Đã thông báo sáng hôm sau 7 giờ rưỡi mới bắt đầu tiếp tục ghi hình, vậy mà sáng nay tổ tiết mục lại chơi trò tập kích bất ngờ, chưa tới 7 giờ đã đột nhập vào phòng của từng người.
Hai cái giường đơn của Phương Đường và Hứa Ánh Dương được đẩy sát vào cùng một chỗ, trên giường cực kỳ bừa bộn, không phân biệt nổi đâu là mền của ai gối của ai. Phương Đường vẫn đang ngủ say sưa, Hứa Ánh Dương thì đầu tóc loạn cào cào không có tí xíu hình tượng nào nhìn máy quay chào hỏi: “Ngại quá, không biết mọi người lại đây sớm như thế, chúng tôi vẫn chưa kịp dậy nữa.”
Anh nói xong liền xoay người bò lại trên giường, vỗ nhẹ hai má Phương Đường đánh thức cậu, Phương Đường đang mơ mơ màng màng bị vỗ như vậy bèn bực bội đập tay Hứa Ánh Dương một cái, miệng hét to: “Cút ngay!!!”
Hứa Ánh Dương cúi đầu, dán đến bên tai cậu nói câu gì đó, Phương Đường như bị giật điện mà choàng mở mắt ngay tức thì, đối mặt với một hàng máy quay phim như ‘cỗ đại pháo’ đần ra hết mấy chục giây mới khẽ xấu hổ giật giật khóe miệng bảo: “Buổi sáng tốt lành…”
Nhân viên tổ tiết mục cũng siêu choáng váng, bọn họ quả thật rất muốn tạo đề tài nóng hổi câu view, nhưng chủ động ‘bán hủ’ đến cảnh giới như hai người này quả là cao cấp. Ekip chương trình từ khi bước vào phòng đã suy nghĩ ra một vạn cách làm hậu kỳ biên tập sao cho cảnh này gây được sự bùng nổ cao nhất, loại tình huống khách mời tự dâng bản thân mình lên tận cửa như vậy quả là khiến bọn họ nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh.
Việc đã đến nước này, mặc kệ trong lòng Phương Đường đang cáu như thế nào, ngoài mặt cũng chỉ có thể học theo Hứa Ánh Dương da mặt dày cười nói trước máy quay như thể không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng cậu vẫn còn biết xấu hổ đó, vậy nên nhân viên tổ tiết mục có dụ dỗ cỡ nào Phương Đường cũng kiên quyết không nói ra câu mà Hứa Ánh Dương đã thì thầm bên tai cậu lúc sáng đâu!!!
“Còn không chịu thức, anh sẽ hôn đến khi em ‘khóc’ thì thôi đấy….”
—
Mọi người cùng nhau tập hợp ở đại sảnh khách sạn, ekip mang phí sinh hoạt phát cho bảy vị khách mời mỗi người 100 Euro bao gồm tiền ăn uống, phí đi lại và tiền thuê phòng ở trong cả một ngày. Ngày hôm qua Kỷ Sơ Hạ bị chấm điểm thấp nhất nên phí sinh hoạt của cậu phải nhường lại cho người đầu bảng là Phương Đường, vậy nên Phương đại minh tinh có đến 200 Euro, trong khi ‘em út’ Kỷ Sơ Hạ thì không xu dính túi. Một ngày này Kỷ Sơ Hạ muốn trải qua như nào đều phải dựa vào chính cậu nghĩ biện pháp giải quyết.
Hứa Ánh Dương không thèm khách khí lấy luôn 200 Euro của Phương Đường nhét vào túi tiền của mình, Lâm San San hiếu kỳ hỏi anh: “Hai người các anh để chung tiền một chỗ à?”
“Đều là tài sản chung mà, nên như vậy.” Vẻ mặt Hứa Ánh Dương bình tĩnh coi đó là chuyện đương nhiên trả lời. Anh cũng không nói dối ha, tiền của bọn họ vốn được tính là ‘tài sản chung của hai chồng – chồng’ mà.
Phương Đường đã hoàn toàn câm nín, đưa tiền cho Hứa Ánh Dương giữ chính là vì anh đề nghị, cậu cũng không phản đối tiếng nào, bằng không có trời mới biết người này lại đứng trước màn ảnh nói bậy nói bạ gì nữa.
Nhận được tiền rồi cả đám liền kéo nhau đi sang nhà hàng đối diện khách sạn ăn bữa sáng.
Hà Nhiêu Nhiêu không quá hợp với tập thể, tự mình gọi một phần sandwich và cà phê rồi ngồi vào bàn bên cạnh chậm rãi ăn. Lâm San San cũng gọi phần ăn giống y như vậy, vừa cười chào hỏi vừa ngồi xuống đối diện với Hà Nhiêu Nhiêu, Hà minh tinh liếc cô gái kia một cái, nhưng cũng không nói gì.
Tần đại tiểu thư tuy oán giận tổ tiết mục chỉ cho có 100 Euro không đủ dùng, nhưng vẫn rất hào phóng kéo Kỷ Sơ Hạ tới tính mời cậu ăn cùng mình. Kỷ Sơ Hạ hơi ngượng ngùng, không nhận ý tốt của Tần Dao mà lại tiến đến gần Hứa Ánh Dương và Phương Đường vẫn đang do dự không biết nên ăn gì gần đó.
“Anh Tiểu Phương, chúng ta thương lượng một chút nha. Anh có thể cho em mượn 100 Euro được không, à không, 50 thôi cũng được, trong năm ngày em sẽ hoàn trả anh cả tiền gốc lẫn 20% lãi luôn nhé!”
Cậu ta không tìm Hứa Ánh Dương mượn tiền mà lại đi nhờ Phương Đường giúp đỡ, dường như biết rõ tuy tiền nằm trên tay Hứa Ánh Dương, nhưng thật ra làm chủ vẫn là anh Tiểu Phương của cậu.
Phương Đường cười cười bảo: “Nghe em nói kìa, anh mà nhận thêm 20% đó của em thì chẳng phải là anh đang cho vay nặng lãi sao?”
Gương mặt Kỷ Sơ Hạ đầy lấy lòng: “Em biết anh Tiểu Phương là tốt nhất mà!”
Phương Đường không nói gì thêm, trong lòng âm thầm ‘Nghĩ tôi đồng ý cho cậu mượn tiền từ bao giờ, cậu đây rõ là vừa ép mua ép bán tôi mà.’
Khó trách Hứa Ánh Dương từng bảo thằng nhóc này ‘tâm nhãn’ nhiều, tuy rằng bề ngoài có vẻ ngây thơ, đơn thuần, cả ngày cứ cười nói hi hi ha ha chọc cho các bác các chị thích muốn chết, nhưng lại có thể không chút ngại ngùng đỏ mặt đến vay tiền, còn vừa há mồm đã nói sẽ trả cho cậu 20% lợi nhuận. Bọn họ mà lấy thật thì bảo đảm cả rổ antifan sẽ mắng cậu bắt nạt Kỷ Sơ Hạ, nếu từ chối không cho mượn thì bảo đảm bị mắng còn khó nghe hơn, dù làm cách nào thì rõ là cậu ta cũng được lợi mà.
Hứa Ánh Dương đứng bên cạnh rất hào phóng đưa 100 Euro cho Kỷ Sơ Hạ: “Năm ngày nữa trả lại anh là được, không tính tiền lãi em đâu.”
Kỷ Sơ Hạ liên tục nói cám ơn rồi mới vui vẻ cầm tiền đi mua đồ ăn.
Phương Đường buồn cười chĩa ngón tay chọt chọt ngực Hứa Ánh Dương: ““Người yêu bé nhỏ” của anh đã mở miệng nhờ giúp đỡ rồi mà anh còn không cho luôn, chỉ cho mượn là như nào, đúng là ‘tra công’.”
“Không ‘tra’ với em là được.” Hứa Ánh Dương cũng bật cười. Nhóc ngốc nghếch nhà hắn mấy năm cũng tiến bộ ghê ha, một lời liền nói thẳng ra được tâm tư chân chính của Kỷ Sơ Hạ, hơn nữa còn am hiểu việc ra tay trước được lợi. Hiện giờ cậu dùng giọng điệu trêu đùa nói ra mấy câu như vậy, đợi đến khi đoạn này được chiếu lên TV có người muốn dùng việc vay tiền để ném đá bọn họ cũng không thể.
Cuối cùng dưới sự kiên quyết yêu cầu của Phương Đường, bọn họ đã mua phần ăn sáng mất hết mười mấy Euro. Dù sao đây cũng là bữa sáng đầu tiên sau khi hạ cánh, không thể để dạ dày của mình chịu thiệt thòi được, huống hồ bọn họ vẫn còn phần tiền đang cho người khác vay nữa cơ mà.
Trần Bân Vũ mua bảy ly nước chanh mời mọi người uống, nếu chú ý chút xíu có thể dễ dàng nhận ra ly của Phương Đường và ly của anh ta giống hệt nhau, đặc biệt bỏ thêm một lát chanh ở bên trong.
Ngoài miệng Phương Đường vẫn nói cám ơn nhưng trong lòng lại vô cùng khinh thường hành động này của Trần Bân Vũ. Lúc trước khi couple Đường Phèn đang trong giai đoạn thúc đẩy nhiệt tình thì vụ ‘bỏ thêm một lát chanh vào ly nước chanh’ chính là một màn ‘hint’ kinh điển, bởi vì Phương Đường rất thích cách uống như vậy, fan của cậu ai cũng biết điều đó. Sau này Trần Bân Vũ từng cố ý đăng lên weibo cách uống nước chanh tương tự khiến cho fan couple bùng nổ vì phấn khích. ‘Ly nước chanh có thêm một lát chanh’ cũng giống như ‘đường phèn vừa chua chua lại vừa ngọt ngào’ vậy đó. Phương Đường rất muốn đăng weibo thẳng thắn bảo tuy cậu chưa từng ăn qua đường phèn, nhưng đào đâu ra cái loại đường ‘vừa chua lại vừa ngọt’ chứ, mấy người ăn phải hàng giả chắc luôn, có khi là hàng biến chất luôn rồi cũng không chừng.
Trần Bân Bũ mời mọi người uống nước, lại cố ý mua hai ly vừa giống nhau cũng vừa khác biệt rõ ràng với năm ly còn lại, đây là đang cố ý phát kẹo cho fan couple mà. Loại tung hint mờ mờ ám ám như vậy đích xác là phong cách không lẫn vào đâu được của Trần Bân Vũ, vậy mà fan não tàn vẫn ‘ăn kẹo’ đến không biết mệt!
Phương Đường còn chưa kịp cầm ấm tay ly nước đã bị Hứa Ánh Dương đoạt lấy, anh đổi phần của mình qua cho cậu, cười tủm tỉm hỏi Phương Đường: “Không phải hồi còn đi học em luôn ghét bỏ vị chua của chanh, bảo rất khó uống, còn chê cách anh uống vô cùng kỳ lạ sao? Từ lúc nào mà bắt đầu học theo kiểu của anh rồi?”
“Tôi thích thế, anh quản được sao?”
Mỗi Hứa Ánh Dương nhìn ra hai bên tai Phương Đường đều đỏ ửng lên, là do bị đối phương vạch trần tâm tư nên xấu hổ đây mà. Cho nên mới nói, thật ra chẳng ai biết rõ việc uống nước chanh cứ thích bỏ thêm một lát chanh vào vốn không phải sở thích cá nhân của Phương Đường, mà là của Hứa Ánh Dương.
Ngoài miệng tuy Phương Đường tỏ vẻ hung dữ, nhưng không hề có ý định lấy lại ly nước, cậu cầm lấy ly của Hứa Ánh Dương uống luôn, cố tình bơ vẻ mặt vô cùng khó coi của Trần Bân Vũ đang liếc qua bên này.
Thân là người dẫn đường ngày hôm nay, Kỷ Sơ Hạ vừa ăn sáng vừa thuyết minh cho mọi người hành trình cậu đã sắp xếp trước như nào. Thủ đô nước Y là một tòa thành cổ hơn một ngàn năm tuổi, có rất nhiều thắng cảnh du lịch phân bố rải rác khắp cả thành phố. Kỷ Sơ Hạ làm bản kế hoạch này cực kỳ chi tiết, xem ra tối qua đã phí không ít tâm tư an bài cho ngày hôm nay rồi. Cậu phân tích sơ qua một lần cho mọi người nghe mặt tốt – xấu của việc đi tàu điện ngầm hay nên thuê xe riêng để di chuyển, cuối cùng thành công khuyên mọi người đồng ý phương án đi tàu điện ngầm cho tiết kiệm.
Trạm thứ nhất của hành trình ngày hôm nay là đi đến giáo đường lớn nhất nơi đây. Từ khách sạn đi bộ đến trạm tàu điện ngầm chỉ mất hơn hai mươi phút, trong lúc đợi tàu tới, Phương Đường quay sang hỏi Kỷ Sơ Hạ: “Chúng ta cần thiết phải tiết kiệm tiền dữ vậy hả?”
Kỷ Sơ Hạ thở dài: “Vừa rồi em còn tính bảo anh và anh Dương không nên ăn bữa sáng đắt đến mười mấy Euro như vậy đó, tiền sẽ không đủ dùng đâu.”
“Hả, không tới mức đó chứ?” Phương Đường hoài nghi hỏi.
Hứa Ánh Dương thò tay gõ đầu cậu một cái: “Em nên học Tiểu Hạ cách tiết kiệm để nuôi gia đình chúng ta đi.”
Mọi người xung quanh đang hóng chuyện cũng nhào vô góp vui: “Tốt nhất cậu đá Phương Đường đi rồi chọn em út Tiểu Hạ của chúng ta là được mà.”
Hứa Ánh Dương còn sờ sờ cằm vẻ mặt như đang thật sự suy xét vấn đề này.
“Anh dám không? Tiền của tôi vẫn đang ở chỗ anh đó, anh đừng hòng ôm tiền bỏ chạy nghe chưa?”
“Không dám không dám,” Hứa Ánh Dương nhanh chóng cầu xin tha thứ: “Em nói cái gì cũng đúng miễn đừng nhắc đến tiền là được, dễ tổn thương tình cảm lắm.
Tất cả khách mời và nhân viên tổ tiết mục đều bật cười, thật ra Phương Đường và Hứa Ánh Dương càng quang minh chính đại trêu đùa nhau như vậy mọi người lại càng không nghĩ bọn họ có quan hệ mờ ám gì, ai cũng cho rằng couple Kẹo Cứng cũng chỉ là thủ đoạn hâm nóng tên tuổi quen thuộc mà người trong showbiz hay dùng, chứ thật mà dính vào chuyện tình đồng tính là sự nghiệp sẽ có vấn đề chắc luôn.
Phàm là việc gì cũng có ngoại lệ, Phương Đường và Hứa Ánh Dương, người trước thuộc dạng không có mặt mũi nào để nói, người sau lại là kiểu chỉ hận không thể thẳng thắn phơi bày hết ra. Cho nên đôi này hoặc là không show ân ái, chứ đã muốn show thì đúng là mù hết ‘mắt cún’ của cẩu FA.
Đã thông báo sáng hôm sau giờ rưỡi mới bắt đầu tiếp tục ghi hình, vậy mà sáng nay tổ tiết mục lại chơi trò tập kích bất ngờ, chưa tới giờ đã đột nhập vào phòng của từng người.
Hai cái giường đơn của Phương Đường và Hứa Ánh Dương được đẩy sát vào cùng một chỗ, trên giường cực kỳ bừa bộn, không phân biệt nổi đâu là mền của ai gối của ai. Phương Đường vẫn đang ngủ say sưa, Hứa Ánh Dương thì đầu tóc loạn cào cào không có tí xíu hình tượng nào nhìn máy quay chào hỏi: “Ngại quá, không biết mọi người lại đây sớm như thế, chúng tôi vẫn chưa kịp dậy nữa.”
Anh nói xong liền xoay người bò lại trên giường, vỗ nhẹ hai má Phương Đường đánh thức cậu, Phương Đường đang mơ mơ màng màng bị vỗ như vậy bèn bực bội đập tay Hứa Ánh Dương một cái, miệng hét to: “Cút ngay!!!”
Hứa Ánh Dương cúi đầu, dán đến bên tai cậu nói câu gì đó, Phương Đường như bị giật điện mà choàng mở mắt ngay tức thì, đối mặt với một hàng máy quay phim như ‘cỗ đại pháo’ đần ra hết mấy chục giây mới khẽ xấu hổ giật giật khóe miệng bảo: “Buổi sáng tốt lành…”
Nhân viên tổ tiết mục cũng siêu choáng váng, bọn họ quả thật rất muốn tạo đề tài nóng hổi câu view, nhưng chủ động ‘bán hủ’ đến cảnh giới như hai người này quả là cao cấp. Ekip chương trình từ khi bước vào phòng đã suy nghĩ ra một vạn cách làm hậu kỳ biên tập sao cho cảnh này gây được sự bùng nổ cao nhất, loại tình huống khách mời tự dâng bản thân mình lên tận cửa như vậy quả là khiến bọn họ nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh.
Việc đã đến nước này, mặc kệ trong lòng Phương Đường đang cáu như thế nào, ngoài mặt cũng chỉ có thể học theo Hứa Ánh Dương da mặt dày cười nói trước máy quay như thể không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng cậu vẫn còn biết xấu hổ đó, vậy nên nhân viên tổ tiết mục có dụ dỗ cỡ nào Phương Đường cũng kiên quyết không nói ra câu mà Hứa Ánh Dương đã thì thầm bên tai cậu lúc sáng đâu!!!
“Còn không chịu thức, anh sẽ hôn đến khi em ‘khóc’ thì thôi đấy….”
—
Mọi người cùng nhau tập hợp ở đại sảnh khách sạn, ekip mang phí sinh hoạt phát cho bảy vị khách mời mỗi người Euro bao gồm tiền ăn uống, phí đi lại và tiền thuê phòng ở trong cả một ngày. Ngày hôm qua Kỷ Sơ Hạ bị chấm điểm thấp nhất nên phí sinh hoạt của cậu phải nhường lại cho người đầu bảng là Phương Đường, vậy nên Phương đại minh tinh có đến Euro, trong khi ‘em út’ Kỷ Sơ Hạ thì không xu dính túi. Một ngày này Kỷ Sơ Hạ muốn trải qua như nào đều phải dựa vào chính cậu nghĩ biện pháp giải quyết.
Hứa Ánh Dương không thèm khách khí lấy luôn Euro của Phương Đường nhét vào túi tiền của mình, Lâm San San hiếu kỳ hỏi anh: “Hai người các anh để chung tiền một chỗ à?”
“Đều là tài sản chung mà, nên như vậy.” Vẻ mặt Hứa Ánh Dương bình tĩnh coi đó là chuyện đương nhiên trả lời. Anh cũng không nói dối ha, tiền của bọn họ vốn được tính là ‘tài sản chung của hai chồng – chồng’ mà.
Phương Đường đã hoàn toàn câm nín, đưa tiền cho Hứa Ánh Dương giữ chính là vì anh đề nghị, cậu cũng không phản đối tiếng nào, bằng không có trời mới biết người này lại đứng trước màn ảnh nói bậy nói bạ gì nữa.
Nhận được tiền rồi cả đám liền kéo nhau đi sang nhà hàng đối diện khách sạn ăn bữa sáng.
Hà Nhiêu Nhiêu không quá hợp với tập thể, tự mình gọi một phần sandwich và cà phê rồi ngồi vào bàn bên cạnh chậm rãi ăn. Lâm San San cũng gọi phần ăn giống y như vậy, vừa cười chào hỏi vừa ngồi xuống đối diện với Hà Nhiêu Nhiêu, Hà minh tinh liếc cô gái kia một cái, nhưng cũng không nói gì.
Tần đại tiểu thư tuy oán giận tổ tiết mục chỉ cho có Euro không đủ dùng, nhưng vẫn rất hào phóng kéo Kỷ Sơ Hạ tới tính mời cậu ăn cùng mình. Kỷ Sơ Hạ hơi ngượng ngùng, không nhận ý tốt của Tần Dao mà lại tiến đến gần Hứa Ánh Dương và Phương Đường vẫn đang do dự không biết nên ăn gì gần đó.
“Anh Tiểu Phương, chúng ta thương lượng một chút nha. Anh có thể cho em mượn Euro được không, à không, thôi cũng được, trong năm ngày em sẽ hoàn trả anh cả tiền gốc lẫn % lãi luôn nhé!”
Cậu ta không tìm Hứa Ánh Dương mượn tiền mà lại đi nhờ Phương Đường giúp đỡ, dường như biết rõ tuy tiền nằm trên tay Hứa Ánh Dương, nhưng thật ra làm chủ vẫn là anh Tiểu Phương của cậu.
Phương Đường cười cười bảo: “Nghe em nói kìa, anh mà nhận thêm % đó của em thì chẳng phải là anh đang cho vay nặng lãi sao?”
Gương mặt Kỷ Sơ Hạ đầy lấy lòng: “Em biết anh Tiểu Phương là tốt nhất mà!”
Phương Đường không nói gì thêm, trong lòng âm thầm ‘Nghĩ tôi đồng ý cho cậu mượn tiền từ bao giờ, cậu đây rõ là vừa ép mua ép bán tôi mà.’
Khó trách Hứa Ánh Dương từng bảo thằng nhóc này ‘tâm nhãn’ nhiều, tuy rằng bề ngoài có vẻ ngây thơ, đơn thuần, cả ngày cứ cười nói hi hi ha ha chọc cho các bác các chị thích muốn chết, nhưng lại có thể không chút ngại ngùng đỏ mặt đến vay tiền, còn vừa há mồm đã nói sẽ trả cho cậu % lợi nhuận. Bọn họ mà lấy thật thì bảo đảm cả rổ antifan sẽ mắng cậu bắt nạt Kỷ Sơ Hạ, nếu từ chối không cho mượn thì bảo đảm bị mắng còn khó nghe hơn, dù làm cách nào thì rõ là cậu ta cũng được lợi mà.
Hứa Ánh Dương đứng bên cạnh rất hào phóng đưa Euro cho Kỷ Sơ Hạ: “Năm ngày nữa trả lại anh là được, không tính tiền lãi em đâu.”
Kỷ Sơ Hạ liên tục nói cám ơn rồi mới vui vẻ cầm tiền đi mua đồ ăn.
Phương Đường buồn cười chĩa ngón tay chọt chọt ngực Hứa Ánh Dương: ““Người yêu bé nhỏ” của anh đã mở miệng nhờ giúp đỡ rồi mà anh còn không cho luôn, chỉ cho mượn là như nào, đúng là ‘tra công’.”
“Không ‘tra’ với em là được.” Hứa Ánh Dương cũng bật cười. Nhóc ngốc nghếch nhà hắn mấy năm cũng tiến bộ ghê ha, một lời liền nói thẳng ra được tâm tư chân chính của Kỷ Sơ Hạ, hơn nữa còn am hiểu việc ra tay trước được lợi. Hiện giờ cậu dùng giọng điệu trêu đùa nói ra mấy câu như vậy, đợi đến khi đoạn này được chiếu lên TV có người muốn dùng việc vay tiền để ném đá bọn họ cũng không thể.
Cuối cùng dưới sự kiên quyết yêu cầu của Phương Đường, bọn họ đã mua phần ăn sáng mất hết mười mấy Euro. Dù sao đây cũng là bữa sáng đầu tiên sau khi hạ cánh, không thể để dạ dày của mình chịu thiệt thòi được, huống hồ bọn họ vẫn còn phần tiền đang cho người khác vay nữa cơ mà.
Trần Bân Vũ mua bảy ly nước chanh mời mọi người uống, nếu chú ý chút xíu có thể dễ dàng nhận ra ly của Phương Đường và ly của anh ta giống hệt nhau, đặc biệt bỏ thêm một lát chanh ở bên trong.
Ngoài miệng Phương Đường vẫn nói cám ơn nhưng trong lòng lại vô cùng khinh thường hành động này của Trần Bân Vũ. Lúc trước khi couple Đường Phèn đang trong giai đoạn thúc đẩy nhiệt tình thì vụ ‘bỏ thêm một lát chanh vào ly nước chanh’ chính là một màn ‘hint’ kinh điển, bởi vì Phương Đường rất thích cách uống như vậy, fan của cậu ai cũng biết điều đó. Sau này Trần Bân Vũ từng cố ý đăng lên weibo cách uống nước chanh tương tự khiến cho fan couple bùng nổ vì phấn khích. ‘Ly nước chanh có thêm một lát chanh’ cũng giống như ‘đường phèn vừa chua chua lại vừa ngọt ngào’ vậy đó. Phương Đường rất muốn đăng weibo thẳng thắn bảo tuy cậu chưa từng ăn qua đường phèn, nhưng đào đâu ra cái loại đường ‘vừa chua lại vừa ngọt’ chứ, mấy người ăn phải hàng giả chắc luôn, có khi là hàng biến chất luôn rồi cũng không chừng.
Trần Bân Bũ mời mọi người uống nước, lại cố ý mua hai ly vừa giống nhau cũng vừa khác biệt rõ ràng với năm ly còn lại, đây là đang cố ý phát kẹo cho fan couple mà. Loại tung hint mờ mờ ám ám như vậy đích xác là phong cách không lẫn vào đâu được của Trần Bân Vũ, vậy mà fan não tàn vẫn ‘ăn kẹo’ đến không biết mệt!
Phương Đường còn chưa kịp cầm ấm tay ly nước đã bị Hứa Ánh Dương đoạt lấy, anh đổi phần của mình qua cho cậu, cười tủm tỉm hỏi Phương Đường: “Không phải hồi còn đi học em luôn ghét bỏ vị chua của chanh, bảo rất khó uống, còn chê cách anh uống vô cùng kỳ lạ sao? Từ lúc nào mà bắt đầu học theo kiểu của anh rồi?”
“Tôi thích thế, anh quản được sao?”
Mỗi Hứa Ánh Dương nhìn ra hai bên tai Phương Đường đều đỏ ửng lên, là do bị đối phương vạch trần tâm tư nên xấu hổ đây mà. Cho nên mới nói, thật ra chẳng ai biết rõ việc uống nước chanh cứ thích bỏ thêm một lát chanh vào vốn không phải sở thích cá nhân của Phương Đường, mà là của Hứa Ánh Dương.
Ngoài miệng tuy Phương Đường tỏ vẻ hung dữ, nhưng không hề có ý định lấy lại ly nước, cậu cầm lấy ly của Hứa Ánh Dương uống luôn, cố tình bơ vẻ mặt vô cùng khó coi của Trần Bân Vũ đang liếc qua bên này.
Thân là người dẫn đường ngày hôm nay, Kỷ Sơ Hạ vừa ăn sáng vừa thuyết minh cho mọi người hành trình cậu đã sắp xếp trước như nào. Thủ đô nước Y là một tòa thành cổ hơn một ngàn năm tuổi, có rất nhiều thắng cảnh du lịch phân bố rải rác khắp cả thành phố. Kỷ Sơ Hạ làm bản kế hoạch này cực kỳ chi tiết, xem ra tối qua đã phí không ít tâm tư an bài cho ngày hôm nay rồi. Cậu phân tích sơ qua một lần cho mọi người nghe mặt tốt – xấu của việc đi tàu điện ngầm hay nên thuê xe riêng để di chuyển, cuối cùng thành công khuyên mọi người đồng ý phương án đi tàu điện ngầm cho tiết kiệm.
Trạm thứ nhất của hành trình ngày hôm nay là đi đến giáo đường lớn nhất nơi đây. Từ khách sạn đi bộ đến trạm tàu điện ngầm chỉ mất hơn hai mươi phút, trong lúc đợi tàu tới, Phương Đường quay sang hỏi Kỷ Sơ Hạ: “Chúng ta cần thiết phải tiết kiệm tiền dữ vậy hả?”
Kỷ Sơ Hạ thở dài: “Vừa rồi em còn tính bảo anh và anh Dương không nên ăn bữa sáng đắt đến mười mấy Euro như vậy đó, tiền sẽ không đủ dùng đâu.”
“Hả, không tới mức đó chứ?” Phương Đường hoài nghi hỏi.
Hứa Ánh Dương thò tay gõ đầu cậu một cái: “Em nên học Tiểu Hạ cách tiết kiệm để nuôi gia đình chúng ta đi.”
Mọi người xung quanh đang hóng chuyện cũng nhào vô góp vui: “Tốt nhất cậu đá Phương Đường đi rồi chọn em út Tiểu Hạ của chúng ta là được mà.”
Hứa Ánh Dương còn sờ sờ cằm vẻ mặt như đang thật sự suy xét vấn đề này.
“Anh dám không? Tiền của tôi vẫn đang ở chỗ anh đó, anh đừng hòng ôm tiền bỏ chạy nghe chưa?”
“Không dám không dám,” Hứa Ánh Dương nhanh chóng cầu xin tha thứ: “Em nói cái gì cũng đúng miễn đừng nhắc đến tiền là được, dễ tổn thương tình cảm lắm.
Tất cả khách mời và nhân viên tổ tiết mục đều bật cười, thật ra Phương Đường và Hứa Ánh Dương càng quang minh chính đại trêu đùa nhau như vậy mọi người lại càng không nghĩ bọn họ có quan hệ mờ ám gì, ai cũng cho rằng couple Kẹo Cứng cũng chỉ là thủ đoạn hâm nóng tên tuổi quen thuộc mà người trong showbiz hay dùng, chứ thật mà dính vào chuyện tình đồng tính là sự nghiệp sẽ có vấn đề chắc luôn.
Phàm là việc gì cũng có ngoại lệ, Phương Đường và Hứa Ánh Dương, người trước thuộc dạng không có mặt mũi nào để nói, người sau lại là kiểu chỉ hận không thể thẳng thắn phơi bày hết ra. Cho nên đôi này hoặc là không show ân ái, chứ đã muốn show thì đúng là mù hết ‘mắt cún’ của cẩu FA.