Sáng sớm, Nhan Như Khuynh thức dậy không thấy có cái gì khác thường, cứ theo lẽ thường ăn xong đồ ăn sáng, sau đó đọc sách. Chính là bởi vì mục đích dẫn xà xuất động đã đạt được, Nhan Như Khuynh cũng không miễn cưỡng chính mình ra cung lần nữa, ngoài ý muốn chính là, Ung thân vương lại cho phép Nam Hạo tiến cung đến thăm Nhan Như Khuynh.
Nam Hạo thực là một đứa nhỏ nhu thuận, hắn biết Nhan Như Khuynh sắp lâm bồn, trượng phu cũng không ở bên người chắc sẽ tịch mịch, hắn loáng thoáng hiểu được hoàn cảnh hiện tại của Nhan Như Khuynh. Hắn liền luôn cười, cấp Nhan Như Khuynh tìm một ít niềm vui, là bởi vì hắn không nghĩ cấp chính mình ấm áp mà làm cho người của mình lại trở nên tịch mịch.
Cùng Nam Hạo chơi trong chốc lát, thời điểm Ung thân vương Sở Phi Ngũ qua tìm Nam Hạo, Nhan Như Khuynh đột nhiên cảm thấy được đau bụng. Y nguyên tưởng rằng chính là giống cơn đau bình thường lui tới do đứa nhỏ đá, đau một chút sẽ vượt qua, ai ngờ đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng, sắc mặt Nhan Như Khuynh tái nhợt hẳn, những giọt mồ hôi lớn theo theo thái dương chảy xuống.
Nam Hạo bị dọa tới sợ rồi, Sở Phi Ngũ vội vàng phân phó Lăng Yên đi tuyên Lâm thái y, Lâm thái y đến thỉnh mạch, cau mày nói: “Nương nương sợ là phải sinh”. (Hoho, bảo bảo sắp sinh ra đời rồi nha, Sở Thành ngươi không được chứng kiến rồi…haha…*múa kiếm ăn mừng*)
Cung nhân Lưu Hồng cung nhất thời công việc lu bù lên, lần này hoàng phi sống chết, không chỉ có Ung thân vương tự mình chờ đợi (kỳ thật là ở bồi lo lắng nhan như khuynh đích nam hạo -v-), ngay cả Thái hậu nương nương đều bị kinh động, đương nhiên, duyên cớ này ước chừng cũng là hoàng tử đầu tiên Hoàng Thượng đi.
Nhan Như Khuynh nằm ở trên giường, trên người chỉ còn lại có áo đơn, áo ngủ bằng gấm màu son hắt lên làm cho sắc mặt củaNhan Như Khuynh càng tái nhợt. Đỡ đẻ cho Nhan Như Khuynh, lại chỉ có một mình Lâm thái y. Đây là bởi vì lúc trước vì Nhan Như Khuynh điều chế dược vật sản nhũ, đúng là vị Lâm Chiêu Lâm thái y này, bởi vậy, vì bảo mật bí mật thân thể Nhan Như Khuynh, làm cho lần đầu tiên trong lịch sử hỗ trợ hoàng phi sinh sản khi chỉ có một gã thái y đỡ đẻ.
Lâm Chiêu xốc lên chăn, coi huyệt khẩu Nhan Như Khuynh, nhìn thấy huyệt khẩu chỉ mở ra cỡ hai ngón tay, Lâm Chiêu bất đắc dĩ đích nói: “Nương nương, cung khẩu của ngài còn chưa mở ra, đại khái còn phải đợi trên ba canh giờ nữa, khi đó cung khẩu mới có thể mở ra đến đủ để cho thai nhi đi ra.” Sau đó hắn mệnh cung nhân bưng chảo tổ yến được nấu kỹ do ngự trù phòng dâng lên, đối Nhan Như Khuynh nói: “Nương nương, ngài vẫn là uống trước một chút cháo bổ sung một chút thể lực đi.”
Nhan Như Khuynh ở dưới sự nâng đỡ của Lăng Yên bán ngồi dậy ở trên giường, chịu đựng một trận cung lui đau đớn, vì muốn bình an sinh hạ đứa nhỏ mà cố gắng ăn đồ vật này nọ. (hic, thương Khuynh ca quá, lúc đau đớn sinh con chỉ có một mình thôi…)
Trên trán cột lấy hồng khăn, hai tay phân biệt nắm cột vào thành giường hai bên, Nhan Như Khuynh chưa từng cảm thấy được thời gian lại dài như vậy. Giống như qua một thế kỷ, Lâm Chiêu sau khi xem qua huyệt khẩu của Nhan Như Khuynh, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Đã mở ra đến có thể cho thai nhi đi ra.”
Lâm Chiêu nhìn thấy sắc mặt Nhan Như Khuynh tái nhợt, ngoắc gọi một thái giám phân phó vài câu, chỉ chốc lát sau, tiểu thái giám liền bưng lên một cái chén nhỏ, Lâm Chiêu cầm chén đưa cho Lăng Yên, làm cho Lăng Yên uy Nhan Như Khuynh uống xong, “Nương nương, dược này giúp ngài có thể bổ sung thể lực, thuốc này còn có dùng một chút dược trợ sản, hẳn là có thể làm cho ngài sinh hạ tiểu hoàng tử nhanh hơn.”
Nhan Như Khuynh không rảnh phản ứng với lời nói của Lâm Chiêu, chỉ là có chút đờ đẫn uống xong chất lỏng trong bát, Nhan Như Khuynh y lớn như vậy, lần đầu chịu khổ sở lớn như vậy, giống như tra tấn.
Mới uống xong dược không lâu, đột nhiên một trận đau đớn mạnh mẽ nảy lên làm cho Nhan Như Khuynh thất thanh kêu lên, tiếp theo y liền cảm giác được trong cơ thể chảy ra một cỗ chất lỏng ấm nóng, Lâm Chiêu thật cao hứng, nói: “Nương nương, nước ối đã được phá, hiện tại chỉ cần ngài dựa theo tiết tấu của cơn đau mà dùng sức, tiểu hoàng tử có thể sinh hạ đến đây.”
Nghe được có thể sinh hạ đứa nhỏ, Nhan Như Khuynh dùng ánh mắt thất thần liếc mắt nhìn Lâm Chiêu một cái, còn lại một chút khí lực, bắt đầu dựa theo mát xa cùng ngôn ngữ chỉ huy dùng sức của Lâm Chiêu.
“A! Đau quá —— Thành nhi, đau quá......” Khóe mắt Nhan Như Khuynh phiếm hồng, ẩn ẩn có thủy quang, từ nhỏ nuông chiều nên y quả thực không thể tưởng tượng chính mình thật sự có thể bình an sinh hạ đứa nhỏ hay không?
Sáng tỏ Nhan Như Khuynh đang khẩn trương, Lâm Chiêu an ủi nói: “Nương nương, đừng lo lắng. Hai tiểu hoàng tử thập phần khỏe mạnh, hơn nữa bởi vì là song thai, cho nên từng thai nhi phải so với thai nhi bình thường nhỏ hơn một ít, chỉ cần ngài dùng sức, rất nhanh có thể bình an sinh hạ hai tiểu hoàng tử.”
Nửa canh giờ qua đi, Nhan Như Khuynh thút tha thút thít đáp: “Ta không sinh, ta không sinh, đau quá...... Ô, đau quá......”, Lăng Yên vừa là buồn cười vừa là lo lắng cho Nhan Như Khuynh, đành phải không ngừng nói lời nhỏ nhẹ an ủi y.
Theo một trận đau đớn mạnh mẽ, Lâm Chiêu hưng phấn nói: “Thấy đầu, nương nương, dùng sức nữa a!”
“A ——!” Nhan Như Khuynh quát to một tiếng, giống như dùng hết sức toàn thân khí lực bình thường, phù một tiếng, đại hoàng tử rốt cục sinh ra!
Mệnh bà vú cẩn thận chiếu cố đại hoàng tử, Lâm Chiêu quay đầu lại chiếu khán Nhan Như Khuynh, một khắc sau, nhị hoàng tử cũng sinh ra, Nhan Như Khuynh thoát lực tê liệt ngã xuống ở trên giường, chính là ở trong quá trình sinh sản chết đi sống lại y hiện tại tinh thần đã nâng cao một chút, nói muốn ôm đứa nhỏ.
Nghe được tin vui Trang thái hậu cùng Nam Hạo, Sở Phi Ngũ cũng đi đến, mọi người chung quanh trong miệng đều nói lời cát tường. Bởi vì thân mình còn suy yếu chỉ có thể ôm lấy một đứa nhỏ, Nhan Như Khuynh nhìn đứa nhỏ hồng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn, trong lòng đột nhiên đau xót, nước mắt liền rơi xuống. (hic hic, *rút khăn lau mũi* đấy là những giọt nước mắt hạnh phúc của người mẹ đó, thương Khuynh ca vượt cạn một mình…Sở Thành a, ngươi mau trở về đi…)
Thành nhi thành nhi, ngươi ở biên quan xa xa, nhất định phải hảo hảo trở về, ta sinh cho ngươi hai đứa con, con của chúng ta, ngươi còn không có nhìn thấy bọn hắn đâu, ngươi nhất định, hảo hảo trở về.
Từ đó đến nay đã hơn một tháng, Nhan Như Khuynh cùng Nam Hạo thường xuyên gặp mặt. Do tâm tư đơn thuần, hơn nữa Nam Hạo từ nhỏ lại mất mẹ nên chưa hưởng thụ được tình thương của mẹ, nên dễ dàng bị mê hoặc bởi những cử chỉ quan tâm mà Nhan Như Khuynh cố ý hay vô tình biểu hiện ra, nghiễm nhiên đem Nhan Như Khuynh trở thành tỷ tỷ thân sinh của chính mình mà bình thường ỷ lại kính yêu.
Sở Vương gia nhìn thấy tiểu tình nhân chính mình yêu nhất vẻ mặt dần sáng sủa, đôi mắt u sầu rất tự nhiên bị đánh tan, đã cải biến cách nhìn về Nhan Như Khuynh, tâm lý cũng không bài xích Nam Hạo cùng Nhan Như Khuynh tiếp xúc nữa.
Ngày hôm đó, Nhan Như Khuynh lại mang bộ dạng bầu bí dưới sự nâng đỡ của Lăng Yên dìu đến phủ Ung thân vương.
Lăng Yên từng khuyên Nhan Như Khuynh không cần ra cung, chỉ cần sai người có chức vụ đảm nhiệm hay không đảm nhiệm đem Nam Hạo mời vào cung, dù sao đã có bầu bảy tháng, lại là song thai, Nhan Như Khuynh thật sự là không thích hợp đi lại chung quanh. Nhan Như Khuynh lắng nghe Lăng Yên nói, sau đó chính là cười thần bí, vẫn như trước làm theo ý mình mà ra cung.
Theo thiên môn vào phủ Ung thân vương, Nam Hạo đã chờ ở bên trong cánh cửa, thấy Nhan Như Khuynh liền vui vẻ ra mặt tiến lên ôm cánh tay y, Lăng Yên theo lễ nghi mà lui sang một bên.
“Như Khuynh, ngươi đã tới. Ta đã cùng Phi Ngũ hảo hảo học một phen, lúc này ta cần phải giết được ngươi đến khi hoa rơi nước chảy.” Nam Hạo đắc ý nói xong, thực đáng yêu mà ngẩng đầu lên.
Nam Hạo mặc dù đắc ý, tư thế đi đường đã có một chút kỳ quái, Nhan Như Khuynh xem ở trong mắt, cười kéo dài ngữ điệu nói: “Nga ——, ta biết, cùng vương gia học một phen, ở trên giường học phải không.” (= =)
Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Nam Hạo lập tức biến thành hồng, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ, rõ ràng là ngữ điệu bất mãn lại trở nên mềm mại: “Mới không phải! Như Khuynh ngươi cười ta!”
Nhan Như Khuynh không nói chuyện, lại chỉ cười vài tiếng, cho đến khi Nam Hạo không cãi được lời nào mà đỏ mặt đến đầu cũng toát mồ hôi mới ngưng cười nói: “Tốt lắm tốt lắm, nếu Vương gia nhìn đến cái dạng này của ngươi, nhất định sẽ làm ta lần sau lại không được đến cùng ngươi chơi cờ.”
“A? Vì cái gì?” Tuy rằng thực thẹn thùng, tò mò cục cưng Nam Hạo vẫn là ngẩng đầu hỏi.
“Bởi vì ——” Nhan Như Khuynh cố ý dựa sát vào tai Nam Hạo nói: “Bởi vì Vương gia nhất định muốn đem Hạo Hạo đáng yêu như vậy mà ôm đến trên giường hảo hảo yêu thương một phen, ta tự nhiên tới lần sau mới có thể đến cùng ngươi chơi cờ.”
“Nha! Như Khuynh, ngươi, ngươi ——” nghe xong lời này, Nam Hạo quả thực xấu hổ đến muốn tìm cái lỗ chui xuống trốn đi, da mặt mỏng hồng như muốn xuất huyết, lại ngại vì thân mình Nhan Như Khuynh nên không dám cùng y đùa giỡn, chỉ phải vừa tức vừa thẹn đứng ở tại chỗ dậm chân. (Hạo nhi siêu kute =)))
Thấy Nam Hạo bị Nhan Như Khuynh trêu đùa thành như vậy, ngay cả Lăng Yên đều nhịn không được xì một tiếng bật cười, Nam Hạo nhìn Lăng Yên liếc mắt một cái, xoay người định chạy trốn, cũng không may mà đụng vào một người cứng như vách tường.
Thân thủ ôm vợ, Sở Phi Ngũ xem tình huống cũng biết định là tối hôm qua hắn đã làm nhiều lắm, Hạo Hạo lại bị Nhan Như Khuynh cười cợt. Nhẹ giọng an ủi vợ, thẳng đến Nam Hạo rốt cục không hề muốn chạy trốn đi nữa, Sở Phi Ngũ mới ngẩng đầu nhìn hướng Nhan Như Khuynh.
Nhan Như Khuynh ngại vì đứa nhỏ trong bụng, cũng không có hướng Sở Phi Ngũ hành lễ, trực diện nhìn sâu vào ánh mắt Sở Phi Ngũ, Nhan Như Khuynh nói: “Vương gia, về Vân Anh Nguyên, đã có tin tức.”
Ở Ung thân vương phủ, nói cho Sở Phi Ngũ mật báo đưa tới đã bắt được Vân Anh Nguyên buôn bán tư diêm có sổ sách cùng với nhân chứng làm bảng tường trình, lại bồi Nam Hạo chơi cờ nói chuyện, Nhan Như Khuynh liền đứng dậy cáo từ.
Ngồi vững vàng ở trên nhuyễn kiệu, nhẹ nhàng vuốt ve bụng chính mình, ước chừng thai nhi trưởng thành giống như cảm ứng được tâm tình mẫu thân, đá đá cái bụng mẫu thân ý nói cho mẫu thân chính mình tốt lắm thực khỏe mạnh, trên mặt Nhan Như Khuynh không khỏi tràn ra nụ cười hạnh phúc.
Nhìn thấy kiệu màn trướng phía trên thêu long phượng diễn châu cực kỳ tinh mỹ, tinh thần Nhan Như Khuynh không tự chủ được phiêu xa, đã sắp mùa thu, Thành nhi ở biên quan, không biết ra sao. Gần nhất biên quan truyền lại tin tức đều là tin chiến thắng, Thành nhi viết trong tín thư, cuộc sống chính mình ở biên quan cũng chỉ là đơn giản sơ lược.
Đôi mắt tuyệt đẹp khẽ chớp, thật sự rất muốn hắn.
Đột nhiên, ngoài kiệu truyền đến tiếng thét chói tai của LăngYên, cỗ kiệu nguyên bản vững vàng bị xóc nảy một chút sau đó liền bị thả xuống dưới, một tiếng lưỡi mác giao kích ở ngỏ tắt im lặng có vẻ đột ngột phi thường, Nhan Như Khuynh không cần nhấc lên màn kiệu cũng hiểu được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Ha hả, Vân Anh Nguyên đã muốn phát hiện sổ sách không thấy, bởi vì sợ hãi bị truy tội, đơn giản hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng bất cứ giá nào, thuê sát thủ giết mình bên ngoài. Nhan Như Khuynh cười khẽ, như vậy vất vả ra cung, chính là vì cấp Vân Anh Nguyên một cơ hội, chỉ cần bắt sống một sát thủ trong đó, là có thể quang minh chính đại mà hướng Vân Anh Nguyên có phương hướng tra xuống.
Chiến đấu cũng không có liên tục lâu lắm, nhưng một đoạn ngắn thời gian này cũng đủ làm cho Nhan Như Khuynh biết tới rồi, Vân Anh Nguyên là thật sự hạ quyết tâm, dù sao có thể giữ cục diện như vậy, ở trên giang hồ cũng tuyệt đối là sát thủ siêu nhất. Dù sao bọn họ đối mặt chính là ảnh vệ bảo hộ hoàng gia cao cấp a!
Ở dưới sự nâng đỡ của Lăng Yên trong kiệu đi ra, trường hợp chiến đấu cũng không có nhiều lắm huyết tinh, nhưng theo thân thể Lăng Yên run rẩy y cũng hiểu được, tiểu cô nương này đơn thuần bị sợ hãi.
Trấn an mà cầm tay Lăng Yên, Nhan Như Khuynh nhìn thoáng qua hai hắc y sát thủ bị bắt sống, khóe môi giơ lên cười khẽ: “Các ngươi là do Vân Tể tướng phái tới.” Tự thấy mục đích bản thân nói xong câu này không phải là nghi vấn trong lời nói, Nhan Như Khuynh cảm tạ nhìn thoáng qua người luôn trầm mặc ít lời bảo hộ ở bên người chính mình, ảnh vệ Tống Thư Bích.
Mà mặt khác đại nội thị vệ thân cận cũng mơ hồ hiểu được trận này đánh nhau, đột nhiên bị xếp vào thân phận đồng sự, hiểu được Tống Thư Bích là nhóm người thương hướng võ công tạo nghệ tối cao, cũng không cấm nhiệt huyết sôi trào đứng lên, trong lòng cũng rõ ràng, đem ảnh vệ thủ vệ hoàng đế cấp một quý phi nho nhỏ, có thể thấy được Hoàng Thượng trẻ tuổi của bọn họ là cỡ nào coi trọng hoàng phi thứ dân này.
Nhuyễn kiệu lại vững vàng tiến bước trên lộ trình hồi cung, trừ bỏ bí mật áp giải hai sát thủ, cùng đi về phía thị vệ Ung thân vương báo tin, đoàn người này phảng phất dường như sự tình gì cũng không phát sinh, cứ như vậy hồi cung.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sáng sớm, Nhan Như Khuynh thức dậy không thấy có cái gì khác thường, cứ theo lẽ thường ăn xong đồ ăn sáng, sau đó đọc sách. Chính là bởi vì mục đích dẫn xà xuất động đã đạt được, Nhan Như Khuynh cũng không miễn cưỡng chính mình ra cung lần nữa, ngoài ý muốn chính là, Ung thân vương lại cho phép Nam Hạo tiến cung đến thăm Nhan Như Khuynh.
Nam Hạo thực là một đứa nhỏ nhu thuận, hắn biết Nhan Như Khuynh sắp lâm bồn, trượng phu cũng không ở bên người chắc sẽ tịch mịch, hắn loáng thoáng hiểu được hoàn cảnh hiện tại của Nhan Như Khuynh. Hắn liền luôn cười, cấp Nhan Như Khuynh tìm một ít niềm vui, là bởi vì hắn không nghĩ cấp chính mình ấm áp mà làm cho người của mình lại trở nên tịch mịch.
Cùng Nam Hạo chơi trong chốc lát, thời điểm Ung thân vương Sở Phi Ngũ qua tìm Nam Hạo, Nhan Như Khuynh đột nhiên cảm thấy được đau bụng. Y nguyên tưởng rằng chính là giống cơn đau bình thường lui tới do đứa nhỏ đá, đau một chút sẽ vượt qua, ai ngờ đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng, sắc mặt Nhan Như Khuynh tái nhợt hẳn, những giọt mồ hôi lớn theo theo thái dương chảy xuống.
Nam Hạo bị dọa tới sợ rồi, Sở Phi Ngũ vội vàng phân phó Lăng Yên đi tuyên Lâm thái y, Lâm thái y đến thỉnh mạch, cau mày nói: “Nương nương sợ là phải sinh”. (Hoho, bảo bảo sắp sinh ra đời rồi nha, Sở Thành ngươi không được chứng kiến rồi…haha…*múa kiếm ăn mừng*)
Cung nhân Lưu Hồng cung nhất thời công việc lu bù lên, lần này hoàng phi sống chết, không chỉ có Ung thân vương tự mình chờ đợi (kỳ thật là ở bồi lo lắng nhan như khuynh đích nam hạo -v-), ngay cả Thái hậu nương nương đều bị kinh động, đương nhiên, duyên cớ này ước chừng cũng là hoàng tử đầu tiên Hoàng Thượng đi.
Nhan Như Khuynh nằm ở trên giường, trên người chỉ còn lại có áo đơn, áo ngủ bằng gấm màu son hắt lên làm cho sắc mặt củaNhan Như Khuynh càng tái nhợt. Đỡ đẻ cho Nhan Như Khuynh, lại chỉ có một mình Lâm thái y. Đây là bởi vì lúc trước vì Nhan Như Khuynh điều chế dược vật sản nhũ, đúng là vị Lâm Chiêu Lâm thái y này, bởi vậy, vì bảo mật bí mật thân thể Nhan Như Khuynh, làm cho lần đầu tiên trong lịch sử hỗ trợ hoàng phi sinh sản khi chỉ có một gã thái y đỡ đẻ.
Lâm Chiêu xốc lên chăn, coi huyệt khẩu Nhan Như Khuynh, nhìn thấy huyệt khẩu chỉ mở ra cỡ hai ngón tay, Lâm Chiêu bất đắc dĩ đích nói: “Nương nương, cung khẩu của ngài còn chưa mở ra, đại khái còn phải đợi trên ba canh giờ nữa, khi đó cung khẩu mới có thể mở ra đến đủ để cho thai nhi đi ra.” Sau đó hắn mệnh cung nhân bưng chảo tổ yến được nấu kỹ do ngự trù phòng dâng lên, đối Nhan Như Khuynh nói: “Nương nương, ngài vẫn là uống trước một chút cháo bổ sung một chút thể lực đi.”
Nhan Như Khuynh ở dưới sự nâng đỡ của Lăng Yên bán ngồi dậy ở trên giường, chịu đựng một trận cung lui đau đớn, vì muốn bình an sinh hạ đứa nhỏ mà cố gắng ăn đồ vật này nọ. (hic, thương Khuynh ca quá, lúc đau đớn sinh con chỉ có một mình thôi…)
Trên trán cột lấy hồng khăn, hai tay phân biệt nắm cột vào thành giường hai bên, Nhan Như Khuynh chưa từng cảm thấy được thời gian lại dài như vậy. Giống như qua một thế kỷ, Lâm Chiêu sau khi xem qua huyệt khẩu của Nhan Như Khuynh, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Đã mở ra đến có thể cho thai nhi đi ra.”
Lâm Chiêu nhìn thấy sắc mặt Nhan Như Khuynh tái nhợt, ngoắc gọi một thái giám phân phó vài câu, chỉ chốc lát sau, tiểu thái giám liền bưng lên một cái chén nhỏ, Lâm Chiêu cầm chén đưa cho Lăng Yên, làm cho Lăng Yên uy Nhan Như Khuynh uống xong, “Nương nương, dược này giúp ngài có thể bổ sung thể lực, thuốc này còn có dùng một chút dược trợ sản, hẳn là có thể làm cho ngài sinh hạ tiểu hoàng tử nhanh hơn.”
Nhan Như Khuynh không rảnh phản ứng với lời nói của Lâm Chiêu, chỉ là có chút đờ đẫn uống xong chất lỏng trong bát, Nhan Như Khuynh y lớn như vậy, lần đầu chịu khổ sở lớn như vậy, giống như tra tấn.
Mới uống xong dược không lâu, đột nhiên một trận đau đớn mạnh mẽ nảy lên làm cho Nhan Như Khuynh thất thanh kêu lên, tiếp theo y liền cảm giác được trong cơ thể chảy ra một cỗ chất lỏng ấm nóng, Lâm Chiêu thật cao hứng, nói: “Nương nương, nước ối đã được phá, hiện tại chỉ cần ngài dựa theo tiết tấu của cơn đau mà dùng sức, tiểu hoàng tử có thể sinh hạ đến đây.”
Nghe được có thể sinh hạ đứa nhỏ, Nhan Như Khuynh dùng ánh mắt thất thần liếc mắt nhìn Lâm Chiêu một cái, còn lại một chút khí lực, bắt đầu dựa theo mát xa cùng ngôn ngữ chỉ huy dùng sức của Lâm Chiêu.
“A! Đau quá —— Thành nhi, đau quá......” Khóe mắt Nhan Như Khuynh phiếm hồng, ẩn ẩn có thủy quang, từ nhỏ nuông chiều nên y quả thực không thể tưởng tượng chính mình thật sự có thể bình an sinh hạ đứa nhỏ hay không?
Sáng tỏ Nhan Như Khuynh đang khẩn trương, Lâm Chiêu an ủi nói: “Nương nương, đừng lo lắng. Hai tiểu hoàng tử thập phần khỏe mạnh, hơn nữa bởi vì là song thai, cho nên từng thai nhi phải so với thai nhi bình thường nhỏ hơn một ít, chỉ cần ngài dùng sức, rất nhanh có thể bình an sinh hạ hai tiểu hoàng tử.”
Nửa canh giờ qua đi, Nhan Như Khuynh thút tha thút thít đáp: “Ta không sinh, ta không sinh, đau quá...... Ô, đau quá......”, Lăng Yên vừa là buồn cười vừa là lo lắng cho Nhan Như Khuynh, đành phải không ngừng nói lời nhỏ nhẹ an ủi y.
Theo một trận đau đớn mạnh mẽ, Lâm Chiêu hưng phấn nói: “Thấy đầu, nương nương, dùng sức nữa a!”
“A ——!” Nhan Như Khuynh quát to một tiếng, giống như dùng hết sức toàn thân khí lực bình thường, phù một tiếng, đại hoàng tử rốt cục sinh ra!
Mệnh bà vú cẩn thận chiếu cố đại hoàng tử, Lâm Chiêu quay đầu lại chiếu khán Nhan Như Khuynh, một khắc sau, nhị hoàng tử cũng sinh ra, Nhan Như Khuynh thoát lực tê liệt ngã xuống ở trên giường, chính là ở trong quá trình sinh sản chết đi sống lại y hiện tại tinh thần đã nâng cao một chút, nói muốn ôm đứa nhỏ.
Nghe được tin vui Trang thái hậu cùng Nam Hạo, Sở Phi Ngũ cũng đi đến, mọi người chung quanh trong miệng đều nói lời cát tường. Bởi vì thân mình còn suy yếu chỉ có thể ôm lấy một đứa nhỏ, Nhan Như Khuynh nhìn đứa nhỏ hồng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn, trong lòng đột nhiên đau xót, nước mắt liền rơi xuống. (hic hic, *rút khăn lau mũi* đấy là những giọt nước mắt hạnh phúc của người mẹ đó, thương Khuynh ca vượt cạn một mình…Sở Thành a, ngươi mau trở về đi…)
Thành nhi thành nhi, ngươi ở biên quan xa xa, nhất định phải hảo hảo trở về, ta sinh cho ngươi hai đứa con, con của chúng ta, ngươi còn không có nhìn thấy bọn hắn đâu, ngươi nhất định, hảo hảo trở về.