Tôi không tin trên đời này không có quả báo. Tôi càng không tin một lời nói dối có thể lừa gạt được tất cả mọi người trên thế giới này.
Sáng sớm hôm sau, sếp gọi cô đến. Tầng dưới của công ti đầy phóng viên, còn náo nhiệt hơn cả mở họp báo. Lăng Bách lái xe đưa An Dao tới trước cửa, vừa xuống xe phóng viên đã bu đến.
“An Dao, có thể tiết lộ cho chúng tôi biết quan hệ của cô và Đường Khải không? Tại sao anh ấy lại có lượng lớn ảnh riêng tư của cô? Thậm chí còn có ảnh vừa tắm xong?”
“Trước đây cô phủ nhận quan hệ thân mật với Đường Khải, bây giờ Đường Khải tự sát hai lần, phải công bố ảnh riêng tư của cô với báo chí, cô có thể nói cụ thể tình hình không? Trước đây hai người thực sự là người yêu sao?”
“Chuyên gia đã nghiên cứu rồi, ảnh của cô đều là thật, điều này phải chăng chứng minh clip đen cũng là thật?”
Lăng Bách nắm chặt tay cô, mở đường cho cô giữa biển người. Phóng viên vây kín bốn phía, cô bối rối chen lên giữa đám đông.
Phóng viên thấy cô không trả lời liền quay sang hỏi Lăng Bách: “Ảnh riêng tư của An Dao tung ra rồi. Lăng Bách, anh vẫn tin cô ấy sao?”
Lăng Bách dừng bước, nhìn đám phóng viên một lượt, mặt không đổi sắc: “Tôi tin cô ấy.” Anh nắm chặt bàn tay cô, tuyên bố với tất cả phóng viên: “An Dao là bạn gái của tôi, hi vọng mọi người giơ cao đánh khẽ, đừng bới móc chuyện quá khứ của cô ấy nữa.”
Phóng viên tranh nhau đưa micro về phía anh: “Lăng Bách, điều này chứng tỏ phải chăng anh tin trước đây An Dao và Đường Khải yêu nhau? Cô ấy liên tục nói dối, tại sao anh vẫn tin?”
Lăng Bách nói: “Cô ấy không nói dối, có thể bây giờ chưa có chứng cứ nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
Câu hỏi của phóng viên càng lúc càng sắc bén, thậm chí họ còn cười nhạo Lăng Bách, anh không trả lời, chỉ ôm An Dao vào lòng, bảo vệ cô suốt dọc đường vào công ti. Bảo vệ thấy vậy liền ngăn cản phóng viên, dẹp đường cho hai người. Khó khăn lắm họ mới vào được bên trong, ánh mắt của tất cả nhân viên công ti mờ ám lạ thường.
Ở cửa thang máy, An Dao bất ngờ gặp một đàn chị - Trương Tâm Ái. Năm ngoái Trương Tâm Ái nổi lên sau một đêm dựa vào bộ phim “Linh tiên”, khi đó nhờ thân hình bốc lửa, gương mặt thiên thần, nên được mệnh danh là nữ thần gợi cảm của giới giải trí. Nhưng đáng tiếc không lâu sau có tin cô bị người môi giới mại dâm tố cáo đã từng được mấy đại gia bao nuôi, ngay lập tức bị giới săn tin tìm ra chứng cứ. Trương Tâm Ái đang nổi như cồn bỗng dưng bị rơi xuống vực sâu vạn trượng, bị tất cả mắng chửi. Hai năm gần đây không nghe thấy tin tức gì về cô, thỉnh thoảng khi phóng viên đưa tin xấu về ngôi sao nữ trong giới thì mới nhắc đến tên cô như tấm gương tày liếp.
Đây chính là ngôi sao, một khi đã bị người đời đàm tiếu thì sẽ chuốc nhục cả đời.
Bọn họ không thể đi sai một bước, dây thần kinh lúc nào cũng căng như dây đàn, bởi vì đi sai một bước có khả năng sẽ không còn cơ hội đứng dậy. Ngôi sao càng nổi tiếng thì áp lực càng lớn. Không biết khi nào mình sẽ hết thời, không biết khi nào sẽ bị lớp ngôi sao mới thay thế, bị công chúng lãng quên. Thứ áp lực nặng như núi ấy luôn đè nặng trong tim họ.
Trương Tâm Ái liếc nhìn An Dao, khóe miệng nhếch lên, châm biếm: “Đại minh tinh An Dao đây mà, sau khi bị tung clip đen còn già mồm, ham hố đóng phim cấp ba nên bị công ti đóng băng, may mà được Lý Thừa Trạch chuộc về, sau khi về Kình Vũ Bách Xuyên vốn tưởng có cơ đứng dậy ai ngờ tình cũ hai lần tự sát, liên tục xuất hiện trên trang nhất. Lần này, sau khi cặp với thần tượng mới là Lăng Bách lại bị tình cũ tung ảnh riêng tư, thậm chí còn có ảnh vừa tắm xong, ảnh trên giường, một lần nữa thu hút sự chú ý của dư luận.”
Những tin này được tóm tắt từ báo chí, rất toàn diện đầy đủ.
An Dao không còn gì để nói.
Trương Tâm Ái châm chọc tiếp: “Đều là người bị đẩy vào đường cùng, cô không cần ghét tôi, càng không cần đề phòng tôi, nếu tôi đoán không sai thì nhất định Lý Thừa Trạch gọi cô tới đây. Giống như năm xưa khi tôi xảy ra chuyện, anh ấy là người đầu tiên tìm đến tôi.” Cô ta hỏi An Dao với vẻ thâm sâu: “Cô đoán xem anh ấy tìm tôi để làm gì?”
An Dao lịch sự lắc đầu.
Cửa thang máy mở, ba người cùng bước vào.
Ánh mắt Trương Tâm Ái lạnh lẽo: “Cô biết không, anh ấy giành tôi từ tay công ti khác với giá cao, kí hợp đồng năm năm, năm năm tươi trẻ nhất, đẹp đẽ nhất, kiếm nhiều tiền nhất của một ngôi sao tôi đã kí với anh ấy, kết quả sau khi xảy ra chuyện anh ấy lập tức từ bỏ tôi, vứt tôi sang một bên giống như rác rưởi, đóng băng sự nghiệp. Không có việc để làm, không được lên tin tức, thậm chí bị đưa tin xấu tôi cũng chấp nhận. Thỉnh thoảng có tin của tôi, anh ấy lập tức dẹp xuống.” Cô ta ngập ngừng rồi cười càng thê lương hơn: “Nhất định anh ấy cũng đối xử với cô như vậy, bởi vì tất cả mọi người ở đây đều là quân cờ kiếm tiền. Anh ấy sẽ không giải vây cho cô đâu, càng không giúp cô thoát tội. Anh ấy sẽ từ bỏ cô, ném cô đi như rác rưởi.”
Thực ra An Dao cũng đã đoán được vài phần, nhưng cô đâu có sự lựa chọn, đành miễn cưỡng lên tầng cao nhất.
Bên ngoài văn phòng trên tầng cao nhất, An Dao và Lăng Bách bất ngờ gặp Đường Khải ở đại sảnh. Đường Khải uể oải ngồi trên ghế dài, nghịch điện thoại với dáng vẻ thờ ơ. Dường như cảm nhận được ánh mắt khác lạ nên Đường Khải ngẩng đầu, thấy An Dao liền mỉm cười, tiếp tục nghịch điện thoại trong tay.
Lăng Bách không nhịn được, siết nắm đấm lao về phía Đường Khải.
An Dao vội ngăn lại: “Đừng đánh anh ta.”
Nắm đấm đã sát trán Đường Khải, anh bực bội rút tay lại.
Đường Khải không ngẩng đầu lên, giọng uể oải: “Nếu dám đánh tôi thì tôi đảm bảo ngày mai sẽ có tin giật gân hơn đó, tin thế nào nhỉ? Trước đây An Dao dựa vào quy tắc ngầm để thăng tiến? Hay là bán thân thăng tiến? Hay là được bao nuôi? Tôi tin các báo lá cải rất thích mấy tin này.”
Tuyệt đối có thể, bởi vì con át chủ bài trong tay anh ta là Donna.
An Dao tới trước mặt Đường Khải, cười nhạt: “Đúng, anh có thể khiến tôi chết. Nhưng tôi thực sự không tin trên đời này không có quả báo, tôi càng không tin một lời nói dối lại có thể lừa gạt tất cả mọi người trên thế giới này. Cho dù bây giờ sự thật bị che khuất, nhưng sớm muộn cũng có một ngày nó được hé mở.”
Cửa phòng làm việc đột ngột mở ra.
A từ trong bước ra, nói: “An Dao, sếp mời cô vào một mình.”
An Dao bước vào phòng làm việc, Lăng Bách định vào theo nhưng bị A chặn ở ngoài cửa.
Không khí trong phòng rất căng thẳng, trên bàn xếp đầy báo, Lý Thừa Trạch nhìn màn hình máy tính, tay rê chuột, sắc mặt khó đăm đăm.
An Dao ngồi xuống, lặng lẽ nhìn anh. Cô không nói gì, im lặng có lúc là vũ khí tốt nhất.
Lý Thừa Trạch nhìn cô vài giây rồi bật cười: “An Dao, điệu bộ của cô bây giờ khiến tôi nhớ lại hôm chúng ta đàm phán, lấy bất biến ứng vạn biến, địch bất động ta bất động.” Anh nhíu mày khẽ cười: “Nhớ không? Hôm đó cô hắt đầy rượu vang vào mặt tôi, còn….”
“Sếp.” Cô ngắt lời, sắc mặt khó coi: “Đi thẳng vào đề đi, tôi biết anh sẽ không giúp tôi nữa. Đến nước này chỉ trách tôi quá tin tưởng người xung quanh mình, tôi không trách anh.”
Bây giờ cô như tảng đá lớn dưới biển, có lớn đến mấy cũng bị nước biển bào mòn hết góc cạnh, thậm chí cô không biết rốt cuộc mình gắng gượng sống là vì cái gì, những cú sốc liên hoàn khiến cô chẳng còn dũng khí đối diện với người khác.
Mắt Lý Thừa Trạch lấp lánh ánh cười, anh châm chọc: “Đây là An Dao của ngày trước sao? Tôi nghĩ mình nhìn nhầm người rồi, An Dao mà tôi quen là một người dù rơi vào đường cùng cũng không bao giờ buông tay, cho dù dao kề cổ cũng vẫn muốn tìm ra chân tướng, cho dù tất cả đều không tin cô ấy nhưng cô ấy có đủ tự tin để rửa tội cho mình. Nhưng bây giờ, cô rất hèn nhát.” Anh đặt hai tay lên bàn, mười đầu ngón tay đan xen chống dưới cằm, nhìn sâu vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không từ bỏ cô.”
Đã từng muốn từ bỏ, nhưng hễ gặp cô anh lại nói với bản thân: “Tuyệt đối không từ bỏ.”
“Nhưng…”
“Nhưng tôi cần cô cho tôi một lí do để không từ bỏ cô.” Anh ngắt lời: “Cho tôi một lí do để tôi nhất định phải giúp cô, nếu không tôi rất khó thuyết phục bản thân giúp cô với bất cứ giá nào, vì Lăng Bách đã có độ hot nhất định, bây giờ tiếp tục dính scandal với cô chỉ bất lợi cho cậu ấy, vì thế tôi cần một lí do để thuyết phục bản thân.”
“Sau này tôi sẽ kiếm tiền cho anh.”
“Có rất nhiều ngôi sao có thể kiếm tiền cho tôi.”
Đúng thế, có rất nhiều ngôi sao có thể kiếm tiền cho Lý Thừa Trạch, thêm cô cũng chẳng thừa, thiếu cô cũng chẳng sao. Huống hồ với tình hình hiện nay của cô, muốn đứng dậy bắt đầu lại từ đầu thực sự là nằm mơ giữa ban ngày.
“Sếp, tôi chẳng có lí do nào cả.”
“Hay là bây giờ cô đến phòng làm việc đợi tôi, vì tôi đã sắp xếp một ê kíp làm việc cho Lăng Bách, hôm nay chính thức giúp cậu ấy xử lí các hợp đồng quảng cáo, rất phiền phức. Tám giờ tối nay, ăn cơm ở chỗ tôi hẹn cô lần trước, chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc.”
Đề nghị này An Dao không có cách nào từ chối.
Buổi chiều, công ti bố trí cho Lăng Bách quản lí và trợ lí tốt nhất, anh bận không thoát thân được, ngay cả thời gian tranh thủ gặp An Dao cũng không có. An Dao ngồi ủ rũ trong văn phòng, không hiểu sao cả ngày tâm thần bất ổn. Cô đoán Lý Thừa Trạch cố ý không để Lăng Bách tiếp cận cô, vì bây giờ cô thực sự không còn chút hi vọng nào, tiếp tục dính tin đồn với cô chỉ khiến Lăng Bách mất lòng người mà thôi.
Đợi đến tám giờ, sếp dẫn A và cô tới nhà hàng Pháp. Trong nhà hàng sang trọng, nhân viên phục vụ mặc áo vest đuôi tôm nâng đĩa sứ men trắng đi qua đi lại, có người đẹp đứng bên cạnh kéo violin mua vui cho khách, nhà hàng này tràn ngập không khí ngoại quốc khác biệt.
Lý Thừa Trạch nhìn cô, nở nụ cười nhàn nhạt: “Còn nhớ không, lần trước cũng ở đây, cô đã hất rượu vào người tôi.”
An Dao khẽ gật đầu, anh mím môi cười: “Cô luôn không có thiện cảm với tôi.”
An Dao nhìn A, không nói gì.
Hai tay anh đan vào nhau, đặt trên bàn, nụ cười trên mặt đã tắt ngấm, ngập ngừng một hồi, anh nháy mắt ra hiệu cho A.
A lập tức đưa một tờ giấy cho An Dao. An Dao cúi xuống nhìn, đó là một tờ séc khống.
Lý Thừa Trạch nói: “Số tiền trên đó cô có thể tự điền.”
Đầu óc An Dao trống rỗng, trong chốc lát không hiểu nổi ý đồ của anh. Cho dù anh không muốn giúp cô thì cũng không cần thiết cho cô tờ séc làm gì? Cô nhìn Lý Thừa Trạch đầy nghi hoặc.
Lý Thừa Trạch nhìn thẳng vào mắt cô, nói đơn giản: “Cô nên biết tình thế phát triển đến nước này đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, chẳng phải cô đã từng nói mình là gái trinh sao? Nếu cô ngủ với tôi, tôi đương nhiên có thể chứng minh cô là gái trinh.”
Suy nghĩ của cô không theo kịp nữa, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Anh muốn ngủ với cô? Để chứng minh sự trong sạch của cô? Nếu muốn chứng minh cô là gái trinh thì có thể tới bệnh viện mà! Làm gì phải tốn công tốn sức để cô ngủ với anh?
Lẽ nào đây chính là lí do và điều kiện anh cần? Dùng thân thể cô để giao dịch, để anh tiếp tục giúp cô?
Phục vụ mang champagne và trứng cá muối lên.
A ngại ngùng nói: “Là thế này, ý của sếp là… anh ấy, nói thế nào được nhỉ…” A ngập ngừng không biết nói từ đâu, ngắc ngứ một lúc mới nói một mạch với cô: “Thực ra anh ấy thích cô, muốn ngủ với cô, hiểu chưa? Anh ấy muốn lên giường với cô.” Đúng là quá thẳng thắn.
Anh đoán chắc bây giờ cô đã hết cách, vì thế mới lấy việc này để ép cô!
Cơn giận bốc lên đỉnh đầu, cô cố bình tĩnh mỉm cười, nhìn tấm séc khống trong tay, nhíu mày hỏi: “Điền sao cũng được? Tiền bán thân?”
“Đương nhiên.” Lý Thừa Trạch tưởng cô đồng ý rồi nên cười tươi rói, đưa bút cho cô. An Dao cầm bút vui vẻ điền số vào đó, điền xong liền đưa cho Lý Thừa Trạch. Lý Thừa Trạch nhìn nét bút mực xanh đen trên tấm séc mà lác cả mắt.
Chữ thì viết là mười tỉ nhân dân tệ, nhưng con số cơ bản là điền bừa, cô điền vô số số không vào đó.
“Mười tỉ?” Lý Thừa Trạch bực bội: “An Dao, liệu có nhiều quá không? Hơn nữa, cô đáng giá mười tỉ sao?”
An Dao cười thoải mái, đáp: “Sếp, anh chưa từng nghe nói tới bảo vật vô giá sao? Tôi luôn cho rằng thân thể người phụ nữ là bảo vật vô giá, vì chỉ có thể dành cho người đàn ông mình yêu nhất vào đêm tân hôn. Mặc dù sống trong giới giải trí, nhưng tôi giữ thân như ngọc, tôi luôn muốn tìm kiếm người đàn ông xứng đáng để tôi toàn tâm toàn ý.” Cô ngừng lại một lát rồi thong thả nói: “Sếp, mười tỉ không nhiều, anh có thể suy nghĩ kĩ rồi báo lại cho tôi.”
“Mười tỉ tệ tôi tìm con gái dạng nào chả có?” Hơn nữa, anh cũng chẳng có nhiều tiền thế.
“Vậy anh cứ thoải mái mà tìm, tôi không can thiệp.”
“An Dao, cô quá đáng quá.” Lý Thừa Trạch hơi tức giận: “Tại sao cô cứ đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi có điểm nào không tốt? Tôi chỉ không biết mình thích cô từ lúc nào mà thôi.”
“Lời nói dối của cầm thú sẽ khiến anh tin thế giới này thực sự có kì tích tình yêu sao? Thế nào là thích từ lúc nào không biết, thực sự chẳng qua là anh muốn tìm lí do để ngủ với tôi mà thôi.”
“Cô mắng tôi là cầm thú?” Anh không tin nổi.
An Dao không đáp, chỉ cầm cốc rượu, đứng lên, đi nhanh tới bên Lý Thừa Trạch và dội champagne lên đầu anh.
Champagne theo tóc tí tách chảy xuống.
Lý Thừa Trạch chết lặng, cô dám đổ rượu lên người anh giữa bao nhiêu người thế này? Đứa con gái đáng ghét, anh nhất định bị điên nên mới muốn giúp cô! Đúng, tám phần là bị điên! Lại còn có khuynh hướng thích bị ngược đãi.
Anh nghĩ mình bị điên rồi, mới để cô làm nhục thế này.
An Dao đổ xong champagne liền ném cốc lên bàn rồi đường hoàng đi ra ngoài.
Ánh điện trong nhà hàng sáng choang, khách khứa đều nhìn về phía anh. Lý Thừa Trạch hít thật sâu, cố tỏ vẻ điềm tĩnh, ngồi đó không nhúc nhích. Trứng cá muối trên bàn rất đầy đặn, màu vàng bóng, mùi thơm của champagne xộc vào mùi rượu men theo gò má chảy xuống dưới.
Anh dùng tay lau mặt, bên tai vang lên tiếng người phục vụ quen thuộc: “Oh! God!” Lý Thừa Trạch lườm anh ta, thật trùng hợp, vẫn là phục vụ người nước ngoài lần trước.
Người phục vụ lấy khăn tay lau mặt cho anh, giọng cuống quýt: “Anh không sao chứ?”
Lý Thừa Trạch nhấm nhẳng bực dọc: “Hóa ra anh biết tiếng Trung à?”
Nhân viên phục vụ người nước ngoài ngại ngùng cười: “Đương nhiên, tôi yêu đất nước này, càng thích học tiếng Trung.”
Nịnh cũng giỏi gớm! Lý Thừa Trạch đón lấy khăn tay rồi lau sạch champagne trên mặt.
A cố nín cười, cuối cùng không nín được liền cười phá lên, mặc kệ thể diện của Lý Thừa Trạch. Ánh mắt Lý Thừa Trạch như mũi tên bắn về phía cô, Amy đưa tay ôm bụng, cười ra nước mắt: “Sếp à, anh làm em buồn cười chết đi được, anh lại dùng cách này để thay An Dao tìm lại lòng dũng cảm và sự tự tin. Anh đoán An Dao chỉ hắt nước, nhưng sao cô ấy lại nhằm đúng đầu anh mà đổ champagne? Cách này của anh buồn cười quá.”
“Tôi giống cầm thú lắm sao?”
“Cái này…”
“Đối xử tốt với cô ấy tức là cầm thú?”
Lý Thừa Trạch nhìn ra cửa, đôi mày chau lại. Nếu không phải anh sợ cô không gắng gượng được thì đã chẳng nghĩ ra cách quái quỷ này để cô xả giận.
A nói thẳng: “Sếp, mặc dù anh luôn miệng nói An Dao chẳng khác gì mấy cô người mẫu kia, nhưng sao em thấy anh có chút thật lòng nhỉ? Còn nữa, anh vội vã sắp xếp ê kíp cho Lăng Bách, thậm chí sắp xếp chị Phân là quản lí giỏi nhất cho cậu ấy, có phải anh muốn cậu ấy bận tới mức không có thời gian yêu đương? Như thế anh có thể nhân cơ hội mà nhảy vào? Nếu không thì em không nghĩ ra lí do anh sắp xếp ê kíp cho Lăng Bách.”
“Đừng nói sếp của cô hiểm độc như thế chứ!” Ánh mắt Lý Thừa Trạch nhìn ra cửa, bóng hình quen thuộc ấy đã không hiểu tại sao trái tim anh vẫn lơ lửng trên cao.
A nói: “Vâng, không hiểm độc, chỉ là thích một người con gái, muốn giúp người ta tìm lại sự tự tin, nhưng chỉ có thể xài chiêu vớ vẩn là dùng tiền mua cô ấy. Sếp à, lần này chắc anh hiểu câu ác giả ác báo rồi chứ.”
Anh lắc đầu thở dài: “Bước ra ngoài xã hội, làm gì có chuyện không gặp khó khăn?”
A cười tiếp lời: “Đúng thế còn gì, lừa gái nhiều quá thì sớm muộn cũng có ngày vì gái mà ngã không dậy được.”
Anh trừng mắt nhìn A, lập tức đáp trả: “Chắc chắn chồng sắp cưới của cô cũng là tên lừa đảo.”
A cầm chiếc li trước mặt mình lên, nhấp một ngụm nhỏ, gương mặt tỏ vẻ bình thản: “Em bị lừa thì sẽ quyến rũ anh lên giường, dù sao bây giờ anh đang thiếu thốn về mặt tinh thần, em đến đúng lúc để bù đắp.”
Lý Thừa Trạch liếc nhìn ngực A, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu hơn: “Thân hình của cô…” Anh kéo dài âm cuối, cuối cùng nhìn A với vẻ khó đoán, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài.
Tôi không tin trên đời này không có quả báo. Tôi càng không tin một lời nói dối có thể lừa gạt được tất cả mọi người trên thế giới này.
Sáng sớm hôm sau, sếp gọi cô đến. Tầng dưới của công ti đầy phóng viên, còn náo nhiệt hơn cả mở họp báo. Lăng Bách lái xe đưa An Dao tới trước cửa, vừa xuống xe phóng viên đã bu đến.
“An Dao, có thể tiết lộ cho chúng tôi biết quan hệ của cô và Đường Khải không? Tại sao anh ấy lại có lượng lớn ảnh riêng tư của cô? Thậm chí còn có ảnh vừa tắm xong?”
“Trước đây cô phủ nhận quan hệ thân mật với Đường Khải, bây giờ Đường Khải tự sát hai lần, phải công bố ảnh riêng tư của cô với báo chí, cô có thể nói cụ thể tình hình không? Trước đây hai người thực sự là người yêu sao?”
“Chuyên gia đã nghiên cứu rồi, ảnh của cô đều là thật, điều này phải chăng chứng minh clip đen cũng là thật?”
Lăng Bách nắm chặt tay cô, mở đường cho cô giữa biển người. Phóng viên vây kín bốn phía, cô bối rối chen lên giữa đám đông.
Phóng viên thấy cô không trả lời liền quay sang hỏi Lăng Bách: “Ảnh riêng tư của An Dao tung ra rồi. Lăng Bách, anh vẫn tin cô ấy sao?”
Lăng Bách dừng bước, nhìn đám phóng viên một lượt, mặt không đổi sắc: “Tôi tin cô ấy.” Anh nắm chặt bàn tay cô, tuyên bố với tất cả phóng viên: “An Dao là bạn gái của tôi, hi vọng mọi người giơ cao đánh khẽ, đừng bới móc chuyện quá khứ của cô ấy nữa.”
Phóng viên tranh nhau đưa micro về phía anh: “Lăng Bách, điều này chứng tỏ phải chăng anh tin trước đây An Dao và Đường Khải yêu nhau? Cô ấy liên tục nói dối, tại sao anh vẫn tin?”
Lăng Bách nói: “Cô ấy không nói dối, có thể bây giờ chưa có chứng cứ nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
Câu hỏi của phóng viên càng lúc càng sắc bén, thậm chí họ còn cười nhạo Lăng Bách, anh không trả lời, chỉ ôm An Dao vào lòng, bảo vệ cô suốt dọc đường vào công ti. Bảo vệ thấy vậy liền ngăn cản phóng viên, dẹp đường cho hai người. Khó khăn lắm họ mới vào được bên trong, ánh mắt của tất cả nhân viên công ti mờ ám lạ thường.
Ở cửa thang máy, An Dao bất ngờ gặp một đàn chị - Trương Tâm Ái. Năm ngoái Trương Tâm Ái nổi lên sau một đêm dựa vào bộ phim “Linh tiên”, khi đó nhờ thân hình bốc lửa, gương mặt thiên thần, nên được mệnh danh là nữ thần gợi cảm của giới giải trí. Nhưng đáng tiếc không lâu sau có tin cô bị người môi giới mại dâm tố cáo đã từng được mấy đại gia bao nuôi, ngay lập tức bị giới săn tin tìm ra chứng cứ. Trương Tâm Ái đang nổi như cồn bỗng dưng bị rơi xuống vực sâu vạn trượng, bị tất cả mắng chửi. Hai năm gần đây không nghe thấy tin tức gì về cô, thỉnh thoảng khi phóng viên đưa tin xấu về ngôi sao nữ trong giới thì mới nhắc đến tên cô như tấm gương tày liếp.
Đây chính là ngôi sao, một khi đã bị người đời đàm tiếu thì sẽ chuốc nhục cả đời.
Bọn họ không thể đi sai một bước, dây thần kinh lúc nào cũng căng như dây đàn, bởi vì đi sai một bước có khả năng sẽ không còn cơ hội đứng dậy. Ngôi sao càng nổi tiếng thì áp lực càng lớn. Không biết khi nào mình sẽ hết thời, không biết khi nào sẽ bị lớp ngôi sao mới thay thế, bị công chúng lãng quên. Thứ áp lực nặng như núi ấy luôn đè nặng trong tim họ.
Trương Tâm Ái liếc nhìn An Dao, khóe miệng nhếch lên, châm biếm: “Đại minh tinh An Dao đây mà, sau khi bị tung clip đen còn già mồm, ham hố đóng phim cấp ba nên bị công ti đóng băng, may mà được Lý Thừa Trạch chuộc về, sau khi về Kình Vũ Bách Xuyên vốn tưởng có cơ đứng dậy ai ngờ tình cũ hai lần tự sát, liên tục xuất hiện trên trang nhất. Lần này, sau khi cặp với thần tượng mới là Lăng Bách lại bị tình cũ tung ảnh riêng tư, thậm chí còn có ảnh vừa tắm xong, ảnh trên giường, một lần nữa thu hút sự chú ý của dư luận.”
Những tin này được tóm tắt từ báo chí, rất toàn diện đầy đủ.
An Dao không còn gì để nói.
Trương Tâm Ái châm chọc tiếp: “Đều là người bị đẩy vào đường cùng, cô không cần ghét tôi, càng không cần đề phòng tôi, nếu tôi đoán không sai thì nhất định Lý Thừa Trạch gọi cô tới đây. Giống như năm xưa khi tôi xảy ra chuyện, anh ấy là người đầu tiên tìm đến tôi.” Cô ta hỏi An Dao với vẻ thâm sâu: “Cô đoán xem anh ấy tìm tôi để làm gì?”
An Dao lịch sự lắc đầu.
Cửa thang máy mở, ba người cùng bước vào.
Ánh mắt Trương Tâm Ái lạnh lẽo: “Cô biết không, anh ấy giành tôi từ tay công ti khác với giá cao, kí hợp đồng năm năm, năm năm tươi trẻ nhất, đẹp đẽ nhất, kiếm nhiều tiền nhất của một ngôi sao tôi đã kí với anh ấy, kết quả sau khi xảy ra chuyện anh ấy lập tức từ bỏ tôi, vứt tôi sang một bên giống như rác rưởi, đóng băng sự nghiệp. Không có việc để làm, không được lên tin tức, thậm chí bị đưa tin xấu tôi cũng chấp nhận. Thỉnh thoảng có tin của tôi, anh ấy lập tức dẹp xuống.” Cô ta ngập ngừng rồi cười càng thê lương hơn: “Nhất định anh ấy cũng đối xử với cô như vậy, bởi vì tất cả mọi người ở đây đều là quân cờ kiếm tiền. Anh ấy sẽ không giải vây cho cô đâu, càng không giúp cô thoát tội. Anh ấy sẽ từ bỏ cô, ném cô đi như rác rưởi.”
Thực ra An Dao cũng đã đoán được vài phần, nhưng cô đâu có sự lựa chọn, đành miễn cưỡng lên tầng cao nhất.
Bên ngoài văn phòng trên tầng cao nhất, An Dao và Lăng Bách bất ngờ gặp Đường Khải ở đại sảnh. Đường Khải uể oải ngồi trên ghế dài, nghịch điện thoại với dáng vẻ thờ ơ. Dường như cảm nhận được ánh mắt khác lạ nên Đường Khải ngẩng đầu, thấy An Dao liền mỉm cười, tiếp tục nghịch điện thoại trong tay.
Lăng Bách không nhịn được, siết nắm đấm lao về phía Đường Khải.
An Dao vội ngăn lại: “Đừng đánh anh ta.”
Nắm đấm đã sát trán Đường Khải, anh bực bội rút tay lại.
Đường Khải không ngẩng đầu lên, giọng uể oải: “Nếu dám đánh tôi thì tôi đảm bảo ngày mai sẽ có tin giật gân hơn đó, tin thế nào nhỉ? Trước đây An Dao dựa vào quy tắc ngầm để thăng tiến? Hay là bán thân thăng tiến? Hay là được bao nuôi? Tôi tin các báo lá cải rất thích mấy tin này.”
Tuyệt đối có thể, bởi vì con át chủ bài trong tay anh ta là Donna.
An Dao tới trước mặt Đường Khải, cười nhạt: “Đúng, anh có thể khiến tôi chết. Nhưng tôi thực sự không tin trên đời này không có quả báo, tôi càng không tin một lời nói dối lại có thể lừa gạt tất cả mọi người trên thế giới này. Cho dù bây giờ sự thật bị che khuất, nhưng sớm muộn cũng có một ngày nó được hé mở.”
Cửa phòng làm việc đột ngột mở ra.
A từ trong bước ra, nói: “An Dao, sếp mời cô vào một mình.”
An Dao bước vào phòng làm việc, Lăng Bách định vào theo nhưng bị A chặn ở ngoài cửa.
Không khí trong phòng rất căng thẳng, trên bàn xếp đầy báo, Lý Thừa Trạch nhìn màn hình máy tính, tay rê chuột, sắc mặt khó đăm đăm.
An Dao ngồi xuống, lặng lẽ nhìn anh. Cô không nói gì, im lặng có lúc là vũ khí tốt nhất.
Lý Thừa Trạch nhìn cô vài giây rồi bật cười: “An Dao, điệu bộ của cô bây giờ khiến tôi nhớ lại hôm chúng ta đàm phán, lấy bất biến ứng vạn biến, địch bất động ta bất động.” Anh nhíu mày khẽ cười: “Nhớ không? Hôm đó cô hắt đầy rượu vang vào mặt tôi, còn….”
“Sếp.” Cô ngắt lời, sắc mặt khó coi: “Đi thẳng vào đề đi, tôi biết anh sẽ không giúp tôi nữa. Đến nước này chỉ trách tôi quá tin tưởng người xung quanh mình, tôi không trách anh.”
Bây giờ cô như tảng đá lớn dưới biển, có lớn đến mấy cũng bị nước biển bào mòn hết góc cạnh, thậm chí cô không biết rốt cuộc mình gắng gượng sống là vì cái gì, những cú sốc liên hoàn khiến cô chẳng còn dũng khí đối diện với người khác.
Mắt Lý Thừa Trạch lấp lánh ánh cười, anh châm chọc: “Đây là An Dao của ngày trước sao? Tôi nghĩ mình nhìn nhầm người rồi, An Dao mà tôi quen là một người dù rơi vào đường cùng cũng không bao giờ buông tay, cho dù dao kề cổ cũng vẫn muốn tìm ra chân tướng, cho dù tất cả đều không tin cô ấy nhưng cô ấy có đủ tự tin để rửa tội cho mình. Nhưng bây giờ, cô rất hèn nhát.” Anh đặt hai tay lên bàn, mười đầu ngón tay đan xen chống dưới cằm, nhìn sâu vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không từ bỏ cô.”
Đã từng muốn từ bỏ, nhưng hễ gặp cô anh lại nói với bản thân: “Tuyệt đối không từ bỏ.”
“Nhưng…”
“Nhưng tôi cần cô cho tôi một lí do để không từ bỏ cô.” Anh ngắt lời: “Cho tôi một lí do để tôi nhất định phải giúp cô, nếu không tôi rất khó thuyết phục bản thân giúp cô với bất cứ giá nào, vì Lăng Bách đã có độ hot nhất định, bây giờ tiếp tục dính scandal với cô chỉ bất lợi cho cậu ấy, vì thế tôi cần một lí do để thuyết phục bản thân.”
“Sau này tôi sẽ kiếm tiền cho anh.”
“Có rất nhiều ngôi sao có thể kiếm tiền cho tôi.”
Đúng thế, có rất nhiều ngôi sao có thể kiếm tiền cho Lý Thừa Trạch, thêm cô cũng chẳng thừa, thiếu cô cũng chẳng sao. Huống hồ với tình hình hiện nay của cô, muốn đứng dậy bắt đầu lại từ đầu thực sự là nằm mơ giữa ban ngày.
“Sếp, tôi chẳng có lí do nào cả.”
“Hay là bây giờ cô đến phòng làm việc đợi tôi, vì tôi đã sắp xếp một ê kíp làm việc cho Lăng Bách, hôm nay chính thức giúp cậu ấy xử lí các hợp đồng quảng cáo, rất phiền phức. Tám giờ tối nay, ăn cơm ở chỗ tôi hẹn cô lần trước, chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc.”
Đề nghị này An Dao không có cách nào từ chối.
Buổi chiều, công ti bố trí cho Lăng Bách quản lí và trợ lí tốt nhất, anh bận không thoát thân được, ngay cả thời gian tranh thủ gặp An Dao cũng không có. An Dao ngồi ủ rũ trong văn phòng, không hiểu sao cả ngày tâm thần bất ổn. Cô đoán Lý Thừa Trạch cố ý không để Lăng Bách tiếp cận cô, vì bây giờ cô thực sự không còn chút hi vọng nào, tiếp tục dính tin đồn với cô chỉ khiến Lăng Bách mất lòng người mà thôi.
Đợi đến tám giờ, sếp dẫn A và cô tới nhà hàng Pháp. Trong nhà hàng sang trọng, nhân viên phục vụ mặc áo vest đuôi tôm nâng đĩa sứ men trắng đi qua đi lại, có người đẹp đứng bên cạnh kéo violin mua vui cho khách, nhà hàng này tràn ngập không khí ngoại quốc khác biệt.
Lý Thừa Trạch nhìn cô, nở nụ cười nhàn nhạt: “Còn nhớ không, lần trước cũng ở đây, cô đã hất rượu vào người tôi.”
An Dao khẽ gật đầu, anh mím môi cười: “Cô luôn không có thiện cảm với tôi.”
An Dao nhìn A, không nói gì.
Hai tay anh đan vào nhau, đặt trên bàn, nụ cười trên mặt đã tắt ngấm, ngập ngừng một hồi, anh nháy mắt ra hiệu cho A.
A lập tức đưa một tờ giấy cho An Dao. An Dao cúi xuống nhìn, đó là một tờ séc khống.
Lý Thừa Trạch nói: “Số tiền trên đó cô có thể tự điền.”
Đầu óc An Dao trống rỗng, trong chốc lát không hiểu nổi ý đồ của anh. Cho dù anh không muốn giúp cô thì cũng không cần thiết cho cô tờ séc làm gì? Cô nhìn Lý Thừa Trạch đầy nghi hoặc.
Lý Thừa Trạch nhìn thẳng vào mắt cô, nói đơn giản: “Cô nên biết tình thế phát triển đến nước này đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, chẳng phải cô đã từng nói mình là gái trinh sao? Nếu cô ngủ với tôi, tôi đương nhiên có thể chứng minh cô là gái trinh.”
Suy nghĩ của cô không theo kịp nữa, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Anh muốn ngủ với cô? Để chứng minh sự trong sạch của cô? Nếu muốn chứng minh cô là gái trinh thì có thể tới bệnh viện mà! Làm gì phải tốn công tốn sức để cô ngủ với anh?
Lẽ nào đây chính là lí do và điều kiện anh cần? Dùng thân thể cô để giao dịch, để anh tiếp tục giúp cô?
Phục vụ mang champagne và trứng cá muối lên.
A ngại ngùng nói: “Là thế này, ý của sếp là… anh ấy, nói thế nào được nhỉ…” A ngập ngừng không biết nói từ đâu, ngắc ngứ một lúc mới nói một mạch với cô: “Thực ra anh ấy thích cô, muốn ngủ với cô, hiểu chưa? Anh ấy muốn lên giường với cô.” Đúng là quá thẳng thắn.
Anh đoán chắc bây giờ cô đã hết cách, vì thế mới lấy việc này để ép cô!
Cơn giận bốc lên đỉnh đầu, cô cố bình tĩnh mỉm cười, nhìn tấm séc khống trong tay, nhíu mày hỏi: “Điền sao cũng được? Tiền bán thân?”
“Đương nhiên.” Lý Thừa Trạch tưởng cô đồng ý rồi nên cười tươi rói, đưa bút cho cô. An Dao cầm bút vui vẻ điền số vào đó, điền xong liền đưa cho Lý Thừa Trạch. Lý Thừa Trạch nhìn nét bút mực xanh đen trên tấm séc mà lác cả mắt.
Chữ thì viết là mười tỉ nhân dân tệ, nhưng con số cơ bản là điền bừa, cô điền vô số số không vào đó.
“Mười tỉ?” Lý Thừa Trạch bực bội: “An Dao, liệu có nhiều quá không? Hơn nữa, cô đáng giá mười tỉ sao?”
An Dao cười thoải mái, đáp: “Sếp, anh chưa từng nghe nói tới bảo vật vô giá sao? Tôi luôn cho rằng thân thể người phụ nữ là bảo vật vô giá, vì chỉ có thể dành cho người đàn ông mình yêu nhất vào đêm tân hôn. Mặc dù sống trong giới giải trí, nhưng tôi giữ thân như ngọc, tôi luôn muốn tìm kiếm người đàn ông xứng đáng để tôi toàn tâm toàn ý.” Cô ngừng lại một lát rồi thong thả nói: “Sếp, mười tỉ không nhiều, anh có thể suy nghĩ kĩ rồi báo lại cho tôi.”
“Mười tỉ tệ tôi tìm con gái dạng nào chả có?” Hơn nữa, anh cũng chẳng có nhiều tiền thế.
“Vậy anh cứ thoải mái mà tìm, tôi không can thiệp.”
“An Dao, cô quá đáng quá.” Lý Thừa Trạch hơi tức giận: “Tại sao cô cứ đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi có điểm nào không tốt? Tôi chỉ không biết mình thích cô từ lúc nào mà thôi.”
“Lời nói dối của cầm thú sẽ khiến anh tin thế giới này thực sự có kì tích tình yêu sao? Thế nào là thích từ lúc nào không biết, thực sự chẳng qua là anh muốn tìm lí do để ngủ với tôi mà thôi.”
“Cô mắng tôi là cầm thú?” Anh không tin nổi.
An Dao không đáp, chỉ cầm cốc rượu, đứng lên, đi nhanh tới bên Lý Thừa Trạch và dội champagne lên đầu anh.
Champagne theo tóc tí tách chảy xuống.
Lý Thừa Trạch chết lặng, cô dám đổ rượu lên người anh giữa bao nhiêu người thế này? Đứa con gái đáng ghét, anh nhất định bị điên nên mới muốn giúp cô! Đúng, tám phần là bị điên! Lại còn có khuynh hướng thích bị ngược đãi.
Anh nghĩ mình bị điên rồi, mới để cô làm nhục thế này.
An Dao đổ xong champagne liền ném cốc lên bàn rồi đường hoàng đi ra ngoài.
Ánh điện trong nhà hàng sáng choang, khách khứa đều nhìn về phía anh. Lý Thừa Trạch hít thật sâu, cố tỏ vẻ điềm tĩnh, ngồi đó không nhúc nhích. Trứng cá muối trên bàn rất đầy đặn, màu vàng bóng, mùi thơm của champagne xộc vào mùi rượu men theo gò má chảy xuống dưới.
Anh dùng tay lau mặt, bên tai vang lên tiếng người phục vụ quen thuộc: “Oh! God!” Lý Thừa Trạch lườm anh ta, thật trùng hợp, vẫn là phục vụ người nước ngoài lần trước.
Người phục vụ lấy khăn tay lau mặt cho anh, giọng cuống quýt: “Anh không sao chứ?”
Lý Thừa Trạch nhấm nhẳng bực dọc: “Hóa ra anh biết tiếng Trung à?”
Nhân viên phục vụ người nước ngoài ngại ngùng cười: “Đương nhiên, tôi yêu đất nước này, càng thích học tiếng Trung.”
Nịnh cũng giỏi gớm! Lý Thừa Trạch đón lấy khăn tay rồi lau sạch champagne trên mặt.
A cố nín cười, cuối cùng không nín được liền cười phá lên, mặc kệ thể diện của Lý Thừa Trạch. Ánh mắt Lý Thừa Trạch như mũi tên bắn về phía cô, Amy đưa tay ôm bụng, cười ra nước mắt: “Sếp à, anh làm em buồn cười chết đi được, anh lại dùng cách này để thay An Dao tìm lại lòng dũng cảm và sự tự tin. Anh đoán An Dao chỉ hắt nước, nhưng sao cô ấy lại nhằm đúng đầu anh mà đổ champagne? Cách này của anh buồn cười quá.”
“Tôi giống cầm thú lắm sao?”
“Cái này…”
“Đối xử tốt với cô ấy tức là cầm thú?”
Lý Thừa Trạch nhìn ra cửa, đôi mày chau lại. Nếu không phải anh sợ cô không gắng gượng được thì đã chẳng nghĩ ra cách quái quỷ này để cô xả giận.
A nói thẳng: “Sếp, mặc dù anh luôn miệng nói An Dao chẳng khác gì mấy cô người mẫu kia, nhưng sao em thấy anh có chút thật lòng nhỉ? Còn nữa, anh vội vã sắp xếp ê kíp cho Lăng Bách, thậm chí sắp xếp chị Phân là quản lí giỏi nhất cho cậu ấy, có phải anh muốn cậu ấy bận tới mức không có thời gian yêu đương? Như thế anh có thể nhân cơ hội mà nhảy vào? Nếu không thì em không nghĩ ra lí do anh sắp xếp ê kíp cho Lăng Bách.”
“Đừng nói sếp của cô hiểm độc như thế chứ!” Ánh mắt Lý Thừa Trạch nhìn ra cửa, bóng hình quen thuộc ấy đã không hiểu tại sao trái tim anh vẫn lơ lửng trên cao.
A nói: “Vâng, không hiểm độc, chỉ là thích một người con gái, muốn giúp người ta tìm lại sự tự tin, nhưng chỉ có thể xài chiêu vớ vẩn là dùng tiền mua cô ấy. Sếp à, lần này chắc anh hiểu câu ác giả ác báo rồi chứ.”
Anh lắc đầu thở dài: “Bước ra ngoài xã hội, làm gì có chuyện không gặp khó khăn?”
A cười tiếp lời: “Đúng thế còn gì, lừa gái nhiều quá thì sớm muộn cũng có ngày vì gái mà ngã không dậy được.”
Anh trừng mắt nhìn A, lập tức đáp trả: “Chắc chắn chồng sắp cưới của cô cũng là tên lừa đảo.”
A cầm chiếc li trước mặt mình lên, nhấp một ngụm nhỏ, gương mặt tỏ vẻ bình thản: “Em bị lừa thì sẽ quyến rũ anh lên giường, dù sao bây giờ anh đang thiếu thốn về mặt tinh thần, em đến đúng lúc để bù đắp.”
Lý Thừa Trạch liếc nhìn ngực A, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu hơn: “Thân hình của cô…” Anh kéo dài âm cuối, cuối cùng nhìn A với vẻ khó đoán, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài.