Khách sạn mà tổ tiết mục đặt trước không phải là chỗ cao cấp, nhưng cũng may mà hình thức rất chỉnh tề, sạch sẽ, đến cả người vốn có tính khiết phích như Phương Đường mà dạo quanh một vòng trong phòng xong cũng hài lòng vô cùng. Nhân viên quay phim vẫn theo sát ghi hình lại cuộc sống sinh hoạt của bọn họ, nên Phương Đường và Hứa Ánh Dương đặt vali vào phòng rồi liền đi xuống nhà hàng buffet ở tầng trệt ăn tối, ăn xong lại quay về sắp xếp hành lý, đánh răng rửa mặt, coi như kết thúc ngày đầu tiên trong chuyến hành trình lần này.
Ghi hình đến 11 giờ tối thì chính thức kết thúc, nhưng trước khi ra khỏi phòng, nhân viên tổ tiết mục thông báo cho bọn họ biết tối nay vẫn còn một nhiệm vụ mà các vị khách mời phải hoàn thành, đó là làm một bảng chấm điểm cho sáu vị minh tinh còn lại. Ai mà có điểm số thấp nhất và bị xếp hạng cuối cùng thì ngày mai không những không được nhận phí sinh hoạt, mà còn phải làm ‘osin dẫn đường’ nguyên một ngày!
Rõ ràng là tổ tiết mục ngại chương trình chưa đủ náo nhiệt, muốn tìm cơ hội khiến các fandom cãi nhau một trận ra trò đây mà. Mỗi một khách mời đều phải xếp hạng từ một đến sáu cho mọi người còn lại. Người được bình chọn ở vị trí thứ nhất thì sẽ có 5 điểm, người về thứ hai thì lấy được 4 điểm, cứ thế tính ra thì người hạng chót sẽ ăn zero; sau đó cộng tổng điểm của cả bảy người lại để xem bảng xếp hạng cuối cùng. Nếu người nào bất hạnh có nhân duyên quá kém, bị cả sáu người đều xếp hạng bét thì tổng điểm hiển nhiên là trứng vịt tròn trĩnh, tuy nhiên, loại tình huống hiếm hoi này hẳn sẽ không xảy ra đâu.
Cũng còn may tổ tiết mục chưa quá mất nhân tính, ít nhất cũng không công khai bảng đánh giá của từng người ngay trước mặt các nghệ sỹ khác, tránh cho mọi người xấu hổ hay có hiềm khích lúc đang ghi hình. Tuy nhiên, những khách mời nào có quan hệ tốt với nhau thì vẫn có thể thoải mái xem bảng chấm điểm của đối phương, cũng như khán giả ngồi trước mặt TV đều được xem rõ quá trình chấm điểm này từ đầu đến cuối.
Nghe ekip chương trình phổ biến quy tắc đánh giá xong, Phương Đường cúi đầu suy nghĩ một lát rồi quay sang hỏi Hứa Ánh Dương: “Anh nói xem, mỗi ngày tối đều cho anh 0 điểm thì sao nhỉ?”
Hứa Ánh Dương thò tay gõ trán cậu: “Em nghĩ đi đâu đó? Em mà dám làm như vậy thì đừng trông mong ngày nào đó lỡ bị xếp hạng cuối anh sẽ ra tay tiếp tế cho em nhé!”
“Ai thèm nhận sự giúp đỡ của anh chứ!”
Nói là nói như vậy, nhưng đến khi bắt tay vào chấm điểm thì Phương Đường vẫn thấy rối rắm cực kỳ, cậu dán lại gần Hứa Ánh Dương cười hì hì bảo: “Cho tham khảo bản đánh giá của anh xíu đi.”
Hứa Ánh Dương liếc mắt nhìn cậu nhóc đang ngọ nguậy bên cạnh: “Ai vừa mới bảo sẽ cho anh 0 điểm ấy nhở?”
Phương Đường giương đôi mắt long lanh như mắt cún con lên nhìn Hứa Ánh Dương, hai tay lắc lắc tay áo của anh, nhỏ giọng mềm nhũn năn nỉ: “Cho xem đi mà…”
Đây là tuyệt chiêu ‘làm lần nào ăn chắc lần đó’ của Phương Đường, trước đây khi còn ở bên nhau, mặc kệ Phương Đường cố tình gây sự hay đưa ra mấy yêu cầu đòi hỏi quá đáng cỡ nào, chỉ cần dùng chiêu này, bảo đảm Hứa Ánh Dương mềm lòng sẽ đầu hàng ngay tắp lự.
Đợi đến khi fan của Phương Đường mà thấy cảnh này trên TV bảo đảm sẽ ôm ngực gào thét thảm cho coi, cảnh này moe quá mức chấp nhận được rồi, hình ảnh Phương đại minh tinh làm nũng với người khác bao nhiêu năm qua các cô nàng chưa có diễm phúc được nhìn thấy đâu.
Quả nhiên, Hứa Ánh Dương nhanh chóng đầu hàng, vội vàng dâng bảng đánh giá của mình lên cho Phương-cún-con. Phương-cún-con nhìn thấy tên mình nằm ngay vị trí đầu tiên trong tờ giấy chấm điểm của Hứa Ánh Dương thì vô cùng hài lòng khen: “Xem như anh thức thời đó.”
Vị trí thứ hai, thứ ba, thứ tư lần lượt là ba cô nàng Hà Nhiêu Nhiêu, Lâm San San và Tần Dao; áp chót là Trần Bân Vũ; Kỷ Sơ Hạ chễm chệ đội sổ bảng xếp hạng.
Phương Đường hơi ngạc nhiên: “Anh xếp thứ tự này dựa trên tiêu chí nào thế?”
“Rất đơn giản,” Hứa Ánh Dương khẽ cười kể lại cho cậu, “Bảo bối Phương Đường nhất định phải đạt hạng nhất nè, ba nữ minh tinh của chúng ta tất nhiên phải được nể mặt xếp ở các vị trí tiếp theo rồi, còn lại cũng chỉ đành khiến anh Trần và Tiểu Kỷ chịu chút ‘tủi thân’ nằm ở cuối bảng mà thôi, cụ thể lý do vì sao mà anh Trần xếp trước Tiểu Kỷ thì là do thứ tự bảng chữ cái trong họ (1) của hai người đó, ngày mai anh sẽ cho bọn họ thay phiên nhau ở vị trí cuối vậy.”
(1) Sắp xếp theo Pinyin họ của hai người: trần [chén] và Kỷ [jì].
“Anh gọi ai là bảo bối? Nhìn tôi nổi hết cả da gà rồi nè!” Phương Đường đỏ mặt, ầy, Hứa Ánh Dương ngầm nói thì được, chứ ai lại nói trắng trước màn ảnh như thế, ‘bán hủ’ kiểu này cũng lộ liễu quá rồi, cậu vẫn còn muốn giữ mặt mũi đó, có được không?
Cơ mà phải công nhận Hứa Ánh Dương chấm điểm như vậy khá ổn, ít nhất cũng không sợ đắc tội ai, vì vậy cậu ném luôn tờ giấy trong tay mình sang cho Hứa Ánh Dương, tỏ vẻ cực kỳ đúng lý hợp tình sai bảo anh: “Chép y chang như phần của anh cho tôi đi.”
Sau khi thu lại phiếu chấm điểm của bảy vị khách mời, ekip chương trình rất nhanh liền thông báo kết quả, xếp hạng nhất chính là Phương Đường, có đến bốn người cho cậu 5 điểm lận, nghe vậy khiến Phương đại minh tinh vui rạo rực suốt buổi. Vị trí của Hứa Ánh Dương nằm ở khoảng trung bình, thảm nhất chắc chắn là Kỷ Sơ Hạ, trừ một người cho cậu nhóc điểm tối đa, thì cả năm người còn lại đều gởi tặng cậu giỏ trứng vịt.
Vẻ mặt tiểu minh tinh đương nổi trông vô cùng thảm: “Aaaa, nhân duyên của em kém dữ vậy thiệt hả?”
Lâm San San nhanh chóng tỏ vẻ oan uổng: “Ầy, không không, chị thật sự đã bốc thăm ngẫu nhiên đó, không phải cố ý xếp như vậy đâu, chỉ trách số em không được hên xíu thôi mà.”
Mọi người cũng liên tục phụ họa theo cô nàng, đương nhiên, tình huống thật sự như thế nào thì chỉ có bọn họ tự biết rõ ràng nhất.
Chung quy cũng do Kỷ Sơ Hạ là người trẻ tuổi có bối cảnh và tư lịch thấp nhất, tuy Tần Dao cũng vậy, nhưng ít ra cô nàng có chống lưng rất mạnh, ngày đầu tiên của chuyến du lịch mọi người cũng không muốn đắc tội nhà người ta, thế nên đành chọn ‘quả hồng mềm’ nhất mà nắn vậy.
Tần Dao thân thiết an ủi Kỷ Sơ Hạ: “Yên tâm yên tâm, ngày mai em sẽ giúp đỡ anh, không để anh phải lưu lạc đầu đường đâu mà lo.” 5 điểm duy nhất mà Kỷ Sơ Hạ có được cũng chính là Tần Dao cho cậu.
Phương Đường sờ sờ mũi, đột nhiên có cảm giác ngượng ngùng, không thể phủ nhận lúc nhìn thấy Hứa Ánh Dương xếp Kỷ Sơ Hạ chót bảng cậu đã thấy cực kỳ vui vẻ, nhưng hiện tại thấy cậu nhóc kia lộ nét buồn bã như thế, trong lòng Phương Đường không hiểu sao lại thấy hơi băn khoăn.
“Em vẫn quá mềm lòng,” Lúc tổ quay phim kết thúc công việc, trong phòng không còn ai khác nữa bọn họ rốt cuộc mới có thể trò chuyện thoải mái mà không sợ bị máy quay ghi hình lại. Cả người Hứa Ánh Dương lười nhác tựa vào đầu giường, vừa chơi di động vừa nhắc nhở Phương Đường: “Thoạt nhìn cả người Kỷ Sơ Hạ có vẻ ngoan ngoãn, yếu đuối, vô hại, nhưng em cũng đừng đánh giá cậu ta như thế. EQ của cậu ấy cao hơn em nhiều đó, em còn đồng tình với người ta làm gì.”
Phương Đường tức giận đến cầm gối ném qua người Hứa Ánh Dương: “Anh đang nhắc khéo EQ của tôi rất thấp phải không?”
“Làm gì có, em là tiểu bảo bối ngây thơ đáng yêu của anh mà.”
“Tôi khinh!!!” Phương Đường nhào lên đánh Hứa Ánh Dương, nhưng không làm được gì người ta, ngược lại còn bị anh ấn lên giường hung hăng xoa nắn khắp người.
Đợi đến khi bọn họ giỡn đủ thì mới giật mình phát hiện nãy giờ tay chân cả hai đã quấn riết vào nhau, họ nằm sát tới mức ngay cả tiếng hít thở của đối phương cũng có thể nghe được một cách rõ ràng.
Bốn mắt nhìn chằm chằm nhau một lát, cuối cùng Phương Đường quay đầu đi trước, cố tình gằn giọng trông có vẻ cục cằn: “Lăn xuống mau!”
Hứa Ánh Dương hơi tiếc nuối, nhưng thấy tình hình đang tiến triển tốt như vậy rồi nên cũng tự giác thấy đủ bèn buông tay cậu ra: “Sao anh phải lăn chứ? Em đang nằm trên giường của anh đấy!”
Phương Đường đá anh một cước. Không khí ái muội trước đó bay sạch không còn sót lại tẹo nào.
“Anh đúng là hiểu rõ người ta quá ha, trách không được mấy tin đồn trước đây đều bảo là do anh giới thiệu Kỷ Sơ Hạ nhận diễn bộ phim đó.”
Thấy Phương Đường ăn dấm chua, Hứa Ánh Dương vui muốn chết nhưng vẫn tỏ vẻ không thèm so đo với cậu: “Tin đồn đó cũng không sai, nhưng đấy là do người đại diện của anh muốn anh tạo couple để giúp đỡ đàn em một chút. Anh thấy diễn xuất của cậu ta không tệ, hơn nữa bộ phim kia tuy kịch bản hơi ‘não tàn’ nhưng lại đánh trúng tâm lý khán giả, rất dễ thành hit, nên mới đồng ý tung chút tin đồn với cậu ta, kết quả em cũng thấy được rồi đó. Sao, chỉ cho phép em ‘cặp kè’ với người khác, còn anh thì không thể phải không? Em đúng là không biết phân biệt lý lẽ!”
Càng nhắc lại càng tức, giai đoạn đó cái tên Đường Phèn nổi như mặt trời ban trưa, mỗi lần Hứa Ánh Dương đọc được tin tức về đôi này đều khó chịu muốn chết, vừa lúc đó công ty quản lý lại đề nghị việc dựng nên couple với Kỷ Sơ Hạ nên anh đồng ý luôn, anh cũng muốn xem thử có thể nhân vụ này chọc cho Phương Đường ghen tuông một hồi hay không.
Phương Đường quả thật tức muốn nhảy dựng, nghe xong bỏ luôn về giường của mình nằm xuống đắp chăn lên thật cao, chỉ chừa mỗi cái lưng cho Hứa Ánh Dương xem.
Vài phút sau, cậu nghe thấy tiếng động ầm ĩ sau lưng mình bèn quay lại thì phát hiện ra Hứa Ánh Dương đang cố đẩy cái giường của anh sát cạnh giường cậu để hai người có thể nằm cùng một chỗ.
“Anh làm trò gì thế, không thể ngủ một mình được à?”
Hứa Ánh Dương ôm eo cậu sát về phía mình: “Em không thấy trong phòng hơi lạnh hả? Ngủ như vậy đi, ấm áp hơn nhiều.”
Phương Đường bĩu môi nhưng không phản đối tiếng nào, cũng không đẩy Hứa Ánh Dương ra.
Hứa Ánh Dương nằm trong ổ chăn tiếp tục chơi di động, Phương Đường liếc qua thấy anh đang xem status của vòng bạn bè trong Wechat, bài đầu tiên hiển thị trên bản tin chính là bài mà cậu đăng khi đang ngồi trong nhà vệ sinh lúc vừa mới đến khách sạn.
“Đậu xanh, toàn là diễn viên [liếc mắt khinh bỉ].”
Status này là trong lúc Phương Đường đang cảm thán tình hình mà thuận tay post lên. Thật ra, khi trên xe cậu vẫn chưa hề ngủ say, những người kia đùa giỡn gì cậu đều nghe được cả, chỉ là lười phản ứng với bọn họ nên mới không thèm mở mắt ra thôi.
Hứa Ánh Dương vỗ vỗ người cậu: “Sao em lại đăng trạng thái như vậy lên Wechat? Không sợ bị ai cap màn hình lại tuồn ra ngoài à?”
“Ai mà ăn no rửng mỡ như vậy chứ, tôi cũng không nói bậy gì mà. Hơn nữa, Wechat của tôi ngoài trừ cha mẹ, họ hàng ra thì chính là bạn bè thân thiết chơi chung từ bé đến lớn, sẽ không ai làm như vậy đâu. Anh cho rằng ai tôi cũng tùy tiện thêm bạn vào đây hả?”
Hứa Ánh Dương tính bảo trước đây lúc anh vừa hỏi dãy số Wechat của cậu từ anh Đặng, người đại diện này thoải mái cho anh ngay và luôn đấy, có điều ngẫm lại thì có lẽ đối phương đã biết quan hệ của hai người bọn họ đặc thù nên mới tự nhiên như vậy.
“Tôi còn muốn hỏi anh đó, tài khoản của anh sao không có bạn bè nào hết vậy, anh xài ‘nick clone’ hay chặn không cho tôi xem thế?”
Wechat của Phương Đường đăng bài rất thường xuyên, cơ bản gặp chuyện gì thú vị hay tâm trạng phát cáu không vui cậu đều post lên chia sẻ với bạn bè, so với phát phúc lợi cho fan trên weibo thì tài khoản này chân thật và gần gũi hơn rất nhiều. Vậy mà cậu xem qua Wechat của Hứa Ánh Dương lại thấy trống rỗng.
Thấy Phương Đường không vui chất vấn mình, Hứa Ánh Dương bất đắc dĩ miết mũi cậu một cái: “Sao anh lại chặn em được? Em cho rằng ai cũng như em thích bày tỏ hết mọi cảm xúc lên mạng à, hơn nữa nói nhiều sai nhiều, lỡ đâu thật sự bị ai chụp màn hình lại post ra ngoài thì trời biết sẽ chọc phải phiền phức gì?”
“Trời ạ, anh đúng là nghĩ nhiều quá rồi, cái gì cũng tính toán được mất rõ ràng như vậy thì sống có thấy mệt không?”
“Không bắt em phải mệt thay anh là được.”
Phương Đường lười không muốn tranh cãi với anh, cậu nghiêng người qua bên kia nhắm mắt lại, sáng mai còn phải làm việc sớm đó!
Hứa Ánh Dương lắc đầu cười, đi xuống tắt đèn xong lại trèo lên giường, kéo cả người Phương Đường qua sát bên để đắp chung một cái mền với cậu.
Phương Đường vỗ vỗ mấy phát vào cái tay đang ôm chặt eo mình nhưng không thấy anh động đậy gì bèn mặc kệ, không bao lâu sau đã dựa sát vào lòng Hứa Ánh Dương ngủ say sưa.
Hứa Ánh Dương mỉm cười, anh cọ cọ mái tóc mềm mại của cậu nhóc Phương Đường đang ngoan ngoãn nằm yên trong lòng mình, hài lòng nhắm mắt lại.
Khách sạn mà tổ tiết mục đặt trước không phải là chỗ cao cấp, nhưng cũng may mà hình thức rất chỉnh tề, sạch sẽ, đến cả người vốn có tính khiết phích như Phương Đường mà dạo quanh một vòng trong phòng xong cũng hài lòng vô cùng. Nhân viên quay phim vẫn theo sát ghi hình lại cuộc sống sinh hoạt của bọn họ, nên Phương Đường và Hứa Ánh Dương đặt vali vào phòng rồi liền đi xuống nhà hàng buffet ở tầng trệt ăn tối, ăn xong lại quay về sắp xếp hành lý, đánh răng rửa mặt, coi như kết thúc ngày đầu tiên trong chuyến hành trình lần này.
Ghi hình đến giờ tối thì chính thức kết thúc, nhưng trước khi ra khỏi phòng, nhân viên tổ tiết mục thông báo cho bọn họ biết tối nay vẫn còn một nhiệm vụ mà các vị khách mời phải hoàn thành, đó là làm một bảng chấm điểm cho sáu vị minh tinh còn lại. Ai mà có điểm số thấp nhất và bị xếp hạng cuối cùng thì ngày mai không những không được nhận phí sinh hoạt, mà còn phải làm ‘osin dẫn đường’ nguyên một ngày!
Rõ ràng là tổ tiết mục ngại chương trình chưa đủ náo nhiệt, muốn tìm cơ hội khiến các fandom cãi nhau một trận ra trò đây mà. Mỗi một khách mời đều phải xếp hạng từ một đến sáu cho mọi người còn lại. Người được bình chọn ở vị trí thứ nhất thì sẽ có điểm, người về thứ hai thì lấy được điểm, cứ thế tính ra thì người hạng chót sẽ ăn zero; sau đó cộng tổng điểm của cả bảy người lại để xem bảng xếp hạng cuối cùng. Nếu người nào bất hạnh có nhân duyên quá kém, bị cả sáu người đều xếp hạng bét thì tổng điểm hiển nhiên là trứng vịt tròn trĩnh, tuy nhiên, loại tình huống hiếm hoi này hẳn sẽ không xảy ra đâu.
Cũng còn may tổ tiết mục chưa quá mất nhân tính, ít nhất cũng không công khai bảng đánh giá của từng người ngay trước mặt các nghệ sỹ khác, tránh cho mọi người xấu hổ hay có hiềm khích lúc đang ghi hình. Tuy nhiên, những khách mời nào có quan hệ tốt với nhau thì vẫn có thể thoải mái xem bảng chấm điểm của đối phương, cũng như khán giả ngồi trước mặt TV đều được xem rõ quá trình chấm điểm này từ đầu đến cuối.
Nghe ekip chương trình phổ biến quy tắc đánh giá xong, Phương Đường cúi đầu suy nghĩ một lát rồi quay sang hỏi Hứa Ánh Dương: “Anh nói xem, mỗi ngày tối đều cho anh điểm thì sao nhỉ?”
Hứa Ánh Dương thò tay gõ trán cậu: “Em nghĩ đi đâu đó? Em mà dám làm như vậy thì đừng trông mong ngày nào đó lỡ bị xếp hạng cuối anh sẽ ra tay tiếp tế cho em nhé!”
“Ai thèm nhận sự giúp đỡ của anh chứ!”
Nói là nói như vậy, nhưng đến khi bắt tay vào chấm điểm thì Phương Đường vẫn thấy rối rắm cực kỳ, cậu dán lại gần Hứa Ánh Dương cười hì hì bảo: “Cho tham khảo bản đánh giá của anh xíu đi.”
Hứa Ánh Dương liếc mắt nhìn cậu nhóc đang ngọ nguậy bên cạnh: “Ai vừa mới bảo sẽ cho anh điểm ấy nhở?”
Phương Đường giương đôi mắt long lanh như mắt cún con lên nhìn Hứa Ánh Dương, hai tay lắc lắc tay áo của anh, nhỏ giọng mềm nhũn năn nỉ: “Cho xem đi mà…”
Đây là tuyệt chiêu ‘làm lần nào ăn chắc lần đó’ của Phương Đường, trước đây khi còn ở bên nhau, mặc kệ Phương Đường cố tình gây sự hay đưa ra mấy yêu cầu đòi hỏi quá đáng cỡ nào, chỉ cần dùng chiêu này, bảo đảm Hứa Ánh Dương mềm lòng sẽ đầu hàng ngay tắp lự.
Đợi đến khi fan của Phương Đường mà thấy cảnh này trên TV bảo đảm sẽ ôm ngực gào thét thảm cho coi, cảnh này moe quá mức chấp nhận được rồi, hình ảnh Phương đại minh tinh làm nũng với người khác bao nhiêu năm qua các cô nàng chưa có diễm phúc được nhìn thấy đâu.
Quả nhiên, Hứa Ánh Dương nhanh chóng đầu hàng, vội vàng dâng bảng đánh giá của mình lên cho Phương-cún-con. Phương-cún-con nhìn thấy tên mình nằm ngay vị trí đầu tiên trong tờ giấy chấm điểm của Hứa Ánh Dương thì vô cùng hài lòng khen: “Xem như anh thức thời đó.”
Vị trí thứ hai, thứ ba, thứ tư lần lượt là ba cô nàng Hà Nhiêu Nhiêu, Lâm San San và Tần Dao; áp chót là Trần Bân Vũ; Kỷ Sơ Hạ chễm chệ đội sổ bảng xếp hạng.
Phương Đường hơi ngạc nhiên: “Anh xếp thứ tự này dựa trên tiêu chí nào thế?”
“Rất đơn giản,” Hứa Ánh Dương khẽ cười kể lại cho cậu, “Bảo bối Phương Đường nhất định phải đạt hạng nhất nè, ba nữ minh tinh của chúng ta tất nhiên phải được nể mặt xếp ở các vị trí tiếp theo rồi, còn lại cũng chỉ đành khiến anh Trần và Tiểu Kỷ chịu chút ‘tủi thân’ nằm ở cuối bảng mà thôi, cụ thể lý do vì sao mà anh Trần xếp trước Tiểu Kỷ thì là do thứ tự bảng chữ cái trong họ () của hai người đó, ngày mai anh sẽ cho bọn họ thay phiên nhau ở vị trí cuối vậy.”
() Sắp xếp theo Pinyin họ của hai người: trần [chén] và Kỷ [jì].
“Anh gọi ai là bảo bối? Nhìn tôi nổi hết cả da gà rồi nè!” Phương Đường đỏ mặt, ầy, Hứa Ánh Dương ngầm nói thì được, chứ ai lại nói trắng trước màn ảnh như thế, ‘bán hủ’ kiểu này cũng lộ liễu quá rồi, cậu vẫn còn muốn giữ mặt mũi đó, có được không?
Cơ mà phải công nhận Hứa Ánh Dương chấm điểm như vậy khá ổn, ít nhất cũng không sợ đắc tội ai, vì vậy cậu ném luôn tờ giấy trong tay mình sang cho Hứa Ánh Dương, tỏ vẻ cực kỳ đúng lý hợp tình sai bảo anh: “Chép y chang như phần của anh cho tôi đi.”
Sau khi thu lại phiếu chấm điểm của bảy vị khách mời, ekip chương trình rất nhanh liền thông báo kết quả, xếp hạng nhất chính là Phương Đường, có đến bốn người cho cậu điểm lận, nghe vậy khiến Phương đại minh tinh vui rạo rực suốt buổi. Vị trí của Hứa Ánh Dương nằm ở khoảng trung bình, thảm nhất chắc chắn là Kỷ Sơ Hạ, trừ một người cho cậu nhóc điểm tối đa, thì cả năm người còn lại đều gởi tặng cậu giỏ trứng vịt.
Vẻ mặt tiểu minh tinh đương nổi trông vô cùng thảm: “Aaaa, nhân duyên của em kém dữ vậy thiệt hả?”
Lâm San San nhanh chóng tỏ vẻ oan uổng: “Ầy, không không, chị thật sự đã bốc thăm ngẫu nhiên đó, không phải cố ý xếp như vậy đâu, chỉ trách số em không được hên xíu thôi mà.”
Mọi người cũng liên tục phụ họa theo cô nàng, đương nhiên, tình huống thật sự như thế nào thì chỉ có bọn họ tự biết rõ ràng nhất.
Chung quy cũng do Kỷ Sơ Hạ là người trẻ tuổi có bối cảnh và tư lịch thấp nhất, tuy Tần Dao cũng vậy, nhưng ít ra cô nàng có chống lưng rất mạnh, ngày đầu tiên của chuyến du lịch mọi người cũng không muốn đắc tội nhà người ta, thế nên đành chọn ‘quả hồng mềm’ nhất mà nắn vậy.
Tần Dao thân thiết an ủi Kỷ Sơ Hạ: “Yên tâm yên tâm, ngày mai em sẽ giúp đỡ anh, không để anh phải lưu lạc đầu đường đâu mà lo.” điểm duy nhất mà Kỷ Sơ Hạ có được cũng chính là Tần Dao cho cậu.
Phương Đường sờ sờ mũi, đột nhiên có cảm giác ngượng ngùng, không thể phủ nhận lúc nhìn thấy Hứa Ánh Dương xếp Kỷ Sơ Hạ chót bảng cậu đã thấy cực kỳ vui vẻ, nhưng hiện tại thấy cậu nhóc kia lộ nét buồn bã như thế, trong lòng Phương Đường không hiểu sao lại thấy hơi băn khoăn.
“Em vẫn quá mềm lòng,” Lúc tổ quay phim kết thúc công việc, trong phòng không còn ai khác nữa bọn họ rốt cuộc mới có thể trò chuyện thoải mái mà không sợ bị máy quay ghi hình lại. Cả người Hứa Ánh Dương lười nhác tựa vào đầu giường, vừa chơi di động vừa nhắc nhở Phương Đường: “Thoạt nhìn cả người Kỷ Sơ Hạ có vẻ ngoan ngoãn, yếu đuối, vô hại, nhưng em cũng đừng đánh giá cậu ta như thế. EQ của cậu ấy cao hơn em nhiều đó, em còn đồng tình với người ta làm gì.”
Phương Đường tức giận đến cầm gối ném qua người Hứa Ánh Dương: “Anh đang nhắc khéo EQ của tôi rất thấp phải không?”
“Làm gì có, em là tiểu bảo bối ngây thơ đáng yêu của anh mà.”
“Tôi khinh!!!” Phương Đường nhào lên đánh Hứa Ánh Dương, nhưng không làm được gì người ta, ngược lại còn bị anh ấn lên giường hung hăng xoa nắn khắp người.
Đợi đến khi bọn họ giỡn đủ thì mới giật mình phát hiện nãy giờ tay chân cả hai đã quấn riết vào nhau, họ nằm sát tới mức ngay cả tiếng hít thở của đối phương cũng có thể nghe được một cách rõ ràng.
Bốn mắt nhìn chằm chằm nhau một lát, cuối cùng Phương Đường quay đầu đi trước, cố tình gằn giọng trông có vẻ cục cằn: “Lăn xuống mau!”
Hứa Ánh Dương hơi tiếc nuối, nhưng thấy tình hình đang tiến triển tốt như vậy rồi nên cũng tự giác thấy đủ bèn buông tay cậu ra: “Sao anh phải lăn chứ? Em đang nằm trên giường của anh đấy!”
Phương Đường đá anh một cước. Không khí ái muội trước đó bay sạch không còn sót lại tẹo nào.
“Anh đúng là hiểu rõ người ta quá ha, trách không được mấy tin đồn trước đây đều bảo là do anh giới thiệu Kỷ Sơ Hạ nhận diễn bộ phim đó.”
Thấy Phương Đường ăn dấm chua, Hứa Ánh Dương vui muốn chết nhưng vẫn tỏ vẻ không thèm so đo với cậu: “Tin đồn đó cũng không sai, nhưng đấy là do người đại diện của anh muốn anh tạo couple để giúp đỡ đàn em một chút. Anh thấy diễn xuất của cậu ta không tệ, hơn nữa bộ phim kia tuy kịch bản hơi ‘não tàn’ nhưng lại đánh trúng tâm lý khán giả, rất dễ thành hit, nên mới đồng ý tung chút tin đồn với cậu ta, kết quả em cũng thấy được rồi đó. Sao, chỉ cho phép em ‘cặp kè’ với người khác, còn anh thì không thể phải không? Em đúng là không biết phân biệt lý lẽ!”
Càng nhắc lại càng tức, giai đoạn đó cái tên Đường Phèn nổi như mặt trời ban trưa, mỗi lần Hứa Ánh Dương đọc được tin tức về đôi này đều khó chịu muốn chết, vừa lúc đó công ty quản lý lại đề nghị việc dựng nên couple với Kỷ Sơ Hạ nên anh đồng ý luôn, anh cũng muốn xem thử có thể nhân vụ này chọc cho Phương Đường ghen tuông một hồi hay không.
Phương Đường quả thật tức muốn nhảy dựng, nghe xong bỏ luôn về giường của mình nằm xuống đắp chăn lên thật cao, chỉ chừa mỗi cái lưng cho Hứa Ánh Dương xem.
Vài phút sau, cậu nghe thấy tiếng động ầm ĩ sau lưng mình bèn quay lại thì phát hiện ra Hứa Ánh Dương đang cố đẩy cái giường của anh sát cạnh giường cậu để hai người có thể nằm cùng một chỗ.
“Anh làm trò gì thế, không thể ngủ một mình được à?”
Hứa Ánh Dương ôm eo cậu sát về phía mình: “Em không thấy trong phòng hơi lạnh hả? Ngủ như vậy đi, ấm áp hơn nhiều.”
Phương Đường bĩu môi nhưng không phản đối tiếng nào, cũng không đẩy Hứa Ánh Dương ra.
Hứa Ánh Dương nằm trong ổ chăn tiếp tục chơi di động, Phương Đường liếc qua thấy anh đang xem status của vòng bạn bè trong Wechat, bài đầu tiên hiển thị trên bản tin chính là bài mà cậu đăng khi đang ngồi trong nhà vệ sinh lúc vừa mới đến khách sạn.
“Đậu xanh, toàn là diễn viên [liếc mắt khinh bỉ].”
Status này là trong lúc Phương Đường đang cảm thán tình hình mà thuận tay post lên. Thật ra, khi trên xe cậu vẫn chưa hề ngủ say, những người kia đùa giỡn gì cậu đều nghe được cả, chỉ là lười phản ứng với bọn họ nên mới không thèm mở mắt ra thôi.
Hứa Ánh Dương vỗ vỗ người cậu: “Sao em lại đăng trạng thái như vậy lên Wechat? Không sợ bị ai cap màn hình lại tuồn ra ngoài à?”
“Ai mà ăn no rửng mỡ như vậy chứ, tôi cũng không nói bậy gì mà. Hơn nữa, Wechat của tôi ngoài trừ cha mẹ, họ hàng ra thì chính là bạn bè thân thiết chơi chung từ bé đến lớn, sẽ không ai làm như vậy đâu. Anh cho rằng ai tôi cũng tùy tiện thêm bạn vào đây hả?”
Hứa Ánh Dương tính bảo trước đây lúc anh vừa hỏi dãy số Wechat của cậu từ anh Đặng, người đại diện này thoải mái cho anh ngay và luôn đấy, có điều ngẫm lại thì có lẽ đối phương đã biết quan hệ của hai người bọn họ đặc thù nên mới tự nhiên như vậy.
“Tôi còn muốn hỏi anh đó, tài khoản của anh sao không có bạn bè nào hết vậy, anh xài ‘nick clone’ hay chặn không cho tôi xem thế?”
Wechat của Phương Đường đăng bài rất thường xuyên, cơ bản gặp chuyện gì thú vị hay tâm trạng phát cáu không vui cậu đều post lên chia sẻ với bạn bè, so với phát phúc lợi cho fan trên weibo thì tài khoản này chân thật và gần gũi hơn rất nhiều. Vậy mà cậu xem qua Wechat của Hứa Ánh Dương lại thấy trống rỗng.
Thấy Phương Đường không vui chất vấn mình, Hứa Ánh Dương bất đắc dĩ miết mũi cậu một cái: “Sao anh lại chặn em được? Em cho rằng ai cũng như em thích bày tỏ hết mọi cảm xúc lên mạng à, hơn nữa nói nhiều sai nhiều, lỡ đâu thật sự bị ai chụp màn hình lại post ra ngoài thì trời biết sẽ chọc phải phiền phức gì?”
“Trời ạ, anh đúng là nghĩ nhiều quá rồi, cái gì cũng tính toán được mất rõ ràng như vậy thì sống có thấy mệt không?”
“Không bắt em phải mệt thay anh là được.”
Phương Đường lười không muốn tranh cãi với anh, cậu nghiêng người qua bên kia nhắm mắt lại, sáng mai còn phải làm việc sớm đó!
Hứa Ánh Dương lắc đầu cười, đi xuống tắt đèn xong lại trèo lên giường, kéo cả người Phương Đường qua sát bên để đắp chung một cái mền với cậu.
Phương Đường vỗ vỗ mấy phát vào cái tay đang ôm chặt eo mình nhưng không thấy anh động đậy gì bèn mặc kệ, không bao lâu sau đã dựa sát vào lòng Hứa Ánh Dương ngủ say sưa.
Hứa Ánh Dương mỉm cười, anh cọ cọ mái tóc mềm mại của cậu nhóc Phương Đường đang ngoan ngoãn nằm yên trong lòng mình, hài lòng nhắm mắt lại.