nhìn, nói: - Chúng ta điều tra nhà kho thứ ba trước đã! Nếu như nhà kho nào bên đó cũng có khả năng có vấn đề, vì sao phải điều tra từ nhà kho thứ ba?
Mấy huynh đệ Cổ Thị không hỏi, bọn họ đều biết tiểu muội thông minh tài trí, nếu như so về trí tuệ, bọn học còn kém xa. Cho nên nếu tiểu muội đã nói vậy nhất định có lí do, vì thế ra hiệu cho nhau bằng tay, vài người liền hóa thành khói xanh, nhẹ nhàng lao vào phía nhà kho cao lớn.
- Kiều ca, tiếp tục như vậy không thể được!
Mã Kiều lén tìm Dương Phàm, nói:
- Ta thử học hai quân luật, thực con mẹ nó sẽ làm người nổi điên đấy, chẳng lẽ ngươi thuộc rồi à?
Dương Phàm ấp úng nói:
- Bản tướng quân công việc bận rộn...
Mã Kiều liếc mắt, nói:
- Chính là nói ngươi cũng học không vào?
Dương Phàm trừng mắt nhìn gã nói:
- Lần này đại duyệt, khắp nơi chú ý. Rất nhiều người ghen ghét đấy. Quân luật là nội dung trọng yếu nhất, nếu nội dung hạng nhất này trốn tránh không duyệt, Hoàng đế không rõ việc quân, chắc là cũng không có việc gì, chỉ sợ có người ở chổ khác chỉ trích.
Mã Kiều nói:
- Nhưng cho dù bây giờ ngừng tất cả việc thảo luyện, để mọi người mỗi ngày chỉ học thuộc quân pháp thảo điển, bọn họ cũng không chắc học thuộc được, tiếp tục như vậy không phải là cách. Ta thật ra có một biện pháp, không biết có được hay không?
Dương Phàm kỳ thật cũng bị đại binh này làm cho sứt đầu mẻ trán rồi, vừa nghe gã nói có biện pháp, hai mắt lập tức sáng ngời, vui vẻ nói:
- Ngươi có biện pháp, sao không nói sớm! Mau nói, có biện pháp gì hay?
Mã Kiều nhìn xung quanh, hạ giọng, bí hiểm nói:
- Chúng ta không bằng lấy cái khéo léo, từ trong binh sĩ lựa vài người biết chữ, không để bọn chúng làm gì cả, mỗi ngày cứ học thuộc lòng quân pháp thảo điển, hơn nữa mỗi người chỉ học một quyển, cho đến thuộc làu. Đến lúc đó duyệt binh quan là chúng ta, tổng kiểm duyệt là chúng ta đấy, chỉ chọn những người này bước ra khỏi hàng hỏi, còn sợ không hể vượt qua cửa ải sao?
Dương Phàm nhíu mi nói:
- Nói thì dễ, nếu... , ngộ nhỡ...
Hắn nhéo cằm ngẫm nghĩ một chút, vui vẻ gật đầu nói:
- Không tồi! Là một ý kiến hay! Nếu khi đại duyệt thiếu quân luật hạng nhất này, người bên cạnh chỉ cần ra vẻ khó hiểu hỏi một câu, chúng ta sẽ không dễ dàng đáp lại. Nhưng chỉ cần chúng ta có hạng nhất này, vậy là chúng ta thành công rồi. Ngay cả có người nghi ngờ chúng ta gian dối, cũng không tiện ngang hiên nhúng tay kiểm tra, một khi binh sĩ thật sự đáp không được, chúng ta mất mặt, Hoàng đế lại mất mặt , không ai sẽ ngu xuẩn đến nỗi vì khiến cho chúng ta khó chịu nổi mà làm cho Hoàng đế không xuống đài được.
Mã Kiều đắc ý cười nói:
- Thế nào đây? May nhờ ta nghĩ ra diệu kế đúng không?
Dương Phàm trừng mắt nhìn gã nói:
- Việc đầu cơ trục lợi ngươi am hiểu nhất rồi, còn không y kế mà làm, tuyển binh lính biết chữ, nói mọi người không cần học thuộc lòng quân luật nữa?
Mã Kiều luôn miệng nói:
- Được được được, ta đây đi an bài!
Mã Kiều chạy một mạch, sau một lát, trên giáo trường liền truyền ra tiếng hoan hô giống như núi lở sóng thần, giống như đại chiến thắng, Dương Phàm nghe xong không khỏi lắc đầu phì cười.
Dương Phàm với đại duyệt lần này, lúc ban đầu mục đích chỉ là vì khiến Võ Ý Tông không đánh mà lui, giải quyết vấn đề lớn nhất trong quá trình xây dựng quân: Quân giới. Nhưng khi ý chỉ thật sự ban xuống, khi cần phải làm việc này, sau đó hắn mới ý thức được xây dựng quân sau đại duyệt, đối với hắn mà nói có nhiều lợi ích.
Đầu tiên, thông qua đại duyệt, có thể nhanh chóng nâng cao địa vị và ảnh hưởng “Thiên Kỵ” ở trong Cấm quân chư vệ. Làm cho Hoàng đế Võ Tắc Thiên đích thân duyệt Thiên Kỵ, ấn tượng về Thiên Kỵ trong mắt bà cũng sẽ mạnh hơn gấp trăm lần so với lặng yên xây dựng quân trực tiếp chuyển quân đến cung thành đảm nhận nhiệm vụ trấn thủ.
Nội bộ mà nói, hắn tổ chức và thành lập quân đội mới bất luận tướng tá vẫn là sĩ tốt, trong đó chỉ có rất ít là từ bình dân trực tiếp nhập ngũ, đại bộ phận tướng sĩ trên người đều còn dấu ấn bộ đội, vì nghênh đón đại duyệt, mọi người đồng tâm hiệp lực thảo diễn, có thể rất nhanh khiến bên trong hòa hợp.
Vinh dự khi đại duyệt thành công, sẽ làm mỗi một tướng tá sĩ tốt nhanh chóng nhận thức đến bản thân từ nay về sau đã là một thành viên Thiên Kỵ, có thể nâng cao lực ngưng tụ của nội bộ, mà bản thân của hắn cũng có thể đạt được danh vọng và uy tín cao ở trong quân, rút ngắn nhanh quá trình hắn chỉnh hợp Thiên Kỵ.
Ý thức được điểm này, Dương Phàm tự nhiên toàn lực mà làm.
Doanh trại Thiên kỵ như vậy sôi nổi cho việc thảo diễn huấn luyện đại duyệt, Võ Chu trên chính đàn sẽ triển khai tác dụng quan trọng của một quân đội, giống như nung đỏ một phôi sắt, lần lượt rèn luyện ở bên trong, từ từ tách duy nhất chính là hào quang, kiếm còn ở trong vỏ, khí lạnh đã xuất ra ngoài.
Ngày hôm nay, trong quân thảo diễn đang khí thế hừng hực, ngoài quân doanh bỗng nhiên tiếng chân như sấm, nhìn xa xa, bụi bay mù mịt.
Lúc này đã vào mùa hạ, binh lính quý trọng quần áo, lại trời nóng chịu không nổi, cho nên phần lớn cởi áo bào, chỉ đóng một miếng vải bố, ngực đùi trần trụi lông mềm như nhung, ở đài cao đàng kia, triển giáo trường, tìm tòi luyện võ, hoặc là dưới sự chỉ huy của Hỏa Trưởng tiến hành đội ngũ huấn luyện.
Dương Phàm và các binh sĩ tìm tòi cùng nhau huấn luyện, cũng là bộ dạng khác, thấy xa xa khói bụi nổi lên bốn phía, người hô ngựa hý, Dương Phàm đưa tay giật lấy chiếc khăn trắng trên đầu lau mồ hôi trên mặt, nói với hai tên binh lính đang luyện tập vật lộn:
- Đi xem việc gì xảy ra.
Hai đại hán đang trong thế giống như mãng ngưu chọi nhau, nghe Dương Phàm phân phó, liền buông tay ra, chân trần, lắc cái mông to chạy tới hướng nha môn bên kia, chiếc quần bố kẹp trong khe đít bọn họ trông vô cùng buồn cười, tuy nhiên trong quân ngũ không có nữ lưu, cũng không cần e dè gì.
Lúc này chưa có quần đùi, nam nhân quần lót chính là một chiếc quần bố, nghe nói cái này còn có hiệu quả dưỡng sinh. Loại lý luận này đến từ đạo gia, đạo gia thuật dưỡng sinh tôn trọng cảnh giới Tiên Thiên, Phản Bản Hoàn Nguyên, ví dụ như bắt chước thở thánh thai ngủ của trẻ nhỏ.
Hòn dái của trẻ con luôn chặt lại nâng cao, người trưởng thành chưa từng trải qua huấn luyện đặc thù, quần bố luôn lỏng xuống. Một số ít người có đạo lại cười gọi như thế do con người làm ra "Điếu nhi lãng đương." Mà cái quần bố chặt có tác dụng nâng cao hòn dái, cho nên bọn họ cho rằng làm như vậy có thể bổ tinh ích thận, thể lực cường tráng.
Hai đại hán mặc quần bố chạy tới viên môn, chỉ lát sau liền trở về, hào hứng hướng về phía Dương Phàm bẩm báo:
- Tướng quân, Thái Phó Tự đưa ngựa đến đây, rất nhiều ngựa, to lớn mạnh khỏe!
Dương Phàm mừng rỡ, vừa định đi ra viên môn nghênh đón, nghĩ lại, lại nói:
- Đi, mời Lục lang tướng đến, cùng ta đi nhận chiến mã!
Chỉ lát sau, quan đảm nhiệm duyệt binh, công việc bận rộn nhất là Lục Mao Phong mồ hôi nhễ nhại tới, y đã nghe tên quân sĩ kia nói phải đi viên môn nhận chiến mã, cho nên mặc quân phục, lúc này Dương Phàm đã mặc xong, hai người liền cùng nhau đi đến viên môn.
Lần này đưa ngựa tới còn là bác sỹ thú y bác sĩ Bạch Nhất Đinh và bác sỹ thú y Ngưu Mưu, hai người thấy Dương Phàm thật khách khí, Dương Phàm thấy bọn họ lần này đưa tới chiến mã, quả nhiên con nào cũng mập mạp cường tráng, bộ lông sáng bóng, tất cả đều là lương mã cường tráng cao lớn ở Tây Vực, không khỏi vui mừng khôn xiết.
Lúc này đám người Sở Cuồng Ca, Mã Kiều cũng nghe đã tới, vừa thấy tuấn mã từ trong lòng rất thích, Dương Phàm cười nói:
- Các ngươi tới thật đúng lúc, mau giúp Lục lang tướng nghiệm thu ngựa!
Các tướng lĩnh cực kỳ hứng thú cùng Lục lang tướng đi kiểm nhận ngựa, bởi vì có thể một lần đủ lương mã hảo hạng, kể công của Lục lang tướng rất lớn, thái độ của mọi người đối với gã đều ôn hòa rất nhiều, khiến Lục lang tướng chịu lạnh nhạt cho tới nay, vẫn chỉ có thể ở chỗ Dương Phàm tìm một chút ấm áp hết sức xúc động.
Bạch Nhất Đinh mỉm cười nhìn các tướng vây quanh Lục lang tướng đi rồi, lúc này mới từ trong tay áo lấy ra một phong thiệp mời, mỉm cười hai tay đưa cho Dương Phàm, nói:
- Gia huynh thiết yến trong phủ, mở tiệc chiêu đãi Phụng Thần Lệnh cùng bạn bè thân tụ hội, đặc biệt mời Dương tướng quân vui lòng đến dự.
Dương Phàm thầm nghĩ:
- Huynh đệ Trương Thị biết ta hậu đãi Lục Mao Phong, đây là tỏ thiện ý với ta rồi. Chẳng qua Huynh đệ Trương Thị hiện giờ địa vị cao, nếu trực tiếp lấy danh nghĩa hai người họ mở tiệc chiêu đãi ta, không khỏi có cảm giác chuyện bé xé ra to, như thế sẽ làm hỏng xã giao, cũng dễ dàng khiến cho người khác chỉ trích, cho nên mới phải mượn danh nghĩa Bạch Nhất Thọ.
Lần này có thể thúc đẩy Hoàng đế đại duyệt, Huynh đệ Trương Thị xuất lực quá lớn, Dương Phàm tự nghĩ cũng nên hướng bọn họ giáp mặt tỏ vẻ một chút lòng biết ơn, hai người kia về sau vẫn là cần dùng đến, liền thu nhận thiệp mời, vui vẻ chắp tay nói:
- Dương mỗ vinh hạnh đã đến! Kính xin bác sĩ về trả lời lệnh huynh, nói rõ Dương mỗ nhất định đúng giờ đi gặp!Sáng sớm tinh mơ, Dương Phàm an bài Phó Tổng Kiểm Duyệt Hứa Lương và Duyệt Binh Quan Lục Mao Phong tiếp tục dẫn dắt ba quân tướng sĩ thảo diễn, hắn thì dẫn theo Nhâm Uy và vài tên thân binh trở về thành. Lần đầu tiên đến nhà, cũng nên mang chút lễ vật, cho nên hắn đi tương đối sớm, phải về nhà trước để chuẩn bị lễ vật gặp mặt.
Dương Phàm giơ roi quấc ngựa vào thành Lạc Dương, chưa đến cầu Thiên Tân, chỉ thấy trên Trường Nhai xe ngựa la liệt, ước chừng hơn mười chiếc, trên xe hòm xiểng lũy tích như núi, đều đều dùng lụa đỏ buộc, nhìn thấy chính là đồ cưới.
Thấy hơn mười chiếc xe ngựa kia phải qua cầu Thiên Tân, đầu cầu cực kỳ chật chội, Dương Phàm liền ghìm ngựa đứng lại, tự nhủ nói:
- Nhiều đồ cưới như vậy, không biết nhà ai gả con gái.
Ven đường ông lão dẫn một đứa cháu nhỏ xem náo nhiệt nghe xong, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói:
- Quân gia có điều không biết, những chiếc xe phía trước này chính là đồ cưới của Nghĩa An Quận Chúa.
- Nghĩa An Quận Chúa?
Dương Phàm nghe xong danh hiệu này cực xa lạ không khỏi ngẩn ra, lập tức mới nhớ tới đây là danh hiệu con gái của Lư Lăng Vương Lý Hinh Vũ. Sau khi Lư Lăng Vương hồi kinh nhanh chóng cùng rất nhiều nhà quyền quý ký kết nhân duyên, việc này Dương Phàm là biết đến, chỉ có điều không nghĩ thành thân sẽ nhanh như vậy, đồ cưới đều tặng, thành thân còn có thể xa sao?
Dương Phàm nói:
- Đa tạ lão trượng nhắc nhở. Lúc trước ta nghe nói qua Lư Lăng Vương hứa hôn, chỉ có điều không nghĩ Nghĩa An Quận Chúa hiện tại sẽ xuất giá.
Trong kinh thành quan lớn nhiều, dân chúng kinh thành thấy cũng nhiều, cũng không giống dân chúng thôn trấn nhỏ không có kiến thức, vừa thấy hoàn tất liền nơm nớp lo sợ. Ông lão kia thấy Dương Phàm quần áo khí độ không giống quan giáo bình thường, nhưng cũng không sợ hãi, cười nói:
- Lư Lăng Vương có nhiều con gái, mà cũng đều tới tuổi gả đi, sao có thể không sốt ruột? Nghe nói buổi chiều hôm nay Vĩnh Thái Quận Chúa cũng đưa đồ cưới rồi, Vĩnh Thái Quận Chúa hứa gả chính là Ngụy vương phủ, lại là đích nữ của Lư Lăng Vương, đồ cưới sợ là nếu so với cô con gái này còn nhiều hơn gấp đôi.
Dương Phàm nghe được buồn cười:
- Lư Lăng Vương gả nữ nhân đều là từng đám gả, quả nhiên được một khoản tiền lớn!
Đoàn xe khổng lồ kia qua cầu, Dương Phàm mới giục ngựa lên cầu, theo đuôi đoàn xe đi rồi một hồi, đợi đoàn xe kia quẹo vào đức phường tránh tiền phương đường, lúc này mới cỡi ngựa về nhà.
Dương Phàm tới quý phủ, bảo Tiểu Man giúp hắn lựa chọn lễ vật thích hợp, lại đi đến chỗ A Nô đang dưỡng thai ngồi một lát, lúc này mới hướng tiến đến quý phủ Bạch Nhất Thọ.
Thái Phó Tự Khanh bởi vì tại triều chính liên quan không nhiều lắm, cho nên không nổi tiếng, nhưng Thái Phó Tự Khanh là quan lớn tam phẩm, chức vụ và quân hàm tuyệt đối không thấp, Dương Phàm sớm bảo Nhâm Uy hỏi thăm rõ ràng chỗ Bạch phủ, rất dễ dàng đã tìm được Bạch phủ.
Người trông cửa Bạch phủ tiếp thiệp mời, liền đi vào trong phủ báo tin, khách nhân vào cửa, chủ nhân ra nghênh đón. Lúc này, huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông còn chưa tới, nhưng môn nhân của Huynh đệ Trương Thị thậm chí đường huynh đường đệ của Huynh đệ Trương Thị đều đã đến, đang ngồi ở phòng khách cười nói. Còn trong phòng nhỏ bên cạnh đã có một người đang lớn tiếng gầm thét.
ó tình trạng kiệt sức, bắt đầu có dấu hiệu phát điên rồi.
n Thiên Kỵ duyệt binh xem võ để thần sớm chuẩn bị cho tốt.
Đôi môi đỏ tươi của thiếu niên kia nhếch lên, nói:
- Có lẽ là ngày mai, có lẽ là ngày mốt, này ai nói chính xác, đều phải dựa vào tâm ý bệ hạ, Đại tướng quân chờ đi!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiết trời đầu thu, thành Lạc Dương vẫn có vẻ oi bức, nhưng trong thành Đan Châu trời thu đã đến. Quang cảnh Đan Châu này gần nửa là núi, nơi nơi đều râm mát như được che, mặc dù là ngày hè nóng bức nhất cũng không khốc liệt đến mức không chịu nổi, chứ đừng nói là tiết trời đã vào thu rồi. Bởi vậy Thời Ngự Sử che cửa sổ, trong phòng cũng không thấy khó chịu.
Trong phòng không hề oi bức, nhưng Thời Ngự Sử đang nằm trên giường thì ai má ửng hồng giống như là uống rượu say, trán lấm tấm mồ hôi. Dưới người y, chính là vị tiểu phu nhân gặp bất ngờ trên hồ Sĩ Vọng.
Tiểu phu nhân này họ Tạ, khuê danh Điền Điền, vốn là một thương nhân, trượng phụ buôn bán ở Kinh Bắc, bây giờ tình trạng phương Bắc không tốt, phải trở về quê cũ Quan Nội, trượng phu có ở phía sau giải quyết một số chuyện, nàng đi trước, nghỉ ở chỗ này đợi trượng phu.
Sau khi trở nên thân quen với Thời Ngự Sử, bèn nói đến chuyện gia đình, như là nhà mình bởi vì không được giáo dục, nên trượng phu chuyên sủng mấy nàng thị thiếp, lạnh đạm vô tình với nàng. Nói những chuyện này, Thời Ngự Sử rất thông cảm. Tạ Điền Điền lại hết lần này đến lần khác cho thấy nàng cầm kì thi họa đủ tài, mọi thứ đều gãi đúng chỗ ngứa của Thời Ngự Sử.
Thời Ngự Sử vốn đã thích tướng mạo đoan trang, khí chất cao nhã của nàng, lại thương nàng tài trí xuất chúng mà hồng nhan bạc mệnh, dưới sự gợi ý tế nhị của nàng, hai người không đến hai ngày đã tình chàng ý thiếp, âm thầm qua lại, chỉ còn lớp giấy cửa sổ cuối cùng là chưa đâm thôi.
Mấy ngày nay, Thời Ngự Sử không hề bỏ lỡ công sự, y phái người giả làm người trợ giúp, đi quanh thôn làm công ngắn hạn, thu hoạch cây trồng vụ sớm, nhân cơ hội bắt chuyện với địa chủ trong làng. Thời Ngự Sử biết rõ, rất nhiều chuyện giấu được phía trên không giấu được phía dưới, bên trên hao tâm tổn trí điều tra cũng khó điều tra được điều gì, nhưng những người ở dưới sớm đã biết rồi.
Do vậy nếu ngươi thật sự muốn đi thăm dò, những người đó sẽ tuyệt đối không nói chuyện cho ngươi nghe, cho dù y chính là người bị hại. Ngươi dù sao cũng phải đi, y lại đời đời kiếp kiếp sống nơi này. Nhà giàu bất nhân nào tạo phản, ngươi trị một mình y thì được trị sao nổi cả nhà y. Bọn họ thà rằng chịu khổ một chút, chứ không chịu đắc tội với cường hào. Thông qua biện pháp như vậy, lại có thể nghe được tin tức chân thật nhất.
Còn y cũng nhanh chóng hóa thân thành thương nhân bán lương thực, chuyên ở mấy chỗ xuất nhập lương thực trong thành, dần dần có được sự tín nhiệm của bọn họ, hoặc ít nhiều cũng hiểu được một ít tình hình. HÔm qua, Thời Ngự Sử nắm được một số chứng cứ xác thực, mừng rỡ quá nên đã uống nhiều, nhất thời không khống chế nổi, vị tiểu phu nhân này lại có ý nghênh đón, hai người liền quấn lấy nhau, làm một đôi uyên ương ngắn ngủi.
Lớp giấy cửa sổ này một khi bị rách, sẽ không có cách nào có thể khôi phục.
Lúc này, Thời Ngự Sử nhìn thấy tiểu phu nhân dưới người mình quyến rũ lại đoan trang, kiêu ngạo lại thẹn thùng, có một loại cảm giác mê hoặc không thể tả nổi, không khỏi vui vẻ, cúi đầu ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang phơi phới ý xuân của nàng, mút chặt đôi môi anh đào của nàng.
Trong lúc vô tình, Thời Ngự Sử liền đạp rơi tiểu khố, lại cởi đồ lót của nàng xuống, muốn làm khách sau màn. Cánh tay Tạ Điền Điền yếu ớt chống đỡ lấy bộ ngực của y, thoái thác nói: - Trời vẫn chưa thực sự tối, xấu hổ lắm!
Thời Ngự Sử thở dốc nói: - Tiểu nương tử xinh đẹp như thế, thật khiến người ta không chờ đợi được. Bây giờ cung đã trên dây, không bắn không được. Nương tử xem nhé. Nói đoạn, thân dưới rắn chắc, đâm vào nơi mật ngọt của tiểu phu nhân, tiểu phu nhân kêu lên một tiếng, xấu hổ che mặt, không nói thêm gì nữa.
Thời Ngự Sử mừng rỡ, đem đôi đùi trắng nõn kia vắt lên vai, nhìn khe hở hồng nhỏ giữa đùi, lắc đầu đắc ý than rằng: - Cỏ thơm làm mê đắm lòng người, làm hao mòn xương người, đục khoét linh hồn người! Ra sức đưa về phía trước, hai bên cùng khẽ kêu lên, một trận vân sơ vũ cuồng. Trong mái hiên đầy sắc dục, đang cuồng si, chỉ nghe phía cửa vang lên một tiếng động thật lớn, bị ngươi khác đập phá. Rất nhiều người đội mũ quả dưa áo xanh đột đèn lồng xông tới, chợt nghe một người hô to: - Khá lắm tiện tì! Chẳng trách đến phòng tìm người không tìm thấy, hóa ra lúc này đang vụng trộm với tên này.
Người nọ hô lên một tiếng, dọa cho Thời Ngự Sử nhất thời mềm nhũn, vội vàng từ trên người tiểu phu nhân lật người xuống. Chỉ thấy hai người đốt đèn xông vào, trong đó có một người râu dài, ra vẻ đạo mạo, mặc một bổ cổ áo tròn ống tay thẳng, đầu đội khăn vấn sừng mềm, uy phong khí thế thật không tầm thường.
Thời Ngự Sử biết là trượng phu của vị phu nhân này buôn bán ở phương bắc, hôm nay đã đến rồi, xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, xấu hổ vô cùng, đành túm lấy chăn mỏng che mặt. Phu nhân kia trần truồng lăn xuống giường, quỳ trước mặt người ăn mặc như sĩ tử kia, nước mắt lưng tròng năn nỉ nói: - A lang thứ tội, không phải thiếp không tuân thủ nữ tắc, thật là do y dùng lực bức bách, thiếp liều chết không được, đành phải theo y
Thời Vũ vừa nghe thấy thế không khỏi hoảng hốt, ánh mắt như chợt lóe, một ý niệm bỗng nảy lên trong đầu: - Rơi vào tròng!
Thời Ngự Sử tức sùi bọt mép nói: - Hay, thủ đoạn hay lắm! Hóa ra hai vợ chồng người là những kẻ lừa đảo lành nghề, muốn lừa bịp tống tiền Thời mỗ ta sao? Các người chắc cũng biết thân phận Thời mỗ, có tin bản quan xử các ngươi tội xảo trá vơ vét tài sản, mưu hại quan viên, lưu đày ba nghìn dặm không? Sĩ nhân râu dài kia kinh hãi nói: - Ngươi là quan? Ngươi là quan viên phươn nào? Đã đến châu này, không ở nhà trọ, lại chạy đến thuê chỗ này? Bản quân đường đường là Mục Thủ một châu, sao lại làm cái trò vơ vét tài sản, mưu hại quan viên?
Thời Ngự Sử kinh ngạc hỏi: - Mục Thủ một châu? Ngươi ngươi là
Râu dài nói: - Bản quan là Thứ sử Đan Châu Lý Tuấn Phong.
Thời Ngự Sử quá sợ hãi, chỉ tiểu phu nhân trần truồng quỳ trên mặt đất tự xưng là Tạ Điền Điền kia nói: - Vậy nàng ấy là ai? Râu dài nói: - Đó là thiếp thân của bản quan, bởi vì vợ cả ghen tuông, nên phải ra khỏi phủ, sao?
Thời Ngự Sử nhìn Lý Thứ sử, lại nhìn tiểu phụ nhân họ Tạ, chiếc chăn mỏng trên tay lặng lẽ tuột xuống
Cùng đêm đó, phủ Phu Châu, cùng là trăng sáng gió mát, tình thơ ý họa, mấy người lại tập trung ở nhà kho Phu Châu, dường như đang làm mấy trò buôn bán đầu trộm đuôi cướp. Ẩn trong nhà kho Phu Châu chính là Cổ Trúc Đình Cổ cô nương và ba vị huynh trưởng. Bọn họ đã hỏi được tình hình nhà kho Phu Châu từ miệng của Kha Chiêu, bây giờ Kha Chiêu đã bị bọn họ chuyển đi trông giữ rồi, sung làm nhân chứng quan trọng.
Mấy ngày nay, đi lại ở Phủ Phu Châu, cùng với những lời nói mà Dương Phàm đã nói, hoàn toàn xác minh, Cổ Trúc Đình cuối cùng hiểu được, cái mà Dương Phàm nói là lương thực quan trọng thế nào đối với một quốc gia, những gia đình quyền quý này lại thông qua lương thực thế nào để khống chế hoặc làm ảnh hưởng đến các chính sách quan trọng của quốc gia.
Mùa thu hoạch hàng năm họ đổ số tiền lớn vào mua lương thực, năm đói kém lương thực lại bán lương thực ra, đây là thủ đoạn đơn giản nhất để kiếm chác lương thực. Từ nơi có lương thực phong phú mua lương thực về, vận chuyện đến bán ở những nơi thiên tai, đây là quyết sách mà bọn quan phủ địa phương làm đủ mọi trò để có lợi cho bọn họ. Chuyện vận chuyển lương thực nói ra thì dễ dàng, nhưng trừ quan phủ ra chỉ có bọn họ mới có đủ sức của để làm chuyện đó, quan phủ mặc dù không có hành vi ủy thác đùn đẩy hoặc là tham ô, trình tự cũng không thể đơn giản hóa bằng bọn họ được, hiệu suất làm việc cũng không thể nhanh bằng bọn họ.
Bởi vậy quan địa phương chỉ đành nể trọng bọn hổ, hơn nữa là vĩnh viễn chỉ có bọn họ, điều này khiến cho bọn họ đứng ở thế bất bại. Chỉ cần bọn họ không muốn tạo phản, quan phủ không thể cưỡng đoạt, tất cả đều nằm trong vòng giải quyết của quy tắc mà luật pháp nhà nước cho phép.
Kể từ đó những quan phủ có việc cầu người kia sao có thể không thỏa hiệp? Những lão bách tính chưa ăn cơm sẽ tạo phản, hậu quả này nghiêm trọng thế nào. Cho nên, những nhà quyền quý nắm giữ lương thực, từ một trình độ nhất định, liền có quyền phát ngôn. Hơn nữa, một số khu vực lấy khai thác mỏ thiếc là chính, có nhiều chỗ chủ yếu là nuôi tằm, có nơi lại sống dựa vào gieo trồng hạt cải, có nơi là rau xanh, mía đường, rượu, làm sứ hoặc là chăn nuôi. Những nơi như thế này dân số rất đông, nông nghiệp lại không phát triển, lương thực dựa vào việc vận chuyển từ bên ngoài.
Vì thế, ở phía trên khống chế các nhà giàu có thu mua, vận chuyển, tiêu thụ lương thực, là có thể khống chế giá cả lương thực. Giá cả lương thực mỗi lần tăng lên một chút hoặc giảm đi một chút, đều ảnh hưởng trực tiếp đến mức sống của địa phương đó, ảnh hưởng gián tiếp đến giá cả của hàng trăm ngành nghề địa phương.
Sản xuất quặng sẽ phải nâng giá cả khoáng sản, sản xuất dầu sẽ phải nâng giá dầu ăn, sản xuất rau quả, đường mía, ủ rượu, nung sứ hay nuôi cá đều phải nâng giá cả tương ứng. Còn mặc quần áo đội mũ, dừng chân ăn cơm, làm thợ buôn bán đều tăng giá, như vậy nông dân bán lương thực ra, giá buôn lương thực đương nhiên cũng muốn tăng lên, vì thế giá lương thực ban đầu lại tăng thêm một lần nữa. Lại kích thích sản phẩm của các ngành nghề khác tiếp tục tăng giá, theo vòng tuần hoàn xấu như vậy, cuối cùng không thể quay đầu.
Tất cả những thay đổi này, đều liên quan đến cuộc sống nhân dân, liên quan đến ổn định thiên hạ, kẻ thống trị nào có thể làm ngơ chứ? Kẻ thống trị ngoảnh mặt làm ngơ hoặc là kẻ không thể giải quyết được quốc nạn, cuối cùng sẽ trở thành nguyên nhân dẫn đến các loại mâu thuẫn phát sinh trong xã hội, thậm chí dẫn đến diệt vong.
Triều đình, trong bất kì một quốc sách ở bất kì phương diện nào, nếu ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích của các gia đình giàu có đang không chế mạch máu kinh tế của quốc gia, mà bọn họ lại không có cách nào ngăn chặn thi hành chính lệnh trong những người đại diện trong quan phủ, bọn họ có thể vận dụng thủ đoạn kinh tế này.
Tất cả những điều này không có cái nào là cho thấy rõ ràng người sử dụng nó, nhưng tác dụng của nó lại là thật, đây chính là "voi vô hình, âm thanh lớn" mà Lý Thái Công nói. Nó tồn tại, nhưng không ai cảm giác được nó đang tồn tại. Nó phát huy tác dụng, nhưng không ai biết rằng nó đang phát huy tác dụng.
Mà đây chỉ là một loại thủ đoạn của các thế gia đại tộc ảnh hưởng đến triều đình, bọn họ nâng đỡ những người đại diện lên trong triều đình, về văn hóa nắm giữ dư luận trở thành đại biểu sĩ tộc, về kinh thế khống chế các ngành liên quan mật thiết với quốc gia, cái nào cũng có ảnh hưởng tới triều đình.
Từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu người cải cách hùng tài đại lược cuối cùng thất bại thê thảm, thanh bại danh liệt, đều là do tác dụng của sức mạnh này. Đương nhiên, một chính phủ có sức mạnh, khi sức mạnh này phát huy tác dụng, cũng có thể thông qua sức mạnh chính quyền của nó để khống chế và sửa đổi.
Nhưng cuối cùng bất kể ai thắng ai thua, bên thắng cũng đại thương nguyên khí. Đây là con dao hai lưỡi, cho nên đối mặt với hàng loạt những mâu thuẫn, cả xã hội phần lớn thời gian đều đi tới thỏa hiệp, rất ít khi phát triển đến mức một sống một còn, nhưng dù vậy, cũng có thể thấy sự cường đại của lực lượng.
- A Lang nắm giữ lực lượng như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Cổ Trúc Đình trong lòng mông lung. Đương nhiên, nàng không hiểu, lực lượng này vĩnh viễn không phải do một hai người quyết định.
Trước kia, ví dụ như lúc cải cách của Tùy Dương đế ảnh hưởng tới lợi ích của toàn bộ các thế gia đại tộc, khi đó cũng không có tổ chức như "Thừa Tự Đường", là sự vứt bỏ lợi ích chung, đã khiến cho các thế gia không hẹn mà cùng lựa chọn thủ đoạn chung, cuối cùng trở thành nguyên nhân quan trọng của sự diệt vong của Đại Tùy.
Thời bây giờ có sự tồn tại của Thừa Tự Đường, khiến cho thế gia môn phiệt có thêm mối liên hệ chặt chẽ hơn, rất nhiều chuyện bọn họ có thể tự trao đổi thương lượng mà làm, lực lượng này còn lớn mạnh hơn trước kia. Nhưng phải khiến cho bọn họ đồng lòng nhất trí, cũng không phải là chuyện một người hai người có thể quyết định.
Nhưng không thể nghi ngờ, nếu giờ này khắc này cần phải làm như vậy, dP chắc chắn sẽ phóng thích lực lượng mà quỷ đó. Điều này cũng đã đủ khiến Cổ Trúc Đình xúc động đến nỗi bái lạy rồi, đó là một lực lượng lớn mạnh đến như thế, còn nàng lại là người bên cạnh nam nhân đang nắm giữ lực lượng ấy.
- Đáng tiếc nam nhân đó không cho ta một chút yêu thương.
Nhảy qua tường như một con báo, tiếp đất nhẹ nhàng không tiếng động, trong lòng của Cổ Trúc Đình hơi đau xót.
Cổ Đại không hề biết trong lòng tiểu muội đang thấp thỏm nghĩ chuyện gì, y tỉnh táo nằm sấp trên mặt đất, cẩn thận quan sát một lát, chỉ điểm nói: - Kha Chiêu dặn có kho lương thực có vấn đề nằm ở bên kia.
Cổ Trúc Đình thu lại tinh thần, bình tĩnh thoáng nhìn, nói: - Chúng ta điều tra nhà kho thứ ba trước đã! Nếu như nhà kho nào bên đó cũng có khả năng có vấn đề, vì sao phải điều tra từ nhà kho thứ ba?
Mấy huynh đệ Cổ Thị không hỏi, bọn họ đều biết tiểu muội thông minh tài trí, nếu như so về trí tuệ, bọn học còn kém xa. Cho nên nếu tiểu muội đã nói vậy nhất định có lí do, vì thế ra hiệu cho nhau bằng tay, vài người liền hóa thành khói xanh, nhẹ nhàng lao vào phía nhà kho cao lớn.