Lý Nham vừa thấy Dương Phàm đã cười dài chắp tay: - Dương Điển sự vừa mới tẩy trần mà tại hạ đã tới quấy rầy, thực khéo nhỉ. Ha ha…
Thấy theo sau người này là một nữ tử xinh đẹp, còn có hai nam hầu trẻ tuổi áo xanh tay ôm hộp quà, bèn chần chừ: - Túc hạ là…? Có phải ta đã gặp ngươi ở bên phủ Thái thú?
Lý Nham tươi cười nói: - Ánh mắt của Dương Điển sự thật là tốt, tại hạ chính là quản sự trong phủ Thái thú, phụng mệnh Thái thú mà tới.
Dương Phàm “Ồ” một tiếng, vội vàng mời y vào trong phòng khách. Tuy hắn vừa tắm, thùng tắm vẫn còn ở trong phòng ngủ, nhưng bên ngoài có vách tường, còn có bình phong ngăn giữa, không ảnh hưởng tới việc tiếp khách. Dương Phàm mời Lý quản sự lên phòng khách, cả hai an vị, hắn mới cười hỏi: - Không biết Tạ Thái thú có gì chỉ bảo?
Lý Nham cúi thấp người: - Dương Điển sự khách khí rồi. Gặp khâm sai, sao dám nói là chỉ bảo. Ha ha, là thế này, cả năm nay phủ Duyên Châu chưa có khâm sai từ trong Kinh tới, Dương Điển sự lại là người bên cạnh Thiên tử, sao Duyên Châu không kinh sợ? Thái thú chỉ lo không khoản đãi Dương Điển sự chu đáo.
Phủ Duyên Châu này nước non đều cạn, thổ địa cằn cỗi, từ nơi giàu có phồn hoa tới đây cũng thực ủy khuất cho Dương Điển sự. Tuy Duyên Châu bần cùng nhưng vẫn còn có một chút đồ trân quý hiếm hoi, Thái thú có dặn ta đưa tới một chút lễ mọn.
Dứt lời, y khoát tay, hai gia nhân áo xanh bèn bước lên, trên hai khay đều phủ lụa đỏ. Lý Nham xốc lụa lên, giới thiệu một lượt, trong khay là một khối lộc sấy, một con phi long, một cây hổ tiên, một đôi tay gấu.
Lộc sấy khô là thứ thịt xa hoa nhất ở Kinh đô, Dương Phàm có biết. Phi Long hắn cũng đã uống thì hắn cũng đã từng uống Phi Long Thang, coi như cũng biết. Còn hổ tiên và tay gấu, cũng là lần đầu tiên hắn thấy, không khỏi trợn tròn mà nhìn.
Lý Nham cười dài: - Sản vật Duyên Châu cằn cỗi, chỉ có một chút thứ đồ sơn dã đó là coi được. Lễ vật nho nhỏ không nói hết được kính ý. Kính xin Dương Điển sự vui lòng nhận cho.
Hậu trạch của Tạ Thái thú do nhị nương quản lý, rất có tâm ký, vừa rồi Lý quản sự có nói chuyện với nàng, nàng bèn chọn ra mấy thứ lễ vật này. Vàng bạc châu báu, ngà voi ngọc ngà đương nhiên cũng có, nhưng mấy thứ đó quá quý rồi, đưa cho Trương Xương Tông còn có thể, chứ đưa cho một Điển sự Phụng Thần Giám nho nhỏ cũng hơi phí.
Còn nữa, bọn họ vẫn luôn miệng báo Duyên Châu cằn cỗi, năm nào cũng xin triều đình cứu tế, tuy nói lễ nhiều người không trách, nhưng nếu đưa vàng bạc châu báu ra cũng dễ trở thành nhược điểm cho người ta nắm. Còn đây là đặc sản, cho dù quý hiếm nữa nó cũng là sản vật, không liên quan đến việc Duyên Châu nghèo hay giàu, cũng có thể khiến cho khâm sai vui vẻ.
Dương Phàm vội đứng dậy từ chối: - Ai chà, lễ vật này quả thực quá quý trọng rồi. Dương mỗ chỉ là một Điển sự Phụng Thần Giám nho nhỏ, sao có thể nhận hậu lễ bực này của Thái thú. Tình cảm sâu đậm của Thái thú, Dương mỗ xin tâm lĩnh, nhưng những thứ này, xin Lý quản sự mang về đi thôi.
Lý Nham cười ha hả: - Dương Điển sự, ngài quá khách khí rồi. Thái thú chỉ muốn tận tình chủ nhà thôi, đều là đồ sơn dã, có gì mà quý trọng với không quý trọng chứ. Dương Điển sứ không nhận cũng làm khó cho tại hạ rồi. Nếu Lý mỗ mang nguyên những thứ này về, không tránh khỏi bị Thái thú trách mắng.
Dứt lời, y lại vẫy mỹ nhân xinh đẹp kia lên: - Nữ nhân này là một vũ kỹ trong phủ Thái thú, là người Ngân Châu, Điêu Thuyền xuất thân từ đó đấy. Duyên Châu này hoang vắng, chẳng có nơi nào để đi, Thái thú bèn đưa tiểu mỹ nhân này tới thị thẩm đồng hành với Dương Điển sự, cho ngài bớt tịch mịch.
Dương Phàm cả kinh, lại càng kiên quyết từ chối, liên tục xua tay: - Không được không được, thế này lại càng không thể được. Lý quản sự, ngàn vạn lần ngài…
Không chờ hắn nói xong, Lý Nham đã đứng dậy cười dài chắp tay: - Dương Điển sự vất vả xa xôi giờ mới tới Duyên Châu, chắc hẳn sẽ rất mệt mỏi. Tại hạ sẽ không quấy rầy nữa. Bình Lan, Dương Điển sứ sẽ ở lại Duyên Châu vài ngày, chuyện ăn uống và cuộc sống hàng ngày ngươi cần phải hầu hạ cho tốt. Ha ha ha, Dương Điển sự, Lý mỗ cáo từ.
- Lý quản sự, không thể…
Lý Nham đi trước, Dương Phàm vội đuổi theo sau, đuổi tới cửa, giữ chặt tay lão, còn đang muốn từ chối tiếp, chợt một nam nhân trung niên mặc quần áo của dịch tốt xuất hiện ở cửa, cúi đầu khom lưng thưa: - Dương Điển sự, hiện có một người tự xưng là bạn của ngài tới tìm…
Còn chưa dứt lời, chợt thấy một thiếu niên công tử mặc áo bó, eo đeo thắt lưng da thuộc, môi hồng răng trắng, tuấn dật tiêu sái, bước nhanh vào, vừa thấy Dương Phàm, y cười tươi như hoa, vừa muốn mở miệng, chợt thấy trong sảnh có khách, hơi ngẩn ra, vội thu lại nụ cười lên môi.
Dương Phàm vừa nhìn đã nhận ra đó là Cổ Trúc Đình cải nam trang, vì dung mạo của nàng lúc này chỉ lược đi chút vẻ dịu dàng quyến rũ của nữ nhân, thêm vài phần anh nhuệ, bên ngoài cũng không có thay đổi gì lớn, nên chỉ cần liếc một cái là hắn nhận ra ngay.
Nói cũng lạ, trước kia, cho dù không có nhiệm vụ phần lớn thời gian nàng vẫn dùng khuôn mặt giả mà gặp người lạ, người có thể nhìn thấy diện mạo thực của nàng lác đác không mấy người. Nhưng gần một năm qua, nàng cũng thường dùng khuôn mặt thật để gặp người khác, cho dù là sứ mệnh bí mật, nàng cũng không muốn thay đổi mình hoàn toàn. Tâm tư tinh tế thực khó nhìn thấu.
Dương Phàm vừa thấy Cổ Trúc Đình, trong lòng khẽ động, nhận lấy hậu lễ của Tạ Thái thú, lại miễn cưỡng đáp lễ một hồi. Cảnh giác lão là chuyện đương nhiên, nhưng Dương Phàm lại không muốn bởi vậy mà bừa bãi nhận lấy một nữ tử không quen không biết, nhưng nếu cự tuyệt, khó tránh khỏi khiến cho người ta nảy lòng nghi ngờ, hiện giờ thì có lý do đầy đủ đây rồi.
Dương Phàm không đợi Cổ Trúc Đình nói chuyện, lập tức tiến ra đón, khoác cánh tay nàng, giới thiệu với Lý Nham đang bị kích động: - Vị tiểu huynh đệ này họ Cổ, cùng làm việc trong Phụng Thần Vệ với Dương mỗ, cũng là một Điển sự, xưa nay có giao hảo khá tốt với Dương mỗ, hiện giờ cũng theo Trương Phụng thần tới đây.
Lý Nham vội chắp tay với Cổ Trúc Đình, nhìn vị Cổ Điển sự này, từ lông mày đến ánh mắt đều thanh tú, cái miệng nhỏ như quả anh đào, còn tuấn tú hơn Dương Phàm vài phần, không khỏi âm thầm nghĩ: Quả nhiên Phụng Thần Giám không ít mỹ thiếu niên, hiện giờ lại thêm một Cổ Điển sự, chẳng lẽ lại phải đưa thêm một phần lễ vật? May sao Nhị nương tính toán cẩn thận, nếu đưa từng người một thì quá quý trọng rồi, cũng không biết phải cướp từ nhà ta bao nhiêu thứ tốt đây.
Cổ Trúc Đình thông minh nhanh nhạy chừng nào? Dương Phàm vừa nói, nàng liền biết chắc chắn có điều gì lạ, nên chỉ kiêu ngạo gật đầu với Lý Nham, không nói câu nào.
Dịch tốt kia đứng ở cửa, vừa thấy cũng nhận ra hẳn là quan gia, liền khách khí hỏi han: - Dương Điển sự, có cần thu xếp cho vị đồng nghiệp này của ngài một nơi không?
- Không cần, ta và Cổ huynh đệ vẫn luôn có quan hệ tốt, bình thường công vụ bề bộn, cho dù ở cùng trong cung nhưng khó được gặp nhau riêng tư. Đêm nay hai chúng ta phải đốt đèn tâm sự cả đêm đấy, cứ mang thêm một bộ chăn đệm vào phòng ta là được.
Dịch tốt kia đáp ứng rồi lui ra ngoài. Dương Phàm xoay người nói với Lý quản sự: - Cổ lão đệ tới đây chắc chắn Phụng Thần Thừa có việc sai bảo. Ta sẽ không làm phiền Lý quản sự nữa. – Dứt lời, hắn ôm lấy cái eo nhỏ của Cổ Trúc Đình.
Từ nhỏ Cổ Trúc Đình vẫn sống một mình, chưa từng cùng nam nhân nào thân thiết như thế, tuy nói từ khi đại quân Tột Quyết bất ngờ tập kích doanh địa của người Khiết Đan, hai người vẫn ăn cùng bàn ngủ cùng lều, để chống lạnh thậm chí còn đã từng ôm nhau rất chặt, nhưng khi đó mặc rất dày, hai tầng áo da đắp lên người, cảm giác thực sự cũng không phải là kích thích.
Lúc này, Dương Phàm chạm vào một cái, nàng không tự chủ được mà cứng eo lại, cả người hơi run rẩy. Nàng trừng lớn đôi mắt đẹp, kinh ngạc liếc hắn, vẫn không nhúc nhích.
Dương Phàm nói xong, nhìn Lý quản sự, lại nhìn Bình Lan cô nương. Thấy bàn tay to của Dương Phàm mơ hồ trượt vài cái trên hông của mỹ thiếu niên kia, bừng tỉnh đại ngộ, vội đáp: - Được được được, hai vị tán gẫu, hai vị tán gẫu.
Lý quản sự vội vàng xua xua Bình Lan cô nương: - Đi đi đi đi, đừng quấy rầy hai vị thượng sai đàm đạo.
Lý quản sự kéo Bình Lan cô nương ra ngoài, đi một lèo ra tới sân sau mới dừng bước, quay đầu nhìn lại, kinh ngạc xoa xoa cằm: - Hóa ra Dương Điển sứ này giống A Lang của chúng ta có khẩu vị này. Thật là lạ.
Cổ cô nương vẫn đứng đờ ở đó, tay Dương Phàm hơi xoa xoa, cả người nàng như nhũn ra, hai chân run run. Tới khi Lý quản sự dẫn Bình Lan cô nương và hai người hầu trẻ tuổi ra ngoài, hắn vội thu tay lại như điện giật. Lúc này khuôn mặt Cổ Trúc Đình mới hơi ửng hồng lên.
Nàng đỏ mặt, cắn môi, không nói được lời nào, chỉ nhìn Dương Phàm chờ hắn giải thích. Hắn ngượng ngùng: - Người vừa rồi là quản sự của Thứ sử châu này, tới tặng mấy thứ lễ vật cho ta, còn đưa tới một nữ nhân để hầu hạ. Ta còn đang không biết nên từ chối thế nào, may mà ngươi đến, cho nên… Nếu có gì thất lễ, ngươi đừng trách.
Nàng đỏ mặt: - A Lang quả là nhanh trí, nhưng lý do này của ngươi cũng….
Dương Phàm giật mình cười ha hả: - Có gì mà không ổn? Triều đình của ta nam phong đỉnh thịnh, trong kinh đô “Hương hỏa huynh đệ” kết bè kết đảng. Lý do này để sau nói đi. Còn ngươi…
Nhìn nhìn trang phục của nàng, hắn mỉm cười: - Khả liên Chu tiểu đồng Vi tiếu trích lan tùng Tiên phu thắng phấn bạch Ngạc kiểm nhược đào hồng…
Hắn vừa đọc “Luyến đồng thi” nổi danh nhất thời kỳ Ngụy Tấn, Cổ cô nương nghe vậy khuôn mặt lại càng đỏ hơn, mặc dù không nói gì nhưng không nhịn được lườm hắn một cái đầy quyến rũ, thi thoảng Cổ cô nương hờn dỗi thực là mê người.
Tim Dương Phàm nhảy lên một cái, không dám nói bậy bạ nữa, lập tức nghiêm mặt: - Sao chỉ có ngươi tới? Ba vị huynh trưởng kia của ngươi đâu?
Cổ cô nương nói: - Lần này ở Phu Châu, ta chờ bị tham quan trêu đùa lần nữa, phụ sự ủy thác của A Lang, mấy vị ca ca đều không cam lòng. Khi nhận được thư A Lang gửi, hai vị huynh trưởng đang tìm hiểu, chỉ có nô và Tam ca ở trong thành. Nô lo cho A Lang nên vội vàng tới đây, chỉ có Tam ca chờ hai vị huynh trưởng. Ta đi trước một chút, có lẽ bọn họ cũng không đến muộn mấy đâu.
Dương Phàm đã nhìn thấy tóc mai vai áo của nàng đều ẩn ẩn vẻ phong trần, hẳn nàng đã một đường màn trời chiếu đất đi suốt đêm. Thực ra, trong thư hắn cũng đã nói, vì ngày ra tay còn chưa đến nên bọn họ cũng không cần phải vội tới, nhưng chỉ một phong thư này của mình nàng đã không quản mọi vất vả mà tới.
Trái tim cô nương đã phơi bày ra hết, một mảnh thâm tình, hắn không mù không điếc, đương nhiên cũng cảm nhận được, nhất thời không nói lên được trong lòng mình cảm thấy gì, trầm ngâm một lát, hắn dịu dàng: - Ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị rượu và thức ăn, ngươi một đường vất vả, tắm rửa trước một chút đi, chờ ngươi nghỉ ngơi một lát chúng ta cùng nhau dùng bữa tối, được chứ? ine-break'>
Một buổi tối, trên Khúc trì lưu thủy ngoài Phi Hương Điện, huynh đệ Trương thị dùng lụa làm lá, dùng trúc tơ làm cành, kết thành từng đóa hoa sen cực lớn. Sau khi chuẩn bị sẵn sang, hai huynh đệ liền cùng với thiếu niên đẹp nhất Phụng Thần Điện mời Võ Tắc Thiên tới bên hồ thưởng hoa.
Nước chảy quanh co, đèn thắp sáng ngời, mặt nước phản chiếu lại ánh đèn lung linh rung động.
Cho dù là mùa hạ nhưng buổi tối vẫn khá dễ chịu nhẹ nhàng, cảnh lúc này như thiên thương nhân gian, khiến cho Võ Tắc Thiên vô cùng thích thú.
Lập tức, một đám mỹ thiếu niên của Phụng Thần Điện lập tức biến mất, một lát sau, tiếng nhạc du dương tao nhã vang lên, từng đóa sen lớn nở rộ, bên trong mỗi đóa đều có một thiếu niên y phục sặc sỡ đang nhảy múa, trong đóa sen đẹp nhất lớn nhất chính giữa là Trương Xương Tông được xưng là "Liên hoa Lục Lang"
Võ Tắc Thiên vỗ tay ủng hộ sự sáng tạo này, vui vẻ thưởng thức ca múa. Khác với thường lệ, bà ta uống thêm vài chén rượu, hơi rượu bốc lên, khóe mắt say mơ màng nhìn Huynh đệ Trương thị thanh lịch quyến rũ mặc y phục rực rỡ: - Trẫm hơi mệt, mọi người giải tán cả đi. Ngũ Lang, Lục Lang đỡ trẫm về cung.
Hai huynh đệ Trương Xương Tông vui vẻ tiến lên đưa Võ Tắc Thiên về tẩm cung, các mỹ thiếu niên Phụ Thần Vệ biết mình khó có thể tranh giành lại được với hai người họ, bèn chấp nhận quay về. Võ Tắc Thiên cười dài: - Các ngươi đó, ngày nào cũng tìm mọi cách để làm trẫm vui, thực sự vất vả cho các ngươi rồi. Không ngờ lại có ý tưởng như thế.
Trương Dịch Chi nhu thuận đáp: - Bọn thần không thể ra tay giúp Bệ hạ phân ưu việc nước, chỉ có thể hầu hạ Bệ hạ thật tốt, để Bệ hạ vui vẻ mỗi ngày, coi như cũng hoàn thành một phần tâm ý.
Võ Tắc Thiên mỉm cười lườm y một cái: - Trẫm chỉ biết, chuyện hôm nay là từ ý tưởng của ngươi, Lục Lang rất thành thật, không nghĩ nhiều như ngươi đâu. Ngũ Lang đã nhọc lòng như thế, hẳn đang muốn cầu cạnh gì trẫm phải không? Ha ha, có chuyện gì muốn yêu cầu trẫm?
Trương Dịch Chi vội buông tay bà ta, lui lại hai bước, xoay người quỳ gối: - Bệ hạ cơ trí, chút tâm tư này của thần quả thực không thể gạt được tuệ nhãn của người. Quả thực thần có một chuyện muốn cầu Bệ hạ, không phải cầu quan, cũng không phải cầu thưởng, chỉ xin Bệ hạ đuổi lui tả hữu, bởi vì chuyện rất riêng tư, thần thật sự xấu hổ nếu nói trước mặt mọi người.
Võ Tắc Thiên kinh ngạc, lòng hiếu kỳ nổi lên, vội phất tay, lệnh cho cung nga thái giám, nội vệ lui hết, hỏi: - Chuyện gì mà thần bí như vậy?
Lúc này Trương Dịch Chi mới kể hiết đầu đuôi gốc ngọn với bà ta một lần. Nghe xong, bà ta nhướn mày. Bà là người đứng đầu một nước, chứ không phải bà mối. Vả lại, mẫu thân của Trương Dịch Chi đã là lão nương, còn Lý Huýnh Tú là đại thần triều đình, có thê có thiếp, làm sao mà tac hợp? Cưỡng chế phá phu thê, ép mẹ lập gia đình, e là sẽ làm tổn hại đến danh dự của bà.
Việc này khác với hôn nhân của nữ nhi. Cuộc hôn nhân đó vốn là có mục đích chính trị, để điều hòa mâu thuẫn giữa hai nhà Lý Võ, lấy lòng người trong thiên hạ, còn hiện giờ, để thỏa mãn một phần hiếu tâm của Trương Dịch Chi mà bắt một vị đại thần phải hưu thê lánh thú (bỏ vợ cưới vợ), cái này thì sao có thể.
Võ Tắc Thiên hơi bực mình, thầm nghĩ: Vị A Tàng phu nhân này cũng thật là, nếu ngươi thích Lý Huýnh Tú, thì cứ tư thông kín đáo với lão, để ý chuyện lui tới một chút là được rồi, cần gì phải cưới hỏi đàng hoàng chứ?
Thấy bà ta nhíu mày không nói gì, Trương Dịch Chi vội dập đầu: - Dịch Chi cũng biết việc này vô lý, nhưngmắt thấy a mẫu đau lòng, lòng con khó nhịn, nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ có kim khẩu ngọc ngôn của Bệ hạ có thể. Nếu được Bệ hạ chấp thuận, thần nguyện từ quan, chỉ cầu Bệ hạ thành toàn.
Trương Xương Tông cũng vội quỳ xuống hùa theo: - Bệ hạ, Ngũ Lang chỉ muốn tận hiếu với mẫu thân, cầu Bệ hạ khai ân.
Võ Tắc Thiên trầm ngâm một lát, khẽ thở dài: - Thôi. Ngày mai, trong buổi triều sớm, trẫm sẽ truyền chỉ, tuyên Lý Huỳnh Tú đưa mẫu thân vào cung, trẫm sẽ tâm sự với bọn họ trước. Ừ, Ngũ Lang, ngày mai ngươi về đi, đưa mẫu thân của ngươi tới, trước mắt cứ để bọn họ làm quen đã, tiếp theo thế nào trẫm sẽ tùy theo tình thế mà làm.
Hai Huynh đệ thấy bà ta đã đồng ý, mừng rỡ liên tục khấu tạ không thôi.
Võ Tam Tư gặp Bì Lân trong một tòa trạch viện trên đường Định Đỉnh, là một nơi vô cùng náo nhiệt, thương gia cự phú, đại tướng phong cương về Kinh đều thích thuê nhà ở đây. Tòa nhà này không chỉ có khí thế, hơn nữa còn là nhà của Lương Vương gia, mở cửa là ra đến đường, ra vào rất tiện.
Lúc trước Thiên Ái Nô lấy thân phận thương nhân Đôn Hoàng đánh lừa Liễu Quân Phan, cũng đã thuê tòa nhà này. Nếu không phải thấy nàng thuê ở khu nhà cấp cao như thế này, lại có nô bộc như mây, chưa chắc Liễu Quân Phan đã dễ mắc mưu như vậy. Hiện giờ vị khách trước vừa mới bỏ tòa này, lập tức đã có người thuê, người thuê là mấy thương nhân nước Thục.
Ở triều Đường, nếu nói là phát triển kinh tế thì vẫn là miền bắc phát đạt hơn, địa khu phía nam Trường Giang vẫn còn chưa là đất tốt, người dân thưa thớt, canh chức nông tang (cày ruộng, dệt vải, trồng trọt (ở đây là trồng nhiều thứ chứ không chỉ là trồng trên ruộng), nuôi tằm) vẫn lạc hậu, chính trị, kinh tế, văn hóa, khoa học kỹ thuật cũng kém xa phương bắc. Nếu nói phương bắc là vùng đất của nông nghiệp, thì buôn bán thịnh vượng nhất ở Quan Trung và Ba Thục.
Từ thời Tần Hán, giao thương ở đất Thục đã phát triển rất nhanh, bọn họ đã mở ngàn dặm đường núi, trà mã cổ đạo, thục bố chi lộ, phương nam có con đường tơ lụa, mỹ danh truyền khắp bốn biển. Như quả phụ A Thanh đã từng chi ra một khoản tiền khổng lồ tài trợ cho Tần Thủy Hoàng xây sửa trường thành, lại chi cho Tần Thủy Hoàng thật nhiều thủy ngân. Tần Thủy Hoàng đã cho dựng "Hoài Thanh Đài" đề ghi nhớ bà. Ví như Trác Vương Tôn Trị Thiết Lâm Quảng, phú giáp thiên hạ.
Hiện giờ, về buôn bán, Ba Thục vẫn đứng đầu, Lạc Dương và Quan Trung có được cái lợi đế đô, buôn bán cũng dần nhiều hơn. Mà sự xuất hiện và thịnh vượng của Tấn Thương, Huy Thương và các Đại Thương bang là chuyện sau đời Tống Minh, lúc này, ở phương nam cũng chỉ có Dương Châu và Tuyền Châu là tương đối phát đạt.
Ngày đó, ở Thục, có hơn mười người chia nhau kinh doanh muối ăn, vải vóc, dược liệu, lương thực. Trong đó có hai vị thủ lĩnh, một người tên Tống Bá Tử, một người tên Long Cửu Sáo. Giường ngủ của hai người này dùng ngọc thượng đẳng chiếu sáng, chỉ cần khẽ lay động quạt hương bồ đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng xì xào bán tán.
Tống Bá Tử lên tiếng, giọng nói đặc chất Thục: - Vậy Trương Đồng Hưu nói thế nào?
Long Cửu Sáo phì một tiếng, đáp: - Trước hết, tặng cho lão một hậu lễ, lại cho một miếng đất rất tốt, lão còn có thể nói thế nào nữa? Đương nhiên là thấy tiền sáng mắt, đồng ý nhanh chóng an bài sớm gặp hai chúng ta.
Tống Bá Tử nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng: - Nhìn xa một chút đi, không cần phải tiếc một chút tiền tài. Tiến phải chi ra mới có thể kiếm lại được nhiều hơn. Không có ai là không thích tiền, năm trăm quan không được thì một ngàn quan, một ngàn quan không được thì lên năm ngàn quan, cuối cùng cũng vẫn có thể đè bẹp người ta.
- Chuyện này không cần phải khuyên, ta cũng không để ý việc bỏ ra chút tiền đó. Ta chỉ cảm thấy, Thẩm Mộc hơi khoa trương đấy, chỉ có một Dương Phàm, vì quá may mắn mà một bước lên trời mà phải cẩn trọng như vậy sao? Người dạng này, chỉ cần dùng chút kế nhỏ là đã đánh hắn tan thành tro bụi rồi.
Tống Bá Tử cười ha hả: - Quá may mắn sao? Một lần hai lần thì ngươi có thể nói rằng hắn quá may mắn. Tiết Hoài Nghĩa có tới hơn một ngàn đệ tr, đệ tử thân cận cũng tới vài chục người, tại sao những người khác không ai ngẩng đầu lên được? Hắn trí lui một trăm ngàn đại quân Đột Quyết, đổi là ngươi, ngươi làm được không?
Thần Luận Khâm Lăng của Thổ Phiên, cả đời đã đánh bại vô số danh tướng như Tiết Nhân Quý, Lý Kính Huyền, Lưu Thẩm Lễ, Lâu Sư Đức, phải ăn quả đắng của một tên tiểu tử, nếu không hai nước đánh nhau tới khi sức cùng lực kiệt sẽ giảng hòa. Nếu cứ tiếp tục như thế, ai thắng ai bại, hoàn toàn không thể lường trước. Một danh tướng bách chiến bách thắng quyền nghiêng Thổ Phiên lại bại vì mưu kế của Dương Phàm.
Một đám ác quan Ngự Sử Đài hoành hành triều dã, không phải Tương Vương Hầu vì bọn họ kích động chư phiên Nam Cương, ngoài gây áp lực, trong kích động quần thần mà lôi hết ra sao? Khiết Đan ở phương bắc phản loạn, ý muốn liên minh Đột Quyết, đổi lại là ngươi đi, có thể hóa giải liên minh, ngăn cơn sóng giữ, thúc đẩy Khiết Đan nhanh chóng đại bại một cách nhẹ nhàng như thế được không?
Lão Cửu, nếu ngươi quy kết tất cả đại sự hắn làm là may mắn của hắn, coi thường bản lĩnh của hắn, nhất định ngươi sẽ bị thiệt thòi lớn.
Cả những điều không nói ra khác đã đưa hắn lên vị trí Tông chủ Hiển Tông đó, nếu ngươi là một Thiên quan Thị lang, ngươi có thể nghĩ ra biện pháp lấy lui làm tiến đó không?
Long Cửu Sáo trầm ngâm một lát lại nói: - Có lẽ hắn có một trí tuệ rất lớn, đối địch với hắn, có lẽ không phải ý kiến hay!
Tống Bá Tử thở dài: - Thẩm Mộc cũng thực khó, lòng người không biết đủ, được Lũng lại mong thêm cả Thục, nếu không đọ sức một phen, phân ra cao thấp, trong Ẩn Tông sẽ có rất nhiều thủ lĩnh không phục, bọn họ sẽ cho rằng Thẩm Mộc đã khoanh tay buông bỏ quyền lực và địa vị của Ẩn Tông ta. Vị trí đó của Thẩm Mộc cũng sẽ ngồi không vững.
Long Cửu Sáo nói: - Ừ. Đừng nói đến ai, chính ta cũng thấy không phục đấy! Cho dù người này tài rất cao, nhưng ta cũng không thấy rằng hắn có đủ bản lĩnh đối phó với chúng ta. Vậy thì đọ sức cùng hắn một phen đi, hắn muốn có được địa vị và quyền lực mà hắn nên có, thì thể hiện bản lĩnh của mình ra đi.
Tống Bá Tử nói: - Cho nên chúng ta mới phải lung lạc Nhị Trương. Gia tộc Võ thị hiện nay Võ Tam Tư đứng đầu, mà đến tột cùng quan hệ giữa Võ Tam Tư và Dương Phàm sâu đến đâu chúng ta cũng không biết rõ, tùy tiện tiếp xúc khó tránh khỏi rút dây động rừng. Huống chi, triều đình hiện tại, được Hoàng đế sủng ái nhất là hai người này, chỉ cần lôi kéo được bọn họ là có ưu thế có thể chống đỡ với Dương Phàm trên quan trường rồi.
Long Cửu Sáo vỗ chân: - Hay! Ngày mai ta sẽ mở tiệc chiêu đãi Trương Đồng Hưu, cần phải nhanh chóng lôi kéo hai người này!
Mùa hè năm nay rất nóng, hai tông Hiển Ẩn cũng hừng hực khí thế.
Giống như hai quân giao chiến, từ ngoài nhìn vào, hai bên không có tiếp xúc gì, hiện tại chỉ điều binh khiển tướng, trù bị lương thảo, tìm hiểu địch tình, định ra kế hoạch hành động cho từng giai đoạn, mà cuối cùng, thắng lợi lớn bao nhiêu sẽ quyết định cho sự chuẩn bị trước khi giao chiến thế này.
"Thừa Tự Đường" dưới sự cứng rắn mạnh mẽ của Dương Phàm cuối cùng cũng phải dời vào Lạc Dương. Với thế lực khổng lồ của mình, bọn họ rất dễ dàng thu xếp, dùng đủ loại thân phận ẩn vào hàng triệu dân chúng Lạc Dương mà không ai biết.
Nếu Thất tông ngũ tính không quyết định vứt bỏ Dương Phàm cũng sẽ không nhúng tay can thiệp vào chuyện này. Mà người Hiển Tông đã sống ở Trường An cũng hơi bất mãn với việc phải rời vào Lạc Dương. Nhưng bất mãn thì bất mãn, Tông chủ đã quyết định, bọn họ cũng biết thành bại của trận chiến này sẽ quyết định đến quyền lợi và địa vị của chính mình, nên vẫn toàn lực ứng phó, theo như lệnh của Dương Phàm, bắt đầu chuẩn bị.
Ẩn Tông vốn chỉ là một phần của Hiển Tông, một trận chiến ở Trường An đã định vị trí của hai phái ngang bằng nhau. Sau trận chiến này ở Lạc Dương nữa, mọi sự sẽ ra sao?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lý Nham vừa thấy Dương Phàm đã cười dài chắp tay: - Dương Điển sự vừa mới tẩy trần mà tại hạ đã tới quấy rầy, thực khéo nhỉ. Ha ha…
Thấy theo sau người này là một nữ tử xinh đẹp, còn có hai nam hầu trẻ tuổi áo xanh tay ôm hộp quà, bèn chần chừ: - Túc hạ là…? Có phải ta đã gặp ngươi ở bên phủ Thái thú?
Lý Nham tươi cười nói: - Ánh mắt của Dương Điển sự thật là tốt, tại hạ chính là quản sự trong phủ Thái thú, phụng mệnh Thái thú mà tới.
Dương Phàm “Ồ” một tiếng, vội vàng mời y vào trong phòng khách. Tuy hắn vừa tắm, thùng tắm vẫn còn ở trong phòng ngủ, nhưng bên ngoài có vách tường, còn có bình phong ngăn giữa, không ảnh hưởng tới việc tiếp khách. Dương Phàm mời Lý quản sự lên phòng khách, cả hai an vị, hắn mới cười hỏi: - Không biết Tạ Thái thú có gì chỉ bảo?
Lý Nham cúi thấp người: - Dương Điển sự khách khí rồi. Gặp khâm sai, sao dám nói là chỉ bảo. Ha ha, là thế này, cả năm nay phủ Duyên Châu chưa có khâm sai từ trong Kinh tới, Dương Điển sự lại là người bên cạnh Thiên tử, sao Duyên Châu không kinh sợ? Thái thú chỉ lo không khoản đãi Dương Điển sự chu đáo.
Phủ Duyên Châu này nước non đều cạn, thổ địa cằn cỗi, từ nơi giàu có phồn hoa tới đây cũng thực ủy khuất cho Dương Điển sự. Tuy Duyên Châu bần cùng nhưng vẫn còn có một chút đồ trân quý hiếm hoi, Thái thú có dặn ta đưa tới một chút lễ mọn.
Dứt lời, y khoát tay, hai gia nhân áo xanh bèn bước lên, trên hai khay đều phủ lụa đỏ. Lý Nham xốc lụa lên, giới thiệu một lượt, trong khay là một khối lộc sấy, một con phi long, một cây hổ tiên, một đôi tay gấu.
Lộc sấy khô là thứ thịt xa hoa nhất ở Kinh đô, Dương Phàm có biết. Phi Long hắn cũng đã uống thì hắn cũng đã từng uống Phi Long Thang, coi như cũng biết. Còn hổ tiên và tay gấu, cũng là lần đầu tiên hắn thấy, không khỏi trợn tròn mà nhìn.
Lý Nham cười dài: - Sản vật Duyên Châu cằn cỗi, chỉ có một chút thứ đồ sơn dã đó là coi được. Lễ vật nho nhỏ không nói hết được kính ý. Kính xin Dương Điển sự vui lòng nhận cho.
Hậu trạch của Tạ Thái thú do nhị nương quản lý, rất có tâm ký, vừa rồi Lý quản sự có nói chuyện với nàng, nàng bèn chọn ra mấy thứ lễ vật này. Vàng bạc châu báu, ngà voi ngọc ngà đương nhiên cũng có, nhưng mấy thứ đó quá quý rồi, đưa cho Trương Xương Tông còn có thể, chứ đưa cho một Điển sự Phụng Thần Giám nho nhỏ cũng hơi phí.
Còn nữa, bọn họ vẫn luôn miệng báo Duyên Châu cằn cỗi, năm nào cũng xin triều đình cứu tế, tuy nói lễ nhiều người không trách, nhưng nếu đưa vàng bạc châu báu ra cũng dễ trở thành nhược điểm cho người ta nắm. Còn đây là đặc sản, cho dù quý hiếm nữa nó cũng là sản vật, không liên quan đến việc Duyên Châu nghèo hay giàu, cũng có thể khiến cho khâm sai vui vẻ.
Dương Phàm vội đứng dậy từ chối: - Ai chà, lễ vật này quả thực quá quý trọng rồi. Dương mỗ chỉ là một Điển sự Phụng Thần Giám nho nhỏ, sao có thể nhận hậu lễ bực này của Thái thú. Tình cảm sâu đậm của Thái thú, Dương mỗ xin tâm lĩnh, nhưng những thứ này, xin Lý quản sự mang về đi thôi.
Lý Nham cười ha hả: - Dương Điển sự, ngài quá khách khí rồi. Thái thú chỉ muốn tận tình chủ nhà thôi, đều là đồ sơn dã, có gì mà quý trọng với không quý trọng chứ. Dương Điển sứ không nhận cũng làm khó cho tại hạ rồi. Nếu Lý mỗ mang nguyên những thứ này về, không tránh khỏi bị Thái thú trách mắng.
Dứt lời, y lại vẫy mỹ nhân xinh đẹp kia lên: - Nữ nhân này là một vũ kỹ trong phủ Thái thú, là người Ngân Châu, Điêu Thuyền xuất thân từ đó đấy. Duyên Châu này hoang vắng, chẳng có nơi nào để đi, Thái thú bèn đưa tiểu mỹ nhân này tới thị thẩm đồng hành với Dương Điển sự, cho ngài bớt tịch mịch.
Dương Phàm cả kinh, lại càng kiên quyết từ chối, liên tục xua tay: - Không được không được, thế này lại càng không thể được. Lý quản sự, ngàn vạn lần ngài…
Không chờ hắn nói xong, Lý Nham đã đứng dậy cười dài chắp tay: - Dương Điển sự vất vả xa xôi giờ mới tới Duyên Châu, chắc hẳn sẽ rất mệt mỏi. Tại hạ sẽ không quấy rầy nữa. Bình Lan, Dương Điển sứ sẽ ở lại Duyên Châu vài ngày, chuyện ăn uống và cuộc sống hàng ngày ngươi cần phải hầu hạ cho tốt. Ha ha ha, Dương Điển sự, Lý mỗ cáo từ.
- Lý quản sự, không thể…
Lý Nham đi trước, Dương Phàm vội đuổi theo sau, đuổi tới cửa, giữ chặt tay lão, còn đang muốn từ chối tiếp, chợt một nam nhân trung niên mặc quần áo của dịch tốt xuất hiện ở cửa, cúi đầu khom lưng thưa: - Dương Điển sự, hiện có một người tự xưng là bạn của ngài tới tìm…
Còn chưa dứt lời, chợt thấy một thiếu niên công tử mặc áo bó, eo đeo thắt lưng da thuộc, môi hồng răng trắng, tuấn dật tiêu sái, bước nhanh vào, vừa thấy Dương Phàm, y cười tươi như hoa, vừa muốn mở miệng, chợt thấy trong sảnh có khách, hơi ngẩn ra, vội thu lại nụ cười lên môi.
Dương Phàm vừa nhìn đã nhận ra đó là Cổ Trúc Đình cải nam trang, vì dung mạo của nàng lúc này chỉ lược đi chút vẻ dịu dàng quyến rũ của nữ nhân, thêm vài phần anh nhuệ, bên ngoài cũng không có thay đổi gì lớn, nên chỉ cần liếc một cái là hắn nhận ra ngay.
Nói cũng lạ, trước kia, cho dù không có nhiệm vụ phần lớn thời gian nàng vẫn dùng khuôn mặt giả mà gặp người lạ, người có thể nhìn thấy diện mạo thực của nàng lác đác không mấy người. Nhưng gần một năm qua, nàng cũng thường dùng khuôn mặt thật để gặp người khác, cho dù là sứ mệnh bí mật, nàng cũng không muốn thay đổi mình hoàn toàn. Tâm tư tinh tế thực khó nhìn thấu.
Dương Phàm vừa thấy Cổ Trúc Đình, trong lòng khẽ động, nhận lấy hậu lễ của Tạ Thái thú, lại miễn cưỡng đáp lễ một hồi. Cảnh giác lão là chuyện đương nhiên, nhưng Dương Phàm lại không muốn bởi vậy mà bừa bãi nhận lấy một nữ tử không quen không biết, nhưng nếu cự tuyệt, khó tránh khỏi khiến cho người ta nảy lòng nghi ngờ, hiện giờ thì có lý do đầy đủ đây rồi.
Dương Phàm không đợi Cổ Trúc Đình nói chuyện, lập tức tiến ra đón, khoác cánh tay nàng, giới thiệu với Lý Nham đang bị kích động: - Vị tiểu huynh đệ này họ Cổ, cùng làm việc trong Phụng Thần Vệ với Dương mỗ, cũng là một Điển sự, xưa nay có giao hảo khá tốt với Dương mỗ, hiện giờ cũng theo Trương Phụng thần tới đây.
Lý Nham vội chắp tay với Cổ Trúc Đình, nhìn vị Cổ Điển sự này, từ lông mày đến ánh mắt đều thanh tú, cái miệng nhỏ như quả anh đào, còn tuấn tú hơn Dương Phàm vài phần, không khỏi âm thầm nghĩ: Quả nhiên Phụng Thần Giám không ít mỹ thiếu niên, hiện giờ lại thêm một Cổ Điển sự, chẳng lẽ lại phải đưa thêm một phần lễ vật? May sao Nhị nương tính toán cẩn thận, nếu đưa từng người một thì quá quý trọng rồi, cũng không biết phải cướp từ nhà ta bao nhiêu thứ tốt đây.
Cổ Trúc Đình thông minh nhanh nhạy chừng nào? Dương Phàm vừa nói, nàng liền biết chắc chắn có điều gì lạ, nên chỉ kiêu ngạo gật đầu với Lý Nham, không nói câu nào.
Dịch tốt kia đứng ở cửa, vừa thấy cũng nhận ra hẳn là quan gia, liền khách khí hỏi han: - Dương Điển sự, có cần thu xếp cho vị đồng nghiệp này của ngài một nơi không?
- Không cần, ta và Cổ huynh đệ vẫn luôn có quan hệ tốt, bình thường công vụ bề bộn, cho dù ở cùng trong cung nhưng khó được gặp nhau riêng tư. Đêm nay hai chúng ta phải đốt đèn tâm sự cả đêm đấy, cứ mang thêm một bộ chăn đệm vào phòng ta là được.
Dịch tốt kia đáp ứng rồi lui ra ngoài. Dương Phàm xoay người nói với Lý quản sự: - Cổ lão đệ tới đây chắc chắn Phụng Thần Thừa có việc sai bảo. Ta sẽ không làm phiền Lý quản sự nữa. – Dứt lời, hắn ôm lấy cái eo nhỏ của Cổ Trúc Đình.
Từ nhỏ Cổ Trúc Đình vẫn sống một mình, chưa từng cùng nam nhân nào thân thiết như thế, tuy nói từ khi đại quân Tột Quyết bất ngờ tập kích doanh địa của người Khiết Đan, hai người vẫn ăn cùng bàn ngủ cùng lều, để chống lạnh thậm chí còn đã từng ôm nhau rất chặt, nhưng khi đó mặc rất dày, hai tầng áo da đắp lên người, cảm giác thực sự cũng không phải là kích thích.
Lúc này, Dương Phàm chạm vào một cái, nàng không tự chủ được mà cứng eo lại, cả người hơi run rẩy. Nàng trừng lớn đôi mắt đẹp, kinh ngạc liếc hắn, vẫn không nhúc nhích.
Dương Phàm nói xong, nhìn Lý quản sự, lại nhìn Bình Lan cô nương. Thấy bàn tay to của Dương Phàm mơ hồ trượt vài cái trên hông của mỹ thiếu niên kia, bừng tỉnh đại ngộ, vội đáp: - Được được được, hai vị tán gẫu, hai vị tán gẫu.
Lý quản sự vội vàng xua xua Bình Lan cô nương: - Đi đi đi đi, đừng quấy rầy hai vị thượng sai đàm đạo.
Lý quản sự kéo Bình Lan cô nương ra ngoài, đi một lèo ra tới sân sau mới dừng bước, quay đầu nhìn lại, kinh ngạc xoa xoa cằm: - Hóa ra Dương Điển sứ này giống A Lang của chúng ta có khẩu vị này. Thật là lạ.
Cổ cô nương vẫn đứng đờ ở đó, tay Dương Phàm hơi xoa xoa, cả người nàng như nhũn ra, hai chân run run. Tới khi Lý quản sự dẫn Bình Lan cô nương và hai người hầu trẻ tuổi ra ngoài, hắn vội thu tay lại như điện giật. Lúc này khuôn mặt Cổ Trúc Đình mới hơi ửng hồng lên.
Nàng đỏ mặt, cắn môi, không nói được lời nào, chỉ nhìn Dương Phàm chờ hắn giải thích. Hắn ngượng ngùng: - Người vừa rồi là quản sự của Thứ sử châu này, tới tặng mấy thứ lễ vật cho ta, còn đưa tới một nữ nhân để hầu hạ. Ta còn đang không biết nên từ chối thế nào, may mà ngươi đến, cho nên… Nếu có gì thất lễ, ngươi đừng trách.
Nàng đỏ mặt: - A Lang quả là nhanh trí, nhưng lý do này của ngươi cũng….
Dương Phàm giật mình cười ha hả: - Có gì mà không ổn? Triều đình của ta nam phong đỉnh thịnh, trong kinh đô “Hương hỏa huynh đệ” kết bè kết đảng. Lý do này để sau nói đi. Còn ngươi…
Nhìn nhìn trang phục của nàng, hắn mỉm cười: - Khả liên Chu tiểu đồng Vi tiếu trích lan tùng Tiên phu thắng phấn bạch Ngạc kiểm nhược đào hồng…
Hắn vừa đọc “Luyến đồng thi” nổi danh nhất thời kỳ Ngụy Tấn, Cổ cô nương nghe vậy khuôn mặt lại càng đỏ hơn, mặc dù không nói gì nhưng không nhịn được lườm hắn một cái đầy quyến rũ, thi thoảng Cổ cô nương hờn dỗi thực là mê người.
Tim Dương Phàm nhảy lên một cái, không dám nói bậy bạ nữa, lập tức nghiêm mặt: - Sao chỉ có ngươi tới? Ba vị huynh trưởng kia của ngươi đâu?
Cổ cô nương nói: - Lần này ở Phu Châu, ta chờ bị tham quan trêu đùa lần nữa, phụ sự ủy thác của A Lang, mấy vị ca ca đều không cam lòng. Khi nhận được thư A Lang gửi, hai vị huynh trưởng đang tìm hiểu, chỉ có nô và Tam ca ở trong thành. Nô lo cho A Lang nên vội vàng tới đây, chỉ có Tam ca chờ hai vị huynh trưởng. Ta đi trước một chút, có lẽ bọn họ cũng không đến muộn mấy đâu.
Dương Phàm đã nhìn thấy tóc mai vai áo của nàng đều ẩn ẩn vẻ phong trần, hẳn nàng đã một đường màn trời chiếu đất đi suốt đêm. Thực ra, trong thư hắn cũng đã nói, vì ngày ra tay còn chưa đến nên bọn họ cũng không cần phải vội tới, nhưng chỉ một phong thư này của mình nàng đã không quản mọi vất vả mà tới.
Trái tim cô nương đã phơi bày ra hết, một mảnh thâm tình, hắn không mù không điếc, đương nhiên cũng cảm nhận được, nhất thời không nói lên được trong lòng mình cảm thấy gì, trầm ngâm một lát, hắn dịu dàng: - Ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị rượu và thức ăn, ngươi một đường vất vả, tắm rửa trước một chút đi, chờ ngươi nghỉ ngơi một lát chúng ta cùng nhau dùng bữa tối, được chứ? ine-break'>