Đều nói cao xử bất thắng hàn, Phi Thiên Phong là nơi cao nhất Bồng Lai, nhưng khi Thanh Dao nhìn thấy Phong Ngâm thảo bình yên vô sự bên vách núi, tâm vốn lạnh như băng lập tức khôi phục nhiệt độ bình thường.
Chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh.
Nàng chạy tới, cẩn thận nhìn chằm chằm Phong Ngâm thảo trước mắt nàng dùng tính mạng đổi về, mừng đến rơi lệ.
“Thần ca ca, thật may là huynh không sao, muội biết huynh không có việc gì, muội biết. . . . . .” Nàng lẩm bẩm, giống như Ngao Thần thật sự đang ở bên người nàng lắng nghe.
Kỳ tích vừa lúc đó xảy ra.
Khi nước mắt rơi trên mặt cánh hoa, nó dường như đang sống dậy, đong đưa đón gió, dường như Ngao Thần sẽ từ bên trong đi ra. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Thanh Dao cảm giác được hắn đứng ở bên người nàng, loại khí tức ngàn năm trước nàng thấy vô cùng quen thuộc, nàng làm sao có thể nhận lầm!
“Là huynh sao?” Thanh Dao kích động kêu thành tiếng, “Muội biết là huynh, huynh ở nơi này đúng không. Huynh đã luôn luôn ở bên cạnh muội, tại sao không chịu ra ngoài gặp muội? Huynh biết không, biết muội chờ huynh thật lâu. . . . . .”
“Thanh Dao.”
Bóng đen bị kéo dài chiếu trên mặt đất, vừa lúc chặn lại thân thể Thanh Dao. Nàng nghe thấy đó là giọng nói của Cẩn Dật.
“Tại sao là ngài?” Thanh Dao thất vọng.
“Chẳng lẽ nàng không hy vọng là ta?”
Thanh Dao không trả lời ngay câu hỏi của Cẩn Dật. Nàng đứng dậy, xác định bên cạnh không có những người khác mới mở miệng: “Ngài là tới bắt ta về sao? Hay là. . . . . . Vì nó.”
Đầu ngón tay của nàng, đột nhiên chỉ vào Phong Ngâm thảo.
“Thanh Dao, ” Cẩn Dật tiến lên một bước, hai tay đặt ở trên vai Thanh Dao, “Ta thật sự muốn ở bên cạnh nàng, nàng hãy tin ta.”
Khóe miệng Thanh Dao chứa đựng một nụ cười trào phúng, “Sau đó thì sao?”
“Sương Linh vô cùng yếu, sợ là không sống được bao lâu. Thiên đế cùng Dương Tuyền Đế quân cũng đáp ứng ta, bọn họ nói chỉ cần ta có thể cứu được Sương Linh, sẽ không can thiệp chuyện của ta nữa. Nàng biết, cõi đời này thứ duy nhất có thể cứu Sương Linh chỉ có. . . . . .”
“Ta không đáp ứng!” Thanh Dao quả quyết cự tuyệt.
Nàng hất tay Cẩn Dật, cười lạnh nói: “Ta vẫn cảm thấy ta rất ích kỷ, không nghĩ tới Thiên tôn điện hạ ngài chỉ có hơn chứ không kém.”
“Thanh Dao. . . . . .”
“Phong Ngâm thảo là ta dùng tính mạng của mình đổi về, đối với ta mà nói nó có ý nghĩa như thế nào, ngài vĩnh viễn sẽ không hiểu. Ta tuyệt sẽ không đem nó trao cho người khác, Thiên tôn vẫn là mời trở về đi.”
“Dương Tuyền Đế quân cùng Thanh Nữ đúng là có lỗi với cô cô nàng, nhưng Sương Linh là vô tội. Chẳng lẽ vì ân oán đời trước nàng nhẫn tâm trơ mắt nhìn Sương Linh chết?”
Thanh Dao ngẩn ra, sau đó lộ ra nụ cười so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn: “Ngài đã nghĩ như vậy. . . . . . Không sai, ngài nói không sai. Ta vốn là thay cô cô, ta vốn là hận Dương Tuyền Đế quân cùng Thanh Nữ, ta cố ý muốn trả thù. Chỉ có vị hôn thê thân ái của ngài chết, mới có thể gỡ bỏ thù hận trong lòng ta! Như thế nào, Thiên tôn điện hạ nếu muốn giết ta, đó là vinh hạnh của ta.”
“Nàng!” Cẩn Dật vừa sợ vừa tức, hắn mạnh mẽ đè xuống tức giận trong lòng, nhàn nhạt mở miệng, “Thanh Dao, thật xin lỗi.”
Thanh Dao thầm cười lạnh, nên tới vẫn phải tới.
Mới vừa rồi nàng cố ý chọc giận Cẩn Dật, bởi vì nàng biết, bất kể quá trình như thế nào, kết quả cũng giống nhau, nàng cần gì phải để cho hắn khó xử chứ. Sẽ khiến cho hắn tưởng rằng mình là một người máu lạnh ích kỷ đi, cũng cắt đứt ý niệm của hắn. Cuối cùng nàng cũng chỉ có thể làm những chuyện này vì hắn, sẽ làm cho hắn quên nàng.
Lưu Vũ Kiếm rút ra khỏi vỏ, phát ra ánh sáng màu xanh lam.
Lưu Vũ Kiếm —— kiếm của Vị Hi. Phù Vân linh chủ Thanh Dao đối với Cẩn Dật sẽ có áy náy, sẽ không đành lòng, sẽ có cố kỵ, nhưng Hi Di tiên tử Vị Hi không biết Cẩn Dật, không phải sao? Đã như vậy, hiện tại nàng chỉ có thể lấy thân phận Vị Hi để đối mặt với mọi chuyện.
“Đợi chút.”
Đang lúc Cẩn Dật chuẩn bị rút kiếm ra, Nữ Anh tới. Thanh Dao nhìn thấy Nữ Anh rõ ràng có cảm giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cuối cùng nàng vẫn không muốn cùng hắn đối địch.
Nữ Anh đi tới, không nói hai lời đem kiếm của Thanh Dao đẩy trở về vỏ kiếm, nói với Cẩn Dật: “Thiên tôn biết rõ Thanh nhi mới vừa bị thương, nếu cứ hạ thủ như vậy có chút không công bằng, để cho Nữ Anh thay thế, như thế nào?”
Cẩn Dật cầu cũng không được, gật đầu đáp ứng.
Nhưng mà ngay vào lúc này Thừa Nguyên điện hạ cùng Dương Tuyền Đế quân mang theo một nhóm thần tiên bay tới, bao gồm Tứ đại Thiên vương cùng Cửu Diệu Tinh quân. Cục diện lại một lần nữa bị nháo loạn.
Thừa Nguyên điện hạ mở miệng đầu tiên: “Đã sớm nghe nói Sáo Bảo Ly của Đế tử là món bảo bối hiếm thấy, Thừa Nguyên đã sớm muốn lĩnh giáo, Đế tử có thể chỉ giáo một chút được không?”
“Không dám nhận, đây là vinh hạnh của Nữ Anh . . . . . .”
“Khoan đã, Nữ Anh là vãn bối, nếu điện hạ muốn so tài vẫn là đến lượt ta đi.”
Thừa Nguyên điện hạ vui mừng, cả kinh, thậm chí có chút thất thố, “Dao Cơ. . . . . . Nàng đã đến rồi. . . . . .”
Dao Cơ mặc một bộ áo xanh nhanh nhẹn như hồ điệp, tư thái thướt tha, ngay cả khói mây lúc ẩn lúc hiện ở Vụ Hà cũng không thể sánh nổi một phần của nàng. Nếu như nói nàng là đám mây đẹp nhất nơi chân trời xa, như vậy bên cạnh nàng Bích Cẩn Tiên thù lại là vùng lạnh giá nhất, giống nhau đều rất đẹp, cũng lại là hai loại xinh đẹp hoàn toàn bất đồng.
Ở sau lưng các nàng, theo thứ tự chính là Song Thành, Tuyết Kiều cùng với nhóm tiên tử tinh linh. Khác với bên Thừa Nguyên điện hạ, bên này tất cả đều là nữ tử, hơn nữa đều là những nữ tử cực kỳ xinh đẹp.
Nhìn thấy Bích Cẩn, tâm tình Dương Tuyền Đế quân có chút biến hóa nhỏ, như tơ liễu bị gió thổi lên, nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ yên tĩnh, đung đưa một tia gợn sóng.
Biểu tình chưa từng thay đổi rơi vào trong mắt Bích Cẩn, Thanh Dao không nhịn được len lén quan sát mẫu thân của nàng, điều làm nàng bất ngờ chính là, lần này Bích Cẩn nhìn người nam nhân mình yêu sâu đậm không hề có một tia xúc động.
“Bích Cẩn. . . . . .”
Bích Cẩn không lên tiếng, ngược lại Tuyết Kiều vượt lên trước châm chọc nói: “Ai nha, Đế quân ngài da mặt thật đúng là không phải dày bình thường, Bồng Lai giản dị, ngài sẽ không sợ dơ bẩn hai chân cao quý sao!”
Nhóm tiên tử nghe vậy cười vang.
“Càn rỡ!” Hỏa Đức Tinh Quân lớn tiếng nói, “Điện hạ cùng Đế quân thân phận tôn quý, há có thể để cho các ngươi giễu cợt như vậy!”
“Thân phận tôn quý đó là ở Thiên giới, nơi này của chúng ta cũng không phải là Thiên giới! Nếu không có việc gì, chư vị xin mời trở về đi, Tê Phương thánh cảnh không hoan nghênh các ngài.” Song Thành hạ lệnh trục khách.
Dương Tuyền Đế quân cũng không tức giận, hắn quay đầu nói với Bích Cẩn Tiên thù: “Bích Cẩn, Thiên đế nói, chuyện Thanh Dao tiên tử quấy rối hôn lễ của Thiên tôn ngài ấy có thể không truy cứu, chỉ cần. . . . . .”
Kiếm quang chợt lóe, ai cũng không thấy rõ Bích Cẩn xuất thủ thế nào, chờ bọn hắn phản ứng kịp thời, kiếm chỉ cách cổ họng Dương Tuyền Đế quân chút xíu. Chỉ cần hơi động, máu sẽ chảy ra. Nhưng kiếm chỉ dừng ở đó, bất động. Bốn phía vang lên tiếng hít thở rất nhỏ.
Dương Tuyền Đế quân dường như đoán được Bích Cẩn sẽ không giết hắn, nếu không hắn có thể né tránh một kiếm này dễ dàng. Hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt Bích Cẩn, vẫn giống như ba ngàn năm truớc, vẫn ôn hòa như vậy, vẫn sâu như vậy. Bích Cẩn bị hắn nhìn như thế, giống như là trúng Định thân chú, cả người cứng nhắc như đá.
“Cô cô làm sao người. . . . . .”
Tuyết Kiều vừa đau lòng vừa bực bội, tính nàng nôn nóng, nhất thời không kiềm chế được liền rút kiếm xông tới. Hỏa Đức Tinh Quân đứng đầu lấy pháp khí Hỏa Giản chặn lại một kiếm của Tuyết Kiều, hai người cứ như vậy đánh nhau.
“Linh chủ, chúng ta tới giúp người!” Những tiên tử khác cũng rối rít lấy binh khí của mình.
Tràng diện nhất thời rối loạn, giống như là một chút lửa trong củi khô, đại hỏa vụt bốc cháy, càng đốt càng to. Ngay cả Song Thành từ trước đến giờ luôn trầm ổn cũng căm phẫn dâng trào, song kiếm đều xuất hiện, ngăn cản Quảng Mục Thiên vương đang muốn đến gần Thanh Dao và Phong Ngâm thảo. Thừa Nguyên điện hạ thì bị Dao Cơ ngăn cản. Khóe miệng Dao Cơ chứa đựng nụ cười, không phải là lần đầu tiên nàng cùng Thừa Nguyên điện hạ giao thủ, có thể nói hai bên đều là biết người biết ta. Thừa Nguyên điện hạ không đành lòng đả thương nàng, nhưng kiếm Băng Diễm trên tay nàng lóe lên, không lưu tình một chút nào.
Nữ Anh giải ấn Ly Long, Cẩn Dật mặc dù dũng mãnh nhưng cũng nhất thời không làm gì được, không cách nào đến gần Phong Ngâm thảo. Chung quanh đao quang kiếm ảnh, một mảnh hỗn loạn, trừ Thanh Dao cầm kiếm coi chừng Phong Ngâm thảo ra, chỉ có Dương Tuyền Đế quân cùng Bích Cẩn Tiên thù yên lặng đứng, ai cũng không hề động.
“Ngày này, vẫn phải tới.” Bích Cẩn cười, mang theo ba phần bất đắc dĩ, ba phần khổ sở, ba phần giễu cợt, còn dư lại một phần, là đau lòng, “Rút kiếm đi, ân oán ba ngàn năm, cũng là lúc nên tính toán rõ ràng rồi chứ.”
“Thật xin lỗi.” Dương Tuyền Đế quân hít một hơi thật sâu, lật tay xuất kiếm.
Trái tim Thanh Dao trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng thật là ích kỷ, cũng bởi vì một mình, tất cả mọi người đi theo nàng đều bị tội. Bích Cẩn, Dao Cơ, Nữ Anh, Song Thành, Tuyết Kiều. . . . . . Nàng lui về phía sau một bước, Lưu Vũ Kiếm trong tay chợt vung, tốc độ nhanh chóng, trên không trung vẽ một vòng màu xanh lam, vòng sáng khuếch tán ra bốn phía, đem Phong Ngâm thảo bao phủ trong đó.
Hồng Mông giới —— kết giới lợi hại nhất cũng hao tổn linh lực nhất. Năm đó Ngao Thần thay nàng đỡ một kích của Chúc Âm, chính là bày ra một kết giới như vậy bảo vệ nàng, mà hắn cũng bởi vì không còn cách nào, cuối cùng chết ở trên tay Chúc Âm. Hiện tại, để cho nàng dùng phương pháp giống như vậy bảo vệ hắn đi.
Thanh Dao cười. Trên người nàng có thương tích, bày ra kết giới như vậy vốn đã không chịu nổi rồi, nàng còn phải cảnh giác bất cứ lúc nào cũng có người đến gần nàng. Nhưng là lòng của nàng so với bất cứ lúc nào cũng nhẹ nhõm hơn. Là sinh tử, đều ở trong một đêm, có lúc chết lại không phải là một loại giải thoát.
“A ——”
Là thanh âm của Tuyết Kiều! Thanh Dao vừa quay đầu lại, ngay tức khắc trời đất mù mịt, nàng giống như từ đám mây rơi xuống vực sâu vạn trượng, thân nhẹ vô lực. Tuyết Kiều đưa lưng về phía nàng, nàng trơ mắt nhìn Hỏa Giản của Hỏa Đức Tinh Quân từ sau lưng Tuyết Kiều xuyên ra, trên đó còn có máu tươi nhỏ giọt.
“Tuyết Kiều ——” Thanh Dao đau khổ kêu, “Tuyết Kiều, Tuyết Kiều. . . . . .”
Nàng vừa phân tâm, kết giới màu xanh lam chuyển thành màu lam nhạt, Lưu Vũ Kiếm leng keng rơi xuống đất. Dương Tuyền Đế quân thấy thời cơ đến, thanh kiếm chuyển một cái bay về phía Thanh Dao. Trái tim Bích Cẩn như bị đao cắt, nhìn Hỏa Đức Tinh Quân đem Hỏa Giản rút ra sau đó tùy ý đá Tuyết Kiều, nàng không kịp để ý đến Dương Tuyền Đế quân, vội vàng tiến lên đỡ Tuyết Kiều.
“Tuyết Kiều, Tuyết Kiều tỉnh lại.”
Khóe môi Tuyết Kiều nhếch lên tràn ra máu tươi, rốt cuộc không mở mắt.
Tâm tư Thanh Dao hoàn toàn đặt trên người Tuyết Kiều, nhất thời không biết Hỏa Đức Tinh Quân cùng Dương Tuyền Đế quân đã đến bên người nàng. Thiên Tiêu Lăng cảm ứng được chủ nhân gặp nguy hiểm, từ trong tay áo nàng bay ra hung hăng đánh về phía Hỏa Đức Tinh Quân. Lúc này nàng mới như ở trong mộng tỉnh lại, đầu ngón tay vung lên, Thiên Tiêu Lăng linh hoạt như rắn quấn lấy đối phương. Nhưng nàng một người không để ý tới hai bên, Hỏa Đức Tinh Quân mới bị nàng đánh lui, khóe mắt nàng vừa đúng liếc thấy Dương Tuyền Đế quân cầm kiếm vung về phía Phong Ngâm thảo.