“Này, cô thế này còn không phải tức giận sao?” Mặt anh không đổi sắc, chỉ cảm thấy nắm đấm trên người càng lúc càng mạnh: “An Dao, quân tử động khẩu không động thủ, tôi là một quý ông, cô đừng ép tôi động thủ.”
“Tôi không phải quân tử, tôi là nữ tử.” Cô nghiến răng, hận một nỗi không róc thịt lột da anh được.
Lý Thừa Trạch nghĩ nếu cô cứ đánh thế này thì sẽ không kết thúc, nên không đỡ đòn mà tóm lấy tay cô, kéo mạnh cô vào lòng.
An Dao nhào vào lòng anh, người áp sát anh, hai gương mặt gần kề nhau. Hơi thở nóng ấm của anh phả vào mặt cô, nụ cười như bùa mê: “Cô nhất định phải thế này mới ngoan ngoãn sao?”
Cô giãy giụa đòi đứng dậy, anh ra vẻ tốt bụng nhắc nhở: “Khi một cô gái ngã trên người một người đàn ông, cách tốt nhất là nằm im.”
Cô điên tiết giằng co, anh càng ôm chặt hơn, trêu trọc cô: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô nói cô vẫn là gái trinh, là thật hay giả? Tôi tò mò lắm.”
Đồ khốn. Cô thầm mắng trong lòng.
Anh nói: “Chúng ta thương lượng đi, thù cũ không tính nữa. Sau này cô và Lăng Bách kiếm tiền cho tôi, tôi sẽ chứng minh sự trong sạch cho cô, ok?”
Cô lườm anh, lạnh lùng đáp: “Tôi còn sự lựa chọn khác sao?”
Anh buông tay cô, cô đứng dậy lườm anh rồi giật cửa bước ra ngoài.
Hai tay anh gối sau đầu, nhìn bóng đèn hoa lệ treo trên trần nhà, khóe miệng dần dần hé nở nụ cười.
Amy gõ cửa phòng sếp bước vào: “Sếp.”
Anh hỏi: “Cô ấy đi rồi?”
Amy cười đáp: “Cô ấy không nên đi sao? Chắc đi tìm dao về cắt cổ anh rồi.”
Lý Thừa Trạch ngồi dậy, khóe miệng càng mở rộng hơn.
Amy trêu anh: “Thưa sếp, không phải anh đã nói rằng anh không thích cô ấy sao? Bây giờ sao lại…”
“Sao?” Anh chau mày, nhìn Amy đầy uy hiếp.
Amy hiểu chuyện liền chuyển chủ đề: “Đường Khải tự sát hai lần, suýt chút nữa là hủy hoại cả Lăng Bách. Sếp, anh định đối phó với cậu ta thế nào?” Cô ngập ngừng rồi hỏi tiếp: “Sếp, anh thực sự tin An Dao vô tội?”
Anh không đáp, ánh cười trong mắt càng lúc càng rõ nét.
Amy nhìn sếp, càng cảm thấy khó hiểu. Điệu bộ của sếp bây giờ rất giống các đại gia được miêu tả trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình - rơi vào biển tình. Nhưng vấn đề là… sếp vừa tác hợp cho An Dao và Lăng Bách, thậm chí còn sắp xếp hai người ở tầng trên tầng dưới, cho hai người dễ bề hò hẹn, lại vừa yêu thầm? Amy cảm thấy đau đầu, rốt cuộc sếp đang muốn hát vở nào đây?
Amy băn khoăn bước ra ngoài.
Phòng nghỉ nối liền với làm việc, Lý Thừa Trạch đứng dậy bước sang phòng làm việc bên cạnh, rút một tập hồ sơ trong ngăn kéo ra. Đây là hồ sơ về An Dao, tên họ, tuổi tác, địa chỉ gia đình, đầy đủ cả. Đột nhiên anh bóc tấm ảnh trong hồ sơ ra, tấm ảnh ấy trông An Dao rất đẹp, mái tóc dài buông xõa tự nhiên, vừa dài vừa đen vừa mềm mượt, mái tóc ấy còn đẹp hơn của những cô gái quảng cáo dầu gội đầu.
Đường nét hài hòa, mắt to, mũi cao. Tại sao bỗng dưng lại nhớ một người như thế này, cả ngày hồn vía lên mây?
Bên tai vang lên một âm thanh quen thuộc, là điện thoại của anh đang reo. Anh tiện tay bấm nghe, đầu máy bên kia nũng nịu: “Thừa Trạch… anh đang làm gì đấy?” Anh tiện miệng hỏi: “Cho hỏi ai thế?”
Đối phương ngạc nhiên, hỏi lại: “Anh không nhớ em là ai à? Em là model Sa Sa! Mấy hôm trước chúng ta mới gặp nhau mà!”
Model? Sa Sa?
Trong đầu anh ra sức tìm kiếm, không nhớ là mình có quen người này, anh liền ậm ừ đáp: “Ừ…”
“Thừa Trạch, hôm nay em nhìn thấy mấy bộ quần áo, thích lắm ý…”
Đầu bên kia Sa Sa rất hưng phấn, còn anh chẳng nghe lọt tiếng nào, đôi mắt dán chặt vào tấm ảnh, mơ mơ màng màng. Anh đặt điện thoại lên bàn, đàng hoàng nhét tấm ảnh An Dao vào ví tiền, mãn nguyện mở cửa phòng bước ra. Amy đang ngồi đối diện phòng làm việc, thong thả uống cà phê đọc tài liệu trên máy tính.
Lý Thừa Trạch đến bên cô hỏi: “Sa Sa là ai?”
Cà phê trong miệng Amy phun thẳng vào màn hình.
Lý Thừa Trạch trợn tròn mắt: “Có cần phải khoa trương đến thế không?”
Amy hít mấy hơi sâu, rồi ấm ức nói: “Sao lại không khoa trương? Sếp à, mấy hôm trước anh vừa có gian tình với Sa Sa, gần đây ngày nào cũng bắt em đi tặng hoa cho cô ấy, bây giờ lại quay lại hỏi em Sa Sa là ai? Hồi anh tán cô này anh còn khen trông cô ấy ngoan ngoãn, dáng gợi cảm, bây giờ…” Amy giận tím gan tím ruột: “Sếp ơi là sếp, em chỉ là một cô thư kí nhỏ, bị anh giày vò mấy năm nay sắp chết rồi, lương thì không tăng, còn phải đối phó với cái này cái kia, có dễ dàng gì đâu chứ?”
“Đúng là nên tăng lương.” Lý Thừa Trạch hùa theo. Bây giờ anh đã nhớ ra cô Sa Sa kia rồi, đó là một cô gái đạt á quân trong cuộc thi người mẫu, đợt trước là bạn gái anh mới tán được, nhưng giờ anh chán rồi. Vậy đối với An Dao cũng chỉ là hứng thú chốc lát thôi sao?
Anh nói: “Sau này nếu Sa Sa còn gọi điện thì cô cứ bảo tôi không có ở đây. Nhớ dặn dò cả bảo vệ, nếu cô ấy đến tìm thì chặn ở dưới lầu.”
Amy kêu khổ: “Trước đây em còn bị bạn gái cũ của anh mắng suốt một tháng, lần này thì sao?”
“Tăng lương.” Anh để lại hai tiếng rồi đóng cửa văn phòng lại.
Lúc An Dao trở lại bệnh viện đã thấy phóng viên và người hâm mộ chen chúc ở cửa sau, xem ra chuyện này đã ầm ĩ khắp thành phố. Cô không còn cách nào khác đành xuống xe. Phóng viên thấy cô đến liền lập tức vây quanh, hỏi dồn dập:
“An Dao, tình hình của Lăng Bách thế nào rồi?”
“Đường Khải và Lăng Bách bây giờ ở cùng một bệnh viện, liệu có đánh nhau nữa không? Cô có muốn tiết lộ nội tình gì không?”
Cô cúi đầu đi về phía cửa sau bệnh viện, lắc đầu: “Không thể nói được.”
Phóng viên nói: “An Dao, cô bắt cá hai tay làm tổn thương trái tim hai chàng trai, cô cũng không muốn nói gì sao?”
Có phóng viên thậm chí còn sỗ sàng hơn: “An Dao, cô chỉ là một ngôi sao đã hết thời, nếu không phải vì Lăng Bách và Đường Khải thì còn ai muốn phỏng vấn cô? Cô còn tỏ vẻ ngôi sao?”
An Dao mặt mày lạnh tanh đi đến cửa sau. Bảo vệ để cô vào rồi vội khóa cửa lại.
Đây chính là ngôi sao, cho dù bị người ta chửi bới mắng mỏ cũng phải coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cô lên phòng bệnh của Lăng Bách, đặt túi hoa quả và đồ ăn vặt trên tủ cạnh giường. Ánh điện trong phòng chiếu sáng rõ gương mặt Lăng Bách, anh đang ngủ rất ngon. Cô quay người định bước đi, bỗng nhiên bị níu tay lại.
Lăng Bách hỏi: “Em về luôn sao?”
Cô quay lại nhìn anh, không nói gì.
Anh nhìn cô, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Buổi chiều em đi đâu thế? Bảo là đi kiếm đồ ăn, kết quả là y tá mang đồ ăn đến rồi mà em vẫn chưa về.” Anh nhìn là biết cô có tâm sự, nhưng cũng không dám hỏi tiếp. Anh kéo cô ngồi xuống giường, nâng bàn tay cô lên, mỉm cười viết chữ lên đó, từng nét từng nét rất chăm chú.
Anh viết ba chữ: “Anh nhớ em.”
An Dao gượng cười, nhưng nụ cười rất khó coi, bởi vì bây giờ cô chỉ nghĩ đến Donna với muôn vàn câu hỏi trong đầu. Cô không biết rốt cuộc Donna và Đường Khải có quan hệ gì. Không biết Donna bắt đầu lợi dụng cô từ khi nào? Cô đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân nhưng vẫn không thể nào vui được.
Cô chua chát hỏi: “Lăng Bách, anh đã từng lừa dối em chưa?”
Anh ngồi thẳng dậy ngẫm nghĩ, nghiêm túc gật đầu: “Có, ngay từ đầu anh không thừa nhận đã biết em từ nhỏ. Nhưng ngoài chuyện đó ra thì thực sự không còn gì nữa.”
Cô mỉm cười ấm áp. Anh lật chăn bước xuống giường đi đến bên cửa sổ vén rèm lên, thất vọng nói: “Sao nhiều người thế này?”
Bên ngoài cửa sổ là một biển người.
Anh không mặc quần áo bệnh nhân mà mặc một chiếc áo T-shirt và quần thể thao màu đen. Không hiểu sao anh mặc quần áo càng đơn giản thì càng có sức hút khó diễn tả.
Anh ngồi xuống cạnh cô, bỗng dưng ghé sát tai cô, trêu trọc: “Một người Trung Quốc nói: ‘Hi, anh là con khỉ.’ Người nước ngoài liền dùng tiếng Trung lưu loát nói tiếp: ‘Mẹ anh là tinh tinh.’” Ngữ điệu của anh rất nhanh,
An Dao bật cười, anh nói: “Đúng lắm, phải cười nhiều vào, lúc nào mặt mày cũng cau có làm sao được?”
An Dao cấu tay anh, cười nói: “Ai mặt mày cau có nào?”
Anh lớn tiếng kêu lên: “Mưu sát chồng rồi.”
Tiếng kêu của anh khiến tâm trạng cô vui vẻ hẳn lên, cô càng cấu mạnh hơn: “Ai bảo anh nói em, mau xin lỗi em đi.”
Anh nhất quyết không xin lỗi mà còn ôm cô vào lòng, ghé vào tai cô thủ thỉ: “Anh hôn em được không.”
An Dao ngoảnh mặt đi, tránh anh. Anh càng ôm chặt hơn, ghé sát mặt cô.
Cô không đùa với anh nữa mà thở dài buồn bã, rồi nói với anh: “Tên tiếng Trung của Donna là Đường Na.” Lúc nói câu này giọng cô như sắp khóc đến nơi. Cô mím chặt môi, cố gắng mỉm cười nhưng mắt ngấn lệ: “Trước đây Donna đối xử rất tốt với em, chăm sóc em, bảo vệ em. Em chưa bao giờ coi chị ấy là quản lí, nhưng chị ấy đã bán đứng em, thậm chí clip đen có thể là sản phẩm hợp tác giữa chị ấy và Đường Khải.”
Hồi ức về Donna đều rất đẹp đẽ, đẹp tới mức khiến cô nhớ tới là rơi lệ.
Nhưng sự thực quá tàn khốc.
Đường Na, Đường Khải, cô hi vọng đó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, chỉ là tình cờ, nhưng những bức ảnh hai người trên màn hình ti vi cứ quẩn quanh trong đầu cô.
Lăng Bách tưởng lúc vào viện cô bị phóng viên mắng chứ không nghĩ chuyện lại nghiêm trọng đến mức này. Anh không biết phải an ủi cô như thế nào, bởi vì có nói gì đi chăng nữa cũng vô dụng.
Bị người thân yêu nhất bán đứng, đau như xé nát tâm can.
Cô dựa đầu vào cánh tay anh, không nói gì. Bốn bề im lặng như tờ, hành lang bệnh viện chốc chốc lại vang lên tiếng bước chân khe khẽ và tiếng nói chuyện thì thầm. Kim đồng hồ nhích từng chút một, sắc trời tối dần, cuối cùng màn đêm bao phủ.
Bỗng dưng giọng nói Lăng Bách vang lên phá tan bầu không khí im lặng chết chóc này: “Anh dẫn em đến một nơi được không?” Không cần biết cô có đồng ý hay không, anh kéo cô chạy ra ngoài. Cô đi sau anh, nhớ lại mấy lần hai người ở bên nhau, anh không cần để ý cô có đồng ý hay không mà cứ kéo cô đi, lần nào anh cũng dỗ dành khiến cô vui, luôn mang đến cho cô những niềm vui bất ngờ.
Nhưng bây giờ không được ra khỏi bệnh viện, cô không biết anh sẽ dẫn cô đi đâu.
Lăng Bách nắm tay cô men theo cầu thang bộ ở cửa sau đi lên tầng thượng. Cửa sân thượng cài then nhưng không khóa, hai người dễ dàng ra ngoài sân thượng.
Trên sân thượng ánh sáng rất yếu, những tòa nhà cao tầng phía xa lấp lánh ánh điện như những vì sao nhấp nháy trên trời cao.
An Dao hít một hơi dài, đi từng bước về phía tường bao trên sân thượng.
Lăng Bách đứng phía sau bỗng nhiên thốt lên: “An Dao.”
Cô chưa kịp quay đầu lại thì anh đã chạy tới ôm cô vào lòng, dịu dàng thủ thỉ: “Em nhìn xem trên trời có gì.”
An Dao tò mò ngẩng đầu lên trời, bầu trời tối đen, chỉ có lác đác vài ngôi sao, chẳng có gì đặc biệt.
Lăng Bách nhắc cô: “Em có thấy sao Bắc Cực không?”
Bầu trời phía bắc có một ngôi sao không ấn tượng lắm, An Dao gật đầu: “Em nhìn thấy rồi, sao vậy?”
“Sao Bắc Cực thường nói với địa cầu rằng, khi nào bạn lạc đường thì hãy ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi luôn luôn ở đây đợi bạn. Vì thế những người lạc đường đểu ngẩng đầu tìm ngôi sao Bắc Cực, bởi vì họ biết đây là lời hứa mãi không thay đổi giữa sao Bắc Cực và địa cầu. Cho dù những ngôi sao khác thay đổi phương vị, thì sao Bắc Cực vẫn luôn ở đó. Vì thế, An Dao à, cho dù người ta có phản bội em thế nào, mắng em ra sao, cho dù tất cả mọi người trên thế giới này có tin em hay không, thì anh sẽ luôn đợi em như ngôi sao Bắc Cực kia, em sẽ không bao giờ lạc đường.”
Cô lặng lẽ nép vào lòng anh, ngẩng đầu nhìn sao Bắc Cực. Anh ôm cô, nói rất tình cảm: “Anh chính là ngôi sao Bắc Cực. Cho dù là xuân hạ thu đông, cho dù mười năm hay năm mươi năm, chỉ cần em cần, anh sẽ luôn ở đó chờ đợi em. Sao Bắc Cực chính là nhân chứng cho lời thề của anh.”
An Dao nghiêng mặt nhìn anh, ánh sáng xung quanh mờ mờ ảo ảo nhưng ánh sáng trong đôi mắt anh thì rực rỡ hơn kim cương.
Cô cười rất ngọt ngào: “Thật không?”
“Thật.”
“Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”
“Trước đây định tỏ tình nhưng không đủ dũng cảm nên đã bở lỡ cơ hội. Lần này anh không muốn bỏ lỡ lần nữa, anh muốn nắm lấy cơ hội duy nhất này, cho dù em có yêu anh hay không anh vẫn muốn ở bên cạnh em, che mưa chắn gió cho em.”
“Tại sao anh lại yêu em?”
“Từ trước tới giờ anh không tin vào tình yêu, cho đến khi học cấp ba phải rời xa em, bỗng nhiên anh cảm thấy rất nhớ em.”
Có lẽ đó là lời giải thích cho tình yêu. Bỗng nhiên, anh rung động vì em, bỗng nhiên, anh rất nhớ em, nhớ em đến cồn cào ruột gan. Có lẽ trên trái đất này sẽ có một người mà dù chỉ gặp người ấy một lần nhưng cả đời này không muốn bỏ lỡ người ấy.
Trên bầu trời mênh mông kia, sao Bắc Cực vẫn lấp lánh.
An Dao lặng lẽ ngắm nhìn ngôi sao ấy, bỗng dưng nhớ tới Rose và Jack trong phim “Titanic”. Khi con tàu sang trọng bị đắm, Jack đẩy Rose lên tấm gỗ chỉ đủ chỗ cho một người, còn mình chịu chết lạnh, nhưng trước khi chết anh vẫn muốn Rose được sống.
Lần đầu tiên xem cảnh ấy, An Dao đã khóc rất nhiều, sau đó cho dù xem đi xem lại bao nhiêu lần cô vẫn cứ khóc. Cô không tin trên đời này lại có thứ tình yêu như thế, có một người con trai chấp nhận dùng mạng sống của mình để bảo vệ người mình yêu.
Cô chưa từng nghĩ rằng số mệnh cũng dành cho mình một người như thế. Số phận đẩy sự nghiệp của cô rơi xuống vực thẳm, nhưng lại tặng cho cô một tình yêu hoàn hảo, độc nhất vô nhị.
Bốn bề tĩnh lặng, những con phố sau một ngày huyên náo im lặng như tờ. Một ca khúc đặc biệt vang lên, lời bài hát chỉ có một câu, nhưng giai điệu ấy lại ngọt ngào khiến người ta say mê chìm đắm.
“Ai nói số mệnh chỉ là một canh bạc, lẽ nào em chẳng đoán ra. Anh nói yêu sự dịu dàng của em, dường như lúc nào cũng ở trên thiên đường…”
Lăng Bách lấy điện thoại ra, ngại ngùng cười: “Đây là bài hát mới của anh, trước mắt vẫn chưa công bố, anh dùng làm nhạc chuông thôi.” Anh nghe điện thoại: “A lô” một tiếng xong không nói gì nữa, chỉ im lặng nghe tiếp.
Hồi lâu, Lăng Bách đưa điện thoại đến tai cô, đầu máy bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Donna: “An Dao, cô đang ở đâu? Chuyện của Đường Khải tôi đã nói qua với Lăng Bách rồi.” Donna ngập ngừng rồi hạ giọng hỏi: “Chúng ta có thể gặp nhau được không? Tôi có một số chuyện muốn nói với cô.”
Cô lạnh lùng hỏi lại: “Có cần thiết không? Giữa chúng ta còn gì để nói sao?”
Donna ngập ngừng lên tiếng: “Đường Khải, Lăng Bách và cô cùng một công ti, tôi nghĩ tôi có thể làm người trung gian gỡ rắc rối giữa ba người.”
“Rắc rối giữa chúng tôi là clip đen, ngày gỡ được nó cũng là ngày Đường Khải vào tù.”
“An Dao, clip đó không ai có thể phân biệt được thật giả.”
“Donna, chị đã bao giờ nghe câu: ‘Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra’ chưa, cho dù chị có che giấu tốt đến mấy thì lời nói dối trước sau vẫn là lời nói dối.” Giọng cô lạnh băng, từng lời từng chữ đều nặng nề.
Donna im lặng, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Không thể thương lượng được sao? Quan hệ của chúng ta thực sự cũng chấm dứt sao? An Dao, tôi và Đường Khải không cùng một giuộc, tại sao thái độ của cô với tôi cũng lạnh lùng như vậy? Lẽ nào cên tình cảm như mẹ con mấy năm qua của chúng ta, đã quên rằng việc gì tôi cũng làm để bảo vệ cô? Bây giờ tôi chỉ muốn gặp cô một lần, cũng không được sao?”
Không được.
Bởi vì cô sợ gặp Donna. Mỗi lần gặp mặt trái tim cô lại đau thêm, cô sợ những lời Donna nói ra đều là giả dối, cô không thể chịu đựng sự phản bội thêm lần nữa.
“An Dao…”, giọng Donna như van nài.
An Dao không thể nghe tiếp được nữa, cô lập tức cúp máy.
“Này, cô thế này còn không phải tức giận sao?” Mặt anh không đổi sắc, chỉ cảm thấy nắm đấm trên người càng lúc càng mạnh: “An Dao, quân tử động khẩu không động thủ, tôi là một quý ông, cô đừng ép tôi động thủ.”
“Tôi không phải quân tử, tôi là nữ tử.” Cô nghiến răng, hận một nỗi không róc thịt lột da anh được.
Lý Thừa Trạch nghĩ nếu cô cứ đánh thế này thì sẽ không kết thúc, nên không đỡ đòn mà tóm lấy tay cô, kéo mạnh cô vào lòng.
An Dao nhào vào lòng anh, người áp sát anh, hai gương mặt gần kề nhau. Hơi thở nóng ấm của anh phả vào mặt cô, nụ cười như bùa mê: “Cô nhất định phải thế này mới ngoan ngoãn sao?”
Cô giãy giụa đòi đứng dậy, anh ra vẻ tốt bụng nhắc nhở: “Khi một cô gái ngã trên người một người đàn ông, cách tốt nhất là nằm im.”
Cô điên tiết giằng co, anh càng ôm chặt hơn, trêu trọc cô: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô nói cô vẫn là gái trinh, là thật hay giả? Tôi tò mò lắm.”
Đồ khốn. Cô thầm mắng trong lòng.
Anh nói: “Chúng ta thương lượng đi, thù cũ không tính nữa. Sau này cô và Lăng Bách kiếm tiền cho tôi, tôi sẽ chứng minh sự trong sạch cho cô, ok?”
Cô lườm anh, lạnh lùng đáp: “Tôi còn sự lựa chọn khác sao?”
Anh buông tay cô, cô đứng dậy lườm anh rồi giật cửa bước ra ngoài.
Hai tay anh gối sau đầu, nhìn bóng đèn hoa lệ treo trên trần nhà, khóe miệng dần dần hé nở nụ cười.
Amy gõ cửa phòng sếp bước vào: “Sếp.”
Anh hỏi: “Cô ấy đi rồi?”
Amy cười đáp: “Cô ấy không nên đi sao? Chắc đi tìm dao về cắt cổ anh rồi.”
Lý Thừa Trạch ngồi dậy, khóe miệng càng mở rộng hơn.
Amy trêu anh: “Thưa sếp, không phải anh đã nói rằng anh không thích cô ấy sao? Bây giờ sao lại…”
“Sao?” Anh chau mày, nhìn Amy đầy uy hiếp.
Amy hiểu chuyện liền chuyển chủ đề: “Đường Khải tự sát hai lần, suýt chút nữa là hủy hoại cả Lăng Bách. Sếp, anh định đối phó với cậu ta thế nào?” Cô ngập ngừng rồi hỏi tiếp: “Sếp, anh thực sự tin An Dao vô tội?”
Anh không đáp, ánh cười trong mắt càng lúc càng rõ nét.
Amy nhìn sếp, càng cảm thấy khó hiểu. Điệu bộ của sếp bây giờ rất giống các đại gia được miêu tả trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình - rơi vào biển tình. Nhưng vấn đề là… sếp vừa tác hợp cho An Dao và Lăng Bách, thậm chí còn sắp xếp hai người ở tầng trên tầng dưới, cho hai người dễ bề hò hẹn, lại vừa yêu thầm? Amy cảm thấy đau đầu, rốt cuộc sếp đang muốn hát vở nào đây?
Amy băn khoăn bước ra ngoài.
Phòng nghỉ nối liền với làm việc, Lý Thừa Trạch đứng dậy bước sang phòng làm việc bên cạnh, rút một tập hồ sơ trong ngăn kéo ra. Đây là hồ sơ về An Dao, tên họ, tuổi tác, địa chỉ gia đình, đầy đủ cả. Đột nhiên anh bóc tấm ảnh trong hồ sơ ra, tấm ảnh ấy trông An Dao rất đẹp, mái tóc dài buông xõa tự nhiên, vừa dài vừa đen vừa mềm mượt, mái tóc ấy còn đẹp hơn của những cô gái quảng cáo dầu gội đầu.
Đường nét hài hòa, mắt to, mũi cao. Tại sao bỗng dưng lại nhớ một người như thế này, cả ngày hồn vía lên mây?
Bên tai vang lên một âm thanh quen thuộc, là điện thoại của anh đang reo. Anh tiện tay bấm nghe, đầu máy bên kia nũng nịu: “Thừa Trạch… anh đang làm gì đấy?” Anh tiện miệng hỏi: “Cho hỏi ai thế?”
Đối phương ngạc nhiên, hỏi lại: “Anh không nhớ em là ai à? Em là model Sa Sa! Mấy hôm trước chúng ta mới gặp nhau mà!”
Model? Sa Sa?
Trong đầu anh ra sức tìm kiếm, không nhớ là mình có quen người này, anh liền ậm ừ đáp: “Ừ…”
“Thừa Trạch, hôm nay em nhìn thấy mấy bộ quần áo, thích lắm ý…”
Đầu bên kia Sa Sa rất hưng phấn, còn anh chẳng nghe lọt tiếng nào, đôi mắt dán chặt vào tấm ảnh, mơ mơ màng màng. Anh đặt điện thoại lên bàn, đàng hoàng nhét tấm ảnh An Dao vào ví tiền, mãn nguyện mở cửa phòng bước ra. Amy đang ngồi đối diện phòng làm việc, thong thả uống cà phê đọc tài liệu trên máy tính.
Lý Thừa Trạch đến bên cô hỏi: “Sa Sa là ai?”
Cà phê trong miệng Amy phun thẳng vào màn hình.
Lý Thừa Trạch trợn tròn mắt: “Có cần phải khoa trương đến thế không?”
Amy hít mấy hơi sâu, rồi ấm ức nói: “Sao lại không khoa trương? Sếp à, mấy hôm trước anh vừa có gian tình với Sa Sa, gần đây ngày nào cũng bắt em đi tặng hoa cho cô ấy, bây giờ lại quay lại hỏi em Sa Sa là ai? Hồi anh tán cô này anh còn khen trông cô ấy ngoan ngoãn, dáng gợi cảm, bây giờ…” Amy giận tím gan tím ruột: “Sếp ơi là sếp, em chỉ là một cô thư kí nhỏ, bị anh giày vò mấy năm nay sắp chết rồi, lương thì không tăng, còn phải đối phó với cái này cái kia, có dễ dàng gì đâu chứ?”
“Đúng là nên tăng lương.” Lý Thừa Trạch hùa theo. Bây giờ anh đã nhớ ra cô Sa Sa kia rồi, đó là một cô gái đạt á quân trong cuộc thi người mẫu, đợt trước là bạn gái anh mới tán được, nhưng giờ anh chán rồi. Vậy đối với An Dao cũng chỉ là hứng thú chốc lát thôi sao?
Anh nói: “Sau này nếu Sa Sa còn gọi điện thì cô cứ bảo tôi không có ở đây. Nhớ dặn dò cả bảo vệ, nếu cô ấy đến tìm thì chặn ở dưới lầu.”
Amy kêu khổ: “Trước đây em còn bị bạn gái cũ của anh mắng suốt một tháng, lần này thì sao?”
“Tăng lương.” Anh để lại hai tiếng rồi đóng cửa văn phòng lại.
Lúc An Dao trở lại bệnh viện đã thấy phóng viên và người hâm mộ chen chúc ở cửa sau, xem ra chuyện này đã ầm ĩ khắp thành phố. Cô không còn cách nào khác đành xuống xe. Phóng viên thấy cô đến liền lập tức vây quanh, hỏi dồn dập:
“An Dao, tình hình của Lăng Bách thế nào rồi?”
“Đường Khải và Lăng Bách bây giờ ở cùng một bệnh viện, liệu có đánh nhau nữa không? Cô có muốn tiết lộ nội tình gì không?”
Cô cúi đầu đi về phía cửa sau bệnh viện, lắc đầu: “Không thể nói được.”
Phóng viên nói: “An Dao, cô bắt cá hai tay làm tổn thương trái tim hai chàng trai, cô cũng không muốn nói gì sao?”
Có phóng viên thậm chí còn sỗ sàng hơn: “An Dao, cô chỉ là một ngôi sao đã hết thời, nếu không phải vì Lăng Bách và Đường Khải thì còn ai muốn phỏng vấn cô? Cô còn tỏ vẻ ngôi sao?”
An Dao mặt mày lạnh tanh đi đến cửa sau. Bảo vệ để cô vào rồi vội khóa cửa lại.
Đây chính là ngôi sao, cho dù bị người ta chửi bới mắng mỏ cũng phải coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cô lên phòng bệnh của Lăng Bách, đặt túi hoa quả và đồ ăn vặt trên tủ cạnh giường. Ánh điện trong phòng chiếu sáng rõ gương mặt Lăng Bách, anh đang ngủ rất ngon. Cô quay người định bước đi, bỗng nhiên bị níu tay lại.
Lăng Bách hỏi: “Em về luôn sao?”
Cô quay lại nhìn anh, không nói gì.
Anh nhìn cô, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Buổi chiều em đi đâu thế? Bảo là đi kiếm đồ ăn, kết quả là y tá mang đồ ăn đến rồi mà em vẫn chưa về.” Anh nhìn là biết cô có tâm sự, nhưng cũng không dám hỏi tiếp. Anh kéo cô ngồi xuống giường, nâng bàn tay cô lên, mỉm cười viết chữ lên đó, từng nét từng nét rất chăm chú.
Anh viết ba chữ: “Anh nhớ em.”
An Dao gượng cười, nhưng nụ cười rất khó coi, bởi vì bây giờ cô chỉ nghĩ đến Donna với muôn vàn câu hỏi trong đầu. Cô không biết rốt cuộc Donna và Đường Khải có quan hệ gì. Không biết Donna bắt đầu lợi dụng cô từ khi nào? Cô đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân nhưng vẫn không thể nào vui được.
Cô chua chát hỏi: “Lăng Bách, anh đã từng lừa dối em chưa?”
Anh ngồi thẳng dậy ngẫm nghĩ, nghiêm túc gật đầu: “Có, ngay từ đầu anh không thừa nhận đã biết em từ nhỏ. Nhưng ngoài chuyện đó ra thì thực sự không còn gì nữa.”
Cô mỉm cười ấm áp. Anh lật chăn bước xuống giường đi đến bên cửa sổ vén rèm lên, thất vọng nói: “Sao nhiều người thế này?”
Bên ngoài cửa sổ là một biển người.
Anh không mặc quần áo bệnh nhân mà mặc một chiếc áo T-shirt và quần thể thao màu đen. Không hiểu sao anh mặc quần áo càng đơn giản thì càng có sức hút khó diễn tả.
Anh ngồi xuống cạnh cô, bỗng dưng ghé sát tai cô, trêu trọc: “Một người Trung Quốc nói: ‘Hi, anh là con khỉ.’ Người nước ngoài liền dùng tiếng Trung lưu loát nói tiếp: ‘Mẹ anh là tinh tinh.’” Ngữ điệu của anh rất nhanh,
An Dao bật cười, anh nói: “Đúng lắm, phải cười nhiều vào, lúc nào mặt mày cũng cau có làm sao được?”
An Dao cấu tay anh, cười nói: “Ai mặt mày cau có nào?”
Anh lớn tiếng kêu lên: “Mưu sát chồng rồi.”
Tiếng kêu của anh khiến tâm trạng cô vui vẻ hẳn lên, cô càng cấu mạnh hơn: “Ai bảo anh nói em, mau xin lỗi em đi.”
Anh nhất quyết không xin lỗi mà còn ôm cô vào lòng, ghé vào tai cô thủ thỉ: “Anh hôn em được không.”
An Dao ngoảnh mặt đi, tránh anh. Anh càng ôm chặt hơn, ghé sát mặt cô.
Cô không đùa với anh nữa mà thở dài buồn bã, rồi nói với anh: “Tên tiếng Trung của Donna là Đường Na.” Lúc nói câu này giọng cô như sắp khóc đến nơi. Cô mím chặt môi, cố gắng mỉm cười nhưng mắt ngấn lệ: “Trước đây Donna đối xử rất tốt với em, chăm sóc em, bảo vệ em. Em chưa bao giờ coi chị ấy là quản lí, nhưng chị ấy đã bán đứng em, thậm chí clip đen có thể là sản phẩm hợp tác giữa chị ấy và Đường Khải.”
Hồi ức về Donna đều rất đẹp đẽ, đẹp tới mức khiến cô nhớ tới là rơi lệ.
Nhưng sự thực quá tàn khốc.
Đường Na, Đường Khải, cô hi vọng đó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, chỉ là tình cờ, nhưng những bức ảnh hai người trên màn hình ti vi cứ quẩn quanh trong đầu cô.
Lăng Bách tưởng lúc vào viện cô bị phóng viên mắng chứ không nghĩ chuyện lại nghiêm trọng đến mức này. Anh không biết phải an ủi cô như thế nào, bởi vì có nói gì đi chăng nữa cũng vô dụng.
Bị người thân yêu nhất bán đứng, đau như xé nát tâm can.
Cô dựa đầu vào cánh tay anh, không nói gì. Bốn bề im lặng như tờ, hành lang bệnh viện chốc chốc lại vang lên tiếng bước chân khe khẽ và tiếng nói chuyện thì thầm. Kim đồng hồ nhích từng chút một, sắc trời tối dần, cuối cùng màn đêm bao phủ.
Bỗng dưng giọng nói Lăng Bách vang lên phá tan bầu không khí im lặng chết chóc này: “Anh dẫn em đến một nơi được không?” Không cần biết cô có đồng ý hay không, anh kéo cô chạy ra ngoài. Cô đi sau anh, nhớ lại mấy lần hai người ở bên nhau, anh không cần để ý cô có đồng ý hay không mà cứ kéo cô đi, lần nào anh cũng dỗ dành khiến cô vui, luôn mang đến cho cô những niềm vui bất ngờ.
Nhưng bây giờ không được ra khỏi bệnh viện, cô không biết anh sẽ dẫn cô đi đâu.
Lăng Bách nắm tay cô men theo cầu thang bộ ở cửa sau đi lên tầng thượng. Cửa sân thượng cài then nhưng không khóa, hai người dễ dàng ra ngoài sân thượng.
Trên sân thượng ánh sáng rất yếu, những tòa nhà cao tầng phía xa lấp lánh ánh điện như những vì sao nhấp nháy trên trời cao.
An Dao hít một hơi dài, đi từng bước về phía tường bao trên sân thượng.
Lăng Bách đứng phía sau bỗng nhiên thốt lên: “An Dao.”
Cô chưa kịp quay đầu lại thì anh đã chạy tới ôm cô vào lòng, dịu dàng thủ thỉ: “Em nhìn xem trên trời có gì.”
An Dao tò mò ngẩng đầu lên trời, bầu trời tối đen, chỉ có lác đác vài ngôi sao, chẳng có gì đặc biệt.
Lăng Bách nhắc cô: “Em có thấy sao Bắc Cực không?”
Bầu trời phía bắc có một ngôi sao không ấn tượng lắm, An Dao gật đầu: “Em nhìn thấy rồi, sao vậy?”
“Sao Bắc Cực thường nói với địa cầu rằng, khi nào bạn lạc đường thì hãy ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi luôn luôn ở đây đợi bạn. Vì thế những người lạc đường đểu ngẩng đầu tìm ngôi sao Bắc Cực, bởi vì họ biết đây là lời hứa mãi không thay đổi giữa sao Bắc Cực và địa cầu. Cho dù những ngôi sao khác thay đổi phương vị, thì sao Bắc Cực vẫn luôn ở đó. Vì thế, An Dao à, cho dù người ta có phản bội em thế nào, mắng em ra sao, cho dù tất cả mọi người trên thế giới này có tin em hay không, thì anh sẽ luôn đợi em như ngôi sao Bắc Cực kia, em sẽ không bao giờ lạc đường.”
Cô lặng lẽ nép vào lòng anh, ngẩng đầu nhìn sao Bắc Cực. Anh ôm cô, nói rất tình cảm: “Anh chính là ngôi sao Bắc Cực. Cho dù là xuân hạ thu đông, cho dù mười năm hay năm mươi năm, chỉ cần em cần, anh sẽ luôn ở đó chờ đợi em. Sao Bắc Cực chính là nhân chứng cho lời thề của anh.”
An Dao nghiêng mặt nhìn anh, ánh sáng xung quanh mờ mờ ảo ảo nhưng ánh sáng trong đôi mắt anh thì rực rỡ hơn kim cương.
Cô cười rất ngọt ngào: “Thật không?”
“Thật.”
“Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”
“Trước đây định tỏ tình nhưng không đủ dũng cảm nên đã bở lỡ cơ hội. Lần này anh không muốn bỏ lỡ lần nữa, anh muốn nắm lấy cơ hội duy nhất này, cho dù em có yêu anh hay không anh vẫn muốn ở bên cạnh em, che mưa chắn gió cho em.”
“Tại sao anh lại yêu em?”
“Từ trước tới giờ anh không tin vào tình yêu, cho đến khi học cấp ba phải rời xa em, bỗng nhiên anh cảm thấy rất nhớ em.”
Có lẽ đó là lời giải thích cho tình yêu. Bỗng nhiên, anh rung động vì em, bỗng nhiên, anh rất nhớ em, nhớ em đến cồn cào ruột gan. Có lẽ trên trái đất này sẽ có một người mà dù chỉ gặp người ấy một lần nhưng cả đời này không muốn bỏ lỡ người ấy.
Trên bầu trời mênh mông kia, sao Bắc Cực vẫn lấp lánh.
An Dao lặng lẽ ngắm nhìn ngôi sao ấy, bỗng dưng nhớ tới Rose và Jack trong phim “Titanic”. Khi con tàu sang trọng bị đắm, Jack đẩy Rose lên tấm gỗ chỉ đủ chỗ cho một người, còn mình chịu chết lạnh, nhưng trước khi chết anh vẫn muốn Rose được sống.
Lần đầu tiên xem cảnh ấy, An Dao đã khóc rất nhiều, sau đó cho dù xem đi xem lại bao nhiêu lần cô vẫn cứ khóc. Cô không tin trên đời này lại có thứ tình yêu như thế, có một người con trai chấp nhận dùng mạng sống của mình để bảo vệ người mình yêu.
Cô chưa từng nghĩ rằng số mệnh cũng dành cho mình một người như thế. Số phận đẩy sự nghiệp của cô rơi xuống vực thẳm, nhưng lại tặng cho cô một tình yêu hoàn hảo, độc nhất vô nhị.
Bốn bề tĩnh lặng, những con phố sau một ngày huyên náo im lặng như tờ. Một ca khúc đặc biệt vang lên, lời bài hát chỉ có một câu, nhưng giai điệu ấy lại ngọt ngào khiến người ta say mê chìm đắm.
“Ai nói số mệnh chỉ là một canh bạc, lẽ nào em chẳng đoán ra. Anh nói yêu sự dịu dàng của em, dường như lúc nào cũng ở trên thiên đường…”
Lăng Bách lấy điện thoại ra, ngại ngùng cười: “Đây là bài hát mới của anh, trước mắt vẫn chưa công bố, anh dùng làm nhạc chuông thôi.” Anh nghe điện thoại: “A lô” một tiếng xong không nói gì nữa, chỉ im lặng nghe tiếp.
Hồi lâu, Lăng Bách đưa điện thoại đến tai cô, đầu máy bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Donna: “An Dao, cô đang ở đâu? Chuyện của Đường Khải tôi đã nói qua với Lăng Bách rồi.” Donna ngập ngừng rồi hạ giọng hỏi: “Chúng ta có thể gặp nhau được không? Tôi có một số chuyện muốn nói với cô.”
Cô lạnh lùng hỏi lại: “Có cần thiết không? Giữa chúng ta còn gì để nói sao?”
Donna ngập ngừng lên tiếng: “Đường Khải, Lăng Bách và cô cùng một công ti, tôi nghĩ tôi có thể làm người trung gian gỡ rắc rối giữa ba người.”
“Rắc rối giữa chúng tôi là clip đen, ngày gỡ được nó cũng là ngày Đường Khải vào tù.”
“An Dao, clip đó không ai có thể phân biệt được thật giả.”
“Donna, chị đã bao giờ nghe câu: ‘Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra’ chưa, cho dù chị có che giấu tốt đến mấy thì lời nói dối trước sau vẫn là lời nói dối.” Giọng cô lạnh băng, từng lời từng chữ đều nặng nề.
Donna im lặng, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Không thể thương lượng được sao? Quan hệ của chúng ta thực sự cũng chấm dứt sao? An Dao, tôi và Đường Khải không cùng một giuộc, tại sao thái độ của cô với tôi cũng lạnh lùng như vậy? Lẽ nào cên tình cảm như mẹ con mấy năm qua của chúng ta, đã quên rằng việc gì tôi cũng làm để bảo vệ cô? Bây giờ tôi chỉ muốn gặp cô một lần, cũng không được sao?”
Không được.
Bởi vì cô sợ gặp Donna. Mỗi lần gặp mặt trái tim cô lại đau thêm, cô sợ những lời Donna nói ra đều là giả dối, cô không thể chịu đựng sự phản bội thêm lần nữa.
“An Dao…”, giọng Donna như van nài.
An Dao không thể nghe tiếp được nữa, cô lập tức cúp máy.