— — Này, bạn tốt của cậu rất có can đảm đấy, cư nhiên khiến cho Cẩm ca mở miệng vàng, đưa cô ấy chen chân vào khóa đào tạo. Buổi tối tôi cùng cô ấy ăn tối chúc mừng, ở chỗ cũ, cậu giải quyết xong công việc thì cứ tới đây luôn nhé.
Thời điểm nhận được lời nhắn của Thích Huyền, Tùy Trần vắt hết óc hồi tưởng thật lâu.
Bạn tốt của mình? Ai vậy?
Sau khi loại bỏ vô số danh sách, một khuôn mặt căn cốt tươi cười hiện lên trước mặt anh — — Thịnh Đản?
!
Anh cảm thấy có chút ly kỳ, cô gái này quen biết Thích Huyền lúc nào? Còn quen biết đến mức mời người ta ăn cơm chúc mừng sao? Mà trên danh nghĩa vụ scandal thì anh là bạn trai cô, lại phải thông qua người khác mới biết được tin tức này, có phải không hợp thói thường?
Nhưng, nghĩ tới nghĩ lui, trừ Thịnh Đản, anh cũng nghĩ không ra người nào khác.
Sau khi kết thúc hành trình cuối cùng của ngày hôm nay, anh lập tức lái xe ô tô chạy tới chỗ cũ theo lời nói của Thích Huyền.
Đó là một nhà hàng nằm ở khu vực hẻo lánh, trang hoàng rất lịch sự tao nhã, bởi vì hương vị rất đủ tiêu chuẩn, thường thì nếu Tùy Trần cùng bọn Thích Huyền ăn cơm, cũng sẽ lựa chọn nơi này.
Cho nên, người phục vụ ở cửa vừa nhìn thấy anh, ngay cả hỏi cũng miễn, mà trực tiếp dẫn anh tiến về phía căn phòng bao dưới đất.
So với đại sảnh trên lầu, ánh đèn nơi này mờ mờ hơn, thời điểm đẩy cửa vào, bên trong đã có không ít người ngồi. Bất luận là dưới tình huống nào, lực thu hút người khác của Thích Huyền không cho người ta hoài nghi.
Anh đảo mắt nhìn khắp gian phòng bao, mỉm cười gật đầu cùng với một số người có chút quen biết qua loa hỏi thăm, ánh mắt tìm kiếm đến người Thịnh Đản đang xem thực đơn.
Thấy bên cạnh cô vẫn còn chỗ trống, anh trực tiếp đi tới gia nhập.
Cảm thấy ghế dài bên cạnh bỗng bị lún xuống, Thịnh Đản không ngẩng đầu, tiếp tục chuyên chú thưởng thức hình ảnh món ăn mê người trên thực đơn.
"Có cần gì nữa không?" Sau một lúc lâu sau, cô khách khí hỏi thăm mấy người bạn mà Thích Huyền tìm đến, thấy mọi người từng người lắc đầu, cô khép thực đơn lại, giao cho nhân viên phục vụ.
Từ đầu đến cuối, cả quá trình, cô chỉ bỏ quên Tùy Trần, giống như người ngồi bên cạnh chỉ là không khí.
Hơi thở rõ ràng ớn lạnh như vậy, ngay cả là người bọn họ không quen, người qua đường Giáp Ất Bính Đinh cũng có thể cảm thấy được, huống chi là Tùy Trần.
"Được vào khóa đào tạo rồi hả? Chúc mừng." Anh không để lại dấu vết cau mày, mơ hồ cảm thấy một tia hơi thở không đúng lắm, ngại vì có quá nhiều người không liên quan ở đây, nên cũng không truy hỏi. Giống như ngày thường thì Tùy Trần sẽ dùng giọng điệu quen thuộc chủ động đáp lời.
"Cám ơn."
". . . . . ." Cám ơn? Cứ như vậy?
Không cần phải nói rõ ràng, vì sao không đề cập chuyện này với anh? Không giải thích việc chúc mừng tìm Thích Huyền mà không tìm anh?
Một cảm giác hít thở không thông, không hiểu cùng bế tắc ở trong cổ họng, anh im lặng không nói, bưng ly rượu đỏ trước mặt lên, uống một ngụm, chất lỏng an tĩnh trong miệng, tràn ngập vị ngọt chát nồng đậm, xâm nhập vào đáy lòng.
Mắt thấy cô ngồi bên cạnh hình như không có việc gì làm mà liếc nhìn điện thoại di động, anh càng cảm thấy bực mình, nặng nề hạ cái ly xuống, hơi nghiêng thân thể, "Thịnh Đản. . . . . ."
Lời nói của Tùy Trần mới vừa nói được câu đầu, giống như không cẩn thận chạm vào chốt mở công tắc, cô chợt đứng lên, "Thật xin lỗi, tôi muốn đi toilet một chút."
Sau khi nói xong, cô cười xòa, khiêm tốn lại kính cẩn thụt lùi đi ra cửa.
Khi mỉm cười, lúc tầm mắt đối diện với Tùy Trần thì Thịnh Đản bỗng nhiên che giấu ý tốt, không giống người khác mà quay đầu nhìn nhau chằm chằm.
Đủ để thấy, cô đối với anh oán hận đã không còn từ ngữ nào có thể miêu tả được rồi.
Cho dù đã nhắm mắt làm ngơ, Thịnh Đản vẫn không tan được oán hận nồng đậm này, vẫn bao phủ dưới mỗi bước chân.
"Nói chúc mừng gì chứ, cũng chỉ giả bộ mà thôi! Kỳ thật là từ đầu đến cuối hy vọng tôi không có liên quan gì với IN đi, không làm được mà vẫn còn ghi hận việc tôi phá hỏng chuyện tốt của anh. Tôi kiềm nén, tại sao lại có loại đàn ông như vậy chứ? Còn nhiều thời gian, tương lai có nhiều thời gian trồng cây tạo người, vẫn còn đối với chuyện ngày đó canh cánh trong lòng sao? Vậy mà còn muốn mượn tay Đỗ Ngôn Ngôn dẹp suy nghĩ này của tôi sao, hừ, Không chết, cũng không chết! Chính là muốn chọc giận anh tới chết!" Cô vừa dùng lực đạp giày cao gót, vừa không ngừng lảm nhảm phát tiết.
Coi như thành công tiến thân vào khóa đào tạo, nhưng Thịnh Đản vẫn không có cách rộng lượng quên lãng việc Đỗ Ngôn Ngôn gây khó dễ.
Cảm giác vừa đụng chạm hay có liên quan đến Tùy Trần, cô cũng chưa từng trôi qua suông sẻ.
Hoàn thành trang điểm, rửa tay xong, sau khi ổn định lại tâm tình, Thịnh Đản nhìn mình trong gương, nhếch mép quét xuống một nụ cười giả tạo.
Khẳng định cảm xúc khó chịu đã được che giấu tương đối tốt, cô mới đưa tay kéo cửa phòng rửa tay ra.
— — Ầm.
Vừa mới tiến vào hành lang, một đôi tay đột nhiên mọc ra, dựa sát qua bên tai cô, phía sau lưng cô chống đỡ trên tường.
Thịnh Đản chợt cả kinh, theo bản năng muốn rời khỏi, lúc ấy đã muộn, đôi tay của chủ nhân sớm đã đoán trước được động tác kế tiếp của cô, phong kín tất cả đường lui.
Ưa thích việc chặn đường lui của người khác, trừ Tùy Trần ra thì còn có ai.
Tay phải của anh nâng lên, chống đỡ bên tai cô, trên mặt bao phủ một tầng sương mù dày đặc, ngưng mắt nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt này, khiến Thịnh Đản cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, cô khẩn trương nuốt nước miếng, cá tính không chịu thua khiến cô kiêu căng ngẩng đầu lên, cùng anh đối mắt nhìn nhau.
"Tôi đắc tội với cô sao?" Tùy Trần dần dần ý thức được, anh nhất định phải chủ động mở miệng nói gì đó, nếu không cô sẽ luôn giả câm vờ điếc.
"Đắc tội gì chứ, thiệt là. Chú là tiền bối, cho dù làm chuyện xấu xa gì cũng coi như không thấy, đó cũng là đang giáo dục người mới, tôi nên cám ơn ngài đã ân cần dạy bảo mới đúng. . . . . ."
"Có gì khó chịu thì nói ngay, không cho phép rùng mình, không được gọi tôi là chú, không nói lời ấn ý." So với việc anh quen dùng giọng điệu lạnh lùng tra hỏi, thì giọng điệu quái gở của cô càng có lực sát thương hơn.
"Rốt cuộc anh có tư cách gì mà lúc nào cũng không cho phép tôi làm như vậy, không cho phép tôi như vậy!" Cô vốn không thật sự khó chịu như vậy, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt xem ra dường như rất vô tội kia, hỏa khí vô danh liền nhảy lên.
"Không phải chúng ta đang truyền xì căng đan sao?"
Anh đang nhắc nhở cô, giữa bọn họ có hiệp nghị. Sau khi Thịnh Đản nghe rõ, càng nghiến răng nghiến lợi, sao cô có thể nghèo túng đến mức nhảy lên thuyền giặc thế này, "Anh cũng nói là truyền xì căng đan, cũng không phải là thật sự có cái gì. Tiền bối, làm phiền anh nếu có thời gian rảnh rỗi của một ngày nào đó, thay em nói một tiếng với vị Đỗ tiểu thư kia, em thật sự không có ý gì đối với anh."
". . . . . . Cô đã gặp Ngôn Ngôn rồi sao?" Rốt cuộc, anh mơ hồ có chút hiểu vì sao tối nay cô khác thường rồi.
"Thiếu gia giả ngu, tình cảm hai người tốt như vậy, chẳng lẽ lại không biết cô ta chính là giám khảo đặc biệt trong tuyển chọn của IN sao? Tôi còn nghĩ rằng tại sao anh lại đột nhiên tốt bụng thế. Cư nhiên đưa trang phục cho tôi, còn khích lệ tôi...mẹ tôi nói không sai, bầu trời sao có thể đột nhiên rớt xuống bánh thịt, ngày nào đó nếu thực sự rớt xuống cũng nhất định có độc. Vị Đỗ tiểu thư kia, lúc nhìn thấy tôi mắt cũng phát hỏa rồi, thì sao nữa? May nhờ anh không phải người thích làm việc thiện, nếu ngày nào đó định tặng trang phục cho bọn nhỏ nhà nghèo vùng núi cao, tôi sẽ báo mẹ, có phải bà ấy định đem tập thể người chôn sống rồi hả?"
Hắn dù bận vẫn ung dung nghiêng đầu qua, nhìn bộ dáng kích động và thao thao bất tuyệt của cô.
Cô thật đúng là tức giận không ít, cứ tuôn ra những lời trách móc như vậy, mà không thở gấp, giống như hận không để tia ý thức để trong lòng, trút hết toàn bộ khó chịu ra ngoài.
Tùy Trần kìm lòng không được mà cười nhẹ ra tiếng, thuận tay véo một cái lên gò má tức giận đến mức đỏ bừng của cô, vốn định nói gì đó, nhưng ánh mắt trong lúc vô tình lại bắt gặp một bóng dáng lén lút.
Trực giác theo bản năng trở nên cảnh giác hơn, anh thu nụ cười lại, nhíu nhíu mày, nghiêng người che chắn choThịnh Đản, "Có ký giả (phóng viên), lên xe rồi nói."
"Nhưng còn chưa thanh toán, tôi đồng ý mời Thích Huyền ăn cơm. . . . . ." Thịnh Đản còn rất lý trí, chính sự trước mặt, ân oán cá nhân có thể tạm thời để sang một bên.
Nghe vậy, anh quét mắt xuống, ý vị sâu xa nhìn chằm chằm.
Thịnh Đản cảm giác thấy ánh mắt giống như đang nói —— đợi lát nữa sẽ tính sổ với cô.
Anh có sổ sách gì cần tính với cô à? Phải là cô có rất nhiều sổ sách còn chưa tính toán rõ rang với anh mới đúng chứ?
Không đợi cô suy nghĩ rõ ràng, Tùy Trần đã đi về phía quầy tính tiền bằng thủy tinh, cô đần độn – ngây ngốc đứng đó, mãi đến khi anh lấy ra thẻ ngân hàng thanh toán hóa đơn, mới ý thức được là anh thay mình tính tiền.
— — Không thể mắc nợ anh nữa, nếu không với loại người cá tính âm tình bất định kia, nói không chừng ngày nào đó đột phát ý tưởng đòi cả vốn lẫn lời.
Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Thịnh Đản, nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là thời điểm so đo vấn đề này, cô lấy lại tinh thần thì Tùy Trần đã trở lại trước mặt cô, nhạy cảm liếc mắt về phía sau lưng thấy người ký giả kia đang móc máy chụp hình ra, lập tức lôi kéo cô bám theo nhân viên làm việc, đi hướng về phía cửa sau.
Giống như trộm xuyên qua phòng bếp, đi ngõ nhỏ, lien tiếp chạy như điên tới bãi đỗ xe. . . . . . Các pha trình diễn như thế này Thịnh Đản chỉ thấy qua ở trên ti-vi.
Cô vẫn cảm thấy pha trình diễn này quá khoa trương, dù là minh tinh nói chuyện yêu đương cũng không cần như vậy chứ? Sự thật chứng minh, không có chút khoa trương nào, cho dù không nói chuyện yêu đương, ngay cả cùng kẻ thù gây gổ cũng không có người nhận ra.
"Chạy. . . . . . Chạy hết nổi rồi. . . . . . Mặc kệ, không. . . . . ." Cô há to miệng, thở hổn hển, chống đỡ vào cây cột bên cạnh bãi đỗ xe, hỏi.
Tiếng bước chân vang vọng trong bãi đỗ xe trống trải đã cho cô đáp án tốt nhất.
Ý thức được việc cấp bách, người ký giả vẫn không nản lòng như cũ, ngay cả nghỉ ngơi cô cũng không dám, lập tức cùng Tùy Trần co chân chạy.
Thịnh Đản gần như đã không còn nhận biết được phương hướng nữa rồi, trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất, không quan tâm đến cái gì khác, cứ xông về phía trước là được rồi. Nhưng ngay khi cô hứng khởi xông lên, thì một lực hút lại hút cô sang một bên.
Chờ đến khi cô phản ứng lại thì cô đã nặng nề ngã vào chỗ ngồi phía sau của xe hơi rồi.
"A!" Suy nghĩ còn chưa theo kịp, cô theo bản năng phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Thật may là cô kịp thời che miệng mình.
Thịnh Đản có chút sợ hãi chuyển động con ngươi đen nhánh, ánh mắt thông qua kính chắn gió, nhìn thấy người phóng viên kia đứng cách đây không xa.
Vì né tránh tầm mắt của đối phương, Tùy Trần dùng sức đè cô nằm ngang ghế sau, ngay sau đó thân thể của mình cũng nghiêng theo.
Nhưng mà bởi vì động tác quá mạnh lại quá vội vàng, anh không có thời gian lo lắng góc độ quan trọng. . . . . .
Cô cứ như vậy, mờ mịt nhìn môi anh tiến đến càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, thẳng tắp hướng tới mặt của cô. . . . . . Cuối cùng bốn mắt nhìn nhau ở khoảng cách gần. . . . . . Cô thậm chí có thể nhìn rõ ràng, thấy mình phản chiếu ra từ trong con ngươi anh. . . . . .
— — Này, bạn tốt của cậu rất có can đảm đấy, cư nhiên khiến cho Cẩm ca mở miệng vàng, đưa cô ấy chen chân vào khóa đào tạo. Buổi tối tôi cùng cô ấy ăn tối chúc mừng, ở chỗ cũ, cậu giải quyết xong công việc thì cứ tới đây luôn nhé.
Thời điểm nhận được lời nhắn của Thích Huyền, Tùy Trần vắt hết óc hồi tưởng thật lâu.
Bạn tốt của mình? Ai vậy?
Sau khi loại bỏ vô số danh sách, một khuôn mặt căn cốt tươi cười hiện lên trước mặt anh — — Thịnh Đản?
!
Anh cảm thấy có chút ly kỳ, cô gái này quen biết Thích Huyền lúc nào? Còn quen biết đến mức mời người ta ăn cơm chúc mừng sao? Mà trên danh nghĩa vụ scandal thì anh là bạn trai cô, lại phải thông qua người khác mới biết được tin tức này, có phải không hợp thói thường?
Nhưng, nghĩ tới nghĩ lui, trừ Thịnh Đản, anh cũng nghĩ không ra người nào khác.
Sau khi kết thúc hành trình cuối cùng của ngày hôm nay, anh lập tức lái xe ô tô chạy tới chỗ cũ theo lời nói của Thích Huyền.
Đó là một nhà hàng nằm ở khu vực hẻo lánh, trang hoàng rất lịch sự tao nhã, bởi vì hương vị rất đủ tiêu chuẩn, thường thì nếu Tùy Trần cùng bọn Thích Huyền ăn cơm, cũng sẽ lựa chọn nơi này.
Cho nên, người phục vụ ở cửa vừa nhìn thấy anh, ngay cả hỏi cũng miễn, mà trực tiếp dẫn anh tiến về phía căn phòng bao dưới đất.
So với đại sảnh trên lầu, ánh đèn nơi này mờ mờ hơn, thời điểm đẩy cửa vào, bên trong đã có không ít người ngồi. Bất luận là dưới tình huống nào, lực thu hút người khác của Thích Huyền không cho người ta hoài nghi.
Anh đảo mắt nhìn khắp gian phòng bao, mỉm cười gật đầu cùng với một số người có chút quen biết qua loa hỏi thăm, ánh mắt tìm kiếm đến người Thịnh Đản đang xem thực đơn.
Thấy bên cạnh cô vẫn còn chỗ trống, anh trực tiếp đi tới gia nhập.
Cảm thấy ghế dài bên cạnh bỗng bị lún xuống, Thịnh Đản không ngẩng đầu, tiếp tục chuyên chú thưởng thức hình ảnh món ăn mê người trên thực đơn.
"Có cần gì nữa không?" Sau một lúc lâu sau, cô khách khí hỏi thăm mấy người bạn mà Thích Huyền tìm đến, thấy mọi người từng người lắc đầu, cô khép thực đơn lại, giao cho nhân viên phục vụ.
Từ đầu đến cuối, cả quá trình, cô chỉ bỏ quên Tùy Trần, giống như người ngồi bên cạnh chỉ là không khí.
Hơi thở rõ ràng ớn lạnh như vậy, ngay cả là người bọn họ không quen, người qua đường Giáp Ất Bính Đinh cũng có thể cảm thấy được, huống chi là Tùy Trần.
"Được vào khóa đào tạo rồi hả? Chúc mừng." Anh không để lại dấu vết cau mày, mơ hồ cảm thấy một tia hơi thở không đúng lắm, ngại vì có quá nhiều người không liên quan ở đây, nên cũng không truy hỏi. Giống như ngày thường thì Tùy Trần sẽ dùng giọng điệu quen thuộc chủ động đáp lời.
"Cám ơn."
". . . . . ." Cám ơn? Cứ như vậy?
Không cần phải nói rõ ràng, vì sao không đề cập chuyện này với anh? Không giải thích việc chúc mừng tìm Thích Huyền mà không tìm anh?
Một cảm giác hít thở không thông, không hiểu cùng bế tắc ở trong cổ họng, anh im lặng không nói, bưng ly rượu đỏ trước mặt lên, uống một ngụm, chất lỏng an tĩnh trong miệng, tràn ngập vị ngọt chát nồng đậm, xâm nhập vào đáy lòng.
Mắt thấy cô ngồi bên cạnh hình như không có việc gì làm mà liếc nhìn điện thoại di động, anh càng cảm thấy bực mình, nặng nề hạ cái ly xuống, hơi nghiêng thân thể, "Thịnh Đản. . . . . ."
Lời nói của Tùy Trần mới vừa nói được câu đầu, giống như không cẩn thận chạm vào chốt mở công tắc, cô chợt đứng lên, "Thật xin lỗi, tôi muốn đi toilet một chút."
Sau khi nói xong, cô cười xòa, khiêm tốn lại kính cẩn thụt lùi đi ra cửa.
Khi mỉm cười, lúc tầm mắt đối diện với Tùy Trần thì Thịnh Đản bỗng nhiên che giấu ý tốt, không giống người khác mà quay đầu nhìn nhau chằm chằm.
Đủ để thấy, cô đối với anh oán hận đã không còn từ ngữ nào có thể miêu tả được rồi.
Cho dù đã nhắm mắt làm ngơ, Thịnh Đản vẫn không tan được oán hận nồng đậm này, vẫn bao phủ dưới mỗi bước chân.
"Nói chúc mừng gì chứ, cũng chỉ giả bộ mà thôi! Kỳ thật là từ đầu đến cuối hy vọng tôi không có liên quan gì với IN đi, không làm được mà vẫn còn ghi hận việc tôi phá hỏng chuyện tốt của anh. Tôi kiềm nén, tại sao lại có loại đàn ông như vậy chứ? Còn nhiều thời gian, tương lai có nhiều thời gian trồng cây tạo người, vẫn còn đối với chuyện ngày đó canh cánh trong lòng sao? Vậy mà còn muốn mượn tay Đỗ Ngôn Ngôn dẹp suy nghĩ này của tôi sao, hừ, Không chết, cũng không chết! Chính là muốn chọc giận anh tới chết!" Cô vừa dùng lực đạp giày cao gót, vừa không ngừng lảm nhảm phát tiết.
Coi như thành công tiến thân vào khóa đào tạo, nhưng Thịnh Đản vẫn không có cách rộng lượng quên lãng việc Đỗ Ngôn Ngôn gây khó dễ.
Cảm giác vừa đụng chạm hay có liên quan đến Tùy Trần, cô cũng chưa từng trôi qua suông sẻ.
Hoàn thành trang điểm, rửa tay xong, sau khi ổn định lại tâm tình, Thịnh Đản nhìn mình trong gương, nhếch mép quét xuống một nụ cười giả tạo.
Khẳng định cảm xúc khó chịu đã được che giấu tương đối tốt, cô mới đưa tay kéo cửa phòng rửa tay ra.
— — Ầm.
Vừa mới tiến vào hành lang, một đôi tay đột nhiên mọc ra, dựa sát qua bên tai cô, phía sau lưng cô chống đỡ trên tường.
Thịnh Đản chợt cả kinh, theo bản năng muốn rời khỏi, lúc ấy đã muộn, đôi tay của chủ nhân sớm đã đoán trước được động tác kế tiếp của cô, phong kín tất cả đường lui.
Ưa thích việc chặn đường lui của người khác, trừ Tùy Trần ra thì còn có ai.
Tay phải của anh nâng lên, chống đỡ bên tai cô, trên mặt bao phủ một tầng sương mù dày đặc, ngưng mắt nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt này, khiến Thịnh Đản cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, cô khẩn trương nuốt nước miếng, cá tính không chịu thua khiến cô kiêu căng ngẩng đầu lên, cùng anh đối mắt nhìn nhau.
"Tôi đắc tội với cô sao?" Tùy Trần dần dần ý thức được, anh nhất định phải chủ động mở miệng nói gì đó, nếu không cô sẽ luôn giả câm vờ điếc.
"Đắc tội gì chứ, thiệt là. Chú là tiền bối, cho dù làm chuyện xấu xa gì cũng coi như không thấy, đó cũng là đang giáo dục người mới, tôi nên cám ơn ngài đã ân cần dạy bảo mới đúng. . . . . ."
"Có gì khó chịu thì nói ngay, không cho phép rùng mình, không được gọi tôi là chú, không nói lời ấn ý." So với việc anh quen dùng giọng điệu lạnh lùng tra hỏi, thì giọng điệu quái gở của cô càng có lực sát thương hơn.
"Rốt cuộc anh có tư cách gì mà lúc nào cũng không cho phép tôi làm như vậy, không cho phép tôi như vậy!" Cô vốn không thật sự khó chịu như vậy, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt xem ra dường như rất vô tội kia, hỏa khí vô danh liền nhảy lên.
"Không phải chúng ta đang truyền xì căng đan sao?"
Anh đang nhắc nhở cô, giữa bọn họ có hiệp nghị. Sau khi Thịnh Đản nghe rõ, càng nghiến răng nghiến lợi, sao cô có thể nghèo túng đến mức nhảy lên thuyền giặc thế này, "Anh cũng nói là truyền xì căng đan, cũng không phải là thật sự có cái gì. Tiền bối, làm phiền anh nếu có thời gian rảnh rỗi của một ngày nào đó, thay em nói một tiếng với vị Đỗ tiểu thư kia, em thật sự không có ý gì đối với anh."
". . . . . . Cô đã gặp Ngôn Ngôn rồi sao?" Rốt cuộc, anh mơ hồ có chút hiểu vì sao tối nay cô khác thường rồi.
"Thiếu gia giả ngu, tình cảm hai người tốt như vậy, chẳng lẽ lại không biết cô ta chính là giám khảo đặc biệt trong tuyển chọn của IN sao? Tôi còn nghĩ rằng tại sao anh lại đột nhiên tốt bụng thế. Cư nhiên đưa trang phục cho tôi, còn khích lệ tôi...mẹ tôi nói không sai, bầu trời sao có thể đột nhiên rớt xuống bánh thịt, ngày nào đó nếu thực sự rớt xuống cũng nhất định có độc. Vị Đỗ tiểu thư kia, lúc nhìn thấy tôi mắt cũng phát hỏa rồi, thì sao nữa? May nhờ anh không phải người thích làm việc thiện, nếu ngày nào đó định tặng trang phục cho bọn nhỏ nhà nghèo vùng núi cao, tôi sẽ báo mẹ, có phải bà ấy định đem tập thể người chôn sống rồi hả?"
Hắn dù bận vẫn ung dung nghiêng đầu qua, nhìn bộ dáng kích động và thao thao bất tuyệt của cô.
Cô thật đúng là tức giận không ít, cứ tuôn ra những lời trách móc như vậy, mà không thở gấp, giống như hận không để tia ý thức để trong lòng, trút hết toàn bộ khó chịu ra ngoài.
Tùy Trần kìm lòng không được mà cười nhẹ ra tiếng, thuận tay véo một cái lên gò má tức giận đến mức đỏ bừng của cô, vốn định nói gì đó, nhưng ánh mắt trong lúc vô tình lại bắt gặp một bóng dáng lén lút.
Trực giác theo bản năng trở nên cảnh giác hơn, anh thu nụ cười lại, nhíu nhíu mày, nghiêng người che chắn choThịnh Đản, "Có ký giả (phóng viên), lên xe rồi nói."
"Nhưng còn chưa thanh toán, tôi đồng ý mời Thích Huyền ăn cơm. . . . . ." Thịnh Đản còn rất lý trí, chính sự trước mặt, ân oán cá nhân có thể tạm thời để sang một bên.
Nghe vậy, anh quét mắt xuống, ý vị sâu xa nhìn chằm chằm.
Thịnh Đản cảm giác thấy ánh mắt giống như đang nói —— đợi lát nữa sẽ tính sổ với cô.
Anh có sổ sách gì cần tính với cô à? Phải là cô có rất nhiều sổ sách còn chưa tính toán rõ rang với anh mới đúng chứ?
Không đợi cô suy nghĩ rõ ràng, Tùy Trần đã đi về phía quầy tính tiền bằng thủy tinh, cô đần độn – ngây ngốc đứng đó, mãi đến khi anh lấy ra thẻ ngân hàng thanh toán hóa đơn, mới ý thức được là anh thay mình tính tiền.
— — Không thể mắc nợ anh nữa, nếu không với loại người cá tính âm tình bất định kia, nói không chừng ngày nào đó đột phát ý tưởng đòi cả vốn lẫn lời.
Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Thịnh Đản, nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là thời điểm so đo vấn đề này, cô lấy lại tinh thần thì Tùy Trần đã trở lại trước mặt cô, nhạy cảm liếc mắt về phía sau lưng thấy người ký giả kia đang móc máy chụp hình ra, lập tức lôi kéo cô bám theo nhân viên làm việc, đi hướng về phía cửa sau.
Giống như trộm xuyên qua phòng bếp, đi ngõ nhỏ, lien tiếp chạy như điên tới bãi đỗ xe. . . . . . Các pha trình diễn như thế này Thịnh Đản chỉ thấy qua ở trên ti-vi.
Cô vẫn cảm thấy pha trình diễn này quá khoa trương, dù là minh tinh nói chuyện yêu đương cũng không cần như vậy chứ? Sự thật chứng minh, không có chút khoa trương nào, cho dù không nói chuyện yêu đương, ngay cả cùng kẻ thù gây gổ cũng không có người nhận ra.
"Chạy. . . . . . Chạy hết nổi rồi. . . . . . Mặc kệ, không. . . . . ." Cô há to miệng, thở hổn hển, chống đỡ vào cây cột bên cạnh bãi đỗ xe, hỏi.
Tiếng bước chân vang vọng trong bãi đỗ xe trống trải đã cho cô đáp án tốt nhất.
Ý thức được việc cấp bách, người ký giả vẫn không nản lòng như cũ, ngay cả nghỉ ngơi cô cũng không dám, lập tức cùng Tùy Trần co chân chạy.
Thịnh Đản gần như đã không còn nhận biết được phương hướng nữa rồi, trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất, không quan tâm đến cái gì khác, cứ xông về phía trước là được rồi. Nhưng ngay khi cô hứng khởi xông lên, thì một lực hút lại hút cô sang một bên.
Chờ đến khi cô phản ứng lại thì cô đã nặng nề ngã vào chỗ ngồi phía sau của xe hơi rồi.
"A!" Suy nghĩ còn chưa theo kịp, cô theo bản năng phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Thật may là cô kịp thời che miệng mình.
Thịnh Đản có chút sợ hãi chuyển động con ngươi đen nhánh, ánh mắt thông qua kính chắn gió, nhìn thấy người phóng viên kia đứng cách đây không xa.
Vì né tránh tầm mắt của đối phương, Tùy Trần dùng sức đè cô nằm ngang ghế sau, ngay sau đó thân thể của mình cũng nghiêng theo.
Nhưng mà bởi vì động tác quá mạnh lại quá vội vàng, anh không có thời gian lo lắng góc độ quan trọng. . . . . .
Cô cứ như vậy, mờ mịt nhìn môi anh tiến đến càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, thẳng tắp hướng tới mặt của cô. . . . . . Cuối cùng bốn mắt nhìn nhau ở khoảng cách gần. . . . . . Cô thậm chí có thể nhìn rõ ràng, thấy mình phản chiếu ra từ trong con ngươi anh. . . . . .