Thẩm Mộc không chút tức giận, mỉm cười nói:
- Ẩn tông ta trên quan trường quả thật căn cơ nông cạn, nhưng các đại thế gia lại không để ý, ngươi muốn đuổi cùng giết tận, thử hỏi các đại thế gia sẽ đồng ý sao?
Dương Phàm buông tay nói với Thôi Lâm:
- Bá Nho, ngươi nhìn thấy rồi, Ẩn tông đây rõ ràng là “Lợi dụng thiên tử để ra lệnh cho chư hầu”, ép ta ném chuột sợ vỡ đồ, ép các đại thế gia dùng cho hắn, các vị gia chủ cam chịu bị Ẩn tông lợi dụng sao?
Cổ Trúc Đình mím chặt môi, muốn cười, Dương Phàm dường như cảm thấy, hơi giương con ngươi lên, liền nhìn thấy hai hồ nước thu đang chờ ở đó, ẩn tình đưa tình, ánh mắt gây sự của hắn cũng không khỏi trở nên ôn nhu.
Thôi Lâm vẻ mặt sầu khổ nói với Thẩm Mộc:
- Yêu cầu của Thẩm huynh không khỏi có chút không thực tế, ta hy vọng hai bên các huynh có thể có chút thành ý. Hai vị, càng là người nắm quyền lớn, càng phải học biết thỏa hiệp à. Người tham lam quá mức, mãi mãi đều là phù dung sớm nở tối tàn..
Thôi Lâm nói tới đây, trong lòng thầm thở dài.
Bảy đại thế gia đối với trò khôi hài này của hai tông Hiển Ẩn không có biện pháp có lực nào, chính là vì sự thỏa hiệp với Thừa tự đường và nội bộ không có ý kiến cân bằng.
Ẩn tông gần như là dựa vào sức một mình Thẩm Mộc để phát triển lên, nhân mã của y đều là vốn không có cách nào để nhập vào nhân vật thấp nhất trung tâm thế gia, cho nên những người này đối với Thẩm Mộc trung thành không chút nghi ngờ, thế gia có thể can thiệp là có hạn.
Sự khống chế của thế gia đối với Hiển tông đúng là mạnh hơn một chút, nhưng cũng rất khó hoàn toàn cản trở hành động của họ, huống hồ chỉ cần Ẩn tông không buông tay, bọn họ lẽ nào có thể cưỡng chế Hiển tông không trả đòn, tùy ý Ẩn tông công phạt? Đây cũng không hợp với lợi ích của các đại thế gia.
Huống hồ, Bảy đại thế gia tuy tranh đấu kịch liệt như vậy với hai tông Hiển Ẩn, nhưng bảy đại thế gia cũng không phải là chắc như thép, phía sau Ẩn tông là Lũng Tây Lý và Huỳnh Dương Trịnh, bọn họ hy vọng Ẩn tông chiếm thế thượng phong. Phía sau Hiển tông là Bác Lăng Thôi, Triệu Quận Lý.
Vốn còn có một Phạm Dương Lư thị, hơn nữa Lư thị trong ba nhà này chiếm địa vị chủ đạo, nhưng vì Khương công tử sai lầm, Ẩn tông trong mắt gã từng bước lớn mạnh. Cho đến khi cùng ngồi cùng ăn với Hiển tông, thậm chí kích bại gã, kết quả Khương công tử bị đuổi khỏi đài, hai năm nay, sức ảnh hưởng của Lư gia đối với Hiển tông càng ngày càng sa sút.
Tình hình hiện nay là, sau lưng Ẩn tông có Lũng tây Lý, và Huynh Dương Trịnh, sau lưng Hiển tông có Bác Lăng Thôi và Triệu Quận lý. Thái Nguyên vương, Thanh Hà Thôi đang tham gia tích cực, nhưng bọn họ cũng rõ ràng đã có sự ủng hộ ngầm của hai đại thế gia, bọn họ muốn nhúng tay vào rất khó, cho dù có thể vào cũng chỉ có thể kèm ở phía đuôi các thế gia.
Cho nên bọn họ tính là dung hòa hai tông Hiển Ẩn, cố gắng gấp rút để hai bên cân bằng, chỉ có hai tông HIển Ẩn thế lực ngang nhau. Thế lực giữa tứ đại thế gia phía sau hai tông Hiển Ẩn, có thể nổi lên vai trò của họ, cho dù chưa có cơ sở làm, đều phải lôi kéo sự ủng hộ của bọn họ, bọn họ như vậy có thể nhúng tay vào trong đó.
Còn Phạm Dương Lư thị thì sao, Khương công tử là bị Lục đại thế gia liên kết đá khỏi đài, lợi ích của Phạm Dương Lư thị bởi vậy mà bị tổn hại nặng, Phạm Dương Lư thị bây giờ đều không tín nhiệm lục đại thế gia khác, bọn họ hiện giờ không tiếp xúc với bất kỳ bên nào, luôn thờ ơ lạnh nhạt, hiển nhiên là đang đợi thời cơ thỏa đáng. Đợi chiến cuộc trong sáng trở ra thành hàng, hoặc là đợi hai bên đại bại mới hái quả đào.
Thử nghĩ, một đám ai cũng xảo trá như vậy, ai cũng đều có tính toán tập đoàn thế gia. Sao có thể hình thành lực mạnh mẽ khống chế được Thừa tự đường? Lần này chỉ là vì hai tông Hiển Ẩn gây ồn quá, bọn họ mới đứng ra trói buộc, kỳ thật, bọn họ căn bản không hy vọng hai tông này hòa hợp êm thấm.
Các thế gia đứng sau lưng hai tông Hiển Ẩn hy vọng bên mình sẽ thắng, ý đồ nhúng tay vào trong đó các thế gia hy vọng hai tông này tiếp tục tranh đấu, tốt nhất không những hai tông này càng đấu càng bị thương, tứ đại thế gia đứng sau bọn họ cũng tổn thương nguyên khí, vậy bọn họ đương nhiên sẽ thành chủ đạo.
Chẳng qua, bọn họ hy vọng trong sân đấu mà bọn họ xác định, coi hai tông Hiển Ẩn là hai tên đấu sĩ do bọn họ quyết thắng bại đánh cược một lần, không thể thiếu những khán giả ngồi trên khán đài xem, trong tình thế này, bọn họ có thể có vai trò gì, nghĩ là biết.
Dương Phàm và Thẩm Mộc đối với lời nói của Thôi Lâm cũng biết lắng nghe, lập tức thỏa hiệp.
Thẩm Mộc rất rõ ràng nói:
- Được! Vậy thì Ẩn tông chúng ta rộng lượng một chút, lui một bước, sau này hai tông Hiển Ẩn có thể cùng ngồi cùng ăn. Nhưng Hiển tông các ngươi độc chiếm kinh doanh vận tải đường thủy phải lấy ra chúng ta cùng hưởng.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Nếu Bá Nho từ giữa quay vần, thể diện này ta không thể không cho, ta đồng ý hai tông Hiển Ẩn sau này địa vị cùng ngồi cùng ăn, Ẩn tông các ngươi khống chế thương lộ Lũng Hữu hoàn toàn mở ra cho chúng ta.
Lợi ích này ai sẽ chịu nhường lại? Cho dù hai người họ đồng ý, thuộc hạ của họ cũng không chịu, cho dù thuộc hạ của họ chịu, tứ đại thế gia phía sau bọn họ cũng không chịu.
Trong đó không chỉ có thành quả kinh doanh nhiều năm nay của họ, có kênh tiêu thụ vận chuyển thành hình, có mạng lưới quan hệ không biết mấy đài nhân lực vật lực mới xây dựng thành, hơn nữa giao thông thời đại này bất tiện, lĩnh vực họ khống chế đều là dựa vào địa vực, không chế căn cơ của họ.
Cạnh giường, sao lại để người khác ngủ say, bọn họ có thể mở rộng lĩnh vực mới, lại không thể nhường lại lợi ích mình đã hoàn toàn nắm trong tay. Thế là, Dương Phàm và Thẩm Mộc chỉ làm người khiêm tốn một lát, liền giương cung bạt kiếm đứng lên.
Thẩm Mộc cười lạnh:
- Nhị lang giả bệnh đóng cửa không ra, e là có chút việc còn không rõ? Đương kim thánh thượng đã có ý dời đô rồi! Đệ nên hiểu dời thủ đô của một nước đi Trường An, có ý vị thế nào. Tạm thời đệ tuy chiếm thế thượng phong, nhưng đến lúc đó...
Dương Phàm lắc đầu, không cho là đúng nói:
- Thẩm huynh không ở trong nội đường, không biết việc của nội đường. Thủ đô của một nước muốn dời là dời được sao? Cho dù Hoàng đế lập tức ra quyết định, thật phải hành động, không mất thời gian một năm cũng không có cách nào thành. Mà thời gian một năm đã đủ để chúng ta đánh các huynh hoa rơi nước chảy rồi.
Ngay dưới mắt Thôi Lâm, đường đường hai vị chủ tông dường như biến thành hai tiểu thương nhân truy thù không ngừng, vì mỗi một đồng tiền được mất mà tranh chấp khiến nước miếng bay tứ tung, lại hoặc là biến thành đặc phái viên của hai quốc gia, vì một chút lãnh thổ mà múa kiếm một bước cũng không nhường.
Nhưng trong mắt Cổ Trúc Đình, người đàn ông của nàng lại vô cùng rộng lượng, chỉ có Thẩm Mộc là không phóng khoáng, ngươi xem, a lang đều nói rồi, có thể cố gắng lợi dụng sức ảnh hưởng của huynh ấy ngăn cản triều đình tiến hành cuộc thanh phạt hoàn toàn với quan trường, khẳng khái cỡ nào, giá mà huynh ấy yêu cầu chỉ là khiến Thẩm Mộc ngươi mở ra thương đạo Tây Vực thôi.
Tuy nói a lang cũng nói rồi, việc này đã huyên náo tới triều đình, hơn nữa, dẫn tới sự chú ý của thế lực các phương trong triều, cho nên nỗ lực của hắn cuối cùng có thể có tác dụng lớn bao nhiêu, có thể ngăn cản Hoàng đế tiếp tục điều tra không, điều này rất khó bảo đảm, nhưng điều này không chứng tỏ a lang quang minh lỗi lạc ư, nếu không a lang hà tất phải nói những lời xấu trên đầu, rõ ràng Thẩm Mộc bụng dạ hẹp hòi không chịu đáp ứng.
Hơn nữa, a lang nói, chỉ cần Ẩ tông từ bỏ công kích với thế lực vận tải của Hiển tông, hắn liền phát động lực lượng quan trường mà hắn nắm trong tay, thúc đẩy triều đình thông qua con đường Hà Bắc để thong gò má sông.
Đề nghị này do thế gia đứng sau thúc đẩy, sớm có công bộ quan báo và triều đình rồi, nhưng vì chiến loạn ở Hà Bắc tiêu điều, chi phí khai quật đường sông là rất lớn, các bộ phận liên quan luôn cãi cọ, hiện tại xem ra không có hy vọng thông qua.
Con đường sông này một khi khai thông đường tốc hành, từ đó trở thành một con đường sông quan trọng hạn có thể tưới, lụt có thể tát, điều này đối với ruộng đất dọc theo sông mà các thế gia Sơn Đông khống chế có vai trò lớn cỡ nào.
Hơn nữa sau khi khai thông, triều đình còn có thể thông qua nó để đổi lại vận tải đường thủy, a lang đã rất khoan dung đối với vận chuyển đường sông này, Hiển tông tuyệt không nhúng tay. Nhưng Thẩm Mộc lại kiên quyết muốn Hiển tông khống chế một chén canh trong vận tải đương thủy, rõ ràng không nói đạo lý.
Thẩm Mộc và Dương Phàm đối chọi gay gắt, một bước cũng không nhường, giống như đang đấu với cao thủ quyền thuật. Ngươi ở phương diện đưa ra yêu cầu lợi ích, ta lập tức ở phương diện khác đưa ra biện pháp bồi thường; ngươi đưa ra cho ta yêu cầu hạn chế gì, ta lập tức phản bác lại kiến nghị đó.
Thôi Lâm đầu nghe choáng váng đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, gã cho rằng hai bên đã không thể hòa giải, việc này chỉ có thể báo với các gia chủ, bảo họ đích thân ra mặt quay vần, nếu không...
Nhưng cố tình ngay ở đây, quanh co, hai bên vẫn có thể thỏa thuận.
Hai bên quyết định gác lại mọi vấn đề tranh luận, dừng tất cả sự công kích lẫn nhau, dù sao lúc này nguy cơ này đã đến bước không thể điều khiển, nếu để nó phát triển tiếp, đối với hai bên đều rất bất lợi. Cho nên hai bên phải đồng tâm hiệp lực, có gắng giảm sự công kích của triều đình đối với lực lượng thế gia trong quan trường có liên quan tới vụ tham ô ở Duyên châu.
Bởi vì trong việc này Hiển tông hiện giờ chiếm thế chủ động, phải phát huy tác dụng càng lớn, cho nên Ẩn tông phải có một chút nhượng bộ, như vậy mới có thể trấn an người một phương Hiển tông, Ẩn tông đồng ý Hiển tông có thể trở về Trường An, Ẩn tông không cần lợi dụng sức mạnh to lớn của họ mà họ nắm giữ giữa quan trường và dân gian, đối với sự trở về của thế lực Hiển tông thiết lập sự chường ngại.
Đương nhiên, Dương Phàm cũng có qua có lại mới toại lòng nhau, biểu thị một chuyện khai thông cửa sông Mã Giáp, hắn sẽ phát động lực lượng của Hiển tông tăng khí tạo thế cho Ẩn tông, thúc đẩy triều đình thông qua nghị định này. Nhưng việc này vốn có lợi nhất với các thế gia Sơn Đông và bách tính Hà Bắc, thực sự không có liên quan gì với Ẩn tông, không biết thế nào, bị Dương Phàm rẽ ngang rẽ dọc trộn lẫn vào thành một khe hở chưa chắc có thể thực hiện được, liền trở thành ân oán lớn với Ẩn tông.
Đối với điều này, Cổ cô nương giúp thân không giúp lý cho rằng, đây là a lang nhà nàng thông minh hơn người.
Gác lại tranh luận, liền có nghĩa là một ngày nào đó sẽ lại tranh chấp tiếp, nhưng ít nhất hiện trận chiến hiện tại có thể trong vòng kiểm soát, Thôi công tử thoải mái thở ra một hơi, sau khi hai bên cuối cùng đã xác định được thỏa thuận, Thôi Lâm và Thâm Mộc hài lòng rời khỏi
- Tiểu Đình, đỡ ta đứng lên.
Dương Phàm không tiễn khách, đợi khách rời khỏi, mới nói với Cổ Trúc Đình một câu.
Cổ Trúc Đình nghe hắn gọi, trong lòng ngọt ngào, cô gái đáng thương lại đáng yêu này, cuối cùng cũng có được tình yêu mà nàng tự cho là xa vời, hận không thể trở thành một chú chó con vẫy đuôi hy vọng, chỉ cần được chủ nhân yêu thương. Một câu “Tiểu Đình” liền khiến nàng như thể được uống một lon mật ong.
Ngự Sử đài phái hai vị ngự sử lần lượt đi Đan Châu và Phu Châu điều tra chuyện dự trữ lương thực.
Vị Ngự sử phái đi Đan Châu kia tên là họ Thời tên Vũ, Trường Thọ Nguyên Niên Tiến sĩ. Thời Ngự sử có hiền danh, có quyền lực đồng thời có cả khả năng khôn khéo. Từ khi điều vào Ngự Sử Đài đến nay, tuần sát thiên hạ, dĩ nhiên buộc tội rất nhiều quan viên Châu phủ rồi, trong đó không thiếu những quan viên địa phương có chống lưng.
Nhưng Thời Ngự Sử tuy có nghe phong thanh quyền tấu sự, nhưng phá án từ trước đến này chú ý đến chứng cứ rõ ràng, phàm là những vụ án y báo lên, cái nào bằng chứng cũng chắc như núi, không ai có thể bác bỏ, nhất thời nổi danh kinh thành, trở thành bảo kiếm của Ngự Sử đài.
Vị Thời Ngự sử này hiện giờ đang tuần sát Giáng Châu, phái y đi Đan Châu thì đường rất gần, có thể tránh nỗi khổ mệt nhọc triều đình phái Ngự sử đi Đan Châu, hơn nữa còn rất tiết kiệm thời gian. Còn về phần vị Thứ sử phái đi Phu Châu kia, là Hồ Nguyên Lễ Hồ Ngự Sử cùng nhau đi Nam Cương, cùng nhau vào sinh ra tử với Dương Phàm rồi.
Bị phái đi ra khỏi kinh làm việc công sự, tuyệt đối là một khổ sai. Hồ Nguyên Lễ ngồi xe ngựa, trước sau chấp dịch, giáo vệ, nghi trượng, ai nấy đều buồn bã ỉu xìu, hành quân lặng lẽ ra khỏi thành Tây Môn.
Kinh quan đa số là quý phái hơn quan địa phương, có thể ở nơi của thiên tử, không có mấy quan viên có đủ tư cách bày ra nghi thức xuất hành, bình thường thì là treo một cờ quan trên xe, cho thấy thân phận của mình là được rồi. Nhưng quan địa phương thì không như thế, vừa ra khỏi cửa là tiền hô hậu ứng, xếp đặt nghi thức, tỏ rõ quan uy.
Bởi thế quan kinh thành rời khỏi đô thành cũng đều như vậy, bọn họ vừa ra khỏi thành, nghi thức này đã phải được tổ chức, Túc tĩnh bài, Hồi Tị bài, Quan Hàm bài đều phải giơ cao, cờ xí, đao thương, gậy công sai, đầy đủ mọi thứ. Chỉ là không có trống chiêng mở đường, chiêng trống dẹp đường vốn có từ đời Thanh, lúc này nghi thức chủ yếu vẫn còn là chấp dịch quát hét dẹp đường, nhưng cơ hội để bọn họ quát lên cũng chẳng nhiều, trừ phi là người mù, ai lại không nhìn thấy có quan viên xuất hiện cơ chứ.
Trời nóng như hạ hỏa. Thật ra sắp vào thu rồi, nhưng cái nóng bức của thời tiết vẫn chưa hề giảm bớt.
Đi trên con đường quan đạo thẳng tắp không che không đậy, bởi vì gần tới nơi kinh thành, xuất phát từ suy nghĩ an toàn, hai bên đường đến một cái cây cũng không có, cho nên không có cái gì ẩn nấp, muốn giấu cũng không có chỗ giấu. Mặt đất dường như bị phơi nắng, vó ngựa bước lên, bụi khói bay lên nhè nhẹ.
Mới đi được mấy dặm đường, mấy người đi cùng đã mồ hôi ướt đầm y phục, Hồ Nguyên Lễ ngồi trong xe, mảnh rèm cuốn cao, chiếc quạt trong tay không ngừng phe phẩy, cảm giác nóng không thể chịu được. Phía trước cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của cây. Mọi người vui vẻ, đoàn xe tự nhiên rời khỏi con đường lớn, chạy nhanh đến chỗ con đường có bóng râm.
- A! Ta nói người nào rời kinh, hóa ra là Hồ Ngự sử, ha ha, Hồ huynh, đã lâu rồi!
Bên đường đột nhiên có người cao giọng nói, Hồ Nguyên Lễ quay đầu nhìn lại, không khỏi "ôi" lên một tiếng, nhanh chóng dặn dò, nói:
- Dừng xe!
Một người bên đường dừng lại, đầu buộc khăn xanh, áo đuôi ngắn tay hẹp, quấn quần vải bố, hai chân trần, hình như là một người nông dân đang lúc lao động trên đồng ruộng, nhưng lại vô cùng thanh tú. Thân mình không nhìn ra tráng kiện thế nào, cũng không cảm thấy có chút yếu đuối. Hai mắt có thần, sáng long lanh, thần thái ấy tuyệt đối không giống như một người làm ruộng, chính là Trung Võ tướng quân Đương triều Dương Phàm.
Hồ Nguyên Lễ vội vàng xuống xe, tiến lên thi lễ nói: - Bái kiến Trung Võ tướng quân
Dương Phàm một tay nâng y dậy, cười nói: - Hồ huynh khách khí rồi, chúng ta là huynh đệ một nhà, sao lại phải lễ nghi phiền phức như vậy chứ?
Hồ Nguyên Lễ cười ha ha, liền đứng lên, hỏi: - Nhị Lang sao lại ở nơi này?
Dương Phàm cười nói: - Tranh thủ lúc rảnh rỗi, đến đây chu du cùng người nhà!
Dương Phàm nói xong chỉ ra phía bên cạnh, Hồ Nguyên Lễ nhìn ra, chỉ thấy tầng tâng lớp lớp lá sen bên đường, xa tít phía chân trời, không biết bao nhiêu là hecta. Giữa những chiếc lá xanh biếc lại có những búp sen đang nhú lên, giống như những chiếc bút đã nhúng no mực, nhúng đến nỗi màu sắc không còn đẹp hơn được nữa.
Sâu trong Bích hồ, có mấy chiếc thuyền nhỏ đang bập bềnh trong bụi rậm, bên trên có phụ nữ cũng có trẻ con, xa xa nhìn không rõ lắm, nghĩ đó chính là gia quyến của Dương Phàm, Hồ Nguyên Lễ không khỏi hâm mộ mà nói: - Nhị lang đúng là sống rất tự tại, vi huynh nào sánh được.
Dương Phàm cười ha hả, đi đến bên hồ, ngắt hai chiếc lá lần lượt trải lên thảm cỏ, nói với Hồ Nguyên Lễ:: - Lâu rồi không gặp, ngồi đây một lát, sẽ không quấy rầy hành trình của Hồ huynh đâu.
Hồ Nguyên Lễ khẽ mỉm cười, quay đầu dặn dò: - Các ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi! Nói xong, đến ngồi lên chiếc lá sen.
Bọn chấp dịch này mừng rỡ, cũng không dám quấy rầy thượng quan, đều tản đến chỗ xa xa ven hồ tránh nóng.
Dương Phàm cười hỏi: - Hồ huynh đi đâu đây?
Hồ Nguyên Lễ mặt mày nhăn nhó thở dài: - Hài, chuyện khổ sai! Hộ bộ điều tra ra một chỗ nào đấy số lượng lương thực tích trữ không được khớp, nên triều đình điều ta đi điều tra.
Dương Phàm ngạc nhiên nói: - À, hóa ra Hồ huynh là vì chuyện này, vậy thì nơi Hồ huynh đi chắc không phải là Đan Châu mà là Phu Châu!
Hồ Nguyên Lễ vốn dĩ chỉ coi đây là một việc công bình thường, trước kia cũng không phải là chưa từng xảy ra những chuyện tương tự, sau khi điều tra, phần lớn là do vấn đề của địa phương làm việc không hiệu quả, có cái nhập kho nhưng chưa nhập sổ, có cái nhập sổ chưa nhập kho, xuất kho cũng như vậy, hai bên hợp lại, liền xuất hiện một sai lầm khá lớn.
Điều tra tỉ mỉ, chỉ là hiệu quả làm việc của các khâu có vấn đề, còn số lượng lương thực thật sự không có vấn đề gì, cứ miệt mài điều tra cũng chẳng ra vấn đề gì, cho nên đối với những việc này, y chẳng có chút hứng thú gì cả.
Nhưng bây giờ Dương Phàm nói ra hướng đi của y, trong lòng Hồ Nguyên Lễ sực tỉnh, Dương Phàm là người của Thiên Kỵ, trong cung tai mắt cực kì linh thông, chuyện này cũng chẳng có can hệ gì đến quân đội, Dương Phàm lại có thể nói ra mục đích của y, hay là sau chuyện này còn có nguyên nhân không muốn để cho người ngoài biết.
Tinh thần của Hồ Nguyên Lễ chợt chấn động, vội vàng nắm lấy ý tứ mà Dương Phàm vừa để lộ ra, cười hỏi: - Nhị Lang sao lại biết vi huynh định đi dâu, hay là trong này còn có điều gì không muốn để cho người khác biết hay sao? Huynh đệ hai ta, chẳng phải là người ngoài, kính xin Nhị lang chỉ giáo thêm!
Hồ Nguyên Lễ lấy lại khí thế, uy phong đón lấy ánh nắng mặt trời chói chang đang đi dần về hướng tây. Thời tiết vẫn oi bức như trước, nhưng Hồ Nguyên Lễ ngồi ở trong xe, ngay cả quạt cũng quên không phe phẩy.
Từ chỗ Dương Phàm, y nghe ngóng được một số tin, điều này làm cho y bắt đầu coi trọng đén cuộc hành trình đến Phu Châu mà y vốn dĩ không hề coi trọng. Tích trữ lương thực của vùng Phu Châu, Đan Châu dường như thật sự xảy ra vấn đề, HÌnh bộ và Hộ bộ bên nào cũng cho mình là đúng, Hoàng đế không thể xác định tích trữ lương thực địa phương có thật sự xảy ra vấn đề hay không, vì thế mới lệnh cho Ngự sử đi điều tra lại.
Hoàng đế không giải thích nhiều lắm về nhiệm vụ lần này, đương nhiên là kết cục của việc HÌnh bộ và Hộ bộ tranh chấp. Trước khi chưa nắm chắc chứng cứ xác thực, Hoàng đế không dễ thiên vị Hình bộ, không thể khua chiêng gõ trống điều tra Hộ bộ coi bọn họ như kẻ cướp, nếu không một khi điều tra không ra chứng cứ, không tránh khỏi làm tê cứng trái tim Hộ bộ.
Nghĩ đến đây, Hồ Nguyên Lễ bỗng nhưng vui vẻ: cơ hội!
Ở Ngự Sử đài, trong các đạo Ngự sử, y kinh nghiệm ít, danh vọng nhỏ, vốn không có khả năng nhanh như vậy trở thành một người trong Ngự sử đài, nhưng hành trình lần trước đến Nam Cương đã trở thành tư bản chính trị lớn nhất của y, bây giờ y đã là một trong hai quan viên có tiếng nói cao nhất trong Ngự Sử Đài.
Bây giờ vị trí Hữu thiêm Đô Ngự Sử của Ngự Sử Đài vẫn còn trống, người có tư cách ngồi vào vị trí này chỉ có ba người. Một là Thời Vũ Thời Ngự sử đã đi đến Đan Châu phá án. Một là Thị Ngự sử Lí Thanh Mặc, còn một chính là y Hồ Nguyên Lễ.
Trong ba người, Lí Thanh Mặc có tư cách lớn tuổi nhất, nhưng trừ ưu thế này, mọi mặt khác đều thua kém y và Thời Vũ. Chiến tích thực tại không có gì để nói cả. Về phương diện chiến tích, công trạng lớn nhất của y chính là lần trước đi cùng Dương Phàm tuần tra Chư Châu, bình ổn phản loạn. Nhưng dù sao cũng đã qua một thời gian, trong khoảng thời gian này danh vọng cao chính là Thời Ngự sử.
Chiến tích của Ngự sử là cái gì? Không phải là an dân, không phải là quan tâm chính trị, không phải là trị quân, không phải là tiền lương, mà chính là xem hắn có thể thay quốc gia diệt trừ bao nhiêu tham quân đố dịch, xử lý bao nhiêu vụ án. Nếu Phu châu thật sự có vấn đề
Lúc Thủ đô còn ở Trường An, lương thực của mấy trăm vạn dân cung ứng trong năm khó khăn không ngừng, do tình hình vận chuyển khó khăn, đã từng dưới sự chỉ huy của hoàng đế, cấm người đọc sách vào cung ứng thi, tránh tăng thêm gánh nặng lương thực. Hoàng đế còn mấy lần di chuyển Lạc Dương, bị trêu là "Trục Lương Thiên Tử".
Bởi vậy thái độ coi trọng lương thực của Hoàng đế bệ hạ, Hồ Nguyên Lễ biết rất rõ. Nếu thật sự lương thực có vấn đề, nếu quả thật xảy ra vấn đề
Ánh mắt của Hồ Nguyên Lễ từ từ nheo lại, trong lồng ngực dâng lên cảm xúc hưng phấn khó ta, y dường như nhìn thấy chiếc mũ Thiêm Đô Ngự Sử đang nhiệt liệt vẫy chào y.
Ầm, ầm
Phía xa xa có tiếng sấm vọng lại, Hồ Nguyên Lễ theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy những đám mây đen phương xa đang tiến lại gần, hình như sắp có một trận mưa rất to.
Hồ Nguyên Lễ nhướn mày, mặt trời chói chang vẫn chưa hết, mưa to đương nhiên khó mà đến, lại nghĩ đến vụ án lương thực Phu Châu, trong lòng Hồ Nguyên Lễ không khỏi nổi lên chút lo lắng: - Cái này có phải là thượng đế gợi ý cho ta cái gì không? Xem ra ta phải mưu tính cho kĩ càng một phen mới được!
Bên Dương Phàm vẫn còn là ánh mặt trời rạng rỡ. Tiểu Man ôm Tư Dung ngồi ở mũi thuyền, Thuyền Nương chống trúc cao, mũi thuyền nhọn như con thoi gạt tầng tầng lớp lớp lá đến gần bên bờ. Cánh hoa sen hồng giống như ráng mây, chiếu lên Tiểu Man mặt xinh như hoa và con gái trắng ngần, con gái nghịch nước vui vẻ, đang chơi vui.
- Cha!
Tư Dung cười giòn tan, cố gắng giơ bàn tay nhỏ từ trong lòng mẫu thân, nắm lấy dòng nước xanh trong hồ, nước chảy qua bàn tay mềm mại của nó, tựa như một chiếc lược bạch ngọc, chải ra vô số tơ lụa màu lục. Cảnh tượng này hình như có chút quen quen, Dương Phàm bỗng nhiên nghĩ tới Trường An, bên trong bụi Bích Hà, đầu cầu Phù Dung, nhớ tới thiếu nữ thanh lệ uyển chuyển khôn kể.
- Tin tức chiến đấu với Ẩn Tông đã gửi đến Trường An, có Ninh Kha cô nương ở đó, dựa vào trí thông mình của nàng, chắc có thể dễ dàng đối phó. Dương Phàm nghĩ, hơi hơi mỉm cười. Ninh Kha cô nương tài trí trác tuyệt, hắn khâm phục vạn phần, tuy nói quyết định của hắn là tặng cho Độc Cô Vũ, nhưng hắn biết rằng Ninh Kha cô nương nhất định sẽ không ngồi nhìn, chỉ cần Ninh Kha cô nương ra tay, bên phía Trường An cho dù không thắng ít nhất cũng có thể ổn định.
Ầm ầm
Tiếng sấm mơ hồ vọng đến tai của hắn, Dương Phàm ngẩng đầu nhìn ra, chân trời một đường mây đen. Dương Phàm xoay người bẻ một đóa sen, ném về phía đầu thuyền, lại đánh trúng vào đầu con gái. Tư Dung "ái" lên một tiếng, ôm lấy hoa sen, cười ha ha. Dương Phàm cười nói: - Con gái ngoan, đừng nghịch ngợm, chúng ta mau về nha đi, trời sắp mưa rồi.