Mấy phút sau, Tùy Trần đã trở về phòng, nhanh chóng gửi cho Tạ Miểu một tin nhắn MSN (1), ý bảo anh đã lên tuyến, mau sớm nói điểm chính.
(1) MSN (viết tắt từ tên tiếng Anh Microsoft Network) là một tập hợp các dịch vụ Internet cung cấp bởi Microsoft vào ngày 24 tháng 8 năm 1995, ra đời cùng lúc với phiên bản Windows 95.
Bên kia, Tạ Miểu cũng rất thức thời, không tiếp tục đùa giỡn nữa, trong chớp mắt gửi anh một địa chỉ websites.
Con trỏ chuột ở đầu ngón tay thon dài của Tùy Trần trượt xuống, mở địa chỉ đó ra.
Trên màn hình, sau khi video trải qua hòa hoãn xung đột, mới bắt đầu phát hình ra.
Nói chính xác, đây không phải là một mẩu tin tức, mà là do vô số mẩu tin tức chắp vá lại.
— — Tấm hình này là hình ảnh Thích Huyền thần bí dừng xe trước cửa nhà trọ. Buổi chiều 2 giờ 24 phút, ký giả thấy Thích Huyền đi vào nhà trọ. 4 giờ 5 phút, Thịnh Đản cũng đi vào nhà trọ, từ lúc đó hai người không ra ngoài. Ký giả dưới lầu hỏi nhân viên bảo vệ thì biết được, đây là nhà trọ của Thịnh Đản, Thích Huyền cũng từng nhiều lần đưa Thịnh Đản về nhà, xem ra hai người có quan hệ tương đối đặc biệt. Ký giả liền hỏi thăm, Thịnh Đản đang có xì căng đan với Tùy Trần, nhưng theo tin tức từ người đại diện thì anh đang công tác ở Nhật Bản, không hề hiểu rõ tình hình. . . . . . Nhiều tin tức nữa, xin lưu ý tin tức giải trí mới nhất trên lưới, website là . . . . .
Video gần phát hết, với kết thúc đã hình thành thì không có gì thay đổi kia Tùy Trâng không có hứng thú lắng nghe, anh tắt websites, ngồi trước máy vi tính, trong chốc lát tim đập mạnh và loạn nhịp.
Rất lâu, mới mở ra hộp thoại MSN với Tạ Miểu, nhanh chóng gõ xuống một câu nói, đè xuống phím gửi đi, lại đem toàn bộ cắt bỏ, dứt khoát lấy điện thoại di động ra.
Anh thử gọi điện thoại cho Thích Huyền, như trong dự liệu, tắt máy. Lại chuyển sang điện thoại cho Thịnh Đản, tắt máy giống nhau. Cuối cùng, anh chỉ có thể hy vọng nghe ngóng chút tình hình bên Tạ Miểu, "Tình hình hiện tại thế nào?"
"Xem xong rồi?" Đầu bên kia điện thoại di động, trong lời nói của Tạ Miểu vẫn mang theo không mấy đứng đắn,"Sao tôi biết được tình hình, những ký giả kia hiểu hơn nhiều so với chúng ta."
"Cậu và Khuất Mặc đi đến nhà cô ấy."
"Này, không phải chứ, cậu vì anh hùng cứu mỹ, mà sai khiến anh em tốt của mình nhảy vào hố lửa sao? Muốn ngày mai chúng tôi đều bị ký giả phiền chết, phải không?"
"Ừ." Câu trả lời của anh ngược lại rất trực tiếp rất súc tích.
"Tùy Trần! Cậu có tính, không có nhân tính. . . . . ."
"Đúng rồi, cậu có chìa khóa nhà tôi mà, bảo Thích Huyền đến đó ở vài ngày, sợ rằng gần đây cậu ta không đi đâu được." Anh như là không nghe thấy lời tố cáo của Tạ Miểu, trái lại cứ tiếp tục sai khiến.
"Được rồi, được rồi, bây giờ tôi sẽ đi tìm Khuất Mặc, cậu cứ yên tâm, mau liên lạc với con nai nhỏ của cậu đi, hay tôi bảo cô ấy gọi điện cho cậu nhé."
". . . . . . Không cần."
Thịnh đản không cần nói rõ đầu đuôi với anh, cũng không cần thiết phải nói rõ mối quan hệ của cô với Thích Huyền, coi như bọn họ thật sự ở chung một chỗ cũng không liên quan đến anh.
Thật sự mặc kệ chuyện của họ sao?
Chuyện làm sao có thể không liên quan đến anh chứ!
Tốt xấu gì thì anh cũng là bạn trai xì căng đan của cô, anh chỉ là rời đi mấy ngày mà thôi, cô không thể an phận một chút sao? !
Vừa mắng, anh vừa tiếp tục gọi điện thoại cho Thịnh Đản, ống nghe từng lần một truyền tới "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy" Khiến anh bực bội hơn trước.
Chờ anh lần nữa khôi phục lại bình tĩnh, thì theo bản năng bấm nút gọi điện thoại cho trợ lý.
"Alo, Tùy Trần sao? Ngôn Ngôn tỷ còn chưa đến. . . . . ."
"Giúp tôi đặt vé máy bay, tôi muốn trở về nước, mau lên."
". . . . . ."
Thịnh Đản chưa từng nghĩ tới, nhà nhà trọ tầm thường này sẽ xuất hiện loại rầm rộ như vậy.
Quan sát phía dưới, chi chít những người qua đường vây xem, còn kèm theo vô số dụng cụ chuyên nghiệp của ký giả.
Cô hít một hơi khí lạnh, giống như điện giật, lập tức vén một góc rèm cửa sổ, sau đó trái phải đều che kỹ bằng tấm rèm cửa sổ, vẫn cảm thấy không bất an, bắt đầu nôn nóng đi quanh phòng, trong miệng không ngừng lảm nhảm, "Xong rồi, xong rồi, làm sao bây giờ, muốn đột phá vòng vây thế nào. . . . . . "
"Em cũng bắt đầu sợ có dính líu đến anh sao?" Thích Huyền ngửa mặt tựa vào ghế sa lon, hai mắt điềm đạm đáng yêu, giọng nói chuyện còn nồng nặc lộ ra hơi thở tự giễu.
Ánh sáng mẫu tính (bản năng của người làm mẹ) trong người Thịnh Đản trong nháy mắt bị thức tỉnh, lắc đầu liên tục, "Làm sao có thể! Em vĩnh viễn đều đứng về phía anh!"
"Thật?" Anh giống như đứa trẻ không có cảm giác an toàn, không yên tâm xác nhận lại.
Cô vì biểu đạt quyết tâm, một lần so với một lần lại càng dùng sức gật đầu hơn.
Không đoán được, sau khi Thích Huyền thấy thế, trong khoảnh khắc thái độ liền thay đổi, chứa đựng nụ cười xấu xa. Anh giữ chặt cô gái lúc ẩn lúc hiện trước mắt, hơi chút dùng sức, đem cô an trí ngồi vào chỗ trống bên cạnh mình, "Vậy chúng ta đi xuống để cho bọn họ chụp đủ thôi."
"Ai?" tại sao câu chuyện có thể phát triển như vậy, anh nên rất hốt hoảng cùng cô nghĩ biện pháp mới đúng chứ?
"Thẳng thắn nói cho những người đó là chúng ta ở cùng một chỗ."
"Ai ai?" Nói linh tinh gì vậy!
"Đang lo lắng công việc kết hôn?"
"Ai ai 诶?" Càng tán gẫu càng xa đi! Bất cứ giá nào anh đừng làm người, cô còn muốn làm, "Sao anh không dứt khoát nói, chúng ta có con luôn rồi hả? Chơi hết đi! Đã đến lúc này rồi còn không đứng đắn như vậy."
"A. . . . . ." Anh bay ra cười khẽ, "Em nghĩ rằng anh không có chút sợ nào sao? Nhưng mà, so với chính mình, anh quan tâm cô ấy hơn."
"Tại sao không gọi điện thoại cho cô ấy? Anh nên điện thoại cho cô ấy đi." Nếu như lo lắng, đại khái có thể đánh qua chút quan tâm.
"Anh sợ làm cô ấy phiền toái hơn."
Cũng đúng, Tăng Hân đã kết hôn rồi, nếu như lúc này gọi điện cho cô ấy, sẽ làm chồng cô ấy hiểu lầm. Anh nghĩ thật chu đáo, Thịnh Đản không nhịn nổi tràn ra cảm thán, "Anh thật sự rất thích cô ấy đấy."
"Anh vẫn chưa nói cho em biết, vì cô ấy, anh thậm chí từng hận Tùy Trần. Lần đầu tiên ở ICON quay phim thử gặp phải em thì anh đã đặc biệt thân thiện với em, anh biết em là bị cậu ấy tìm đến làm đạn mù, anh giúp em vào IN, là có lòng riêng, anh cho rằng làm như vậy thì em và cậu ấy sẽ có cơ hội chạm mặt thường xuyên hơn, lấy cá tính của cậy ấy, sớm muộn sẽ không ngụy trang được."
Lời nói này làm cho Thịnh Đản không có bất kỳ dự liệu nào, cô vẫn cho là, sở dĩ lần đầu tiên gặp mặt Thích Huyền rất thân thiện như vậy là do tính cách của anh. Cô kinh ngạc sững sờ, quên đáp lại.
Mà anh cũng không cần bất kỳ đáp lại nào, nhắm mắt, lông mi dài tinh mịn khẽ run, cứ tiếp tục, "Thật ra thì anh cực kỳ tối tăm mà nghĩ tới, nếu như. . . . . . Nếu như có một ngày quan hệ giữa cậu ấy và Đỗ Ngôn Ngôn bị lộ ra ngoài, thì như thế nào? Đỗ Ngôn Ngôn có thể cũng phải nếm trải tư vị thân bại banh liệt | hai bàn tay trắng? A, vốn còn muốn muốn lợi dụng em đi yêu sách, nhưng sau lại, càng ngày càng thân thiết với em, anh phát hiện em rất giống Tăng Hân, thật sự rất giống, giống như đến mức làm đau lòng người. . . . . ."
Âm thanh của anh càng ngày càng nhẹ, cuối cùng, cơ hồ không nghe rõ đang nói cái gì, chỉ có tiếng hít thở đều đều đang kéo dài, giống như đang yên lặng ngủ say.
Thịnh Đản ngẩn ngơ giữa không gian yên tĩnh như vậy, trong đầu từ trống rỗng đến cực kỳ hỗn loạn.
Bất thình lình biết được một mặt tối tăm của anh, nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ chửi ầm lên, có lẽ sẽ chán ghét anh, giống như học sinh tiểu học chơi trò tuyệt giao sao?
Nhưng mà bây giờ. . . . . .
Cô không biết có phải mình bị hào nhoáng của Làng Giải Trí nhiễm đục cô phân biệt đung sai không, tóm lại, cô không có cách nào đi trách mắng Thích Huyền.
Thậm chí còn cảm thấy anh đáng thương, thích cô gái lại thích người bạn tốt nhất của anh, khi anh cho rằng mây mờ trăng tỏ thì cô ấy lại gả cho người khác.
Thịnh Đản không để lại dấu vết mà tràn ra than nhẹ, cẩn thận từng li từng tí khẽ chạm vào anh, nhận thấy mí mắt anh giật giật, mới biết anh còn tỉnh, chỉ là không muốn nói thêm.
Cô cũng thức thời nuốt vào lời thao thao bất tuyệt, không đi quấy rầy, chỉ nhẹ giọng lẩm bẩm một câu: "Yên tâm đi, em nhất định sẽ giúp anh nghĩ biện pháp."
"Em có thể tự chăm sóc tốt bản thân là được rồi." Nghe vậy, Thích Huyền buồn cười “xuy” một tiếng, coi như tình huống bây giờ rất hỗn loạn đi nữa, anh cũng không đến mức cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, đem hi vọng gửi gắm lên tình huống trước mắt, tự thân khó giữ nổi.
"Em. . . . . ."
Thịnh Đản há miệng, còn muốn nói gì đó, Thích Huyền bên cạnh lại đột nhiên điều chỉnh tư thế ngồi xuống, phóng túng mà đem tất cả sức nặng đè trên người cô, chọc cho cô không thể không dừng lại lời nói.
"Anh rất mệt mỏi, em có thể làm ơn để cho anh dựa vào một cái." Khóe môi anh giật giật, nỉ non giải thích vì hành động mình làm ra.
Dựa vào một cái có cần dùng sức ôm cô như vậy không?
Dựa vào một cái có cần dùng lòng bàn tay nắm lấy tay của cô không?
Dựa vào một cái có cần đem cái trán chống đỡ ở hai má của cô không?
Tư thế mập mờ này làm cho cô cứng ngắc như đứng đống lửa như ngồi đống than, yên lặng cảm nhận hơi thở nóng bỏng của anh phả vào bân má cô, tạo ra cảm giác nóng tâm.
Theo bản năng, cô muốn xê dịch thân thể, muốn né tránh.
Nhưng hình như Thích Huyền sớm đoán được cô sẽ có động tác này, bàn tay đang đặt trên vai cô bỗng nắm chặt, mang theo ý vị cảnh cáo, chặt đứt đường lui của cô.
Lúc Thịnh Đản cho là động tác của Thích Huyền sẽ không tiến thêm một bước nên thoáng thở phào nhẹ nhõm thì giọng nói của anh hơi trở nên khàn khàn, đột nhiên vang lên ở bên tai, mang theo hơi thở mị hoặc.
"Trên người em có loại hương vị làm cho người ta an tâm. . . . . ."
⊙o⊙ Này! Dù là thật, anh cũng không cần cọ trên cổ em chứ! Khi cô vùng vẫy muốn né ra thì tiếng chuông cửa không báo trước chợt vang lên.
Tiếng động ngoài dự liệu này làm thần kinh của Thích Huyền căng thẳng, cũng có thể để cho Thịnh Đản thuận lợi nhảy ra từ trong ngực anh.
Cô còn chưa kịp vui mừng liền bắt đầu lâm vào khẩn trương, ở loại thời điểm này thì tiếng gõ cửa là do người nào làm?
Không có thời gian bày ra danh sách khả nghi để sàng lọc một trong số đó, hai người dò xét liếc mắt nhìn nhau, sau đó Thịnh Đản rón rén chạy đến cạnh cửa, mắt nhìn qua lỗ mèo.
"Tạ Miểu." Cô xoay người, im lặng dùng khẩu hình báo cho Thích Huyền người tới là ai.
Đối phương hiểu rõ nhưng nhíu mày, "Mở cửa đi, hẳn là Tùy Trần bảo cậu ta tới đây."
Sau khi nghe được câu trả lời của anh ta, Thịnh Đản không chút do dự lập tức mở cửa phòng.
Người ngoài cửa cũng đều không nói nhiều, động tác nhanh chóng nối đuôi nhau mà vào, không đợi Thịnh Đản phản ứng kịp, liền vội vàng lần nữa đóng cửa phòng lại.
"Hô, quá mệt mỏi, chờ Tùy Trần trở lại nhất định phải để cho cậu ta bồi thường tôi thật tốt mới được, gặp quỷ tôi đây đi mười phút, cuối cùng đi vào căn này. . . . . . Ah?" Đôi chân của Tạ Miểu hơi mềm nhũn, ngồi liệt ở một bên ghế, sau khi oán trách mấy câu, bỗng xoay người, nghi ngờ quan sát Thịnh Đản ở trước mắt, "Chậc chậc, con nai nhỏ, mặt của cô sao lại đỏ hồng như vậy, nhìn thấy chúng ta nên hưng phấn như vậy sao?"
Lời này khiến Thịnh Đản khẩn trương vươn tay che gương mặt lại, vốn muốn hạ nhiệt, bất đắc dĩ lòng bàn tay lại nóng hơn.
"Xem ra xì căng đan cũng không hẳn là giả." Khuất Mặc có chút hăng hái, chốt lại bằng một câu.
"Tôi phá hư chuyện tốt của cậu à?" Tạ Miểu cũng hiểu ý rồi.
"Biết rõ còn hỏi." Thích Huyền trở về rất hài hước, không tận lực giải thích cái gì.
"Ai? Không đúng, không đúng. . . . . ." Ngược lại Thịnh Đản lại nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ.
Đáng tiếc giải thích của cô rất nhanh đã bị Tạ Miểu ném xem một bên như chuyện bát quái mới vậy, "Hôm nay tôi trúng tà, nên vẫn đi phá hoại chuyện tốt của người khác, Tùy Trần mới vừa bị tôi cắt ngang."
"Cậu ta nhanh chóng kết nối với em gái Nhật Bản rồi hả?" Khuất Mặc coi đây như nhà của mình, tự quyết định chạy tới tủ lạnh tìm đồ uống, tiếc rằng không thu hoạch được gì.
Thấy thế, Thịnh Đản xung phong nhận việc, "Tôi giúp các anh pha cà phê."
Mọi người chỉ gật đầu một cái, đề tài vẫn như cũ vây quanh Tùy Trần.
"Không phải em gái Nhật Bản, là Ngôn Ngôn tỷ, ngày hôm qua nghe nói cô ấy xin nghỉ đông đi Nhật Bản rồi." Thích Huyền cho một đáp án tương đối đáng tin.
"Lại qua đó?" Tạ Miểu kinh ngạc, còn tưởng rằng sau đêm đó bọn họ đã không còn liên lạc. Bây giờ nhìn lại, bỏ không xong lại còn làm loạn lên.
"Thật là trinh tiết liệt phu (người chồng trong trắng)." Khuất Mặc không khách khí đưa ra lời bình luận.
"Đột nhiên phát hiện cậu ta đem chuyến bay kéo dài thời hạn là có âm mưu từ trước, vì phối hợp với ngày nghỉ của Đỗ Ngôn Ngôn sao? Tôi thế nhưng lại tin tưởng cậu ta là vì con nai nhỏ mà giúp bạn không tiếc cả mạng sống."
Đàn ông cùng nhau tụ họp lại một chỗ, trò chuyện nhiều nhất là về phụ nữ. Thịnh Đản không cần đề cập, đơn giản lặng lẽ vùi mình ở trong phòng bếp.
Những chuyện kia cô không muốn nghe, nhưng mà mặc kệ động tác trong tay của cô bận rộn đến mức nào, lỗ tai vẫn không chịu được khống chế mà tiếp thu những tin tức kia.
Những lời nhạo bang phát ra từ đáy lòng Thịnh Đản giống như phản ứng hóa học, giống như giờ phút này, trong không khí tràn ngập hương vị đắng chát của cà phê.
Cô không rõ làm sao lại như vậy, quan hệ giữa anh và Đỗ Ngôn Ngôn thì liên quan gì tới cô? Tại sao trong lòng cô lại cảm thấy chát?
Một ý nghĩ mà ngay cả chính cô cũng kinh ngạc đột nhiên lóe ra trong đầu cô —— sẽ không phải là thích Tùy Trần chứ?
Rất nhanh, Thịnh Đản liền lầm bầm lầu bầu phủ nhận, "Làm sao có thể, làm sao có thể, làm sao có thể. . . . . ."
"Em đang đọc cái gì vậy?" Âm thanh của Thích Huyền xông vào.
Thời điểm lúc trước muốn bọn họ chú ý đến, một đám người trò chuyện rôm rả, coi cô như người tàng hình. Hiện tại cô liền nâng cao khả năng giác ngộ, thì ánh mắt của bọn họ lại đồng loạt bắn về phía cô. Gương mặt Thịnh Đản nóng lên, cuống quit lắc lắc đầu, không muốn đem chút tâm tư hỗn loạn ra chia sẻ.
"Này, em thích Tùy Trần?" Con mắt Thích Huyền nửa mở, quan sát bóng dáng cứng ngắc đứng trong phòng bếp, câu hỏi nói trúng tim đen.
"Làm sao có thể!" Vấn đề này khiến Thịnh Đản bị sặc nước miếng của chính mình, động tác trong tay cũng theo đó dừng lại, không chút suy nghĩ liền lên tiếng phủ nhận, "Anh ấy căn bản không phải sở thích của em! Em thích người đàn ông có khiếu hài hước, biết chọc em vui vẻ, tốt nhất là nên nói nhiều chút, ở chung một chỗ với em mới đỡ lúng túng, phải thân thiện chút, nếu không sẽ cảm giác có khoảng cách. . . . . ." Cô giấu đầu hở đuôi, nói một đống yêu cầu trọn bạn trăm năm.
Cũng may người đàn ông trước mắt đối mặt đều có chút lơ đễnh, cũng không để ý cô có bất thường nào, thậm chí lại còn rất phối hợp lắng nghe cô nói.
Chỉ là lắng nghe, tròng mắt Khuất Mặc thoáng qua ánh sáng, thay cô tổng kết một câu, "Cô đang nói đến Thích Huyền sao?"
"Ách. . . . . ." Vừa nói như thế, Thịnh Đản cảm thấy thật đúng là có phần hơi giống. Vậy mà cùng lúc trước khác biệt, lần này cô không vội vã phản bác. Dù là Thích Huyền, đó cũng bình thản vô tư yêu thích và sùng bái, Thịnh Đản chưa bao giờ che giấu.
Ngược lại, thân là người trong cuộc nhưng Thích Huyền lại ngẩn người, vẻ mặt trong phút chốc có chút không được tự nhiên, giây lát lại khôi phục như thường, giọng đùa giỡn, "Không phải Tùy Trần là tốt rồi, đừng tự tìm khổ mà ăn."
". . . . . . Tùy Trần cũng không có kinh khủng như vậy chứ?" Cô lộ ra nửa cái đầu từ cánh cửa phòng bếp, chỉ theo bản năng nói thầm, không ý thức được mình theo bản năng nói chuyện với người khác.
"Chính xác là khủng bố, không phải Khuất Mặc nói, trinh tiết liệt phu sao. Lúc ăn cơm sẽ giúp đối phương lựa chọn, thịt bò bít tết sẽ vội vàng cắt gọn giúp; cà phê chỉ cần nửa thìa sữa không thêm đường, bởi vì đây là sở thích của đối phương, cậu ta sợ người ta không có chú ý uống nhầm, cho nên phải giữ vững khẩu vị; mặc kệ đi quốc gia nào công tác, đều sẽ mang theo đôi giầy cao gót trở lại, bởi vì người ta yêu thích sưu tập giầy. . . . . . Câu chuyện về Tùy Trần liệt phu quá nhiều, cũng không thể đếm hết rồi, tất cả đều là vì Đỗ Ngôn Ngôn dưỡng thành thói quen."
"A, ha ha, vẫn còn rất khủng bố." Nghe vậy, cô cười đến rất khô, thuận miệng phụ họa.
Cô tận lực không thèm quan tâm đến trái tim mình giờ phút này y hệt như tư vị của chanh, nhưng mà có những thứ không quan tâm thì nó sẽ không tồn tại.
Trong một nháy mắt, cô bắt đầu sinh ra một ý niệm —— nếu có một ngày, cô cũng có thể hưởng thụ Tùy Trần săn sóc theo loại VIP này, sẽ có tư vị gì? Sẽ giống như Đỗ Ngôn Ngôn, không biết quý trọng sao?
Một giây kế tiếp, Thịnh Đản liền bị ý nghĩ của chính mình hù sợ.
Làm sao có thể có loại giả thiết ý niệm này? Anh căn bản không phải là hình mẫu mà cô thích!
"Đây không tính là gì, đừng xem Tùy Trần bình thường không nói nhiều, mà cậu ta thường im lìm làm ra loại chuyện buồn nôn, hôm nào rảnh rỗi sẽ nói tường tận cho cô biết." Suy nghĩ của Thịnh Đản bị cắt đứt, bên ngoài phòng bếp lần nữa truyền đến âm thanh của Tạ Miểu, hình như đối với Thích Huyền tạm thời chỉ có thể miêu tả ra tảng băng ngầm, có vẻ tiếc nuối.
Lời của anh ta vừa dứt, thanh âm cười nhạo của Khuất Mặc theo sát tới, "Nói? Cậu nói được hết không, cái loại lịch sử khuất nhục này cậu có thể nói xong hết sao? Khi người ta đang tiến hành, bất cứ lúc nào cũng sẽ cho cậu niềm vui mới?"
"Các cậu đang đố kỵ người ta có cô gái yêu sao?" Thích Huyền một lời trúng đích.
"Xem ra tâm tình của cậu cũng không tệ nhỉ." Bị châm chọc, liền nhất định phải đâm trở về, đây chính là nguyên tắc làm người của Khuất Mặc.
Thích Huyền cười khổ, giang tay ra, "Nếu không còn có thể thế nào?"
"Nếu như có tin tức lớn hơn nữa, có lẽ lực chú ý của chuyện này sẽ giảm bớt." Tạ Miểu đột nhiên chen vào nói.
Nghiêm khắc mà nói, đây chính là đề nghị hay, đúng là cái loại đó có thể để cho cả Làng Giải Trí run rẩy, khiến paparazzi cửa đánh máu gà tin tức trọng đại, nói có thì có sao?
. . . . . . Thật đúng là nói có là có!
—— Đài phát tin tức mới nhất, giấu kín nhiều năm, Trầm Phi mang theo bà xã khiêm tốn trở về nước hiện thân vì một hoạt đồng nào đó, dẫn đến hỗn loạn.
Vẫn mở giải trí TV, trong tin tức, nữ chủ bá dùng giọng nói nhẹ nhàng đọc tin tức.
Một câu nói vô cùng đơn giản, không có hình ảnh, không có hình ảnh tài liệu, lại làm cho tất cả mọi người trong phòng bối rối.
Mặc dù Trầm Phi đột nhiên xuất hiện cũng không tính là tin tức trọng đại, nhưng người vợ trong truyền thuyết kia, đến nay cũng chưa bị chụp được, lần này hiện thân, sợ rằng điều này cũng đủ hấp dẫn không ít ký giả tre già măng mọc rồi.
Đối với Thích Huyền mà nói, đây đúng là một tin tức không tồi.
—— Ầm.
Trong phòng bếp đột nhiên truyền đến thanh âm thanh thủy của tiếng ly cà phê bị rơi xuống dưới đất, gọi về tinh thần của tất cả mọi người.
"Làm sao vậy?" Thích Huyền tò mò, cau mày, chăm chú liếc nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Thịnh Đản.
"Anh ta. . . . . . Anh ta, anh ta. . . . . . Bọn họ" Thịnh Đản thò đầu ra, mặt kinh hãi chỉ vào màn hình TV, nói không nên lời, rất lâu sau, cứ thế không thể nặn ra một câu hoàn chỉnh.
Đến lúc một nhóm người liếc nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, cuối cùng, Thịnh Đản vọt tới trước mặt TV, dữ dội, "Đây là cái gì! Không dám giấu kín, kết quả lại không chịu nổi tịch mịch chạy đến giành chén cơm của người khác, thật đáng ghét nhất rồi! Lại còn mang theo bà xã ra ngoài, đây là tổ chức thành đoàn thể lừa bịp à! Mà tôi thích anh ta như vậy, từ nhỏ đã nhìn anh ta lớn lên trong giới điện ảnh, hiện tại “hàng này” lại chạy đến cướp miếng ăn của chúng ta á!"
". . . . . ." Thì ra chỉ là kiêng dè tiền bối, Tạ Miểu bất đắc dĩ vuốt trán, Ặc, "Làm ơn, người ta dầu gì cũng là một ảnh đế, coi như làm việc lại cũng là đóng phim, cô e ngại chuyện gì."
"Đừng! Đừng nói chuyện với tôi, tôi cần yên tĩnh một chút." Thịnh Đản ngồi xuống đất, ngũ quan cơ hồ cũng sắp vo thành một đống rồi.
Đã không có ai để ý đến phản ứng của cô nữa rồi.
Có lẽ là bởi vì tin tức này giúp đỡ đúng lúc, không khí bên trong phòng lại có phần thoải mái hơn, thanh âm tiếng trêu đùa đứt quãng liên tục vang lên, đề tài tiếp tục xoay quanh người vợ bí mật của Thẩm Phi.
Thịnh Đản không để ý nghe, không có tâm tư phụ họa.
Cô nghĩ. . . . . . Cô hẳn là có biện pháp giúp đỡ Thích Huyền rồi. . . . . . Chỉ là vẫn còn do dự có muốn đi làm hay không.
Mấy phút sau, Tùy Trần đã trở về phòng, nhanh chóng gửi cho Tạ Miểu một tin nhắn MSN (), ý bảo anh đã lên tuyến, mau sớm nói điểm chính.
() MSN (viết tắt từ tên tiếng Anh Microsoft Network) là một tập hợp các dịch vụ Internet cung cấp bởi Microsoft vào ngày tháng năm , ra đời cùng lúc với phiên bản Windows .
Bên kia, Tạ Miểu cũng rất thức thời, không tiếp tục đùa giỡn nữa, trong chớp mắt gửi anh một địa chỉ websites.
Con trỏ chuột ở đầu ngón tay thon dài của Tùy Trần trượt xuống, mở địa chỉ đó ra.
Trên màn hình, sau khi video trải qua hòa hoãn xung đột, mới bắt đầu phát hình ra.
Nói chính xác, đây không phải là một mẩu tin tức, mà là do vô số mẩu tin tức chắp vá lại.
— — Tấm hình này là hình ảnh Thích Huyền thần bí dừng xe trước cửa nhà trọ. Buổi chiều giờ phút, ký giả thấy Thích Huyền đi vào nhà trọ. giờ phút, Thịnh Đản cũng đi vào nhà trọ, từ lúc đó hai người không ra ngoài. Ký giả dưới lầu hỏi nhân viên bảo vệ thì biết được, đây là nhà trọ của Thịnh Đản, Thích Huyền cũng từng nhiều lần đưa Thịnh Đản về nhà, xem ra hai người có quan hệ tương đối đặc biệt. Ký giả liền hỏi thăm, Thịnh Đản đang có xì căng đan với Tùy Trần, nhưng theo tin tức từ người đại diện thì anh đang công tác ở Nhật Bản, không hề hiểu rõ tình hình. . . . . . Nhiều tin tức nữa, xin lưu ý tin tức giải trí mới nhất trên lưới, website là . . . . .
Video gần phát hết, với kết thúc đã hình thành thì không có gì thay đổi kia Tùy Trâng không có hứng thú lắng nghe, anh tắt websites, ngồi trước máy vi tính, trong chốc lát tim đập mạnh và loạn nhịp.
Rất lâu, mới mở ra hộp thoại MSN với Tạ Miểu, nhanh chóng gõ xuống một câu nói, đè xuống phím gửi đi, lại đem toàn bộ cắt bỏ, dứt khoát lấy điện thoại di động ra.
Anh thử gọi điện thoại cho Thích Huyền, như trong dự liệu, tắt máy. Lại chuyển sang điện thoại cho Thịnh Đản, tắt máy giống nhau. Cuối cùng, anh chỉ có thể hy vọng nghe ngóng chút tình hình bên Tạ Miểu, "Tình hình hiện tại thế nào?"
"Xem xong rồi?" Đầu bên kia điện thoại di động, trong lời nói của Tạ Miểu vẫn mang theo không mấy đứng đắn,"Sao tôi biết được tình hình, những ký giả kia hiểu hơn nhiều so với chúng ta."
"Cậu và Khuất Mặc đi đến nhà cô ấy."
"Này, không phải chứ, cậu vì anh hùng cứu mỹ, mà sai khiến anh em tốt của mình nhảy vào hố lửa sao? Muốn ngày mai chúng tôi đều bị ký giả phiền chết, phải không?"
"Ừ." Câu trả lời của anh ngược lại rất trực tiếp rất súc tích.
"Tùy Trần! Cậu có tính, không có nhân tính. . . . . ."
"Đúng rồi, cậu có chìa khóa nhà tôi mà, bảo Thích Huyền đến đó ở vài ngày, sợ rằng gần đây cậu ta không đi đâu được." Anh như là không nghe thấy lời tố cáo của Tạ Miểu, trái lại cứ tiếp tục sai khiến.
"Được rồi, được rồi, bây giờ tôi sẽ đi tìm Khuất Mặc, cậu cứ yên tâm, mau liên lạc với con nai nhỏ của cậu đi, hay tôi bảo cô ấy gọi điện cho cậu nhé."
". . . . . . Không cần."
Thịnh đản không cần nói rõ đầu đuôi với anh, cũng không cần thiết phải nói rõ mối quan hệ của cô với Thích Huyền, coi như bọn họ thật sự ở chung một chỗ cũng không liên quan đến anh.
Thật sự mặc kệ chuyện của họ sao?
Chuyện làm sao có thể không liên quan đến anh chứ!
Tốt xấu gì thì anh cũng là bạn trai xì căng đan của cô, anh chỉ là rời đi mấy ngày mà thôi, cô không thể an phận một chút sao? !
Vừa mắng, anh vừa tiếp tục gọi điện thoại cho Thịnh Đản, ống nghe từng lần một truyền tới "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy" Khiến anh bực bội hơn trước.
Chờ anh lần nữa khôi phục lại bình tĩnh, thì theo bản năng bấm nút gọi điện thoại cho trợ lý.
"Alo, Tùy Trần sao? Ngôn Ngôn tỷ còn chưa đến. . . . . ."
"Giúp tôi đặt vé máy bay, tôi muốn trở về nước, mau lên."
". . . . . ."
Thịnh Đản chưa từng nghĩ tới, nhà nhà trọ tầm thường này sẽ xuất hiện loại rầm rộ như vậy.
Quan sát phía dưới, chi chít những người qua đường vây xem, còn kèm theo vô số dụng cụ chuyên nghiệp của ký giả.
Cô hít một hơi khí lạnh, giống như điện giật, lập tức vén một góc rèm cửa sổ, sau đó trái phải đều che kỹ bằng tấm rèm cửa sổ, vẫn cảm thấy không bất an, bắt đầu nôn nóng đi quanh phòng, trong miệng không ngừng lảm nhảm, "Xong rồi, xong rồi, làm sao bây giờ, muốn đột phá vòng vây thế nào. . . . . . "
"Em cũng bắt đầu sợ có dính líu đến anh sao?" Thích Huyền ngửa mặt tựa vào ghế sa lon, hai mắt điềm đạm đáng yêu, giọng nói chuyện còn nồng nặc lộ ra hơi thở tự giễu.
Ánh sáng mẫu tính (bản năng của người làm mẹ) trong người Thịnh Đản trong nháy mắt bị thức tỉnh, lắc đầu liên tục, "Làm sao có thể! Em vĩnh viễn đều đứng về phía anh!"
"Thật?" Anh giống như đứa trẻ không có cảm giác an toàn, không yên tâm xác nhận lại.
Cô vì biểu đạt quyết tâm, một lần so với một lần lại càng dùng sức gật đầu hơn.
Không đoán được, sau khi Thích Huyền thấy thế, trong khoảnh khắc thái độ liền thay đổi, chứa đựng nụ cười xấu xa. Anh giữ chặt cô gái lúc ẩn lúc hiện trước mắt, hơi chút dùng sức, đem cô an trí ngồi vào chỗ trống bên cạnh mình, "Vậy chúng ta đi xuống để cho bọn họ chụp đủ thôi."
"Ai?" tại sao câu chuyện có thể phát triển như vậy, anh nên rất hốt hoảng cùng cô nghĩ biện pháp mới đúng chứ?
"Thẳng thắn nói cho những người đó là chúng ta ở cùng một chỗ."
"Ai ai?" Nói linh tinh gì vậy!
"Đang lo lắng công việc kết hôn?"
"Ai ai 诶?" Càng tán gẫu càng xa đi! Bất cứ giá nào anh đừng làm người, cô còn muốn làm, "Sao anh không dứt khoát nói, chúng ta có con luôn rồi hả? Chơi hết đi! Đã đến lúc này rồi còn không đứng đắn như vậy."
"A. . . . . ." Anh bay ra cười khẽ, "Em nghĩ rằng anh không có chút sợ nào sao? Nhưng mà, so với chính mình, anh quan tâm cô ấy hơn."
"Tại sao không gọi điện thoại cho cô ấy? Anh nên điện thoại cho cô ấy đi." Nếu như lo lắng, đại khái có thể đánh qua chút quan tâm.
"Anh sợ làm cô ấy phiền toái hơn."
Cũng đúng, Tăng Hân đã kết hôn rồi, nếu như lúc này gọi điện cho cô ấy, sẽ làm chồng cô ấy hiểu lầm. Anh nghĩ thật chu đáo, Thịnh Đản không nhịn nổi tràn ra cảm thán, "Anh thật sự rất thích cô ấy đấy."
"Anh vẫn chưa nói cho em biết, vì cô ấy, anh thậm chí từng hận Tùy Trần. Lần đầu tiên ở ICON quay phim thử gặp phải em thì anh đã đặc biệt thân thiện với em, anh biết em là bị cậu ấy tìm đến làm đạn mù, anh giúp em vào IN, là có lòng riêng, anh cho rằng làm như vậy thì em và cậu ấy sẽ có cơ hội chạm mặt thường xuyên hơn, lấy cá tính của cậy ấy, sớm muộn sẽ không ngụy trang được."
Lời nói này làm cho Thịnh Đản không có bất kỳ dự liệu nào, cô vẫn cho là, sở dĩ lần đầu tiên gặp mặt Thích Huyền rất thân thiện như vậy là do tính cách của anh. Cô kinh ngạc sững sờ, quên đáp lại.
Mà anh cũng không cần bất kỳ đáp lại nào, nhắm mắt, lông mi dài tinh mịn khẽ run, cứ tiếp tục, "Thật ra thì anh cực kỳ tối tăm mà nghĩ tới, nếu như. . . . . . Nếu như có một ngày quan hệ giữa cậu ấy và Đỗ Ngôn Ngôn bị lộ ra ngoài, thì như thế nào? Đỗ Ngôn Ngôn có thể cũng phải nếm trải tư vị thân bại banh liệt | hai bàn tay trắng? A, vốn còn muốn muốn lợi dụng em đi yêu sách, nhưng sau lại, càng ngày càng thân thiết với em, anh phát hiện em rất giống Tăng Hân, thật sự rất giống, giống như đến mức làm đau lòng người. . . . . ."
Âm thanh của anh càng ngày càng nhẹ, cuối cùng, cơ hồ không nghe rõ đang nói cái gì, chỉ có tiếng hít thở đều đều đang kéo dài, giống như đang yên lặng ngủ say.
Thịnh Đản ngẩn ngơ giữa không gian yên tĩnh như vậy, trong đầu từ trống rỗng đến cực kỳ hỗn loạn.
Bất thình lình biết được một mặt tối tăm của anh, nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ chửi ầm lên, có lẽ sẽ chán ghét anh, giống như học sinh tiểu học chơi trò tuyệt giao sao?
Nhưng mà bây giờ. . . . . .
Cô không biết có phải mình bị hào nhoáng của Làng Giải Trí nhiễm đục cô phân biệt đung sai không, tóm lại, cô không có cách nào đi trách mắng Thích Huyền.
Thậm chí còn cảm thấy anh đáng thương, thích cô gái lại thích người bạn tốt nhất của anh, khi anh cho rằng mây mờ trăng tỏ thì cô ấy lại gả cho người khác.
Thịnh Đản không để lại dấu vết mà tràn ra than nhẹ, cẩn thận từng li từng tí khẽ chạm vào anh, nhận thấy mí mắt anh giật giật, mới biết anh còn tỉnh, chỉ là không muốn nói thêm.
Cô cũng thức thời nuốt vào lời thao thao bất tuyệt, không đi quấy rầy, chỉ nhẹ giọng lẩm bẩm một câu: "Yên tâm đi, em nhất định sẽ giúp anh nghĩ biện pháp."
"Em có thể tự chăm sóc tốt bản thân là được rồi." Nghe vậy, Thích Huyền buồn cười “xuy” một tiếng, coi như tình huống bây giờ rất hỗn loạn đi nữa, anh cũng không đến mức cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, đem hi vọng gửi gắm lên tình huống trước mắt, tự thân khó giữ nổi.
"Em. . . . . ."
Thịnh Đản há miệng, còn muốn nói gì đó, Thích Huyền bên cạnh lại đột nhiên điều chỉnh tư thế ngồi xuống, phóng túng mà đem tất cả sức nặng đè trên người cô, chọc cho cô không thể không dừng lại lời nói.
"Anh rất mệt mỏi, em có thể làm ơn để cho anh dựa vào một cái." Khóe môi anh giật giật, nỉ non giải thích vì hành động mình làm ra.
Dựa vào một cái có cần dùng sức ôm cô như vậy không?
Dựa vào một cái có cần dùng lòng bàn tay nắm lấy tay của cô không?
Dựa vào một cái có cần đem cái trán chống đỡ ở hai má của cô không?
Tư thế mập mờ này làm cho cô cứng ngắc như đứng đống lửa như ngồi đống than, yên lặng cảm nhận hơi thở nóng bỏng của anh phả vào bân má cô, tạo ra cảm giác nóng tâm.
Theo bản năng, cô muốn xê dịch thân thể, muốn né tránh.
Nhưng hình như Thích Huyền sớm đoán được cô sẽ có động tác này, bàn tay đang đặt trên vai cô bỗng nắm chặt, mang theo ý vị cảnh cáo, chặt đứt đường lui của cô.
Lúc Thịnh Đản cho là động tác của Thích Huyền sẽ không tiến thêm một bước nên thoáng thở phào nhẹ nhõm thì giọng nói của anh hơi trở nên khàn khàn, đột nhiên vang lên ở bên tai, mang theo hơi thở mị hoặc.
"Trên người em có loại hương vị làm cho người ta an tâm. . . . . ."
⊙o⊙ Này! Dù là thật, anh cũng không cần cọ trên cổ em chứ! Khi cô vùng vẫy muốn né ra thì tiếng chuông cửa không báo trước chợt vang lên.
Tiếng động ngoài dự liệu này làm thần kinh của Thích Huyền căng thẳng, cũng có thể để cho Thịnh Đản thuận lợi nhảy ra từ trong ngực anh.
Cô còn chưa kịp vui mừng liền bắt đầu lâm vào khẩn trương, ở loại thời điểm này thì tiếng gõ cửa là do người nào làm?
Không có thời gian bày ra danh sách khả nghi để sàng lọc một trong số đó, hai người dò xét liếc mắt nhìn nhau, sau đó Thịnh Đản rón rén chạy đến cạnh cửa, mắt nhìn qua lỗ mèo.
"Tạ Miểu." Cô xoay người, im lặng dùng khẩu hình báo cho Thích Huyền người tới là ai.
Đối phương hiểu rõ nhưng nhíu mày, "Mở cửa đi, hẳn là Tùy Trần bảo cậu ta tới đây."
Sau khi nghe được câu trả lời của anh ta, Thịnh Đản không chút do dự lập tức mở cửa phòng.
Người ngoài cửa cũng đều không nói nhiều, động tác nhanh chóng nối đuôi nhau mà vào, không đợi Thịnh Đản phản ứng kịp, liền vội vàng lần nữa đóng cửa phòng lại.
"Hô, quá mệt mỏi, chờ Tùy Trần trở lại nhất định phải để cho cậu ta bồi thường tôi thật tốt mới được, gặp quỷ tôi đây đi mười phút, cuối cùng đi vào căn này. . . . . . Ah?" Đôi chân của Tạ Miểu hơi mềm nhũn, ngồi liệt ở một bên ghế, sau khi oán trách mấy câu, bỗng xoay người, nghi ngờ quan sát Thịnh Đản ở trước mắt, "Chậc chậc, con nai nhỏ, mặt của cô sao lại đỏ hồng như vậy, nhìn thấy chúng ta nên hưng phấn như vậy sao?"
Lời này khiến Thịnh Đản khẩn trương vươn tay che gương mặt lại, vốn muốn hạ nhiệt, bất đắc dĩ lòng bàn tay lại nóng hơn.
"Xem ra xì căng đan cũng không hẳn là giả." Khuất Mặc có chút hăng hái, chốt lại bằng một câu.
"Tôi phá hư chuyện tốt của cậu à?" Tạ Miểu cũng hiểu ý rồi.
"Biết rõ còn hỏi." Thích Huyền trở về rất hài hước, không tận lực giải thích cái gì.
"Ai? Không đúng, không đúng. . . . . ." Ngược lại Thịnh Đản lại nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ.
Đáng tiếc giải thích của cô rất nhanh đã bị Tạ Miểu ném xem một bên như chuyện bát quái mới vậy, "Hôm nay tôi trúng tà, nên vẫn đi phá hoại chuyện tốt của người khác, Tùy Trần mới vừa bị tôi cắt ngang."
"Cậu ta nhanh chóng kết nối với em gái Nhật Bản rồi hả?" Khuất Mặc coi đây như nhà của mình, tự quyết định chạy tới tủ lạnh tìm đồ uống, tiếc rằng không thu hoạch được gì.
Thấy thế, Thịnh Đản xung phong nhận việc, "Tôi giúp các anh pha cà phê."
Mọi người chỉ gật đầu một cái, đề tài vẫn như cũ vây quanh Tùy Trần.
"Không phải em gái Nhật Bản, là Ngôn Ngôn tỷ, ngày hôm qua nghe nói cô ấy xin nghỉ đông đi Nhật Bản rồi." Thích Huyền cho một đáp án tương đối đáng tin.
"Lại qua đó?" Tạ Miểu kinh ngạc, còn tưởng rằng sau đêm đó bọn họ đã không còn liên lạc. Bây giờ nhìn lại, bỏ không xong lại còn làm loạn lên.
"Thật là trinh tiết liệt phu (người chồng trong trắng)." Khuất Mặc không khách khí đưa ra lời bình luận.
"Đột nhiên phát hiện cậu ta đem chuyến bay kéo dài thời hạn là có âm mưu từ trước, vì phối hợp với ngày nghỉ của Đỗ Ngôn Ngôn sao? Tôi thế nhưng lại tin tưởng cậu ta là vì con nai nhỏ mà giúp bạn không tiếc cả mạng sống."
Đàn ông cùng nhau tụ họp lại một chỗ, trò chuyện nhiều nhất là về phụ nữ. Thịnh Đản không cần đề cập, đơn giản lặng lẽ vùi mình ở trong phòng bếp.
Những chuyện kia cô không muốn nghe, nhưng mà mặc kệ động tác trong tay của cô bận rộn đến mức nào, lỗ tai vẫn không chịu được khống chế mà tiếp thu những tin tức kia.
Những lời nhạo bang phát ra từ đáy lòng Thịnh Đản giống như phản ứng hóa học, giống như giờ phút này, trong không khí tràn ngập hương vị đắng chát của cà phê.
Cô không rõ làm sao lại như vậy, quan hệ giữa anh và Đỗ Ngôn Ngôn thì liên quan gì tới cô? Tại sao trong lòng cô lại cảm thấy chát?
Một ý nghĩ mà ngay cả chính cô cũng kinh ngạc đột nhiên lóe ra trong đầu cô —— sẽ không phải là thích Tùy Trần chứ?
Rất nhanh, Thịnh Đản liền lầm bầm lầu bầu phủ nhận, "Làm sao có thể, làm sao có thể, làm sao có thể. . . . . ."
"Em đang đọc cái gì vậy?" Âm thanh của Thích Huyền xông vào.
Thời điểm lúc trước muốn bọn họ chú ý đến, một đám người trò chuyện rôm rả, coi cô như người tàng hình. Hiện tại cô liền nâng cao khả năng giác ngộ, thì ánh mắt của bọn họ lại đồng loạt bắn về phía cô. Gương mặt Thịnh Đản nóng lên, cuống quit lắc lắc đầu, không muốn đem chút tâm tư hỗn loạn ra chia sẻ.
"Này, em thích Tùy Trần?" Con mắt Thích Huyền nửa mở, quan sát bóng dáng cứng ngắc đứng trong phòng bếp, câu hỏi nói trúng tim đen.
"Làm sao có thể!" Vấn đề này khiến Thịnh Đản bị sặc nước miếng của chính mình, động tác trong tay cũng theo đó dừng lại, không chút suy nghĩ liền lên tiếng phủ nhận, "Anh ấy căn bản không phải sở thích của em! Em thích người đàn ông có khiếu hài hước, biết chọc em vui vẻ, tốt nhất là nên nói nhiều chút, ở chung một chỗ với em mới đỡ lúng túng, phải thân thiện chút, nếu không sẽ cảm giác có khoảng cách. . . . . ." Cô giấu đầu hở đuôi, nói một đống yêu cầu trọn bạn trăm năm.
Cũng may người đàn ông trước mắt đối mặt đều có chút lơ đễnh, cũng không để ý cô có bất thường nào, thậm chí lại còn rất phối hợp lắng nghe cô nói.
Chỉ là lắng nghe, tròng mắt Khuất Mặc thoáng qua ánh sáng, thay cô tổng kết một câu, "Cô đang nói đến Thích Huyền sao?"
"Ách. . . . . ." Vừa nói như thế, Thịnh Đản cảm thấy thật đúng là có phần hơi giống. Vậy mà cùng lúc trước khác biệt, lần này cô không vội vã phản bác. Dù là Thích Huyền, đó cũng bình thản vô tư yêu thích và sùng bái, Thịnh Đản chưa bao giờ che giấu.
Ngược lại, thân là người trong cuộc nhưng Thích Huyền lại ngẩn người, vẻ mặt trong phút chốc có chút không được tự nhiên, giây lát lại khôi phục như thường, giọng đùa giỡn, "Không phải Tùy Trần là tốt rồi, đừng tự tìm khổ mà ăn."
". . . . . . Tùy Trần cũng không có kinh khủng như vậy chứ?" Cô lộ ra nửa cái đầu từ cánh cửa phòng bếp, chỉ theo bản năng nói thầm, không ý thức được mình theo bản năng nói chuyện với người khác.
"Chính xác là khủng bố, không phải Khuất Mặc nói, trinh tiết liệt phu sao. Lúc ăn cơm sẽ giúp đối phương lựa chọn, thịt bò bít tết sẽ vội vàng cắt gọn giúp; cà phê chỉ cần nửa thìa sữa không thêm đường, bởi vì đây là sở thích của đối phương, cậu ta sợ người ta không có chú ý uống nhầm, cho nên phải giữ vững khẩu vị; mặc kệ đi quốc gia nào công tác, đều sẽ mang theo đôi giầy cao gót trở lại, bởi vì người ta yêu thích sưu tập giầy. . . . . . Câu chuyện về Tùy Trần liệt phu quá nhiều, cũng không thể đếm hết rồi, tất cả đều là vì Đỗ Ngôn Ngôn dưỡng thành thói quen."
"A, ha ha, vẫn còn rất khủng bố." Nghe vậy, cô cười đến rất khô, thuận miệng phụ họa.
Cô tận lực không thèm quan tâm đến trái tim mình giờ phút này y hệt như tư vị của chanh, nhưng mà có những thứ không quan tâm thì nó sẽ không tồn tại.
Trong một nháy mắt, cô bắt đầu sinh ra một ý niệm —— nếu có một ngày, cô cũng có thể hưởng thụ Tùy Trần săn sóc theo loại VIP này, sẽ có tư vị gì? Sẽ giống như Đỗ Ngôn Ngôn, không biết quý trọng sao?
Một giây kế tiếp, Thịnh Đản liền bị ý nghĩ của chính mình hù sợ.
Làm sao có thể có loại giả thiết ý niệm này? Anh căn bản không phải là hình mẫu mà cô thích!
"Đây không tính là gì, đừng xem Tùy Trần bình thường không nói nhiều, mà cậu ta thường im lìm làm ra loại chuyện buồn nôn, hôm nào rảnh rỗi sẽ nói tường tận cho cô biết." Suy nghĩ của Thịnh Đản bị cắt đứt, bên ngoài phòng bếp lần nữa truyền đến âm thanh của Tạ Miểu, hình như đối với Thích Huyền tạm thời chỉ có thể miêu tả ra tảng băng ngầm, có vẻ tiếc nuối.
Lời của anh ta vừa dứt, thanh âm cười nhạo của Khuất Mặc theo sát tới, "Nói? Cậu nói được hết không, cái loại lịch sử khuất nhục này cậu có thể nói xong hết sao? Khi người ta đang tiến hành, bất cứ lúc nào cũng sẽ cho cậu niềm vui mới?"
"Các cậu đang đố kỵ người ta có cô gái yêu sao?" Thích Huyền một lời trúng đích.
"Xem ra tâm tình của cậu cũng không tệ nhỉ." Bị châm chọc, liền nhất định phải đâm trở về, đây chính là nguyên tắc làm người của Khuất Mặc.
Thích Huyền cười khổ, giang tay ra, "Nếu không còn có thể thế nào?"
"Nếu như có tin tức lớn hơn nữa, có lẽ lực chú ý của chuyện này sẽ giảm bớt." Tạ Miểu đột nhiên chen vào nói.
Nghiêm khắc mà nói, đây chính là đề nghị hay, đúng là cái loại đó có thể để cho cả Làng Giải Trí run rẩy, khiến paparazzi cửa đánh máu gà tin tức trọng đại, nói có thì có sao?
. . . . . . Thật đúng là nói có là có!
—— Đài phát tin tức mới nhất, giấu kín nhiều năm, Trầm Phi mang theo bà xã khiêm tốn trở về nước hiện thân vì một hoạt đồng nào đó, dẫn đến hỗn loạn.
Vẫn mở giải trí TV, trong tin tức, nữ chủ bá dùng giọng nói nhẹ nhàng đọc tin tức.
Một câu nói vô cùng đơn giản, không có hình ảnh, không có hình ảnh tài liệu, lại làm cho tất cả mọi người trong phòng bối rối.
Mặc dù Trầm Phi đột nhiên xuất hiện cũng không tính là tin tức trọng đại, nhưng người vợ trong truyền thuyết kia, đến nay cũng chưa bị chụp được, lần này hiện thân, sợ rằng điều này cũng đủ hấp dẫn không ít ký giả tre già măng mọc rồi.
Đối với Thích Huyền mà nói, đây đúng là một tin tức không tồi.
—— Ầm.
Trong phòng bếp đột nhiên truyền đến thanh âm thanh thủy của tiếng ly cà phê bị rơi xuống dưới đất, gọi về tinh thần của tất cả mọi người.
"Làm sao vậy?" Thích Huyền tò mò, cau mày, chăm chú liếc nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Thịnh Đản.
"Anh ta. . . . . . Anh ta, anh ta. . . . . . Bọn họ" Thịnh Đản thò đầu ra, mặt kinh hãi chỉ vào màn hình TV, nói không nên lời, rất lâu sau, cứ thế không thể nặn ra một câu hoàn chỉnh.
Đến lúc một nhóm người liếc nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, cuối cùng, Thịnh Đản vọt tới trước mặt TV, dữ dội, "Đây là cái gì! Không dám giấu kín, kết quả lại không chịu nổi tịch mịch chạy đến giành chén cơm của người khác, thật đáng ghét nhất rồi! Lại còn mang theo bà xã ra ngoài, đây là tổ chức thành đoàn thể lừa bịp à! Mà tôi thích anh ta như vậy, từ nhỏ đã nhìn anh ta lớn lên trong giới điện ảnh, hiện tại “hàng này” lại chạy đến cướp miếng ăn của chúng ta á!"
". . . . . ." Thì ra chỉ là kiêng dè tiền bối, Tạ Miểu bất đắc dĩ vuốt trán, Ặc, "Làm ơn, người ta dầu gì cũng là một ảnh đế, coi như làm việc lại cũng là đóng phim, cô e ngại chuyện gì."
"Đừng! Đừng nói chuyện với tôi, tôi cần yên tĩnh một chút." Thịnh Đản ngồi xuống đất, ngũ quan cơ hồ cũng sắp vo thành một đống rồi.
Đã không có ai để ý đến phản ứng của cô nữa rồi.
Có lẽ là bởi vì tin tức này giúp đỡ đúng lúc, không khí bên trong phòng lại có phần thoải mái hơn, thanh âm tiếng trêu đùa đứt quãng liên tục vang lên, đề tài tiếp tục xoay quanh người vợ bí mật của Thẩm Phi.
Thịnh Đản không để ý nghe, không có tâm tư phụ họa.
Cô nghĩ. . . . . . Cô hẳn là có biện pháp giúp đỡ Thích Huyền rồi. . . . . . Chỉ là vẫn còn do dự có muốn đi làm hay không.