Võ Tắc Thiên tức giận chẳng những Thượng Quan Uyển Nhi câm như hến, dù là Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi cũng không dám nhiều lời rồi.
Nhưng Võ Tắc Thiên kinh sợ một lát, bỗng nhiên như thoáng chút suy nghĩ, tiện đà hơi hơi cười lạnh:
- Thái tử đã định, nhất ban Ngụy Tri Cổ, Diêu Sùng sẽ thiếu kiên nhẫn như vậy sao? Hiển nhi cẩn thận chặt chẽ, luôn luôn sợ mẫu như hổ, từ khi nào thì lá gan chuột nhắt biến thành lớn rồi hả? Tiểu tử này rốt cuộc là chịu kẻ nào sai khiến?
Ai cũng không biết Võ Tắc Thiên đang suy nghĩ gì, trên mặt bà chồng chất nếp nhăn giống như từng đường khe rãnh mỏng, đã đủ để che giấu một vài biến hóa nho nhỏ trên mặt bà, xem ra bà giống như là không có bất kỳ biểu hiện nào. Qua hồi lâu, Võ Tắc Thiên bỗng nhiên nhặt phong mật thư kia lên, miêu tả lược với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Chuyển Chính Sự đường!
Thượng Quan Uyển Nhi có chút kinh ngạc, đây vốn là một phong mật thư, chuyển Chính sự đường ư? Đó chẳng phải là công khai, văn võ cả triều sẽ lập tức biết đấy.
Võ Tắc Thiên rất hài lòng khi thấy thần sắc kinh ngạc của nàng, khiến người ta không đoán được tâm tư của mình, mới là thủ đoạn hữu hiệu của kẻ bề trên duy trì sự thần bí và quyền uy. Võ Tắc Thiên lại thản nhiên thêm một câu:
- Quốc Tử Giám Tô Bác sĩ quan tâm quốc sự, lòng trẫm rất an ủi, hạ dụ khen ngợi và khuyến khích, ban thưởng thực!
Uyển nhi thu lại thần sắc kinh ngạc, tất cung tất kính đáp ứng một tiếng, nhẹ nhàng lui ra ngoài. Thần sắc điềm đạm trên mặt Võ Tắc Thiên chậm rãi biến mất, hai đầu lông mày nhẹ nhàng chau lại nảy sinh chút sầu lo:
- Nhóm cháu họ vẫn chưa từ bỏ ý định, ta làm đủ loại an bài, có thể bảo chứng sau khi ta trăm tuổi giang sơn thuận lợi kế thừa sao?
*******
Dương Phàm rốt cuộc là thân thể cường kiện, sốt cao liên tục hai ngày sau đó bắt đầu biến mất, chiều ngày thứ ba, mê man cho tới trưa thì hắn đã khôi phục chút tinh thần, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên tỉnh táo rõ ràng, Tiểu Man vẫn luôn trông coi bên cạnh hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
- Cuối cùng lang quân cũng đã khởi sắc rồi, mấy ngày nay, người trong nhà lo lắng nhiều. A Nô vừa mới còn tới thăm chàng, nàng ấy bế cái bụng bầu không dễ dàng, thiếp bảo nàng ấy về nghỉ ngơi rồi.
Tiểu Man vui mừng nói, nhẹ nhàng thổi nguội cháo gạo tẻ, đút cho dp ăn từng miếng, ánh mắt của hắn vẫn có chút mơ hồ, không biết đang suy nghĩ cái gì, thời gian dần qua, tiêu cự mới dừng ở trên người của Tiểu Man.
Tiểu Man vẫn xinh đẹp như vậy, sinh hai đứa con nhưng thân hình nàng vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, nếu nói có khác biệt so với ngày xưa, thì chính là đã không còn khí chất lạnh lùng và cao ngạo của nữ tướng quân nưa, hiện giờ nàng là một tiểu phụ nhân ịu dàng ôn nhu đấy.
Hầu hạ trượng phu của nàng, chăm sóc con cái, tính tính toán toán, tiểu phụ nhân khi tính toán của cải trong nhà không ngừng tăng lên thì sẽ không kìm nổi mặt mày hớn hở, thế giới của nàng nho nhỏ, ở trong đó từng chỉ có một a huynh, hiện tại thì chỉ có trượng phu của nàng, con của nàng, nhà của nàng.
Nàng đến hiện tại cũng không hiểu ngày đó trượng phu vì sao đột nhiên một mình rời khỏi phủ đệ, rồi tại sao lại về muộn như vậy. Vì sao cảm xúc lại tụt xuống như thế, tại sao sau khi say mèm lại đổ bệnh nặng, nàng cảm nhận được trượng phu nhất định có chuyện gì đó cực kỳ không vui, nhưng hắn không nói nàng sẽ không hỏi.
Nữ nhân như vậy, chính là có sức hấp dẫn nhất của nữ nhân, không bởi dung nhan nàng xinh đẹp cỡ nào, mà là nàng toàn tâm toàn ý trả giá và dịu dàng đối với nam nhân của nàng. Thâm tình đó, có bao nam nhân ý chí sắt đá mà không động lòng?
Dương Phàm không kìm nổi vươn tay, nhẹ nhàng cầm bàn tay thon mềm của nàng. Tay của hắn có chút nóng ướt, còn có chút suy yếu, Dương Phàm cầm lấy tay của Tiểu Man, lấy mu bàn tay đó áp mà gương mặt mình. Đã trải qua nhân sinh vô thường thế sự khó lường, hắn càng thêm quý trọng những thứ hiện đang có.
Ở cửa lặng lẽ có cái đầu nhỏ thò vào, đỉnh đầu hình trái tim rất đặc biệt, sau đó là một cái đầu khác có hai cái sừng nhỏ, ngay sau đó hai cái đầu lại rụt trở lại. Ánh mặt trời chiếu rõ bóng hai đứa bé in trên mặt đất rọi vào phòng, nhưng hai đứa bé vẫn chưa phát hiện, vẫn nghiêm trang ở bên ngoài nhún nhường nhau, muốn đối phương vào trước.
Dương Phàm và Tiểu Man không khỏi nhìn nhau cười.
Cuối cùng, tỷ tỷ thắng được, đệ đệ nhút nhát thò đầu đi vào, chớp đôi mắt to, hỏi:
- Phụ thân, cha khỏe chưa?
Mấy ngày nay trong nhà có chuyện xảy ra, hai đứa bé cảm giác được trong mắt mẫu thân chúng vẫn luôn là bảo bối quý giá, nhưng mấy ngày nay mẫu thân đã chẳng quan tâm tới chúng nữa, mẫu thân ngày nào cũng cực nhọc, không yên ổn nghỉ ngơi ở bên cạnh chăm sóc phụ thân, dù là chúng còn nhỏ trong đầu chưa hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, nhưng vẫn không tự chủ trở nên cẩn thận.
Dương Phàm nhìn hai đứa con đáng yêu, đôi môi nứt nẻ nở nụ cười:
- Đương nhiên là được, nào, hai con, mau vào đi.
Dương Niệm Tổ hoan hô, giành trước chạy vào, theo sau là tỷ tỷ Tư Dung của cậu, đôi mắt to đẹp chớp chớp. Dương Phàm kéo hai con đến bên mình, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ bé của con, bỗng nhiên thở phào thật dài.
Đáy lòng của hắn vẫn luôn có một tảng đá lớn triền miên ép xuống làm hắn không thở nổi, lúc này tảng đá kia đột ngột mở ra, loại cảm giác nhẹ nhàng này khiến hắn thở phào một hơi thật dài...
- Phụ thân không ăn được, ai giúp phụ thân ăn chút gì?
Dương Phàm nhận khăn trong tay Tiểu Man, lau khóe miệng, cười hỏi.
Niệm Tổ lập tức hăng hái:
- Con, con, con ăn.
Tuy rằng Niệm Tổ không đói, nhưng vẫn há mồm ăn mấy miếng cháo còn thừa lại trong bát. Cậu cảm thấy bản thân đã làm được một việc giúp phụ thân, nên rất vui vẻ.
- Được rồi, để phụ thân nghỉ ngơi một chút đi, mẹ đưa các con đi ra ngoài chơi."
Người một nhà ở bên nhau ấm áp vui vẻ một lúc, Tiểu Man dắt hai đứa bé đi ra, quay lại nhìn khí sắc của trượng phu đã dần dần chuyển biến tốt, nàng hơi do dự một chút, giả bộ như bừng tỉnh:
- Thời tiết dần chuyển lạnh, lang quân muốn uống rượu cũng được, nhưng dù gì cũng không thể chạy lên nóc nhà ngắm trăng chứ.
Dương Phàm cười gượng, "Ừ" một tiếng.
Tiểu Man lại nói:
- Cổ cô nương... từ hôm đó cũng không thấy mặt đâu.
Dương Phàm "A" một tiếng, nói:
- Sao vậy, cô ấy cũng bị bệnh sao?
Tiểu Man nhướn môi, nói:
- Thật ra không phải, chỉ là...bởi vì lang quân sốt cao, bất tỉnh nhân sự, ngất nằm trong lòng cô ấy, cô ấy không thể một mình đưa chàng xuống, kết quả...tuy rằng không ai trong quý phủ nói này nói nọ, nhưng người ta là một cô nương, khó tránh khỏi da mặt mỏng...
Dương Phàm như thoáng chút suy nghĩ, đợi khi Tiểu Man đi tới cửa, hắn nói:
- Tiểu Man, ngươi... Mời Cổ cô nương tới đây một chút đi, ta có chuyện nói với cô ấy.
****
Cổ Trúc Đình đi vào Lượng Nguyệt Môn, vừa thấy trên đường đá bên trái đang có hai nha hoàn áo xanh cười cười nói nói đi đến, theo bản năng lẩn trốn về bên phải, lách vào trong đường nhỏ dưới một rừng trúc. Bên này nếu có người nào đến thì khó mà tránh né được, nhưng trên con đường khác đã có người đang đối diện đi tới, hiện tại Cổ cô nương thần hồn nát thần tính không có lựa chọn nào khác.
Kết quả, vừa mới trốn vào đường nhỏ trong rừng trúc, vượt qua một ngã rẽ, đối diện lại là a Nô đang được một tiểu nha hoàn dìu đi tới, Cổ Trúc Đình không tiếp tục trốn nữa, đành phải đứng lại, gương mặt trắng nõn tự chủ được bắt đầu đỏ lên.
- Cổ sư!
A Nô lại như chưa từng xảy ra chuyện gì, vô cùng vui vẻ chào. Cổ Trúc Đình kiên trì đi lên, thi lễ nói:
- Nhị phu nhân.
A Nô nâng nàng lên, sẵng giọng:
- Cổ sư sao đột nhiên lại khách sáo với ta như thế, cứ gọi là A Nô là được rồi.
Nàng khoát tay, ra hiệu cho nha hoàn kia lui ra, cùng đi lên trước với Cổ Trúc Đình, cười nói:
- Mấy ngày nay sao không trông thấy Cổ sư vậy?
Cổ Trúc Đình lắp bắp nói:
- Thật ra...buổi tối ta có trực đêm, chỉ là ban ngày có chút chuyện, nên không đến...
A Nô chợt nói:
- Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng quý phủ có người nói gì đó làm Cổ sư không vui chứ.
Cổ Trúc Đình có chút bất an, khẩn trương nói:
- Không có không có, ai có thể nói gì chứ.
A Nô nói:
- Nói rất đúng, trong phủ này, nếu ai dám bất kính với Cổ sư, nếu ta biết, nhất định sẽ không tha cho kẻ đó. Ah, đúng rồi, sức khỏe của a Lang đã tốt lên rồi, hiện tại rất có tinh thần, nhưng A Lang vừa tỉnh dậy đã bảo mời Cổ sư đến.
Cổ Trúc Đình rõ ràng là chưa từng làm gì cả, nghe hắn nói vậy, giống như là mình thật sự đã làm, lập tức chột dạ, tim đập thình thịch, không dám nói gì.
Phía trước ánh mặt trời sáng ngời, đi tới bìa rừng, a Nô bỗng nhiên đứng lại, nói với Cổ Trúc Đình:
- Ta còn muốn đi tản bộ trong vườn, không đi cùng Cổ sư nữa.
Cổ Trúc Đình gật gật đầu, như trút được gánh nặng, mới vừa rồi đi cùng A Nô một đoạn mà nàng đã hết hồn. A Nô nửa cười nửa không nghiêng mắt nhìn nàng, đột nhiên nói:
- Cổ sư, ngươi nói xem sau này ta nên gọi ngươi là tỷ tỷ hay là muội muội vậy?
Mặt Cổ Trúc Đình lập tức đỏ lên, đỏ rồi lại chuyển tím, tím lại biến thành đen, mắt thấy còn có bùng nổ chảy máu não, nàng lắp bắp nói:
- Sao...chuyện gì....tỷ...tỷ...muội?
A Nô nghịch ngợm cười:
- Thật ra so tuổi tác, người ta còn lớn hơn Tiểu Man mấy tháng, nhưng chẳng phải vẫn gọi tỷ ấy là tỷ tỷ đó sao? Như vậy, Cổ sư cũng nên gọi người ta một tiếng tỷ tỷ mới đúng, hì hì, trên đời quy củ chính là như thế, ngươi cũng chớ có trách ta không tôn sư trọng đạo nha.
- Ngươi... Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Cổ Trúc Đình hoảng sợ trốn về trước, mũi chân vấp phải cục đá, loạng choạng suýt ngã, với thân thủ của nàng, nếu không phải là lòng đang loạn, sao có thể chật vật như thế.
Mặt sau một thân cây bỗng nhiên xuất hiện Tiểu Man đi ra, nhìn bóng lưng hoảng sợ bỏ chạy của Cổ Trúc Đình, bèn oán trách A Nô:
- Ngươi nha, nói năng không cần thẳng thắn như thế chứ.
A Nô giả mặt quỷ với nàng:
- Ta không có, rõ ràng là có ý tốt mà.
Tiểu Man kêu lên:
- Còn dám tự khen mình? Ta chưa bao giờ thấy Cổ cô nương hoảng sợ như vậy.
A Nô thở dài, nói với Tiểu Man:
- Tỷ tỷ, trong lòng ngươi từ nhỏ cũng chỉ có lang quân, tim đã sớm trao cho hắn, đương nhiên sẽ không hiểu. Tầng cửa sổ này nếu không chọc thủng, vị Cổ sư này của ta sẽ vẫn trốn tránh đấy, tỷ không để cho cô ấy đường đi là không được đâu.
Tâm tư của cô ấy, ta hiểu nhất, từ nhỏ đã là người đóng kín trái tim, không dễ động tình đâu, chỉ khi nào động tình, thì lại rất mẫn cảm, lại sợ người ta không thích nàng, lại sợ bị người ta làm tổn thương, rất dễ dàng sẽ làm chuyện điên rồ. Đối phó với nữ nhân ngốc nghếch như thế, phải nói thẳng thắn, mới làm cho cô ấy không còn đường lui.
Tiểu Man buồn cười nói:
- Ngươi nói là, giống như vị Tịnh Liên sư phụ đã xuất gia mơ hồ kia để người ta một tháng làm nghĩa vụ lao động giản đơn, giúp người ta sao chép thật nhiều bản kinh Kim Cương đúng không?
Tịnh Liên chính là pháp danh của A Nô lúc trước từng nghĩ đến việc dứt tình với Dương Phàm, đến nỗi thương tâm muốn chết, xuất gia ở trong Tịnh Tâm am. Tiểu Man vừa nói như vậy, mặt A Nô cũng đỏ lên, cười tươi thắm như hoa đào nở rộ trong gió xuân.
Vi phi nói: - Lang quân, chàng nên đi rồi!
Lý Hiển chần chừ nói: - Nhưng không biết ý mẫu thân thế nào, nếu ta tùy tiện ra mặt, chọc giận mẫu thân thì
Vi phi nói: - Thì lại làm sao? Cho dù kết cuộc của Dương Phàm có như thế nào, chàng cũng phải đi. Chàng cũng không phải bình bình an an mà trở về kinh thành, nếu là kẻ khác tới đón chàng hồi kinh, chàng bây giờ chưa chắc ngồi tại nơi này, chứ đùng nói được làm thái tử, hoàng đế không muốn tha cho hắn, chàng đi cầu bà ấy, có làm sao đâu?
Lý Hiến nói: - Nhưng ta nghe nói, chuyện đó, là vì mẫu hậu đã hạ tử lệnh, ta sống hắn sống, ta chết hắn chết, hắn mới bất chấp nguy hiểm tới đón ta hồi kinh, cũng không phải là trung thành gì với Lý gia ta, Trọng Nhuận từng nói, hắn với Lương Vương rất thân thiết.
- Chàng quá hồ đồ rồi!
Vị phi tức đỏ mặt nói: - Đừng quan tâm tới mục đích ban đầu của hắn, quan trọng là hắn đã làm những gì. Nếu chàng là hoàng đế chẳng những chàng lại phải moi tim của người khác xem hắn có phải trung thần hay không sao? Nhưng việc hắn làm vì nước vì dân đều có lợi cho chàng, vậy nhất định phải thưởng!
Dương Phàm vì cái gì mà bảo vệ chàng không trọng yếu, quan trọng là hắn đã bảo vệ tính mạng chàng. Hiện giờ Dương Phàm đang gặp nạn, nếu chàng không biết thì thôi, hiện giờ Thiên kỵ đập đầu nhận tội, trong cung ai không biết? Nếu chàng không ra mặt người ta sẽ đánh giá chàng như thế nào? Ngay cả người liều mình đưa chàng về kinh, chàng cũng không bảo vệ được, ai còn tận lực làm việc cho chàng. Cổ nhân còn biết bỏ ra ngàn vàng mua bộ xương ngựa ( biết quý trọng nhân tài), sao chàng lại không hiểu đạo lý này?
Lý Hiền có chút ý động, nhưng nghĩ tới sự uy nghiêm của mẫu thân, trước sau vẫn còn sợ hãi, lắc đầu nói: - Nương tử, việc nàyviệc này chúng ta vẫn đợi thêm một thời gian hãy nói đi.
- Cha, nương!
Một tiếng gọi thanh thúy vang lên, Lý Khỏa Nhi khẩn cấp chạy đến, khuôn mặt phớt hồng: - Cha, nương có biết chuyện Dương Phàm dẫn binh xông vào đại doanh Kim Ngô vệ không?
Vài vị tỷ tỷ của nàng đã xuất giá rồi, tuổi của nàng không tính quá lớn, còn có thể ở trong cung hai năm nữa, bằng không tất cả khuê nữ toàn bộ xuất giá xác thực cũng khó xem.
Vi phi giận dữ vung ống tay áo, xoay người vào nội thất.
Lý Khỏa Nhi kinh ngạc nhìn bóng dáng mẫu thân, lại nhìn Lý Hiển hỏi: - Cha, nương làm sao vậy?
Lý Hiển phiền não nói: - Đừng nhắc đến nữa, nương con muốn ta ở trước mặt hoàng tổ mẫu thay Dương Phàm cầu tình. Con cũng biết hoàng tổ mẫu của con độc đoán đa đoan, xưa nay nghiêm khắc, ta sao có thể tự làm khó mình?
Lý Khỏa Nhi vừa nghe vậy liền cười nói: - Phụ thân chớ phiền não, thúc phụ đã đi rồi.
Lý Hiến ngẩn ra kinh ngạc nói: - Bát lang? Hắnhắn đi ngự tiền cầu tình cho Dương Phàm?
Lý Khỏa Nhi gật đầu nói: - Đứng vậy ạ! Mới vừa rồi hài nhi thấy thúc phụ vội vã ra khỏi cung thái tử, tiểu nội thị nói, thúc phụ là đi cầu tình thay Dương Phàm.
- Ah
Lý Hiến vuốt chòm râu ngẫm nghĩ mọt chút. Sắc mặt liền lộ ra vài phần cổ quái.
Tại một góc Đông cung điện, nhi tử của Lý Đán đang đợi phụ thân trở về. bọn họ hôm nay vốn muốn rời Đông cung trở về vương phủ. Kết quả xảy ra chuyện Thiên Kỵ dập đầu nhận tội.
Con trai thứ hai của Lý Đán- Lý Thành nói; - Tam lang, ngươi không phải nói Dương Phàm có quan hệ tốt với Võ thị sao, vì sao lại khuyên phụ thân xin tha cho hắn.
Lý Long Cơ hiện đã là một thiếu niên tuổi, môi hồng răng trắng, mày đao mắt phượng, chí khí bất phàm. Nghe nhị ca nói xong, Lý Long Cơ giải thích:
- Nhị lang có điều không biết, ta nghe Cao Lực Sĩ nói, Dương Phàm không chỉ có quan hệ tốt với Võ thị, mà còn vô cùng thân thiết với Bình cô cô. Nhất định phải thu phục người này.
Lý Long Cơ hiện giờ đã sớm không còn là cậu thiếu nhiên trợn mắt oán giận Dương Phàm năm đó vài câu nịnh bợ lấy lòng Võ thị, cuộc sống trong cung mấy năm nay, muốn sống sót trong thế giới lừa gạt ám hại lẫn nhau, đã tạo cho cậu có một cái nhìn xuyên thấu vấn đề.
Lý Long Cơ nói: - Như thế ít nhất có thể thấy rõ, Dương Phàm vẫn còn chưa quyết theo Võ thị hay Lý gia, nếu trong nguy cơ ngày hôm nay, nếu Lý gia chúng ta cứu hắn một mạng, bất kể như thế nào, hắn đã nhận phần ân tình này, hơn nữa trong tay hắn nắm giữ Thiên Kỵ, có sự ủng hộ của hắn, địa vị của Lý gia chúng ta sẽ vững chắc hơn.
Ngũ lang Lý Long Nghiệp không phục nói: - Vậy cũng nên để cho Thất bá đi nói, ông ta mới là Hoàng thái tử đó, sao phải để cho phụ thân chúng ta phải ra mặt?
Lý Long Cơ sủng ái sờ sờ đầu ngũ đệ, mỉm cười nói: - Ngũ lang, đệ phải biết rằng, Thất bá tuy là hoàng thái tử, nhưng không tiện ra mặt. Thất bá đi, hoàng tổ mẫu cho rằng thất bá đang muốn thu phục lòng người, mà phụ thân chỉ là một thân vương, người ra mặt sẽ lợi hơn so với thất bá, ít nhất không bị hiềm nghi muốn mua lòng người.
Lý Đán có sáu người con trai, ngoại trừ đứa con thứ sáu bởi sinh non mà chết yểu, hiện giờ còn năm người con khỏe mạnh. Tình cảm lãnh đạm giữa con cháu trong hoàng thất, tình nghĩa huynh đệ nông sâu khác nhau. Được Võ Tắc Thiên quan tâm chăm sóc, ngũ huynh đệ này từ nhỏ đã ở chung một chỗ, bị vây hãm trong những bức tường lớn của Đông cung, cùng nhau trải qua biết bao cay đắng ngọt bùi. Vì vậy tình nghĩa huynh đệ vô cùng thân thiết, keo sơn.
Năm huynh đệ của nhà Tương vương phải trải qua những khổ cực mà những huynh đệ trong những gia đình thường dân đã trải qua, đối với bọn họ, câu huynh hữu đệ cung không phải đùa, đó chính là huynh đệ như thủ túc, thân mật khăng khít, huynh đệ hòa hợp, nghĩ khí tình thâm. Trong hoàng thất, có được tình huynh đệ như vậy cũng xem như xưa nay chưa từng có rồi.
Võ Tắc Thiên từ trên Lệ Xuân đài thong thả bước xuống, nhưng trong lòng trăm mối tơ vò.
Vừa rồi qua lời nói và sắc mặt, chân tướng sự tình bà đã hiểu rõ vài phần, điều tra? Thật phải đi điều tra, chỉ sợ những tên đạo tặc kia là thật, nhưng Kim Ngô vệ có ý định vu oan hãm hịa cũng là thật. Với địa vị chênh lệch quá lớn giữa chất nhi cùng Dương Phàm, vậy sao có thể là Dương Phàm cố ý khiêu khích đây.
Ý Tông sai trước, Dương Phàm hành động lỗ mãng theo sau, một bên là Thiên Kỵ, một bên là Kim Ngô vệ, một bên là cận thần của thiên tử, một bên là chất nhi của bà, án này cuối cùng nên phán thành chỉ là hiểu lầm, hay là một bên cố ý hãm hại một bên vi phạm quân kỹ đây?
Theo một góc độ xa hơn, giữa hai nhà Lỹ Võ bà dù có tâm muốn bảo vệ Võ thị, nhưng bức bách đại thế, khác nào trả lại triều chính cho Lý gia. Vì bà hiểu rõ, triệt để vứt bỏ Lý gia, Võ thị không được lòng dân, con cháu của bà không một ai có tài gánh vác trọng trách giang sơn, kết quả tất nhiên Võ thị sẽ bị người dân vứt bỏ.
Cho nên, triều chính trong tay Lý gia, quân đội trong tay Võ thị, bà chỉ có một lực chọn mà thôi. Thành lập Thiên Kỵ, vì muốn cân bằng hai cổ thế lực này, làm cho hoàng đế có lực lượng của chính mình, không chỉ vì hoàng đế mai sau, mà còn vì hoàng đế hiện tại chính là bà.
Theo dự tính của bà, sau khi giành lại quyền lực triều đình, bà sẽ bắt đầu quá trình giành lại quân quyền từ tay Võ thị. Nhưng bà chỉ sợ Võ thị bí quá làm càn, vì tranh đoạt hoàng vị mà gây ra chính biến, ngay cả bà người tạo dựng giang sơn cho Võ thị cũng bị xử lý. Những chuyện này không phải không có khả năng xảy ra, hoàng đế ngay cả nhi tử cầm quân cũng phải đề phòng nghiêm ngặt huống chi là chất nhi.
Ý Tông ỷ thế hiếp người, từng bước ép sát, nếu lúc đó Dương Phàm không bất chấp hậu quả cứu người, những binh sĩ đó sẽ bị Ý Tông hãm hại tới chết, vậy hắn còn có thể lĩnh binh sao? Hắn cũng có cái khổ của mình. Lời nói của Trương Dịch Chi còn văng vẳng bên tai, khinh thành hai mươi bốn vệ quân, trừ Võ Lâm vệ, còn lại đều thuần phục dưới trướng Võ thị, nếu lúc này nghiêm trị Dương Phàm, có hay không nhanh chóng lật đổ Võ thị?
Tuy đây vốn là mục đích của bà, nhưng bà không hy vọng điểm tựa cho sự cân bằng thế lực của hai nhà liền nhanh chóng sụp đổ như vậy, càng không hy vọng khi bà còn tại thế, quân quyền lại rơi vào tay kẻ khác. Thừa Tự bệnh ngày càng trầm trọng hơn, con cháu Võ gia ai cũng hai lòng, còn bà thì sao? Bà đã già, bà sẽ không ngồi yên để những tên hám lợi này xử lý được?
Thiên Kỵ dưới sự dẫn dắt của Dương Phàm có thể đại phá quân doanh của Kim Ngô vệ, quả thật là một đội tinh binh, nếu như loaị bỏ quân cờ cân bằng thế lực như Dương Phàm, thế cục của bà sẽ bị sụp đổ ngay.
Nhưng không phạt hắn làm sao giao phó với quan quân, với bách tính đây.
Muốn chỉ huy, điều phái cấm vệ quân Nam nha phải là người của Chính Sự đường, đồng thời cũng cần cái gật đầu của bà, phàm điều phái mừoi người trở lên, trừ tình huống khẩn cấp, cần phải có " Sắc thư" của Thượng thư tỉnh, Hạ môn tỉnh thay mặt hoàng đế và Hổ phù. Cấm vệ quân Bắc nha dưới quyền của hoàng đế, quy mô nhỏ hơn một chút, nhưng cũng từng bị Dương Phàm điều động, nhưng không có trừng trị
Võ Tắc Thiên nghĩ tới nghĩ lui, băn khoăn nhiều điều, đúng lúc này, Tiểu Hải đi vào bẩm báo: - Thánh nhân, Tương vương cầu kiến.
- Hả?
Võ Tắc Thiên có chút trầm tư. Liền hiểu được nguyên do Tương vương lại đến vào lúc này, vốn không muốn gặp, nhưng nghĩ lại, thay đổi chủ ý nói: - Cho hắn vào đi.
Võ Ý Tông, Dương Phàm đang đứng chờ trước điện liền nhìn thấy Tương vương Lý Đán bước vào Lệ Xuân điện, ước chừng sau hai nén nhang, Lý Đán từ điện bước ra, nhìn chăm chú vào hai người trước mắt. sau khi nhìn sơ qua một lượt, nội thị Tiểu Hải từ trong điện bước qua, đứng trên bậc thang, cất giọng nói: - Bệ hạ có chỉ!
Võ Ý Tông và Dương Phàm hơi cúi người, Tiểu Hải liền tuyên: - Dương Phàm nhanh chóng lệnh Thiên Kỵ hồi quân doanh, binh sĩ trên dưới không được bàn tán về chuyện ngày hôm nay, binh mã hồi doanh, Dương Phàm hồi phủ đóng cửa suy ngẫm!
Dương Phàm nhẹ nhàng thở ra, nếu không bị phạt tại chỗ, tuy có tội, nhưng hậu quả không quá nghiêm trọng, hắn hướng Lệ Xuân đài cúi lạy, xoay người rời đi. Võ Ý Tông trừng mắt hung tợn nhìn hắn chằm chằm, sau quay lại nhìn Tiểu Hải, Tiểu Hải tiếp tục tuyên: - Thánh nhân cho mời Võ đại tướng yết kiến.
Võ Ý Tông phất tay áo, phì phò tiến vào đại điện, vừa thấy Võ Tắc Thiên liền nói: - Cô mẫu, sự thật là Dương Phàm to gan lớn mật, phải xử trảm, cô mẫu sao lại thả hắn đi!
Võ Tắc Thiên sắc mặt trầm xuống, nói: - Ngươi tên hỗn trướng gây chuyện, thực sự cho rằng trẫm không biết gì sao?
Võ Ý Tông vừa thấy Võ Tắc Thiên tức giận, rụt cổ không dám nói lời nào.
Võ Tắc Thiên hừ một tiếng, lại nói: - Kim Ngô vệ có khoảng bốn ngàn đại quân, lại bị một ngàn binh sĩ đánh cho tơi bời tan tác, ngươi lãnh quân thật tốt quá mà!
Võ Ý Tông ngất cổ lên, nói: - Cô mẫu, chuyện này lại khác, chất nhi không nghĩ tới hắn to gan lớn mật như vậy, cản bản là không có phòng bị
Võ Tắc Thiên đem quỉa trượng nện xuống nền đại điện, quát lên:
- Vậy ngươi ở tại Triệu châu, hơn mười vạn đại quân lại bị mấy ngàn tên tàn dư kỵ binh Khiết Đan dọa cho chạy mất hồn vía, đay cũng là do ngươi chưa phòng bị sao?
Phút chốc mặt Võ Ý Tông đỏ ửng, ngập ngừng một lúc nhưng không phản bác được gì.
Võ Tắc Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn gã, nói: - Trở về, quản thúc lại binh sĩ của ngươi, về sau nếu còn tiếp tục tranh đấu, trẫm thấy ngươi liền hỏi tội!
Võ Ý Tông lắp bắp nơi: - Kia vậy việc này
Võ Tắc Thiên nói: - Việc này chỉ phát sinh giữa hai đại doanh, người ngoài còn chưa biết, càng không hiểu rõ tình hình, các ngươi không cần lắm miệng với người ngoài, chuyện xấu của ngươi đã quá nhiều, nếu còn tiếp tục sai phạm, trẫm sao có thể giao phó quân quyền cho ngươi? Việc này xử trí như thế nào, trẫm tự có chủ trương.