Dọc theo đường đi Dao Cơ nhận ra Thanh Dao có tâm sự nặng nề, nàng cũng không trực tiếp hỏi Thanh Dao, chỉ nói: “Thanh nhi, cô sống rất vui vẻ ư?”
Thanh Dao không hiểu vì sao Dao Cơ đột nhiên hỏi nàng vấn đề này, nàng gật đầu một cái: “Đúng, cho dù có những lúc rất cô đơn nhưng sư phụ và mỗ mỗ luôn đối xử rất tốt với tôi.”
“Vậy thì tốt. Có đôi lúc cô đơn lại là một loại may mắn, ít nhất sẽ không bị tổn thương, Thanh nhi. . . . . .”
Thanh Dao ngẩng đầu nhìn nàng, chờ nàng tiếp tục nói.
“Không có gì, cô vui là được.” Dao Cơ mỉm cười, trong nụ cười của nàng cất giấu điều khiến người ta nghĩ không ra.
Dao Cơ lấy ra một viên ngọc trai màu trắng nhỏ bằng quả nho, nắm trong lòng bàn tay cẩn thận suy nghĩ. Trắng ngần, sáng long lanh, mượt mà. . . . . . ngay cả Thanh Dao kiến thức nông cạn đều có thể thấy được viên ngọc này tuyệt đối không tầm thường, chỉ riêng độ sáng bóng đã không có viên ngọc nào có thể so sánh. Nàng đang đoán xem Dao Cơ muốn làm gì, không ngờ Dao Cơ lại đưa ngọc trai cho nàng.
“Cho tôi?” Thanh Dao rất khó hiểu.
“Đúng, cho cô.”
“Nhưng. . . . . .”
“Cơ thể cô là thiên hàn(), linh lực lại chưa khôi phục, mang theo nó sẽ có ích.”
() ý nói về thể chất, cơ thể luôn lạnh lẽo
Lời của Dao Cơ khiến Thanh Dao như rơi vào sương mù, nàng nửa nghi ngờ nửa hưng phấn nhận lấy ngọc trai. Mà đúng lúc này, đột nhiên có thanh âm truyền đến phá vỡ sự yên lặng của cuộc từ biệt.
“Thanh nhi, vị đại mỹ nữ này là ai, sao lại không giới thiệu.”
Không cần quay đầu lại chỉ cần nghe thấy giọng nói Thanh Dao đã đoán được chủ nhân của nó không phải là Hoắc Kỳ thì là ai.
Hoắc Kỳ không đợi Thanh Dao trả lời, đã sớm mừng như điên đi tới lấy lòng mỹ nữ. Hắn hỏi Dao Cơ: “Không biết xưng hô với tiên tử thế nào, tiên phủ nơi nào?”
Dao Cơ bật cười, Thanh Dao chắn trước mặt nàng ấy, xông về phía Hoắc Kỳ nói: “Thế sao ngươi không trực tiếp hỏi nàng xuân xanh bao nhiêu, đã lập gia đình luôn đi! Sắc tâm không thay đổi!”
“Ta nói này Thanh nhi, có phải ngươi thấy ta gọi người khác là mỹ nữ nên trong lòng không thoải mái?”
“Ngươi. . . . . .”
“Sao nào, bị ta nói trúng tim đen đi.”
“Ta không thèm nói với ngươi. Dao Cơ, người cứ trở về trước đi, ngày hôm qua hắn đập hỏng đầu còn chưa bình thương lại đâu.”
“Nàng là Dao Cơ? Ngươi nói nàng là công chúa của Viêm Đế, nữ thần Vu Sơn Dao Cơ?” Hoắc Kỳ giật mình, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Dao Cơ.
“Đúng vậy, nàng ấy là Dao Cơ.”
Lần này Hoắc Kỳ hoàn toàn im miệng, cho hắn ba lá gan hắn cũng không dám có chủ ý với Dao Cơ, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
“Được rồi, ta cũng nên trở về. Thanh nhi, cô tự chăm sóc bản thân cho tốt, ta sẽ trở lại thăm cô.” Từ đầu đến cuối Dao Cơ vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào.
Lúc Dao Cơ xoay người, mây mù lúc ẩn lúc hiện, mưa bụi nổi lên, mọi thứ đều chưa bao giờ chân thực như vậy. Mà ngay tại nơi như mộng cảnh này, hình ảnh phi thiên mà đi khiến tâm Thanh Dao bắt đầu gợn sóng, nàng cảm thấy cảnh tượng này quá quen thuộc, giống như từng nhìn thấy nghìn lần vạn lần.
“Đẹp, quá đẹp!” Hoắc Kỳ xuân tâm nhộn nhạo, bỗng nhiên lại thở dài, “Đáng tiếc, tại sao mỹ nữ tuyệt sắc đều có liên quan đến lão thái bà chứ, thật là đáng tiếc.”
Thanh Dao vui mừng: “Đừng nhìn nữa, không chừng người ta đã về đến Vu Sơn rồi, nhìn cũng uổng công.”
Thanh Dao đáp lại một cách mỉa mai, hai người cứ như vậy mà cãi nhau một hồi, không lâu đã nhìn thấy chân trời hiện ra ánh sáng rực rỡ khác thường, hoa lệ đến chói mắt.
Ở giữa một nhóm Thiên binh Thiên nữ, hai chiếc long xa xa hoa lộng lẫy chạy như bay tới, mỗi chiếc xe đều có ba con Kỳ Lân cửu sắc kéo, khí thế phi phàm. Kỳ Lân cửu sắc là thụy thú() hiếm thấy trên Thiên giới, chỉ xếp ngay sau tường long và thụy phượng kéo xa giá của Đế hậu Vương Tôn, là tượng trưng cho thân phận quyền uy. Mà lần này sáu con Kỳ lân cửu sắc lại được phái ra đồng thời, có thể thấy được sự phô trương to lớn.
() thụy nghĩa là may mắn, tốt lành nên thụy thú là con vật mang may mắn, điềm lành
Nhìn thấy thân xe khắc rất nhiều đồ đằng (tranh vẽ biểu tượng), Thanh Dao khẳng định đây là xa giá tới đón Chân Vũ Đại Đế trở về Thiên giới. Nàng không ngờ rằng Thiên đế lại coi trọng Chân Vũ Đại Đế như thế, thậm chí Thiên binh Thiên nữ tùy tùng cũng ăn mặc cực kỳ sang trọng, đều dùng mây ngũ sắc thượng đẳng dệt thành.
Hoắc Kỳ chậc chậc khen ngợi: “Đây là xa giá kim quý đầu tiên ta nhìn thấy, không biết người ngồi bên trong là ai. Gần đây có chuyện gì vậy, Thiên giới còn ưu tiên phái vài vị tôn quý đến nơi vắng vẻ của chúng ta.”
Đoàn xe đi rất nhanh, khi Hoắc Kỳ còn đang nói thì nó đã đáp xuống mặt đất. Một vị Thiên nữ áo tím đứng trước xe vén rèm lên, cứ như vậy gương mặt Cẩn Dật tiến vào tầm mắt Thanh Dao.
Cẩn Dật cười nói với nàng: “Thanh Dao, chúng ta lại gặp mặt.”
“Tại sao lại là ngài?” Thanh Dao không để ý lầm bầm một câu.
Hoắc Kỳ cũng nói: “Tại sao lại là ngài?”
Cẩn Dật cười cười, hắn không để ý tới lời của Hoắc Kỳ, vẫn nói với Thanh Dao: “Ta tới đón nàng trở về.”
“Cái gì, Thanh nhi muốn đi theo ngài?” Hoắc Kỳ dường như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, “Làm sao có thể, nếu ngài mang nàng đi, lão thái bà không xốc nóc nhà các ngài lên mới là lạ!”
“Vì sao ta phải xốc nóc nhà ngài ấy.” Thanh âm đơn độc lạnh như băng đột nhiên vang lên sau lưng.
Hoắc Kỳ sợ hết hồn, quay đầu lại đã nhìn thấy Khê phu nhân mặt không biểu tình nhìn hắn, phía sau bà là hai cha con Chân Vũ Đại Đế thần long kiến thủ bất kiến vĩ (). Lần này Hoắc Kỳ không nói gì, buồn bực lui sang một bên.
() Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, ám chỉ sự bí ẩn
“Sư phụ.”
“Phu nhân.”
Khê phu nhân gật đầu một cái, đi tới nói với Thanh Dao: “Thanh nhi con đi cùng Chân Vũ đi.”
“Hả?” Hoắc Kỳ im tiếng từ nãy lại một lần nữa khiếp sợ, “Bà bà bà, bà thật sự là lão. . . . . . là Khê phu nhân?”
Thanh Dao cũng có cảm giác ngoài ý muốn, nhưng hai ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến nàng thấy bất ngờ rồi. Nàng nhớ rõ lời lẽ nghiêm khắc của sư phụ cự tuyệt sư huynh trước khi xuất cốc, vì sao bà lại đột nhiên thay đổi chủ ý?
“Sư phụ, người thật sự muốn con đi?”
“Ta không muốn cho con đi, nhưng sớm muộn gì con cũng phải đi.” Khê phu nhân yêu thương vuốt tóc Thanh Dao, cười mà như không cười, “Đoán chừng sau này nha đầu Dao Cơ biết được lại nổi nóng với ta, có điều chuyện như vậy ai có thể ngăn cản được chứ, aiz! Thật nhanh, ba trăm năm rồi, lại ba trăm năm . . . . . .”
“Sư phụ?”
Thanh Dao không hiểu những lời này của Khê phu nhân rốt cuộc có ý gì, tại sao lại có liên quan đến Dao Cơ. Nhưng Khê phu nhân không có ý muốn giải thích, bà từ từ xoay người, từ từ đi xa.
Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng cảm thấy mái tóc bạc của sư phụ đột nhiên bạc hơn rất nhiều, như sương giáng sáng sớm đầu đông.
“Thanh nhi, đi thôi.” Chân Vũ Đại Đế thấp giọng gọi nàng.
“Sư phụ sao vậy?”
“Hẳn là. . . . . từ muội bà ấy thấy được bản thân mình lúc còn trẻ.” Chân Vũ Đại Đế cảm khái, “Ở độ tuổi xinh đẹp nhất bà đã gặp Viêm Đế, nhưng làm sao địch nổi thời gian. Lưu niên thệ khứ, sát na phương hoa.”
Lưu niên thệ khứ, sát na phương hoa.
Lưu niên thệ khứ, sát na phương hoa. . . . . .
(Tạm dịch : năm xưa qua đi như thời khắc hoa tỏa hương)
Thanh Dao cẩn thận nghiền ngẫm lời của Chân Vũ Đại Đế, một lúc lâu, nàng cũng không phát hiện ra Chân Vũ Đại Đế và Ký Phong đã lên xe.
“Đi thôi.” Cẩn Dật nói, “Nàng có thể về thăm phu nhân bất cứ lúc nào.”
Thanh Dao quay đầu lại nhìn Hoắc Kỳ, bình thường vừa thấy mặt đã gây gổ cãi nhau, hôm nay phải rời đi lại thấy không nỡ.
Hoắc Kỳ trêu nàng: “Ơ, không bỏ được ta à?”
“Đi chết đi, ta ước gì không nhìn thấy ngươi.” Ngoài miệng Thanh Dao đáp trả lại nhưng trong lòng nàng hiểu rõ Hoắc Kỳ chỉ muốn dùng cách này để an ủi nàng.
Xa giá bay lên tận trời cao, gió thổi qua xe, thổi tan mấy phần thanh sầu.
Chân Vũ Đại Đế và Ký Phong ngồi chung một chiếc xe, mà Thanh Dao lại ngồi cùng Cẩn Dật. Cô nam quả nữ ở một không gian lớn như vậy, Thanh Dao cảm thấy cực kỳ khó xử.
Nàng tìm đề tài: “Ngài còn chưa nói với ta, tại sao sau khi sư huynh nghe chuyện của ngài và Phù Vân linh chủ sẽ đáp ứng trở về?”
“Nàng thật sự muốn biết?”
“Ừ.”
Cẩn Dật cẩn thận nhìn Thanh Dao, chỉ thấy đôi mắt nàng bình tĩnh như nước.
Nàng, thật sự đã quên.
“Chuyện này phải nói từ năm ngàn năm trước. Mọi người đều biết chính thê của phụ vương ta là Thiên phi Vũ Thần, nhưng Vũ Thần không phải là mẫu thân ruột của ta. Mẫu phi của ta là thê tử trước đây của phụ vương, phu nhân Thuận Ý, bà là thần nữ của Nam Phương, cho nên thần tiên trên Thiên giới đều quen gọi là Nam Thiên phi. Mẫu phi ta là một điều cấm kỵ ở Thiên giới, có rất ít người nhắc tới bà, ta cũng chỉ nhìn thấy dung mạo bà ở trong một bức tranh.”
“Nam Thiên phi cũng được, Vũ Thần cũng được, tuy nhiên hai người đều không phải là nữ tử mà phụ vương ta yêu. Người mà phụ vương ta tâm tâm niệm niệm, muốn kết hôn thật ra là tiểu nữ nhi của Thiên đế Viêm Đế trước đây – công chúa Dao Cơ.”
“Cái gì?” Thanh Dao trợn to hai mắt, “Ngài ấy yêu Dao Cơ?”
Gương mặt tao nhã của Dao Cơ nhẹ nhàng lướt qua trước mắt nàng, xinh đẹp như vậy, thần bí như vậy. Thanh Dao nhất thời cảm thấy, Dao Cơ được một nam nhân yêu không oán không hối cũng không tính là quá đáng.
“Sau đó thì sao? Sau đó Nam Thiên phi ra sao, tại sao phụ vương ngài không cưới Dao Cơ, lại cưới Vũ Thần?”
“Mẫu phi ta, bà ấy. . . . . .”
“Thiên tôn điện hạ, đã đến Lăng Tiêu bảo điện, mời điện hạ cùng Hàn Nhụy tiên tử xuống xe.” Thanh âm ôn nhu của cung nữ truyền đến, sau đó màn xe bị vén từ bên ngoài.
“Chúng ta xuống xe trước đi, sau này rảnh ta sẽ nói cho nàng nghe.” Cẩn Dật dẫn đầu xuống xe, hắn đưa tay về phía Thanh Dao, “Xuống đây đi Thanh nhi.”
Thanh Dao chưa bao giờ có tiếp xúc thân cận với nam tử, nhưng nếu không đưa tay cho Cẩn Dật, lại có vẻ không lễ phép. Đang do dự bỗng nhiên nghe thấy thanh âm tràn ngập kinh ngạc của một nữ tử.
“Phù Vân linh chủ? Cô cô cô, cô chưa chết?”
Thanh Dao xoay người, thấy một tiên nữ áo tím đang trợn to hai mắt, không thể tin nhìn nàng.
“Thường Nga tiên tử đừng kinh động, nàng không phải là Phù Vân linh chủ, chẳng qua là diện mạo giống nhau thôi.”
“Thật không?” Trong giọng nói của Thường Nga đều là hoài nghi, đương nhiên nàng sẽ không tin lời Cẩn Dật. Phải biết rằng Phù Vân linh chủ là người trong tim Cẩn Dật, hắn không bênh vực người ta mới là lạ.
Thường Nga đang muốn đặt câu hỏi. Chân Vũ Đại Đế đi tới, hắn nói tiếp: “Thiên tôn nói không sai, vị này là sư muội của ta, Hàn nhụy tiên tử, nàng là đệ tử của Khê phu nhân.”
Hàn nhụy tiên tử —— Thanh Dao buồn bực, nàng đúng là hoa lê hàn nhụy tiên tử, nhưng ba trăm năm qua thật sự không có ai gọi nàng như vậy. Chân Vũ Đại Đế nói như vậy nàng thật không quen, mà nàng cũng hoàn toàn không rõ đây là tình cảnh gì.
Theo lời của sư huynh và Cẩn Dật, tiên nữ áo tím này hẳn là Quảng Hàn tiên tử Thường Nga rồi, dường như Thường Nga và Phù Vân linh chủ có khúc mắc, ánh mắt nàng ta nhìn mình có vẻ là lạ. Chẳng lẽ mình thật sự giống Phù Vân linh chủ? Minh Thiệu Tướng quân, Cẩn Dật Thiên tôn, còn có Thường Nga trước mắt, lần đầu tiên nhìn thấy nàng đều nhận là Phù Vân.
Khóe miệng Thường Nga cong lên, trong lời nói của nàng ta cất chứa ẩn ý: “Thì ra là sư muội của Chân Vũ Đại Đế, thứ cho Thường Nga vụng về. Tiên tử và Phù Vân linh chủ thật giống như từ một khuôn khắc ra, tuyệt sắc khuynh thành, không uổng công Minh Thiệu Tướng quân vì nàng ấy mà tinh thần sa sút ba trăm năm. Đúng rồi, nói đến Minh Thiệu Tướng quân, không biết Thiên tôn đã nghe được chuyện này chưa, ngài ấy có chủ ý với Hoa lê tiên tử trong cung Thanh đế, Thiên đế đã hạ chỉ tứ hôn Như Nhã cho ngài ấy.”
“Minh Thiệu muốn kết hôn với Hoa lê tiên tử Như Nhã?” Cẩn Dật cau mày.
“Đúng vậy, ta cũng mới nghe nói. Minh Thiệu Tướng quân sống vô tri vô giác lâu như vậy, ngài ấy có thể nghĩ thông suốt cũng là một chuyện tốt.”
Lúc nói chuyện Thường Nga thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thanh Dao, thấy bộ dạng Thanh Dao như chuyện không liên quan đến mình, nghi ngờ nhất thời của nàng giảm đi một nửa.
Cẩn Dật Thiên tôn thích Phù Vân linh chủ, Phù Vân linh chủ mến mộ Minh Thiệu Tướng quân, đây là chuyện mọi người trên Thiên giới đều biết. Mặc dù cô gái trước mắt có diện mạo giống hệt Phù Vân linh, nhưng nghe thấy chuyện Thiên đế tứ hôn cho Minh Thiệu, nét mặt của nàng ta không khỏi quá mức lạnh nhạt.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là người giống người?
Hay là, nàng ta ngụy trang quá tốt?
Dây dưa một lúc, Thiên quan bên cạnh Thiên đế ra ngoài thúc giục: “Thiên tôn điện hạ, Chân Vũ Đại Đế thần thượng, bệ hạ tuyên mọi người, xin mời đi theo hạ thần.”
Cẩn Dật suy nghĩ một chút, nói với Thanh Dao: “Sợ rằng sẽ gây ra hiểu lầm, nàng che cái này lên đi.”
Hắn đưa tay mở ra trước mặt Thanh Dao, bạch quang chợt lóe, trước mắt bỗng nhiên có một tấm tơ lụa. Thanh Dao suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, ngộ nhỡ tất cả mọi người coi nàng là Phù Vân linh chủ, đoán chừng còn tưởng rằng nhìn thấy quỷ. Nàng không nói hai lời nhận lấy, che mặt lại.
Trên khăn lụa có pháp lực của Cẩn Dật, nó tựa như một dạng kết giới có thể che giấu hoàn toàn dung nhan của Thanh Dao.
Cẩn Dật thừa nhận mình làm như vậy là có tư tâm, thật vất vả Thanh Dao mới tránh được một kiếp, hắn muốn nàng trở lại, lại không thể khiến cho nàng bị bất cứ tổn thương gì. Chỉ có như vậy mới có thể lừa gạt được ánh mắt của đám thần tiên trên đại điện kia, còn có. . . . . . hắn ta.