Biệt thự của gia đình Tần Dao ở ngoại ô thành phố F cách khu trung tâm tầm 50 cây số, lưng dựa vào núi, sông chảy róc rách bao quanh tòa nhà, phải nói là đẹp không khác gì tranh vẽ. Phải đến khi tận mắt nhìn thấy nơi này rồi mọi người mới phát hiện hóa ra bao lâu nay Tần đại tiểu thư đúng là đã vô cùng khiêm tốn.
Chỗ này đâu chỉ là một tòa villa bình thường, nó rộng đến mấy trăm mẫu lận đấy, nguyên vùng đất này có đến 7, 8 căn biệt thự, hơn nữa nhìn quanh khắp một vòng còn thấy có núi, có sông, có hoa viên, thậm chí có luôn suối nước nóng riêng tư đều thuộc về gia đình Tần Dao nữa chứ.
(Một mẫu bằng 10 công (1 công = 1 sào). 1 công hay 1 sào đất nam bộ là 1000m², ở trung bộ là 500m², ở Bắc bộ là 360m². Một mẫu tính theo mét hệ bằng 3.600m² và một công là 360 m². Cách tính diện tích theo đơn vị mẫu hay sào khá tùy tiện, tùy theo từng vùng – Theo wiki.)
Đoàn người vừa đến đã có quản gia trông có vẻ đã được huấn luyện rất chuyên nghiệp mang theo một đám người giúp việc tới đón tiếp. Những người này phục vụ vô cùng chu đáo, chẳng cần nói gì nhiều thì bọn họ cũng đã sắp xếp tốt đâu vào đấy cho cả bảy nghệ sĩ và nhân viên tổ tiết mục rồi.
Dàn khách mời lần này đều là những đại minh tinh vốn đã nhìn qua nhiều việc đời, nhưng lần đầu đối mặt với nhà ‘hào môn thế gia’ chân chính như vậy vẫn cảm giác bản thân mình có sự chênh lệch dữ dội.
Đương nhiên Phương Đường và Hứa Ánh Dương tuy cũng không tính là giàu có bức người gì, nhưng từ bé cũng chưa bao giờ phải lo chuyện áo cơm thế nên không có cảm giác choáng váng lắm, vẫn có thể vô cùng thoải mái cười nói trò chuyện cùng Tần Dao, thậm chí Phương Đường còn đùa giỡn hỏi xem nhà cô nàng có nhu cầu tuyển rể hiền hay không nữa kìa.
Tần Dao nghe vậy nhanh chóng xua tay: “Anh tha cho em đi, em cũng không dám cướp người của anh Dương đâu!”
Hứa Ánh Dương bật cười vỗ vỗ đầu Phương Đường: “Em nghĩ đi đâu đó, với chỉ số thông minh ít ỏi này mà em còn mộng tưởng làm rể quý nhà hào môn đấy hả?”
“Anh giỏi thì anh tự ứng cử bản thân xem, trước đây khinh EQ em thấp thì cũng thôi đi, giờ lại chê tiếp tới IQ của em, anh tưởng IQ anh cao lắm chắc?”
“Có thông minh hay không thì anh không chắc lắm, nhưng bảo đảm là mắt anh mù mà.”
“Bệnh của anh cũng không nhẹ đâu, còn tự mắng chính mình nữa chứ.”
Phương Đường nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, Hứa Ánh Dương chỉ cười cưng chiều nhìn cậu chứ không giải thích gì, nếu cậu biết lời này của anh có nghĩa là: “anh mù nên mới nhìn trúng cậu ngốc kia” thì dám sẽ giận đến ba ngày không thèm để ý đến anh luôn mất.
Quản gia chuẩn bị cơm tối cực kỳ phong phú cho bọn họ, một bàn dài bày đầy những món đặc sản và rượu ngon nổi tiếng của nước Y. Đây chính là bữa ăn ngon nhất kể từ khi bọn họ xuống máy bay đến giờ. Kỷ Sơ Hạ vừa ăn vừa liên tục cảm thán: “Có tiền thật quá tốt mà, đời em mà được làm một con sâu lười có thật nhiều tiền thì xem như quá mỹ mãn.”
Phương Đường thuận miệng đùa: “Gả cho Tần Dao đi là em có thể thực hiện ước mơ của mình rồi.”
Tần đại tiểu thư lần này nghe trêu vậy mà lại thấy xấu hổ, Kỷ Sơ Hạ cũng khá ngượng: “Anh Tiểu Phương đừng chọc em, em với Dao Dao chỉ là bạn tốt thôi mà…”
“Đã gọi là Dao Dao mà còn kêu ‘tụi em chỉ là bạn tốt thôi’ ấy hả?” Lâm San San đương nhiên không bỏ qua cơ hội xem náo nhiệt như này.
Hai cô cậu em út của đoàn đã đỏ bừng mặt, thấy vậy Phương Đường cực kỳ vui vẻ. Cặp đôi nam nữ này mà muốn ‘hâm nóng tên tuổi’ thật thì cậu sẽ là người đầu tiên nhiệt tình góp củi tăng lửa vào cho mà xem, bất kỳ ai có khả năng tạo couple với Hứa Ánh Dương có thể ‘chém’ được người nào thì nhất định phải ‘xử’ liền tay người đó!!!
Một ngày nào đó, Phương Đường nhất quyết phải cầm kiếm trên tay đi ‘giết hết’ hết couple trong thiên hạ, dĩ nhiên là ngoại trừ cặp đôi Kẹo Cứng nhà mình rồi ~(≧▽≦)/~
Ăn xong bữa tối, cả đám tụ tập lại quanh bàn ăn chơi trò “Truth or Dare” (nói thật hay mạo hiểm) theo yêu cầu của tổ tiết mục.
Kỳ thật, show thực tế “Đi Vạn Dặm Đường” gần như không có sẵn kịch bản, PD chương trình rất hiếm khi can thiệp vào chỉ đạo các khách mời phải nói gì làm gì, toàn để cho bọn họ tự do phát huy, tuy nhiên tổ tiết mục vẫn sẽ thường xuyên đưa một ít nhiệm vụ yêu cầu mọi người phải hoàn thành. Chẳng hạn như trò chơi hôm nay bên chương trình đã liệt kê ra sẵn một loạt câu hỏi cũng như hình thức trừng phạt để khách mời tự chọn từ trong đống đó.
Vận may của Phương Đường khá tốt, vòng đầu tiên đã bốc trúng lá bài Quốc vương, cậu nhìn thoáng qua bảng câu hỏi mà chương trình đã đặt sẵn rồi chọn một câu tương đối dễ: “Mời số 3 kể lại chuyện xấu hổ nhất từng gặp phải kể từ khi vào nghề đến nay, hoặc là đứng lên hát một bài làm nóng không khí giúp vui cho mọi người cũng được.”
Số 3 bị Phương Đường ‘điểm mặt gọi tên’ chính là người gần như không-có-cảm-giác-tồn-tại nhất đoàn – Hà Nhiêu Nhiêu, ở thời điểm này cô nàng không thể nào vẫn tiếp tục tẻ nhạt quá được bèn hơi nhíu mày cố gắng nhớ lại, một lúc sau mới trả lời: “Mùa đông năm ngoái lúc tham gia một lễ trao giải em đã bị người ta nhận lầm đến ba lần, vốn em còn tưởng mình cũng nổi tiếng lắm chứ.”
Tần Dao nhanh mồm nhanh miệng hỏi: “Chị bị người ta nhận lầm thành ai thế ạ?”
Hà Nhiêu Nhiêu liếc qua nhìn Lâm San San, vị tiểu hoa kia bèn cười ngượng ngùng bảo: “Không phải chỉ có mình cô đâu, cả tôi cũng từng bị người ta nhận sai đây nè.”
Hà Nhiêu Nhiêu mím môi tỏ vẻ không vui nhưng cũng chẳng nói gì thêm.
Phương Đường hiếu kỳ nhìn trái ngó phải một hồi, hai vị tiểu hoa đang nổi này tuy rằng tính cách rõ ‘trống đánh xuôi, kèn thổi ngược’, nhưng nhìn kỹ gương mặt và bộ dáng thì quả thật rất giống nhau, nếu chuyên viên make up và stylist bất cẩn tạo hình cho bọn họ na ná nhau một tẹo thì trăm phần trăm người không quá thân thiết sẽ chẳng có cách nào phân biệt được hai cô gái này. Có điều dường như Hà Nhiêu Nhiêu nhắm thẳng vào Lâm San San hơi quá, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu cô nàng làm như vậy.
Phương Đường đang láu táu tính mở miệng hỏi xem mọi người có thấy hai cô gái này rất giống nhau hay không, nhưng còn chưa kịp thốt lên tiếng nào đã bị Hứa Ánh Dương đá một cái ở dưới bàn. Phương Đường hơi khó hiểu nhìn qua xem sắc mặt anh, anh bèn vỗ nhẹ bàn tay cậu ý bảo đừng có nhiều chuyện làm gì.
Vòng thứ hai đến lượt Tần Dao bốc trúng lá bài Quốc vương, cô nàng cười đầy vẻ gian xảo: “Mời số 1 tới bình luận khả năng diễn xuất của từng người ở đây xíu đi, nếu không thì ngày mai dùng phí sinh hoạt của mình để bao mọi người ăn một bữa hoành tráng nhé!”
Vấn đề này quả thật khá nan giải, trước mặt các khách mời mà chỉ toàn khen năng lực diễn xuất của họ thì cũng quá ‘thảo mai’ rồi, nhưng nếu nhận xét không tốt thì có lẽ nghệ sĩ đó ngồi đây chẳng thấy gì, nhưng phát sóng đoạn này lên thì kiểu gì fan hai bên cũng sẽ ném đá nhau tưng bừng mất. Chung quy bảy người ngồi đây đều là những ‘hoa đán’, ‘tiểu sinh’ khá nổi chứ không có một diễn viên tiền bối gạo cội nào, để ai đứng ra bình phẩm kỹ thuật diễn xuất của sáu người còn lại cũng đều chưa thật sự đủ tầm.
Số 1 xấu số ấy chính là Hứa Ánh Dương, anh nhìn một vòng mọi người xong rồi bình tĩnh cười bảo: “Tôi thấy khả năng diễn xuất của ai ở đây cũng rất tốt.”
Sáu người tỏ vẻ ‘khinh bỉ’ nhìn anh.
“Tôi vẫn chưa nhận xét xong mà, nói chung thì từ ‘tốt’ ở đây cũng khá tương đối, giống như chúng ta ngó lên thì thấy mình chẳng bằng ai, ngó xuống thì cũng chưa thấy ai hơn mình. Chúng ta vẫn còn rất trẻ, không gian để tiến bộ còn cực kỳ bao la, khả năng của mọi người đều chưa tới cực hạn nên chỉ cần học nhiều luyện nhiều thì tiền đồ của mỗi người đều khó mà tưởng tượng trước nổi. Còn nếu phải chọn ra người tốt nhất ấy à…. uhm, nói thật thì đó giờ tôi chỉ có cơ hội từng xem chăm chú Phương Đường diễn, tôi cảm thấy cậu nhóc này diễn tốt lắm, cảm xúc bộc lộ vừa đủ, nếu cậu ấy có thể đóng thêm nhiều vai đa dạng, thử thách hình tượng của mình nữa thì có lẽ lại càng tốt.”
“Anh làm ơn im miệng ngay….”
Phương Đường hoàn toàn cạn lời rồi, biết ngay Hứa Ánh Dương khó mà nhận xét người nào khác nên sẽ đem kéo cậu ra làm bình phong chắn gió hộ vòng thử thách này của anh ta mà.
Mọi người bật cười lớn, hoàn toàn phục Hứa Ánh Dương rồi, mặc kệ nói cái gì làm chuyện gì anh cũng có thể show ân ái với Tiểu Phương được, đây cũng là một loại bản lĩnh không phải dạng vừa đâu ấy.
Người bốc trúng lá bài Quốc vương ở vòng thứ ba là Lâm San San, cô nàng này thì lúc nào cũng chỉ sợ thiên hạ không loạn, vừa mở miệng đã chọn ngay chủ đề siêu khó xử: “Em muốn mời số sáu nói cho mọi người biết bản thân mình thích ai nhất ghét ai nhất trong vòng showbiz này, phải nói kèm cả lý do nữa đấy, nếu không thì lập tức múa bụng mua vui đi.”
Phương Đường run rẩy khóe miệng lật thẻ bài trong tay mình ra – là số sáu!!! Mọi người đều tập trung nhìn cậu, ngay cả Hứa Ánh Dương cũng chằm chằm nhìn cậu bằng bộ dáng đang hóng xem trò vui. Phương Đường liếc anh một cái xong mới bày ra bộ dáng cực kỳ nghiêm túc đáp: “Người tôi thích nhất hay ghét nhất đều là người đang ngồi cạnh tôi nè, bởi vì tôi đối với anh ta ‘yêu hận đan xen’ không thể phân biệt nổi.”
Hứa Ánh Dương khoa trương lấy tay ôm lồng ngực: “Chao ôi, thật là vinh hạnh cho anh.”
Lâm San San quay sang đề nghị với PD chương trình: “Bây giờ thay đôi ‘cẩu nam – nam’ này bằng hai người khác còn kịp không anh? Để đây cả ngày làm cay mắt nhau lắm đó!”
Phương Đường bất mãn kháng nghị: “Ầy, em gái à, hai anh đẹp trai như này sao có thể làm cay mắt em được hả?”
“Các cậu có từng suy nghĩ cho tâm tình của đám ‘cờ-hó độc thân’ chúng tôi không vậy?” Mọi người nhao nhao phụ họa.
Hứa Ánh Dương nghiêng đầu qua cười bảo Phương Đường: “Cục cưng đừng để ý đến đám người này, bọn họ vừa ghen tỵ vừa hâm mộ chúng ta đấy mà.”
Thành công thu thêm một cái lườm nữa của Phương đại minh tinh rồi!
Vòng thứ tư tới lượt Kỷ Sơ Hạ “lên ngôi”, cậu nhóc cười tủm tỉm bảo: “Số 5 hãy kể lại mối tình đầu của mình cho mọi người nghe chút đi nào, hoặc không thì phải tặng hoa hồng trên bàn cho một người đang ngồi ở đây nhé!”
Phương Đường nhịn không được trêu cậu nhóc: “Em có mối tình đầu rồi hả, nên mới hiếu kỳ với chuyện tình nhà người ta như thế phải không?”
Kỷ Sơ Hạ đỏ mặt tranh cãi: “Em cũng hơn hai mươi mốt tuổi rồi, sao có thể chưa quen ai được? Anh Tiểu Phương đừng có khinh thường em mà!”
Phương Đường bật cười không cho là đúng, Kỷ Sơ Hạ không để ý đến cậu nữa, quay sang thúc giục mọi người: “Ai là số 5 vậy? Mau mau lật lá bài lên đi.”
Trần Bân Vũ ngửa lá bài ra rồi nhìn Phương Đường đầy ẩn ý, ngay lúc mọi người đang rửa tai chờ nghe lịch sử tình trường của Trần Bân Vũ thì anh ta chậm rì rì đứng lên bảo: “Tôi đi đầu chọn mạo hiểm vậy.”
Trong lòng Phương Đường dâng lên dự cảm không lành, quả nhiên liền thấy Trần Bân Vũ lấy một cành hồng từ trong bình hoa đặt ở giữa bàn đi đến trước mặt cậu, khóe miệng anh ta khẽ nhếch, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu: “Em sẽ không cự tuyệt món quà này chứ?”
Mọi người ồ lên xôn xao cực kỳ, Hứa Ánh Dương khẽ nhíu mày nhưng hiện giờ nói gì cũng không tốt, Phương Đường xấu hổ giằng co vài giây, cuối cùng vẫn phải nhận mệnh vươn tay qua nhận lấy.
Tuy trên mặt không biểu lộ gì nhưng kiểu tạo tình huống bất ngờ khó xử có phần quá mức này vẫn khiến Phương Đường khó chịu, đương nhiên cậu sẽ không cho rằng Trần Bân Vũ có ý ‘phong hoa tuyết nguyệt’ gì với mình, chẳng qua anh ta muốn tạo đề tài để hâm nóng tên tuổi mà thôi. Mặc kệ Phương Đường và Hứa Ánh Dương quang minh chính đại show ân ái như nào, chỉ cần thỉnh thoảng Trần Bân Vũ làm một hai lần như vậy, cho dù có người sẽ mắng anh ta đơn phương ‘theo đuổi’ đi chăng nữa, thì ít nhất đám fan não tàn của Đường Phèn cũng sẽ tung hô anh ta “thâm tình” suốt một thời gian dài cho mà xem, mà xui xẻo làm sao, phần lớn fan nhà Đường Phèn chính là loại thiếu-não như vậy thật đó. Thế nên Trần Bân Vũ càng làm mấy hành động như này, các cô nàng sẽ càng cho là anh ta đang yên lặng một mình bảo vệ tình cảm thầm mến đầy si tình cảm động trời đất đấy, nói không chừng còn có người muốn đạp tên ‘tra thụ’ Phương Đường một cái cũng nên. Sau đó cả bọn sẽ cùng nhau tẩy não, Trần Bân Vũ thì chỉ cần đóng vai người đàn ông si tình bi thảm thêm vài ba màn na ná vậy nữa thôi là đủ. Chiêu này dùng cho fan couple thì bảo đảm tuyệt đối không sai vào đâu được!
Tuy rằng với độ nổi tiếng như hiện tại của Phương Đường thì chẳng cần phải bận tâm đến fan couple làm gì, nhưng cậu vẫn cực kỳ khó chịu đó.
Lần thứ năm lại tới lượt Lâm San San giành quyền hỏi: “Số 4 trả lời cho anh em biết xem, có từng rung động trong quá trình quay phim với đối tượng hợp tác nào hay không, mà nếu có thì xin hãy cho biết luôn tên của người đấy nhé. Nếu không chịu tiết lộ thì phải uống một ly nước cốt chanh không thêm đường không thêm đá!”
Lần này Hứa Ánh Dương lại dính chưởng, dù anh cực thích uống nước chanh nhưng ly nước ‘bá đạo’ như vậy thì cũng xin kiếu, không thể nào uống được đâu. Cũng may, câu hỏi kia chẳng hề làm khó được Hứa đại minh tinh.
“Không có, hoàn toàn không.”
Có người hô hào bảo không tin, Hứa Ánh Dương liền đưa tay chỉ Phương Đường: “Nếu lần sau có cơ hội hợp tác với cậu ấy thì câu trả lời ngày hôm nay sẽ lập tức đổi thành có.”
“Xùy!” Phương Đường thẹn quá thành giận: “Đừng có lôi em ra làm khiên đỡ đạn cho anh hoài…”
Lâm San San chịu không nổi lắc đầu: “Em biết ngay mà……”
Lần thứ sáu, ngôi Quốc vương lại quay trở về tay Phương Đường: “Nếu có cơ hội chỉ một đêm đã ‘một bước lên mây’ nhưng phải vi phạm nguyên tắc sống của bản thân thì bản thân có bằng lòng đánh đổi không?”
Kỷ Sơ Hạ cười hì hì gật đầu: “Đương nhiên rồi, nếu cho em mười triệu nhân dân tệ thì bảo em quỳ xuống hát ‘Chinh phục’ cũng được nữa là.”
(‘Chinh phục’ là một ca khúc rất nổi tiếng của Thiên hậu Na Anh.)
Mọi người đều bị cậu nhóc chọc cười, Phương Đường âm thầm nghĩ thằng nhóc này vốn đâu ngốc như thế, sao lại cố tình đắp nặn hình tượng mê tiền cho mình như này, không sợ bị antifan lấy chuyện này ra ném đá hay sao? Cơ mà ngẫm lại, fan của Kỷ Sơ Hạ vốn thích dáng vẻ ngây thơ đơn thuần, vô lo vô nghĩ này của cậu ta, nên nói không chừng xem đoạn phát sóng này xong lại còn thấy cậu ta quá đáng yêu nữa cũng nên.
Lần thứ bảy vẫn là Lâm San San bốc trúng lá bài Quốc vương: “Số hai và số sáu bóc phốt khuyết điểm của nhau đi, nếu không thì phải đăng hình tự sướng của đối phương lên weibo cá nhân của mình đấy nhé!”
Lá bài lần lượt được lật lên, số 2 chính là Phương Đường, số 6 không ai khác ngoài Hứa Ánh Dương.
Mọi người bất đắc dĩ cùng nhau yên lặng há to miệng đợi đôi ‘cẩu nam – nam’ kia đút đồ ăn cho cún tiếp.
Hứa Ánh Dương xung phong trả lời hộ Phương Đường: “Chúng tôi hoàn hảo thế này thì làm gì có khuyết điểm để mà kể cho mọi người nghe, vẫn là để tụi tôi chọn hành động đi thì hơn.”
Thật đúng là cực kỳ không biết xấu hổ mà!!!!
Cuối cùng bọn họ cầm điện thoại lên tự chụp một tấm na ná góc độ như nhau rồi gửi sang máy đối phương, sau đấy cả hai nhanh chóng mở weibo đồng thời cùng post tấm ảnh ấy lên, không kèm theo một chữ ‘caption’ nào.
Cùng khoảng thời gian này người dùng weibo vẫn liên tục F5 trang để xem có tin tức gì mới hay không, riêng fan của Phương Đường và fan nhà Hứa Ánh Dương thì sau khi làm mới trang weibo xong đã chết đứng rồi, bọn họ há hốc mồm nhìn tấm ảnh của người kia trên tường thần tượng nhà mình.
“Hello? Excuse me? Ai nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra được không?”
Biệt thự của gia đình Tần Dao ở ngoại ô thành phố F cách khu trung tâm tầm cây số, lưng dựa vào núi, sông chảy róc rách bao quanh tòa nhà, phải nói là đẹp không khác gì tranh vẽ. Phải đến khi tận mắt nhìn thấy nơi này rồi mọi người mới phát hiện hóa ra bao lâu nay Tần đại tiểu thư đúng là đã vô cùng khiêm tốn.
Chỗ này đâu chỉ là một tòa villa bình thường, nó rộng đến mấy trăm mẫu lận đấy, nguyên vùng đất này có đến , căn biệt thự, hơn nữa nhìn quanh khắp một vòng còn thấy có núi, có sông, có hoa viên, thậm chí có luôn suối nước nóng riêng tư đều thuộc về gia đình Tần Dao nữa chứ.
(Một mẫu bằng công ( công = sào). công hay sào đất nam bộ là m², ở trung bộ là m², ở Bắc bộ là m². Một mẫu tính theo mét hệ bằng .m² và một công là m². Cách tính diện tích theo đơn vị mẫu hay sào khá tùy tiện, tùy theo từng vùng – Theo wiki.)
Đoàn người vừa đến đã có quản gia trông có vẻ đã được huấn luyện rất chuyên nghiệp mang theo một đám người giúp việc tới đón tiếp. Những người này phục vụ vô cùng chu đáo, chẳng cần nói gì nhiều thì bọn họ cũng đã sắp xếp tốt đâu vào đấy cho cả bảy nghệ sĩ và nhân viên tổ tiết mục rồi.
Dàn khách mời lần này đều là những đại minh tinh vốn đã nhìn qua nhiều việc đời, nhưng lần đầu đối mặt với nhà ‘hào môn thế gia’ chân chính như vậy vẫn cảm giác bản thân mình có sự chênh lệch dữ dội.
Đương nhiên Phương Đường và Hứa Ánh Dương tuy cũng không tính là giàu có bức người gì, nhưng từ bé cũng chưa bao giờ phải lo chuyện áo cơm thế nên không có cảm giác choáng váng lắm, vẫn có thể vô cùng thoải mái cười nói trò chuyện cùng Tần Dao, thậm chí Phương Đường còn đùa giỡn hỏi xem nhà cô nàng có nhu cầu tuyển rể hiền hay không nữa kìa.
Tần Dao nghe vậy nhanh chóng xua tay: “Anh tha cho em đi, em cũng không dám cướp người của anh Dương đâu!”
Hứa Ánh Dương bật cười vỗ vỗ đầu Phương Đường: “Em nghĩ đi đâu đó, với chỉ số thông minh ít ỏi này mà em còn mộng tưởng làm rể quý nhà hào môn đấy hả?”
“Anh giỏi thì anh tự ứng cử bản thân xem, trước đây khinh EQ em thấp thì cũng thôi đi, giờ lại chê tiếp tới IQ của em, anh tưởng IQ anh cao lắm chắc?”
“Có thông minh hay không thì anh không chắc lắm, nhưng bảo đảm là mắt anh mù mà.”
“Bệnh của anh cũng không nhẹ đâu, còn tự mắng chính mình nữa chứ.”
Phương Đường nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, Hứa Ánh Dương chỉ cười cưng chiều nhìn cậu chứ không giải thích gì, nếu cậu biết lời này của anh có nghĩa là: “anh mù nên mới nhìn trúng cậu ngốc kia” thì dám sẽ giận đến ba ngày không thèm để ý đến anh luôn mất.
Quản gia chuẩn bị cơm tối cực kỳ phong phú cho bọn họ, một bàn dài bày đầy những món đặc sản và rượu ngon nổi tiếng của nước Y. Đây chính là bữa ăn ngon nhất kể từ khi bọn họ xuống máy bay đến giờ. Kỷ Sơ Hạ vừa ăn vừa liên tục cảm thán: “Có tiền thật quá tốt mà, đời em mà được làm một con sâu lười có thật nhiều tiền thì xem như quá mỹ mãn.”
Phương Đường thuận miệng đùa: “Gả cho Tần Dao đi là em có thể thực hiện ước mơ của mình rồi.”
Tần đại tiểu thư lần này nghe trêu vậy mà lại thấy xấu hổ, Kỷ Sơ Hạ cũng khá ngượng: “Anh Tiểu Phương đừng chọc em, em với Dao Dao chỉ là bạn tốt thôi mà…”
“Đã gọi là Dao Dao mà còn kêu ‘tụi em chỉ là bạn tốt thôi’ ấy hả?” Lâm San San đương nhiên không bỏ qua cơ hội xem náo nhiệt như này.
Hai cô cậu em út của đoàn đã đỏ bừng mặt, thấy vậy Phương Đường cực kỳ vui vẻ. Cặp đôi nam nữ này mà muốn ‘hâm nóng tên tuổi’ thật thì cậu sẽ là người đầu tiên nhiệt tình góp củi tăng lửa vào cho mà xem, bất kỳ ai có khả năng tạo couple với Hứa Ánh Dương có thể ‘chém’ được người nào thì nhất định phải ‘xử’ liền tay người đó!!!
Một ngày nào đó, Phương Đường nhất quyết phải cầm kiếm trên tay đi ‘giết hết’ hết couple trong thiên hạ, dĩ nhiên là ngoại trừ cặp đôi Kẹo Cứng nhà mình rồi ~(≧▽≦)/~
Ăn xong bữa tối, cả đám tụ tập lại quanh bàn ăn chơi trò “Truth or Dare” (nói thật hay mạo hiểm) theo yêu cầu của tổ tiết mục.
Kỳ thật, show thực tế “Đi Vạn Dặm Đường” gần như không có sẵn kịch bản, PD chương trình rất hiếm khi can thiệp vào chỉ đạo các khách mời phải nói gì làm gì, toàn để cho bọn họ tự do phát huy, tuy nhiên tổ tiết mục vẫn sẽ thường xuyên đưa một ít nhiệm vụ yêu cầu mọi người phải hoàn thành. Chẳng hạn như trò chơi hôm nay bên chương trình đã liệt kê ra sẵn một loạt câu hỏi cũng như hình thức trừng phạt để khách mời tự chọn từ trong đống đó.
Vận may của Phương Đường khá tốt, vòng đầu tiên đã bốc trúng lá bài Quốc vương, cậu nhìn thoáng qua bảng câu hỏi mà chương trình đã đặt sẵn rồi chọn một câu tương đối dễ: “Mời số kể lại chuyện xấu hổ nhất từng gặp phải kể từ khi vào nghề đến nay, hoặc là đứng lên hát một bài làm nóng không khí giúp vui cho mọi người cũng được.”
Số bị Phương Đường ‘điểm mặt gọi tên’ chính là người gần như không-có-cảm-giác-tồn-tại nhất đoàn – Hà Nhiêu Nhiêu, ở thời điểm này cô nàng không thể nào vẫn tiếp tục tẻ nhạt quá được bèn hơi nhíu mày cố gắng nhớ lại, một lúc sau mới trả lời: “Mùa đông năm ngoái lúc tham gia một lễ trao giải em đã bị người ta nhận lầm đến ba lần, vốn em còn tưởng mình cũng nổi tiếng lắm chứ.”
Tần Dao nhanh mồm nhanh miệng hỏi: “Chị bị người ta nhận lầm thành ai thế ạ?”
Hà Nhiêu Nhiêu liếc qua nhìn Lâm San San, vị tiểu hoa kia bèn cười ngượng ngùng bảo: “Không phải chỉ có mình cô đâu, cả tôi cũng từng bị người ta nhận sai đây nè.”
Hà Nhiêu Nhiêu mím môi tỏ vẻ không vui nhưng cũng chẳng nói gì thêm.
Phương Đường hiếu kỳ nhìn trái ngó phải một hồi, hai vị tiểu hoa đang nổi này tuy rằng tính cách rõ ‘trống đánh xuôi, kèn thổi ngược’, nhưng nhìn kỹ gương mặt và bộ dáng thì quả thật rất giống nhau, nếu chuyên viên make up và stylist bất cẩn tạo hình cho bọn họ na ná nhau một tẹo thì trăm phần trăm người không quá thân thiết sẽ chẳng có cách nào phân biệt được hai cô gái này. Có điều dường như Hà Nhiêu Nhiêu nhắm thẳng vào Lâm San San hơi quá, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu cô nàng làm như vậy.
Phương Đường đang láu táu tính mở miệng hỏi xem mọi người có thấy hai cô gái này rất giống nhau hay không, nhưng còn chưa kịp thốt lên tiếng nào đã bị Hứa Ánh Dương đá một cái ở dưới bàn. Phương Đường hơi khó hiểu nhìn qua xem sắc mặt anh, anh bèn vỗ nhẹ bàn tay cậu ý bảo đừng có nhiều chuyện làm gì.
Vòng thứ hai đến lượt Tần Dao bốc trúng lá bài Quốc vương, cô nàng cười đầy vẻ gian xảo: “Mời số tới bình luận khả năng diễn xuất của từng người ở đây xíu đi, nếu không thì ngày mai dùng phí sinh hoạt của mình để bao mọi người ăn một bữa hoành tráng nhé!”
Vấn đề này quả thật khá nan giải, trước mặt các khách mời mà chỉ toàn khen năng lực diễn xuất của họ thì cũng quá ‘thảo mai’ rồi, nhưng nếu nhận xét không tốt thì có lẽ nghệ sĩ đó ngồi đây chẳng thấy gì, nhưng phát sóng đoạn này lên thì kiểu gì fan hai bên cũng sẽ ném đá nhau tưng bừng mất. Chung quy bảy người ngồi đây đều là những ‘hoa đán’, ‘tiểu sinh’ khá nổi chứ không có một diễn viên tiền bối gạo cội nào, để ai đứng ra bình phẩm kỹ thuật diễn xuất của sáu người còn lại cũng đều chưa thật sự đủ tầm.
Số xấu số ấy chính là Hứa Ánh Dương, anh nhìn một vòng mọi người xong rồi bình tĩnh cười bảo: “Tôi thấy khả năng diễn xuất của ai ở đây cũng rất tốt.”
Sáu người tỏ vẻ ‘khinh bỉ’ nhìn anh.
“Tôi vẫn chưa nhận xét xong mà, nói chung thì từ ‘tốt’ ở đây cũng khá tương đối, giống như chúng ta ngó lên thì thấy mình chẳng bằng ai, ngó xuống thì cũng chưa thấy ai hơn mình. Chúng ta vẫn còn rất trẻ, không gian để tiến bộ còn cực kỳ bao la, khả năng của mọi người đều chưa tới cực hạn nên chỉ cần học nhiều luyện nhiều thì tiền đồ của mỗi người đều khó mà tưởng tượng trước nổi. Còn nếu phải chọn ra người tốt nhất ấy à…. uhm, nói thật thì đó giờ tôi chỉ có cơ hội từng xem chăm chú Phương Đường diễn, tôi cảm thấy cậu nhóc này diễn tốt lắm, cảm xúc bộc lộ vừa đủ, nếu cậu ấy có thể đóng thêm nhiều vai đa dạng, thử thách hình tượng của mình nữa thì có lẽ lại càng tốt.”
“Anh làm ơn im miệng ngay….”
Phương Đường hoàn toàn cạn lời rồi, biết ngay Hứa Ánh Dương khó mà nhận xét người nào khác nên sẽ đem kéo cậu ra làm bình phong chắn gió hộ vòng thử thách này của anh ta mà.
Mọi người bật cười lớn, hoàn toàn phục Hứa Ánh Dương rồi, mặc kệ nói cái gì làm chuyện gì anh cũng có thể show ân ái với Tiểu Phương được, đây cũng là một loại bản lĩnh không phải dạng vừa đâu ấy.
Người bốc trúng lá bài Quốc vương ở vòng thứ ba là Lâm San San, cô nàng này thì lúc nào cũng chỉ sợ thiên hạ không loạn, vừa mở miệng đã chọn ngay chủ đề siêu khó xử: “Em muốn mời số sáu nói cho mọi người biết bản thân mình thích ai nhất ghét ai nhất trong vòng showbiz này, phải nói kèm cả lý do nữa đấy, nếu không thì lập tức múa bụng mua vui đi.”
Phương Đường run rẩy khóe miệng lật thẻ bài trong tay mình ra – là số sáu!!! Mọi người đều tập trung nhìn cậu, ngay cả Hứa Ánh Dương cũng chằm chằm nhìn cậu bằng bộ dáng đang hóng xem trò vui. Phương Đường liếc anh một cái xong mới bày ra bộ dáng cực kỳ nghiêm túc đáp: “Người tôi thích nhất hay ghét nhất đều là người đang ngồi cạnh tôi nè, bởi vì tôi đối với anh ta ‘yêu hận đan xen’ không thể phân biệt nổi.”
Hứa Ánh Dương khoa trương lấy tay ôm lồng ngực: “Chao ôi, thật là vinh hạnh cho anh.”
Lâm San San quay sang đề nghị với PD chương trình: “Bây giờ thay đôi ‘cẩu nam – nam’ này bằng hai người khác còn kịp không anh? Để đây cả ngày làm cay mắt nhau lắm đó!”
Phương Đường bất mãn kháng nghị: “Ầy, em gái à, hai anh đẹp trai như này sao có thể làm cay mắt em được hả?”
“Các cậu có từng suy nghĩ cho tâm tình của đám ‘cờ-hó độc thân’ chúng tôi không vậy?” Mọi người nhao nhao phụ họa.
Hứa Ánh Dương nghiêng đầu qua cười bảo Phương Đường: “Cục cưng đừng để ý đến đám người này, bọn họ vừa ghen tỵ vừa hâm mộ chúng ta đấy mà.”
Thành công thu thêm một cái lườm nữa của Phương đại minh tinh rồi!
Vòng thứ tư tới lượt Kỷ Sơ Hạ “lên ngôi”, cậu nhóc cười tủm tỉm bảo: “Số hãy kể lại mối tình đầu của mình cho mọi người nghe chút đi nào, hoặc không thì phải tặng hoa hồng trên bàn cho một người đang ngồi ở đây nhé!”
Phương Đường nhịn không được trêu cậu nhóc: “Em có mối tình đầu rồi hả, nên mới hiếu kỳ với chuyện tình nhà người ta như thế phải không?”
Kỷ Sơ Hạ đỏ mặt tranh cãi: “Em cũng hơn hai mươi mốt tuổi rồi, sao có thể chưa quen ai được? Anh Tiểu Phương đừng có khinh thường em mà!”
Phương Đường bật cười không cho là đúng, Kỷ Sơ Hạ không để ý đến cậu nữa, quay sang thúc giục mọi người: “Ai là số vậy? Mau mau lật lá bài lên đi.”
Trần Bân Vũ ngửa lá bài ra rồi nhìn Phương Đường đầy ẩn ý, ngay lúc mọi người đang rửa tai chờ nghe lịch sử tình trường của Trần Bân Vũ thì anh ta chậm rì rì đứng lên bảo: “Tôi đi đầu chọn mạo hiểm vậy.”
Trong lòng Phương Đường dâng lên dự cảm không lành, quả nhiên liền thấy Trần Bân Vũ lấy một cành hồng từ trong bình hoa đặt ở giữa bàn đi đến trước mặt cậu, khóe miệng anh ta khẽ nhếch, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu: “Em sẽ không cự tuyệt món quà này chứ?”
Mọi người ồ lên xôn xao cực kỳ, Hứa Ánh Dương khẽ nhíu mày nhưng hiện giờ nói gì cũng không tốt, Phương Đường xấu hổ giằng co vài giây, cuối cùng vẫn phải nhận mệnh vươn tay qua nhận lấy.
Tuy trên mặt không biểu lộ gì nhưng kiểu tạo tình huống bất ngờ khó xử có phần quá mức này vẫn khiến Phương Đường khó chịu, đương nhiên cậu sẽ không cho rằng Trần Bân Vũ có ý ‘phong hoa tuyết nguyệt’ gì với mình, chẳng qua anh ta muốn tạo đề tài để hâm nóng tên tuổi mà thôi. Mặc kệ Phương Đường và Hứa Ánh Dương quang minh chính đại show ân ái như nào, chỉ cần thỉnh thoảng Trần Bân Vũ làm một hai lần như vậy, cho dù có người sẽ mắng anh ta đơn phương ‘theo đuổi’ đi chăng nữa, thì ít nhất đám fan não tàn của Đường Phèn cũng sẽ tung hô anh ta “thâm tình” suốt một thời gian dài cho mà xem, mà xui xẻo làm sao, phần lớn fan nhà Đường Phèn chính là loại thiếu-não như vậy thật đó. Thế nên Trần Bân Vũ càng làm mấy hành động như này, các cô nàng sẽ càng cho là anh ta đang yên lặng một mình bảo vệ tình cảm thầm mến đầy si tình cảm động trời đất đấy, nói không chừng còn có người muốn đạp tên ‘tra thụ’ Phương Đường một cái cũng nên. Sau đó cả bọn sẽ cùng nhau tẩy não, Trần Bân Vũ thì chỉ cần đóng vai người đàn ông si tình bi thảm thêm vài ba màn na ná vậy nữa thôi là đủ. Chiêu này dùng cho fan couple thì bảo đảm tuyệt đối không sai vào đâu được!
Tuy rằng với độ nổi tiếng như hiện tại của Phương Đường thì chẳng cần phải bận tâm đến fan couple làm gì, nhưng cậu vẫn cực kỳ khó chịu đó.
Lần thứ năm lại tới lượt Lâm San San giành quyền hỏi: “Số trả lời cho anh em biết xem, có từng rung động trong quá trình quay phim với đối tượng hợp tác nào hay không, mà nếu có thì xin hãy cho biết luôn tên của người đấy nhé. Nếu không chịu tiết lộ thì phải uống một ly nước cốt chanh không thêm đường không thêm đá!”
Lần này Hứa Ánh Dương lại dính chưởng, dù anh cực thích uống nước chanh nhưng ly nước ‘bá đạo’ như vậy thì cũng xin kiếu, không thể nào uống được đâu. Cũng may, câu hỏi kia chẳng hề làm khó được Hứa đại minh tinh.
“Không có, hoàn toàn không.”
Có người hô hào bảo không tin, Hứa Ánh Dương liền đưa tay chỉ Phương Đường: “Nếu lần sau có cơ hội hợp tác với cậu ấy thì câu trả lời ngày hôm nay sẽ lập tức đổi thành có.”
“Xùy!” Phương Đường thẹn quá thành giận: “Đừng có lôi em ra làm khiên đỡ đạn cho anh hoài…”
Lâm San San chịu không nổi lắc đầu: “Em biết ngay mà……”
Lần thứ sáu, ngôi Quốc vương lại quay trở về tay Phương Đường: “Nếu có cơ hội chỉ một đêm đã ‘một bước lên mây’ nhưng phải vi phạm nguyên tắc sống của bản thân thì bản thân có bằng lòng đánh đổi không?”
Kỷ Sơ Hạ cười hì hì gật đầu: “Đương nhiên rồi, nếu cho em mười triệu nhân dân tệ thì bảo em quỳ xuống hát ‘Chinh phục’ cũng được nữa là.”
(‘Chinh phục’ là một ca khúc rất nổi tiếng của Thiên hậu Na Anh.)
Mọi người đều bị cậu nhóc chọc cười, Phương Đường âm thầm nghĩ thằng nhóc này vốn đâu ngốc như thế, sao lại cố tình đắp nặn hình tượng mê tiền cho mình như này, không sợ bị antifan lấy chuyện này ra ném đá hay sao? Cơ mà ngẫm lại, fan của Kỷ Sơ Hạ vốn thích dáng vẻ ngây thơ đơn thuần, vô lo vô nghĩ này của cậu ta, nên nói không chừng xem đoạn phát sóng này xong lại còn thấy cậu ta quá đáng yêu nữa cũng nên.
Lần thứ bảy vẫn là Lâm San San bốc trúng lá bài Quốc vương: “Số hai và số sáu bóc phốt khuyết điểm của nhau đi, nếu không thì phải đăng hình tự sướng của đối phương lên weibo cá nhân của mình đấy nhé!”
Lá bài lần lượt được lật lên, số chính là Phương Đường, số không ai khác ngoài Hứa Ánh Dương.
Mọi người bất đắc dĩ cùng nhau yên lặng há to miệng đợi đôi ‘cẩu nam – nam’ kia đút đồ ăn cho cún tiếp.
Hứa Ánh Dương xung phong trả lời hộ Phương Đường: “Chúng tôi hoàn hảo thế này thì làm gì có khuyết điểm để mà kể cho mọi người nghe, vẫn là để tụi tôi chọn hành động đi thì hơn.”
Thật đúng là cực kỳ không biết xấu hổ mà!!!!
Cuối cùng bọn họ cầm điện thoại lên tự chụp một tấm na ná góc độ như nhau rồi gửi sang máy đối phương, sau đấy cả hai nhanh chóng mở weibo đồng thời cùng post tấm ảnh ấy lên, không kèm theo một chữ ‘caption’ nào.
Cùng khoảng thời gian này người dùng weibo vẫn liên tục F trang để xem có tin tức gì mới hay không, riêng fan của Phương Đường và fan nhà Hứa Ánh Dương thì sau khi làm mới trang weibo xong đã chết đứng rồi, bọn họ há hốc mồm nhìn tấm ảnh của người kia trên tường thần tượng nhà mình.
“Hello? Excuse me? Ai nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra được không?”