Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy hỏi xong liền lập tức thúc ngựa vào thành, nửa đường thì gặp đoàn xe của nương tử Quân gia, bọn họ bèn xin vượt lướt qua đoàn xe đi trước đuổi tới Quân gia. Quả nhiên Quân Như Nhan đang nằm liệt trên giường, miệng oai mắt vẹo, khóe miệng còn chảy nước miếng. Bọn họ cũng không thể hỏi gì vì ngoài ô ô ư ư, Quân Như Nham cũng không nói được gì.
Quân Như Nhan này xem như cũng là một kẻ hung ác, nếu Sở Ti Lục nói:
- Trốn tiệt trong nhà không ra, không tiếp khách, chỉ có thế mới tránh được họa!
Rõ ràng y đã hoàn toàn chấp hành theo, trở thành một kẻ miệng không thể nói, thân không thể động, cho dù có người chủ động tới tìm cũng đừng mơ có thể moi được câu nào từ miệng y.
Đáng tiếc, Quân Như Nhan chỉ có một chút biểu hiện của người bị trúng gió, y cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy người bị trúng gió, mà Lý Hắc và Nghiêm Thế Duy thì đã thấy nhiều, tuy Quân Như Nhan cố gắng giả vờ nhưng y cũng không phải một diễn viên giỏi, hai người vẫn có thể nhìn ra được một chút manh mối từ vẻ mặt đang cố gắng vặn vẹo một cách tự nhiên nhất.
Bọn họ đều là người sành sỏi, cũng không vạch trần Quân Như Nhan đang giả ngây giả dại, chắc chắn y sẽ không nhận, cần gì phải làm việc thừa? Chỉ chốc lát sau, Quân gia nương tử Miêu Thanh Nhi cũng vội vội vàng vàng quay về, vừa thấy trượng phu trúng gió bị liệt, lập tức rũ xuống bên giường khóc tới trời hôn địa ám.
Nàng vừa mới gả cho Quân Như Nhan hai tháng đã xảy ra chuyện này, nếu Quân Như Nhan không thể bình phục, cả đời nàng sẽ phải thủ tiết, sao có thể không thương tâm?
Nghiêm Thế Duy và Lý Hắc nhìn Quân gia nương tử khóc tới muốn ngất đi, lòng thầm nặng xuống. Đương nhiên bọn họ nhìn ra được Quân gia nương tử không diễn trò, nói cách khác, Quân Như Nhan giả bộ trúng gió, ngay cả người vợ cùng giường của y cũng không biết. Thậm chí cả nương tử y cũng không dám nói thật, rốt cuộc tình thế đã nghiêm trọng tới mức nào?
Hai người an ủi một hồi rồi đứng dậy cáo từ, rời Quân phủ ra ngoài ngõ, Lý Hắc im lặng đứng thật lâu không nói gì, Nghiêm Thế Duy đứng bên cạnh y cũng không nhúc nhích. Thật lâu sau, Nghiêm Thế Duy mới khe khẽ thở dài:
- Hắc gia, chỉ sợ là mấy chục năm thái bình của Bá Thượng sắp chấm dứt rồi.
Lý Hắc thản nhiên cười:
- Bá Thượng đã từng thái bình sao?
Nghiêm Thế Duy nói:
- Có gió có sóng mới gọi giang hồ, vốn chẳng bao giờ yên ổn. Mặc kệ sóng gió này lớn bao nhiêu, trước kia cũng chỉ lật được thuyền nhỏ chứ không làm gì được thuyền lớn chúng ta, đối với chúng ta vẫn là thái bình. Nhưng bây giờ…chỉ sợ sẽ có sóng to gió lớn quần chiếc thuyền Giao Long Hội này của chúng ta đấy.
Lý Hắc sâu kín nhìn Nghiêm Thế Duy:
- Trong vòng một ngày, Hội chủ vô duyên vô cớ biến thành người chết, người nắm giữ Tào Khẩu Đà chợt trúng gió biến thành kẻ vô dụng, hiện giờ chỉ có mình ngươi nắm giữ tào quyền. Ngươi định làm thế nào?
Nghiêm Thế Duy cười khổ:
- Hắc gia, ngài nói vậy là chế nhạo ta sao? Trước kia hai người chúng ta đã tranh giành cỡ nào để được là người cầm lái. Nhưng tốt xấu thế nào cũng là ngồi chung một thuyền, hiện giờ sóng gió tới rồi, sắp mất thuyền rồi, ta không chạy được ngươi cũng không trốn được. Mong rằng Hắc gia có thể cùng ta đồng tâm hiệp lực.
Từ khi Lý Hắc giao ra chức Tào Quyền Chưởng đà, hai người bắt đầu tranh giành gay gắt, nhưng bây giờ đang cố gắng đồng tâm hiệp lực đối ứng với cục diện lúc này. Nghiêm Thế Duy hiểu rõ, hiện giờ trong Giao Long Hội người thế lực nhất chính là vị Hắc gia bí ẩn này, y không thể không buông tay tìm cách hợp tác.
Lý Hắc suy nghĩ một lát mới thong thả đáp:
- Tối qua, có một vị khách không mời mà tới nhà ta.
Nghiêm Thế Duy hơi giật mình, thất thanh hỏi:
- Có chuyện gì?
Lý Hắc như cười như không hỏi lại:
- Xem ra bên phía Nghiêm Phó hội chủ cũng có người đến thăm?
Nghiêm Thế Duy từ chỗ khiếp sợ đã bình tĩnh lại, quyết định nói thật với y:
- Không sai! Đêm qua, quý phủ của ta cũng có người tới.
Nghiêm Thế Duy nói lại chuyện người nọ, sau đó nhìn Lý Hắc, hỏi:
- Vậy vị khách nhân kia của Hắc gia thế nào?
- Cách nói cũng gần giống với cách nói của vị khách nhân tới nhà ngươi.
Nghiêm Thế Duy nhìn chằm chằm y không chớp mắt:
- Vậy…Hắc gia nói sao?
- Xem ra bọn họ không chỉ có một người. Tuy nhiên, cho dù có mười mấy người, ai nấy đều là hảo hán lấy một địch trăm đi nữa cũng không có khả năng nắm được Bá Thượng. Không có ai là chỉ trông vào nắm tay là có thể khiến cho mấy vạn thủy phu cúi đầu áp tai, không thể chia cho mọi người một bát cơm, mọi người có liều mạng cũng sẽ không nghe lời ngươi.
Nghiêm Thế Duy nói:
- Ban đầu ta cũng nghĩ vậy. Nếu bọn họ chỉ dùng nắm tya thì không cách nào khiến cho ta cúi đầu đâu. Nhưng giờ thì khác rồi, Quân Như Nhan giả ngây giả dại ngu ngốc thế nào ngươi cũng đã thấy. Có thể dọa được để cho y thà bỏ vị trí Trưởng đà tào khẩu, buông bỏ thu nhập lớn hàng năm, trốn trong nhà giả vờ trúng gió, nhất định lai lịch của người muốn đánh Bá Thượng này không nhỏ. Quân Như Nhan còn sợ như sợ cọp, chẳng lẽ chúng ta có địa vị hơn vị Hiếu Liêm này chăng?
Lý Hắc nói:
- Nghiêm phó hội chủ hiểu được đạo lý này là tốt rồi. Như vậy, có phải hai chúng ta nên thực sự suy xét một chút về lời đề nghị của vị khách không mời mà tới kia không?
- Hắc gia định làm gì vậy? Nghiêm mỗ tuổi trẻ kiến thức nông cạn, chỉ nghe theo Hắc gia sai đâu đánh đó thôi.
Thấy y không còn ngang ngạnh nữa, Lý Hắc ung dung đáp:
- Nếu biết một con thuyền sẽ chìm mà muốn mọi người đều sống, thì cách tốt nhất là lên một chiếc thuyền khác lớn hơn. Ngươi nói xem?
Đôi mắt cọp của Nghiêm Thế Hùng hơi nheo lại:
- Ngươi xác định…đó là một con thuyền lớn?
Lý Hắc thản nhiên nói:
- Vốn ban đầu không tin lắm, nhưng nhìn bộ dạng thế này của Quân Như Nhan, ngươi không tin sao?
Hai người không nói gì nữa cùng nhìn ra con đường dài.
Mặt trời đã lặn dần, cả tòa thành cổ Trường An như tắm trong màu đỏ thẫm. Bọn họ đứng trên dường dai như hai quân cờ bé nhỏ mà cho dù tiến hay lùi cũng không ảnh hưởng gì tới người chơi cờ. Nhưng đối với hai quân cờ này chính là việc liên quan tới sinh tử tiền đồ.
Ánh mặt trời buổi chiều kéo cái bóng người ta dài thật dài thành một hình dáng vô cùng kỳ quái.
Lý Hắc lặng lẽ đứng đó, nghĩ tới những lời mà vị khách hôm qua tới đã nói. Lúc ấy, y cũng không tin tưởng lắm vào những lời này, nhưng hiện giờ không thể không cẩn thận ngẫm nghĩ lại.:
- Hắc gia, những lời ta sẽ nói với ngươi hôm nay, ta cũng không sợ ngươi tiết lộ ra ngoài. Tuy nhiên, ngươi nhớ cho kỹ, chỉ cần một lời từ miệng ngươi lộ ra, cả đời này ngươi đừng mong được nghe cháu trai ngươi gọi một câu “a gia”
- Ngươi nói đi!
- Mục đích của chúng ta là chỉnh hợp Tào bang, xây dựng lại cục diện nhất thống của Tào bang vào thời Tùy mạt.
- Ha ha! Một ý nghĩ điên rồi. Ngươi không thể làm được! Ngươi cho rằng chỉ bằng một thân võ công của ngươi là có thể thuyết phục Giao Long của ta sao? Không nói tới chúng ta, còn có Nhật Nguyệt Minh, Ngũ Hành Hội, Tam Hà Hội, Quyền Tử Môn, Thái Bình Bang còn lớn hơn chúng ta nhiều, đó đều là những bang phái quan trọng, tài đại thế hùng, muốn tiền có tiền, muốn người có người.
Hai nhà Hắc Bạch đều có mạng lưới quan hệ riêng, ngươi muốn động võ, cho dù bọn họ không có cao thủ để chống lại các ngươi nhưng cũng có thể bỏ một số tiền lớn mời kỳ nhân giang hồ đủ khả năng đọ sức với các ngươi. Huống chi, nếu bọn họ mời thế lực từ quan lại đứng sau lưng, trừ phi các ngươi xé cờ tạo phản, nếu không, một tuần kiểm, một đội bộ khoái cũng có thể đuổi các ngươi tè ra quần được!
- Ha ha. Chúng ta có được khả năng đó không ngươi không cần lo lắng. Hẳn ngươi cũng rõ ràng, nếu các Tào bang lớn ở Bá Thượng hợp lại làm một, ngoài các Hội chủ hội nhóm thế tộc độc quyền, đối với tất cả các nơi khác đều là có lợi, sau khi hợp thành, các ngươi có thể tập trung tất cả những chủy thuyền giỏi, chuyển hết hàng hóa quan trọng, có nhu cầu cấp bách nhưng không tiện vận chuyển đường bộ sang đường thủy, những thứ khó vận chuyển đường thủy sẽ chuyển sang đường bộ.
Như vậy, cuộc sống của mọi người sẽ khá hơn hiện tại, từ chỗ cạnh tranh và xa lánh, các bang phái sẽ liên kết lại với nhau, cho dù không có Tào khẩu, quan phủ ven đường cũng không dám quá mức làm khó dễ vơ vét tài sản, nếu không, lương thực vận chuyển bằng đường thủy bị ảnh hưởng sẽ ảnh hưởng cả Trường An.
Chuyện này cũng có lợi rất lớn đối với cá nhân ngươi, một khi Tào bang hợp lại làm một, chúng ta sẽ theo như quy củ trước đó mà thiết lập ba mươi sáu quản sự tám đại trưởng lão. Ngươi nên rõ ràng, sau khi Tào bang hợp nhất, một quản sự còn uy phong hơn một chủ thuyền hiện tại, quan trọng nhất là đến lúc đó, ngươi không cần lo lắng cho đứa cháu nhỏ tuổi, gia nghiệp của ngươi bị người khác cướp đi.
Hiện giờ, ngoài các bang chủ lớn vững như Thái Sơn, vị trí của các đại chưởng đà bên dưới nếu không có con cháu đắc lực kế thừa chắc chắn sẽ xảy ra một màn tranh cướp máu tanh, mà nếu hợp lại làm một, cho dù cháu ngươi nhỏ tuổi cũng có thể vững vàng giữ được bát cơm ngươi để lại cho nó.
Bởi vì, khi nó còn nhỏ, chuyện của nó sẽ do những quản sự khác xử lý, không ảnh hưởng đến sự vụ Tào bang. Trái lại, ai dám có chủ ý với cháu ngươi, tám đại trưởng lão và ba mươi sáu quản sự sẽ là chỗ dựa cho nó thay ngươi, vì ai cũng không dám cam đoan tương lai bọn họ sẽ không xuất hiện cảnh mẹ góa con côi, hôm nay giúp ngươi, chính là giúp họ ngày mai.
Nghĩ vậy, đột nhiên Lý Hắc ngẩng đầu lên, khẽ giật cương ngựa, nói với Nghiêm Thế Duy:
- Lý Hắc ta đã già rồi, một đứa cháu trai bảo bối như thế, cái gì ta cũng không chịu, đã để lại gia nghiệp cho nó, để cho nó ăn no, mặc ấm. Ai cho ta cơm ăn áo mặc ta sẽ làm cho kẻ đó, ngươi thấy thế nào?
Nghiêm Thế Duy đảo mắt, cắn răng:
- Vậy…đêm nay chúng ta sẽ gặp họ theo như đúng hẹn?
Lý Hắc gật gật đầu, quất ngựa như bay chạy trước. Nghiêm Thế Duy dõi theo bóng lưng y xa dần, cho tới khi nó biến mất ở cuối con phố dài, Nghiêm Thế Duy mới hung hăng rút hết sức thở dài, dẫn người của mình tung bụi mà đi.
Thuận Tự Môn hôm nay có được niềm vui bất ngờ, hoặc nói là quá nhiều chuyện kinh hãi. Đêm qua bọn họ còn lo lắng Giao Long sẽ trả thù, sáng sớm hôm nay hẳn phải nhận được hung tin cố chủ Giao Long Văn Trường đã chết. Khi Văn gia xử lý đại tang sự, Kiều Mộc lại lo lắng chờ người của Giao Long cầm đuốc cầm gậy xông tới giết hết cả nhà mình.
Chuyện như thế này không phải chưa từng xảy ra, mười hai năm trước đã từng có thủ lĩnh của một bang phái nhỏ ỷ vào một thân võ công hơn người mà bướng bỉnh không chịu thuần phục dưới trướng Giao Long. Lúc ấy Văn Trường vừa mới tiếp nhận chức vụ bang chủ bèn lấy đó để lập uy, dẫn người đến giết cả nhà kẻ đó. Một đêm sau, cả nhà vị hảo hán này đã biến mất dưới đáy sông cuồn cuộn nước.
Hôm nay, cảnh tượng này lại diễn ra ở Kiều gia sao?
Nhưng đến lúc chạng vạng, cơ hội thay đổi đã tới…
- Chúng ta có thể thông qua Ngự Sử Đài thượng để mật tấu, Thái Bình có người ở Ngự Sử đài, thiếp cũng có thể...
Trong nháy mắt, Uyển nhi liền nghĩ được đối sách, nhưng nàng còn chưa nói xong, Dương Phàm liền ngắt lời nói:
- Không! Lần này, để ta đến bẩm báo Hoàng đế.
Dương Phàm muốn lợi dụng thế lực của quan phương, nhưng phía quan phương có trình tự thật sự rườm rà, hiệu suất làm việc không thể tránh né mà sẽ bị ảnh hưởng. Mà không quan tâm đề cập đến nha môn nào, cũng không nói sự việc nhất định có thể nghiêm mật đến khi không bị phát hiện, cho nên Dương Phàm quyết định tự mình đi nói với Hoàng đế, để cấp trên quán triệt xuống, hiệu suất này tất nhiên mau hơn nhiều.
Uyển nhi nhíu mi nói:
- Chàng là Tướng lĩnh trong quân, gián nghị việc này với Hoàng đế, chỉ sợ không hợp quy củ.
Dương Phàm cười nói:
- Không chỉ sợ, mà là căn bản cũng không hợp quy củ. Tuy nhiên, vị hoàng đế này của chúng ta vốn cũng không phải là người theo khuôn phép gì cả, nàng sợ gì chứ? Trong lòng Hoàng đế, ta có thể là một trong tâm phúc của bà ấy, nói ta với việc đó không liên quan gì, Hoàng đế sẽ không cảm thấy ta vượt quyền, ngược lại sẽ cảm thấy trong nội tâm của ta chỉ có thiên tử. Huống chi, ta sẽ tự nghĩ cách, sẽ không trực tiếp buộc tội người nào cả.
Dương Phàm nói như vậy, Uyển nhi cũng không ngăn cản nữa, nhưng nàng ngẫm nghĩ, lại không yên tâm nói:
- Vậy chàng nói sao? Chàng là tướng lĩnh cấm quân, làm sao có thể biết việc ở Duyên Châu? Một khi khiến Hoàng đế nhận thấy chàng đặc biệt quan tâm đến sự vụ địa phương, chỉ sợ sẽ có sự cảnh giác với chàng.
Dương Phàm nói:
- Chuyện nào có đáng gì? Nhà của ta có hơn ba mươi sáu cửa hàng mà...
Dương Phàm còn chưa nói xong, Uyển nhi liền thất thanh nói:
- Hơn ba mươi sáu cửa hàng! Không ngờ Tiểu Man lại có khả năng như vậy? Không ngờ cô ấy lại có thể mở hơn mấy chục cửa hàng sao?
Dương Phàm xoa xoa cái mũi, cười khan nói:
- Nha đầu kia... Dường như đặc biệt có hứng thú với chuyện kiếm tiền, ta cũng hết cách.
Uyển Nhi lườm hắn:
- Đắc ý nhỉ, có một nương tử như vậy, thảo nào trong lòng chàng đắc ý như thế.
Dương Phàm cười ha hả, ôm vai nàng, dịu dàng nói:
- Uyển Nhi của ta là cân quắc tể tướng, lại là Đại tài tử số một thiên hạ, cũng không ai sánh bằng.
Uyển Nhi giãy bả vai, gắt giọng:
- Thôi đi, đừng có nịnh nọt nữa!
Dương Phàm đẩy bàn tay trượt nhẹ xuống bờ mông đẫy đà của nàng, cười nói:
- Tuân mệnh, ôi, cái này sờ vào thật thích.
Uyển Nhi đập vào tay hắn, gò má ửng đỏ, nói:
- Chàng đó, lá gan càng lúc càng lớn, đây là trong sảnh đường đó, đừng làm loạn, chàng nói nhanh những tính toán của chàng đi.
Dương Phàm nói:
- Duyên Châu hàng năm đều có báo cáo thiên tai, trong triều năm nào cũng cứu tế, người bên ngoài chưa chắc đã quan tâm việc này, cũng không biết việc này. Nhưng Hoàng đế hẳn là nhớ rất rõ đúng không?
Uyển nhi nói:
- Đúng vậy, thì tính sao?
Dương Phàm nói:
- Có thế chứ, nhà của ta mở ra hơn ba mươi cửa hàng, trong đó ở ba chợ tây nam bắc đều có một cửa hàng bán áo lông, luôn luôn giao dịch với phương bắc và Tây Vực đấy. Nếu tiểu nhị trong cửa hàng của ta trên đường đi qua Duyên Châu, thấy những gì nghe những gì, khi trở về đều nói cho ta biết, ta lại tìm cơ hội nói cho thiên tử biết, sao hả? Ha hả, Duyên Châu là nghèo hay giàu, ta cũng không biết, ta chỉ biết nói với Thiên tử về những điều tai nghe mắt thấy mà người nhà nói lại mà thôi.
Dương Phàm nói có chút lộn xộn nhưng Uyển Nhi nghe hiểu ngay, mắt nàng đảo tròn, xoa cằm nói:
- Lý do này không tồi.
Dương Phàm đắc ý nói:
- Đúng thế, bên kia Phu Châu cũng tương tự như vậy, nàng nói Bùi quận mã không biết dâng tấu chương biện hộ, cứ để mặc quan tham ô lại chửi bới mình sao? Bên cạnh hắn...khụ, khụ, hắn tuy ít kinh nghiệm, nhưng lại xuất thân gia đình giàu có, lần này đi Phu châu làm Thứ sử, không tin Bùi gia không phái vài phụ tá có kinh nghiệm phong phú đi tới đó để phụ tá cho hắn. Như vậy, tấu chương của hắn tới ngự tiền rồi, lại thêm lời của ta, Hoàng đế không nảy sinh lòng nghi ngờ ư? Vị hoàng đế của chúng ta có bệnh đa nghi rất nặng đấy.
Uyển nhi liếc nhìn Dương Phàm, một đôi con ngươi như điểm nước sơn nghiêng nghiêng tựa như con chim nhỏ, rất đáng yêu.
Dương Phàm đắc ý nói:
- Thế nào?
Uyển Nhi làm bộ mặt như không, nói:
- Thật là lợi hại nha, Nhị Lang! Mắt không đảo, nói lưu loát không một kẽ hở. Chàng nói xem chàng có lừa gạt thiếp không?
Dương Phàm lập tức lắc đầu, nói:
- Không!
Uyển nhi hoài nghi nói:
- Thật không ư?
Dương Phàm nói:
- Thật sự không hề, bởi vì...hết thảy của nàng đều là của ta, ngay cả con người của nàng cũng là của ta, còn gì phải lừa gạt chứ?
Uyển Nhi bật cười, lúc này bất kể là có phải ở trong sảnh đường hay không, nàng cũng nhào vào lòng hắn, mở hàm răng trắng xinh cắn vào vai hắn một cái. Hai người ôm nhau, yên tĩnh một lúc lâu, Uyển nhi dịu dàng nói:
- Buổi tối cùng thiếp ăn cơm nhé.
Dương Phàm do dự nói:
- Nhưng những người bên nàng...
Uyển nhi nói:
- Người hầu hạ thiếp ai chẳng biết quan hệ giữa thiếp và chàng rồi hả? Yên tâm, sẽ không có ai nói lung tung đâu.
- Ừ!
Dương Phàm đáp ứng một tiếng, nhẹ nhàng kéo eo nhỏ của nàng, Uyển nhi liền thuận thế ngồi vào trong lòng hắn.
"YAA.A.A..!"
Uyển nhi vừa mới ngồi xuống, liền giống bị châm đâm nhảy dựng lên, nghiêng mắt nhìn vật dựng thẳng dưới háng hắn, vừa bực vừa buồn cười nói:
- Chàng....chàng chẳng ra thể thống gì cả.
Dương Phàm vô tội nói:
- Làm sao trách được ta chứ, ai bảo Uyển Nhi của ta diễm lệ như hoa, không gì có thể sánh bằng.
Uyển nhi lại lườm hắn một cái, nhưng trong lòng thì vô cùng hạnh phúc, cũng vô cùng ngọt ngào, nữ nhân nào không thích được người khác khen xinh đẹp chứ, hơn nữa lại còn là lời khen đến từ nam nhân của nàng, nhìn thấy hắn động tình vì mình, trong lòng đương nhiên là vô cùng đắc ý. Dương Phàm nhìn sắc trời, đột nhiên đứng lên, ôm lấy đầu gối của Uyển Nhi, đi thẳng vào trong phòng.
Uyển nhi cả kinh nói:
- Chàng làm gì vậy?
Vừa nói xong hai người đã vòng qua tấm bình phong, nghe phía sau tấm bình phong có thanh âm của Dương Phàm, mơ hồ mang theo tiếng cười:
- Nàng nói xem là làm gì? Đương nhiên là làm chuyện mà nàng và ta cùng thích nhất rồi.
Thanh âm chưa dứt, một chiếc đai ngọc đã vắt lên mặt trên tấm bình phong, tiếp đó là trường bào màu trắng tuyết.
Giọng Uyển Nhi năn nỉ:
- Không được, vì gấp gáp rời khỏi cung thành, người ta...Người ta căn bản không mang thuốc đến.
Dương Phàm nói:
- Nó đã như vậy rồi, nàng nói xem phải làm sao bây giờ?
Uyển Nhi mắng hắn:
- Mau cất vật xấu xí kia đi, chàng...nếu không...nếu không người ta...
Dương Phàm nói:
- Cái gì? Ta nghe không rõ.
Uyển nhi cả giận:
- Giả vờ, chàng rõ ràng cố ý!
Dương Phàm cười nói:
- Được được được...nhưng....muốn nó xẹp xuống thì phải thổi đấy, tuy nhiên chỉ có một khúc ống tiêu, có thể làm cho tiểu Nhị lang tâm phục khẩu phục nhịu xẹp sao. Đến đây đi, nương tử ngoan, một lần thôi, nào có trùng hợp như vậy...
Hai người lôi kéo, ỡm ờ, quần lót trắng lại vắt lên tấm bình phong, tiếp đó là quần lót lụa màu đỏ, rồi tiếp đó là chiếc áo yếm thêu hoa sen lá màu xanh...
"Tụy lưỡng gian chi tú, cư tứ phương chi trung" .
Tung Sơn vào mùa thu màu sắc sặc sỡ khắp núi, tiếng gió cốc tiếng thông reo.
Trong Tam Dương cung, cây cối rậm rạp, bóng cây che khuất mặt trời, bên sông, khe núi sâu xa, vách đá như gọt, lá cây hoa cúc, che vách đá che đỉnh. Từng khối quái thạch, giống như lão Ông vuốt cằm, hoặc giống như đồng tử vỗ tay hoan nghênh, như chim diều giương cánh, lại giống như trâu nằm nhai lại, cao thấp lớn nhỏ, tư thế khác nhau, nước chảy róc rách giữa các khe đá.
Thu ý tuy đẹp nhưng cũng có không khí hiu quạnh, đã dừng ở trong Tam Dương Cung này ngày thứ ba rồi, Võ Tắc Thiên bảy mươi sáu tuổi và Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông cùng đi xuống, chậm rãi đi dạo trong khu rừng, Võ Tắc Thiên “Tính xảo tuệ, đa quyền thuật, chí hướng tề thiên" cũng khó tránh khỏi bị lây nhiễm tinh thần sa sút.
Phía trước hiện ra một đầm nước sâu, trong đầm có một tảng đá lớn nổi lên mặt nước, cao chừng hai trượng, chiều rộng hơn một trượng, một người mặc áo bào rộng, ngồi xếp bằng trên đó, đang cúi đầu đọc tờ giấy, gió nhẹ làm vạt áo người đó lay động, giống như là một bức tranh.
- A! Là Dương tướng quân!
Trương Xương Tông nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói:
- Tảng đá lớn này cách bờ khá xa, hắn trèo lên đó như nào nhỉ?
Đảo mắt liền nhìn thấy một chiếc bè trúc dưới tảng đá lớn trong đầm, được dây thừng buộc trên đá, Trương Xương Tông liền cười rộ lên:
- Làm ta giật nảy mình, ta còn tưởng rằng Dương tướng quân có thể bay qua nước được chứ.
Võ Tắc Thiên cũng cười hơi hơi đứng lại, kinh ngạc nói:
- Hắn đang đọc cái gì nhỉ, sao lại say sưa như thế?
Trương Dịch Chi nghe xong liền kêu:
- Dương tướng quân, Thánh Nhân đến.
Dương Phàm ở trên đá dường như xem đến nhập thần, nghe tiếng Trương Dịch Chi gọi, quay đầu nhìn lại, bật thốt lên, khẩn trương cất thư đi, nhảy lên bè trúc, khởi động sào hai ba cái vào bờ, đi qua mấy tảng đá hình vuông, lạy dài với Võ Tắc Thiên:
- Thần Dương Phàm bái kiến Thánh Nhân.
Hiện giờ Dương Phàm là Tướng quân Thiên kỵ, cận vệ Thiên tử, đương nhiên ở trong cung có thể gọi Võ Tắc Thiên là Thánh Nhân, đây là cách xưng hô của người thân cận trong cung đối với Thiên tử, ngoại thần và quan hệ xa một chút thì cũng chỉ có thể gọi bà là bệ hạ hoặc là Hoàng đế, mặc dù chỉ là một câu xưng hô, nhưng cũng thể hiện sự khác biệt thân sơ.
Võ Tắc Thiên mỉm cười nói:
- Dương Phàm, ngươi nhàn nhã quá nhỉ, ở đây làm gì vậy?
Dương Phàm khom người đáp:
- Thần đang xem thư nhà nên không để ý đến thánh nhân giá lâm, kính xin thánh nhân thứ tội.
Võ Tắc Thiên cười hơi hơi khoát tay áo, nói:
- Không sao, người nhà của ngươi vẫn khỏe chứ?
Dương Phàm nói:
- Tạ ơn Thánh nhân quan tâm, người trong nhà đều khỏe! Khi thần theo ngự giá đến Tam Dương cung, đã dặn thê tử tránh đến Long Môn. Trong thư nói, hiện giờ mưa thiếu, nương tử đang định hai ngày nữa quay về Lạc Dương. Trong nhà vẫn mở kinh doanh, hàng da lông mua từ Lũng Hữu về bởi vì mưa to mà chậm trễ, thần rời kinh vào lúc bị mưa lụt, sợ mấy ngày nay đã bị ẩm ướt rồi. Nước vừa rút, cần phải nhanh chóng đi phơi nắng, nếu không sẽ hỏng hết. Hà hà, chi phí một khoản lớn, không đích thân xem, nương tử lại lo lắng.
Ngự tiền tấu đáp, rất ít khi Dương Phàm dong dài như vậy, người bên ngoài sợ nói sai, Hoàng đế hỏi một đáp một, hỏi hai đáp hai, tuyệt đối không nhiều lời. Nhưng Dương Phàm lại lải nhải việc nhà với Hoàng đế, mà Võ Tắc Thiên cả đời cầu mưu quyền khi về già lại thích nghe chuyện nhà kiểu này, cười gật đầu, không hề khó chịu.
- Nha đầu Tiểu Man kia rất có năng lực đấy. Trẫm chỉ hôn cho ngươi vị thê tử này không kém chứ?
Võ Tắc Thiên từng làm bà mối, trong lòng rất đắc ý.
- Nhà ngươi buôn bán hàng da ở Lũng Hữu à? Thế nào rồi, trên đường vận chuyển ra sao, có từng gặp những nơi khác có tai họa không?
Dương Phàm nói:
- Không có. Thánh nhân thánh minh, tứ hải thái bình. Hiện giờ đột nhiên có mưa lũ, thiên tai cũng chỉ có thành trấn một vùng Lạc Hà thôi, còn những nơi khác thì bình yên vô sự. Người nhà trở về nói, từ Lũng Hữu về, trên đường đi qua Sóc Phương, Duyên Châu, Đan Châu, đều là những lời giàu có và đông đúc, phồn hoa, trăm họ an cư lạc nghiệp...