Lúc bảy canh giờ sau khi Nhan Như Khuynh sinh hạ hai hoàng tử, theo hướng biên quan trong soái trướng.
Sở Thành không thể ức chế kích động xem thư tín tám trăm dặm kịch liệt đưa tới, vui sướng trên mặt theo khóe miệng làm ra độ cung càng ngày càng rõ ràng. Ngay cả Khâm Văn theo hắn từ lúc mười tuổi đến sau này chỉ luôn lộ ra bộ mặt thiếu niên lạnh băng, lúc này lại lộ ra khoái hoạt vui sướng rõ ràng, không khỏi có chút tò mò nội dung lá thư này.
Rốt cục xem xong thư, bởi vì trong trướng chỉ có thư đồng từ nhỏ cùng chính mình lớn lên cũng là tâm phúc chính mình, Sở Thành cũng không tái ức chế vui sướng của chính mình, cười lớn đối Khâm Văn nói: “Khâm Văn Khâm Văn, trẫm có con! Quý phi nương nương sinh cho trẫm hai hoàng nhi, ha ha ha, con của trẫm~!”
Nghe vậy, ngay cả Khâm Văn cũng không khỏi mỉm cười, đứng dậy cung kính hướng Sở Thành quỳ thi lễ, “Thần chúc mừng Hoàng Thượng mừng hoàng tử, chúc mừng quý phi nương nương sinh được hoàng tử.”
Ngay cả Khâm Văn trong lòng trừ bỏ thiệt tình chúc phúc vì Sở Thành cũng cảm thấy cao hứng, cũng vì giang sơn Sở Thành tiến thêm một bước củng cố mà vui sướng, chỉ cần có người thừa kế, Sở Thành có thể không phải dễ dàng bị theo ngôi vị hoàng đế thượng tha xuống dưới.
“Mau, sai người đem gọi các trướng trung tướng quân, trẫm phải tốc chiến tốc thắng!”
Kinh thành.
Tuy rằng Sở Thành không ở kinh thành, nhưng mà cả chuyện Nhan Như Khuynh sinh hạ hoàng nhi vẫn là ở phía sau cùng Sở Phi Ngũ xử lý hạ cử quốc khánh một phen, dù sao có người thừa kế, ngôi vị hoàng đế của
Sở Thành an vị càng ổn.
Mắt thấy Nhan Như Khuynh sinh hạ hoàng nhi, thái độ Thái hậu cùng Ung thân vương rõ ràng thiên hướng Nhan Như Khuynh, Vân Anh Nguyên vốn có chút nóng nảy, nhưng lại thuê người muốn bắt cóc Nam Hạo. Chuyện này hoàn toàn kinh động Sở Phi Ngũ, mà ảnh vệ Trầm Ly rất kịp thời trở về, lại trực tiếp đem Vân gia hướng đền tội lại đẩy mạnh từng bước.
Năm ngày sau khi Nhan Như Khuynh sinh hạ hoàng tử, Sở Phi Ngũ dựa vào thánh chỉ Sở Thành khi xuất chinh lưu lại, hoàn toàn nguyên vẹn chứng cớ, đem từng tay chân che trời của Vân gia đánh xuống mười tám tầng địa ngục, ban thưởng tử đích ban thưởng tử, sung quân đích sung quân, nhập kĩ tịch đích nhập nô tịch, đều tự lĩnh phạt. Gia tốc to như vậy, từng hưng thịnh phồn hoa, nháy mắt sụp đổ.
Sở Phi Ngũ lại tìm hiểu nguồn gốc quan viên cùng Vân Anh Nguyên thông đồng làm bậy, tái dựa theo danh sách sở thành lưu lại, đem tâm phúc thân tín nhất của Sở Thành nhiều năm qua bồi dưỡng nhắc tới, do Sở Thành an bài vị trí thượng, đến tận đây, Sở Phi Ngũ hướng thay máu quan viên trong tay hoàn thành.
Mà thật sâu hậu cung bên trong, Nhan Như Khuynh cũng đã hoàn toàn mặc kệ việc bên ngoài, mỗi ngày dành toàn bộ thời gian trên người làm bạn con mình. Trang thái hậu an bài nhũ mẫu cấp tiểu hoàng tử, nhưng là nhan như khuynh không chút do dự liền cự tuyệt, y nói con chính mình, đương nhiên phải chính mình dưỡng, chính mình có sữa, vì cái gì đứa nhỏ của chính mình lại phải ăn sữa người khác, huống chi, y cũng không phải không dưỡng qua đứa nhỏ (-v-~). (Vâng, em đồng ý với Khuynh ca, Sở Thành là một ví dụ điển hình đó thôi…)
Nhưng hoàng tử không được giao cho thân sinh mẫu phi nuôi nấng, là quy củ trong cung, nhưng mà một ngày sau Sở Thành một phong thư tám trăm dặm kịch liệt dâng, Trang thái hậu bất đắc dĩ, chỉ phải tùy tâm ý hắn.
( cảm tình quân dụng đích tám trăm dặm kịch liệt chính là bị dùng để truyền tống như vậy đích tin tức. 囧rz)
Tuy rằng trước đây từng dưỡng Sở Thành, nhưng khi đó Sở Thành đã không phải trẻ con, cho nên dục nhân, Nhan Như Khuynh đích thực là lần đầu tiên. Tuy rằng cũng luống cuống tay chân, có khi cũng sẽ cảm thấy được vất vả, nhưng là tự tay dưỡng dục đứa nhỏ chính mình, cái loại tư vị hạnh phúc này hoàn toàn đáng giá.
Mà hiện tại, Nhan Như Khuynh đang ngồi ở trên giường lớn chơi đùa hai nhi tử mới sinh, Lăng Yên cùng mấy nhũ mẫu có kinh nghiệm đang đứng một bên dùng toàn lực chú ý đặt trên người ba mẫu tử này, e sợ nếu hơi vô ý sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ gì.
Hai đứa trẻ con bị đặt ở giữa giường, Sở Thành lúc xuất chinh liền nghĩ đến có lẽ hắn không thể nhìn đứa con sinh ra, liền trước nghĩ tốt tên, cho nên hiện tại hai đứa trẻ con kia, đứa lớn tên là An Thần, đứa nhỏ tên là Ti Sâm.
Nhan Như Khuynh trong chốc lát hôn nhẹ An Thần, trong chốc lát sờ sờ Ti Sâm, hận không thể cùng lúc đều ôm vào trong ngực, y sẽ đem toàn bộ yêu thương tràn đầy đều quán chú đến trên người bọn họ, trong lòng không ngừng cảm tạ ông trời. Lòng tràn đầy vui sướng trung lại cất dấu một chút bất an, như vậy nhiều như vậy hạnh phúc, y thật sự có thể toàn bộ có được không?
Đột nhiên, một tiểu cung nữ tiến vào đem Lăng Yên kêu đi ra ngoài, Nhan Như Khuynh không để ý đến, như trước đùa đứa nhỏ chính mình, một bên nhũ mẫu cũng cùng y nói chuyện. Sở An Thần đột nhiên miệng hé ra liền khóc, Lý mẫu chạy nhanh lại đối Nhan Như Khuynh nói: “Nương nương, đại hoàng tử hẳn là đói bụng đi.”
“Nga.” Gật gật đầu, Nhan Như Khuynh ở trong lòng nhớ kỹ đứa nhỏ phải ăn sữa đúng thời gian, mềm nhẹ ôm lấy đứa nhỏ, một bên cởi ra áo đơn lộ ra cặp vú bởi vì mới vừa sinh đứa nhỏ mà càng thêm đầy đặn đứng thẳng, ngửi được mùi sữa, Sở An Thần tự động tự phát vươn tay nhỏ bé mềm mại nắm đầu nhũ hồng nộn của mẫu phi đưa đến miệng. (Chẹp, máu sắc lang được di truyền rồi…Sở Thành sau này sẽ bị dìm trong ao dấm chua của hai đứa con mất thôi…ha ha)
Bú say mê.
Mà Sở Ti Sâm bị mặc kệ lưu lại, chu cái miệng nhỏ cũng muốn khóc lên, Nhan Như Khuynh không có cách nào khác, chỉ phải một tay ôm một cái, miệng nhẹ giọng dỗ dành cho bú sữa.
Lăng Yên đi rồi trở về, ngữ khí có điểm cổ quái đối Nhan Như Khuynh nói: “Nương nương...... Vân phi nương nương, nàng bởi vì không thể thừa nhận đả kích sinh non, sáng nay sanh ra một hoàng tử, chính là vân phi nương nương nàng......”
“Nga? Nàng làm sao vậy?” Bởi vì một tay ôm một đứa nhỏ có chút vất vả, Lý mẫu gọi một tiểu cung nữ ước mười hai mười ba tuổi hỗ trợ nâng Sở An Thần, Nhan Như Khuynh trong mắt trong lòng tràn đầy đều là đứa nhỏ.
“Vân phi nương nương, nàng mất rồi.”
P/s: Vân phi thật đáng giận nhưng cũng đáng thương, thôi âu đó cũng là số phận của những nàng không phải là fan gơ của đam mỹ hội này…
Sáng sớm, Nhan Như Khuynh thức dậy không thấy có cái gì khác thường, cứ theo lẽ thường ăn xong đồ ăn sáng, sau đó đọc sách. Chính là bởi vì mục đích dẫn xà xuất động đã đạt được, Nhan Như Khuynh cũng không miễn cưỡng chính mình ra cung lần nữa, ngoài ý muốn chính là, Ung thân vương lại cho phép Nam Hạo tiến cung đến thăm Nhan Như Khuynh.
Nam Hạo thực là một đứa nhỏ nhu thuận, hắn biết Nhan Như Khuynh sắp lâm bồn, trượng phu cũng không ở bên người chắc sẽ tịch mịch, hắn loáng thoáng hiểu được hoàn cảnh hiện tại của Nhan Như Khuynh. Hắn liền luôn cười, cấp Nhan Như Khuynh tìm một ít niềm vui, là bởi vì hắn không nghĩ cấp chính mình ấm áp mà làm cho người của mình lại trở nên tịch mịch.
Cùng Nam Hạo chơi trong chốc lát, thời điểm Ung thân vương Sở Phi Ngũ qua tìm Nam Hạo, Nhan Như Khuynh đột nhiên cảm thấy được đau bụng. Y nguyên tưởng rằng chính là giống cơn đau bình thường lui tới do đứa nhỏ đá, đau một chút sẽ vượt qua, ai ngờ đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng, sắc mặt Nhan Như Khuynh tái nhợt hẳn, những giọt mồ hôi lớn theo theo thái dương chảy xuống.
Nam Hạo bị dọa tới sợ rồi, Sở Phi Ngũ vội vàng phân phó Lăng Yên đi tuyên Lâm thái y, Lâm thái y đến thỉnh mạch, cau mày nói: “Nương nương sợ là phải sinh”. (Hoho, bảo bảo sắp sinh ra đời rồi nha, Sở Thành ngươi không được chứng kiến rồi…haha…múa kiếm ăn mừng)
Cung nhân Lưu Hồng cung nhất thời công việc lu bù lên, lần này hoàng phi sống chết, không chỉ có Ung thân vương tự mình chờ đợi (kỳ thật là ở bồi lo lắng nhan như khuynh đích nam hạo -v-), ngay cả Thái hậu nương nương đều bị kinh động, đương nhiên, duyên cớ này ước chừng cũng là hoàng tử đầu tiên Hoàng Thượng đi.
Nhan Như Khuynh nằm ở trên giường, trên người chỉ còn lại có áo đơn, áo ngủ bằng gấm màu son hắt lên làm cho sắc mặt củaNhan Như Khuynh càng tái nhợt. Đỡ đẻ cho Nhan Như Khuynh, lại chỉ có một mình Lâm thái y. Đây là bởi vì lúc trước vì Nhan Như Khuynh điều chế dược vật sản nhũ, đúng là vị Lâm Chiêu Lâm thái y này, bởi vậy, vì bảo mật bí mật thân thể Nhan Như Khuynh, làm cho lần đầu tiên trong lịch sử hỗ trợ hoàng phi sinh sản khi chỉ có một gã thái y đỡ đẻ.
Lâm Chiêu xốc lên chăn, coi huyệt khẩu Nhan Như Khuynh, nhìn thấy huyệt khẩu chỉ mở ra cỡ hai ngón tay, Lâm Chiêu bất đắc dĩ đích nói: “Nương nương, cung khẩu của ngài còn chưa mở ra, đại khái còn phải đợi trên ba canh giờ nữa, khi đó cung khẩu mới có thể mở ra đến đủ để cho thai nhi đi ra.” Sau đó hắn mệnh cung nhân bưng chảo tổ yến được nấu kỹ do ngự trù phòng dâng lên, đối Nhan Như Khuynh nói: “Nương nương, ngài vẫn là uống trước một chút cháo bổ sung một chút thể lực đi.”
Nhan Như Khuynh ở dưới sự nâng đỡ của Lăng Yên bán ngồi dậy ở trên giường, chịu đựng một trận cung lui đau đớn, vì muốn bình an sinh hạ đứa nhỏ mà cố gắng ăn đồ vật này nọ. (hic, thương Khuynh ca quá, lúc đau đớn sinh con chỉ có một mình thôi…)
Trên trán cột lấy hồng khăn, hai tay phân biệt nắm cột vào thành giường hai bên, Nhan Như Khuynh chưa từng cảm thấy được thời gian lại dài như vậy. Giống như qua một thế kỷ, Lâm Chiêu sau khi xem qua huyệt khẩu của Nhan Như Khuynh, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Đã mở ra đến có thể cho thai nhi đi ra.”
Lâm Chiêu nhìn thấy sắc mặt Nhan Như Khuynh tái nhợt, ngoắc gọi một thái giám phân phó vài câu, chỉ chốc lát sau, tiểu thái giám liền bưng lên một cái chén nhỏ, Lâm Chiêu cầm chén đưa cho Lăng Yên, làm cho Lăng Yên uy Nhan Như Khuynh uống xong, “Nương nương, dược này giúp ngài có thể bổ sung thể lực, thuốc này còn có dùng một chút dược trợ sản, hẳn là có thể làm cho ngài sinh hạ tiểu hoàng tử nhanh hơn.”
Nhan Như Khuynh không rảnh phản ứng với lời nói của Lâm Chiêu, chỉ là có chút đờ đẫn uống xong chất lỏng trong bát, Nhan Như Khuynh y lớn như vậy, lần đầu chịu khổ sở lớn như vậy, giống như tra tấn.
Mới uống xong dược không lâu, đột nhiên một trận đau đớn mạnh mẽ nảy lên làm cho Nhan Như Khuynh thất thanh kêu lên, tiếp theo y liền cảm giác được trong cơ thể chảy ra một cỗ chất lỏng ấm nóng, Lâm Chiêu thật cao hứng, nói: “Nương nương, nước ối đã được phá, hiện tại chỉ cần ngài dựa theo tiết tấu của cơn đau mà dùng sức, tiểu hoàng tử có thể sinh hạ đến đây.”
Nghe được có thể sinh hạ đứa nhỏ, Nhan Như Khuynh dùng ánh mắt thất thần liếc mắt nhìn Lâm Chiêu một cái, còn lại một chút khí lực, bắt đầu dựa theo mát xa cùng ngôn ngữ chỉ huy dùng sức của Lâm Chiêu.
“A! Đau quá —— Thành nhi, đau quá......” Khóe mắt Nhan Như Khuynh phiếm hồng, ẩn ẩn có thủy quang, từ nhỏ nuông chiều nên y quả thực không thể tưởng tượng chính mình thật sự có thể bình an sinh hạ đứa nhỏ hay không?
Sáng tỏ Nhan Như Khuynh đang khẩn trương, Lâm Chiêu an ủi nói: “Nương nương, đừng lo lắng. Hai tiểu hoàng tử thập phần khỏe mạnh, hơn nữa bởi vì là song thai, cho nên từng thai nhi phải so với thai nhi bình thường nhỏ hơn một ít, chỉ cần ngài dùng sức, rất nhanh có thể bình an sinh hạ hai tiểu hoàng tử.”
Nửa canh giờ qua đi, Nhan Như Khuynh thút tha thút thít đáp: “Ta không sinh, ta không sinh, đau quá...... Ô, đau quá......”, Lăng Yên vừa là buồn cười vừa là lo lắng cho Nhan Như Khuynh, đành phải không ngừng nói lời nhỏ nhẹ an ủi y.
Theo một trận đau đớn mạnh mẽ, Lâm Chiêu hưng phấn nói: “Thấy đầu, nương nương, dùng sức nữa a!”
“A ——!” Nhan Như Khuynh quát to một tiếng, giống như dùng hết sức toàn thân khí lực bình thường, phù một tiếng, đại hoàng tử rốt cục sinh ra!
Mệnh bà vú cẩn thận chiếu cố đại hoàng tử, Lâm Chiêu quay đầu lại chiếu khán Nhan Như Khuynh, một khắc sau, nhị hoàng tử cũng sinh ra, Nhan Như Khuynh thoát lực tê liệt ngã xuống ở trên giường, chính là ở trong quá trình sinh sản chết đi sống lại y hiện tại tinh thần đã nâng cao một chút, nói muốn ôm đứa nhỏ.
Nghe được tin vui Trang thái hậu cùng Nam Hạo, Sở Phi Ngũ cũng đi đến, mọi người chung quanh trong miệng đều nói lời cát tường. Bởi vì thân mình còn suy yếu chỉ có thể ôm lấy một đứa nhỏ, Nhan Như Khuynh nhìn đứa nhỏ hồng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn, trong lòng đột nhiên đau xót, nước mắt liền rơi xuống. (hic hic, rút khăn lau mũi đấy là những giọt nước mắt hạnh phúc của người mẹ đó, thương Khuynh ca vượt cạn một mình…Sở Thành a, ngươi mau trở về đi…)
Thành nhi thành nhi, ngươi ở biên quan xa xa, nhất định phải hảo hảo trở về, ta sinh cho ngươi hai đứa con, con của chúng ta, ngươi còn không có nhìn thấy bọn hắn đâu, ngươi nhất định, hảo hảo trở về.