Trong Giản Cốc, sâu hiểm như cái hộp. Đường dài và hẹp chỉ một xe thông hành, một nhóm người ngựa như rắn chậm rãi đi bên trong Giản Cốc. Dọc hai bên núi là mấy trăm dặm rừng đào, cuối mùa thu, lá cây đều đã rụng hết, một cơn gió đến, cành khô trong gió run lẩy bẩy.
Yên ngựa chuẩn bị đầy đủ, tướng giáo Thiên Kỵ giáp minh nón trụ, khôi ngô vạm vỡ cưỡi tuấn mã, bên trong quân ngũ có vài chiếc xe, chở những vị quan văn không cưỡi ngựa đường dài được.
Cùng Thiên Kỵ đi đến Quan Trung chính là Hình Bộ Trần Đông, Tôn Vũ Hiên, còn có Ngự Sử Đài Hồ Nguyên Lễ, Thời Vũ Hòa Văn Ngạo. Về phần Hộ bộ tả Thị lang Cừu Linh Chi, Thương Bộ Lang Trung Trịnh Trung Bác, còn có Công Bộ Hầu Tông Du, Trần Ngạn Như cũng theo Kim Ngô Vệ Võ Ý Tông đi trước một bước rồi.
Võ Ý Tông đem quan viên ở Hộ bộ và Công bộ đều lôi kéo tới bên cạnh mình, hai nha môn này một nha môn phải chịu trách nhiệm tu sửa và xây dựng cố đô Trường An, do đó hiểu rõ lượng tài chính và dân công, còn nha môn kia phụ trách tổng điều tra và thống kê dân chúng Trường An, trực tiếp nắm tình hình hộ khẩu và tình hình thuế phú nơi đây.
Mang quyền lực liên quan đến nhân khẩu, thuế phú, ngân sách, xây dựng tất cả đều nắm trong tay, Võ Ý Tông rõ ràng cho thấy muốn nắm bắt điểm tựa, y phải ở dọc theo con đường này đem hai nha môn này nắm trong tay vừa đấm vừa xoa.
Hộ Bộ Cừu Linh Chi là thông gia y, tất nhiên cùng y hợp tác, y chỉ cần hạ sức lực lôi kéo Công bộ.
Hình Bộ và Ngự Sử Đài tuy rằng vừa không quản lý tiền bạc cũng không quản lý người, nhưng là bọn họ phụ trách thu xếp người. Án tham nhũng Duyên Châu vẫn còn dư âm chấn động, mà Hoàng đế cũng ở Trường An, đối với trị an Trường An tất nhiên cũng muốn hạ quyết tâm mạnh mẽ sửa trị, ở trong chuyện này Hình Bộ và Đại Lý Tự cùng có tác dụng trọng đại.
Vì nguyên nhân này, chỉ cần Võ Ý Tông đem Hình Bộ và Đại Lý Tự nắm trong tay, như vậy y là có thể một mình nắm lấy quyền lực quyền hành sửa trị toàn bộ cố đô quyền, hoàn toàn đem Dương Phàm gạt bỏ ra bên ngoài. Nhưng Hình Bộ và Đại Lý Tự cùng Dương Phàm luôn luôn đi lại chặt chẽ, lúc này đây người hai nha môn rõ ràng cự tuyệt lời y mời, mà cùng Dương Phàm đi lại với nhau.
Có lẽ điều động những người này khi Võ Tắc Thiên đã được kết quả này, bà cố ý thuyên chuyển những người này, cũng kịp lúc là tạo ra một cục diện: Cân bằng.
Trong lòng của Võ Tắc Thiên, vẫn là tín nhiệm nhất cũng sẵn lòng nhất là trọng dụng người Võ gia huống chi cắt giảm binh quyền của Võ Ý Tông, vậy cũng là một sự trá hình bồi thường.
Võ Ý Tông sẽ dồn tâm trí vào việc lôi kéo Công bộ quan viên, Hộ bộ Thị lang Cừu Linh Chi là thân gia của y, tất nhiên sau này cũng hết sức phối hợp Hộ bộ và Công bộ cần phải hợp tác chặt chẽ với địa phương rất nhiều, đồng thời tiến hành, tất nhiên Công bộ đứng ở bên Võ Ý Tông.
Nhưng mà bà lại lo lắng những người này làm mưa làm gió, làm hỏng kế hoạch lâu dài nước nhà, bà cần phải có người theo dõi chặt chẽ, trói buộc quyền lợi của Võ Ý Tông, vì thế bà lại cố ý điều từ Hình Bộ và Ngự Sử Đài đến và vài tên quan viên thân cận của Dương Phàm, những người này theo sự điều khiển chỉ sợ cũng qua mặt được bà tùy cơ ứng biến.
Thời Ngự sử ốm yếu một mình ngồi trên một chiếc xe ở phía sau, dọc theo con đường này chưa từng lộ mặt vài lần, tinh thần rất sa sút. Vốn gã cùng với Hồ Nguyên Lễ đều là người được chọn tranh đoạt chức Đô ngự sử, đáng tiếc gã trúng mỹ nhân kế, bị Điền Điền Cô Nương trêu đùa trên tay, cuối cùng đã bỏ lỡ cơ hội.
Theo Trương Xương Tông và Dương Phàm ở Duyên Châu động thủ, Hồ Nguyên Lễ cũng phá xong đại án tham lương thực ở Trấn Châu, mà gã bởi vì bị thóp chổ yếu nên bị hạ xuống làm nhân viên, thủy chung không được duỗi thân, cuối cùng người Duyên Châu tìm hiểu nguồn gốc, Đan Châu Thứ sử Lý Tuấn Phong rốt cục không có thể trốn thoát lưới pháp luật, gã lại không có nửa điểm công trạng.
Nếu không phải Lý Tuấn Phong không muốn gia tăng thêm tội hãm hại Ngôn quan cho mình, nếu không hiện tại chỉ sợ gã đã sớm thân bại danh liệt bãi quan quy điền rồi. Thời Ngự Sử chỉ có thể buồn bã nhìn Hồ Nguyên Lễ lần này nở mày nở mặt ngồi trên bảo tọa Đô ngự sử. Mà gã lại thành một gã "Thuộc hạ đắc lực" của Hồ Nguyên Lễ, cùng y đang đến Trường An.
Điều khiến cho gã khổ sở chính là, nếu gã thật sự ngủ với phu nhân của Lý Thứ sử thì coi như cũng không oan uổng. Thế nhưng đến khi Lý Tuấn Phong rơi vào lưới pháp luật, gã mới biết được vị Điền Điền Phu Nhân kỳ thật chỉ là một danh kỹ thanh lâu mà Lý Tuấn Phong tìm đến. Không chịu được cảnh ngộ như thế, tâm tình Ngự Sử tự nhiên tích tụ.
Phía trước là một chiếc xe ngựa của Hình Bộ lang trung Trần Đông và Đô ngự sử Hồ Nguyên Lễ đang ngồi đối diện đánh cờ rất náo nhiệt, Dương Phàm và Tôn Vũ Hiên ngồi bên phải và trái xem cuộc chiến. Hai người xem đấu cờ hứng thú, thỉnh thoảng bình luận với hai người chơi cờ một chút, bốn người cười cười nói nói, không khí vô cùng hòa hợp.
Bánh xe lộc cộc, lộc cộc đi ở trên đường Trường An, bánh xe cao lớn thỉnh thoảng cuồn cuộn nổi lên vài miếng lá héo với tiếng lách tách trong gió thu.
Xe bỗng nhiên ngừng lạit, Văn Ngạo Đoan bưng một mâm quýt vàng óng đi tới, cúi đầu khom lưng nói: - Hồ Thiêm Hiến, Dương tướng quân, Trần tuyển lang, Tôn tuyển lang, dùng một chút cây quýt đi, mới rồi mua ở đầu đường, thanh nhiệt mồ hôi, dùng làm thuốc lưu thông khí huyết và dạ dày.
Văn Thôi Quan này ban đầu ở Ngự Sử Đài cùng lớp với ác quan hoành hành, chỉ có điều chỉ là tay sai của nhóm ác quan Ngự Sử, về sau lớp ác quan Ngự Sử bị quét sạch, Văn Thôi Quan may mắn thoát khỏi khó khăn, lớp Ngự Sử mới đều không phải là ác quan, Văn Thôi Quan tự nhiên cũng không dám làm ác, tuy nhiên tính a dua cung phụng cũng như trước không thay đổi.
Đối với vài vị thượng quan, Văn Ngạo một mực sử dụng cách gọi cung kính gọi, cấp bậc Dương Phàm, phẩm chất cao hơn Hồ Nguyên Lễ, nhưng Hồ Nguyên Lễ là bản nha thượng ti của gã, cho nên khi mọi người đều trong xe, gã trước sau như một trước tiên là một mực cung kính bản nha quan trên, tiếp theo theo thứ tự cao thấp nha môn quan viên mà chào.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, đưa tay tiếp nhận chén đĩa, hướng Văn Ngạo nói: - Làm phiền Văn Thôi Quan.
Văn Ngạo được hắn cảm ơn, nhất thời coi như xương cốt đều nhẹ mấy lượng, khẩn trương nói: - Nên thế!
Văn Thôi Quan khoanh tay đứng ở một bên, hai mắt hướng trên bàn cờ ngắm, mặt mày hớn hở nói: - Ai nha, lực quân cờ Hồ Thiêm Hiến thật tốt, Trần Tuyển Lang ván này sợ là không cách nào xoay chuyển trời đất rồi.
Trần Đông mặt đen lại hừ một tiếng, thần sắc hết sức không vui, Văn Ngạo ha hả cười gượng hai tiếng, mục đích nịnh hót đã đạt, liền cúi đầu khom lưng lui ra ngoài.
Văn Thôi Quan vừa đi, Dương Phàm nhìn có chút hả hê cười nói: - Trần huynh chơi cờ thối, còn cau có với Văn Thôi Quan vẻ? Thế nào, khi ngươi vừa mới khai cuộc ta đã nói ngươi không cần vội vã, ngươi lại không nghe, cái này là có sức mà không dùng được à nha?
Trần Đông nhìn sang hướng ngoài cửa sổ, tức giận nói: - Đã qua Hàm Cốc Quan rồi, lập tức tới ngay Trường An, người ta Hà Nội Vương nhưng vừa ra thành Lạc Dương cũng đã bắt đầu lôi kéo nhân sự rồi, ngươi còn có lòng thanh thản ở chỗ này chỉ trỏ?
Dương Phàm mĩm cười nói: - Cái này có gì mà gấp? Một nhóm Trường An, giống như tổng thể ngươi và Hồ huynh đây, ai trước ai sau không quan trọng. Cờ vây cờ vây, quân cờ vây khoảng không, mấu chốt quan trọng, ở chỗ 'Vây đấy, , 'Vây ăn ." Lúc này vẫn là giai đoạn khai cuộc, chỉ cần có bắt đầu mở một ván cờ cao siêu, cần gì phải để ý hắn đoạt trên nước chứ!
Dương Phàm vừa nói lột quả quýt ra, bỏ một miếng quýt vào miệng, nước chua ngot thơm ngon lập tức tràn đầy tiến vào yết hầu.
Trần Đông liếc mắt nhìn hắn nói:
- Có vẻ như ngươi định liệu trước rồi.
Dương Phàm cười nói: - Nếu lần này tới là Ngụy vương, ta không dám nói định liệu trước, người tới chính là Lương Vương, ta cũng không dám nói nhất định có mười phần nắm chắc, nhưng nếu tới là vị Trư kỵ tướng quân này, chẳng lẽ ta so với heo còn ngu xuẩn hơn sao?
Dương Phàm chỉ bàn cờ, nói: - Quá thực tế quá cứng, soi mói, một mặt củng cố trận địa, e sợ đối thủ xâm nhập, cuối cùng tất nhiên làm lỡ thời cơ chiến đấu. Chỗ bố trí ván cục, không nhất định là ngươi cuối cùng muốn có địa bàn, chỉ cần đó là chiến trường mà ngươi tuyển chọn. Mấu chốt là phải chiếm trước yếu điểm, lấy được ưu thế, chẳng sợ đó chỉ là một cạnh góc, chỉ cần đạt được, cũng có thể trên cao nhìn xuống, thế như chẻ tre rồi!
Hồ Nguyên Lễ vuốt râu, rất thâm ý liếc mắt nhìn Dương Phàm, hỏi: - Chỉ không biết quân cờ này của Dương tướng quân, chuẩn bị hạ ở cái góc nào đây?
Dương Phàm gập đầu ngón tay gõ một góc bàn cờ, ánh mắt của Hồ Nguyên Lễ vừa mới ngưng tụ, nghĩ đến Dương Phàm muốn nói ra huyền cơ, đã thấy lão thần Dương Phàm lắc đầu nói: - Phật viết: Bất khả thuyết, bất khả thuyết nha...
Một gian phòng ngủ hoa lệ, dụng cụ đầy đủ, tô điểm đèn, trên mặt được trải lụa, đều bộc lộ là gia đình giàu có. Tuy rằng còn chưa tới mùa đông, nhưng phòng ngủ lộng lẫy xa hoa đã phát lên lò sưởi, lò sưởi khí trời.
Một tiểu mỹ nhân thân thể mềm mại thướt tha ngồi ở trước bàn trang điểm, tóc dài thanh tú xinh đẹp thả dưới tấm lưng ngọc trắng nõn, sau lưng một sợi dây yếm tinh tế, che lại bộ ngực chắc nịch, trên chiếc eo thon nhỏ xinh là một chiếc quần lót xanh ngọc, mơ hồ lộ ra màu da bên trong đến mê người.
Dung nhan của nàng sáng ngời từ trong gương đồng phản chiếu trở lại, đó là một tấm dung nhan kiều diễm ướt át, tươi mới trơn bóng mỹ lệ giống như đóa hoa vừa mới nở rộ, Quân Như Nhan tiến vào gian phòng, liền thấy được bộ dáng nàng kia xinh đẹp động lòng người mà, bụng dưới lập tức nóng lên.
Quân Như Nhan hơn ba mươi, xuất thân giám sinh Quốc Tử Giám, là một trong ba vị phó hội chủ Giao Long Hội, chủ yếu chịu trách nhiệm trướng vụ và cùng phía chính phủ giao tiếp, quyền bính rất nặng. Nữ nhân này là vợ kế y mới nạp nửa tháng, xuất thân tuy là tiểu gia đình, dung mạo lại cực kỳ xinh đẹp, tính tình cũng dịu dàng, y cực kỳ yêu.
Mới vừa rồi Quân Như Nhan đi đến gặp mặt bang chủ, thương lượng làm thế nào ứng phó với tuyệt đỉnh cao thủ Thuận Tự Môn, y chuẩn bị sáng sớm ngày mai phải vào trong thành đến hỏi thăm Sở tham quân một chút, có liên quan đến một vài nhà quyền quý, nếu không có người phía chính phủ nhúng tay, nữ nhân kia cho dù võ công đánh có giỏi thế nào thì cũng không đáng lo. Không cần nói Giao Long Hội có ba nghìn huynh đệ, cô ta dù giỏi đến mấy cũng không đối phó được ba nghìn người, chi cân dung chút thủ đoạn hạ mê dược đánh hôn mê, có thể khiến nữ nhân kia hết đường.
- Lang quân đã trở về?
Vợ của y từ trong kính nhìn thấy bóng người đi tới, mới vừa cười nói tự nhiên quay đầu lại, đã bị Quân Như Nhan ôm, bế thân thể nhẹ nhàng mềm mại của nàng đặt trên giường.
- Lang quân vừa về đã chỉ muốn làm chuyện xấu hổ kia.
Phu nhân kia đôi mắt quyến rũ sóng sánh, dường như thẹn thùng e sợ nói, Quân Như Nhan đã cười ha hả thả người bổ nhào về phía trước.
Cái bổ nhào về phía trước này, nhưng lại không ôm được thân thể mềm mượt như ngọc kia, thân thể của y toàn bộ treo ở giữa không trung. Một bàn tay to đột ngột xuất hiện bắt được thắt lưng của y. Quân Như Nhan cao bảy thước, lại bổ nhào về phía trước như vậy, người nọ tùy ý một tay lại có thể đem cả người y giữ thăng bằng trên không trung, lực cánh tay thực sự làm kinh người.
Chỉ nghe một âm thanh nam nhân tục tằn với vài phần trào phúng nói móc ý cười nói: - Thật là ngại quá, quấy rầy sự hứng thú của Quân Hội Chủ, Quân Hội chủ có rảnh đi theo tại hạ nói chuyện trước không?
Quân Như Nhan hoảng sợ nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ thấy một đại hán đang vững vàng đứng trên mặt đất, duỗi thẳng cánh tay chộp vào thắt lưng của y, một mắt to sáng ngời có thần. Ba huynh đệ Cổ gia đêm nay đồng thời ra tay, ở một góc ngoại thành Trường An, vì Dương Phàm bày ra này bàn cờ đầu tiên.
Thường ngày Lưu quản gia và Tăng Thương lệnh vẫn qua lại thân mật với nhau. Lưu Vũ Hoàn cũng thường xuyên gặp mặt vị phu nhân này của Tăng Hữu Thiên, nhưng lúc này cách nói chuyện của y đã không còn được khách sáo thận trọng như trước nữa.
Tình cảnh của Tăng Thương lệnh lúc này mà nói, cho dù chỉ bị xử tội làm việc tắc trách gây hậu quả nghiêm trọng, thì cái chức quan này của gã cũng ắt hẳn là không giữ được rồi. Vậy thì Lưu quản gia sao còn phải khách sáo với phu nhân của gã làm gì?
Ngước nhìn thấy Như phu nhân sụt sịt khóc lóc, Lưu quản gia bèn cau mày, bực giọc nói: - Tăng gia nương tử lúc này vẫn còn thì giờ mà khóc hay sao! Nhanh lên, mau mau mang cuốn sổ bí mật của Tăng Thương lệnh ra đây! Nếu muốn cứu lấy tính mạng của ngài ấy thì ắt phải biết là nó đang được giấu ở đẩu rồi.
Phụ nhân lặng người một lúc, liên tục đáp ứng, bèn quay người chạy như bay ra sau nhà.
Cuốn sổ bí mật đó của Tăng Hữu Thiên ngày thường vẫn do nàng cất giữ, nơi cất giấu cũng khá là bí mật. Phụ nhân lấy cuốn sổ ra, giấu trong người rồi lại nhanh chóng chạy về thư phòng.
Lưu quản gia đang đi qua đi lại trong thư phòng, dáng vẻ sốt ruột. Như phu nhân nhìn ngó canh cửa kỹ càng rồi mới vội vàng chạy vào trong phòng, vừa mới lấy cuốn sổ ra khỏi người, Lưu Vũ Hoàn bèn giằng lấy mà xem.
Lưu Vũ Hoàn là quản gia ở phủ Thứ sử, đối với việc ghi chép sổ sách tiền bạc cũng xem như là hiểu rõ. Y lật từng trang, liếc nhìn một cái bèn hiểu ngay ra cách thức ghi chép của Tăng Hữu Thiên.
Lưu quản gia đưa mắt nhìn thật nhanh, chốc lát đã lật tới trang cuối cùng, y bấm ngón tay mà tính cũng biết được vài đôi điều, thầm nghĩ: - Ước chừng vẫn còn thiếu hụt tầm mười vạn thạch lương thực, một con số lớn như vậy sao? Nhất thời đi đâu kiếm đủ bây giờ? Thôi, chuyện này để mặc cho A Lang tính toán thôi
Như phu nhân thấy y lẩm nhẩm tính toán thì không dám làm phiền, chỉ đành chăm chú đứng nhìn, lúc này mới e thẹn ngập ngừng hỏi: - Lưu quản gia, phu quân nhà ta bị giam giữ trong nhà lao, Thứ sử có cách gì giúp ngài ấy được không?
Lưu quản gia khó chịu lườm ả, chợt lại thấy động lòng một cái.
Vị tiểu phu nhân này xinh đẹp lung linh, tầm hai mươi sáu, bảy tuổi, thân hình nhỏ nhắn tựa thiếu nữ. Ban nãy vội vã lấy cuốn sổ ra, chưa kịp chỉnh đốn lại y phục, cổ áo trễ xuống làm lộ ra một màu xanh xanh của chiếc áo yếm; một vùng da trắng trẻo như tuyết, mềm mại như sữa; một đường chia rãnh sâu thăm thẳm, càng khiến thu hút ánh nhìn của người đối diện.
Lưu quản gia không hiểu dùng từ thế nào để miêu tả vẻ đẹp của người phụ nữ, nhưng cái phong tình này thì vừa gặp là rung động ngay. Thêm nữa, Như phu nhân vừa mới khóc xong, hai mắt hơi đỏ, tóc tai rối bời, dáng vẻ ấy càng khiến cho người ta mủi lòng thương.
Vị tiểu phu nhân này vốn dĩ xuất thân từ lầu xanh, có biệt danh là "Tiểu Kim Đậu Nhi", cùng với một cô nương nữa thường được gọi là "Hương Phiến Trụy Nhi", là hai kỹ nữ nổi tiếng ở Phu Châu. Hai người bọn họ đều nổi tiếng nhờ thân hình nhỏ nhắn, ưa nhìn, xinh xắn của mình. Lưu quản gia tuy là người của phủ Thứ sử, nhưng y cũng đâu có điều kiện để tham gia vào những cuộc chơi lầu xanh thượng hạng, sao có thể nếm trải dư vị ngọt ngào của những cô gái yêu kiểu như vậy.
Sau này, tuy qua lại thân mật với Tăng Thương lệnh, xưng huynh gọi đệ với nhau, nhưng dù gì thì người ta cũng chính thức là quan viên của triều đình, coi trọng y cũng chỉ vì y là quản gia của phủ Thứ sử. Tiểu Kim Đậu Nhi là Như phu nhân của Tăng Hữu Thiên, Lưu Vũ Hoàn quả thật là không dám thất lễ mà nhìn ngắm, chứ càng không nói đến là có ý đồ gì đó không đúng.
Nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, Tăng Hữu Thiên cho dù có giữ được mạng sống thì chức quan này của gã chắc chắn là không còn nữa rồi, chịu án tù là điều khó tránh khỏi. Người phụ nữ đứng trước mặt đây chỉ là tiểu thiếp của Tăng Hữu Thiên, chẳng làm chủ được việc gì. Cho dù tài sản nhà họ Tăng không bị tịch thu thì đợi cho đến lúc người bên quê nhà Tăng Hữu Thiên lên giải quyết gia sản, tới lúc đó chẳng thể nào đoán trước được ả ta sẽ lưu lạc nơi đâu
Nghĩ tới đây, Lưu quản gia chợt nảy ra một ý đồ xấu xa, y cười nhạt một cái, dọa dẫm nói: - Phu nhân đừng mang quá nhiều hy vọng, Tăng Hữu Thiên khó mà tránh khỏi tội bị chém đầu, đến lúc đó gia sản bị xung công, gia quyến như nàng đều sẽ bị xung làm quan nô, cả đời này chỉ có thể làm nô bộc, không còn cơ hội đổi đời.
Tiều Kim Đậu Nhi sa sẩm mặt mày, hai chân mềm nhũn sụp ngã xuống đất, thất thanh nói: - Sao có thể như vậy được? Sao có thể như vậy được?
Đột nhiên ả ta sực tỉnh, vội vàng bò lên phía trước bám lấy đùi Lưu quản gia, khổ sở cầu xin: - Phu quân nhà ta làm việc cho Thứ sử, nay gặp phải nạn này, Thứ sử không thể bỏ mặc chúng ta được. Nếu để cho triều đình biết được chân tướng sự việc thì Thứ sử cũng không thể thoát tội.
Lưu quản gia cười khinh bỉ nói: - Ngươi đang đe dọa ta sao? Cái lý lẽ "Thiên tử phạm tội, xử như thứ dân" chỉ là luận điệu để hù dọa đám điêu dân thôi, nàng chưa từng nghe qua "Hình bất thượng đại phu" hay sao ? A Lang nhà chúng ta là Thứ sử một vùng, cho dù có điều tra rõ được chân tướng sự việc thì cùng lắm chỉ bị bãi chức cũng đủ để miễn tội. Nhưng phu quân của nàng thì là quan chính ấn của Phu Châu Thương, không giết hắn ta thì còn gì là đạo lý thiên hạ ?
Tiểu Kim Đậu Nhi chỉ là một tiểu phu nhân, những năm tháng ở Thanh lâu kỹ viện chỉ được học những ca từ, cầm, kỳ, thi, họa, chẳng có chút liên quan gì đến luật pháp khiếu nại, nghe xong những lời của Lưu Vũ Hoàn mà thấy tim gan rụng rời, không kìm lòng được mà khấu đầu nói: - Phu quân nhà chúng ta làm việc cho Thứ sử đại nhân, ngài ấy không thể nào bỏ mặc thấy chết mà không cứu. Lưu quản gia, ta cầu xin ngài, ngài là người tốt, ta xin ngài nói giúp phu quân ta với Thứ sử đại nhân
Vị tiểu phu nhân này eo thon mình nhỏ, cúi người xuống để lộ ra đôi mông cong tuyệt đẹp, càng khiến cho dục vọng của Lưu quản gia thêm bừng cháy. Y cười gian tà, cúi người đỡ Như phu nhân đứng dậy, giả tạo cười nói: - Lưu mỗ ta là tâm phúc của Thứ sử đại nhân, nếu ta nói tốt cho nàng ắt hẳn Thứ sử đại nhân sẽ đồng ý ra tay cứu giúp. Chỉ có điều Nàng sẽ báo đáp ta như thế nào đây?
Tiểu Kim Đậu Nhi ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Lưu quản gia, chột dạ một cái, bất giác kéo khép áo lại, lùi về phía sau run rẩy nói: - Ta Ta Ngài muốn làm gì?
Ánh đèn hắt lên cửa sổ, nhìn rõ thấy một bóng người đang chồm lên phía trước như sói vồ. Sau đó nghe thấy tiếng ai đó kêu "A!" một tiếng, tiếp theo là tiếng xé vải. Một lát sau hiện rõ trên khung cửa sổ, có một bóng người nhỏ run rẩy tựa như một con mèo con đang nằm ở trên bàn, phía sau là một bóng người áo quần thõng thơi đang đụng chạm khiến cho ả ta luôn miệng kêu rên.
Trường An.
Thẩm Mộc nắm trong tay giấy đưa tin vừa mới được truyền về, tay gõ gõ nhẹ lên mặt bàn, một hồi lâu không nói câu nào.
Lam Kim Hải đi đi lại lại trước mặt y, vài lần định mở miệng nói điều gì nhưng lại thôi.
Một hồi lâu, Thẩm Mộc đột nhiên đập mạnh tay một cái xuống bàn, đứng dậy nói: - Thôi, đến Lạc Dương một chuyến thì đã sao. Ta sẽ tới Lạc Dương để gặp mặt vị Dương Nhị Lang này!
Lam Kim Hải thất sắc kinh ngạc, vội vàng khuyên nhủ: - Tông chủ không nên làm vậy! Tông chủ xin đừng hành xử để ảnh hưởng đến thân phận của ngài! Tên Thứ sử Phu Châu đó vốn không phải là người của chúng ta, cùng lắm thì cắt đứt mọi mối liên hệ với hắn, Tông chủ ngài hà tất phải mạo hiểm thân mình như vậy. Chúng ta cũng không biết tên Dương Phàm đó đã mai phục những âm mưu gì ở Lạc Dương, nơi đó quả thật là long đàm hổ huyệt mà!
Thẩm Mộc ung dung nói: - Cuộc tỉ thí lần này, là cuộc tranh đấu giữa Hiển Tông và Ẩn Tông, muốn cho bọn chúng thần phục thì phải đường đường chính chính đánh bại đối thủ. Mưu sát hành thích để lấy cái đầu của đối phương chẳng giải quyết được bất cứ vấn đề gì, chỉ làm cho mối thù hận giữa hai bên trở nên ngày càng sâu đậm thêm. Những việc làm như vậy ta không làm và hắn cũng vậy.
Hiện giờ Dương Phàm đang mượn thế lực của quan gia để lấn át chúng ta. Ta ở xa mãi tận Trường An, có tin tức gì đều phải chờ đợi thông báo mới được rõ. Chẳng đợi cho chúng ta có những phản ứng kịp thời thì bên phía bọn chúng đã có thay đổi rồi. Cứ như vậy, chúng ta luôn đi sau một bước, luôn ở thế bị động hay sao? Ta đến Lạc Dương, mặt đối mặt đấu một trận với hắn.
Thẩm Mộc dừng một lát rồi nói: - Đã gọi Triệu Du về rồi chứ?
Lam Kin Hải gật dầu noi: - Vâng ! Ước chừng hai ba ngày nữa thôi là hắn về đến Trường An.
Sắc mặt Thấm Mộc nặng trĩu nói: - Hắn không cần phải về Trường An nữa, giải thẳng đến Lũng Hữu để làm việc cùng với Trương Nghĩa, vĩnh viễn không cần về Trung Nguyên nữa.
Lam Kim Hải vội vàng nói:
- Tông chủ, Triệu Du cũng xuất phát từ tấm lòng trung thành với người, tuy hắn tự ý hành động
Thẩm Mộc lạnh lùng nói: - Nếu không trừng trị hắn, há chẳng phải sau này chỉ cần vin vào cái cớ trung thành với ta thì ai ai cũng có thể tự ý hành sựg hay sao? Về việc này ta chỉ căn cứ vào việc công mà xét xử không cần biết đến ai. Hắn làm sai thì buộc phải bị chịu phạt!
Lam Kim Hải nói: - Nhưng vĩnh viễn không quay về Trung Nguyên thì có hơi quá nghiêm trọng một chút. Xin Tông chủ xem xét thêm.
Thẩm Mộc nói: - Không cần xem xét, cứ làm như vậy đi.
Lam Kim Hải hết cách, đành nói: - Vậy thuộc hạ sẽ nhanh chóng sắp xếp.!
Thẩm Mộc gật gật đầu nói: - Lý Hạo tuy không phải là người của chúng ta, nhưng nếu giữ được hắn thì nên giữ. Nay Triệu Hậu Đức đã từ chức, đi làm quan Phó sứ giám sát ở Quan Nội Đạo, tiềm lực của chúng ta trong chốn quan phủ quá yếu. Nếu như có thể giữ được Lý Hạo thì trong tay chúng ta đã nắm được điểm yếu của hắn, đợi cho đến khi hắn giữ chức Thứ sử Thương Châu thì sẽ rất có lợi cho chúng ta.
Những năm gần đây, Thẩm Mộc luôn âm thầm phát triển lực lượng. Nhưng vì trong thời gian đầu, thực lực của y vẫn còn yếu kém so với Ẩn Tông nên có rất nhiều việc chỉ có thể âm thầm tiến hành. Hơn nữa thời gian hành động ngắn ngủi, mặt khác việc tìm kiếm bồi dưỡng nguồn nhân lực trên chốn quan trường cần một thời gian dài. Vì vậy nên thế lực quan viên của Ẩn Tông hết sức hạn chế.
Cho đến thời điểm hiện tại, ngoại trừ Triệu Hậu Đức tạm thời rút lui phòng thân về làm Phó sứ giám sát ở Quan Nội Đạo, quan viên của Ẩn Tông chỉ còn sót lại có Diệp Lạc Vũ, Trường sử Diên Châu. Triệu Hậu Đức xuất thân là Huỳnh Dương Trịnh Thị, còn Diệp Lạc Vũ là Lũng Tây Lý Thị.
Lũng Tây Lý Thị phò trợ Ẩn Tông là vì người của bọn họ ở Hiển Tông quá ít, sức ảnh hưởng đối với Hiển Tông là rất hạn chế. Chính vì thế nên Lũng Tây Lý Thị mới cùng với người đồng cảnh ngộ, Huỳnh Dương Trịnh Thị, góp sức phò tá Ẩn Tông.
Mặc dù như vậy, nhưng đối với hai dòng họ đó mà nói thì Ẩn Tông cũng chỉ là một công cụ để bọn họ phát triển quyền lực và sức ảnh hưởng mà thôi; đương nhiên bọn họ sẽ không trao cho Ẩn Tông tất cả những thế lực quan trường mà bọn họ đang nắm giữ trong tay. Huỳnh Dương Trịnh Thị chỉ tiến cử Triệu Hậu Đức, Lũng Tây Lý Thị thì chỉ có Diệp Lạc Vũ.
Thẩm Mộc suy nghĩ một lát rồi nói: - Như vậy đi, ngươi kêu Diệp Lạc Vũ chuẩn bị một chuyến xe lương thực. Thời điểm này đã có một số loại cây trồng đã thu hoạch được rồi, cao giá thu mua cũng được, cao giá thu mua từ những gia đình địa chủ ở Phú Thân, Diên Châu cũng được, cho dù thế nào cũng phải gom đủ mười vạn thạch. Trước mắt giúp cho Lý Hạo bổ sung vào những chỗ bị thiếu xót, vốn dĩ đó cũng là do ta thiếu của ông ta.
Lam Kim Hải nhíu mày nói: - Diên Châu không thường lưu trữ lương thực, mười vạn thạch, trong lúc cấp bách này hắn đi đâu mà gom cho đủ?
Thẩm Mộc khẽ cười nói: - Yên tâm, hắn sẽ có cách!
Lam Kim Hải thấy vậy bèn đoán được đôi ba phần sự tình nên không hỏi thêm nữa. Thẩm Mộc cười khẩy, lắc đầu nói: - Nhị Lang à Nhị Lang, ngươi quả thật rất lợi hại, cuối cùng ngươi cũng đã buộc ta phải "Phá tường bên Đông để đắp tường bên Tây" rồi.
Thẩm Mộc lại thở dài, rồi nói với Lam Kim Hải: - Hãy cẩn thận đó, đừng để cho Hồ Nguyên Lễ nắm được điểm yếu của chúng ta. Ta đi Lạc Dương, không phải lo lắng về sự an toàn, lần này ta đi cũng chẳng có ý định sẽ đánh nhau cùng với hắn. Đối với ta và hắn mà nói, "Thất phu chi dũng" đã không còn là thứ để so sánh nữa. Ở nơi đây, chỉ có mỗi việc truyền tin thôi, qua qua lại lại cũng đã khiến ta vuột mất rất nhiều cơ hội rồi.
Lam Kim Hải gật gật đầu, lẳng lặng rút lui ra ngoài. Ánh nhìn sắc lạnh sượt qua, Thẩm Mộc lẩm bẩm một mình: - Nhị Lang, ta sẽ tới để xem xem ngươi có những thủ đoạn khéo léo như thế nào. Ngươi... đừng có để cho ta thất vọng đó!
Trong sâu thẳm ánh mắt của y ẩn chứa sự gian xảo. Ngay cả những người thân quen nhất với y cũng chưa chắc đã nhìn ra được y đang suy tính điều gì.