Triền miên cả một đêm, khi tỉnh lại đã là nửa buổi sáng ngày hôm sau, di động của Phương Đường chưa sạc nên vẫn tắt máy như trước, Hứa Ánh Dương vừa thấy người đại diện của cậu gọi nhỡ mấy cuộc vào số của mình chỉ đành bất đắc dĩ nhắc nhở cậu: “Em nhanh chóng gọi lại cho người đại diện đi kìa, chuyện ngày hôm qua nhất định anh ta đã phiền chết rồi mà lại còn không liên hệ được với em nữa.”
Hai mắt Phương Đường còn mơ màng lung tung gật đầu, cầm điện thoại cắm sạc vào, một lần nữa khởi động máy, quả nhiên có vô số tin nhắn weixin gửi tới, tất cả đều là từ người đại diện của cậu hỏi sao không gọi được, hỏi cậu đang chết ở xó nào rồi.
Rất nhanh đã có một cuộc điện thoại mới gọi tới, Phương Đường tùy tay ấn nghe: “Anh Đặng tìm em hả?”
“Cậu còn không biết thẹn mà hỏi vậy à? Cậu đã biến mất cả một đêm! Cả một đêm lận đấy! Rốt cuộc là đi đâu hả?”
“Em ở trong nhà thôi, di động hết pin mà em quên sạc.” Phương Đường trả lời rất vô tội.
Người đại diện của cậu tức giận đến nỗi gần như muốn nuốt luôn tiểu tổ tông nhà mình vào bụng: “Cậu lập tức giải thích cho anh đám ảnh chụp kia là sao được không? Cô gái kia chui từ đâu ra?”
“Cái gì mà ‘cô gái kia’ chứ, nó là em họ của em đó, thôi thôi, việc này không nhọc anh phí tâm, tự em đăng weibo đính chính là được rồi.”
Người đại diện ngã ngất, nhưng nghe Phương Đường nói như vậy liền nhẹ nhàng thở ra: “Vậy cậu mau làm đi, cậu thật sự là tổ tông của anh mà.”
Phương Đường cười hì hì cúp máy rồi mở weibo ra nhìn thử, sự tình vẫn còn đang rất náo nhiệt, các bên truyền thông tranh nhau đưa tin, người hâm mộ thì rung chuyển xôn xao, antifan càng điên cuồng cười ha hả.
Nửa giờ sau Tề Hi Điềm nhắn tin cho cậu, đầu tiên là một cái icon mặt khóc chảy hai hàng lệ, sau đó là vô số dấu chấm than: “A a a a! ĐM!!! Trả lại sự trong sạch cho em!!! Anh rể nhất định ghét em rồi huhuhu T^T”
Phương Đường bắn lại cho cô một cái icon khinh bỉ: “Anh thấy rõ ràng là mày hí hửng lắm mà, truyền tin đồn với anh mày sướng lắm đúng không? Chẳng phải là mày đang hihihaha trong bụng còn gì?”
“Anh già cút đi.”
Tề Hi Điềm nhắn cho cậu một cái ảnh nhíu mày khinh thường, Phương Đường lập tức đáp lại một cái ảnh động liên hoàn tát.
Hai người hưng trí bừng bừng ngồi đấu icon moe moe, Hứa Ánh Dương ở một bên nhìn chỉ biết lắc đầu bó tay: “Có thể giải quyết mọi chuyện trước rồi chơi tiếp được không?”
“Nhóc con thối ấy không dám gặp anh, sợ anh không tha thứ cho nó.”
Hứa Ánh Dương xoa xoa đầu cậu: “Anh là kẻ không phân phải trái như vậy sao? Bảo em ấy giữa trưa qua đây cùng ăn cơm đi.”
Phương Đường chuyển nguyên văn lời của Hứa Ánh Dương cho Tề Hi Điềm, Tề Hi Điềm lại khóc òa: “Anh rể thật tốt, không hổ là nam thần của em!”
Phương Đường bĩu môi, nhắc nhở cô nàng: “Lên weibo phối hợp với anh mày chút đi, anh phải đăng bài làm rõ quan hệ của tụi mình.”
Cậu bấm vào trang cá nhân của Tề Hi Điềm xem lướt qua, cô gái đáng thương đã sắp bị mắng chết, may mà tố chất tâm lý của cô em nhà mình không phải dạng vừa đâu.
“Ok ok, để em đăng cho!” Tề Hi Điềm cực kỳ hưng phấn: “Nhiều năm rồi rốt cuộc có thể được một lần tỏa sáng!”
“Tùy mày đó.” Dù sao cậu cũng không muốn vì loại chuyện không biết nên khóc hay cười này mà phải đăng bài giải thích, thật phí tâm tư quá mà.
Tề Hi Điềm xoa tay, trước kia cô không có suy nghĩ dựa hơi Phương Đường để nổi tiếng nên mới không công khai tin Phương Đường là anh họ mình, nhưng hôm nay quan hệ của cô và Phương Đường không thể giấu được nữa, vậy thì đương nhiên phải biểu diễn thật hoành tráng. Sáng nay lên nhìn thấy weibo của mình bị mắng nhiếc cực kỳ kinh khủng mà mà chẳng thể cãi lại, cô đã sắp nghẹn chết rồi.
Năm phút đồng hồ sau, Tề Hi Điềm đăng bài đầu tiên.
“Tui đi dạo phố, ăn cơm, xem phim với anh họ thôi mà sao các bạn nam thanh nữ tú náo loạn chuyện gì vậy ╮(╯▽╰)╭”
Ảnh kèm theo là một tấm hình hai anh em khi còn bé đang ngồi trên ngựa gỗ ở nhà trẻ, cũng không biết Tề Hi Điềm đào từ ngóc ngách nào ra nữa.
Lại năm phút đồng hồ sau, cô đăng bài thứ hai.
“Cứ bảo tui muốn nổi tiếng nên phát điên à, nếu thật sự muốn nổi thì tui sớm đã nhờ anh họ giúp đỡ rồi, còn để chờ tới bây giờ mới dựa hơi ảnh sao? [ →_→]”
Năm phút đồng hồ tiếp theo, cô đăng bài thứ ba.
“Vì là em họ của anh tui nên không thể là fan của anh Dương? Logic ở đâu ra vậy? Anh Dương là anh rể tui đó! o(╯□╰)o”
Phương Đường không nói gì chỉ bóp trán, nhắn tin nhắc nhở cô đừng nói lung tung, Tề Hi Điềm lập tức trả lời: “Anh yên tâm, em có chừng mực mà.”
Sau đó, cô lại đăng bài thứ tư.
“Vì sao không thể gọi anh rể? Tui chính là fan não tàn của cp Kẹo Cứng mà, tui thích gọi như vầy lắm, hị hị hị ~”
Liền ngay sau đó, cô nàng đăng bài cuối cùng.
“Tui đi ra ngoài đây, tui đi tìm anh họ với anh rể ăn cơm, các bạn cứ hâm mộ ghen tị đi nhoa, hì hì ~”
Phương Đường lắc đầu: “Giọng điệu này thật sự là ngứa đòn, em đọc mà còn muốn đập cho nó một trận nữa là người khác.”
Hứa Ánh Dương cười thành tiếng, dáng vẻ vênh váo của hai anh em nhà này thật sự là y hệt nhau.
Ầm ĩ đến vậy nhưng sự kiện này coi như cũng đã được giải quyết, sóng gió dĩ nhiên sẽ không bình ổn nhanh như thế, kế tiếp sẽ là trận đại chiến của fan và đám anti, nhưng những chuyện này cũng không quá ảnh hưởng đến cậu. Phương Đường nhìn fan của cp Kẹo Cứng bắt đầu khóc lóc kêu trời gọi đất từ tối hôm qua giờ đây đã sống lại, rất hài lòng gật đầu rồi tắt weibo đi.
Lúc Tề Hi Điềm đến, Hứa Ánh Dương đã làm xong bốn món mặn một món canh, tất cả đều là đồ ăn đậm hương vị gia đình, nguyên liệu nấu nướng là dì giúp việc mua lúc sáng nên còn rất tươi ngon, từng món ăn qua bàn tay chế biến của anh đều có hương vị vô cùng kích thích vị giác.
Vẻ mặt Tề Hi Điềm tràn đầy sự sùng bái: “Anh rể giỏi quá đi hà!”
Phương Đường trừng cô nàng: “Có giỏi thế nào cũng là anh rể mày thôi.”
Tề Hi Điềm liếc cậu: “Biết rồi biết rồi, sẽ không giành với anh, bị mắng một lần là đủ lắm rồi, em không muốn lần tới lại bị người ta ân cần thăm hỏi cha mẹ nữa đâu.”
Mạng internet chung quy sẽ có vô số kẻ mất lý trí bình luận những câu mạt sát vô cùng nặng nề, Phương Đường và Hứa Ánh Dương thấy nhiều sớm đã quen, Tề Hi Điềm thực ra cũng không quá để bụng, chỉ là không chai mặt như bọn họ mà thôi.
Hứa Ánh Dương xúc cơm cho cả ba, Tề Hi Điềm ăn liên miệng không thể ngừng, vùa ăn vừa hỏi thăm chuyện yêu đương thuở xa xưa của bọn họ, Phương Đường nhăn mũi: “Mày hỏi nhiều như vậy làm gì?”
“Không thể kể ra nhưng em có thể dùng clone viết fanfic cho Kẹo Cứng mà!”
“……”
Hứa Ánh Dương ngược lại rất rộng lượng, nói nói cười cười kể lại chuyện năm đó, Phương Đường nghe liền nhịn không được cười ngây ngô, sau khi cơn mưa nặng hạt bị xua đi, hồi ức dư lại chỉ còn là mật ngọt.
Tề Hi Điềm nghe đến hăng say, thình lình hỏi một câu: “Vậy vì sao hai anh lại tách ra nhiều năm như vậy ạ?”
Hứa Ánh Dương và Phương Đường xấu hổ liếc nhau, thật sự không có mặt mũi đề nhắc lại.
Phương Đường thò tay gõ đầu Tề Hi Điềm: “Mày còn không biết thẹn, đều tại mày hại anh đấy, ai bảo mày bắt anh giả làm bạn trai giúp mày đuổi đám vệ tinh đi. Kết quả bị anh rể mày thấy được, thiếu chút nữa anh mày mất sạch tình duyên rồi đó.”
“Không phải chứ, chỉ vì vậy mà chia tay chẳng phải quá quá ngây thơ rồi không?” Nói là nói như vậy, Tề Hi Điềm vẫn hơi chột dạ, thật sự nếu là vì cô thì tội lỗi của cô chắc phải to như núi Thái Sơn mất.
Hứa Ánh Dương cười khẽ: “Trêu em đó, tuy rằng có chút liên quan tới em nhưng em không phải là nguyên nhân chính, nói đến cùng thì đều là lỗi của anh, chuyện năm đó anh xử lý không tốt mới xảy ra nhiều hiểu lầm như vậy.”
“Thế thì tại sao ạ? Hai anh mau kể đi.”
“Từ chối!” Phương Đường không hề nhân nhượng cô em gái lắm chuyện này: “Muốn viết fanfic thì tự mày tưởng tượng ra đi! Kể hết cho mày thì khác gì là viết phóng sự? Anh còn phải để dành về sau viết hồi ký đấy gái ạ!”
“Với cái giọng văn xàm xàm lủng củng của anh mà đòi viết hồi ký á? Ai mà thèm đọc chứ?”
Hứa Ánh Dương gắp đồ ăn cho Phương Đường, cười cười nhìn bọn họ đấu võ mồm.
“Anh mày thích là được, anh mà xuất bản sách trắng cũng sẽ có người chấp nhận bỏ tiền ra mua, mày cứ ở đó mà ghen tị đi!”
“Hứ, anh già không biết xấu hổ!”
Triền miên cả một đêm, khi tỉnh lại đã là nửa buổi sáng ngày hôm sau, di động của Phương Đường chưa sạc nên vẫn tắt máy như trước, Hứa Ánh Dương vừa thấy người đại diện của cậu gọi nhỡ mấy cuộc vào số của mình chỉ đành bất đắc dĩ nhắc nhở cậu: “Em nhanh chóng gọi lại cho người đại diện đi kìa, chuyện ngày hôm qua nhất định anh ta đã phiền chết rồi mà lại còn không liên hệ được với em nữa.”
Hai mắt Phương Đường còn mơ màng lung tung gật đầu, cầm điện thoại cắm sạc vào, một lần nữa khởi động máy, quả nhiên có vô số tin nhắn weixin gửi tới, tất cả đều là từ người đại diện của cậu hỏi sao không gọi được, hỏi cậu đang chết ở xó nào rồi.
Rất nhanh đã có một cuộc điện thoại mới gọi tới, Phương Đường tùy tay ấn nghe: “Anh Đặng tìm em hả?”
“Cậu còn không biết thẹn mà hỏi vậy à? Cậu đã biến mất cả một đêm! Cả một đêm lận đấy! Rốt cuộc là đi đâu hả?”
“Em ở trong nhà thôi, di động hết pin mà em quên sạc.” Phương Đường trả lời rất vô tội.
Người đại diện của cậu tức giận đến nỗi gần như muốn nuốt luôn tiểu tổ tông nhà mình vào bụng: “Cậu lập tức giải thích cho anh đám ảnh chụp kia là sao được không? Cô gái kia chui từ đâu ra?”
“Cái gì mà ‘cô gái kia’ chứ, nó là em họ của em đó, thôi thôi, việc này không nhọc anh phí tâm, tự em đăng weibo đính chính là được rồi.”
Người đại diện ngã ngất, nhưng nghe Phương Đường nói như vậy liền nhẹ nhàng thở ra: “Vậy cậu mau làm đi, cậu thật sự là tổ tông của anh mà.”
Phương Đường cười hì hì cúp máy rồi mở weibo ra nhìn thử, sự tình vẫn còn đang rất náo nhiệt, các bên truyền thông tranh nhau đưa tin, người hâm mộ thì rung chuyển xôn xao, antifan càng điên cuồng cười ha hả.
Nửa giờ sau Tề Hi Điềm nhắn tin cho cậu, đầu tiên là một cái icon mặt khóc chảy hai hàng lệ, sau đó là vô số dấu chấm than: “A a a a! ĐM!!! Trả lại sự trong sạch cho em!!! Anh rể nhất định ghét em rồi huhuhu T^T”
Phương Đường bắn lại cho cô một cái icon khinh bỉ: “Anh thấy rõ ràng là mày hí hửng lắm mà, truyền tin đồn với anh mày sướng lắm đúng không? Chẳng phải là mày đang hihihaha trong bụng còn gì?”
“Anh già cút đi.”
Tề Hi Điềm nhắn cho cậu một cái ảnh nhíu mày khinh thường, Phương Đường lập tức đáp lại một cái ảnh động liên hoàn tát.
Hai người hưng trí bừng bừng ngồi đấu icon moe moe, Hứa Ánh Dương ở một bên nhìn chỉ biết lắc đầu bó tay: “Có thể giải quyết mọi chuyện trước rồi chơi tiếp được không?”
“Nhóc con thối ấy không dám gặp anh, sợ anh không tha thứ cho nó.”
Hứa Ánh Dương xoa xoa đầu cậu: “Anh là kẻ không phân phải trái như vậy sao? Bảo em ấy giữa trưa qua đây cùng ăn cơm đi.”
Phương Đường chuyển nguyên văn lời của Hứa Ánh Dương cho Tề Hi Điềm, Tề Hi Điềm lại khóc òa: “Anh rể thật tốt, không hổ là nam thần của em!”
Phương Đường bĩu môi, nhắc nhở cô nàng: “Lên weibo phối hợp với anh mày chút đi, anh phải đăng bài làm rõ quan hệ của tụi mình.”
Cậu bấm vào trang cá nhân của Tề Hi Điềm xem lướt qua, cô gái đáng thương đã sắp bị mắng chết, may mà tố chất tâm lý của cô em nhà mình không phải dạng vừa đâu.
“Ok ok, để em đăng cho!” Tề Hi Điềm cực kỳ hưng phấn: “Nhiều năm rồi rốt cuộc có thể được một lần tỏa sáng!”
“Tùy mày đó.” Dù sao cậu cũng không muốn vì loại chuyện không biết nên khóc hay cười này mà phải đăng bài giải thích, thật phí tâm tư quá mà.
Tề Hi Điềm xoa tay, trước kia cô không có suy nghĩ dựa hơi Phương Đường để nổi tiếng nên mới không công khai tin Phương Đường là anh họ mình, nhưng hôm nay quan hệ của cô và Phương Đường không thể giấu được nữa, vậy thì đương nhiên phải biểu diễn thật hoành tráng. Sáng nay lên nhìn thấy weibo của mình bị mắng nhiếc cực kỳ kinh khủng mà mà chẳng thể cãi lại, cô đã sắp nghẹn chết rồi.
Năm phút đồng hồ sau, Tề Hi Điềm đăng bài đầu tiên.
“Tui đi dạo phố, ăn cơm, xem phim với anh họ thôi mà sao các bạn nam thanh nữ tú náo loạn chuyện gì vậy ╮(╯▽╰)╭”
Ảnh kèm theo là một tấm hình hai anh em khi còn bé đang ngồi trên ngựa gỗ ở nhà trẻ, cũng không biết Tề Hi Điềm đào từ ngóc ngách nào ra nữa.
Lại năm phút đồng hồ sau, cô đăng bài thứ hai.
“Cứ bảo tui muốn nổi tiếng nên phát điên à, nếu thật sự muốn nổi thì tui sớm đã nhờ anh họ giúp đỡ rồi, còn để chờ tới bây giờ mới dựa hơi ảnh sao? [ →_→]”
Năm phút đồng hồ tiếp theo, cô đăng bài thứ ba.
“Vì là em họ của anh tui nên không thể là fan của anh Dương? Logic ở đâu ra vậy? Anh Dương là anh rể tui đó! o(╯□╰)o”
Phương Đường không nói gì chỉ bóp trán, nhắn tin nhắc nhở cô đừng nói lung tung, Tề Hi Điềm lập tức trả lời: “Anh yên tâm, em có chừng mực mà.”
Sau đó, cô lại đăng bài thứ tư.
“Vì sao không thể gọi anh rể? Tui chính là fan não tàn của cp Kẹo Cứng mà, tui thích gọi như vầy lắm, hị hị hị ~”
Liền ngay sau đó, cô nàng đăng bài cuối cùng.
“Tui đi ra ngoài đây, tui đi tìm anh họ với anh rể ăn cơm, các bạn cứ hâm mộ ghen tị đi nhoa, hì hì ~”
Phương Đường lắc đầu: “Giọng điệu này thật sự là ngứa đòn, em đọc mà còn muốn đập cho nó một trận nữa là người khác.”
Hứa Ánh Dương cười thành tiếng, dáng vẻ vênh váo của hai anh em nhà này thật sự là y hệt nhau.
Ầm ĩ đến vậy nhưng sự kiện này coi như cũng đã được giải quyết, sóng gió dĩ nhiên sẽ không bình ổn nhanh như thế, kế tiếp sẽ là trận đại chiến của fan và đám anti, nhưng những chuyện này cũng không quá ảnh hưởng đến cậu. Phương Đường nhìn fan của cp Kẹo Cứng bắt đầu khóc lóc kêu trời gọi đất từ tối hôm qua giờ đây đã sống lại, rất hài lòng gật đầu rồi tắt weibo đi.
Lúc Tề Hi Điềm đến, Hứa Ánh Dương đã làm xong bốn món mặn một món canh, tất cả đều là đồ ăn đậm hương vị gia đình, nguyên liệu nấu nướng là dì giúp việc mua lúc sáng nên còn rất tươi ngon, từng món ăn qua bàn tay chế biến của anh đều có hương vị vô cùng kích thích vị giác.
Vẻ mặt Tề Hi Điềm tràn đầy sự sùng bái: “Anh rể giỏi quá đi hà!”
Phương Đường trừng cô nàng: “Có giỏi thế nào cũng là anh rể mày thôi.”
Tề Hi Điềm liếc cậu: “Biết rồi biết rồi, sẽ không giành với anh, bị mắng một lần là đủ lắm rồi, em không muốn lần tới lại bị người ta ân cần thăm hỏi cha mẹ nữa đâu.”
Mạng internet chung quy sẽ có vô số kẻ mất lý trí bình luận những câu mạt sát vô cùng nặng nề, Phương Đường và Hứa Ánh Dương thấy nhiều sớm đã quen, Tề Hi Điềm thực ra cũng không quá để bụng, chỉ là không chai mặt như bọn họ mà thôi.
Hứa Ánh Dương xúc cơm cho cả ba, Tề Hi Điềm ăn liên miệng không thể ngừng, vùa ăn vừa hỏi thăm chuyện yêu đương thuở xa xưa của bọn họ, Phương Đường nhăn mũi: “Mày hỏi nhiều như vậy làm gì?”
“Không thể kể ra nhưng em có thể dùng clone viết fanfic cho Kẹo Cứng mà!”
“……”
Hứa Ánh Dương ngược lại rất rộng lượng, nói nói cười cười kể lại chuyện năm đó, Phương Đường nghe liền nhịn không được cười ngây ngô, sau khi cơn mưa nặng hạt bị xua đi, hồi ức dư lại chỉ còn là mật ngọt.
Tề Hi Điềm nghe đến hăng say, thình lình hỏi một câu: “Vậy vì sao hai anh lại tách ra nhiều năm như vậy ạ?”
Hứa Ánh Dương và Phương Đường xấu hổ liếc nhau, thật sự không có mặt mũi đề nhắc lại.
Phương Đường thò tay gõ đầu Tề Hi Điềm: “Mày còn không biết thẹn, đều tại mày hại anh đấy, ai bảo mày bắt anh giả làm bạn trai giúp mày đuổi đám vệ tinh đi. Kết quả bị anh rể mày thấy được, thiếu chút nữa anh mày mất sạch tình duyên rồi đó.”
“Không phải chứ, chỉ vì vậy mà chia tay chẳng phải quá quá ngây thơ rồi không?” Nói là nói như vậy, Tề Hi Điềm vẫn hơi chột dạ, thật sự nếu là vì cô thì tội lỗi của cô chắc phải to như núi Thái Sơn mất.
Hứa Ánh Dương cười khẽ: “Trêu em đó, tuy rằng có chút liên quan tới em nhưng em không phải là nguyên nhân chính, nói đến cùng thì đều là lỗi của anh, chuyện năm đó anh xử lý không tốt mới xảy ra nhiều hiểu lầm như vậy.”
“Thế thì tại sao ạ? Hai anh mau kể đi.”
“Từ chối!” Phương Đường không hề nhân nhượng cô em gái lắm chuyện này: “Muốn viết fanfic thì tự mày tưởng tượng ra đi! Kể hết cho mày thì khác gì là viết phóng sự? Anh còn phải để dành về sau viết hồi ký đấy gái ạ!”
“Với cái giọng văn xàm xàm lủng củng của anh mà đòi viết hồi ký á? Ai mà thèm đọc chứ?”
Hứa Ánh Dương gắp đồ ăn cho Phương Đường, cười cười nhìn bọn họ đấu võ mồm.
“Anh mày thích là được, anh mà xuất bản sách trắng cũng sẽ có người chấp nhận bỏ tiền ra mua, mày cứ ở đó mà ghen tị đi!”
“Hứ, anh già không biết xấu hổ!”