Cổ Trúc Đình đỏ mặt đứng ở trước cửa phòng của Dương Phàm, trong lòng mãi băn khoăn có nên đi vào hay không, trong đầu vẫn còn loạn rừng rực về những lời a Nô vừa nói. Hai tiểu tỳ áo xanh bên cạnh rất tò mò nhìn nàng, cũng đã đi theo tới bên nàng, nhưng nàng cũng làm như không thấy.
Vốn nàng sợ gặp phải người khác vì sợ bị người ta nói xấu, nhưng hiện giờ tất cả mọi người đều nhận định giữa nàng và Dương Phàm dường như đã xảy ra chuyện gì đó, cha nàng cũng nghĩ vậy, mà mẹ nàng cũng nghĩ vậy, mấy ca ca chẳng có nội tâm của nàng cũng nghĩ vậy, vốn tưởng rằng đám nha hoàn bà tử trong Dương phủ chỉ là nói huyên thuyên sau lưng nàng, giờ thì hay rồi, ngay cả A Nô cũng nói rõ ràng ở trước mặt nàng là phải nhận cô ấy là tỷ tỷ.
Đã như vậy rồi, còn gì để chạy trốn hay sao? Bọ chét không sợ cắn thêm, lợn chết không sợ bỏng nước, khoản nợ lớn hơn cũng không lo...nhưng...nhưng vừa đến trước cửa phòng Dương Phàm thì sao nàng lại khiếp đảm như vậy chứ?
- Vì sao A Nô lại nói vậy? Có phải là A Lang nói gì với cô ấy không? Nhưng A Lang...A Lang thật sự thích mình sao?
Cổ Trúc Đình nghĩ thầm, có chút không dám tin, lại có chút vừa mừng vừa sợ.
- Khụ, ai ở bên ngoài đó?
Trong phòng bỗng có tiếng của Dương Phàm vọng ra, Cổ Trúc Đình giật mình, bất chấp nghĩ nhiều, bước vào:
- A Lang!
Cổ Trúc Đình vừa đứng vào trong phòng, thân hình khựng lại, hai chân không thể khống chế được run lên, tim đập thình thịch, thình thịch...
- Cổ cô nương tới rồi, ngươi ngồi đi.
Dương Phàm mỉm cười chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình, Cổ Trúc Đình đứng im không nhúc nhích, hai đùi còn đang run rẩy. Dương Phàm khó khăn muốn ngồi dậy, lúc này mới cố gắng chỉ huy hai cái đùi đi qua, ngồi xuống bên mép giường.
Dương Phàm nằm ở trên giường, hai tay giao nhau trước ngực, trầm ngâm sau một lúc lâu, hình như có điều muốn nói nhưng bộ dạng như không tiện mở miệng.
Cổ Trúc Đình thấy vậy, tim càng đập loạn hơn, nàng vừa muốn nghe lại sợ nghe, thân mình như trước vẫn duy trì tư thế ngồi, nhưng mông dần dần nâng lên, ngồi ở trên ghế nhưng bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ chạy, dáng vẻ này không hề giống một nữ trung hào kiệt mười ba tuổi đã mai phục trong nguy hiểm trung trùng lấy được đầu của đô đốc đại soái một phương.
- Đêm hôm đó...ta có khóc không?
Cổ Trúc Đình nghe thế ngẩn người, không thể ngờ được Dương Phàm do dự nửa ngày lại hỏi câu này, nhìn ánh mắt tràn đầy chờ mong của hắn, nàng đột nhiên bừng tỉnh đầu óc nhanh nhạy lắc đầu nói:
- Không, a Lang chỉ uống rượu thôi.
Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm, khẩn trương nói:
- Ta cũng nghĩ thế, ta cũng nghỉ thế...mà...ta không nói mê sảng chứ?
- Không, a Lang chỉ ngắm trăng uống rượu...sau đó... thì ngủ mất...không hề nói gì cả...
Dương Phàm luôn miệng nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Đôi mắt của Cổ Trúc Đình dần cong lên thành hình ánh nguyệt. A Lang thật là thú vị, uống rượu say phóng túng, tỉnh rượu sau lại ngại mất mặt, nàng cảm thấy vị tông chủ này một chút cũng không đáng sợ.
Con người dù gì cũng có một quá trình nhận thức. Khương công tử trước đây lúc ban đầu ở trong lòng nàng cũng là nhân vật cao không thể với tới, sau khi nàng phát hiện người nọ cũng không đáng sợ, còn dư lại cũng chỉ có đáng hận, nhưng mà người trước mắt này lại làm cho người ta cảm thấy đáng yêu.
Bỗng nhiên, Cổ Trúc Đình nghĩ tới điều gì đó, trong lòng trầm xuống, đôi mắt đang cong lên như vầng trăng kia lại buồn bã: Không hề nói gì cả, chẳng phải là nói câu gì đó mà mấy ngày nay nàng vẫn luôn nghĩ đến đó ư? Nhưng đối mặt với ánh mắt mong chờ của Dương Phàm, nàng không đề nổi ý niệm cự tuyệt trong đầu.
- Khụ, lúc ấy ta say, là ngủ trên đùi ngươi sao?
- Không hề không hề, a Lang rõ ràng là ngủ ở...
Cổ Trúc Đình vội vàng phủ nhận, Dương Phàm lại nhìn nàng, rất chân thành nói:
- Không sai đâu, ta nhớ là ta ngủ trên đùi nàng đấy.
Cổ Trúc Đình mê hoặc, nàng hoàn toàn không rõ ý tứ của Dương Phàm. Dương Phàm cười cười, lại nói:
- Mấy ngày nay, trong nhà có vài nha hoàn bà tử nói năng huyên thuyên đúng không?
- Không có không có...
Dương Phàm vung tay lên, nói:
- Cứ để họ nói đi, nàng đừng để trong lòng, ta ngủ lên đùi nữ nhân của mình, ngại gì họ chứ?
- A lang nói rất đúng... A!
Cổ Trúc Đình đặt mông ngồi trở lại ghế, hai cái đùi nhất thời mềm thành mì rồi, thân mình cũng giống như bị rút xương, nếu không phải có cái dựa lưng, hẳn nàng đã trượt xuống rồi. Nàng giống như thỏ con bị kinh hãi, nơm nớp lo sợ nói:
- A lang...vừa nói gì?
Dương Phàm dừng ở nàng, ánh mắt rất dịu dàng, nhìn vào trong mắt nàng, có khi sáng ngời, có khi mông lung. Cổ Trúc Đình muốn nhìn lại không dám, dưới ánh mắt lúc sáng lúc tối liều mạng nghĩ:
- Ta có phải đang nằm mơ hay không? Giống như đêm muộn hôm trước nữa, đêm muộn trước, còn có tối hôm qua đang nằm mơ...
Dương Phàm dịu dàng nói:
- Tình ý của nàng, ta hiểu, nhưng vì có một vài lý do không thể nói ra lời, nói không rõ ràng, nhưng ta vẫn do do dự dự nhìn trước ngó sau, hoặc là nói là... Có thể có, có thể không đi. Đáng xấu hổ chính là, đây hết thảy đều là vì ta biết rằng nàng sẽ không làm lựa chọn khác, cho nên, ta yên tâm thoải mái hưởng thụ...
Cổ Trúc Đình căn bản không nghe thấy hắn đang nói cái gì, cảm giác ngọt ngào của khổ cực đã qua, ngọt lành sẽ tới, vô cùng mãnh liệt, nàng hiện tại tựa như một hơi mà uống cạn sạch một vò rượu trắng Tử Kiếm Nam, toàn bộ đầu đều chóng mặt đấy, nàng lặng lẽ bấm đùi một cái, rất đau, quả nhiên không phải đang nằm mơ.
Dương Phàm nói:
- Nhưng trong lòng ta cũng tự hỏi, nếu nàng thật sự làm ra lựa chọn khác, hoặc là ông trời cho nàng một kết cục không thể xoay chuyển, ta có thể không mất mát, không hối hận, không đau lòng hay không? Cho nên, ta nói... Ta thật là một tên khôn kiếp... Hiện tại, ta nói ra rồi, nàng có thể cự tuyệt, nhưng ít nhất ta sẽ không hối hận.
Nói tới đây, trong lòng của hắn lại đau đớn, lòng hắn như có một vết cắt bị thương rất sâu, đau đến xé ruột xé gan, hắn muốn chôn sâu miệng vết thương kia xuống mà không muốn chịu một vết thương giống như vậy lần nữa. Hắn nhìn Cổ Trúc Đình, thâm trầm hỏi:
- Nàng bằng lòng không?
- Ta...ta bằng lòng!
Cổ Trúc Đình lấy hết sức lực toàn thân mới nói ra câu trả lời của nàng, sau đó thì lệ tuôn trào như suối. Nàng không biết tại sao mình khóc, tóm lại, để nước mắt chảy ra, trong nội tâm nàng mới thấy dễ chịu.
******
Bên ngoài cổng Dương phủ, hai chiếc xe bò khẽ dừng lại, vệ sĩ đánh xe ngựa cảnh giác bốn phía.
Một đường lại đây, bọn họ đã chú ý tới một cửa tiệm mở cửa bán đồ ăn nhanh, trong ngõ nhỏ có hai người bán hàng rong đang đẩy xe hàng bán bánh táo ngọt, còn có một vài người đi đường thỉnh thoảng xách giỏ đi ngang qua vài lần, hai bà lão ngồi bên bàn trước cửa một nhà may vá, đó đều là những cao thủ nhất đẳng.
Ngõ hẻm này là sau khi Dương Phàm kế nhiệm tông chủ thì trong hai năm không ngừng tiến hành kinh doanh, hiện giờ sớm đã trở thành đầm rồng hang hổ, căn bản không giống chút lực lượng mà Dương Phàm công khai triển lộ ra. Cái gì một nhà Cổ thị, còn có mấy hộ vệ ít ỏi của Thừa tự đường trong Dương phủ.
Hiện giờ tình hình như nay, nhưng khi nhìn thấy họ cũng hết hồn, nếu như đối phương cưỡng ép làm khó dễ, họ phải toàn thân trở ra nhưng không dễ dàng. Thẩm Mộc lại như không thèm để ý chút nào, khi y ra khỏi xe, trên mặt còn hiện lên nụ cười thản nhiên, rõ ràng là vô cùng thoải mái. Người này tuy rằng chẳng có võ công, nhưng y là người quyết đoán, có trí tuệ và can đảm, không thể nghi ngờ là một nhân tài kiệt xuất trong nhân tài.
- Thôi công tử. Mời!
Thẩm Mộc cười dài giơ tay ra hiệu mời Thôi Lâm xuống từ chiếc xe khác, sóng vai đi tới cửa phủ Dương gia. Thôi Lâm vừa đấm vừa xoa, cuối cùng đã mời được Thẩm Mộc tới, nhưng gã lo lắng, sợ hai người vừa gặp nhau nói ba hoa khoác lác vài câu đã lao vào ẩu đả, vì thế gã cũng tới.
- Xin hỏi hai vị là...
Mạc Phi Huyền trong Dương phủ ra nghênh đón, đánh giá hai người một lượt, trong lòng thầm cân nhắc: “Vị công tử trẻ tuổi này nhìn hơi quen mặt, hình như mấy hôm trước có tới nhà của ta rồi.”
Thôi Lâm nói:
- Bản nhân là Thôi Lâm Thanh Hà, vị này là bằng hữu của ta, hôm nay cùng nhau tới nhà, xin gặp chủ nhân, làm phiền thông bẩm một tiếng.
Mạc Huyền Phi nói:
- Thật là không khéo, chủ nhân nhà ta hôm nay có bệnh trong người, nên không tiếp khách, mời hai vị ngày khác đến.
Thôi Lâm sao chịu tin, rõ ràng là Dương Phàm đã sớm dặn dò người sai vặt mượn cớ ốm không gặp rồi, lập tức tỏ vẻ không hài lòng, nhướn mày nói:
- Mấy ngày trước lúc ta đến phủ, Nhị Lang vẫn còn rất khỏe mạnh đấy, sao đột nhiên lại biến thành bị bệnh rồi? Hắn bị bệnh gì?
Mạc Huyền Phi nghĩ thầm: “Ngươi thật không nói lý gì cả, đã nói cho ngươi biết chủ nhân không khỏe, ngươi về là được rồi, còn hỏi là bị bệnh gì, ngươi là y sĩ sao? Chủ nhân nhà ta chính là “mã thượng...”, ồ không, là trúng gió, có thể nói cho ngươi biết được sao?”
Mạc Huyền Phi trầm mặt xuống, nói:
- Túc hạ sao phải truy hỏi như thế?
Thôi Lâm nói:
- Hôm nay Thôi mỗ và vị bằng hữu kia nhất định phải gặp Nhị Lang đấy, ngươi là kẻ gác cửa, hay làm chủ nhân hả? Mau gọi hắn ra đón đi!
- Hàaa...! Khẩu khí thật lớn!
Mạc Huyền Phi trừng mắt, trách móc nói:
- Ngươi đó ngươi đó, ta cho ngươi biết, cánh cửa Dương gia này của ta nếu chủ nhân nhà ta đồng ý gặp, thì cho dù là tiểu nhị bán đồ ăn thì a Lang nhà ta cũng sẽ đích thân ra đón, bởi vì đó là quen biết cũ với A Lang nhà ta, a Lang nhà ta luôn nhớ ân tình cũ. Không phải là ai muốn gặp a Lang nhà ta là được đâu, trừ phi ngươi là đương kim Hoàng đế, chúng ta ngăn đón không được, còn loại người như ngươi sẽ lập tức bị tống ra ngoài, ngươi thật đúng là đến nhà của ta còn sĩ diện, đi đi.
Thôi Lâm xuất thân nhà quyền quý, đến đâu mà vừa báo danh hiệu, chủ nhân người ta đều vội vàng tiếp đón, đây là lần đầu tiên bị một hạ nhân quý phủ người ta quát như thế, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nói:
- Dương Phàm không chịu hả? Giỏi giỏi giỏi lắm, hết thảy hậu quả ngươi bảo hắn tự gánh vác đi.
Thôi Lâm dứt lời xoay người bỏ đi, lại bị Thẩm Mộc kéo lại, cười dài gọi biểu tự của gã:
- Bá Nho bớt giận.
Thẩm Mộc quay sang nói với Mạc Huyền Hi:
- Tôn chủ nhân có bệnh trong người, chúng ta đúng là tới không khéo rồi, chỉ có điều sự việc quan hệ trọng đại, tiểu huynh đệ, ngươi có lòng hộ vệ gia chủ cố nhiên rất đáng khen, chuyện này cũng không phải ngươi có thể làm chủ được đấy. Ngươi đi thông bẩm một tiếng, nói Thẩm Mộc tới chơi, nếu thật sự tôn chủ nhân không gặp, Thẩm mỗ lập tức đi ngay, tuyệt không cho ngươi khó xử.
Sắc mặt Mạc Huyền Phi lập tức ôn hòa, nhìn nhìn y, lại nhìn Thôi Lâm, gật đầu nói:
- Ngươi nói chuyện thông tình đạt lý, được, ta đây đi một chuyến, các ngươi đợi chút đi!
Mạc Huyền Phi lộn người chạy vào hậu trạch, Thôi Lâm thở hồng hộc nói:
- Buồn cười, rõ ràng là hắn nói muốn gặp ngươi thương lượng, giờ lại mượn cớ ốm không gặp.
Thẩm Mộc đảo mắt, thản nhiên nói:
- Bá Nho không cần để ý, theo ta thấy, Nhị Lang chỉ sợ là thật sự bị bệnh.
Thôi Lâm trừng mắt nhìn y nói:
- Cái cớ này mà ngươi cũng tin?
Thẩm Mộc khẽ mỉm cười, nói:
- Nếu là tìm cớ, tên gác cửa này cứ nói vài câu hay ho trực tiếp đuổi người là được, ngươi cho là hắn có can đảm quay lại báo tin hay sao?
Thôi Lâm cả kinh, trong lòng thầm nghĩ: “Khó trách hắn có thành tựu ngày hôm nay, chỉ với bản lĩnh quan sát tỉ mỉ này, ta cũng không bằng hắn.”
Ngay lập tức, ý kiêu căng cũng đã giảm đi.
Hậu viện Dương gian, sau giờ ngọ mùa hè, dưới tán cây mát mẻ.
Vài tấm chiếu được trải trên mặt đất, người nhà Dương Phàm đều ngồi dưới tán cây nghỉ tạm, hóng gió.
Giữa chiếu đặt một chiếc kỷ trà thấp bằng gỗ thô nước sơn sáng, bên trên đặt mấy đĩa hoa quả và món điểm tâm, đồ uống. Đồ uống có nước ô mai ướp lạnh, sữa dê chua, nhưng hiện tại Dương Phàm đã có thói quen uống trà, canh đỗ xanh rồi, có tác dụng giải khát vào mùa hè.
Hơn nữa thói quen ẩm thực của người Đường chỉ cần gia cảnh cho phép đều là lấy thịt để ăn là chính, uống trà có dầu hạt cải có tác dụng giải ngấy. Dương Phàm dần dần phẩm ra hương vị, nói cho ái thê nghe, hiện giờ không chỉ Dương Phàm thích uống, mà Tiểu Man và A Nô cũng học theo hắn rồi trở thành thói quen, hiện tại mỗi lần Tiểu Man lúc đến cửa hàng kiểm tra sổ sách, người trong nhà đều chuẩn bị một chén trà nhỏ cho nàng.
Dương Niệm Tổ càng ngày càng lớn, càng kháu khỉnh khỏe mạnh, tóc trên đầu được cạo thành hình trái tim vô cùng đáng yêu, một nhúm tóc đen ở giữa trán, cậu mặc áo ngắn có ống tay, cởi truồng tay cầm gậy trúc, trên đầu gậy trúc có có móc một vòng tròn uốn cong bằng nan tre, đang dính một con ve sầu.
Chỉ dựa vào tiếng la hét một khắc không yên tĩnh của cậu, sao có thể bắt được, chỉ là để trêu đùa, chọc phá mạng nhện mà thôi. Tam tỷ nhi thì kiên trì buộc mấy vòng ở trên đầu gậy cho cậu, sau đó tiểu tử ngốc lại vui tươi hớn hở tiếp tục đại nghiệp bắt ve sầu của mình.
Tư Dung thì trầm tĩnh hơn cậu em, cô bé ngồi ở trên chiếu, trước mình là một đống tượng đất, tượng cha, tượng con, bé rất chăm chú với những thứ này, miệng lẩm bẩm, đại khái là sắp xếp những con rối này vào thành từng nhà.
Tiểu Man ôm "Trúc phu nhân" đang gật gà gật gù buồn ngủ ở trên chiếu. Đêm qua Dương Phàm ngù ở bên A Nô, hai cô cậu bé này đương nhiên là chạy về ngủ với mẫu thân, không nghĩ hai quả trứng muối nhỏ này lại còn quấy rối hơn cả Dương Phàm, đầu tiên là không chịu ngủ, bắt nàng kể chuyện, vất vả lắm chúng mới ngủ, thì giữa đêm lại thức, đứa này thì đi tiểu đêm, đứa kia thì tìm mẹ, khiến nàng cả đêm không được ngủ ngon giấc, lúc này đương nhiên là rất buồn ngủ.
A Nô ngồi bên cạnh chăm chú xe chỉ luồn kim, may một quần áo nhỏ xíu. Thật ra với gia nghiệp hiện nay của Dương gia, không cần A Nô phải khâu vá, trong phường cũng có cửa hàng may vá rồi, nhưng ở trong phủ tự tay may vá cho đứa con chưa chào đời của mình, thì tâm trạng cực kỳ khác biệt.
Dương Phàm không ngồi ở chiếu, mà là ngồi ở ghế dựa tiêu dao, ngả người, nhắm hai mắt lại, bộ dạng như đang ngủ, thật ra là đang suy nghĩ.
Hắn đã ra chiêu rồi, nhưng không biết bên phía Thẩm Mộc có phản ứng gì, hiện nay hắn vẫn chưa phát hiện tung tích của Thẩm Mộc. Thật ra giữ lại Tống Bá Tử, Long Cửu Bộ đầu mối bất động, lại từ hành động của bọn họ mới có thể phỏng đoán ra được dự định của Thẩm Mộc, các lão tiên sinh của Thiên Khu lúc trước cũng chính là kiến nghị với hắn như thế.
Nhưng Dương Phàm nhiều lần tự suy nghĩ, cho rằng không nắm rõ mục đích cua Thẩm Mộc thì không thể mạo hiểm, phải biết rằng ưu thế lớn nhất của hắn đối phó với Thẩm Mộc chính là thế lực của nhà nước, nếu như để người của Thẩm Mộc và Nhị Trương nay đang được Ngự tiền sủng ái nhất đáp được mối quan hệ, một khi bọn họ nghĩ được cách kéo được Nhị Trương vào, vậ thì ưu thế lớn nhất này sẽ không còn tác dụng nữa, khi đó dù là hiểu mục đích của Thẩm Mộc thì có lợi ích gì chứ?
Về phần dẫn người xông vào Kim Ngô Vệ, hắn ngược lại không hề lo lắng. Nếu Hoàng đế đã mệnh hắn đóng cửa nghiền ngẫm, vậy còn đường sống để xoay chuyển, bằng không với chuyện hắn tự ý điều động binh mã, lúc đó là có thể xử lý hắn tội nặng rồi.
Xử trí chuyện này, toàn bộ một ý niệm của hoàng đế là nhẹ và nặng.
Tự ý điều binh cố nhiên là tối kỵ, nhưng nguyên nhân gây ra sự việc chỉ là hai bên bất hòa, do đó phát triển thành thủ hạ hai bên nhiều lần xung đột, nếu như hoàng đế đủ tín nhiệm đối với hắn, vậy thì hoàn toàn có thể đem sự kiện lần này lý giải từ quy mô lớn kéo bè kéo cánh thành ẩu đả nhau, tính chất bất đồng, xử lý cũng sẽ không nặng.
Dương Phàm đang suy nghĩ, cánh tay đột nhiên bị huých một cái, hắn mở mắt ra nhìn, chỉ thấy A Nô ngừng khâu vá, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át đang cong về phía hắn, hắn giật mình sửng sốt, lập tức lộ vẻ tươi cười thần bí, đánh mắt ra hiệu về phía nàng.
Biểu hiện của Dương Phàm làm A Nô ngẩn ra, rồi lập tức tỉnh ngộ, hai gò má trắng mịn đỏ bừng lên:
- Cái tên xấu xa không biết xấu hổ kia, nghĩ cái gì vậy?
Nàng nay đang mang thai, Dương Phàm thường xuyên ngủ lại chỗ nàng, chỉ là vì quan tâm tới tâm trạng của ái thế, chứ không có tâm trạng nghĩ chuyện nam nữ. Nhưng đối mặt với kiều thê của mình, hắn cũng sẽ không thể khắc chế được, tỷ như đêm qua, không tránh khỏi một hồi năn nỉ ỉ ôi, A Nô liền ỡm ờ chỉ cho hôn đôi môi ngọc.
Không ngờ Dương Phàm ăn được một lần thì lại muốn thêm nữa, thấy nàng cong miệng, không ngờ lại nghĩ đến chuyện xấu hổ này. A Nô háy hắn một cái, đôi môi mọng đỏ mím lại thành một đường nhỏ, ngón tay ngọc nhỏ vài dài cầm kim châm dứ dứ về phía hắn rồi duyên dáng chỉ chỉ, lúc này Dương Phàm mới hiểu, quay sang nhìn, Đào Mai đang đứng ở kia.
Nghĩ Đào Mai có việc muốn bẩm báo, thấy hắn ngủ gà ngủ gật không dám gọi hắn, hắn bèn hỏi:
- Sao vậy?
Đào Mai hai tay nâng phong thư, khẽ nói: - Thái Bình công chúa phủ đưa tới.
Dương Phàm hiểu ý, tiếp nhận thư giản, nhẹ nhàng phất tay, Đào Mai liền khoan thai lui ra. Dương Phàm bắt đầu mở thư, bên trong chỉ có một trang giấy mỏng manh, Dương Phàm cẩn thận đọc một lần, bên môi chậm rãi bật ra nụ cười: - Các ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi thư phòng một chuyến!
Dương Phàm nói một câu với A Nô đang cúi đầu may phục, lòng tràn đầy vui mừng mơ ước mau chóng trở thành mẹ hiền, rồi đứng dậy khoan thai đi về phía thư phòng.
Chuyện phát sinh giữa Thiên kỵ vào Kim Ngô Vệ, người dân biết rất ít, những người trong thanh lâu và tửu quán từng thấy Thiên kỵ xuất binh vào doanh địa của Kim Ngô Vệ, sau đó là hùng hổ xông vào, nhưng cũng không biết rốt cuộc sau đó thế nào. Về phần bọn họ sau khi vào thành bởi vì đi bắc môn, trực tiếp rẽ hướng về phía cung thành, thì dân chúng trong thành lại càng không biết rồi.
Nhưng chuyện này thì trong nội cung ai ai cũng biết đấy, thông qua miệng của cung nga nội thị, chuyện này nhanh chóng truyền ra ngoài đình, lại thông qua nội thị tạp dịch của Chính Sự đường, Hàn Lâm Viện, Sử quán lại truyền đến tai các quan viên, rất nhanh chuyện này ở trong triều đã không còn là bí mật gì nữa.
Gần như toàn bộ Ngự sử của Ngự sử đài ở trong kinh đều dâng tấu sớ buộc tội Dương Phàm.
Cái gọi là ở tại vị trí đó thì hẳn làm việc đó, một việc lớn như vậy, bọn họ không thể giả ngớ ngẩn không biết, cho nên chẳng sợ có quan hệ với Dương Phàm không tệ hoặc là cảm quan với hắn rất tốt, Ngự sử cũng phải dâng biểu xin Hoàng đế trừng phạt hắn. Khác biệt chính là, có người nghiêm khắc buộc tội Dương Phàm, có người lại đề nghị đánh Dương Phàm và Võ Ý Tông mỗi người năm mươi đại bản.
Võ Tắc Thiên vẫn như trước không biết nên chủ ý thế nào, muốn trừng phạt Dương Phàm không khó, mất đầu, lưu đày, giáng chức quan, đoạt lộc... thủ đoạn nào cũng được, nhưng vấn đề là Võ Tắc Thiên muốn tìm biện pháp vừ có thể trừng phạt cảnh cáo hắn, lại vừa có thể giải thích với quốc pháp kỷ cương, lại không ảnh hưởng đến phương pháp bố cục chính trị của mình.
Các Ngự sử dâng tấu buộc tội Dương Phàm, ngày hôm sau, Tể tướng Diêu Sùng góp lời với Hoàng đế, cho rằng Dương Phàm tính tình lỗ mãng kích động, không đủ để thống lĩnh Thiên Kỵ, đồng thời còn tiến cử với Hoàng đế Tử vệ Trung Lang Tướng Trương Hạo, nói người này tính tình trầm ổn, chân thật cẩn thận, vả lại ở trong quân rất có uy vọng, có thể chấp chưởng Thiên kỵ.
Võ Tắc Thiên trên mặt từ chối cho ý kiến, trong lòng thì vô cùng không hài lòng. Nhưng Hoàng đế vẫn coi Bắc Nha trở thành hậu hoa viên nhà mình đấy, không cần nói Võ Tắc Thiên bởi vì nữ tử xưng đế, nên phải chịu áp lực quá lớn mà luôn có lòng nghi kỵ, dù là Lý Thế Dân cũng luôn muốn độc chiếm Bắc Nha, không muốn người khác nhúng chàm đấy.
Năm Trịnh Quán thứ mười lăm, Trường An Huyền Vũ môn tiến hành tu sửa, Tể tướng Phòng Huyền Linh, Cao Sĩ Liêm sau khi nghe nói đã thuận miệng hỏi Thiếu phủ Thiếu giám về tiến độ tu sửa Huyền Vũ môn một chút, Lý Thế Dân biết vậy vô cùng không hài lòng, cố ý tìm Phòng Huyền Linh bao gồm cả các vị tể tướng đến, cố ỹ "gõ" bọn họ: - Chư quân cứ quản lý tốt Nam Nha là được, Bắc Nha không liên quan đến Chư quân.
Hiện giờ Diêu Sùng nhưng lại mơ ước Thiên Kỵ, Võ Tắc Thiên vô cùng không vui. Trở lại hậu cung, huynh đệ Trương thị dẫn chúng mỹ thiếu niên Phụng Thần Giám dâng lên một bài ca múa mà bọn họ vừa luyện tập được, Võ Tắc Thiên tâm trạng bực bội không vui mới được thoáng vui lên, Trương Dịch Chi lại nhân tiện ám chỉ với Võ Tắc Thiên muốn nhét một vị em họ vào quân ngũ, thống lĩnh Thiên kỵ.
Nguyên nhân chính là Diêu Sùng đi quá giới hạn khiến cho Võ Tắc Thiên sinh lòng bất mãn giờ phút này tâm tình mẫn cảm cực độ, vừa nghe Trương Dịch Chi nói vậy, lập tức quả quyết cự tuyệt. Trước đây mỗi khi huynh đệ Trương thị hiến ca múa dụ dỗ bà vui vẻ, bà đều giữ hai huynh đệ thị tẩm, đêm nay bà không còn hứng trí, một mình đi ngủ.
Tin tức Diêu Sùng, Trương Dịch Chi trước sau đều nhòm ngó Thiên Kỵ cùng tiến cử "tài đức sáng suốt" với Hoàng đế rất nhanh liền truyền đến tai Võ Lâm Vệ Đại tướng quân Võ Du Nghi. Võ Du Nghi sợ Thiên kỵ rơi vào tay người khác, cũng khẩn trương tiến hiền với Hoàng đế, kết quả là cũng đụng phải cái đinh không mềm không cứng.
Võ Du Nghi vừa rời khỏi, Võ Tam Tư lại ngửi mùi chạy tới
Võ Tắc Thiên từ Diêu Sùng, Trương Dịch Chi, Võ Du Nghi mà tích cóp không vui từng tí một, đợi khi Tam Tư tới rồi thì đã hóa thành cơn giận giữ lôi đình, Võ Tam Tư bị mắng máu chó phun đầy đầu, chật vật mà đi. Lập tức, một đạo thánh ý liền nhanh chóng truyền đến Dương phủ: Thăng chức Dương Phàm làm Trung Võ Tướng quân.
Dương Phàm lên chức!
Tin tức vừa ra, quan viên không biết tin tức thì khiếp sợ cho Dương Phàm được lòng Hoàng đến, những quan viên biết tin tức thì không khỏi cười thầm Lý đảng, Võ đảng, Trương đảng đỏ mắt sốt ruột, lãng phí thời giờ.
Quan viên biết tin tức không dám lúc này nói nhiều khiến cho Hoàng đế không vui, quan viên không biết tin tức thì càng không vào lúc này mà đắc tội với Đại hồng nhân trước mặt Hoàng đế, cho nên đối với hiện tượng kỳ quái không xử phạt Dương Phàm, thật sự nhảy ra nói chuyện thì chỉ có nhóm đại nhân Ngự sử vĩnh viễn " lo liệu công đạo, bênh vực lẽ phải" mà thôi.
Nhưng nhóm đại nhân Ngự sử nói Hoàng đế chịu nghe mới được, Hoàng đế chịu nghe thì phải là đao kiếm, Hoàng đế không chịu nghe thì chính là nước miếng, lúc này đây nhóm đại nhân Ngự sử dâng tấu khuyên ngăn không thể nghi ngờ chính là bị ngập trong nước miếng.
Chức quan mà Dương Phàm thăng lên thật ra lại không có quan hệ với quyền lực của hắn, hắn vẫn thống lĩnh Thiên Kỵ. Trung Võ Tướng quân cũng tốt, Quy Đức Trung Lang Tướng cũng thế, đây chẳng qua là phẩm cấp. Tương quan với phẩm cấp không phải là quyền lực mà là đãi ngộ, tỷ như lương bổng, cấp ruộng miễn khóa, hình phạt, ban tự, kiệu xe, quần áo các loạingoài ra còn đề cập trí sĩ, phong tước, thêm thiếp, doanh thiện, mai táng, thụy nghị
Quy Đức Trung Lang Tướng là từ Tứ phẩm hạ, Trung Võ Tướng quân là chính Tứ phẩm thượng, Dương Phàm nhảy qua Tứ phẩm thượng, Chính tứ phẩm hạ, trực tiếp thăng làm Chính Tứ phẩm Thượng Trung Võ Tướng quân, liên tiếp thăng ba cấp. Dương Phàm có tội lại thăng quan, đây là đạo lý gì? Quả thật là không có đạo lý? Nhưng Võ Tắc Thiên cần giảng đạo lý với ngươi sao?