Một vụ án Duyên Châu vừa nổi lên, làm trong kinh thành phong ba không ngừng.
Do Duyên Châu tham nhũng dẫn phát cơn chấn động quan trường Phu châu, Đan châu cũng đã lần lượt bắt đầu rồi. Đủ loại như thế khiến cho trong kinh thành rung chuyển bất an, quan địa phương dù gì cũng có quan ở trong kinh thành để dựa vào, có thanh âm gì lập tức biết ngay.
Vì thế, quan ở kinh thành và quan địa phương đều có muôn vàn mối liên hệ, điều này có một vài quan viên có liên quan dù mình chưa tham ô nhưng cũng lo lắng bởi vì kết giao chặt chẽ mà lửa cũng lan đến người mình, trong tình thế đầy nguy cấp, bọn họ khó tránh được liên hệ vận động khắp nơi, nhờ vả, cố gắng cầu cứu mình trong sạch.
Mà vụ án tham nhũng ba châu Tây bắc này không liên lụy đại thần, lại nhân cơ hội theo dõi quan trường tây bắc rung chuyển làm trống mấy chức vị, đây đều là miếng thịt béo bở đó nha, ai mà không muốn cắn một miếng. Trong tay ngươi nắm tài nguyên, người ta mới nịnh bợ ngươi.
Nếu ở trong chức vụ trọng yếu mà sắp xếp được tâm phúc của mình, là có thể tạo nên thực lực của mình lớn mạnh, cho dù chỉ là tranh thủ được một vài vị trí thấp kém hoặc là không quan trọng tới tay mình thì cũng có thể đoạt cho thân nhân hoặc thân tín, vây cánh bạn cũ, gián tiếp mở rộng quy mô quyền uy của mình.
Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nóng lòng kiếm lợi, quấy cho vũng nước đã đục này càng thêm đục ngầu, cùng lúc đó một loạt vấn đề sau khi lũ lụt rút cũng khiến cho triều đình sứt đầu mẻ trán.
Bởi vì hồng thủy tàn sát bừa bãi, một bộ phận đường sông ứ tắc.
Sau lũ lụt, rất nhiều việc bị gác lại cần phải làm, lập tức điều động phu dịch đào đường sông cũng không dễ dàng, mặc dù có thể lập tức bắt đầu đào, đường sông một lần nữa muốn thuyền qua lại cũng phải mất thời gian hai tháng, trong khoảng thời gian này đường thủy không thông được, việc vận chuyển lương thảo phải thông qua đường bộ trở về kinh thành, chi phí hao tổn không thể kể xiết, hiệu suất cũng không cao.
Lúc này đã là mùa thu, sang đông một bộ phận đường sông sẽ bị đóng băng, triều đình nhất định phải trước đó vận chuyển lương thực thuế má thu được về kinh thành, nếu về trễ, sẽ làm cho kinh thành không đủ lương thực tích trữ, theo góc độ an toàn mà nói, đây là một sự uy hiếp thật lớn đối với kinh thành, mà theo góc độ kinh tế để suy xét, điều này sẽ khiến cho giá hàng dâng cao, tạo thành cục diện không ổn định.
Võ Tắc Thiên mặc dù vô cùng đau lòng đối với việc trên dưới quan viên ba châu Tây bắc tham lam câu kết với nhau, với tính cách mạnh mẽ luôn căm hận bị lừa gạt của bà sẽ tuyệt đối không bỏ qua chuyện này, nhưng bà cũng hiểu rất rõ ràng, lúc này việc cấp bách của triều đình chính là giải quyết vận chuyển lương thực bằng đường thủy.
Vì tập trung tinh lực giải quyết khốn cục lúc này, Võ Tắc Thiên không thể không mau chóng chấm dứt vụ án Duyên Châu, để bách quan triều đình tập trung tinh lực về vấn đề thủy vận. Võ Tắc Thiên xử lý rất nhanh, gần ba ngày lập tức phán xử hình phạt treo cổ đối với hai mươi chín tham quan, đi đày bốn mươi hai người, cách chức, giáng chức quan hơn mười người. Một trận gió lốc qua đi, toàn bộ quan trường Duyên Châu đã được thanh lọc. Còn việc tìm hiểu nguồn gốc rửa sạch sâu một thì để cho Tam pháp ti chậm rãi xử lý, đại quy mô phán kết là một tín hiệu: vụ án tham nhũng Duyên Châu đã tuyên cáo chấm dứt.
Võ Tắc Thiên triệu tập chúng Tể tướng và công bộ, Hộ bộ quan, tập trung tinh lực thương thảo làm thế nào giải quyết được khó khăn mà hiện nay kinh thành đang gặp phải. Liên tiếp vài ngày, chúng quan viên mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình nhưng đến cuối cùng vẫn chưa kết luận được, thủy chung cũng không đưa ra một kế sách vẹn toàn nào cả.
Võ Tắc Thiên không kiên nhẫn được nữa, bà liếc nhìn Hộ Bộ Thượng Thư An Vũ Lăng đang nhíu mày ra vẻ suy nghĩ sâu xa, giống như đang không thể nghĩ ra điều trần gì, lạnh lùng thốt: - An Thượng thư vắt óc suy nghĩ nhiều ngày, hẳn là có kế sách rồi hả? Chẳng lẽ Hộ Bộ lại không có được chủ trương về việc này?
An Thượng thư nghe ra trong lời nói của nữ hoàng đế ý tức giận, trong lòng lập tức run lên.
Vụ án Duyên Châu tuy có nhiều vấn đề như vậy, nguyên nhân chính cũng là lương thực, bản thân y là quan trên của Hộ Bộ, một vụ án xảy ra ngay trước mắt như vậy thật sự khó tránh được sai lầm này, nếu không về phương diện thủy vận “may mắn” truy ra vấn đề lớn, triều đình đang lúc dùng người, y không tránh được liên lụy đấy.
Hiện giờ Hoàng đế tức giận, nếu y không đưa ra được một kế sách nào, hậu quả sẽ rất xấu. An Thượng thư đã quyết định chắc chắn, liền cố lấy dũng khí, đem thảo luận của mình tại bộ nha cùng với một vài vị nhân viên phụ tá và phương pháp xử lý của Độ Chi Lang Trung Nam Tuyền hiến lên nói ra:
- Bệ hạ, thần nghĩ đến, nay nguy cơ mùa đông dễ giải, nguy vạn năm khó giải! Hồng thủy Lạc Dương mười năm mới xuất hiện một lần, uy lực thiên địa, không thể nào trị tận gốc. Đô thành quốc gia, trung tâm thiên hạ, không thể là nơi gian nan khổ cực được.
Võ Tắc Thiên nhướn mày, hỏi: - Ý của An khanh là?
An Thượng thư cắn răng một cái, nói: - Thần nghĩ, triều đình nên dời đô đến Trường An.
Lời vừa thốt ra, lập tức toàn bộ điện đường đều lặng ngắt như tờ.
******
Phường Lạc Tân nằm ở góc tây băc Lạc Dương, đối diện là cung thành Sùng Khánh Môn, giờ phút này trước cổng Sùng Khánh có vô số thợ thủ công sửa gấp một đoạn tường thành và cửa Sùng Khánh bị sụp đổ trong trận hồng thủy.
Sông bên này chính là trang viện của Thẩm Mộc. Ngoài tường trang viện còn có một đạo phường tường, hai đạo tường đều bị hồng thủy làm vỡ tung, còn chưa kịp tu sửa, bởi vậy Thẩm Mộc ngồi ở trong sân có thể nhìn nước sông Hồng Thủy đục ngầu cuồn cuộn chảy.
Trong viện tử, trên sảnh đường, một đám người làm tôi tớ đang ở đổ mồ hôi đầy đầu bận rộn, trong phủ khắp nơi đều là nước bùn thật dày, muốn rửa sạch trang viên sạch sẽ như mới, hai ba ngày tuyệt đối làm không được, hiện giờ đã bảy ngày rồi, cũng chỉ rửa sạch được một vài khu vực.
Thẩm Mộc giờ phút này đang ngồi ở dưới một cây đại thụ, dưới tàng cây có đặt một tấm ghế dựa Tiêu dao, bên cạnh có một phiến đá, trên phiến đá này đã được rửa sạch, bề mặt còn nhú vài sợi cỏ bọc bùn kiên cường, đang từ từ khôi phục sức sống. Bên cạnh có một cây đại thụ trên cành xiên cao cao còn có dấu vết của việc bị ngâm ở nước.
Lam Kim Hải đứng bên y, mặc nho sam, vẻ ôn hòa nhã nhặn. Đối diện Lam Kim Hải đứng là khu kiến trúc cung thành, mái hiên đấu củng cong cong lấy không trung xanh thẳm làm nền, như thoáng chút suy nghĩ nói: - Hoàng đế sẽ như tông chủ mong muốn, dời đô đến Trường An sao? (Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu)
Thẩm Mộc nhấc chén trà ở chiếc bàn trà bên cạnh, nhấp một ngụm, thản nhiên nói: - Tận lực rồi, giờ nghe thiên mệnh đi, ta chỉ nắm chắc bốn mươi phần trăm thôi.
Trong mắt Lam Kim Hải lóe lên tia kinh ngạc, Thẩm Mộc liếc gã, nói: - Sao vậy, ngươi cảm thấy không thể thành công?
Lam Kim Hải lắc đầu liên tục, nói: - Không, thuộc hạ cảm thấy, muốn ảnh hưởng đến quyết định của một vị đế vương, hơn nữa lại là chuyện dời đô trọng đại như vậy, quả thật chỉ nắm chắc bốn mươi phần trăm là có thể hiểu được. Thuộc hạ lo lắng, chỉ vì hồng thủy chặt đứt vận chuyển đường thủy, ảnh hưởng đến việc tích trữ lương thực tại đô thành, Hoàng đế sẽ có ý dời đô hay sao? Lạc Dương tuy có nguy cơ hồng thủy, Quan Trung còn có hiểm hạn hán, đều không phải là nơi thập toàn thập mỹ.
Thẩm Mộc nói: - Đương nhiên không phải là bởi vì một kiện sự này, không chỉ là bởi vì vấn đề một sự kiện này hoặc là vài sự kiện biểu hiện ra mà là trong đó đã lộ ra một vài đạo lý.
Thẩm Mộc thản nhiên nói: - Từ Tam Hoàng Ngũ Đế cho tới bây giờ, nếu chúng ta nhìn kỹ các triều đại một chút về những nơi được chọn làm đô thành, chúng ta có thể phát hiện và tìm ra chút manh mối trong đó đấy. Bàn Canh dời đô đến đất An, là vì đất Ân giàu có và đông đúc, dễ dàng kiếm lương thảo. Thêm nữa, thông qua việc dời đô, ông ta còn làm suy yếu thực lực quý tộc của cố đô, thứ ba là còn rời xa được lãnh địa dị tộc có dị tâm, ổn định sự thống trị của ông ta.
Chu Bình vương dời đô đến Lạc Ấp, là vì loạn Khuyển nhung khiến cho Hạo Dương bị tàn phá nghiêm trọng, hơn nữa Khuyển Nhung vẫn luôn như hổ rình mồi, dời đô mới là an toàn. Mà Ngụy Hiếu Đế dời đô, một là vì rời xa uy hiếp của du mục phương bắc, hai là từ Bình Thành dời đô đến Lạc Dương, nông nghiệp thịnh vượng, thủy vận thuận tiện, còn có thể thoát khỏi mạng lưới thế lực rắc rối khó gỡ của quý tộc Tiên Ti phương Bắc, để thuận lợi biến cách.
Từ cổ chí kim, đế vương lựa chọn kinh đô, vấn đề suy tính vĩnh viễn là không tránh được bốn phương diện đó, vừa là địa lý, hai là kinh tế, ba là quân sự, bốn là chính trị. Trên mặt địa lý, Quan Trung mặc dù có lúc hạn hán, nhưng lũ lụt tại đô thành còn nguy hại lớn hơn nhiều, hiện giờ trận lũ lụt này nếu lớn hơn chút nữa, ngập thành Lạc Dương, hậu quả thế nào ngươi hẳn là tưởng tượng được. Tuy nói nơi này có lợi thế về thủy vận, bàn về ưu thế thì chỉ có thể miễn cưỡng ngang bằng với Trường An thôi.
Nói đến kinh tế, từ Chiến quốc đến nay, Sơn Đông, Quan Trung đều là địa khu sĩ nông công thương phát đạt nhất. Tương lai như thế nào, không thể nào biết được, hiện tại mà nói, duy hai địa phương này là có hai ba ưu thế trong đó. Sơn Đông bắc có Khiết Đan, tây có Đột Quyết, nên thích hợp làm quốc đô đấy thì chỉ có Trường An và Lạc Dương
Trên mặt quân sự, với quân lực của triều đình ta, lập đô là Trường An hoặc Lạc Dương khác nhau không lớn. Như vậy nhân tố chủ yếu quyết định cũng chỉ có chính trị mà thôi. Quan Trung là nơi căn cơ mà triều đình là kiên quốc, trải qua ba triều đại, đương kim Hoàng đế dời đô đến Lạc Dương mới gần mười năm, trong tâm quốc triều vẫn luôn dựa vào Quan Trung.
Nếu Quan Trung mất, quốc triều nguy như chồng trứng, ngươi thấy nữ hoàng đế mặc dù dời đô về Lạc Dương, nhưng thủy chung vẫn coi trọng Quan Trung, Phủ Quân Quan Trung độc chiếm ba thành cả nước, phàm ai làm Trường An lệnh đều là tâm phúc của Hoàng đế, như vậy hẳn là hiểu Hoàng đế coi trọng Quan Trung như thế nào. Kết quả thì sao, Hoàng đế tuy rằng không biết sự hiện hữu của chúng ta, các đại thế gia tôn trưởng thường xuyên lui tới Trường An, bà có thể rõ ràng, ngươi nói ba ta yên tâm sao?
Hiện giờ ba châu Duyên, Phu, Đan lại xảy ra vụ án tham nhũng lớn như thế, ba châu này đều tại Quan Nội Đạo, Hoàng đế dời đô đến Lạc Dương gần mười năm, Quan Trung lại trị đã bại hoại như thế, căn cơ nơi biến thành bộ dáng như vậy, ngươi cho là Hoàng đế yên tâm được sao?
Vì sao lúc này đây quan viên Quan Trung có vấn đề lớn như vậy, Hoàng đế lại chậm chạp chưa phái quan viên bổ sung vào những vị trí đang trống, không giống như Nam Cương lần trước để Lại Bộ tổng tuyển cử quan viên, mà cứ suy tính, chậm chạp lựa chọn cẩn thận người vào các vị trí trọng yếu.
Ha hả, có ít người còn tưởng rằng lúc này đây có thể giở trò, vớt quan chức, lại không nghĩ lúc bọn họ đang thèm nhỏ rãi nhìn chằm chằm vào mấy vị trí đó thì nữ hoàng đế đang ngồi ở bảo tọa kia từ góc độ của đế vương mà đăm chiêu suy nghĩ, làm sao cho bọn họ đạt như mong muốn chứ? Quan Trung quan trọng như thế, lại ra vấn đề lớn như vậy, Hoàng đế sao có thể không cẩn thận.
Thêm nữa, đương kim Hoàng đế đã dựng lên Thái Tử, một ngày nào đó phải trả chính cho lý đấy, hiện tại quân quyền lại chặt chẽ cầm giữ ở trong tay Võ thị, cũng là liên tiếp ra tay, xếp thân tín trong quân và trong triều đình, duy chỉ có Lý thị, ngoại trừ vài lão thần trung thành, gần như không có bất kỳ thực lực.
Võ thị ở Lạc Dương kinh doanh nhiều năm như vậy, thực lực bên ngoài đã xa cao hơn Lý thị, thế lực trong bóng tối còn không biết có bao nhiêu, Hoàng đế sao không thể suy xét làm thế nào ổn định kế thừa? Lúc trước nữ hoàng định đô Lạc Dương, là vì Trường An chính là ổn định kế thừa? Lúc trước nữ hoàng định đô Lạc Dương, là vì Trường An chính là của Lý thị. Lần nay so với lần trước, nếu bà quyết tâm còn chính cho lý, dời đô đến Trường An, vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.
Kể từ đó, bà ta vừa lúc mượn việc dời đô để điều chỉnh lấy lại cân bằng thực lực hai nhà Võ – Lý. Đương nhiên, đạo lý như thế, chúng ta chỉ có điều dựa thế đề nghị, Hoàng đế nghe vào trong tai, trong lòng mới sẽ nghĩ tới những vấn đề này. Về phần bà ta cuối cùng là lấy hay bỏ, chúng ta cũng không thể thúc đẩy được.
Lam Kim Hải vui vẻ phục tùng nói: - Nói chuyện với Tông chủ làm thuộc hạ hiểu ra nhiều. Như thế xem ra, Hoàng đế đích xác có nguyên vẹn lý do dời đô. Ha hả, Dương Phàm vừa mới dời “Thừa tự đường” đến Lạc Dương, Tông chủ lại có một chiêu “Rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc)”, vậy là đã nắm quyền chủ động trong tay rồi.
Nói tới đây, Lam Kim Hải không kìm nổi ha hả cười rộ lên: - Ba châu Tây bắc đối với chúng ta là một đả kích rất lớn, Tông chủ có thể hóa bất lợi làm có lợi, mượn lực đẩy lực, càng có lợi cho ta sử dụng, thúc đẩy Hoàng đế dời đô đến Trường An, chúng ở Trường An có thể chiếm địa lợi nhân hòa rồi. Ha hả, cứ thế một bên tăng một bên giảm, Ẩn Tông lấy cái gì để chống lại chúng ta đây?
Thẩm Mộc khẽ mỉm cười, nheo mắt lại nhìn từng đóa mây trắng trên bầu trời xanh thẳm, cảm thán nói: - Thắng bại thành bại, bây giờ nói còn quá sớm. Dương Phàm nay có mọi thứ trong tay là vì cái gì? Chính là hắn bất cứ lúc nào cũng có thể thuyên chuyển hoàng quyền, thiên uy không lường được, hiện tại ta cũng không dám khinh thường vị tiểu Nhị Lang này rồi, thật là hậu sinh khả úy!
Lúc này, một người nhà lặng yên đi tới, đến gần Thẩm Mộc, cúi xuống thì thầm: - Công tử, Thôi Lâm Thanh Hà cầu kiến.
Thẩm Mộc thản nhiên cười, nói với Lam Kim Hải: - Xem đi, người đến nhà chỉ trích đã tới rồi.
Thẩm Mộc quay đầu nói với người nhà: - Mời Thôi công tử đến thư phòng.
Thẩm Mộc dứt lời, đứng lên, đi hiên ngang.
Chiếc ghế dưới tàng cây mất trọng lực người chầm chậm lung lay…
Dương Phàm ra viên môn nghênh đón, Bùi quận mã vừa thấy Dương Phàm, lập tức vái chào, cảm kích nói: - Được sự giúp đỡ của Tướng quân, khiến cho Bùi mỗ tránh khỏi nỗi nhục nhã của phu nhân. Nay Bùi mỗ được triều đình thả ra ngoài làm Thứ sử Phu Châu, trước khi đi, đặc biệt đến nói lời cảm ơn với Tướng quân!
Dương Phàm vội hỏi: - Đây là việc bản quan nên làm, Bùi Quận Mã sao phải khách khí thế!
Bùi Tốn cười ha ha nói: - Bây giờ là Huyện mã, huyện mã!
Dương Phàm cười lớn, nói:
- Thời tiết nóng bức, mau vào trong trướng nói chuyện!
Dương Phàm dẫn Bùi Tốn vào trong trướng soái, chủ khách lần lượt ngồi xuống.
Bùi Tốn xem ra vô cùng vui vẻ với việc "lưu đày" Phu Châu lần này, nói liên tục. Dương Phàm tiện theo ý tứ của y, nói chuyện về Phu Châu, phát hiện vị này từ nhỏ sống ở kinh đô, hơn nữa vốn dĩ cũng chưa nghĩ đến có một ngày triều đình có thể thả một công tử thế gia ra ngoài Phu Châu, cũng hoàn toàn không hiểu rõ về nơi ấy.
Nói cách khác, y chỉ biết vùng đất nọ là một châu cấp cao, nông nghiệp và chăn nuôi phát triển, sản vật phì nhiêu, có thể khiến y sống thái bình vài năm, sau đó nở mày nở mặt hồi kinh. Ngoài ra, y chẳng biết gì nữa về Phu Châu, đến Phu Châu này cụ thể nằm ở vị trí nào cũng không rõ, chứ đừng nói là mối quan hệ khổng lồ hình thành trong quan phủ, đặc biệt là quan địa phương, có thể khiến cho lưu quan yếu thế mà triều đình phái tới đùa giỡn trong hàng loạt tấm màn đen tối.
Dương Phàm nhăn mặt, một quan lại giỏi giang lão luyện khôn khéo, đến địa phương cũng phải trải qua bao lâu mới có thể ổn định, trông đợi vào vị công tử này đương nhiên là không được thực tế cho lắm. Nhưng y là Thứ sử một châu, quyền bính trong tay, cũng có thể làm chút lợi cho mình.
Về phần muốn nắm bím tóc của Thẩm Mộc, chỉ e là không thể trông cậy vào y, người này kinh nghiệm đời còn ít, ít được tôi luyện, hay là đừng nói suy nghĩ của mình cho y biết thì hơn, tránh y vừa đến Phu Châu đã bị mấy lão giảo hoạt moi hết chi tiết, bây giờ sao lại không kết thân. Chỉ cần lúc nhờ y giúp đỡ, y toàn lực phối hợp là được.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm nén ý nghĩ nhắc nhở Bùi quận mã sau khi đến Phu Châu nhậm chức kiểm tra nghiêm ngặt nhà kho xuống, chỉ cùng y nói chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt, dân tình địa phương, thỉnh thoảng cũng nhắc tới một ít kiến thức phổ thông mà chủ quản một phương cần nắm giữ. Bùi quận mã mặc dù ở phương diện này kinh nghiệm thiếu, cũng rất là ham học hỏi.
Cẩn thận nghe Dương Phàm nói nửa ngày, Bùi quận mã vui vẻ nói: - Dương huynh là võ tướng, trước giờ chưa bao giờ làm quan địa phương, không ngờ lại hiểu rõ chính sự địa phương như lòng bàn tay.
Dương Phàm khiêm tốn cười nói: - Quận mã quá khen. Kỳ thật Dương mỗ đối với cái này cũng không rõ lắm, chỉ có điều quý phủ có mời một vị phụ tá, ha hả, vốn là Dương mỗ đảm nhiệm Hình Bộ lang trung, trợ giúp Dương mỗ xử lý chút sự tình. Từ đó mà đã học được ít thứ.
Bùi quận mã vừa nghe hai mắt tỏa ánh sáng. Vội vàng hỏi: - Dương huynh, vị này phụ tá, hiện giờ còn ở quý phủ?
Trong lòng Dương Phàm vừa động. Nói: - Đung vây a! Y nhất thời không có nơi đi thích hợp, khi ở cùng ta lại vô cùng hòa hợp, hiện giờ mặc dù không dùng đến nhiều lắm, nhưng vẫn là lưu hắn ở quý phủ, tạm thời giúp đỡ xử lý chút việc. Ha hả, có chút không biết trọng nhân tài rồi...
Bùi quận mã vỗ đùi, mừng rỡ nói: - Không dối gạt Dương huynh, tiểu đệ lần này được thả ra ngoài, thực sự hai mắt có cảm giác tối sầm, căn bản không biết tới địa phương nên làm quan như thế nào làm việc như thế nào. Tiểu đệ cũng nghe người ta nói địa phương này quan liêu dối trên lừa dưới, , trong lòng đang không yên vô cùng, không biết Dương huynh có thể đồng ý bỏ những thứ yêu thích?
Dương Phàm nhìn trừng y một cái thật sâu, bỗng nhiên mỉm cười: - Vi mà Dương mỗ mời làm phụ tá, tinh thông quan trường học vấn, vốn là một người trợ giúp chủ quan địa phương tốt nhất. Hiện giờ ở quý phủ của ta trông giữ phòng thu chi, đúng là không biết trọng nhân tài rồi, Bùi quận mã nếu có ý dùng u, nói vậy y cũng sẽ đồng ý đấy!
Bùi quận mã mừng rỡ nói: - Từ lúc gặp Dương huynh, chuyện tốt liên tục, Dương Phàm thật sự là sao may mắn của tiểu đề! Nếu vậy, bây giờ chúng ta thế này đi, tiểu đệ ít hôm nữa sẽ đi đến Quảng Châu, lát nữa mời Dương Phàm cùng ta về kinh, gặp mặt vị tiên sinh này!
Dương Phàm lặng lẽ lắc đầu: - Vị Bùi quận mã này thật là tính tình nóng nảy, thả người như y đến địa phương, thật sẽ bị những quan lại lão luyện làm cho quay vòng vòng. Ta phái một người đi phò tá y làm quan, gián tiếp cũng để khống chế y trong bàn tay ta.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm khẽ mỉm cười, nói: - Vậy thì tốt! Chỉ là bây giờ đang là giữa trưa, chúng ta qua thời điểm nóng nực nhất này đi cũng không muộn. Vi huynh vả lại bảo người chuẩn bị một bàn tiệc, ta và đệ uống rượu nói chuyện phiếm!
Bên này chuẩn bị tiệc rượu, Dương Phàm hé một khe hở ra từ soái trướng, gọi một gã thị vệ tâm phúc, dặn dò: - Nhanh đến "Thiên Khu" chọn lấy một vị từ những tiên sinh từng làm quan lại, quen thuộc tình hình địa phương Quan Trung lại đây, nhanh đến phủ của ta, đóng giả thành đợi khách, ta có sắp xếp!
Thị vệ kia nghe xong lập tức chuẩn bị ngựa vội vuàng đi về thành, Dương Phàm liền quay lại bên trướng soái, bắt đầu ăn uống tiệc rượu với Bùi Quận mã.
Đợi khi mặt trời dần khuất về phía tây, trong gió mang đến cảm giác mát mẻ, Dương Phàm ra khỏi viên môn, cùng Bùi quận mã đi đến kinh thành.
Bùi quận mã hơi ngà ngà say, bị gió vừa thổi qua, vô cùng vui sướng, như con chim được bỏ hàng rào gai góc, không còn gì hạnh phúc bằng.
Hai người từ An Hỉ Môn tiến vào thành Lạc Dương, qua cây cầu Lạc Hà, đi qua hai phường, chợt thấy mấy tên lính mặt mũi bầm dập, cùng dìu nhau đến. Dương Phàm vừa nhìn thấy bọn họ toàn thân là nhung phục màu đen, không hề giống với cấm quân bình thường, lập tức biết đây là bộ hạ của mình, không khỏi lấy làm kinh ngạc, lập tức ghìm ngựa chờ đợi.
Nhìn rõ hình dáng nhếch nhác của mấy người đó, Dương Phàm nhất thời giận tím mặt. Mấy tên lính kia thấy Dương Phàm, không khỏi vui mừng, đều vội vàng tranh lên phía trước, nằm rạp xuống mặt đất, cáo trạng kêu oan. Bọn họ mồm năm miệng mười, Dương Phàm cũng nghe không rõ, không khỏi lớn tiếng quát: - Im miệng!
Dương Phàm đảo mắt một lượt, thấy rõ trong đó có một người là đội trưởng, đang dùng tay che máu chảy dài trên mũi miệng, liền cầm roi chỉ vào gã, quát: - Ngươi nói!
Gã đội trưởng kia mặt đầy là máu, lẩm bẩm: - Trung Lang tướng, bọn ty chức được nghỉ đi tuần sai, vốn định đi chợ Nam chơi đùa một chút rồi quay về quân doanh, không ngờ trên đường gặp Kim Ngô Vệ, bọn họ cố ý đâm vào chúng tôi, chúng tôi chỉ mắng họ một câu, liền bị bọn họ đồng loạt xông lên hành hung một trận, kính xin tướng quân làm chủ cho chúng tôi!
Dương Phàm mặt trầm như nước, lạnh lùng hỏi: - Bọn họ đánh ngươi, ngươi liền bó tay chịu đánh sao?
Gã Hỏa Trưởng kia nói: - Bọn họ tuần phố, đông một hai chục người, gấp mấy lần ta, hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
Gã Hỏa trưởng bị Dương Phàm nhìn đến nỗi cúi đầu xuống, nói: - Hơn nữa, bọn họ có một vị Tuần phố dẫn theo quân, quan chức cao hơn hẳn chúng ta Ty chức không dám phản kháng
- Ha
Dương Phàm mỉm cười. vỗ nhẹ dây cương ở trong lòng bàn tay vài cái, đột nhiên quát: - Người đâu!
Bảy tám tên quan binh đi theo Dương Phàm, lập tức vâng một tiếng, Dương Phàm dùng dây cương chỉ về phía trước, quát: - Mỗi người mười trượng thật đau, đánh cho ta!
- Vâng!
Đám binh hộ tống này chỉ phục tùng mệnh lệnh của tướng quân, nhảy xuống ngựa, liền đi đến hai bên đường tìm hai thanh gậy to. Đè những tên lính vừa bị ăn đánh xuống dưới mặt đất, những binh lính kia cũng không dám phản kháng, cắn răng chịu hình. Mười gậy đánh xong, Dương Phàm hỏi: - Các ngươi có biết vì sao bản quan đánh các ngươi không?
Gã Hỏa trưởng kia hai tay chống trên mặt đất, cắn răng nói: - Biết! ty chức tuần tra xong không lập tức trở về quân doanh, còn đi dạo phố xá
- Nói nhảm! Nghĩ tiếp đi!
Gã Hỏa trưởng kia vốn dĩ chịu uất ức, nghe thấy Dương Phàm mắng, không khỏi ngẩn người ra, lại ngẫm nghĩ một chút, nói: - Vâng Là vì ty chức và Kim Ngô Vệ xảy ra xung đột, ẩu đả bên đường, xúc phạm
Dương Phàm hơi nghiêng thân mình về phía trước, nhìn chằm chằm vào gã, trầm giọng nói: - Bản quan đánh ngươi, chỉ vì một lý do, ngươi nhớ kĩ đây! Bởi vì, ngươi đã làm mất thể diện của Thiên Kỵ!
- Dạ? Gã Hỏa Trưởng quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm, tim đập mạnh và loạn nhịp.
Dương Phàm dùng roi ngựa như kiếm, hướng mạnh về phía gã, lớn tiếng nói: - Ngươi là ai? Ngươi là Thiên Kỵ, là thân vệ của Hoàng đế! Ngoại trừ Hoàng đế, ai có thể đánh ngươi? Ngươi bị người ta đánh, đến Thiên tử cũng phải hổ thẹn thay cho ngươi! Ngươi nhớ kĩ cho ta, ai muốn ức hiếp ngươi, thì tự mình tìm về, đừng chạy tới chỗ ta khóc sướt mướt như đàn bà, ta không thích nghe!
Gã Hỏa trưởng kia hai má đỏ bừng, gật đầu thật mạnh, lớn tiếng nói: - Ty chức nhớ rồi!
Dương Phàm lại lạnh lùng nhìn thoáng qua đám binh sĩ vừa chịu hình phạt xong, hời hợt nói: - Người ta đông người, chẳng lẽ các ngươi không có huynh đệ sao? Ít người đánh không lại bọn chúng, thì phải tìm huynh đệ hỗ trợ, điều này cũng cần ta phải dạy sao? Thật là một đám ngu!
Dương Phàm thúc ngựa đi nghênh ngang trước mặt bọn họ, nói thêm một câu: - Đừng làm mất mặt Thiên Kỵ! Có chuyện gì, ta chịu trách nhiệm!
Mấy tên binh sĩ Thiên Kỵ vừa bị ăn đánh nhìn bóng dáng của Dương Phàm khuất xa, nhiệt huyết sục sôi, cho đến khi bóng dáng Dương Phàm biến mất ở đầu phố, gã Hỏa trưởng kia mới nhảy dựng lên, lau mạnh máu ở mũi miệng, trở nên dữ tợn, xắn tay áo hô to: - Các huynh đệ hồi doanh! Bọn họ có nhiều người, chẳng lẽ bọn ta không có huynh đệ?
- Đúng! Hồi doanh! Mấy tên binh sĩ chịu đánh đứng lên, người chưa tàn tật, chân chưa què, tức tốc tiến về phía bắc thành. Đều là người cùng nhà, đám hộ tống dùng hình cũng lưu tay, chứ nào có đánh thật.
Bùi Quận mã cùng Dương Phàm đi về phía trước, thân thiết nói: - Đại tướng quân Kim Ngô Vệ là Hà Nội Vương, có thể
Dương Phàm nói:
- Trong lòng bản quan chỉ có thiên tử
Dương Phàm cũng không phải là người lỗ mãng. Hắn hôm qua cứu Bùi quận mã, đánh Vi quận mã, và trở mặt với Lý gia. Sáng sớm hôm nay Võ Tam Tư liền mượn cớ đưa đến cho hắn vò rượu "Tam Lặc Tương" của Ba Tư, một võ "Mã Lãng Tửu", còn có một bình "Kiếm Nam đốt xuân" thượng đẳng.
Tâm ý của Võ Tam Tư rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn nữa, có lão bảo hộ, ta còn có thể xảy ra chuyện gì?
Bảo các huynh đệ trả đòn, cũng là tìm lại trận này, thay hắn lấy lại thể diện. Giữa các quân binh thân thiết như huynh đệ, lực ngưng tụ kinh người, binh lại trung thành với tướng, có thể hi sinh cả mạng sống. Đối với những nam tử tâm huyết mà nói, cùng đoàn người ra kéo bè kéo cánh ra ngoài đánh nhau là biện pháp hữu hiệu nhất.
Bùi quận mã nhìn thấy Dương Phàm uy phong như thế, không khỏi hâm mộ, không khỏi tán thưởng: - Huynh trưởng uy phong, khiến cho người ta khâm phục. Tiểu đệ lúc nào hống hách được như vậy, mới không uổng là đấng nam nhi!
Dương Phàm thầm nghĩ: - Chỉ sợ điều mà ngươi muốn nhất chính là người chồng cứng rắn, tiếc là, ngươi cưới phải một nương tử ương ngạnh như vậy, lại có nhà mẹ đẻ là hoàng thất, đời này khỏi phải suy nghĩ. Ngoài miệng lại nói: - Chỉ là tính cách của người luyện võ thôi, có gì đâu mà hâm mộ. Đợi hiền đệ làm Thái thú một phương, trị dân, tiến cử hiền tài, quyết định chính sách, điều tra kẻ gian, lông mày vừa nhíu trăm người phủ phục, tay vừa nhấc trăm dân vái lạy, đó mới chính là khí phách, là uy phong!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một vụ án Duyên Châu vừa nổi lên, làm trong kinh thành phong ba không ngừng.
Do Duyên Châu tham nhũng dẫn phát cơn chấn động quan trường Phu châu, Đan châu cũng đã lần lượt bắt đầu rồi. Đủ loại như thế khiến cho trong kinh thành rung chuyển bất an, quan địa phương dù gì cũng có quan ở trong kinh thành để dựa vào, có thanh âm gì lập tức biết ngay.
Vì thế, quan ở kinh thành và quan địa phương đều có muôn vàn mối liên hệ, điều này có một vài quan viên có liên quan dù mình chưa tham ô nhưng cũng lo lắng bởi vì kết giao chặt chẽ mà lửa cũng lan đến người mình, trong tình thế đầy nguy cấp, bọn họ khó tránh được liên hệ vận động khắp nơi, nhờ vả, cố gắng cầu cứu mình trong sạch.
Mà vụ án tham nhũng ba châu Tây bắc này không liên lụy đại thần, lại nhân cơ hội theo dõi quan trường tây bắc rung chuyển làm trống mấy chức vị, đây đều là miếng thịt béo bở đó nha, ai mà không muốn cắn một miếng. Trong tay ngươi nắm tài nguyên, người ta mới nịnh bợ ngươi.
Nếu ở trong chức vụ trọng yếu mà sắp xếp được tâm phúc của mình, là có thể tạo nên thực lực của mình lớn mạnh, cho dù chỉ là tranh thủ được một vài vị trí thấp kém hoặc là không quan trọng tới tay mình thì cũng có thể đoạt cho thân nhân hoặc thân tín, vây cánh bạn cũ, gián tiếp mở rộng quy mô quyền uy của mình.
Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nóng lòng kiếm lợi, quấy cho vũng nước đã đục này càng thêm đục ngầu, cùng lúc đó một loạt vấn đề sau khi lũ lụt rút cũng khiến cho triều đình sứt đầu mẻ trán.
Bởi vì hồng thủy tàn sát bừa bãi, một bộ phận đường sông ứ tắc.
Sau lũ lụt, rất nhiều việc bị gác lại cần phải làm, lập tức điều động phu dịch đào đường sông cũng không dễ dàng, mặc dù có thể lập tức bắt đầu đào, đường sông một lần nữa muốn thuyền qua lại cũng phải mất thời gian hai tháng, trong khoảng thời gian này đường thủy không thông được, việc vận chuyển lương thảo phải thông qua đường bộ trở về kinh thành, chi phí hao tổn không thể kể xiết, hiệu suất cũng không cao.
Lúc này đã là mùa thu, sang đông một bộ phận đường sông sẽ bị đóng băng, triều đình nhất định phải trước đó vận chuyển lương thực thuế má thu được về kinh thành, nếu về trễ, sẽ làm cho kinh thành không đủ lương thực tích trữ, theo góc độ an toàn mà nói, đây là một sự uy hiếp thật lớn đối với kinh thành, mà theo góc độ kinh tế để suy xét, điều này sẽ khiến cho giá hàng dâng cao, tạo thành cục diện không ổn định.
Võ Tắc Thiên mặc dù vô cùng đau lòng đối với việc trên dưới quan viên ba châu Tây bắc tham lam câu kết với nhau, với tính cách mạnh mẽ luôn căm hận bị lừa gạt của bà sẽ tuyệt đối không bỏ qua chuyện này, nhưng bà cũng hiểu rất rõ ràng, lúc này việc cấp bách của triều đình chính là giải quyết vận chuyển lương thực bằng đường thủy.
Vì tập trung tinh lực giải quyết khốn cục lúc này, Võ Tắc Thiên không thể không mau chóng chấm dứt vụ án Duyên Châu, để bách quan triều đình tập trung tinh lực về vấn đề thủy vận. Võ Tắc Thiên xử lý rất nhanh, gần ba ngày lập tức phán xử hình phạt treo cổ đối với hai mươi chín tham quan, đi đày bốn mươi hai người, cách chức, giáng chức quan hơn mười người. Một trận gió lốc qua đi, toàn bộ quan trường Duyên Châu đã được thanh lọc. Còn việc tìm hiểu nguồn gốc rửa sạch sâu một thì để cho Tam pháp ti chậm rãi xử lý, đại quy mô phán kết là một tín hiệu: vụ án tham nhũng Duyên Châu đã tuyên cáo chấm dứt.
Võ Tắc Thiên triệu tập chúng Tể tướng và công bộ, Hộ bộ quan, tập trung tinh lực thương thảo làm thế nào giải quyết được khó khăn mà hiện nay kinh thành đang gặp phải. Liên tiếp vài ngày, chúng quan viên mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình nhưng đến cuối cùng vẫn chưa kết luận được, thủy chung cũng không đưa ra một kế sách vẹn toàn nào cả.
Võ Tắc Thiên không kiên nhẫn được nữa, bà liếc nhìn Hộ Bộ Thượng Thư An Vũ Lăng đang nhíu mày ra vẻ suy nghĩ sâu xa, giống như đang không thể nghĩ ra điều trần gì, lạnh lùng thốt: - An Thượng thư vắt óc suy nghĩ nhiều ngày, hẳn là có kế sách rồi hả? Chẳng lẽ Hộ Bộ lại không có được chủ trương về việc này?
An Thượng thư nghe ra trong lời nói của nữ hoàng đế ý tức giận, trong lòng lập tức run lên.
Vụ án Duyên Châu tuy có nhiều vấn đề như vậy, nguyên nhân chính cũng là lương thực, bản thân y là quan trên của Hộ Bộ, một vụ án xảy ra ngay trước mắt như vậy thật sự khó tránh được sai lầm này, nếu không về phương diện thủy vận “may mắn” truy ra vấn đề lớn, triều đình đang lúc dùng người, y không tránh được liên lụy đấy.
Hiện giờ Hoàng đế tức giận, nếu y không đưa ra được một kế sách nào, hậu quả sẽ rất xấu. An Thượng thư đã quyết định chắc chắn, liền cố lấy dũng khí, đem thảo luận của mình tại bộ nha cùng với một vài vị nhân viên phụ tá và phương pháp xử lý của Độ Chi Lang Trung Nam Tuyền hiến lên nói ra:
- Bệ hạ, thần nghĩ đến, nay nguy cơ mùa đông dễ giải, nguy vạn năm khó giải! Hồng thủy Lạc Dương mười năm mới xuất hiện một lần, uy lực thiên địa, không thể nào trị tận gốc. Đô thành quốc gia, trung tâm thiên hạ, không thể là nơi gian nan khổ cực được.
Võ Tắc Thiên nhướn mày, hỏi: - Ý của An khanh là?
An Thượng thư cắn răng một cái, nói: - Thần nghĩ, triều đình nên dời đô đến Trường An.
Lời vừa thốt ra, lập tức toàn bộ điện đường đều lặng ngắt như tờ.
******
Phường Lạc Tân nằm ở góc tây băc Lạc Dương, đối diện là cung thành Sùng Khánh Môn, giờ phút này trước cổng Sùng Khánh có vô số thợ thủ công sửa gấp một đoạn tường thành và cửa Sùng Khánh bị sụp đổ trong trận hồng thủy.
Sông bên này chính là trang viện của Thẩm Mộc. Ngoài tường trang viện còn có một đạo phường tường, hai đạo tường đều bị hồng thủy làm vỡ tung, còn chưa kịp tu sửa, bởi vậy Thẩm Mộc ngồi ở trong sân có thể nhìn nước sông Hồng Thủy đục ngầu cuồn cuộn chảy.
Trong viện tử, trên sảnh đường, một đám người làm tôi tớ đang ở đổ mồ hôi đầy đầu bận rộn, trong phủ khắp nơi đều là nước bùn thật dày, muốn rửa sạch trang viên sạch sẽ như mới, hai ba ngày tuyệt đối làm không được, hiện giờ đã bảy ngày rồi, cũng chỉ rửa sạch được một vài khu vực.
Thẩm Mộc giờ phút này đang ngồi ở dưới một cây đại thụ, dưới tàng cây có đặt một tấm ghế dựa Tiêu dao, bên cạnh có một phiến đá, trên phiến đá này đã được rửa sạch, bề mặt còn nhú vài sợi cỏ bọc bùn kiên cường, đang từ từ khôi phục sức sống. Bên cạnh có một cây đại thụ trên cành xiên cao cao còn có dấu vết của việc bị ngâm ở nước.
Lam Kim Hải đứng bên y, mặc nho sam, vẻ ôn hòa nhã nhặn. Đối diện Lam Kim Hải đứng là khu kiến trúc cung thành, mái hiên đấu củng cong cong lấy không trung xanh thẳm làm nền, như thoáng chút suy nghĩ nói: - Hoàng đế sẽ như tông chủ mong muốn, dời đô đến Trường An sao? (Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu)
Thẩm Mộc nhấc chén trà ở chiếc bàn trà bên cạnh, nhấp một ngụm, thản nhiên nói: - Tận lực rồi, giờ nghe thiên mệnh đi, ta chỉ nắm chắc bốn mươi phần trăm thôi.
Trong mắt Lam Kim Hải lóe lên tia kinh ngạc, Thẩm Mộc liếc gã, nói: - Sao vậy, ngươi cảm thấy không thể thành công?
Lam Kim Hải lắc đầu liên tục, nói: - Không, thuộc hạ cảm thấy, muốn ảnh hưởng đến quyết định của một vị đế vương, hơn nữa lại là chuyện dời đô trọng đại như vậy, quả thật chỉ nắm chắc bốn mươi phần trăm là có thể hiểu được. Thuộc hạ lo lắng, chỉ vì hồng thủy chặt đứt vận chuyển đường thủy, ảnh hưởng đến việc tích trữ lương thực tại đô thành, Hoàng đế sẽ có ý dời đô hay sao? Lạc Dương tuy có nguy cơ hồng thủy, Quan Trung còn có hiểm hạn hán, đều không phải là nơi thập toàn thập mỹ.
Thẩm Mộc nói: - Đương nhiên không phải là bởi vì một kiện sự này, không chỉ là bởi vì vấn đề một sự kiện này hoặc là vài sự kiện biểu hiện ra mà là trong đó đã lộ ra một vài đạo lý.
Thẩm Mộc thản nhiên nói: - Từ Tam Hoàng Ngũ Đế cho tới bây giờ, nếu chúng ta nhìn kỹ các triều đại một chút về những nơi được chọn làm đô thành, chúng ta có thể phát hiện và tìm ra chút manh mối trong đó đấy. Bàn Canh dời đô đến đất An, là vì đất Ân giàu có và đông đúc, dễ dàng kiếm lương thảo. Thêm nữa, thông qua việc dời đô, ông ta còn làm suy yếu thực lực quý tộc của cố đô, thứ ba là còn rời xa được lãnh địa dị tộc có dị tâm, ổn định sự thống trị của ông ta.
Chu Bình vương dời đô đến Lạc Ấp, là vì loạn Khuyển nhung khiến cho Hạo Dương bị tàn phá nghiêm trọng, hơn nữa Khuyển Nhung vẫn luôn như hổ rình mồi, dời đô mới là an toàn. Mà Ngụy Hiếu Đế dời đô, một là vì rời xa uy hiếp của du mục phương bắc, hai là từ Bình Thành dời đô đến Lạc Dương, nông nghiệp thịnh vượng, thủy vận thuận tiện, còn có thể thoát khỏi mạng lưới thế lực rắc rối khó gỡ của quý tộc Tiên Ti phương Bắc, để thuận lợi biến cách.
Từ cổ chí kim, đế vương lựa chọn kinh đô, vấn đề suy tính vĩnh viễn là không tránh được bốn phương diện đó, vừa là địa lý, hai là kinh tế, ba là quân sự, bốn là chính trị. Trên mặt địa lý, Quan Trung mặc dù có lúc hạn hán, nhưng lũ lụt tại đô thành còn nguy hại lớn hơn nhiều, hiện giờ trận lũ lụt này nếu lớn hơn chút nữa, ngập thành Lạc Dương, hậu quả thế nào ngươi hẳn là tưởng tượng được. Tuy nói nơi này có lợi thế về thủy vận, bàn về ưu thế thì chỉ có thể miễn cưỡng ngang bằng với Trường An thôi.
Nói đến kinh tế, từ Chiến quốc đến nay, Sơn Đông, Quan Trung đều là địa khu sĩ nông công thương phát đạt nhất. Tương lai như thế nào, không thể nào biết được, hiện tại mà nói, duy hai địa phương này là có hai ba ưu thế trong đó. Sơn Đông bắc có Khiết Đan, tây có Đột Quyết, nên thích hợp làm quốc đô đấy thì chỉ có Trường An và Lạc Dương
Trên mặt quân sự, với quân lực của triều đình ta, lập đô là Trường An hoặc Lạc Dương khác nhau không lớn. Như vậy nhân tố chủ yếu quyết định cũng chỉ có chính trị mà thôi. Quan Trung là nơi căn cơ mà triều đình là kiên quốc, trải qua ba triều đại, đương kim Hoàng đế dời đô đến Lạc Dương mới gần mười năm, trong tâm quốc triều vẫn luôn dựa vào Quan Trung.
Nếu Quan Trung mất, quốc triều nguy như chồng trứng, ngươi thấy nữ hoàng đế mặc dù dời đô về Lạc Dương, nhưng thủy chung vẫn coi trọng Quan Trung, Phủ Quân Quan Trung độc chiếm ba thành cả nước, phàm ai làm Trường An lệnh đều là tâm phúc của Hoàng đế, như vậy hẳn là hiểu Hoàng đế coi trọng Quan Trung như thế nào. Kết quả thì sao, Hoàng đế tuy rằng không biết sự hiện hữu của chúng ta, các đại thế gia tôn trưởng thường xuyên lui tới Trường An, bà có thể rõ ràng, ngươi nói ba ta yên tâm sao?
Hiện giờ ba châu Duyên, Phu, Đan lại xảy ra vụ án tham nhũng lớn như thế, ba châu này đều tại Quan Nội Đạo, Hoàng đế dời đô đến Lạc Dương gần mười năm, Quan Trung lại trị đã bại hoại như thế, căn cơ nơi biến thành bộ dáng như vậy, ngươi cho là Hoàng đế yên tâm được sao?
Vì sao lúc này đây quan viên Quan Trung có vấn đề lớn như vậy, Hoàng đế lại chậm chạp chưa phái quan viên bổ sung vào những vị trí đang trống, không giống như Nam Cương lần trước để Lại Bộ tổng tuyển cử quan viên, mà cứ suy tính, chậm chạp lựa chọn cẩn thận người vào các vị trí trọng yếu.
Ha hả, có ít người còn tưởng rằng lúc này đây có thể giở trò, vớt quan chức, lại không nghĩ lúc bọn họ đang thèm nhỏ rãi nhìn chằm chằm vào mấy vị trí đó thì nữ hoàng đế đang ngồi ở bảo tọa kia từ góc độ của đế vương mà đăm chiêu suy nghĩ, làm sao cho bọn họ đạt như mong muốn chứ? Quan Trung quan trọng như thế, lại ra vấn đề lớn như vậy, Hoàng đế sao có thể không cẩn thận.
Thêm nữa, đương kim Hoàng đế đã dựng lên Thái Tử, một ngày nào đó phải trả chính cho lý đấy, hiện tại quân quyền lại chặt chẽ cầm giữ ở trong tay Võ thị, cũng là liên tiếp ra tay, xếp thân tín trong quân và trong triều đình, duy chỉ có Lý thị, ngoại trừ vài lão thần trung thành, gần như không có bất kỳ thực lực.
Võ thị ở Lạc Dương kinh doanh nhiều năm như vậy, thực lực bên ngoài đã xa cao hơn Lý thị, thế lực trong bóng tối còn không biết có bao nhiêu, Hoàng đế sao không thể suy xét làm thế nào ổn định kế thừa? Lúc trước nữ hoàng định đô Lạc Dương, là vì Trường An chính là ổn định kế thừa? Lúc trước nữ hoàng định đô Lạc Dương, là vì Trường An chính là của Lý thị. Lần nay so với lần trước, nếu bà quyết tâm còn chính cho lý, dời đô đến Trường An, vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.
Kể từ đó, bà ta vừa lúc mượn việc dời đô để điều chỉnh lấy lại cân bằng thực lực hai nhà Võ – Lý. Đương nhiên, đạo lý như thế, chúng ta chỉ có điều dựa thế đề nghị, Hoàng đế nghe vào trong tai, trong lòng mới sẽ nghĩ tới những vấn đề này. Về phần bà ta cuối cùng là lấy hay bỏ, chúng ta cũng không thể thúc đẩy được.
Lam Kim Hải vui vẻ phục tùng nói: - Nói chuyện với Tông chủ làm thuộc hạ hiểu ra nhiều. Như thế xem ra, Hoàng đế đích xác có nguyên vẹn lý do dời đô. Ha hả, Dương Phàm vừa mới dời “Thừa tự đường” đến Lạc Dương, Tông chủ lại có một chiêu “Rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc)”, vậy là đã nắm quyền chủ động trong tay rồi.
Nói tới đây, Lam Kim Hải không kìm nổi ha hả cười rộ lên: - Ba châu Tây bắc đối với chúng ta là một đả kích rất lớn, Tông chủ có thể hóa bất lợi làm có lợi, mượn lực đẩy lực, càng có lợi cho ta sử dụng, thúc đẩy Hoàng đế dời đô đến Trường An, chúng ở Trường An có thể chiếm địa lợi nhân hòa rồi. Ha hả, cứ thế một bên tăng một bên giảm, Ẩn Tông lấy cái gì để chống lại chúng ta đây?
Thẩm Mộc khẽ mỉm cười, nheo mắt lại nhìn từng đóa mây trắng trên bầu trời xanh thẳm, cảm thán nói: - Thắng bại thành bại, bây giờ nói còn quá sớm. Dương Phàm nay có mọi thứ trong tay là vì cái gì? Chính là hắn bất cứ lúc nào cũng có thể thuyên chuyển hoàng quyền, thiên uy không lường được, hiện tại ta cũng không dám khinh thường vị tiểu Nhị Lang này rồi, thật là hậu sinh khả úy!
Lúc này, một người nhà lặng yên đi tới, đến gần Thẩm Mộc, cúi xuống thì thầm: - Công tử, Thôi Lâm Thanh Hà cầu kiến.
Thẩm Mộc thản nhiên cười, nói với Lam Kim Hải: - Xem đi, người đến nhà chỉ trích đã tới rồi.
Thẩm Mộc quay đầu nói với người nhà: - Mời Thôi công tử đến thư phòng.
Thẩm Mộc dứt lời, đứng lên, đi hiên ngang.
Chiếc ghế dưới tàng cây mất trọng lực người chầm chậm lung lay…