Mình gặp em lần đầu vào ngày 9/07/2012, nhưng lần đi chơi đầu tiên là chủ nhật 15/07/2012, đó là hôm đi nhậu, nếu tính từ ngày đầu gặp nhau tới ngày thứ 49 thì bây giờ mình chỉ còn hơn 20 ngày cho tình yêu này. Thời gian qua rất nhanh. Liệu có đủ thời gian cho mình không?
Sáng này mình thức dậy khoảng 8h, mình nhận được tin nhắn của em gia sư như mọi ngày. Em dậy sớm đơn thuần chỉ là tập thể dục ư? Chắc là vậy, chỉ là tập thể dục. Mình nhắn tin lại cho em gia sư như mọi lần chắc tới trưa em mới rep nếu không phải đi học.
…
Mấy hôm nay không thấy nhỏ H nhắn tin cũng không thấy số máy đuôi 37 nhá máy. Chắc chán rồi
…
Mình nhắn tin cho nhỏ Ban, chúc nhỏ ngày mới vui vẻ, nhỏ Ban nhắn tin lại liền. Sau cái lúc mình và nhỏ trao đổi hình ảnh, thấy nhỏ nói chuyện nhiệt tình hơn. Nói 1 chút về nhỏ Ban, mình chưa gặp nhưng theo nhỏ nói thì nhỏ cao 1m50, xem hình thì mình không thấy thấp lắm, nhìn nhỏ tròn người, không quá mập. Nhìn cũng được. Nhỏ nhắn tin với mình qua lại
Mình nghĩ là thời gian thì phải quý báu, phải tận dụng cơ hội để tìm hiểu về em gia sư từ nhỏ Ban, người đáng tin nhất trong những người có thể biết về em gia sư. Qua giờ nhắn tin, mình nhắn tin như người bạn, cố gắng hết mức không gây cho nhỏ hiểu lầm. Mình không quá rạch ròi nhưng cũng ko thể quá thân mật. Lợi dụng nhỏ Ban mình cũng thấy kì. Cứ thấy sao sao.
- ‘tối nay B rảnh ko?’, mình hỏi, nếu được thì tối nay gặp luôn, càng để lâu càng phiền, đêm càng dài càng lắm mộng. Nhiều chuyện sẽ phát sinh lắm.
- ‘tối nay em rảnh. Có gì ko anh?’, nhỏ Ban nhắn tin,
- ‘anh muốn gặp em đó mà, bữa này nghỉ hè chán quá’, mình nhắn tin và hi vọng nhỏ đồng ý, nhỏ Ban nói là rảnh cơ mà.
- ‘tối nay hả? uhm, để em suy nghĩ, mà em xấu lắm nha’, nhỏ nhắn tin. Mình thấy áy náy quá.
- ‘trời, có gì đâu, anh đâu quan trọng đẹp xấu’, mình nói.
- ‘uhm, vậy mấy giờ gặp anh được’, nhỏ nhắn tin.
- ‘mấy giờ em rảnh?’, mình hỏi
Sau đó mình và nhỏ quyết định là hẹn nhau lúc 7h tối ở gần chỗ dh công nghiệp, nhỏ Ban nhà gần đó, mình thấy nhỏ cũng hơi lưỡng lự, nhưng mình nói quá nên nhỏ đồng ý gặp mặt. Vậy là tiến thêm được 1 bước rồi. Xong chuyện mình sẽ nói lời xin lỗi. Nói qua 1 chút là lúc nhắn tin, nhỏ có vẻ tin tưởng mình do mình nói có quen người bạn của nhỏ và người đó cho số điện thoại. Nên nhỏ ko hoài nghi nhiều vì mình biết tên nhỏ luôn.
Theo những dữ liệu mà mình có rồi suy luận thì nhỏ Ban với em gia sư của mình là đồng hương, có thể gần nhà nhau dưới quê. Còn việc em gia sư ghi số điện thoại nhỏ Ban là do em gia sư lên thành phố ở với ba, sau gặp lại xin số điện thoại. Chắc chắn nhỏ Ban sẽ biết về em gia sư, mà cũng có thể là biết nhiều thứ nên mình gặp nhỏ, tạo niềm tin ở nhỏ. Tìm mọi cách để nhỏ nói cho mình nghe, mình sẽ hiểu thêm nhiều thứ. Mình chọn thời gian 7h là để mình nói với mẹ đi học, tạm cho mẹ quên việc mình và em gia sư. Mẹ mà phát hiện nhiều quá thì không ổn.
p/s: mình up tới đây, mấy thím thông cảm, mình sẽ up nhanh nhất có thế, nếu viết xong, tối nay mình đi gặp nhỏ Ban, nên nói chuyện như thế nào, và có nên hỏi nhỏ Ban???
Sau khi bị mấy thím gạch quá vì cái ngu hẹn với nhỏ Ban, thực tình thì em làm mọi thứ vì muốn hiểu rõ quá khứ em gia sư, không phải đơn thuần vì tò mò mà do em còn muốn hiểu rõ để có thể làm gì đó chấm dứt cái dai dẳng kéo dài từ quá khứ đến tận hiện tại. Ở em gia sư còn nhiều uẩn khúc làm em ấy không thể nhẹ lòng mà tiếp tục gì đó. Thứ mình hi vọng có thể làm là chấm dứt quá khứ đó, đành rằng quá khứ là quá khứ nhưng mình nên làm gì đó cho cái quá khứ chưa dứt được. Hơi hão huyền nhưng mình có ý định đó.
Khi quá khứ không đơn thuần là thứ đã qua, nó dai dẳng và còn nhiều hệ lụy tới hiện tại thì mình nghĩ lãng quên nó không phải là cách, khi cái quá khứ đó vẫn có thể đâm vài nhát dao chí mạng vào hiện tại.
Vài người khuyên mình nên xác định lại tình cảm, vì sợ đơn thuần là ham muốn là đòi hỏi được hiểu, được chinh phục, sợ đó không phải là yêu mà chỉ là cơn say nắng mình gặp 1 người thấy dễ thương, bắt mắt rồi lầm tưởng là yêu. Mình phải làm gì, làm thế nào để biết chính xác có phải là yêu không, và sao là ngộ nhận sao là yêu thật?? Tình yêu là thứ mơ hồ và đâu nắm bắt được, người ta ở bên nhau cảm giác yêu thương nồng nhiệt và muốn bên người đó, thì đó là yêu hay ngộ nhận là yêu. Mình không rõ, mình mạn phép cho đó là yêu, vì thứ mình muốn là có em gia sư trong đời, ở bên em chia sẻ với em, cái cảm giác muốn được yêu người đó thật nhiều. Chẳng lẽ cứ sợ đó là ngộ nhận rồi bỏ cuộc. Vì mình đi tới đây, và cảm giác trong mình là thực, nên cho phép mình gọi đó là yêu. Vội vàng hay ngộ nhận thì hồi sau mới rõ, giờ có muốn cũng không thể biết được có phải là ngộ nhận hay là yêu.
Mình dù nào cũng muốn đi tới cùng con đường mình đã muốn đi ngay từ đầu cho tới khi không thể đi nữa.
Nói về cái việc mình hẹn nhỏ Ban mà mọi người là cho là sai lầm, mình quyết định không đi gặp nhỏ nữa nhưng vì đã có hẹn với nhỏ nên mình nhờ thằng bạn đi. Phải năn nỉ hăm dọa đủ kiểu nó mới chịu đi, ý định là nó nói nó đưa hình của thằng bạn vì sợ nhỏ Ban chê xấu ko dám gặp. Mình cho nó coi những tin nhắn để nắm thông tin, và nó đã đi gặp nhỏ Ban giúp mình.
Mình ở nhà và đợi nó về.
Và thông tin sau cuộc gặp đó mà thằng bạn mình nói lại là nhỏ Ban hiền lắm, nhỏ ko có chút nghi ngờ gì, thằng bạn chỉ tới nói chuyện qua loa vớ vẩn rồi về, chẳng tìm được thông tin gì. Nó cũng đã nhờ nhỏ Ban xóa hình của mình, ngay đó nó send cho nhỏ tấm hình của nó (chi tiết này là mình dặn nó ráng làm cho khéo). Mình cho thằng bạn cái sim mình dùng nhắn tin với nhỏ Ban luôn. Nghĩ lại cũng thấy có lỗi với nhỏ Ban khi đem nhỏ ra làm trò, tuy rằng mọi chuyện chưa đi quá xa, tạm thời cũng ổn thỏa.
Kết quả của buổi tối gặp nhỏ Ban của thằng bạn là mình phải mời nó chầu nhậu.
Tối hôm đó khi qua nhà thằng bạn nhờ, dặn dò nó. Tới khi nó đi mình chạy về nhà, mình không lên nhà vì mình nói mẹ là đi học rồi. Mình ra ngoài uống cà phê, tới khoảng 8h30 thì trở vô, ngồi đợi em gia sư.
Nghĩ lại mới thấy mình quá đáng, đọc nhật kí, tìm hiểu lung tung. Thề là mình chẳng có ý xấu nhưng dù gì cũng quà xâm phạm, mình dặn lòng là lát về xóa bản chụp nhật kí với bản photo quyển nhật kí luôn. Mình vẫn muốn biết mọi thứ, dù nhiều người khuyên ko nên.
Em gia sư xuống thì thấy mình ngồi đợi sẵn, em chạy tới quàng tay vào tay mình, mình thấy vừa ngạc nhiên vừa ấm áp.
- ‘nếu lấy vợ lấy chồng mà có cảm giác khi về nhà, có người đợi thì em muốn lấy chồng quá’, em gia sư nói, như đang nghĩ ngợi nhiều lắm.
- ‘nếu vậy anh cũng muốn lấy vợ’, mình nói
- ‘haha, ai mà lấy anh, ế nhệ bán rẻ ko ai mua’, em nói đúng kiểu châm chọc, rồi cười haha, nhìn em cười thấy thanh thản và đáng yêu lắm.
- ‘em lấy chứ ai, ế vậy mà em mê’, mình nói, cũng cười, 2 đứa vẫn quàng tay nhau. Y chang 1 đôi yêu nhau
- ‘uhm mê’, em nói rồi cầm tay mình lên, nhìn nhìn, lúc này mình và em đã ra phía bên ngoài chung cư và ngồi trên bậc đá.
Mình để yên cho em nhìn, không biết em làm gì mà nhìn say mê
- ‘anh ko có đồng hồ’, em nói, thì ra là kiếm cái đồng hồ, tay chân mình đó giờ không đeo gì. Hồi đó mẹ có mua 1 cái đồng hồ cho đeo, mà đeo vướng víu rồi đi tắm cũng phiền lắm nên rồi sau bị mất. Từ đó tới giờ chẳng đeo gì
- ‘anh ko thik đeo đồng hồ hay cái gì trên tay, vướng víu lắm’, mình nói, em vẫn cầm tay mình. Em im lặng, nghe mình nói. Không biết nghĩ ngợi gì, em nói
- ‘em cho anh đồng hồ nha’, em nói, mình đang nghĩ em sẽ tặng đồng hồ cho mình hay gì đó tương tự thế
- ‘thôi, anh ko đeo, em mua chi tốn tiền’, mình nói tỉnh bơ, em vẫn cầm tay mình, nhưng đã đưa cao lên hơn. Mình thấy em có vẻ như nén cười, mình không hiểu em định làm gì, chuyện có gì đâu mà cười. Mình tò mò, đang ko biết sao em muốn cười và nén cười thì thấy em đang cắn mình, giật ra không kịp, em há miệng cắn hay cổ tay, chỗ người ta hay đep đồng hồ. EM gia sư cắn khá mạnh, sao em nhả ra thì có nguyên hình tròn, em gia sư cười phá lên
- ‘tặng anh đồng hồ,ahaha’, em cười giòn tan, không thể tưởng tượng nổi em có nhiều trò quá, nhìn em mình thấy vui, mới cách đây 1, 2 phút còn nghĩ em sẽ mua cái đồng hồ tặng, thì ra là vậy.
- ‘haha, thì ra vậy, bó tay em luôn’, mình cũng cười. Sau đó em lấy bút trong cặp, cây bút lông nhỏ màu đen, em lại cầm tay mình, mình nhìn xem em làm gì, em lấy bút vẽ số và kim đồng hồ lên, làm như cái đồng hồ thật. Mình ngồi cười nhìn em làm mọi thứ say mê.
Em làm xong, tự khen đẹp rồi cười. Mình vui lắm khi nhìn thấy em cười. Em giống gió mùa hạ, mát rượi và thoải mái
Mình nhẹ hôn mà vào má em, tại mình muốn thế, cứ làm theo bản năng thôi. Thấy bình yên và nhẹ nhàng, em thoáng ngạc nhiên rồi cười. Mình và em nói chuyện thêm lát rồi em về, mình nói đưa em về nhưng em nói không kêu mình lên nhà, khi nào về tới em nhắn tin.
Hôm nay, mình lại vui, ngày thứ 2 làm người yêu. Những lăn tăn trong lòng về những chuyện lung tung đã dần lắng xuống. Mai nắng sẽ lại lên mà.
thứ tư: ngày thứ 3 làm người yêu.
Sáng này mình thức dậy, có tin nhắn như mọi ngày của em gia sư, thêm đó là tin nhắn của thằng HA, chửi bậy bạ. Mình chẳng thèm quan tâm nó, chẳng thể để nó làm nhiễu tâm trí của mình nữa. Em gia sư giờ chắc đang trong lớp học.
Mình đứng ngoài cửa sổ phòng mình, thẳng xuống hồ bơi, cũng có nhiều người đang bơi. Sáng hôm nay trời rất đẹp, nắng tươi lắm. Mình nhìn tay mình, vẫn còn vết của cây bút nhưng dấu răng của em gia sư thì mất tiêu rồi.
Nhớ lại hôm qua,lúc đi về em còn nán lại hỏi mình
- ‘ anh T ế vợ, mấy giờ rồi’, rồi em cười, mình béo má em rồi em đi về. Em đáng yêu lắm, trong mắt mình là thế.
Ngày thứ 3 yêu nhau, vào một buổi sáng thức dậy. Mình nhớ em da diết. Dạo gần đây, khi mới thức dậy, người đầu tiên mình nghĩ tới và muốn gặp nhất là em gia sư. Như thằng mới biết yêu và yêu mọi thứ thuộc về người nó yêu. Tâm trạng mình giống thế.
Mình đánh răng, ăn sáng rồi làm mọi thứ thật nhanh, mình quyết định tới trường em, cho em 1 bất ngờ vào ngày thứ 3 yêu nhau. Mình định sẽ mua cho em loại kẹo em hay ăn, mình còn định mua hoa. Nhưng sợ sến quá nên thôi ý định đó. Mình sẽ đợi em ra học. Đúng là rảnh người ta nghĩ ra nhiều thứ. Mốc 3 ngày trong tình yêu đầu, chắc cũng đáng để nhớ.
Mình làm đúng những thứ mình nghĩ, chạy xuống lấy xe, đi mua kẹo. Loại kẹo em gia sư hay ăn khi buồn là loại kẹo mình thấy rất ít bán, may mà mình biết 1 chỗ bán. Chỗ đó vừa bán đồ chơi vừa bán kẹo cho con nít, hồi đó mình có dắt thằng em đi mua đồ chơi ở đó. Mình mua 1 lốc luôn, 5k 1 cây kẹo xanh xanh đỏ đỏ. Chắc em sẽ thích. Mình chạy tới trường em gia sư. Tâm trạng của mình vui, của 1 người đang yêu.
Chạy tới trường em đã khoảng hơn 10h, nghe em tối qua nói là sáng nay học tới 11h xong. Mình không nhắn tin cho em gia sư, định cho em bất ngờ mà. Mình lựa chỗ ngay gốc cây trước trường ở cổng chính. Mình tin nếu em đi ra bằng cổng sau của lối đi giữ xe thì mình sẽ thấy em chứ em không thấy mình. Chắc em gia sư của mình sẽ ngạc nhiên lắm, mình nghĩ thế.
Ngồi đợi mà không thấy chán vì mình bận tưởng tượng tới gương mặt em gia sư khi thấy mình. Em sẽ cười tươi thật tươi cho xem, mình và em sẽ đi uống trà sữa, mình sẽ đưa cây kẹo cho em, em sẽ vui lắm đây.
Tới gần 11h thì mình bắt đầu căng mắt nhìn, nãy giờ cũng nhìn, nhưng cũng lác đác sinh viên ra về à. Mình đang chăm chú nhìn, thì trời không phụ lòng người, mình đã thấy em gia sư của mình, em chạy ra khỏi trường, mình đang định chạy theo, thì thấy em dừng xe lại chỗ gốc cây quán nước mía gần đó, mình đang tò mò, không biết em làm gì. Mình nghĩ em lấy đồ gì, bọn con gái phải che kín mít mới chịu mà. Mình nhìn thấy em lấy điện thoại ra, em gọi. Hơi điên khùng nhưng mình nghĩ em gọi cho mình, mình lấy điện thoại của mình ra nhìn, không có thấy gì. Mình nhìn em gia sư, không biết em gọi cho ai mà đang đi phải dừng lại. Mình nghĩ thế nên đứng tại chỗ quan sát, em nói chuyện cũng rất nhanh, khoảng 1p rồi em bỏ điện thoại vào túi, hôm nay em mặc áo rộng rộng màu xanh lá, với quần jean và mang giày thể thao. Em ko mặc áo khoác, ko sợ đen.
Em cất điện thoại rồi mà em vẫn chưa đi, không biết hẹn ai và đứng đó đợi ai. Một nỗi lo mơ hồ, chẳng lẽ mọi thứ không thể suôn sẻ với mình. Mình hi vọng em để quên tập và nhờ bạn mang ra dùm. Nhưng hình như không phải thế?. Mình bắt đầu thấy lo lo, dự tính chuyện không hay rồi. Mình đứng đó đợi em sẽ làm gì. Chắc chắn em không thể thấy mình trừ khi em quay đầu lại vì em và mình đứng cùng chiều,xe quay về cùng hướng. Nhìn xa xa, thấy em nhỏ xíu.
Đợi 1 lát thì có người đàn ông tới, anh ta đi SH màu đen và mình đoán là lớn hơn mình và em gia sư, nhìn chững chạc ra dáng người đi làm rồi, mình choáng váng nghĩ mơ hồ về mối quan hệ giữa em gia sư và anh ta. Nhìn anh ta có vẻ giàu có. Phải chăng giống như phim, và đời thì không thể như mơ. Mình thoáng ý nghĩ lung tung rằng em và ng đàn ông đi SH có gì với nhau. Mình thấy mệt mỏi.
Thực tình mình ko nghĩ kế hoạch của mình lại thành ra như thế, từ ý định làm em bất ngờ tới việc mình đứng dưới gốc cây nhìn em và người đi SH đang nói gì đấy. Đúng là người tính không bằng trời tính. Ở xa xa đó, em gia sư và hắn ta nói gì đó, rồi họ chạy đi mất. Mình thảng thốt, rồi bình tĩnh chạy theo. Lòng cầu nguyện trời đất là mọi thứ đừng như mình nghĩ, mình đang nghĩ lung tung lắm. Mới ngày thứ 3 àh, đừng hãm hại một thằng mới bước vào ngày yêu thứ 3.
Em gia sư và người đi SH chạy gần như song song. Mình chạy sau và giữ 1 khoảng cách an toàn để khỏi bị phát hiện. Tâm trạng mình tệ hẳn, vừa hi vọng vừa thất vọng, hi vọng ko như mình nghĩ, thất vọng vì đời trái ngang. Nhưng mình vẫn giữ bình tĩnh được. Mình sẽ biết chuyện gì xảy ra nhanh thôi. Có 1 chi tiết làm mình đỡ lo, là mình không thấy em gia sư cười với ng đàn ông đó. Mình biết chi tiết vớ vẩn đó chẳng nói lên gì nhiều, nhưng cũng an ủi là ít nhất em không tỏ ra thân mật quá với hắn
Mình sợ lắm, nếu họ rẽ vào khách sạn hay nhà nghỉ như mình đang nghĩ, quá tồi tệ khi nghĩ thế. Nhưng mình thấy bất an. Cảnh này hay có trên phim, mình hi vọng em gia sư của mình không thế.
Chạy hết con đường hướng ra phía sân bay Tân Sơn Nhất, em gia sư vào hắn rẽ vào quán cà phê gần đó, mình thở phào. Không như mình nghĩ. Nhưng mình không biết chuyện gì đang xảy ra, người đàn ông đó là ai, em gia sư đi vào trước, hắn ta đi liền theo sau, mình đứng xa xa đợi em và hắn vào rồi, mình mới đi vào theo. Nhìn dáo dác thì thấy em gia sư với hắn đang ngồi ở góc gần cuối, ngồi ngay dưới gốc cây. 2 người ngồi đối diện. Mình nhìn em gia sư, tự dưng mình thấy buồn buồn. Là ghen tức hay thất vọng vì em ko thể đi trà sữa với mình như mình nghĩ??
Mình chọn cái bàn gần đó, không quá gần cũng không quá xa, may mắn là em gia sư ngồi quay lưng lại với lối vào nên chắc em không thấy mình. Mình ngồi cũng gần 1 cái cây, mình nhìn thấy em từ sau lưng, nhưng hơi khuất, chắc để ý kĩ em mới thấy mình. Nếu thấy, chắc mọi thứ vỡ tan tành hay trở nên vô cùng tồi tệ. Mình không thể thấy diễn biến trên mặt em gia sư, chỉ thấy sau lưng, nhưng mình nhìn thấy người đàn ông đi SH, anh ta cao ráo và có vẻ cũng thành đạt, anh ta có mang cặp táp và mặc quần tây, áo sơ mi. Nhìn khác hẳn với phong cách của HA. Không biết mối quan hệ giữa em gia sư và ông ta là gì.
Tâm trạng mình thấy tệ…
Mình không thể nghe thấy em gia sư và anh ta nói gì, vì quá xa, mình cũng không thấy mặt em gia sư. Chỉ biết, lúc này em đang khoanh tay. Gương mặt người đàn ông ko biểu lộ nhiều cảm xúc. Nhưng mình nghĩ câu chuyện của họ không thoải mái cho lắm. Mình thấy anh ta nghe em gia sư nói gì đó, rồi anh ta chau mày, có vẻ không vui. Anh ta cũng nói gì đó như kiểu khẩn thiết và nhiệt tình lắm. EM gia sư vẫn khoanh tay, mình vẫn ko thể đoán được là em gia sư và anh ta đang nói chuyện gì. Mình muốn biết lắm mối quan hệ giữa họ. Có khi nào anh ta là C, người mà nhỏ H nói là người yêu của chị Q mà bị em gia sư giựt mất?
Hạnh phúc đúng thật khó kiếm và mình thấy nặng lòng... Đó càng là lí do để mình hiểu rõ ngọn ngành, ko phải để điều tra, mà chắc chắn những thứ mình đang chứng kiến liên quan trực tiếp từ quá khứ tới hiện tại. Ở trên cao Những tia nắng vẫn cố gắng len qua những tán cây.
Mình nhớ tới lúc em ngồi sau mình, dựa vào lưng mình, đeo tai nghe vào tai mình, rồi khóc, bài hát có câu: ‘về đâu anh hỡi ngày mưa đã qua đi lâu thật lâu, mà sao có nắng hoài vẫn chưa hong khô niềm đau’, mình thấy mình trơ trọi, tự dưng thấy thế. Mình đợi lời giải thích từ em, mình là người yêu của em và chắc có đủ tư cách để biết chuyện gì đang xảy ra. Tình hình ở bàn của em gia sư có vẻ căng thẳng, mình nhín thấy người đàn ông đó ra sức nói gì đó, như vẻ thuyết phục, ma em gia sư thì lại không nghe, hai người gần như cãi nhau. Sau em gia sư đứng lên, ông ta cũng đứng lên, em gia sư nói 1 câu gần như quát: ‘ đừng đi theo tôi’, mình nghe thế, rồi em bỏ đi. Mình không hiểu chuyện gì nhưng cũng an tâm, ít nhất đó không phải là em gia sư có quan hệ tình cảm gì mới người đàn ông đó. Mình thấy tâm trạng đỡ hơn.
Em gia sư đi ra ngoài, anh ta nán lại trả tiền, nhưng ko đuổi theo. Ly nước cam trên bàn vẫn còn nguyên, em gia sư có vẻ tức giận. Mình tò mò nếu không thích sao phải gặp, có lí do gì chăng???
Mình cũng tính tiền, lúc nãy giữ xe, mình đã cẩn thận cho xe vào góc khuất nhất, nên chắc em gia sư ko biết sự hiện diện của mình nãy giờ. Mình đi về với tâm trạng khó chịu lắm.
Mình về nhà, lên phòng, mấy hũ kẹo còn để trong cặp, thế là toi mất 1 ngày mình nghĩ sẽ đẹp thật đẹp vui thật vui. Mình đang định nhắn tin với em gia sư, hỏi em đi đâu? Thì có điện thoại của em gia sư
- ‘chiều em gặp anh nha’, em nói. Mình còn khó chịu vì việc lúc nãy
- ‘uhm, mà có chuyện gì hả?’, mình nói
- ‘uhm, em muốn nói chuyện này’, em nói, giọng nghe buồn và mệt. Mình ko biết em sẽ nói chuyện gì, nhưng hi vọng em không giấu mình chuyện khi nãy.
- ‘uhm, mấy giờ anh tới đón em được?’, mình hỏi, hi vọng đừng có lừa dối ở đây.
- ‘2h chiều nha’, em nói
Mình uhm, định hỏi em đi đâu, nhưng thôi, dù gì lát cũng gặp. Mình sẽ để em nói vậy
…
2h chiều, mình tới gặp em gia sư, như mọi lần em đứng sẵn đầu hẻm đợi, hôm nay em ăn mặc rất đơn giản, em mặc áo sơ mi trắng và quần jean, không váy xòe hay quần áo đầy màu sắc, em cười với mình, thoáng mệt mỏi. Tự dưng bực tức và khó chịu nãy giờ của mình tan biến, mình chỉ thấy thương em.
Mình và em vào quán cà phê có nhiều cây trên đường TH, mình và em ngồi cạnh nhau, em gia sư hôm nay ít nói lắm, chắc có chuyện nghiêm trọng
- ‘em bệnh àh? Nhìn em mệt mỏi’, mình nói, chuyện gì đã xảy ra
- ‘không có, em muốn nói chuyện này’, em nói, giọng nho nhỏ, chắc muốn chia sẻ lắm, mình đã bao giờ thấy hình ảnh này từ em đâu. Em gia sư mệt mỏi thấy rõ,không hiểu người đàn ông đó là ai mà có thể tác động tới em như thế, mình thấy khó hiểu
- ‘uhm, anh nghe nè, em nói đi’, mình nói, muốn nghe lắm rồi. Mình sẽ hiểu rõ hơn phần nào đó
- ‘hồi trưa em đi học về, em gặp 1 người’, em nói, mình thấy vui khi em nói thế, em đã ko lừa dối mình
- ‘uhm, em gặp ai’, mình nói, cơ hội để em nói như thế này ko nhiều, mình sẽ tận dụng để tìm hiểu thêm.
- ‘người hơn em 6t, em từng nói đó’, nghe tới đây mình thót cả tim, thì ra là C.
- ‘uhm, sao em gặp anh ta?’, mình hỏi
- ‘anh ta gọi điện cho em suốt buổi sáng, kêu muốn gặp em, nên lúc ra về em gặp anh ấy’, em nói chậm rại. Mình thấy rất lạ thái độ của em lạ lắm, khác mọi ngày, em ko hoạt bát hay tỉnh bơ như nhiều lần. Sao anh ta muốn gặp em phải gặp, chắc chắn có chuyện gì
- ‘sao em gặp chi, anh ta gặp em làm gì?’, mình hỏi
- ‘tại có chuyện, anh ta gặp em kêu muốn quay lại’, em nói, mình hoảng hồn, sao lại thế? Sao em lại buồn, anh ta đe dọa gì em àh?
- ‘uhm, em tính sao’, mình nói, thấy tâm trạng kì kì.
- ‘tính gì đâu, em ko quay lại đâu’, em nói, có vẻ hơi bực.
Chẳng lẽ chuyện chỉ đơn giản thế, mình im lặng, em cũng im lặng. Em có vẻ suy nghĩ lung lắm, sau em nói
- ‘em kể chuyện này anh nghe nha’, em nói, hơi rụt rè, mình mừng lắm. Em đã mở lòng ra với mình.
- ‘uhm, em kể đi’, mình nói, lắng nghe hết sức. Nói 1 chuyện có vẻ khó nói, em sẽ nhẹ lòng, hi vọng thế
- ‘anh ấy là bồ chị Q’, em nói, có vẻ rất khó khăn để nói được câu ấy. Mình thấy thương em lắm.
- ‘bồ của chị Q, sao quen em?’, mình hỏi
- ‘em quen anh ấy đầu lớp 10, lúc đó em còn nhỏ lắm, hoàn toàn chưa biết gì’, em nói, rất rõ ràng. Mình nhìn mắt em như có màn mưa. Mình lắng nghe hết sức, không biết hồi lớp 10, anh ta đã quen chị Q chưa.
- ‘đó là mối tình đầu của em’, em nói rồi thở ra. Mình thấy xót xót
Mình im lặng, im lặng lắng nghe và cảm thông. Em gia sư nói tiếp
- ‘ em ko biết anh ấy quen chị Q, em cũng ko cố ý yêu anh ấy. Em quen anh ấy 1 thời gian dài lén lút vì mẹ em ko cho quen ng yêu’
- ‘vậy anh ta có biết chị Q và em là chị em ko?’, mình hỏi
- ‘hình như biết’, em nói. Mình im lặng vì thấy em muốn nói tiếp
- ‘rồi chuyện vỡ lở khi chị Q phát hiện, em vỡ vụn, trước đó vài ngày anh ta nói câu chia tay, em đau khổ lắm vì thấy đang vui vẻ. Chị Q dẫn anh về nhà ra mắt ba mẹ, khi đó chị Q đã biết anh ta có quen em, em vừa ngỡ ngàng vừa đau khổ’, em gia sư nói tới đó, mình thấy đau đau, vậy chuyện gì đã xảy ra tiếp theo??
- ‘em ko dám hé răng, em sợ lắm, rồi 1 ngày chuyện kia xảy ra’, em kể, càng ngày giọng càng nhỏ. Chắc chắn em đang lo lắng và cô độc lắm. Mình tin vào cảm giác của mình
- ‘chuyện gì?’, mình hỏi, mình đoán là chữ HIẾP. Mình ko muốn em kể nữa, sợ em đau đớn, nhưng mình muốn em nói ra,1 lần thôi, rồi đế tất cả thành dĩ vãng đã qua. Nhẹ nhõm và thanh thản. Mình sẽ luôn yêu em, dù như thế nào.
- ‘hôm đó em ở nhà 1 mình, anh ta tới chơi, và HIẾP em’, em nói dứt câu, nước mắt lăn. Mình tin không thể là giả dối được
- ‘không sao, qua rồi’, mình nói, ôm em vào lòng, thấy em đáng thương lắm
- ‘ để em nói’, em nói, gạt nước mắt.
- ‘rồi chị Q nói em là ham trai, dâm tặc, quyến rũ bồ chị, ba em cũng từ đó mà bệnh rồi chết, và mọi thứ tới bây giờ’, em nói, nước mắt cứ lăn, em cứ nói, rất khó nhọc nhưng kiên quyết nói ra. Lòng mình cũng đau, đau như xé. Cảm giác vừa căm giận vừa khinh bỉ người đàn ông đó. Ghê tởm. Còn nhiều thứ lằng nhằng mình chưa rõ nhưng mình biết là không nên hỏi. Kể được tới đó chắc là quá sức chịu đựng của em rồi
p/s: mấy hôm nay mình bận, không viết nhiều được.
Nhiều ng nói mình viết ngày càng dở, chuyện ngày càng nhạt. Mình không biết làm sao để thêm muối, nên chắc sẽ ngừng viết. Vì mọi người đang hi vọng đây là 1 câu truyện và mình phải là 1 nhà văn, viết thật hay. Mình viết mọi thứ theo những thứ minh trải qua, theo cảm xúc nên ko thể viết hay đc, mình cũng ko phải nhà văn, mình cực ghét môn văn luôn.
Cám ơn tất cả mọi người đã ủng hộ mình
Update ngày 04/08/2012: thứ 7: ngày thứ 6 làm người yêu
Như đã hẹn, hôm nay mình và em gia sư đi biển. Tối hôm qua mình cứ nôn nao thế nào, nằm trằn trọc mãi tới hơn 1h mới ngủ, mà sáng thì 5h đã mở mắt trong khi mình hẹn đồng hồ 7h vì mình và em gia sư hẹn nhau 8h gặp.
5h sáng, mình định ngủ tiếp nhưng không ngủ được, lần đầu được đi chơi xa với người mình yêu nên tâm trạng cứ nôn nao khấp khởi đến khó ngủ. Mình nằm mãi mong tới 8h nhanh nhanh, nằm 1 lúc mới tới 5h30, mình nhận được tin nhắn của em gia sư như mọi ngày
- ‘dậy đi, ngủ như heo’, mình cười với cái tin nhắn giống như mỗi ngày nhưng lại làm mình thấy vui như lần đầu tiên thấy nó
- ‘ah ha, dậy rồi nha không biết ai là heo àh’, mình nhắn tin và chờ đợi sự ngạc nhiên của em gia sư. Mình lại tò mò không hiểu sao đi chơi thì em vẫn dậy sớm thế, em không biết tranh thủ ngủ àh. Chậc, chắc tại thói quen.
- ‘anh ham đi tới ko ngủ đc àh, haha’, em gia sư nhắn tin liền, vẫn cái điệu châm chọc ấy.
- ‘anh quen dậy sớm vậy đó, hehe’, mình nt lại
- ‘gớm, xạo chết, mọi bữa ngủ trương lên, thôi em đi chuẩn bị, lát 8h nha’, em gia sư nhắn tin. Mình trả lời, em gia sư cũng nôn đi quá mà đâu phải riêng mình. Mình với tâm trạng rất thoải mái, hí ha hí hứng vì biết sắp tới sẽ là khoảng thời gian rất vui cho 1 mối tình. Mình và em sẽ làm những gì ở biển Vũng Tàu, chắc chắn sẽ rất vui. Mình dự định sẽ cùng em gia sư của mình rong ruổi khắp Vũng Tàu, mình từng đi Vũng Tàu rất nhiều lần từ nhỏ tới lớn, nhưng hình như chưa bao giờ có cảm giác thích thú như lần này.
Nhớ lại tối hôm qua, em gia sư nói: ‘em mong tới sáng để đi quá, hic khó ngủ luôn’. Cả 2 đứa đều mong chờ những thứ vui vẻ,tươi đẹp.
…
Nói lại chút về cái vụ em gia sư và mình nói chuyện về C, hắn ta đành rằng là người ko đàng hoàng sau tất cả những chuyện đã làm với em gia sư, nhưng vấn đề mình không hiểu là sao em gia sư vẫn chịu gặp mặt hắn và sao hắn lại muốn quay lại với em gia sư để làm gì? Chuyện nếu em gia sư bỏ qua và quay lại thì 2 người cũng mãi mãi không thể có kết quả tốt nếu vẫn còn có gia đình, bạn bè và quê hương. Em gia sư có nói về chữ HẬN trong quyển nhật kí, là em sẽ trả lại cho họ tất cả những thứ em phải nhận. Thực tình mình chưa hiểu rõ lắm về những thứ quanh em dù nó đã bắt đầu mở ra, cứ đi tiếp thôi thì sẽ thấy được những thứ có trên đường, còn đứng 1 chỗ mà hỏi cũng chẳng thấy gì.
Ban đầu với mình em là cô gia sư dáng cao cao gầy gầy, tóc cột cao và nhìn hiền lành, sau đó em trở thành cô gái trong bộ đầm bó sát và nhả khó chuyên nghiệp, sau đó em lại là cô nàng thích mặc váy đầy mộng mơ, rồi lại là cô nàng hay châm chọc, thích đùa rồi cười haha. Mình vẫn chưa đủ khả năng nắm bắt những thứ đang diễn ra trong con người em,nó đa chiều và không thể lường.
…
Mình xin mẹ đi chơi từ thứ 5, mình nói là đi họp lớp cấp 3, bạn bè lâu ngày gặp mặt và xin tiền. Mẹ mình đồng ý dễ dàng vì mình ít khi xin đi xa, mẹ chỉ dặn mình đi cẩn thận và không uống rượu bia, mẹ còn dặn mình đi đâu đi nhớ để ý xe dạo này nhiều trộm cắp lắm. Mình không nói là mình đi biển Vũng Tàu mà mình nói mình đi Bến Tre, cho mẹ khỏi nghi ngờ. Mình vì sợ em gia sư nếu xin nghỉ tối thứ 7 nữa thì nghỉ nhiều rồi nên mình bày chuyện cho thằng em đòi qua nhà nội thứ 7, mẹ mình sẽ cho em gia sư nghỉ. Mẹ mình cũng rất thường xuyên cho em gia sư nghỉ thứ 7, mẹ hay chở em mình đi chơi, ăn uống. Mình kiếm chuyện nói là nội mua cho thằng em cái đồ chới đẹp lắm và sáng mai có mấy đứa con nhà chú Phong qua chơi. Nên thằng em mình rất phấn khích, nó năn nỉ mẹ suốt nên cuối cùng mẹ quyết định cho nó qua nội nguyên ngày thứ 7 và chủ nhật. Mình đã mua món đồ chơi đưa qua cho nội nhờ nội đưa cho nó và nói là của nội mua.
Bà nội còn nói mình dạo này lớn, biết thương em rồi. Nội nói làm mình phát ngại. Nhưng dù gì mình cũng đã mua đồ chơi cho thằng em
Mọi thứ đều ổn thỏa.
…
thứ : ngày thứ làm người yêu
Sáng này mình thức dậy khoảng h, mình nhận được tin nhắn của em gia sư như mọi ngày. Em dậy sớm đơn thuần chỉ là tập thể dục ư? Chắc là vậy, chỉ là tập thể dục. Mình nhắn tin lại cho em gia sư như mọi lần chắc tới trưa em mới rep nếu không phải đi học.
…
Mấy hôm nay không thấy nhỏ H nhắn tin cũng không thấy số máy đuôi nhá máy. Chắc chán rồi
…
Mình nhắn tin cho nhỏ Ban, chúc nhỏ ngày mới vui vẻ, nhỏ Ban nhắn tin lại liền. Sau cái lúc mình và nhỏ trao đổi hình ảnh, thấy nhỏ nói chuyện nhiệt tình hơn. Nói chút về nhỏ Ban, mình chưa gặp nhưng theo nhỏ nói thì nhỏ cao m, xem hình thì mình không thấy thấp lắm, nhìn nhỏ tròn người, không quá mập. Nhìn cũng được. Nhỏ nhắn tin với mình qua lại
Mình nghĩ là thời gian thì phải quý báu, phải tận dụng cơ hội để tìm hiểu về em gia sư từ nhỏ Ban, người đáng tin nhất trong những người có thể biết về em gia sư. Qua giờ nhắn tin, mình nhắn tin như người bạn, cố gắng hết mức không gây cho nhỏ hiểu lầm. Mình không quá rạch ròi nhưng cũng ko thể quá thân mật. Lợi dụng nhỏ Ban mình cũng thấy kì. Cứ thấy sao sao.
- ‘tối nay B rảnh ko?’, mình hỏi, nếu được thì tối nay gặp luôn, càng để lâu càng phiền, đêm càng dài càng lắm mộng. Nhiều chuyện sẽ phát sinh lắm.
- ‘tối nay em rảnh. Có gì ko anh?’, nhỏ Ban nhắn tin,
- ‘anh muốn gặp em đó mà, bữa này nghỉ hè chán quá’, mình nhắn tin và hi vọng nhỏ đồng ý, nhỏ Ban nói là rảnh cơ mà.
- ‘tối nay hả? uhm, để em suy nghĩ, mà em xấu lắm nha’, nhỏ nhắn tin. Mình thấy áy náy quá.
- ‘trời, có gì đâu, anh đâu quan trọng đẹp xấu’, mình nói.
- ‘uhm, vậy mấy giờ gặp anh được’, nhỏ nhắn tin.
- ‘mấy giờ em rảnh?’, mình hỏi
Sau đó mình và nhỏ quyết định là hẹn nhau lúc h tối ở gần chỗ dh công nghiệp, nhỏ Ban nhà gần đó, mình thấy nhỏ cũng hơi lưỡng lự, nhưng mình nói quá nên nhỏ đồng ý gặp mặt. Vậy là tiến thêm được bước rồi. Xong chuyện mình sẽ nói lời xin lỗi. Nói qua chút là lúc nhắn tin, nhỏ có vẻ tin tưởng mình do mình nói có quen người bạn của nhỏ và người đó cho số điện thoại. Nên nhỏ ko hoài nghi nhiều vì mình biết tên nhỏ luôn.
Theo những dữ liệu mà mình có rồi suy luận thì nhỏ Ban với em gia sư của mình là đồng hương, có thể gần nhà nhau dưới quê. Còn việc em gia sư ghi số điện thoại nhỏ Ban là do em gia sư lên thành phố ở với ba, sau gặp lại xin số điện thoại. Chắc chắn nhỏ Ban sẽ biết về em gia sư, mà cũng có thể là biết nhiều thứ nên mình gặp nhỏ, tạo niềm tin ở nhỏ. Tìm mọi cách để nhỏ nói cho mình nghe, mình sẽ hiểu thêm nhiều thứ. Mình chọn thời gian h là để mình nói với mẹ đi học, tạm cho mẹ quên việc mình và em gia sư. Mẹ mà phát hiện nhiều quá thì không ổn.
p/s: mình up tới đây, mấy thím thông cảm, mình sẽ up nhanh nhất có thế, nếu viết xong, tối nay mình đi gặp nhỏ Ban, nên nói chuyện như thế nào, và có nên hỏi nhỏ Ban???
Sau khi bị mấy thím gạch quá vì cái ngu hẹn với nhỏ Ban, thực tình thì em làm mọi thứ vì muốn hiểu rõ quá khứ em gia sư, không phải đơn thuần vì tò mò mà do em còn muốn hiểu rõ để có thể làm gì đó chấm dứt cái dai dẳng kéo dài từ quá khứ đến tận hiện tại. Ở em gia sư còn nhiều uẩn khúc làm em ấy không thể nhẹ lòng mà tiếp tục gì đó. Thứ mình hi vọng có thể làm là chấm dứt quá khứ đó, đành rằng quá khứ là quá khứ nhưng mình nên làm gì đó cho cái quá khứ chưa dứt được. Hơi hão huyền nhưng mình có ý định đó.
Khi quá khứ không đơn thuần là thứ đã qua, nó dai dẳng và còn nhiều hệ lụy tới hiện tại thì mình nghĩ lãng quên nó không phải là cách, khi cái quá khứ đó vẫn có thể đâm vài nhát dao chí mạng vào hiện tại.
Vài người khuyên mình nên xác định lại tình cảm, vì sợ đơn thuần là ham muốn là đòi hỏi được hiểu, được chinh phục, sợ đó không phải là yêu mà chỉ là cơn say nắng mình gặp người thấy dễ thương, bắt mắt rồi lầm tưởng là yêu. Mình phải làm gì, làm thế nào để biết chính xác có phải là yêu không, và sao là ngộ nhận sao là yêu thật?? Tình yêu là thứ mơ hồ và đâu nắm bắt được, người ta ở bên nhau cảm giác yêu thương nồng nhiệt và muốn bên người đó, thì đó là yêu hay ngộ nhận là yêu. Mình không rõ, mình mạn phép cho đó là yêu, vì thứ mình muốn là có em gia sư trong đời, ở bên em chia sẻ với em, cái cảm giác muốn được yêu người đó thật nhiều. Chẳng lẽ cứ sợ đó là ngộ nhận rồi bỏ cuộc. Vì mình đi tới đây, và cảm giác trong mình là thực, nên cho phép mình gọi đó là yêu. Vội vàng hay ngộ nhận thì hồi sau mới rõ, giờ có muốn cũng không thể biết được có phải là ngộ nhận hay là yêu.
Mình dù nào cũng muốn đi tới cùng con đường mình đã muốn đi ngay từ đầu cho tới khi không thể đi nữa.
Nói về cái việc mình hẹn nhỏ Ban mà mọi người là cho là sai lầm, mình quyết định không đi gặp nhỏ nữa nhưng vì đã có hẹn với nhỏ nên mình nhờ thằng bạn đi. Phải năn nỉ hăm dọa đủ kiểu nó mới chịu đi, ý định là nó nói nó đưa hình của thằng bạn vì sợ nhỏ Ban chê xấu ko dám gặp. Mình cho nó coi những tin nhắn để nắm thông tin, và nó đã đi gặp nhỏ Ban giúp mình.
Mình ở nhà và đợi nó về.
Và thông tin sau cuộc gặp đó mà thằng bạn mình nói lại là nhỏ Ban hiền lắm, nhỏ ko có chút nghi ngờ gì, thằng bạn chỉ tới nói chuyện qua loa vớ vẩn rồi về, chẳng tìm được thông tin gì. Nó cũng đã nhờ nhỏ Ban xóa hình của mình, ngay đó nó send cho nhỏ tấm hình của nó (chi tiết này là mình dặn nó ráng làm cho khéo). Mình cho thằng bạn cái sim mình dùng nhắn tin với nhỏ Ban luôn. Nghĩ lại cũng thấy có lỗi với nhỏ Ban khi đem nhỏ ra làm trò, tuy rằng mọi chuyện chưa đi quá xa, tạm thời cũng ổn thỏa.
Kết quả của buổi tối gặp nhỏ Ban của thằng bạn là mình phải mời nó chầu nhậu.
Tối hôm đó khi qua nhà thằng bạn nhờ, dặn dò nó. Tới khi nó đi mình chạy về nhà, mình không lên nhà vì mình nói mẹ là đi học rồi. Mình ra ngoài uống cà phê, tới khoảng h thì trở vô, ngồi đợi em gia sư.
Nghĩ lại mới thấy mình quá đáng, đọc nhật kí, tìm hiểu lung tung. Thề là mình chẳng có ý xấu nhưng dù gì cũng quà xâm phạm, mình dặn lòng là lát về xóa bản chụp nhật kí với bản photo quyển nhật kí luôn. Mình vẫn muốn biết mọi thứ, dù nhiều người khuyên ko nên.
Em gia sư xuống thì thấy mình ngồi đợi sẵn, em chạy tới quàng tay vào tay mình, mình thấy vừa ngạc nhiên vừa ấm áp.
- ‘nếu lấy vợ lấy chồng mà có cảm giác khi về nhà, có người đợi thì em muốn lấy chồng quá’, em gia sư nói, như đang nghĩ ngợi nhiều lắm.
- ‘nếu vậy anh cũng muốn lấy vợ’, mình nói
- ‘haha, ai mà lấy anh, ế nhệ bán rẻ ko ai mua’, em nói đúng kiểu châm chọc, rồi cười haha, nhìn em cười thấy thanh thản và đáng yêu lắm.
- ‘em lấy chứ ai, ế vậy mà em mê’, mình nói, cũng cười, đứa vẫn quàng tay nhau. Y chang đôi yêu nhau
- ‘uhm mê’, em nói rồi cầm tay mình lên, nhìn nhìn, lúc này mình và em đã ra phía bên ngoài chung cư và ngồi trên bậc đá.
Mình để yên cho em nhìn, không biết em làm gì mà nhìn say mê
- ‘anh ko có đồng hồ’, em nói, thì ra là kiếm cái đồng hồ, tay chân mình đó giờ không đeo gì. Hồi đó mẹ có mua cái đồng hồ cho đeo, mà đeo vướng víu rồi đi tắm cũng phiền lắm nên rồi sau bị mất. Từ đó tới giờ chẳng đeo gì
- ‘anh ko thik đeo đồng hồ hay cái gì trên tay, vướng víu lắm’, mình nói, em vẫn cầm tay mình. Em im lặng, nghe mình nói. Không biết nghĩ ngợi gì, em nói
- ‘em cho anh đồng hồ nha’, em nói, mình đang nghĩ em sẽ tặng đồng hồ cho mình hay gì đó tương tự thế
- ‘thôi, anh ko đeo, em mua chi tốn tiền’, mình nói tỉnh bơ, em vẫn cầm tay mình, nhưng đã đưa cao lên hơn. Mình thấy em có vẻ như nén cười, mình không hiểu em định làm gì, chuyện có gì đâu mà cười. Mình tò mò, đang ko biết sao em muốn cười và nén cười thì thấy em đang cắn mình, giật ra không kịp, em há miệng cắn hay cổ tay, chỗ người ta hay đep đồng hồ. EM gia sư cắn khá mạnh, sao em nhả ra thì có nguyên hình tròn, em gia sư cười phá lên
- ‘tặng anh đồng hồ,ahaha’, em cười giòn tan, không thể tưởng tượng nổi em có nhiều trò quá, nhìn em mình thấy vui, mới cách đây , phút còn nghĩ em sẽ mua cái đồng hồ tặng, thì ra là vậy.
- ‘haha, thì ra vậy, bó tay em luôn’, mình cũng cười. Sau đó em lấy bút trong cặp, cây bút lông nhỏ màu đen, em lại cầm tay mình, mình nhìn xem em làm gì, em lấy bút vẽ số và kim đồng hồ lên, làm như cái đồng hồ thật. Mình ngồi cười nhìn em làm mọi thứ say mê.
Em làm xong, tự khen đẹp rồi cười. Mình vui lắm khi nhìn thấy em cười. Em giống gió mùa hạ, mát rượi và thoải mái
Mình nhẹ hôn mà vào má em, tại mình muốn thế, cứ làm theo bản năng thôi. Thấy bình yên và nhẹ nhàng, em thoáng ngạc nhiên rồi cười. Mình và em nói chuyện thêm lát rồi em về, mình nói đưa em về nhưng em nói không kêu mình lên nhà, khi nào về tới em nhắn tin.
Hôm nay, mình lại vui, ngày thứ làm người yêu. Những lăn tăn trong lòng về những chuyện lung tung đã dần lắng xuống. Mai nắng sẽ lại lên mà.
thứ tư: ngày thứ làm người yêu.
Sáng này mình thức dậy, có tin nhắn như mọi ngày của em gia sư, thêm đó là tin nhắn của thằng HA, chửi bậy bạ. Mình chẳng thèm quan tâm nó, chẳng thể để nó làm nhiễu tâm trí của mình nữa. Em gia sư giờ chắc đang trong lớp học.
Mình đứng ngoài cửa sổ phòng mình, thẳng xuống hồ bơi, cũng có nhiều người đang bơi. Sáng hôm nay trời rất đẹp, nắng tươi lắm. Mình nhìn tay mình, vẫn còn vết của cây bút nhưng dấu răng của em gia sư thì mất tiêu rồi.
Nhớ lại hôm qua,lúc đi về em còn nán lại hỏi mình
- ‘ anh T ế vợ, mấy giờ rồi’, rồi em cười, mình béo má em rồi em đi về. Em đáng yêu lắm, trong mắt mình là thế.
Ngày thứ yêu nhau, vào một buổi sáng thức dậy. Mình nhớ em da diết. Dạo gần đây, khi mới thức dậy, người đầu tiên mình nghĩ tới và muốn gặp nhất là em gia sư. Như thằng mới biết yêu và yêu mọi thứ thuộc về người nó yêu. Tâm trạng mình giống thế.
Mình đánh răng, ăn sáng rồi làm mọi thứ thật nhanh, mình quyết định tới trường em, cho em bất ngờ vào ngày thứ yêu nhau. Mình định sẽ mua cho em loại kẹo em hay ăn, mình còn định mua hoa. Nhưng sợ sến quá nên thôi ý định đó. Mình sẽ đợi em ra học. Đúng là rảnh người ta nghĩ ra nhiều thứ. Mốc ngày trong tình yêu đầu, chắc cũng đáng để nhớ.
Mình làm đúng những thứ mình nghĩ, chạy xuống lấy xe, đi mua kẹo. Loại kẹo em gia sư hay ăn khi buồn là loại kẹo mình thấy rất ít bán, may mà mình biết chỗ bán. Chỗ đó vừa bán đồ chơi vừa bán kẹo cho con nít, hồi đó mình có dắt thằng em đi mua đồ chơi ở đó. Mình mua lốc luôn, k cây kẹo xanh xanh đỏ đỏ. Chắc em sẽ thích. Mình chạy tới trường em gia sư. Tâm trạng của mình vui, của người đang yêu.
Chạy tới trường em đã khoảng hơn h, nghe em tối qua nói là sáng nay học tới h xong. Mình không nhắn tin cho em gia sư, định cho em bất ngờ mà. Mình lựa chỗ ngay gốc cây trước trường ở cổng chính. Mình tin nếu em đi ra bằng cổng sau của lối đi giữ xe thì mình sẽ thấy em chứ em không thấy mình. Chắc em gia sư của mình sẽ ngạc nhiên lắm, mình nghĩ thế.
Ngồi đợi mà không thấy chán vì mình bận tưởng tượng tới gương mặt em gia sư khi thấy mình. Em sẽ cười tươi thật tươi cho xem, mình và em sẽ đi uống trà sữa, mình sẽ đưa cây kẹo cho em, em sẽ vui lắm đây.
Tới gần h thì mình bắt đầu căng mắt nhìn, nãy giờ cũng nhìn, nhưng cũng lác đác sinh viên ra về à. Mình đang chăm chú nhìn, thì trời không phụ lòng người, mình đã thấy em gia sư của mình, em chạy ra khỏi trường, mình đang định chạy theo, thì thấy em dừng xe lại chỗ gốc cây quán nước mía gần đó, mình đang tò mò, không biết em làm gì. Mình nghĩ em lấy đồ gì, bọn con gái phải che kín mít mới chịu mà. Mình nhìn thấy em lấy điện thoại ra, em gọi. Hơi điên khùng nhưng mình nghĩ em gọi cho mình, mình lấy điện thoại của mình ra nhìn, không có thấy gì. Mình nhìn em gia sư, không biết em gọi cho ai mà đang đi phải dừng lại. Mình nghĩ thế nên đứng tại chỗ quan sát, em nói chuyện cũng rất nhanh, khoảng p rồi em bỏ điện thoại vào túi, hôm nay em mặc áo rộng rộng màu xanh lá, với quần jean và mang giày thể thao. Em ko mặc áo khoác, ko sợ đen.
Em cất điện thoại rồi mà em vẫn chưa đi, không biết hẹn ai và đứng đó đợi ai. Một nỗi lo mơ hồ, chẳng lẽ mọi thứ không thể suôn sẻ với mình. Mình hi vọng em để quên tập và nhờ bạn mang ra dùm. Nhưng hình như không phải thế?. Mình bắt đầu thấy lo lo, dự tính chuyện không hay rồi. Mình đứng đó đợi em sẽ làm gì. Chắc chắn em không thể thấy mình trừ khi em quay đầu lại vì em và mình đứng cùng chiều,xe quay về cùng hướng. Nhìn xa xa, thấy em nhỏ xíu.
Đợi lát thì có người đàn ông tới, anh ta đi SH màu đen và mình đoán là lớn hơn mình và em gia sư, nhìn chững chạc ra dáng người đi làm rồi, mình choáng váng nghĩ mơ hồ về mối quan hệ giữa em gia sư và anh ta. Nhìn anh ta có vẻ giàu có. Phải chăng giống như phim, và đời thì không thể như mơ. Mình thoáng ý nghĩ lung tung rằng em và ng đàn ông đi SH có gì với nhau. Mình thấy mệt mỏi.
Thực tình mình ko nghĩ kế hoạch của mình lại thành ra như thế, từ ý định làm em bất ngờ tới việc mình đứng dưới gốc cây nhìn em và người đi SH đang nói gì đấy. Đúng là người tính không bằng trời tính. Ở xa xa đó, em gia sư và hắn ta nói gì đó, rồi họ chạy đi mất. Mình thảng thốt, rồi bình tĩnh chạy theo. Lòng cầu nguyện trời đất là mọi thứ đừng như mình nghĩ, mình đang nghĩ lung tung lắm. Mới ngày thứ àh, đừng hãm hại một thằng mới bước vào ngày yêu thứ .
Em gia sư và người đi SH chạy gần như song song. Mình chạy sau và giữ khoảng cách an toàn để khỏi bị phát hiện. Tâm trạng mình tệ hẳn, vừa hi vọng vừa thất vọng, hi vọng ko như mình nghĩ, thất vọng vì đời trái ngang. Nhưng mình vẫn giữ bình tĩnh được. Mình sẽ biết chuyện gì xảy ra nhanh thôi. Có chi tiết làm mình đỡ lo, là mình không thấy em gia sư cười với ng đàn ông đó. Mình biết chi tiết vớ vẩn đó chẳng nói lên gì nhiều, nhưng cũng an ủi là ít nhất em không tỏ ra thân mật quá với hắn
Mình sợ lắm, nếu họ rẽ vào khách sạn hay nhà nghỉ như mình đang nghĩ, quá tồi tệ khi nghĩ thế. Nhưng mình thấy bất an. Cảnh này hay có trên phim, mình hi vọng em gia sư của mình không thế.
Chạy hết con đường hướng ra phía sân bay Tân Sơn Nhất, em gia sư vào hắn rẽ vào quán cà phê gần đó, mình thở phào. Không như mình nghĩ. Nhưng mình không biết chuyện gì đang xảy ra, người đàn ông đó là ai, em gia sư đi vào trước, hắn ta đi liền theo sau, mình đứng xa xa đợi em và hắn vào rồi, mình mới đi vào theo. Nhìn dáo dác thì thấy em gia sư với hắn đang ngồi ở góc gần cuối, ngồi ngay dưới gốc cây. người ngồi đối diện. Mình nhìn em gia sư, tự dưng mình thấy buồn buồn. Là ghen tức hay thất vọng vì em ko thể đi trà sữa với mình như mình nghĩ??
Mình chọn cái bàn gần đó, không quá gần cũng không quá xa, may mắn là em gia sư ngồi quay lưng lại với lối vào nên chắc em không thấy mình. Mình ngồi cũng gần cái cây, mình nhìn thấy em từ sau lưng, nhưng hơi khuất, chắc để ý kĩ em mới thấy mình. Nếu thấy, chắc mọi thứ vỡ tan tành hay trở nên vô cùng tồi tệ. Mình không thể thấy diễn biến trên mặt em gia sư, chỉ thấy sau lưng, nhưng mình nhìn thấy người đàn ông đi SH, anh ta cao ráo và có vẻ cũng thành đạt, anh ta có mang cặp táp và mặc quần tây, áo sơ mi. Nhìn khác hẳn với phong cách của HA. Không biết mối quan hệ giữa em gia sư và ông ta là gì.
Tâm trạng mình thấy tệ…
Mình không thể nghe thấy em gia sư và anh ta nói gì, vì quá xa, mình cũng không thấy mặt em gia sư. Chỉ biết, lúc này em đang khoanh tay. Gương mặt người đàn ông ko biểu lộ nhiều cảm xúc. Nhưng mình nghĩ câu chuyện của họ không thoải mái cho lắm. Mình thấy anh ta nghe em gia sư nói gì đó, rồi anh ta chau mày, có vẻ không vui. Anh ta cũng nói gì đó như kiểu khẩn thiết và nhiệt tình lắm. EM gia sư vẫn khoanh tay, mình vẫn ko thể đoán được là em gia sư và anh ta đang nói chuyện gì. Mình muốn biết lắm mối quan hệ giữa họ. Có khi nào anh ta là C, người mà nhỏ H nói là người yêu của chị Q mà bị em gia sư giựt mất?
Hạnh phúc đúng thật khó kiếm và mình thấy nặng lòng... Đó càng là lí do để mình hiểu rõ ngọn ngành, ko phải để điều tra, mà chắc chắn những thứ mình đang chứng kiến liên quan trực tiếp từ quá khứ tới hiện tại. Ở trên cao Những tia nắng vẫn cố gắng len qua những tán cây.
Mình nhớ tới lúc em ngồi sau mình, dựa vào lưng mình, đeo tai nghe vào tai mình, rồi khóc, bài hát có câu: ‘về đâu anh hỡi ngày mưa đã qua đi lâu thật lâu, mà sao có nắng hoài vẫn chưa hong khô niềm đau’, mình thấy mình trơ trọi, tự dưng thấy thế. Mình đợi lời giải thích từ em, mình là người yêu của em và chắc có đủ tư cách để biết chuyện gì đang xảy ra. Tình hình ở bàn của em gia sư có vẻ căng thẳng, mình nhín thấy người đàn ông đó ra sức nói gì đó, như vẻ thuyết phục, ma em gia sư thì lại không nghe, hai người gần như cãi nhau. Sau em gia sư đứng lên, ông ta cũng đứng lên, em gia sư nói câu gần như quát: ‘ đừng đi theo tôi’, mình nghe thế, rồi em bỏ đi. Mình không hiểu chuyện gì nhưng cũng an tâm, ít nhất đó không phải là em gia sư có quan hệ tình cảm gì mới người đàn ông đó. Mình thấy tâm trạng đỡ hơn.
Em gia sư đi ra ngoài, anh ta nán lại trả tiền, nhưng ko đuổi theo. Ly nước cam trên bàn vẫn còn nguyên, em gia sư có vẻ tức giận. Mình tò mò nếu không thích sao phải gặp, có lí do gì chăng???
Mình cũng tính tiền, lúc nãy giữ xe, mình đã cẩn thận cho xe vào góc khuất nhất, nên chắc em gia sư ko biết sự hiện diện của mình nãy giờ. Mình đi về với tâm trạng khó chịu lắm.
Mình về nhà, lên phòng, mấy hũ kẹo còn để trong cặp, thế là toi mất ngày mình nghĩ sẽ đẹp thật đẹp vui thật vui. Mình đang định nhắn tin với em gia sư, hỏi em đi đâu? Thì có điện thoại của em gia sư
- ‘chiều em gặp anh nha’, em nói. Mình còn khó chịu vì việc lúc nãy
- ‘uhm, mà có chuyện gì hả?’, mình nói
- ‘uhm, em muốn nói chuyện này’, em nói, giọng nghe buồn và mệt. Mình ko biết em sẽ nói chuyện gì, nhưng hi vọng em không giấu mình chuyện khi nãy.
- ‘uhm, mấy giờ anh tới đón em được?’, mình hỏi, hi vọng đừng có lừa dối ở đây.
- ‘h chiều nha’, em nói
Mình uhm, định hỏi em đi đâu, nhưng thôi, dù gì lát cũng gặp. Mình sẽ để em nói vậy
…
h chiều, mình tới gặp em gia sư, như mọi lần em đứng sẵn đầu hẻm đợi, hôm nay em ăn mặc rất đơn giản, em mặc áo sơ mi trắng và quần jean, không váy xòe hay quần áo đầy màu sắc, em cười với mình, thoáng mệt mỏi. Tự dưng bực tức và khó chịu nãy giờ của mình tan biến, mình chỉ thấy thương em.
Mình và em vào quán cà phê có nhiều cây trên đường TH, mình và em ngồi cạnh nhau, em gia sư hôm nay ít nói lắm, chắc có chuyện nghiêm trọng
- ‘em bệnh àh? Nhìn em mệt mỏi’, mình nói, chuyện gì đã xảy ra
- ‘không có, em muốn nói chuyện này’, em nói, giọng nho nhỏ, chắc muốn chia sẻ lắm, mình đã bao giờ thấy hình ảnh này từ em đâu. Em gia sư mệt mỏi thấy rõ,không hiểu người đàn ông đó là ai mà có thể tác động tới em như thế, mình thấy khó hiểu
- ‘uhm, anh nghe nè, em nói đi’, mình nói, muốn nghe lắm rồi. Mình sẽ hiểu rõ hơn phần nào đó
- ‘hồi trưa em đi học về, em gặp người’, em nói, mình thấy vui khi em nói thế, em đã ko lừa dối mình
- ‘uhm, em gặp ai’, mình nói, cơ hội để em nói như thế này ko nhiều, mình sẽ tận dụng để tìm hiểu thêm.
- ‘người hơn em t, em từng nói đó’, nghe tới đây mình thót cả tim, thì ra là C.
- ‘uhm, sao em gặp anh ta?’, mình hỏi
- ‘anh ta gọi điện cho em suốt buổi sáng, kêu muốn gặp em, nên lúc ra về em gặp anh ấy’, em nói chậm rại. Mình thấy rất lạ thái độ của em lạ lắm, khác mọi ngày, em ko hoạt bát hay tỉnh bơ như nhiều lần. Sao anh ta muốn gặp em phải gặp, chắc chắn có chuyện gì
- ‘sao em gặp chi, anh ta gặp em làm gì?’, mình hỏi
- ‘tại có chuyện, anh ta gặp em kêu muốn quay lại’, em nói, mình hoảng hồn, sao lại thế? Sao em lại buồn, anh ta đe dọa gì em àh?
- ‘uhm, em tính sao’, mình nói, thấy tâm trạng kì kì.
- ‘tính gì đâu, em ko quay lại đâu’, em nói, có vẻ hơi bực.
Chẳng lẽ chuyện chỉ đơn giản thế, mình im lặng, em cũng im lặng. Em có vẻ suy nghĩ lung lắm, sau em nói
- ‘em kể chuyện này anh nghe nha’, em nói, hơi rụt rè, mình mừng lắm. Em đã mở lòng ra với mình.
- ‘uhm, em kể đi’, mình nói, lắng nghe hết sức. Nói chuyện có vẻ khó nói, em sẽ nhẹ lòng, hi vọng thế
- ‘anh ấy là bồ chị Q’, em nói, có vẻ rất khó khăn để nói được câu ấy. Mình thấy thương em lắm.
- ‘bồ của chị Q, sao quen em?’, mình hỏi
- ‘em quen anh ấy đầu lớp , lúc đó em còn nhỏ lắm, hoàn toàn chưa biết gì’, em nói, rất rõ ràng. Mình nhìn mắt em như có màn mưa. Mình lắng nghe hết sức, không biết hồi lớp , anh ta đã quen chị Q chưa.
- ‘đó là mối tình đầu của em’, em nói rồi thở ra. Mình thấy xót xót
Mình im lặng, im lặng lắng nghe và cảm thông. Em gia sư nói tiếp
- ‘ em ko biết anh ấy quen chị Q, em cũng ko cố ý yêu anh ấy. Em quen anh ấy thời gian dài lén lút vì mẹ em ko cho quen ng yêu’
- ‘vậy anh ta có biết chị Q và em là chị em ko?’, mình hỏi
- ‘hình như biết’, em nói. Mình im lặng vì thấy em muốn nói tiếp
- ‘rồi chuyện vỡ lở khi chị Q phát hiện, em vỡ vụn, trước đó vài ngày anh ta nói câu chia tay, em đau khổ lắm vì thấy đang vui vẻ. Chị Q dẫn anh về nhà ra mắt ba mẹ, khi đó chị Q đã biết anh ta có quen em, em vừa ngỡ ngàng vừa đau khổ’, em gia sư nói tới đó, mình thấy đau đau, vậy chuyện gì đã xảy ra tiếp theo??
- ‘em ko dám hé răng, em sợ lắm, rồi ngày chuyện kia xảy ra’, em kể, càng ngày giọng càng nhỏ. Chắc chắn em đang lo lắng và cô độc lắm. Mình tin vào cảm giác của mình
- ‘chuyện gì?’, mình hỏi, mình đoán là chữ HIẾP. Mình ko muốn em kể nữa, sợ em đau đớn, nhưng mình muốn em nói ra, lần thôi, rồi đế tất cả thành dĩ vãng đã qua. Nhẹ nhõm và thanh thản. Mình sẽ luôn yêu em, dù như thế nào.
- ‘hôm đó em ở nhà mình, anh ta tới chơi, và HIẾP em’, em nói dứt câu, nước mắt lăn. Mình tin không thể là giả dối được
- ‘không sao, qua rồi’, mình nói, ôm em vào lòng, thấy em đáng thương lắm
- ‘ để em nói’, em nói, gạt nước mắt.
- ‘rồi chị Q nói em là ham trai, dâm tặc, quyến rũ bồ chị, ba em cũng từ đó mà bệnh rồi chết, và mọi thứ tới bây giờ’, em nói, nước mắt cứ lăn, em cứ nói, rất khó nhọc nhưng kiên quyết nói ra. Lòng mình cũng đau, đau như xé. Cảm giác vừa căm giận vừa khinh bỉ người đàn ông đó. Ghê tởm. Còn nhiều thứ lằng nhằng mình chưa rõ nhưng mình biết là không nên hỏi. Kể được tới đó chắc là quá sức chịu đựng của em rồi
p/s: mấy hôm nay mình bận, không viết nhiều được.
Nhiều ng nói mình viết ngày càng dở, chuyện ngày càng nhạt. Mình không biết làm sao để thêm muối, nên chắc sẽ ngừng viết. Vì mọi người đang hi vọng đây là câu truyện và mình phải là nhà văn, viết thật hay. Mình viết mọi thứ theo những thứ minh trải qua, theo cảm xúc nên ko thể viết hay đc, mình cũng ko phải nhà văn, mình cực ghét môn văn luôn.
Cám ơn tất cả mọi người đã ủng hộ mình
Như đã hẹn, hôm nay mình và em gia sư đi biển. Tối hôm qua mình cứ nôn nao thế nào, nằm trằn trọc mãi tới hơn h mới ngủ, mà sáng thì h đã mở mắt trong khi mình hẹn đồng hồ h vì mình và em gia sư hẹn nhau h gặp.
h sáng, mình định ngủ tiếp nhưng không ngủ được, lần đầu được đi chơi xa với người mình yêu nên tâm trạng cứ nôn nao khấp khởi đến khó ngủ. Mình nằm mãi mong tới h nhanh nhanh, nằm lúc mới tới h, mình nhận được tin nhắn của em gia sư như mọi ngày
- ‘dậy đi, ngủ như heo’, mình cười với cái tin nhắn giống như mỗi ngày nhưng lại làm mình thấy vui như lần đầu tiên thấy nó
- ‘ah ha, dậy rồi nha không biết ai là heo àh’, mình nhắn tin và chờ đợi sự ngạc nhiên của em gia sư. Mình lại tò mò không hiểu sao đi chơi thì em vẫn dậy sớm thế, em không biết tranh thủ ngủ àh. Chậc, chắc tại thói quen.
- ‘anh ham đi tới ko ngủ đc àh, haha’, em gia sư nhắn tin liền, vẫn cái điệu châm chọc ấy.
- ‘anh quen dậy sớm vậy đó, hehe’, mình nt lại
- ‘gớm, xạo chết, mọi bữa ngủ trương lên, thôi em đi chuẩn bị, lát h nha’, em gia sư nhắn tin. Mình trả lời, em gia sư cũng nôn đi quá mà đâu phải riêng mình. Mình với tâm trạng rất thoải mái, hí ha hí hứng vì biết sắp tới sẽ là khoảng thời gian rất vui cho mối tình. Mình và em sẽ làm những gì ở biển Vũng Tàu, chắc chắn sẽ rất vui. Mình dự định sẽ cùng em gia sư của mình rong ruổi khắp Vũng Tàu, mình từng đi Vũng Tàu rất nhiều lần từ nhỏ tới lớn, nhưng hình như chưa bao giờ có cảm giác thích thú như lần này.
Nhớ lại tối hôm qua, em gia sư nói: ‘em mong tới sáng để đi quá, hic khó ngủ luôn’. Cả đứa đều mong chờ những thứ vui vẻ,tươi đẹp.
…
Nói lại chút về cái vụ em gia sư và mình nói chuyện về C, hắn ta đành rằng là người ko đàng hoàng sau tất cả những chuyện đã làm với em gia sư, nhưng vấn đề mình không hiểu là sao em gia sư vẫn chịu gặp mặt hắn và sao hắn lại muốn quay lại với em gia sư để làm gì? Chuyện nếu em gia sư bỏ qua và quay lại thì người cũng mãi mãi không thể có kết quả tốt nếu vẫn còn có gia đình, bạn bè và quê hương. Em gia sư có nói về chữ HẬN trong quyển nhật kí, là em sẽ trả lại cho họ tất cả những thứ em phải nhận. Thực tình mình chưa hiểu rõ lắm về những thứ quanh em dù nó đã bắt đầu mở ra, cứ đi tiếp thôi thì sẽ thấy được những thứ có trên đường, còn đứng chỗ mà hỏi cũng chẳng thấy gì.
Ban đầu với mình em là cô gia sư dáng cao cao gầy gầy, tóc cột cao và nhìn hiền lành, sau đó em trở thành cô gái trong bộ đầm bó sát và nhả khó chuyên nghiệp, sau đó em lại là cô nàng thích mặc váy đầy mộng mơ, rồi lại là cô nàng hay châm chọc, thích đùa rồi cười haha. Mình vẫn chưa đủ khả năng nắm bắt những thứ đang diễn ra trong con người em,nó đa chiều và không thể lường.
…
Mình xin mẹ đi chơi từ thứ , mình nói là đi họp lớp cấp , bạn bè lâu ngày gặp mặt và xin tiền. Mẹ mình đồng ý dễ dàng vì mình ít khi xin đi xa, mẹ chỉ dặn mình đi cẩn thận và không uống rượu bia, mẹ còn dặn mình đi đâu đi nhớ để ý xe dạo này nhiều trộm cắp lắm. Mình không nói là mình đi biển Vũng Tàu mà mình nói mình đi Bến Tre, cho mẹ khỏi nghi ngờ. Mình vì sợ em gia sư nếu xin nghỉ tối thứ nữa thì nghỉ nhiều rồi nên mình bày chuyện cho thằng em đòi qua nhà nội thứ , mẹ mình sẽ cho em gia sư nghỉ. Mẹ mình cũng rất thường xuyên cho em gia sư nghỉ thứ , mẹ hay chở em mình đi chơi, ăn uống. Mình kiếm chuyện nói là nội mua cho thằng em cái đồ chới đẹp lắm và sáng mai có mấy đứa con nhà chú Phong qua chơi. Nên thằng em mình rất phấn khích, nó năn nỉ mẹ suốt nên cuối cùng mẹ quyết định cho nó qua nội nguyên ngày thứ và chủ nhật. Mình đã mua món đồ chơi đưa qua cho nội nhờ nội đưa cho nó và nói là của nội mua.
Bà nội còn nói mình dạo này lớn, biết thương em rồi. Nội nói làm mình phát ngại. Nhưng dù gì mình cũng đã mua đồ chơi cho thằng em
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
thứ 3: ngày thứ 2 làm người yêu
Mình gặp em lần đầu vào ngày 9/07/2012, nhưng lần đi chơi đầu tiên là chủ nhật 15/07/2012, đó là hôm đi nhậu, nếu tính từ ngày đầu gặp nhau tới ngày thứ 49 thì bây giờ mình chỉ còn hơn 20 ngày cho tình yêu này. Thời gian qua rất nhanh. Liệu có đủ thời gian cho mình không?
Sáng này mình thức dậy khoảng 8h, mình nhận được tin nhắn của em gia sư như mọi ngày. Em dậy sớm đơn thuần chỉ là tập thể dục ư? Chắc là vậy, chỉ là tập thể dục. Mình nhắn tin lại cho em gia sư như mọi lần chắc tới trưa em mới rep nếu không phải đi học.
…
Mấy hôm nay không thấy nhỏ H nhắn tin cũng không thấy số máy đuôi 37 nhá máy. Chắc chán rồi
…
Mình nhắn tin cho nhỏ Ban, chúc nhỏ ngày mới vui vẻ, nhỏ Ban nhắn tin lại liền. Sau cái lúc mình và nhỏ trao đổi hình ảnh, thấy nhỏ nói chuyện nhiệt tình hơn. Nói 1 chút về nhỏ Ban, mình chưa gặp nhưng theo nhỏ nói thì nhỏ cao 1m50, xem hình thì mình không thấy thấp lắm, nhìn nhỏ tròn người, không quá mập. Nhìn cũng được. Nhỏ nhắn tin với mình qua lại
Mình nghĩ là thời gian thì phải quý báu, phải tận dụng cơ hội để tìm hiểu về em gia sư từ nhỏ Ban, người đáng tin nhất trong những người có thể biết về em gia sư. Qua giờ nhắn tin, mình nhắn tin như người bạn, cố gắng hết mức không gây cho nhỏ hiểu lầm. Mình không quá rạch ròi nhưng cũng ko thể quá thân mật. Lợi dụng nhỏ Ban mình cũng thấy kì. Cứ thấy sao sao.
- ‘tối nay B rảnh ko?’, mình hỏi, nếu được thì tối nay gặp luôn, càng để lâu càng phiền, đêm càng dài càng lắm mộng. Nhiều chuyện sẽ phát sinh lắm.
- ‘tối nay em rảnh. Có gì ko anh?’, nhỏ Ban nhắn tin,
- ‘anh muốn gặp em đó mà, bữa này nghỉ hè chán quá’, mình nhắn tin và hi vọng nhỏ đồng ý, nhỏ Ban nói là rảnh cơ mà.
- ‘tối nay hả? uhm, để em suy nghĩ, mà em xấu lắm nha’, nhỏ nhắn tin. Mình thấy áy náy quá.
- ‘trời, có gì đâu, anh đâu quan trọng đẹp xấu’, mình nói.
- ‘uhm, vậy mấy giờ gặp anh được’, nhỏ nhắn tin.
- ‘mấy giờ em rảnh?’, mình hỏi
Sau đó mình và nhỏ quyết định là hẹn nhau lúc 7h tối ở gần chỗ dh công nghiệp, nhỏ Ban nhà gần đó, mình thấy nhỏ cũng hơi lưỡng lự, nhưng mình nói quá nên nhỏ đồng ý gặp mặt. Vậy là tiến thêm được 1 bước rồi. Xong chuyện mình sẽ nói lời xin lỗi. Nói qua 1 chút là lúc nhắn tin, nhỏ có vẻ tin tưởng mình do mình nói có quen người bạn của nhỏ và người đó cho số điện thoại. Nên nhỏ ko hoài nghi nhiều vì mình biết tên nhỏ luôn.
Theo những dữ liệu mà mình có rồi suy luận thì nhỏ Ban với em gia sư của mình là đồng hương, có thể gần nhà nhau dưới quê. Còn việc em gia sư ghi số điện thoại nhỏ Ban là do em gia sư lên thành phố ở với ba, sau gặp lại xin số điện thoại. Chắc chắn nhỏ Ban sẽ biết về em gia sư, mà cũng có thể là biết nhiều thứ nên mình gặp nhỏ, tạo niềm tin ở nhỏ. Tìm mọi cách để nhỏ nói cho mình nghe, mình sẽ hiểu thêm nhiều thứ. Mình chọn thời gian 7h là để mình nói với mẹ đi học, tạm cho mẹ quên việc mình và em gia sư. Mẹ mà phát hiện nhiều quá thì không ổn.
p/s: mình up tới đây, mấy thím thông cảm, mình sẽ up nhanh nhất có thế, nếu viết xong, tối nay mình đi gặp nhỏ Ban, nên nói chuyện như thế nào, và có nên hỏi nhỏ Ban???
Sau khi bị mấy thím gạch quá vì cái ngu hẹn với nhỏ Ban, thực tình thì em làm mọi thứ vì muốn hiểu rõ quá khứ em gia sư, không phải đơn thuần vì tò mò mà do em còn muốn hiểu rõ để có thể làm gì đó chấm dứt cái dai dẳng kéo dài từ quá khứ đến tận hiện tại. Ở em gia sư còn nhiều uẩn khúc làm em ấy không thể nhẹ lòng mà tiếp tục gì đó. Thứ mình hi vọng có thể làm là chấm dứt quá khứ đó, đành rằng quá khứ là quá khứ nhưng mình nên làm gì đó cho cái quá khứ chưa dứt được. Hơi hão huyền nhưng mình có ý định đó.
Khi quá khứ không đơn thuần là thứ đã qua, nó dai dẳng và còn nhiều hệ lụy tới hiện tại thì mình nghĩ lãng quên nó không phải là cách, khi cái quá khứ đó vẫn có thể đâm vài nhát dao chí mạng vào hiện tại.
Vài người khuyên mình nên xác định lại tình cảm, vì sợ đơn thuần là ham muốn là đòi hỏi được hiểu, được chinh phục, sợ đó không phải là yêu mà chỉ là cơn say nắng mình gặp 1 người thấy dễ thương, bắt mắt rồi lầm tưởng là yêu. Mình phải làm gì, làm thế nào để biết chính xác có phải là yêu không, và sao là ngộ nhận sao là yêu thật?? Tình yêu là thứ mơ hồ và đâu nắm bắt được, người ta ở bên nhau cảm giác yêu thương nồng nhiệt và muốn bên người đó, thì đó là yêu hay ngộ nhận là yêu. Mình không rõ, mình mạn phép cho đó là yêu, vì thứ mình muốn là có em gia sư trong đời, ở bên em chia sẻ với em, cái cảm giác muốn được yêu người đó thật nhiều. Chẳng lẽ cứ sợ đó là ngộ nhận rồi bỏ cuộc. Vì mình đi tới đây, và cảm giác trong mình là thực, nên cho phép mình gọi đó là yêu. Vội vàng hay ngộ nhận thì hồi sau mới rõ, giờ có muốn cũng không thể biết được có phải là ngộ nhận hay là yêu.
Mình dù nào cũng muốn đi tới cùng con đường mình đã muốn đi ngay từ đầu cho tới khi không thể đi nữa.
Nói về cái việc mình hẹn nhỏ Ban mà mọi người là cho là sai lầm, mình quyết định không đi gặp nhỏ nữa nhưng vì đã có hẹn với nhỏ nên mình nhờ thằng bạn đi. Phải năn nỉ hăm dọa đủ kiểu nó mới chịu đi, ý định là nó nói nó đưa hình của thằng bạn vì sợ nhỏ Ban chê xấu ko dám gặp. Mình cho nó coi những tin nhắn để nắm thông tin, và nó đã đi gặp nhỏ Ban giúp mình.
Mình ở nhà và đợi nó về.
Và thông tin sau cuộc gặp đó mà thằng bạn mình nói lại là nhỏ Ban hiền lắm, nhỏ ko có chút nghi ngờ gì, thằng bạn chỉ tới nói chuyện qua loa vớ vẩn rồi về, chẳng tìm được thông tin gì. Nó cũng đã nhờ nhỏ Ban xóa hình của mình, ngay đó nó send cho nhỏ tấm hình của nó (chi tiết này là mình dặn nó ráng làm cho khéo). Mình cho thằng bạn cái sim mình dùng nhắn tin với nhỏ Ban luôn. Nghĩ lại cũng thấy có lỗi với nhỏ Ban khi đem nhỏ ra làm trò, tuy rằng mọi chuyện chưa đi quá xa, tạm thời cũng ổn thỏa.
Kết quả của buổi tối gặp nhỏ Ban của thằng bạn là mình phải mời nó chầu nhậu.
Tối hôm đó khi qua nhà thằng bạn nhờ, dặn dò nó. Tới khi nó đi mình chạy về nhà, mình không lên nhà vì mình nói mẹ là đi học rồi. Mình ra ngoài uống cà phê, tới khoảng 8h30 thì trở vô, ngồi đợi em gia sư.
Nghĩ lại mới thấy mình quá đáng, đọc nhật kí, tìm hiểu lung tung. Thề là mình chẳng có ý xấu nhưng dù gì cũng quà xâm phạm, mình dặn lòng là lát về xóa bản chụp nhật kí với bản photo quyển nhật kí luôn. Mình vẫn muốn biết mọi thứ, dù nhiều người khuyên ko nên.
Em gia sư xuống thì thấy mình ngồi đợi sẵn, em chạy tới quàng tay vào tay mình, mình thấy vừa ngạc nhiên vừa ấm áp.
- ‘nếu lấy vợ lấy chồng mà có cảm giác khi về nhà, có người đợi thì em muốn lấy chồng quá’, em gia sư nói, như đang nghĩ ngợi nhiều lắm.
- ‘nếu vậy anh cũng muốn lấy vợ’, mình nói
- ‘haha, ai mà lấy anh, ế nhệ bán rẻ ko ai mua’, em nói đúng kiểu châm chọc, rồi cười haha, nhìn em cười thấy thanh thản và đáng yêu lắm.
- ‘em lấy chứ ai, ế vậy mà em mê’, mình nói, cũng cười, 2 đứa vẫn quàng tay nhau. Y chang 1 đôi yêu nhau
- ‘uhm mê’, em nói rồi cầm tay mình lên, nhìn nhìn, lúc này mình và em đã ra phía bên ngoài chung cư và ngồi trên bậc đá.
Mình để yên cho em nhìn, không biết em làm gì mà nhìn say mê
- ‘anh ko có đồng hồ’, em nói, thì ra là kiếm cái đồng hồ, tay chân mình đó giờ không đeo gì. Hồi đó mẹ có mua 1 cái đồng hồ cho đeo, mà đeo vướng víu rồi đi tắm cũng phiền lắm nên rồi sau bị mất. Từ đó tới giờ chẳng đeo gì
- ‘anh ko thik đeo đồng hồ hay cái gì trên tay, vướng víu lắm’, mình nói, em vẫn cầm tay mình. Em im lặng, nghe mình nói. Không biết nghĩ ngợi gì, em nói
- ‘em cho anh đồng hồ nha’, em nói, mình đang nghĩ em sẽ tặng đồng hồ cho mình hay gì đó tương tự thế
- ‘thôi, anh ko đeo, em mua chi tốn tiền’, mình nói tỉnh bơ, em vẫn cầm tay mình, nhưng đã đưa cao lên hơn. Mình thấy em có vẻ như nén cười, mình không hiểu em định làm gì, chuyện có gì đâu mà cười. Mình tò mò, đang ko biết sao em muốn cười và nén cười thì thấy em đang cắn mình, giật ra không kịp, em há miệng cắn hay cổ tay, chỗ người ta hay đep đồng hồ. EM gia sư cắn khá mạnh, sao em nhả ra thì có nguyên hình tròn, em gia sư cười phá lên
- ‘tặng anh đồng hồ,ahaha’, em cười giòn tan, không thể tưởng tượng nổi em có nhiều trò quá, nhìn em mình thấy vui, mới cách đây 1, 2 phút còn nghĩ em sẽ mua cái đồng hồ tặng, thì ra là vậy.
- ‘haha, thì ra vậy, bó tay em luôn’, mình cũng cười. Sau đó em lấy bút trong cặp, cây bút lông nhỏ màu đen, em lại cầm tay mình, mình nhìn xem em làm gì, em lấy bút vẽ số và kim đồng hồ lên, làm như cái đồng hồ thật. Mình ngồi cười nhìn em làm mọi thứ say mê.
Em làm xong, tự khen đẹp rồi cười. Mình vui lắm khi nhìn thấy em cười. Em giống gió mùa hạ, mát rượi và thoải mái
Mình nhẹ hôn mà vào má em, tại mình muốn thế, cứ làm theo bản năng thôi. Thấy bình yên và nhẹ nhàng, em thoáng ngạc nhiên rồi cười. Mình và em nói chuyện thêm lát rồi em về, mình nói đưa em về nhưng em nói không kêu mình lên nhà, khi nào về tới em nhắn tin.
Hôm nay, mình lại vui, ngày thứ 2 làm người yêu. Những lăn tăn trong lòng về những chuyện lung tung đã dần lắng xuống. Mai nắng sẽ lại lên mà.
thứ tư: ngày thứ 3 làm người yêu.
Sáng này mình thức dậy, có tin nhắn như mọi ngày của em gia sư, thêm đó là tin nhắn của thằng HA, chửi bậy bạ. Mình chẳng thèm quan tâm nó, chẳng thể để nó làm nhiễu tâm trí của mình nữa. Em gia sư giờ chắc đang trong lớp học.
Mình đứng ngoài cửa sổ phòng mình, thẳng xuống hồ bơi, cũng có nhiều người đang bơi. Sáng hôm nay trời rất đẹp, nắng tươi lắm. Mình nhìn tay mình, vẫn còn vết của cây bút nhưng dấu răng của em gia sư thì mất tiêu rồi.
Nhớ lại hôm qua,lúc đi về em còn nán lại hỏi mình
- ‘ anh T ế vợ, mấy giờ rồi’, rồi em cười, mình béo má em rồi em đi về. Em đáng yêu lắm, trong mắt mình là thế.
Ngày thứ 3 yêu nhau, vào một buổi sáng thức dậy. Mình nhớ em da diết. Dạo gần đây, khi mới thức dậy, người đầu tiên mình nghĩ tới và muốn gặp nhất là em gia sư. Như thằng mới biết yêu và yêu mọi thứ thuộc về người nó yêu. Tâm trạng mình giống thế.
Mình đánh răng, ăn sáng rồi làm mọi thứ thật nhanh, mình quyết định tới trường em, cho em 1 bất ngờ vào ngày thứ 3 yêu nhau. Mình định sẽ mua cho em loại kẹo em hay ăn, mình còn định mua hoa. Nhưng sợ sến quá nên thôi ý định đó. Mình sẽ đợi em ra học. Đúng là rảnh người ta nghĩ ra nhiều thứ. Mốc 3 ngày trong tình yêu đầu, chắc cũng đáng để nhớ.
Mình làm đúng những thứ mình nghĩ, chạy xuống lấy xe, đi mua kẹo. Loại kẹo em gia sư hay ăn khi buồn là loại kẹo mình thấy rất ít bán, may mà mình biết 1 chỗ bán. Chỗ đó vừa bán đồ chơi vừa bán kẹo cho con nít, hồi đó mình có dắt thằng em đi mua đồ chơi ở đó. Mình mua 1 lốc luôn, 5k 1 cây kẹo xanh xanh đỏ đỏ. Chắc em sẽ thích. Mình chạy tới trường em gia sư. Tâm trạng của mình vui, của 1 người đang yêu.
Chạy tới trường em đã khoảng hơn 10h, nghe em tối qua nói là sáng nay học tới 11h xong. Mình không nhắn tin cho em gia sư, định cho em bất ngờ mà. Mình lựa chỗ ngay gốc cây trước trường ở cổng chính. Mình tin nếu em đi ra bằng cổng sau của lối đi giữ xe thì mình sẽ thấy em chứ em không thấy mình. Chắc em gia sư của mình sẽ ngạc nhiên lắm, mình nghĩ thế.
Ngồi đợi mà không thấy chán vì mình bận tưởng tượng tới gương mặt em gia sư khi thấy mình. Em sẽ cười tươi thật tươi cho xem, mình và em sẽ đi uống trà sữa, mình sẽ đưa cây kẹo cho em, em sẽ vui lắm đây.
Tới gần 11h thì mình bắt đầu căng mắt nhìn, nãy giờ cũng nhìn, nhưng cũng lác đác sinh viên ra về à. Mình đang chăm chú nhìn, thì trời không phụ lòng người, mình đã thấy em gia sư của mình, em chạy ra khỏi trường, mình đang định chạy theo, thì thấy em dừng xe lại chỗ gốc cây quán nước mía gần đó, mình đang tò mò, không biết em làm gì. Mình nghĩ em lấy đồ gì, bọn con gái phải che kín mít mới chịu mà. Mình nhìn thấy em lấy điện thoại ra, em gọi. Hơi điên khùng nhưng mình nghĩ em gọi cho mình, mình lấy điện thoại của mình ra nhìn, không có thấy gì. Mình nhìn em gia sư, không biết em gọi cho ai mà đang đi phải dừng lại. Mình nghĩ thế nên đứng tại chỗ quan sát, em nói chuyện cũng rất nhanh, khoảng 1p rồi em bỏ điện thoại vào túi, hôm nay em mặc áo rộng rộng màu xanh lá, với quần jean và mang giày thể thao. Em ko mặc áo khoác, ko sợ đen.
Em cất điện thoại rồi mà em vẫn chưa đi, không biết hẹn ai và đứng đó đợi ai. Một nỗi lo mơ hồ, chẳng lẽ mọi thứ không thể suôn sẻ với mình. Mình hi vọng em để quên tập và nhờ bạn mang ra dùm. Nhưng hình như không phải thế?. Mình bắt đầu thấy lo lo, dự tính chuyện không hay rồi. Mình đứng đó đợi em sẽ làm gì. Chắc chắn em không thể thấy mình trừ khi em quay đầu lại vì em và mình đứng cùng chiều,xe quay về cùng hướng. Nhìn xa xa, thấy em nhỏ xíu.
Đợi 1 lát thì có người đàn ông tới, anh ta đi SH màu đen và mình đoán là lớn hơn mình và em gia sư, nhìn chững chạc ra dáng người đi làm rồi, mình choáng váng nghĩ mơ hồ về mối quan hệ giữa em gia sư và anh ta. Nhìn anh ta có vẻ giàu có. Phải chăng giống như phim, và đời thì không thể như mơ. Mình thoáng ý nghĩ lung tung rằng em và ng đàn ông đi SH có gì với nhau. Mình thấy mệt mỏi.
Thực tình mình ko nghĩ kế hoạch của mình lại thành ra như thế, từ ý định làm em bất ngờ tới việc mình đứng dưới gốc cây nhìn em và người đi SH đang nói gì đấy. Đúng là người tính không bằng trời tính. Ở xa xa đó, em gia sư và hắn ta nói gì đó, rồi họ chạy đi mất. Mình thảng thốt, rồi bình tĩnh chạy theo. Lòng cầu nguyện trời đất là mọi thứ đừng như mình nghĩ, mình đang nghĩ lung tung lắm. Mới ngày thứ 3 àh, đừng hãm hại một thằng mới bước vào ngày yêu thứ 3.
Em gia sư và người đi SH chạy gần như song song. Mình chạy sau và giữ 1 khoảng cách an toàn để khỏi bị phát hiện. Tâm trạng mình tệ hẳn, vừa hi vọng vừa thất vọng, hi vọng ko như mình nghĩ, thất vọng vì đời trái ngang. Nhưng mình vẫn giữ bình tĩnh được. Mình sẽ biết chuyện gì xảy ra nhanh thôi. Có 1 chi tiết làm mình đỡ lo, là mình không thấy em gia sư cười với ng đàn ông đó. Mình biết chi tiết vớ vẩn đó chẳng nói lên gì nhiều, nhưng cũng an ủi là ít nhất em không tỏ ra thân mật quá với hắn
Mình sợ lắm, nếu họ rẽ vào khách sạn hay nhà nghỉ như mình đang nghĩ, quá tồi tệ khi nghĩ thế. Nhưng mình thấy bất an. Cảnh này hay có trên phim, mình hi vọng em gia sư của mình không thế.
Chạy hết con đường hướng ra phía sân bay Tân Sơn Nhất, em gia sư vào hắn rẽ vào quán cà phê gần đó, mình thở phào. Không như mình nghĩ. Nhưng mình không biết chuyện gì đang xảy ra, người đàn ông đó là ai, em gia sư đi vào trước, hắn ta đi liền theo sau, mình đứng xa xa đợi em và hắn vào rồi, mình mới đi vào theo. Nhìn dáo dác thì thấy em gia sư với hắn đang ngồi ở góc gần cuối, ngồi ngay dưới gốc cây. 2 người ngồi đối diện. Mình nhìn em gia sư, tự dưng mình thấy buồn buồn. Là ghen tức hay thất vọng vì em ko thể đi trà sữa với mình như mình nghĩ??
Mình chọn cái bàn gần đó, không quá gần cũng không quá xa, may mắn là em gia sư ngồi quay lưng lại với lối vào nên chắc em không thấy mình. Mình ngồi cũng gần 1 cái cây, mình nhìn thấy em từ sau lưng, nhưng hơi khuất, chắc để ý kĩ em mới thấy mình. Nếu thấy, chắc mọi thứ vỡ tan tành hay trở nên vô cùng tồi tệ. Mình không thể thấy diễn biến trên mặt em gia sư, chỉ thấy sau lưng, nhưng mình nhìn thấy người đàn ông đi SH, anh ta cao ráo và có vẻ cũng thành đạt, anh ta có mang cặp táp và mặc quần tây, áo sơ mi. Nhìn khác hẳn với phong cách của HA. Không biết mối quan hệ giữa em gia sư và ông ta là gì.
Tâm trạng mình thấy tệ…
Mình không thể nghe thấy em gia sư và anh ta nói gì, vì quá xa, mình cũng không thấy mặt em gia sư. Chỉ biết, lúc này em đang khoanh tay. Gương mặt người đàn ông ko biểu lộ nhiều cảm xúc. Nhưng mình nghĩ câu chuyện của họ không thoải mái cho lắm. Mình thấy anh ta nghe em gia sư nói gì đó, rồi anh ta chau mày, có vẻ không vui. Anh ta cũng nói gì đó như kiểu khẩn thiết và nhiệt tình lắm. EM gia sư vẫn khoanh tay, mình vẫn ko thể đoán được là em gia sư và anh ta đang nói chuyện gì. Mình muốn biết lắm mối quan hệ giữa họ. Có khi nào anh ta là C, người mà nhỏ H nói là người yêu của chị Q mà bị em gia sư giựt mất?
Hạnh phúc đúng thật khó kiếm và mình thấy nặng lòng... Đó càng là lí do để mình hiểu rõ ngọn ngành, ko phải để điều tra, mà chắc chắn những thứ mình đang chứng kiến liên quan trực tiếp từ quá khứ tới hiện tại. Ở trên cao Những tia nắng vẫn cố gắng len qua những tán cây.
Mình nhớ tới lúc em ngồi sau mình, dựa vào lưng mình, đeo tai nghe vào tai mình, rồi khóc, bài hát có câu: ‘về đâu anh hỡi ngày mưa đã qua đi lâu thật lâu, mà sao có nắng hoài vẫn chưa hong khô niềm đau’, mình thấy mình trơ trọi, tự dưng thấy thế. Mình đợi lời giải thích từ em, mình là người yêu của em và chắc có đủ tư cách để biết chuyện gì đang xảy ra. Tình hình ở bàn của em gia sư có vẻ căng thẳng, mình nhín thấy người đàn ông đó ra sức nói gì đó, như vẻ thuyết phục, ma em gia sư thì lại không nghe, hai người gần như cãi nhau. Sau em gia sư đứng lên, ông ta cũng đứng lên, em gia sư nói 1 câu gần như quát: ‘ đừng đi theo tôi’, mình nghe thế, rồi em bỏ đi. Mình không hiểu chuyện gì nhưng cũng an tâm, ít nhất đó không phải là em gia sư có quan hệ tình cảm gì mới người đàn ông đó. Mình thấy tâm trạng đỡ hơn.
Em gia sư đi ra ngoài, anh ta nán lại trả tiền, nhưng ko đuổi theo. Ly nước cam trên bàn vẫn còn nguyên, em gia sư có vẻ tức giận. Mình tò mò nếu không thích sao phải gặp, có lí do gì chăng???
Mình cũng tính tiền, lúc nãy giữ xe, mình đã cẩn thận cho xe vào góc khuất nhất, nên chắc em gia sư ko biết sự hiện diện của mình nãy giờ. Mình đi về với tâm trạng khó chịu lắm.
Mình về nhà, lên phòng, mấy hũ kẹo còn để trong cặp, thế là toi mất 1 ngày mình nghĩ sẽ đẹp thật đẹp vui thật vui. Mình đang định nhắn tin với em gia sư, hỏi em đi đâu? Thì có điện thoại của em gia sư
- ‘chiều em gặp anh nha’, em nói. Mình còn khó chịu vì việc lúc nãy
- ‘uhm, mà có chuyện gì hả?’, mình nói
- ‘uhm, em muốn nói chuyện này’, em nói, giọng nghe buồn và mệt. Mình ko biết em sẽ nói chuyện gì, nhưng hi vọng em không giấu mình chuyện khi nãy.
- ‘uhm, mấy giờ anh tới đón em được?’, mình hỏi, hi vọng đừng có lừa dối ở đây.
- ‘2h chiều nha’, em nói
Mình uhm, định hỏi em đi đâu, nhưng thôi, dù gì lát cũng gặp. Mình sẽ để em nói vậy
…
2h chiều, mình tới gặp em gia sư, như mọi lần em đứng sẵn đầu hẻm đợi, hôm nay em ăn mặc rất đơn giản, em mặc áo sơ mi trắng và quần jean, không váy xòe hay quần áo đầy màu sắc, em cười với mình, thoáng mệt mỏi. Tự dưng bực tức và khó chịu nãy giờ của mình tan biến, mình chỉ thấy thương em.
Mình và em vào quán cà phê có nhiều cây trên đường TH, mình và em ngồi cạnh nhau, em gia sư hôm nay ít nói lắm, chắc có chuyện nghiêm trọng
- ‘em bệnh àh? Nhìn em mệt mỏi’, mình nói, chuyện gì đã xảy ra
- ‘không có, em muốn nói chuyện này’, em nói, giọng nho nhỏ, chắc muốn chia sẻ lắm, mình đã bao giờ thấy hình ảnh này từ em đâu. Em gia sư mệt mỏi thấy rõ,không hiểu người đàn ông đó là ai mà có thể tác động tới em như thế, mình thấy khó hiểu
- ‘uhm, anh nghe nè, em nói đi’, mình nói, muốn nghe lắm rồi. Mình sẽ hiểu rõ hơn phần nào đó
- ‘hồi trưa em đi học về, em gặp 1 người’, em nói, mình thấy vui khi em nói thế, em đã ko lừa dối mình
- ‘uhm, em gặp ai’, mình nói, cơ hội để em nói như thế này ko nhiều, mình sẽ tận dụng để tìm hiểu thêm.
- ‘người hơn em 6t, em từng nói đó’, nghe tới đây mình thót cả tim, thì ra là C.
- ‘uhm, sao em gặp anh ta?’, mình hỏi
- ‘anh ta gọi điện cho em suốt buổi sáng, kêu muốn gặp em, nên lúc ra về em gặp anh ấy’, em nói chậm rại. Mình thấy rất lạ thái độ của em lạ lắm, khác mọi ngày, em ko hoạt bát hay tỉnh bơ như nhiều lần. Sao anh ta muốn gặp em phải gặp, chắc chắn có chuyện gì
- ‘sao em gặp chi, anh ta gặp em làm gì?’, mình hỏi
- ‘tại có chuyện, anh ta gặp em kêu muốn quay lại’, em nói, mình hoảng hồn, sao lại thế? Sao em lại buồn, anh ta đe dọa gì em àh?
- ‘uhm, em tính sao’, mình nói, thấy tâm trạng kì kì.
- ‘tính gì đâu, em ko quay lại đâu’, em nói, có vẻ hơi bực.
Chẳng lẽ chuyện chỉ đơn giản thế, mình im lặng, em cũng im lặng. Em có vẻ suy nghĩ lung lắm, sau em nói
- ‘em kể chuyện này anh nghe nha’, em nói, hơi rụt rè, mình mừng lắm. Em đã mở lòng ra với mình.
- ‘uhm, em kể đi’, mình nói, lắng nghe hết sức. Nói 1 chuyện có vẻ khó nói, em sẽ nhẹ lòng, hi vọng thế
- ‘anh ấy là bồ chị Q’, em nói, có vẻ rất khó khăn để nói được câu ấy. Mình thấy thương em lắm.
- ‘bồ của chị Q, sao quen em?’, mình hỏi
- ‘em quen anh ấy đầu lớp 10, lúc đó em còn nhỏ lắm, hoàn toàn chưa biết gì’, em nói, rất rõ ràng. Mình nhìn mắt em như có màn mưa. Mình lắng nghe hết sức, không biết hồi lớp 10, anh ta đã quen chị Q chưa.
- ‘đó là mối tình đầu của em’, em nói rồi thở ra. Mình thấy xót xót
Mình im lặng, im lặng lắng nghe và cảm thông. Em gia sư nói tiếp
- ‘ em ko biết anh ấy quen chị Q, em cũng ko cố ý yêu anh ấy. Em quen anh ấy 1 thời gian dài lén lút vì mẹ em ko cho quen ng yêu’
- ‘vậy anh ta có biết chị Q và em là chị em ko?’, mình hỏi
- ‘hình như biết’, em nói. Mình im lặng vì thấy em muốn nói tiếp
- ‘rồi chuyện vỡ lở khi chị Q phát hiện, em vỡ vụn, trước đó vài ngày anh ta nói câu chia tay, em đau khổ lắm vì thấy đang vui vẻ. Chị Q dẫn anh về nhà ra mắt ba mẹ, khi đó chị Q đã biết anh ta có quen em, em vừa ngỡ ngàng vừa đau khổ’, em gia sư nói tới đó, mình thấy đau đau, vậy chuyện gì đã xảy ra tiếp theo??
- ‘em ko dám hé răng, em sợ lắm, rồi 1 ngày chuyện kia xảy ra’, em kể, càng ngày giọng càng nhỏ. Chắc chắn em đang lo lắng và cô độc lắm. Mình tin vào cảm giác của mình
- ‘chuyện gì?’, mình hỏi, mình đoán là chữ HIẾP. Mình ko muốn em kể nữa, sợ em đau đớn, nhưng mình muốn em nói ra,1 lần thôi, rồi đế tất cả thành dĩ vãng đã qua. Nhẹ nhõm và thanh thản. Mình sẽ luôn yêu em, dù như thế nào.
- ‘hôm đó em ở nhà 1 mình, anh ta tới chơi, và HIẾP em’, em nói dứt câu, nước mắt lăn. Mình tin không thể là giả dối được
- ‘không sao, qua rồi’, mình nói, ôm em vào lòng, thấy em đáng thương lắm
- ‘ để em nói’, em nói, gạt nước mắt.
- ‘rồi chị Q nói em là ham trai, dâm tặc, quyến rũ bồ chị, ba em cũng từ đó mà bệnh rồi chết, và mọi thứ tới bây giờ’, em nói, nước mắt cứ lăn, em cứ nói, rất khó nhọc nhưng kiên quyết nói ra. Lòng mình cũng đau, đau như xé. Cảm giác vừa căm giận vừa khinh bỉ người đàn ông đó. Ghê tởm. Còn nhiều thứ lằng nhằng mình chưa rõ nhưng mình biết là không nên hỏi. Kể được tới đó chắc là quá sức chịu đựng của em rồi
p/s: mấy hôm nay mình bận, không viết nhiều được.
Nhiều ng nói mình viết ngày càng dở, chuyện ngày càng nhạt. Mình không biết làm sao để thêm muối, nên chắc sẽ ngừng viết. Vì mọi người đang hi vọng đây là 1 câu truyện và mình phải là 1 nhà văn, viết thật hay. Mình viết mọi thứ theo những thứ minh trải qua, theo cảm xúc nên ko thể viết hay đc, mình cũng ko phải nhà văn, mình cực ghét môn văn luôn.
Cám ơn tất cả mọi người đã ủng hộ mình
Update ngày 04/08/2012: thứ 7: ngày thứ 6 làm người yêu
Như đã hẹn, hôm nay mình và em gia sư đi biển. Tối hôm qua mình cứ nôn nao thế nào, nằm trằn trọc mãi tới hơn 1h mới ngủ, mà sáng thì 5h đã mở mắt trong khi mình hẹn đồng hồ 7h vì mình và em gia sư hẹn nhau 8h gặp.
5h sáng, mình định ngủ tiếp nhưng không ngủ được, lần đầu được đi chơi xa với người mình yêu nên tâm trạng cứ nôn nao khấp khởi đến khó ngủ. Mình nằm mãi mong tới 8h nhanh nhanh, nằm 1 lúc mới tới 5h30, mình nhận được tin nhắn của em gia sư như mọi ngày
- ‘dậy đi, ngủ như heo’, mình cười với cái tin nhắn giống như mỗi ngày nhưng lại làm mình thấy vui như lần đầu tiên thấy nó
- ‘ah ha, dậy rồi nha không biết ai là heo àh’, mình nhắn tin và chờ đợi sự ngạc nhiên của em gia sư. Mình lại tò mò không hiểu sao đi chơi thì em vẫn dậy sớm thế, em không biết tranh thủ ngủ àh. Chậc, chắc tại thói quen.
- ‘anh ham đi tới ko ngủ đc àh, haha’, em gia sư nhắn tin liền, vẫn cái điệu châm chọc ấy.
- ‘anh quen dậy sớm vậy đó, hehe’, mình nt lại
- ‘gớm, xạo chết, mọi bữa ngủ trương lên, thôi em đi chuẩn bị, lát 8h nha’, em gia sư nhắn tin. Mình trả lời, em gia sư cũng nôn đi quá mà đâu phải riêng mình. Mình với tâm trạng rất thoải mái, hí ha hí hứng vì biết sắp tới sẽ là khoảng thời gian rất vui cho 1 mối tình. Mình và em sẽ làm những gì ở biển Vũng Tàu, chắc chắn sẽ rất vui. Mình dự định sẽ cùng em gia sư của mình rong ruổi khắp Vũng Tàu, mình từng đi Vũng Tàu rất nhiều lần từ nhỏ tới lớn, nhưng hình như chưa bao giờ có cảm giác thích thú như lần này.
Nhớ lại tối hôm qua, em gia sư nói: ‘em mong tới sáng để đi quá, hic khó ngủ luôn’. Cả 2 đứa đều mong chờ những thứ vui vẻ,tươi đẹp.
…
Nói lại chút về cái vụ em gia sư và mình nói chuyện về C, hắn ta đành rằng là người ko đàng hoàng sau tất cả những chuyện đã làm với em gia sư, nhưng vấn đề mình không hiểu là sao em gia sư vẫn chịu gặp mặt hắn và sao hắn lại muốn quay lại với em gia sư để làm gì? Chuyện nếu em gia sư bỏ qua và quay lại thì 2 người cũng mãi mãi không thể có kết quả tốt nếu vẫn còn có gia đình, bạn bè và quê hương. Em gia sư có nói về chữ HẬN trong quyển nhật kí, là em sẽ trả lại cho họ tất cả những thứ em phải nhận. Thực tình mình chưa hiểu rõ lắm về những thứ quanh em dù nó đã bắt đầu mở ra, cứ đi tiếp thôi thì sẽ thấy được những thứ có trên đường, còn đứng 1 chỗ mà hỏi cũng chẳng thấy gì.
Ban đầu với mình em là cô gia sư dáng cao cao gầy gầy, tóc cột cao và nhìn hiền lành, sau đó em trở thành cô gái trong bộ đầm bó sát và nhả khó chuyên nghiệp, sau đó em lại là cô nàng thích mặc váy đầy mộng mơ, rồi lại là cô nàng hay châm chọc, thích đùa rồi cười haha. Mình vẫn chưa đủ khả năng nắm bắt những thứ đang diễn ra trong con người em,nó đa chiều và không thể lường.
…
Mình xin mẹ đi chơi từ thứ 5, mình nói là đi họp lớp cấp 3, bạn bè lâu ngày gặp mặt và xin tiền. Mẹ mình đồng ý dễ dàng vì mình ít khi xin đi xa, mẹ chỉ dặn mình đi cẩn thận và không uống rượu bia, mẹ còn dặn mình đi đâu đi nhớ để ý xe dạo này nhiều trộm cắp lắm. Mình không nói là mình đi biển Vũng Tàu mà mình nói mình đi Bến Tre, cho mẹ khỏi nghi ngờ. Mình vì sợ em gia sư nếu xin nghỉ tối thứ 7 nữa thì nghỉ nhiều rồi nên mình bày chuyện cho thằng em đòi qua nhà nội thứ 7, mẹ mình sẽ cho em gia sư nghỉ. Mẹ mình cũng rất thường xuyên cho em gia sư nghỉ thứ 7, mẹ hay chở em mình đi chơi, ăn uống. Mình kiếm chuyện nói là nội mua cho thằng em cái đồ chới đẹp lắm và sáng mai có mấy đứa con nhà chú Phong qua chơi. Nên thằng em mình rất phấn khích, nó năn nỉ mẹ suốt nên cuối cùng mẹ quyết định cho nó qua nội nguyên ngày thứ 7 và chủ nhật. Mình đã mua món đồ chơi đưa qua cho nội nhờ nội đưa cho nó và nói là của nội mua.
Bà nội còn nói mình dạo này lớn, biết thương em rồi. Nội nói làm mình phát ngại. Nhưng dù gì mình cũng đã mua đồ chơi cho thằng em