Đêm giao thừa, bình minh Nguyên Đán, đám dân chúng cổ thành Trường An đón giao thừa mừng năm mới, cả đêm không ngủ. Trong thành Trường An, chỗ nào cũng treo đèn màu, chỗ này múa lân, chỗ khác đốt pháp để xua đuổi tà ma, chỗ kia lại đốt tiền giấy để cúng tế tổ tiên, khắp nơi là cảnh tượng náo nhiệt.
Bá Thượng còn náo nhiệt hơn nhiều so với trong thành Trường An, bởi vì người ở đây có hơn một nửa là đàn ông độc thân không gia đình không nhà cửa, khoảnh khắc giao thừa không thể sum vầy cùng gia đình người thân, đương nhiên phải túm năm tụm ba với những người bạn tri kỉ, chạy đến quán rượu để cùng đón năm mới.
Một quán rượu nhỏ, phía trước cái bàn ở phía góc trong cùng, là Dương Phàm, Nhậm Uy, A Bặc Đỗ Lạp và A Bạt Tư đang ngồi. Vốn dĩ là Nhậm Uy và A Bặc Đỗ Lạp không dám ngồi, nhưng ở trong một quán rượu nhỏ thế này mà bên cạnh lại có người hầu kẻ hạ, không tránh khỏi người khác để ý, nên bọn họ đành phải ngồi vậy.
A Bặc Đỗ Lạp chau mày nhìn cảnh tượng nhộn nhịp trong quán rượu, nói với Dương Phàm:
- Ta và ngươi ở trong nhà khách tự tại là thế, sao lại phải đến đây?
Giọng nói của y muốn không lớn cũng không được, có người ở ngoài phố đang đốt pháo, là loại pháo trúc bỏ thêm quặng kali nitrat, thanh âm rền vang, ánh lửa lớn, lúc châm ngòi khói lửa cuồn cuộn, trong tửu quán không còn chỗ ngồi, tiếng hô uống rượu, giọng nói tiếng cười, âm thanh chấn động cả mái nhà, y không gào cổ lên thì Dương Phàm hoàn toàn không nghe thấy được, thế nên y nói rất to, cũng phải đến được lỗ tai của người khác.
Dưới hàm Dương Phàm dán một bộ râu rậm, hắn ghé vào tai y lớn tiếng nói:
- Chỗ này náo nhiệt, đây là ngày hội long trọng của người Đông thổ ta, và và người đều không có gia đình ở chốn này, nhà khách vắng tanh vắng ngắt thì có cái gì hay, nơi này còn tốt hơn ha ha…
Quan phủ đã phong ấn, bọn quan viên cũng đều đi đón năm mới, Dương Phàm lại cải trang, lại đi đến Bá Thượng. A Bặc Đỗ Lạp lắc đầu, không hề cho rằng lễ hội điên cuồng này của người phương đông là đúng, y ghé sát vào Dương Phàm, lớn tiếng hỏi:
- việc bên của ngươi chuẩn bị thế nào rồi?
Dương Phàm nói:
- Củi đốt đã chất xong, mọi việc đã chuẩn bị, bên của ngươi thế nào rồi?
Pháo trúc châm bên ngoài cửa, khiến cho mùi khói nồng nặc xông vào trong quán rượu, A Bặc Đỗ Lạp kho khan vung tay quạt khói, nói với Dương Phàm:
- còn có thể thế nào, ta đã buộc bốn chân con lạc đà lên đống lửa, bây giờ chỉ còn đợi một đốm lửa…
- Con mẹ nó, Tam Hà Hội các ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi, nếu không phải là đón năm mới, bố sẽ cho các ngươi biết tay!
- Huynh đệ Tam Hà Hội chúng ta sợ các ngươi sao? Đến đây đến đây, chỉ cần ngươi dám đến đây, đêm giao thừa sẽ thành ngày giỗ của ngươi!
A Bặc Đỗ Lạp một lời còn chưa nói hết, vị khách mặt đỏ tía tái ngồi uống rượu ở bàn bên cạnh không biết sao lại ồn ào cả lên, A Bặc Đỗ Lạp vừa mới nghiêng đầu sang đã thấy chén bát bay tứ tung, hai cái bàn vuông bị bay lên không trung, hai người đàn ông vạm vỡ nhào tới, bắt đầu đấm đá.
Toàn bộ tửu quán trở nên xôn xao, lập tực những thành viên bang phái thuộc hai phe Đông Tây cũng đều tham gia vào, lần này bàn ghế đồ đạc tất cả đều bay lớn, Nhậm Uy sớm đã đứng lên, đón lấy cái bàn bị người ta đã bay lên chắn ở trước người, tiểu A Bạt Tư suy rằng trừ mồm năm miệng mười ra hình như chẳng có chút võ nghệ nào, nhưng cũng nhảy dựng lên, trung thành đứng trước mặt bảo vệ chủ nhân.
Đám ẩu đả trong quán rượu nhanh chóng lan ra đến đường phố. Các đệ tử bang phái đi dạo trong các ngõ hẻm lần lượt gia nhập vào chiến đoàn, có người căn bản không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết trận chiến ở chỗ nào, chỉ biết phe mình và phe kia mâu thuẫn rồi, liền đâm đầu nhao vào nhóm đối đầu, hỗn loạn nhanh chóng lan tràn khắp khắp cả Bá Thượng.
Chủ quán rượu đứng yên ở phía sau quầy, cao giọng hô:
- Vị Thủy Bang chúng ta đã không phải là Đông Minh cũng chẳng phải là Tây Minh, nước giếng không phạm nước sông với các anh hùng hảo hán, các anh hùng hảo hán hôm nay mượn nhà ta để làm nơi kết ân oán, quấy nhiễu việc buôn bán nhà ta, hủy hoại đồ đạc nhà ta, tất cả tổn thất xin bồi thường.
Dương Phàm cười nói với A Bặc Đỗ Lạp:
- Ngươi xem đốm lửa đây rồi, còn phải đi tìm sao?
A Bặc Đỗ Lạp biến sắc, trầm giọng nói:
- Ngươi chuẩn bị động thủ?
Ánh mắt của Dương Phàm chậm rãi hướng về phía ngoài, người đánh nhau trong quán rượu bị cuốn vào đám người ẩu đả trên đường, vô số người huơ tay múa chân, ta cho ngươi một quyền, ngươi cho ta một cước, còn có người ôm nhau giằng xé trên mặt đất, ai nây y phục rách tan, đánh đến mặt mũi bầm dập, nhưng lại không biết vì sao mà đánh nhau.
Dương Phàm nói:
- Từ bây giờ cho đến tận Tết nguyên tiêu, quan phủ sẽ đóng cửa công đường, trong thời gian này lại đúng lúc Bá Thượng làm loạn, qua mười lăm tháng giêng, thì chẳng đến lượt bọn họ náo động rồi.
A Bặc Đỗ Lạp hít một hơi dài, nói:
- Khi nào thì phát động?
Dương Phàm nói:
- Ngày mai đi, hôm nay giao thừa, tốt nhất là đừng nhìn thấy máu.
Dương Phàm nói xong đứng dậy bước ra bên ngoài, A Bặc Đỗ Lạp hỏi:
- Ngươi đi đâu vậy?
Dương Phàm cũng không quay đầu lại, khoát tay một cái nói:
- Tìm người, đón giao thừa!
Đầu đường vẫn là một chiến trường hỗn loạn, Dương Phàm tựa như một con lươn, chui ra từ trong đám người, một loáng đã không thấy đâu rồi. A Bặc Đỗ Lạp vuốt vuốt bộ râu rối rắm hồi lâu, mới thở dài, lẩm bẩm:
- Ta cũng đi tìm người đón giao thừa thôi!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※
Hôm nay là đêm giao thừa, ngày mồng năm lại là Ngũ Hành Hội.Tần Tắc Viễn Tần Lão gia đại thọ sáu mươi sáu, Tần gia năm nay đón năm mới vô cùng long trọng. Vốn dĩ Tam lang quân sống lâu dài ở Dương Châu cũng đem theo vợ con về Bá Thượng ăn tết, để chúc thọ lão gia.
Một nhà con cháu hầu hạ vây quanh, Tần lão gia khổ cực nửa đời người nhìn thấy thế vô cùng hài lòng, chỉ cần năm nào cũng như thế, cuộc đời này chẳng còn gì phải mong ước nữa. Đám con cháu ai nấy đều hiếu thuận, trước mặt lão hết sức cẩn thận, đều nói những lời khiến lão vui vẻ, Tần lão gia cảm thấy vô cùng an lòng.
Trong lúc đó, quản gia lặng lẽ báo, các đại bang phái của hai phe Đông Tây đang đánh nhau ở đầu đường, toàn bộ trấn đã đánh loạn lên, Ngũ Hành Hội có rất nhiều đệ tử bị đánh thương, Đại Lang Tần gia cố giấu tin này:
- Hôm nay là giao thừa, phải làm cho lão gia vui, trời sập xuống cũng phải để mai nói.
Tần Tắc Viễn đã hơn sáu mươi tuổi, tinh lực không còn được như trước, nói là đón giao thừa, đến ngủ gật cũng không ngủ gật. Đến gần khuya, Tần lão gia cảm thấy mệt mỏi, đang muốn gia hiệu cho phu nhân dìu lão đi nghỉ ngơi, Nhị quản sự vội vã bước vào.
Trời chưa sập xuống, trong tay y chỉ có một tấm bái thiếp (giấy xin được bái kiến), nhưng Đại lang Tần gia vừa nhìn thấy, sắc mặt lập tức biến đổi, lập tức chạy đến nói thì thầm mấy câu với phụ thân, chỗ kí tên của bái thiếp không có chữ, chỉ có một kí hiệu, một kí hiệu rất kì quái, nhìn giống thuyền, lại giống một con cá trên đỉnh sóng.
Tần Tắc Viễn thần sắc nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Dẫn y vào từ cửa ngách, ta ở trong thư phòng đợi y!
Người đã được dẫn vào thư phòng. Người này thân hình cao lớn, trên người mặc một bộ quần áo màu đen phủ kín kẽ từ đầu đến chân, trên bào lĩnh có mũ mềm liền áo, chùm lên trên đầu, khi cúi đầu thì đến mặt cũng chẳng nhìn rõ.
Người này vào thư phòng, đưa tay nhấc mũ mềm, Tần Tắc Viễn đang định bước lên phía trước đột nhiên há miệng cứng lưỡi đứng đó, người này lão có quen, bởi vì người này đã từng vào nhà lão quảng cáo buôn bán cái gì mà nữ nô tì đất Mạch xinh xắn quyến rũ, người này chính là thương nhân Đại Thực bao hết cả một nhà khách trên trấn.
Nếu không phải là đã xem qua bái thiếp của y, chắc chắn là mật ấn không sai, thì Tần Tắc Viễn căn bản không dám tin vào mắt mình, lão lấy lại bình tĩnh, mới sợ hãi than lên:
- Ngươi… Ngươi phụng mệnh công tử đến sao? Công tử thật thần thông quảng đại… Không ngờ… không ngờ…
A Bặc Đỗ Lạp khẽ mỉm cười, tiếp lời:
- Không ngờ ngay cả người Hồ ta cũng bị y sử dụng, có phải không?
Tần Tắc Viễn hơi xấu hổ, vội hỏi:
- Trước kia không biết A Bặc Đỗ Lạp tiên sinh là người nhà, nếu như có mạo phạm xin hãy tha thứ. Không biết A Bặc Đỗ Lạp tiên sinh tối nay đến nhà, nhưng công tử có gì dặn dò?
Ngũ Hành Hội, Tần Tắc Viễn là người Ẩn Tông. Lúc này lợi nhuận của kinh doanh đường biển đối với các hào môn thế gia mà nói chẳng có gì hấp dẫn cả, dựa vào tài nguyên mạng lưới quan hệ và tài sản hùng hậu của bọn họ, bọn họ có thể làm ăn buôn bán lợi gấp trăm gấp nghìn, nhưng Thẩm Mộc để ý.
Thẩm Mộc muốn đối phó với Hiển Tông mà lúc này to gấp nhiều y, bất luận lực lượng nào có thể tranh thủ, lợi dụng, cho dù chỉ là một chút, y cũng sẽ không từ bỏ, cho nên, cũng chẳng ai biết, Ẩn Tông đã lặng lẽ đặt một lộ binh mai phục ở bến tàu thủy vận.
Thẩm Mộc đầu tiên nâng đỡ Ngũ Hành Hội, chỉ là để khai thác tài nguyên, đồng thời thông qua Ngũ Hành Hội để chiêu gọi các hào kiệt làm việc cho mình, đợi cho Ẩn Tông dần dần lớn mạnh, lợi ích này của Ngũ Hành Hội cũng chẳng còn quan trọng trong mắt Thẩm Mộc nữa rồi, từ đó trở đi, y rất ít khi hạ lệnh cho Ngũ Hành Hội.
Đến tận lần trước hai tông Ẩn Hiển mở đại chiến lương thực ở Trường An, đối với Ẩn Tông mà nói đã như ăn món ăn cũ chẳng còn mùi vị gì, Ngũ Hành Hội từ bỏ thì tiếc cái gân gà, mới phát huy tác dụng không ngờ đến.
Thẩm Mộc lúc ấy để đánh bại Khương Công tử, chẳng những vận dụng tất cả lương thực tích trữ của mình, đồng thời còn vay một sớ lượng lớn lương thảo từ các thế gia Sơn Đông ủng hộ y như Lí gia, Quách gia, còn lợi dụng một số quan viên tham nhũng để vơ vét tài sản, có thể nói là không thủ đoạn nào mà không làm.
Nhưng lương thực có rồi, mà không vận chuyển đến Trường An thì vẫn không phát huy tác dụng, lúc ấy Ngũ Hành Hội đã phát huy tác dụng to lớn. Còn lần này, Thẩm Mộc muốn dùng Ngũ Hành Hội để làm gì đây?
A Bặc Đỗ Lạp sau khi ngồi xuống, chậm rãi nói:
- Gần đây Bá Thượng đã xảy ra rất nhiều chuyện, ta chính là vì chuyện này mà đến.
Tần Tắc Viễn kinh ngạc nói:
- Công tử đã biết nơi đây phát sinh chuyện rồi?
A Bặc Đỗ Lạp cười bí hiểm nói:
- Lúc chuyện ở đây chưa xảy ra, hắn đã biết rồi.
Tần Tắc Viễn hơi đắn đo, trong đôi mắt lão có chút hoang mang:
- Chẳng lẽ… Sự vùng dậy của Thuận Tử Môn là bút tích của công tử sao?
A Bặc Đỗ Lạp nói:
- Mặc dù không trúng, cũng không xa đích lắm!
Tần Tắc Viễn sợ hãi nói:
- Sao lại như thế được, công tử muốn làm cái gì?
A Bặc Đỗ Lạp tươi cười nói:
- Cái này, chính là nguyên nhân mà tối nay ta tìm ngươi!
Thôi Lâm lần này thăm hỏi Thẩm Mộc, cũng là từ Dương Phàm thúc đẩy.
Cơn gió xoáy tại Duyên Châu họa tới tứ phương khiến cho bảy đại thế gia tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
Vương triều Lý Đường từ lúc kiến quốc đều lập đô tại Quan Trung, cho nên thế lực bảy đại thế gia khổ tâm kinh doanh cũng đều tập trung ở Quan Trung. Sau khi Võ Tắc Thiên xưng chế, tuy rằng đem thủ đô dời đến Lạc Dương, nhưng Trường An vẫn là thủ đô của Võ Chu cùng với thủ đô của Đại Đường, phương diện chính trị kinh tế bị ảnh hưởng thủy chung cũng không kém hơn Lạc Dương.
Hơn nữa Võ Tắc Thiên lập quốc mới mười năm, nhưng nâng đỡ một người phát ngôn phát huy tác dụng chân chính trong quan trường, thời kỳ đầu nói vậy cũng phải mất mười năm nữa, cho nên căn cơ của bảy đại thế gia ở Lạc Dương cực mỏng.
Ngoài ra, mười năm này cũng là mười năm mà cục diện chính trị rung chuyển nhất, không ngừng giết chóc và tẩy trừ, ngay cả nhóm Tể tướng cũng khó mà cầu chu toàn được chứ đừng nói là binh tôm tướng cua này. Dưới tình huống đó, bọn họ không thể phát triển thế lực tại Lạc Dương, bởi vậy cho đến tận hiện nay, bảy đại thế gia vẫn luôn lựa chọn Trường An là địa điểm hoạt động chủ yếu.
Kết quả, lần này Duyên Châu gặp chuyện không may, họa cả Đan Châu, Phu Châu, toàn bộ Quan Trung đều lâm vào rung chuyển, các đại thế gia ở Quan Trung khổ tâm kinh doanh mạng lưới quan hệ nhiều năm đương nhiên cũng không thể tránh khỏi mà chịu liên lụy theo.
Họ quy hết điều này đổ lên đầu Dương Phàm:
- Nếu không phải là do Dương Phàm phá hỏng quy củ, đem thế lực phía quan viên dẫn nhập và cuộc tranh đấu của nhị Tông, thì sao lại bị như này chứ?
Thôi Lâm đã nắm giữ thái độ của các gia chủ thế gia, cho nên khi gặp Dương Phàm thì gã không chút nào khách khí, trước tiên đem tổn thất của các đại thế gia quy hết lên người Dương Phàm, sau đó thì mình mạnh mẽ lên án công khai và khiển trách, cuối cùng mới tức giận tổng kết:
- Chuyện này, Dương Phàm ngươi không thể chối cãi lỗi lầm, nhất định phải chịu trách nhiệm.
Dương Phàm vẻ mặt vô tội nói:
- Chuyện này hoàn toàn không chút liên quan nào đến bản quan. Quan phủ Duyên Châu to gan lớn mật, không ngờ lừa trên gạt dưới, hơn nữa không phải lần một lần hai, sao có thể che giấu được? Không biết Hoàng đế nghe được từ nơi nào về tình huống này mới phái người đi tìm hiểu, chuyện như này không thể nào che giấu được, đương nhiên tra xét là ra ngay!
Ta bản thân là công chức, chỉ biết phụng mệnh tới Duyên Châu làm việc công, chính sứ là Trương Xương Tông, ta làm Phó sứ, nghe lệnh làm việc mà thôi. Ngay cả ta không đi, triều đình cũng sẽ phái người khác đi. Kết quả sau cùng vẫn như vậy mà thôi, cũng chẳng khác gì so với hiện tại. Thôi huynh cần gì phải đổ hết trách nhiệm lên người ta chứ?
Thôi Lâm bốc hỏa, nói:
- Ngươi dám làm không dám chịu sao? Cứ cho là việc này không phải do một tay ngươi thúc đẩy, vậy ít nhất ngươi cũng phải đi thông báo cho chúng ta trước chứ?
Khóe môi Dương Phàm nhếch lên, giọng mỉa mai:
- Tại sao ta phải báo trước với các ngươi? Ta làm sao biết người của các ngươi có tố cáo ta không? Chẳng lẽ ta làm quan trong triều có chuyện lớn nhỏ gì đều phải báo cáo các ngươi hay sao? Còn nữa, những người đó có gia có nghiệp, có danh tiếng, cho dù ta nói với các ngươi, chỉ cần bọn họ liên lụy trong đó, chẳng lẽ còn có thể chạy trốn được?
Sắc mặt Thôi Lâm âm trầm, làn da trắng trẻo đen sì:
- Dương tông chủ, ta chỉ chuyển đạt sự bất mãn của các vị gia chủ cho ngươi! Các vị gia chủ có thể đưa ngươi lên cao, cũng có thể giẫm đạp ngươi xuống địa ngục, tự ngươi giải quyết đi.
Dương Phàm lạnh nhạt nói:
- Triệt tiêu ta, có thể làm cho mọi người trên dưới Hiển Tông đồng tâm hiệp lực, có sức mạnh thành đồng sao? Triệt tiêu ta rồi, có thể làm cho Ẩn Tông từ bỏ công kích đối với chúng ta hay sao? Triệt tiêu ta, có thể làm cho Hoàng đế không tiếp tục truy tra vụ án tham nhũng này hay sao? Triệt tiêu ta, có thể làm cho người của các ngươi có thân phận quan viên bị cuốn vào vụ án này sẽ bình yên vô sự hay sao, nếu như vậy, ta nhượng lại cho người tài khác!
Thôi Lâm nghe xong, lập tức á khẩu không trả lời được. Trên thực tế, Dương Phàm gần đây liên tiếp có các hành động cứng rắn, mạnh mẽ và hữu hiệu, đã làm hắn giành được nhân tâm của trên dưới Hiển Tông, đâu còn là thế gia phía sau màn muốn đổi là đổi.
Trong Hiển Tông có rất nhiều người vẫn còn mang nhiều hy vọng đối với Dương Phàm, cũng cực kỳ ủng hộ đấy. Cái khác không nói, nếu Dương Phàm có thể mang theo Hiển Tông đánh thắng trận, chẳng những có thể trút giận lần trước bị thua trong tay Ẩn Tông, quyền lực và ích lợi của bọn họ cũng sẽ càng tiến một bước.
Về phần gần nhóm lão gia thuộc Thiên Khu bộ đạt được trọng dụng, lại toàn lực ủng hộ Dương Phàm, thề sống chết nguyện trung thành. Họ trọng dụng Dương Phàm cũng xuất thân thứ tộc, nếu đổi Tông chủ, lại phải đổi người xuất thân thế gia đi lên, khó bảo toàn sẽ không một lần nữa đánh bọn họ về lãnh cung.
Những phụ tá này đã từng không quyền không thế tham nghị, hôm nay đã được nếm mùi vị đoạt được quyền lực tới tay, đó là cảm giác lâng lâng khó diễn tả, họ sẽ không từ bỏ tất cả những gì đã có được, vậy thì chỉ có thể đứng về phía Dương Phàm.
Không cần suy xét mới vừa rồi chất vấn Dương Phàm lên tiếp "Có thể hay không", gần như chỉ lý do như vậy, thế gia không thể có hành động thiếu suy nghĩ đối với Dương Phàm, mâu thuẫn của song phương còn chưa phát triển đến mức làm cho họ thà rằng để kinh tế đế quốc khổng lồ này mang đến tổn thất nghiêm trọng cho gia tộc cũng không muốn đạp đổ Dương Phàm.
Cho nên, Thôi Lâm chỉ có thể nhượng bộ.
Chỉ cần Dương Phàm có thể làm cho gã gặp mặt Thẩm Mộc một lần, song phương đạt thành điều kiện hòa giải, như vậy thì hắn có thể cùng với Thẩm Mộc đình chiến cũng toàn lực ngăn được tình thế đang tiến thêm một bước mở rộng này. Sau khi hứa hẹn sẽ lực lượng thế gia sẽ được bảo toàn trong “Bạo phong nhãn” này, Thôi Lâm chỉ đành phải phẫn nộ ra về và tiếp tục đi tạo áp lực cho Thẩm Mộc.
Thôi Lâm đi ra trèo lên xe, lập tức hùng hùng hổ hổ bỏ đi. Dương Phàm đứng ở cạnh cửa nhìn xuống, nhìn xe ngựa dần đi xa, tay sờ sờ lỗ tai, lúc buông xuống thì rất tự nhiên vẫy về phía trước, một kiệu phu dắt con lừa lập tức đuổi đi lên.
Dương Phàm đã biết Thẩm Mộc đến Lạc Dương, chỉ có điều hắn còn chưa đi dò hỏi chỗ ở của y, , hiện giờ vừa lúc mượn Thôi Lâm điều tra rõ chỗ ở của y. Nếu Thôi Lâm có thể thúc đẩy hai người gặp mặt thì là tốt nhất, có một số việc, hắn rất muốn giáp mặt cùng Thẩm Mộc nói chuyện. Nếu Thẩm Mộc trốn tránh mà không gặp, điều tra rõ chỗ ở của y cũng tiện cho hành động kế tiếp của mình.
Dương Phàm thấy xe ngựa kia biến mất ở cửa ngõ, đang định xoay người hồi phủ, vừa mới rảo bước đến cửa, thấy vài gia đinh hào hển chạy tới, trong đó có một người là thị vệ của “Thừa tự đường” an bài ở quý phủ.
Trong nhà Dương Phàm hiện tại đã có người nhà Cổ lão trượng bảo vệ, đại bộ phận người của Thừa tự đường phái tới làm đều đã điều cho họ quản lý, tại hậu trạch đã không giữ lại ai rồi. Dương Phàm kinh ngạc hỏi:
- Các ngươi sao lại vội vội vàng vàng thế?
Phía sau có tiếng nói của một cô gái:
- Đừng chậm trễ, các ngươi nhanh lên một chút! Để ta đi mời y sĩ giỏi của thành Lạc Dương đến.
Người nói chuyện là Tam tỷ nhi, vừa thấy Dương Phàm đứng ở cửa, Tam tỷ nhi vội vàng khom người thi lễ. Dương Phàm nghiêng người để vài gia đinh đi qua, quay sang hỏi nàng:
- Xảy ra chuyện gì?
Tam tỷ nhi vội đáp:
- A lang, Nhị nương tử động thai, đang rất đau bụng.
- Cái gì?
Dương Phàm vừa nghe, trong lòng lập tức căng thẳng, sải bước đi vào hậu trạch. Thời đại này tiêu chuẩn y thuật giới hạn rất lớn, phụ nữ mang thai chính là cửa ải sống chết, cho nên việc phụ nữ có thai tuyệt đối không được khinh thường.
Tam tỷ nhi chạy theo sau Dương Phàm. Dương Phàm vừa đi vừa hỏi:
- Sao lại thế, đang yên lành sao lại động thai?
Tam tỷ nhi chạy lên trước, thở hổn hển đáp:
- Nô…Nô gia cũng không hiểu, chỉ nghe Cổ cô nương kêu lên thì mới biết là Nhị nương bị động thai, nô vội vàng phái người đi tìm y sĩ…
Hai người vừa đối đáp vừa chạy đến chỗ A Nô. Tiểu Man đã tới trước rồi, nàng là người đã sinh con, có chút kinh nghiệm, đang khẩn trương đỡ A Nô lên giường, bảo A Nô nằm nghiêng, lo lắng hỏi này nọ. A Nô nằm trên giường liên tiếp giải thích với nàng là mình không xảy ra chuyện lớn gì, không cần phải làm cho to chuyện như thế.
Cổ Trúc Đình đứng ở bên giường, hốc mắt ngấn lệ, rõ ràng cũng bị dọa cho sợ hãi. Còn Đào Mai và vài nha hoàn đứng bên cạnh, ngay cả hai đứa bé cũng tới, Tư Dung ôm một con chó nhỏ, Niệm Tổ thì cầm theo một con vịt gỗ, mọi người đi đi lại lại trong phòng.
Niệm Tổ thấy mọi người khẩn trương, chớp đôi mắt to, không ngừng hỏi:
- Mẫu thân, làm sao vậy? Di nương, làm sao vậy? Cổ cô, làm sao vậy? Đào tỷ nhi, làm sao vậy? Vú nuôi, làm sao vậy? Mẹ...
Dương Niệm Tổ quơ cái đầu nhỏ lần lượt hỏi, giống như là nói nhảm mọi khi, nhưng lại chẳng ai để ý đến cậu.
Dương Phàm vào cửa liền vội hỏi:
- A Nô, nàng làm sao vậy?
A Nô thấy hắn lập tức vẻ mặt biến đổi, có chút ngượng ngùng đáp:
- Lang quân không cần lo lắng, thiếp thân chỉ không cẩn thận động thai chút thôi, bụng hơi đau đau, nằm một chút thì khá hơn rồi, không sao đâu.
Niệm Tổ thường ngày là nhân vật trung tâm trong mắt người nhà, trước mắt mà nói, cậu là nam đinh duy nhất trong Dương gia, tương lai phải chống môn lập hộ đấy, nhưng hôm nay lại không ai để ý tới cậu, giờ cuối cùng đã thấy cha có mặt, cậu lập tức chui vào giữa hai đùi cha, nhô đầu ra hỏi to:
- Cha, di nương làm sao vậy?
Dương Phàm nói:
- Em nhỏ trong bụng Di nương bướng bỉnh, đá làm đau di nương con. Niệm Tổ ngoan, con cùng tỷ tỷ ra ngoài chơi đi, đừng ồn ào em con nữa nhé.
- Ah...
Niệm Tổ mở to đôi mắt đen tròn, cậu cầm con vịt gỗ mà mình yêu thích đưa đến trước mặt Dương Phàm, nói:
- Cái này cho đệ đệ chơi, đệ ấy sẽ không bướng nữa.
Dương Phàm không biết nên khóc hay cười nhận lấy, xoa xoa đầu cậu:
- Được rồi, mau đi ra ngoài chơi đi, đệ đệ còn nhỏ, sợ ầm ĩ đấy!
Niệm Tổ vâng một câu, cầm tay tỷ tỷ chạy ra cửa, rất kiêu ngạo nói với Tư Dung:
- A tỷ, đệ đệ không hiểu chuyện, không ngoan bằng đệ đúng không?
Dương Phàm thấy trong phòng toàn người, lại nói:
- Tất cả mọi người đi ra ngoài đi, ta và phu nhân ở lại là được rồi, nếu y sĩ đến thì mau mời vào đây.
Nhóm nha hoàn vâng dạ, đều lui ra, Cổ Trúc Đình muốn nói lại thôi, cắn môi cũng lặng yên lui ra ngoài. Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại có Dương Phàm và Tiểu Man, a Nô rồi.
Đứa bé trong bụng hiện đã được sáu tháng rồi, bụng của A Nô đã rất to, Dương Phàm thật cẩn thận vỗ về bụng của nàng, hỏi:
- Bây giờ còn đau không?
A Nô bất đắc dĩ nói:
- Thật sự không sao mà…vừa rồi chỉ hơi đau tí thôi, mọi người cẩn thận quá, thật sự là áy náy với mọi người.
Dương Phàm nói:
- Nàng đó, bây giờ làm gì cũng phải nhẹ nhàng, không thể khinh thường được, mà đang yên lành sao lại động thai được?
A Nô lườm hắn một cái, gắt giọng:
- Còn nói sao, chẳng phải tại chàng hết sao?
Dương Phàm ngẩn người, ngạc nhiên hỏi:
- Nàng bị động thai, sao lại đổ lên đầu ta?