Tất cả cơ vị(máy móc) đang thu hình một màn này lại, không chỉ có là nữ chính lờ mờ, ngay cả người đứng xem cũng đều quên hồi hồn.
Mặc dù hình ảnh muốn đã đầy đủ, đạo diễn vẫn không có kêu "Cắt" .
Mặc dù tình huống thoát khỏi tầm tay, chỉ là hình ảnh này xem ra hết sức hài hòa, đứng ở góc độ nghệ thuật, anh nặng nề cảm thấy. . . . . . Ừ, cái này có thể tiếp tục.
Nhưng hình như có người không nghĩ như vậy.
Bỗng chốc, một đôi bàn tay vững vàng chặn lại máy chủ cơ vị.
Nhà quay phim đứng sau cơ vị sau đần độn ngước mắt, còn chưa hiểu tình hình gì, liền nhìn thấy đôi tay chủ nhân kia thẳng tắp hướng Thích Huyền và Thịnh Đản đi tới.
"Tùy, Tùy Trần?" Rất nhanh, đạo diễn liền từ bóng lưng cao lớn kia đoán được người tới là ai, người này xuất hiện, hiển nhiên ngoài dự đoán của anh, anh có vẻ cực kỳ kinh ngạc, cũng hoàn toàn bị kinh trở về thực tế, lập tức khôi phục tinh thần nghề nghiệp.
"Cắt cắt cắt! Cứ như vậy, rất tốt. Mau, mau trở lại để cho tôi nhìn một chút!"
Nhân viên làm việc sau khi bị anh ra lệnh vội vàng tụ họp lại.
Bên kia, cũng không giống như nhàn rỗi.
Chân dài của Tùy Trần dừng trước sô pha, tròng mắt buông xuống nhìn Thịnh Đản, quả quyết vươn tay đem cô từ bên cạnh Thích Huyền kéo ra, dấu ở phía sau. Cặp mắt tối đen hàng năm bao quanh sương lạnh nghiêng nghiêng, rơi trên người Thích Huyền, "Cậu diễn quá nhập rồi."
"Chậc chậc, đừng khen tớ như vậy, tớ nhất định có đạo đức nghề nghiệp." Thích Huyền khôi phục thái độ bình thường rất nhanh, bất cần đời nhún vai.
Sau khi Thịnh Đản nghe vậy, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, vui đùa này có chút quá.
"Em không tồi."
Sự thật chứng minh, giọng điệu kia làm cô nới lỏng quá sớm, Tùy Trần trước mặt bất thình lình nghiêng mặt sang, hướng về phía cô ném tới một câu thờ ơ, làm cho cô không hiểu ra sao, theo bản năng tràn ra khốn hoặc, "Hả?"
"Thật có đạo đức nghề nghiệp!"
". . . . . ." Anh xác định là đang khen cô sao? Tại sao nhất định phải nói nghiến răng nghiến lợi như vậy?
Tùy Trần không giải thích thêm, chỉ là đem tay Thịnh Đản cầm thật chặt, lôi kéo cô đi tới phía đạo diễn, "Đạo diễn, cô ấy có thể nghỉ ngơi rồi hả?"
"Có thể, có thể." Đạo diễn tương đối hài lòng với hình ảnh trong máy quay, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng trả lời.
Vĩ âm còn chưa tan mất, Tùy Trần cũng không kịp chờ đợi lôi kéo cô chui vào xe hơi đang dừng ở một bên để nghỉ ngơi.
Thịnh Đản mơ hồ cảm thấy tâm tình của anh hình như không đúng lắm, lại ngẫm nghĩ không ra lý do, kinh nghiệm nói cho cô biết, loại này như là khu vực có mìn, lựa đề tài an toàn đánh vỡ trầm mặc là được rồi.
Kết quả là, cô vừa mới ngồi vững vàng, liền cười hì hì hỏi: "Sao anh rảnh rỗi đến thăm một chuyến vậy? Hôm nay không có công việc sao?"
"Phi. . . . . ." Anh ngụ ý không rõ xì khẽ một tiếng, mượn động tác kéo lỏng cà vạt để che giấu cảm giác hỗn loạn.
Loại phản ứng này làm Thịnh Đản bất ngờ, cô chỉ nghĩ đến một loại khả năng, có phải hay không giữa lúc bất tri bất giác cô lại chọc vị đại thiếu gia này tức giận?
Là bởi vì buổi sáng lúc cô ra cửa cô gửi tin nhắn báo cho anh biết, quấy rầy đến giấc ngủ của anh sao?
Hay là bởi vì buổi trưa nhân lúc nghỉ ngơi cô quá nhớ anh, không nhịn được lại gửi anh tin nhắn, quấy rầy đến công việc của anh sao? Hay là bởi vì mới vừa rồi cô thế nào cũng diễn không tốt trận đùa giỡn kia, gửi tin nhắn hướng anh cầu cứu, quấy rầy đến cuộc sống riêng tư của anh sao?
Ừ, nói như vậy , hình như cô có lỗi trước, xem ra vẫn phải do cô phí sức tiếp tục tìm đề tài, "Ách. . . . . . Cái đó, vậy, có muốn ăn bữa ăn tối hay không?"
"Em rất đói sao? Trừ ăn ra, trong đầu sẽ không nghĩ đến chuyện khác?"
"-_-|||. . ." Anh rốt cuộc cũng nói ra câu đầy đủ, lại làm cho Thịnh Đản không phản bác được.
Lúc Thịnh Đản vắt hết óc nghĩ tới tìm đề tài khác thì Tùy Trần đột nhiên quan tâm hỏi, "Anh nhớ em đã từng nói, nụ hôn đầu của em vẫn còn, phải hay không?"
Cái vấn đề này có chút khó đáp, thật ra thì chưa tính còn, đêm đó đã cho anh rồi, đáng tiếc anh hình như hoàn toàn không nhớ, suy nghĩ một chút, Thịnh Đản cảm thấy không cần thiết phải nhắc lại, "Đúng, đúng thì thế nào, chẳng lẽ anh lại muốn cười nhạo em à."
So với cười nhạo cô, Tùy Trần càng có tính toán riêng, nếu tương lai lại phát sinh tình huống giống như vừa rồi, anh không có cách nào xuất hiện đúng lúc như lần này thì sao? Nghĩ đến khả năng cô rất có thể sẽ vì vai diễn mà cùng người khác ôm hôn, anh đã cảm thấy tương đối khó chịu.
Mặc kệ nguyên nhân có bao nhiêu bất đắc dĩ, anh đều cảm thấy không nuốt được chua xót.
Dĩ nhiên, để ngăn chặn những khả năng kia có thể xảy ra, anh cần được hưởng quyền ưu tiên, "Vậy anh cũng không khách khí."
Thịnh Đản còn chưa có nghĩ ngợi rõ ràng những ý nghĩa sau lời nói của anh, Tùy Trần đã dùng hành động giải thích rồi, anh cong đầu ngón tay túm lấy cổ áo áo sơ mi của cô, bỗng nhiên lôi cô đến gần, môi mỏng theo gương mặt cô đốt nóng mà qua, dừng lại ở trên bờ môi cô.
⊙⊙⊙ đây là. . . . . . Đang hôn cô
Giống như cảm thấy nghi vấn của cô, Tùy Trần cố ý đưa nụ hôn sâu hơn, đầu lưỡi linh hoạt theo khe hở giữa đôi môi cô chui vào, tùy ý quấy nhiễu ở trong miệng cô, vấn vít hơi thở ngọt ngào.
Cô theo bản năng nhắm mắt lại, ngay cả việc đáp lại không lưu loát cũng không hiểu, chỉ có thể mặc cho anh định đoạt.
Loại tư vị quen thuộc này, động đến trí nhớ của Tùy Trần, anh ức chế không được hừ nhẹ, nhớ lại đêm đó say rượu kích tình bốn phía, nhớ lại cô câu quấn cổ anh mớm qua lời nói ——"Em không phải là cô gái anh có thể tùy tiện trêu chọc đùa bỡn, mỗi sự kiện em làm đều rất nghiêm túc"
"A. . . . . ." Đêm đó cô thật sự rất nghiêm túc đáp lại nhu cầu của anh đấy. Sự phát hiện này, khiến Tùy Trần dần dần kết thúc môi lưỡi quấn quít, kìm lòng không được cười khẽ.
Thịnh Đản không hiểu tiếng cười này của anh đại biểu cho cái gì, cô cũng không dư thừa hơi sức mà hỏi, cảm thụ được nhiệt độ bàn tay ấm nóng dừng lại ở trên gò má cô, cô khẽ chống lên trán anh, vội vàng há mồm thở dốc.
"Con nai nhỏ, về nụ hôn đầu, đêm đó kỳ thật đã cho anh rồi?"
". . . . . ." Cô không nghĩ đến Tùy Trần lại đột nhiên nói đến chuyện ngày đó, khi miệng anh mang theo chút thoả mãn, tất cả lý trí tan rã của Thịnh Đản trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Cô bỗng trợn to cặp mắt, tính phản xạ lui về phía sau, muốn chạy trốn khỏi anh.
Tùy Trần lại vượt lên trước một bước nắm chặt cái ót của cô, ép buộc cô an phận gối đầu trên đầu gối của anh, "Nếu như trước đây em vì việc kia mà trốn anh, vậy sau này chúng ta cũng không có việc gì thì tái diễn kích tình đêm đó, chờ em dần dần thích ứng, ăn quen miệng anh, cũng không cần trốn tránh, sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh."
". . . . . . Nói cái gì đó, chuyện như vậy tại sao có thể tùy tùy tiện tiện làm. . . . . . Ưmh!" Cô đỏ mặt phản bác, muốn giãy giụa đứng dậy, cùng anh lý luận.
Cảm thấy cô có khuynh hướng ngẩng đầu, Tùy Trần tăng thêm sức lực trong tay, đem cô vững vàng đè lại, đầu ngón tay thuận thế vuốt vuốt tóc mai của cô, "Luật pháp quốc gia có quy định không thể được sao? Người nào đó tự mình nói, giữa bạn bè có thân mật cũng không quan hệ."
"Em chỉ căn bản không phải loại thân mật này chứ sao. . . . . ." Thích anh là một việc, nhưng vô điều kiện dâng mình cho anh thưởng thức lại là một chuyện khác.
Nếu như, từ đầu tới cuối, anh chỉ tính toán cùng cô làm bạn, vậy những thứ mập mờ cùng dịu dàng này cô không muốn cũng không dám muốn.
"A, dĩ nhiên, chuyện như vậy cũng chỉ có ‘bạn bè’ giống như chúng ta mới có thể làm như vậy."
"Bạn bè cũng chia dạng này dạng kia sao?" Thịnh Đản hiển nhiên nghe không hiểu anh ý tại ngôn ngoại, cứ như bọn họ bất đồng với người khác sao? Nói cho cùng, còn không phải là bạn bè sao?
"Ừ." Anh đáp nhẹ một tiếng, ngón trỏ trên tay tới lui tuần tra ở cánh môi của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, "Nơi này, cũng chỉ có thể để lại cho anh."
Cô rõ ràng cảm thấy nhịp tim mình đập mạnh vài phách, nhưng rung động qua đi, rồi lại có nồng đậm không cam lòng.
Nói gì chỉ có thể để lại cho anh, vậy anh thì sao? Cũng có thể từ đó chỉ chừa lại cho một mình cô sao?
Lời như thế Thịnh Đản thật sự không có dũng khí hỏi ra lời.
Nhưng Tùy Trần cư nhiên xem hiểu đắn đo tiếng lòng của cô, anh khẽ cong khóe miệng, nhẹ giọng lầm bầm, "Về sau anh cũng chỉ cho em."
". . . . . ."
"Quan hệ bạn bè như thế đủ đặc biệt sao?"
". . . . . ." Đủ rồi đủ rồi, cô yên lặng ở trong lòng gật đầu thật mạnh, còn có cái gì không đủ, chỉ kém không có trực tiếp sau từ "bạn bè" cộng thêm hai chữ "nam nữ" thôi.
"Cho nên sau này đối mặt với người khác thì coi như em có đói, cũng không được tham ăn, anh sẽ không thoải mái."
"Được. . . . . ." Cô lẳng lặng tựa trên đầu gối của anh, khẽ cắn đầu ngón tay anh đưa đến bên môi, đè nén cười trộm.
Xong rồi, cô hoàn toàn rơi vào tay giặc, không cách nào tự thoát khỏi tay giặc nữa rồi.
Thịnh Đản nghĩ, từ giờ khắc này, mặc kệ đối thủ là Đỗ Ngôn Ngôn hoặc là nữ sinh khác ưu tú hơn, muốn cô lần nữa buông tay người đàn ông này ra, cũng không thể nữa rồi, vậy thì đánh đồng với việc trực tiếp đem lòng cô mở ra.
Tất cả cơ vị(máy móc) đang thu hình một màn này lại, không chỉ có là nữ chính lờ mờ, ngay cả người đứng xem cũng đều quên hồi hồn.
Mặc dù hình ảnh muốn đã đầy đủ, đạo diễn vẫn không có kêu "Cắt" .
Mặc dù tình huống thoát khỏi tầm tay, chỉ là hình ảnh này xem ra hết sức hài hòa, đứng ở góc độ nghệ thuật, anh nặng nề cảm thấy. . . . . . Ừ, cái này có thể tiếp tục.
Nhưng hình như có người không nghĩ như vậy.
Bỗng chốc, một đôi bàn tay vững vàng chặn lại máy chủ cơ vị.
Nhà quay phim đứng sau cơ vị sau đần độn ngước mắt, còn chưa hiểu tình hình gì, liền nhìn thấy đôi tay chủ nhân kia thẳng tắp hướng Thích Huyền và Thịnh Đản đi tới.
"Tùy, Tùy Trần?" Rất nhanh, đạo diễn liền từ bóng lưng cao lớn kia đoán được người tới là ai, người này xuất hiện, hiển nhiên ngoài dự đoán của anh, anh có vẻ cực kỳ kinh ngạc, cũng hoàn toàn bị kinh trở về thực tế, lập tức khôi phục tinh thần nghề nghiệp.
"Cắt cắt cắt! Cứ như vậy, rất tốt. Mau, mau trở lại để cho tôi nhìn một chút!"
Nhân viên làm việc sau khi bị anh ra lệnh vội vàng tụ họp lại.
Bên kia, cũng không giống như nhàn rỗi.
Chân dài của Tùy Trần dừng trước sô pha, tròng mắt buông xuống nhìn Thịnh Đản, quả quyết vươn tay đem cô từ bên cạnh Thích Huyền kéo ra, dấu ở phía sau. Cặp mắt tối đen hàng năm bao quanh sương lạnh nghiêng nghiêng, rơi trên người Thích Huyền, "Cậu diễn quá nhập rồi."
"Chậc chậc, đừng khen tớ như vậy, tớ nhất định có đạo đức nghề nghiệp." Thích Huyền khôi phục thái độ bình thường rất nhanh, bất cần đời nhún vai.
Sau khi Thịnh Đản nghe vậy, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, vui đùa này có chút quá.
"Em không tồi."
Sự thật chứng minh, giọng điệu kia làm cô nới lỏng quá sớm, Tùy Trần trước mặt bất thình lình nghiêng mặt sang, hướng về phía cô ném tới một câu thờ ơ, làm cho cô không hiểu ra sao, theo bản năng tràn ra khốn hoặc, "Hả?"
"Thật có đạo đức nghề nghiệp!"
". . . . . ." Anh xác định là đang khen cô sao? Tại sao nhất định phải nói nghiến răng nghiến lợi như vậy?
Tùy Trần không giải thích thêm, chỉ là đem tay Thịnh Đản cầm thật chặt, lôi kéo cô đi tới phía đạo diễn, "Đạo diễn, cô ấy có thể nghỉ ngơi rồi hả?"
"Có thể, có thể." Đạo diễn tương đối hài lòng với hình ảnh trong máy quay, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng trả lời.
Vĩ âm còn chưa tan mất, Tùy Trần cũng không kịp chờ đợi lôi kéo cô chui vào xe hơi đang dừng ở một bên để nghỉ ngơi.
Thịnh Đản mơ hồ cảm thấy tâm tình của anh hình như không đúng lắm, lại ngẫm nghĩ không ra lý do, kinh nghiệm nói cho cô biết, loại này như là khu vực có mìn, lựa đề tài an toàn đánh vỡ trầm mặc là được rồi.
Kết quả là, cô vừa mới ngồi vững vàng, liền cười hì hì hỏi: "Sao anh rảnh rỗi đến thăm một chuyến vậy? Hôm nay không có công việc sao?"
"Phi. . . . . ." Anh ngụ ý không rõ xì khẽ một tiếng, mượn động tác kéo lỏng cà vạt để che giấu cảm giác hỗn loạn.
Loại phản ứng này làm Thịnh Đản bất ngờ, cô chỉ nghĩ đến một loại khả năng, có phải hay không giữa lúc bất tri bất giác cô lại chọc vị đại thiếu gia này tức giận?
Là bởi vì buổi sáng lúc cô ra cửa cô gửi tin nhắn báo cho anh biết, quấy rầy đến giấc ngủ của anh sao?
Hay là bởi vì buổi trưa nhân lúc nghỉ ngơi cô quá nhớ anh, không nhịn được lại gửi anh tin nhắn, quấy rầy đến công việc của anh sao? Hay là bởi vì mới vừa rồi cô thế nào cũng diễn không tốt trận đùa giỡn kia, gửi tin nhắn hướng anh cầu cứu, quấy rầy đến cuộc sống riêng tư của anh sao?
Ừ, nói như vậy , hình như cô có lỗi trước, xem ra vẫn phải do cô phí sức tiếp tục tìm đề tài, "Ách. . . . . . Cái đó, vậy, có muốn ăn bữa ăn tối hay không?"
"Em rất đói sao? Trừ ăn ra, trong đầu sẽ không nghĩ đến chuyện khác?"
"-_-|||. . ." Anh rốt cuộc cũng nói ra câu đầy đủ, lại làm cho Thịnh Đản không phản bác được.
Lúc Thịnh Đản vắt hết óc nghĩ tới tìm đề tài khác thì Tùy Trần đột nhiên quan tâm hỏi, "Anh nhớ em đã từng nói, nụ hôn đầu của em vẫn còn, phải hay không?"
Cái vấn đề này có chút khó đáp, thật ra thì chưa tính còn, đêm đó đã cho anh rồi, đáng tiếc anh hình như hoàn toàn không nhớ, suy nghĩ một chút, Thịnh Đản cảm thấy không cần thiết phải nhắc lại, "Đúng, đúng thì thế nào, chẳng lẽ anh lại muốn cười nhạo em à."
So với cười nhạo cô, Tùy Trần càng có tính toán riêng, nếu tương lai lại phát sinh tình huống giống như vừa rồi, anh không có cách nào xuất hiện đúng lúc như lần này thì sao? Nghĩ đến khả năng cô rất có thể sẽ vì vai diễn mà cùng người khác ôm hôn, anh đã cảm thấy tương đối khó chịu.
Mặc kệ nguyên nhân có bao nhiêu bất đắc dĩ, anh đều cảm thấy không nuốt được chua xót.
Dĩ nhiên, để ngăn chặn những khả năng kia có thể xảy ra, anh cần được hưởng quyền ưu tiên, "Vậy anh cũng không khách khí."
Thịnh Đản còn chưa có nghĩ ngợi rõ ràng những ý nghĩa sau lời nói của anh, Tùy Trần đã dùng hành động giải thích rồi, anh cong đầu ngón tay túm lấy cổ áo áo sơ mi của cô, bỗng nhiên lôi cô đến gần, môi mỏng theo gương mặt cô đốt nóng mà qua, dừng lại ở trên bờ môi cô.
⊙⊙⊙ đây là. . . . . . Đang hôn cô
Giống như cảm thấy nghi vấn của cô, Tùy Trần cố ý đưa nụ hôn sâu hơn, đầu lưỡi linh hoạt theo khe hở giữa đôi môi cô chui vào, tùy ý quấy nhiễu ở trong miệng cô, vấn vít hơi thở ngọt ngào.
Cô theo bản năng nhắm mắt lại, ngay cả việc đáp lại không lưu loát cũng không hiểu, chỉ có thể mặc cho anh định đoạt.
Loại tư vị quen thuộc này, động đến trí nhớ của Tùy Trần, anh ức chế không được hừ nhẹ, nhớ lại đêm đó say rượu kích tình bốn phía, nhớ lại cô câu quấn cổ anh mớm qua lời nói ——"Em không phải là cô gái anh có thể tùy tiện trêu chọc đùa bỡn, mỗi sự kiện em làm đều rất nghiêm túc"
"A. . . . . ." Đêm đó cô thật sự rất nghiêm túc đáp lại nhu cầu của anh đấy. Sự phát hiện này, khiến Tùy Trần dần dần kết thúc môi lưỡi quấn quít, kìm lòng không được cười khẽ.
Thịnh Đản không hiểu tiếng cười này của anh đại biểu cho cái gì, cô cũng không dư thừa hơi sức mà hỏi, cảm thụ được nhiệt độ bàn tay ấm nóng dừng lại ở trên gò má cô, cô khẽ chống lên trán anh, vội vàng há mồm thở dốc.
"Con nai nhỏ, về nụ hôn đầu, đêm đó kỳ thật đã cho anh rồi?"
". . . . . ." Cô không nghĩ đến Tùy Trần lại đột nhiên nói đến chuyện ngày đó, khi miệng anh mang theo chút thoả mãn, tất cả lý trí tan rã của Thịnh Đản trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Cô bỗng trợn to cặp mắt, tính phản xạ lui về phía sau, muốn chạy trốn khỏi anh.
Tùy Trần lại vượt lên trước một bước nắm chặt cái ót của cô, ép buộc cô an phận gối đầu trên đầu gối của anh, "Nếu như trước đây em vì việc kia mà trốn anh, vậy sau này chúng ta cũng không có việc gì thì tái diễn kích tình đêm đó, chờ em dần dần thích ứng, ăn quen miệng anh, cũng không cần trốn tránh, sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh."
". . . . . . Nói cái gì đó, chuyện như vậy tại sao có thể tùy tùy tiện tiện làm. . . . . . Ưmh!" Cô đỏ mặt phản bác, muốn giãy giụa đứng dậy, cùng anh lý luận.
Cảm thấy cô có khuynh hướng ngẩng đầu, Tùy Trần tăng thêm sức lực trong tay, đem cô vững vàng đè lại, đầu ngón tay thuận thế vuốt vuốt tóc mai của cô, "Luật pháp quốc gia có quy định không thể được sao? Người nào đó tự mình nói, giữa bạn bè có thân mật cũng không quan hệ."
"Em chỉ căn bản không phải loại thân mật này chứ sao. . . . . ." Thích anh là một việc, nhưng vô điều kiện dâng mình cho anh thưởng thức lại là một chuyện khác.
Nếu như, từ đầu tới cuối, anh chỉ tính toán cùng cô làm bạn, vậy những thứ mập mờ cùng dịu dàng này cô không muốn cũng không dám muốn.
"A, dĩ nhiên, chuyện như vậy cũng chỉ có ‘bạn bè’ giống như chúng ta mới có thể làm như vậy."
"Bạn bè cũng chia dạng này dạng kia sao?" Thịnh Đản hiển nhiên nghe không hiểu anh ý tại ngôn ngoại, cứ như bọn họ bất đồng với người khác sao? Nói cho cùng, còn không phải là bạn bè sao?
"Ừ." Anh đáp nhẹ một tiếng, ngón trỏ trên tay tới lui tuần tra ở cánh môi của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, "Nơi này, cũng chỉ có thể để lại cho anh."
Cô rõ ràng cảm thấy nhịp tim mình đập mạnh vài phách, nhưng rung động qua đi, rồi lại có nồng đậm không cam lòng.
Nói gì chỉ có thể để lại cho anh, vậy anh thì sao? Cũng có thể từ đó chỉ chừa lại cho một mình cô sao?
Lời như thế Thịnh Đản thật sự không có dũng khí hỏi ra lời.
Nhưng Tùy Trần cư nhiên xem hiểu đắn đo tiếng lòng của cô, anh khẽ cong khóe miệng, nhẹ giọng lầm bầm, "Về sau anh cũng chỉ cho em."
". . . . . ."
"Quan hệ bạn bè như thế đủ đặc biệt sao?"
". . . . . ." Đủ rồi đủ rồi, cô yên lặng ở trong lòng gật đầu thật mạnh, còn có cái gì không đủ, chỉ kém không có trực tiếp sau từ "bạn bè" cộng thêm hai chữ "nam nữ" thôi.
"Cho nên sau này đối mặt với người khác thì coi như em có đói, cũng không được tham ăn, anh sẽ không thoải mái."
"Được. . . . . ." Cô lẳng lặng tựa trên đầu gối của anh, khẽ cắn đầu ngón tay anh đưa đến bên môi, đè nén cười trộm.
Xong rồi, cô hoàn toàn rơi vào tay giặc, không cách nào tự thoát khỏi tay giặc nữa rồi.
Thịnh Đản nghĩ, từ giờ khắc này, mặc kệ đối thủ là Đỗ Ngôn Ngôn hoặc là nữ sinh khác ưu tú hơn, muốn cô lần nữa buông tay người đàn ông này ra, cũng không thể nữa rồi, vậy thì đánh đồng với việc trực tiếp đem lòng cô mở ra.