Lúc này ở doanh trại của Lý Khắc Minh, ánh đèn trong phòng hắn vẫn sáng. Lần này đích thân ra trận, hắn cũng không phải là lần đầu. Tuy hắn ra trận, trận nào cũng bách chiến bách thắng nhưng cũng không vì thế mà chủ quan với địch.
Lý Khắc Minh bàn xong chiến lược, sẵn sàng cho ngày mai ra trận mới an tâm bước ra ngoài cửa hóng gió.
Hắn bước ra ngoài nhìn trăng sáng vời vợi liền nhớ về hình ảnh người con gái nào đó. Là người đầu tiên khiến hắn mềm lòng, là người đầu tiên bắt Thái tử như hắn giặt quần áo.
Chợt nhớ về cảnh hắn và nàng giặt quần áo hôm qua, khóe miệng Lý Khắc Minh có vài phần nhếch lên:
- Ngươi làm cái gì vậy! Ướt hết quần áo ta rồi!!
Nhìn khuôn mặt ướt nhẹp kia tức giận, Lý Khắc Minh cười vui vẻ tay vẫn để ở chậu nước:
- Nàng có muốn nữa không? Lại đây! Nước mát lắm đó!
Tạ Uyển Nhã bị hắt nước dĩ nhiên không chịu để yên, chạy đến chỗ một chậu nước khác, cười đắc thắng:
- Ta cũng có nước để xem ai hơn ai!
Thế là hai người nọ như hai đứa trẻ, hồn nhiên té nước nhau. Lý Khắc Minh cũng ướt, Uyển Nhã cũng ướt. Hai mắt cười chăm chú nhìn theo hành động của đối phương. Trong chậu hắn hết nước bèn đi đến chỗ nàng có ý đồ. Tạ Uyển Nhã đoán được cười “hì” một cái hất hết nước vào người nam nhân kia, dùng hết sức chạy thật nhanh để khỏi bị bắt. Lý Khắc Minh đương nhiên đoán được ý định của tiểu nha đầu kia, né sang một bên chạy theo nàng. Cỏ ở đây có nước vào nên rất trơn, Tạ Uyển Nhã chạy không để ý liền bị ngã nhoài về phía trước. Theo phản xạ, hắn đưa tay ra nắm lấy tay nàng, may sao vẫn còn kịp. Bây giờ cùng là ngã nhưng không ngã dưới đất mà lại ngã trong lòng hắn. Tạ Uyển Nhã vẫn cười, làm cho tinh thần hắn cũng vì thế mà tốt theo. Từ bé tới giờ, hắn chưa đùa nghịch với ai cả. Nàng chính là người duy nhất!
Đang trầm ngâm suy nghĩ, từ phía sau Phù công công đi đến giọng lễ phép:
- Thái tử điện hạ! Đêm khuya gió lạnh! Người mau đi nghỉ đi ạ!
- Ta không sao! Ngươi cứ về nghỉ đi! Ta đứng thêm một lúc rồi sẽ vào!
Phù công công muốn can cũng không được, hiểu rõ tính khí hắn nên cũng nghe theo, lui xuống. Lý Khắc Minh ngẩng đầy lên nhìn trăng, lòng lăn tăn gợn sóng. Lần đi này hắn không có ở trong cung không biết có ai ăn hiếp nàng không nữa! Thật là khiến hắn có cảm giác bất an. Sau này cưới nàng về rồi, nhất định mỗi lần đi đâu cũng sẽ kéo nàng đi đến cùng. Vì chỉ có bên hắn, hắn mới yên tâm rằng nàng đang an toàn.
Trăng đêm nay trong mắt nam nhân kia như thể đang in bóng bạch y nữ tử nào đó, làm cho hắn ngắm đến mê muội, ngắm mai khôn nguôi.
---
Mấy ngày hắn đi, cuộc sống của nàng vẫn diễn ra như thường lệ. Sau khi kết thúc lần phạt ở phòng giặt liền tiếp tục đến học lễ nghi cùng mấy vị tiểu thư kia. Chỉ có điều bây giờ nàng luôn là tâm điểm để bọn họ “vui chơi”. Nàng cũng không phải là nữ nhân yêu đuối, hiền lành tất nhiên sẽ đáp trả cho đủ! Cứ như vậy đã mười ngày nay, trong cung lúc nào cũng có sự đấu đá.
Dạo này, Bảo Nhi cùng tên vương gia kia rất hay gặp nhau. Hai người cũng đã thổ lộ rõ ràng, biết hết được tình cảm với nhau. Hắn nói sau khi Thái tử về sẽ lập tức xin cho Hoàng thượng ban hôn, cưới Bảo Nhi về làm vợ. Nhưng Bảo Nhi vì không muốn để Uyển Nhã lại một mình nên nói muốn ở lại hết kì tuyển tú nữ. Uyển Nhã cũng không muốn vì mình mà cản trở hạnh phúc của người khác, nghe Bảo Nhi nói thế một mực khuyên can, bảo nàng ta cứ về phủ còn mình có thể tự lo cho bản thân. Rốt cuộc sau mấy ngày, tâm ý Bảo Nhi cũng bị nàng làm cho thay đổi.
Vương Sỹ Anh cũng khá thân thiết với hoàng hậu, đã nói qua về việc này. Hoàng hậu cư nhiên đồng ý, nói rằng Bảo Nhi sẽ không cần đợi cho đến khi Thái tử về, cho Bảo Nhi xuất cung. Hoàng thượng cũng đã viết sẵn chiếu, chờ ngày Thái tử về liền lập tức ban hôn.
Vì thế nên trong cung này giờ chỉ có mình nàng thơ thẩn. Bảo Nhi sáng nay vừa xuất cung, cái tên đó... đi cùng với Thái tử nay cũng chưa về. Tóm lại nàng chả có ai để trò chuyện.
Đang đi đúng lúc bắt gặp đám Vương Kim Liên đang đi với nhau túm tụm nói chuyện gì đó. Bọn họ nhìn nàng cũng vài phần lép vế. Mấy hôm trước liên tiếp bị nàng đáp trả, giờ không còn mặt mũi nhìn mấy người khác nữa! May sao còn có Vương Kim Kiên.
Hiện tại, bọn họ không muốn kiếm chuyện nên cứ thế đi qua, chỉ lườm xéo nàng mấy cái. Tạ Uyển Nhã coi như không thấy gì, tiếp tục bước đi về phía trước.
Đang đi bỗng từ phía sau vọng đến tiếng ai như bà lão kêu lên. Ngay sau đó là tiếng quát tháo của mấy cô tiểu thư kia:
- Này! Bà không có mắt à? Đi để ý vào chứ! Cái tay dơ bẩn kia của bà động vào áo tôi rồi! Bẩn thỉu!
- Chỉ là a hoàn địa vị thấp kém mà ngay cả ứng xử trong cung cũng không biết! Vô tích sự!
Tạ Uyển Nhã quay ra thấy bà lão tầm hơn 70 đang ngã ra đất. Bọn người kia thì lại tiếp tục muốn cậy thế mà mắng mà chửi. Bất bình không chịu đuợc liền lên tiếng, vội chạy ra đỡ bà:
- Mấy người có đúng là tiểu thư nhà khuê các không? Đối xử với người già như thế nào cũng không biết còn nói mình thanh tao! Bà đã lớn tuổi rồi đi không biết nhìn còn ở đó mà giở cái giọng hống hách! Một lũ vô học!
Vương Kim Liên từ nãy giờ không biết đã bỏ đi từ lúc nào, chỉ còn lại vài cô nương kia. Bọn họ nhìn nàng, thấy có phần run sợ nhưng lại nghĩ bên mình nhiều người hơn, lập tức cãi lại:
- Người già cái gì mà người già? Đã là nô tì thì chỉ là thân làm trâu làm chó...
Chưa nói xong liền bị Uyển Nhã giáng một bạt tai vào má. Vị cô nương nọ không biết làm gì ôm má trợn tròn mắt lên, há hốc mồm:
- Ngươi....!
Tạ Uyển Nhã tát xong không một chút biến sắc dìu bà lão kia vào ghế ngồi. Để bà ngồi xuống chắc chắn mới quay ra giáo huấn những người kia:
- Thế nào là thân phận thấp hèn? Đã là người thì đều như nhau, đều cần được tôn trọng. Ngươi không nhìn thấy bà đã già rồi sao? Đụng phải làm bà ngã không đỡ dậy còn ra vẻ ta đây? Làm cái gì chứ? Ở đời đến cái ứng xử hàng ngày con không nắm rõ, ngươi lấy tư cách gì đòi làm Thái tử phi?
Mấy người kia thất thế, lại không biết nói gì liền im lặng nép phía sau vị cô nương kia. Người kia cũng không nói được gì, lườm Tạ Uyển Nhã rồi vứt lại vài câu:
- Coi như nể mặt ngươi là con Thái sử đại nhân,ta không tính toán!
Vừa nói xong đều lũ lượt bỏ đi. Tạ Uyển Nhã khẽ nhếch mép nhìn đám người nọ rồi trở lại bên ghế, ân cần hỏi bà:
- Bà ơi! Bà có đau ở đâu không?
Bà lão nhìn nàng, ánh mắt hiền từ khẽ lắc đầu:
- Già không sao! Bị như vậy quen rồi! Mà sao tiểu thư lại vì già mà cãi nhau với họ? Như vậy không tốt đâu!
Tạ Uyển Nhã nắm tay bà, khẽ nhìn lên mặt bà cười:
- Bà! Là họ sai, con chỉ là nói cái đúng cho họ sửa! Hống hách như vậy thì có lợi gì cơ chứ! Coi như con thay mặt họ xin lỗi bà nha! Bà đừng để ý.
Bà lão phúc hậu kia ánh mắt có vài phần ngạc nhiên. Giữa hậu cung gian thâm hiểm ác này lại có người con gái lương thiện vậy sao?
- Bà ơi! Chân bà bị thương rồi! Hay để con dìu bà về phòng con, con bôi thuốc cho bà được không?- Tạ Uyển Nhã chăm chú nhìn vào vết sưng ở chân bà lão, trong lòng vẫn còn tức giận: Cái xã hội gì đây chứ? Cứ có quyền có tiền là có thể muốn làm gì thì làn sao?
- Thôi! Già không làm phiền cô nương nữa! Cô nương mau đi ăn đi, giờ ăn đến rồi! Trễ là không có cơm đâu!
- Con không sao! Trẻ như con nhịn một bữa có sao! Bà bám vào vai con, con dìu bà đi! - Vừa nói vừa đỡ bà dậy, dìu bà đi về phía Khanh Vân cung.
----
- Cô nương ở đây một mình sao? - Bà lão ngồi trên ghế, nhìn xung quanh căn phòng.
Tạ Uyển Nhã ngồi ở dưới tỉ mỉ thoa thuốc, lễ phép trả lời:
- Hồi trước còn có một cô nương nữa ở cùng con nhưng nay muội ấy xuất cung rồi!
- Nói chuyện nãy giờ xin hỏi cô nương là...?
Uyển Nhã vừa lúc thoa thuốc xong, ngẩng đầu lên nhìn bà tươi cười nói:
- Con là Tạ Uyển Nhã con gái của Tạ Quang Lục Thái sử đại nhân.
Sắc mặt của bà lão kia cũng có phần giống Bảo Nhi lúc đầu, ngơ ngác hỏi:
- Là con thái sử, sao cô... tiểu thư không lên Ninh Sương phòng ngủ? Ở đây có vẻ bất tiện mà!
Tạ Uyển Nhã cười, thư thái mang đồ dùng, thuốc thang cất vào chỗ cũ, bình thản trả lời:
- Con không muốn làm thái tử phi gì đó! Chuyển xuống cuối sẽ dễ dàng trốn thoát ngôi vị đó hơn!
- Tại sao tiểu thư lại không muốn làm thái tử phi? Chẳng phải nếu làm thái tử phi sẽ rất nhiều người nể sợ, sẽ có rất nhiều tiền và sẽ có mọi thứ. Tiểu thư không thấy mấy cô nương khác đều tranh giành nhau ngôi vị đó mà không được sao? - Lão bà đem tâm tư thắc mắc của mình ra hỏi thẳng. Từ xưa đến nay, đã vào cung thì có rất rất rất ít người nói không muốn làm thái tử phi.
- Con không muốn làm Thái tử phi đơn giản vì con cần một người chồng yêu thương con, chăm sóc cho con và gia đình. Bà thử nghĩ xem nếu con được chọn mà bị Thái tử ghẻ lạnh, không phải sẽ vô cùng cô đơn sao?
Bà lão nghe xong, ngẫm nghĩ rồi gật đầu tán thành. Tạ Uyển Nhã đi đến gần bên bà, ngồi xuống:
- Vì thế con chỉ cần một người chồng bình thường. Không cần phải giàu có, không cần có quyền lực. Chỉ cần người đó có thể yêu thương con suốt đời thì dù có là ăn mày đi chăng nữa, con cũng sẽ cùng đi ăn mày với chàng.
Câu nói của Tạ Uyển Nhã vô tình khiến bà lão kia không khỏi thán phục. Ở cái nơi thâm cung này, tìm đâu ra người như nàng đây? Không coi trọng giai cấp, không tham tiền của địa vị lại xinh đẹp tốt bụng, thông minh. Thật là một vị cô nương tốt!
- Bà ơi! Bà ngồi đây con đi đổ nước rồi sẽ về ngay! - Uyển Nhã từ từ bê chậu nước ra phía cửa, vọng lại nói với bà.
Bà lão cũng gật đầu, nhìn theo bóng nàng từ từ khuất sau cửa.
“ Vị cô nương này thực sự quá tốt! Gia đây rất ngưỡng mộ! Không được... không thể để lâu! Bắt nàng về làm cháu dâu thôi! “ - Tâm tư bà lão nảy lên từng hồi suy nghĩ. Đã bao lâu nay bà cất công tìm người con gái như vậy, vậy mà bây giờ ông trời lại đưa đến trước mặt bà! Không thể bỏ qua cơ hội này được!
- Thái hậu! Thái hậu! Người ở đâu? - Từ ngoài có vài vị thái giám cùng cung nữ hớt hải đi tìm.
- Ta ở đây!
Bà lão nọ vừa cất tiếng nói, ngay lập tức công công cùng vị cung nữ tiến vào, trên trán vẫn lầm tấm mồ hôi.
- Người... người đi đâu để nô tài tìm khắp nơi! Hoàng thượng đang rất lo lắng đấy ạ! - Tề công công cung kính, vừa thở hổn hển vừa bẩm báo.
- Thôi được rồi! Dìu ta hồi cung rồi nói! - Thái hậu phất tay, bám vào người nô tì bên cạnh.
Thế là cả ba người từ từ bước ra khỏi Khanh Vân cung, tiến về phía Long Nguyệt điện ( cung của Thái hậu).
Lúc này ở doanh trại của Lý Khắc Minh, ánh đèn trong phòng hắn vẫn sáng. Lần này đích thân ra trận, hắn cũng không phải là lần đầu. Tuy hắn ra trận, trận nào cũng bách chiến bách thắng nhưng cũng không vì thế mà chủ quan với địch.
Lý Khắc Minh bàn xong chiến lược, sẵn sàng cho ngày mai ra trận mới an tâm bước ra ngoài cửa hóng gió.
Hắn bước ra ngoài nhìn trăng sáng vời vợi liền nhớ về hình ảnh người con gái nào đó. Là người đầu tiên khiến hắn mềm lòng, là người đầu tiên bắt Thái tử như hắn giặt quần áo.
Chợt nhớ về cảnh hắn và nàng giặt quần áo hôm qua, khóe miệng Lý Khắc Minh có vài phần nhếch lên:
- Ngươi làm cái gì vậy! Ướt hết quần áo ta rồi!!
Nhìn khuôn mặt ướt nhẹp kia tức giận, Lý Khắc Minh cười vui vẻ tay vẫn để ở chậu nước:
- Nàng có muốn nữa không? Lại đây! Nước mát lắm đó!
Tạ Uyển Nhã bị hắt nước dĩ nhiên không chịu để yên, chạy đến chỗ một chậu nước khác, cười đắc thắng:
- Ta cũng có nước để xem ai hơn ai!
Thế là hai người nọ như hai đứa trẻ, hồn nhiên té nước nhau. Lý Khắc Minh cũng ướt, Uyển Nhã cũng ướt. Hai mắt cười chăm chú nhìn theo hành động của đối phương. Trong chậu hắn hết nước bèn đi đến chỗ nàng có ý đồ. Tạ Uyển Nhã đoán được cười “hì” một cái hất hết nước vào người nam nhân kia, dùng hết sức chạy thật nhanh để khỏi bị bắt. Lý Khắc Minh đương nhiên đoán được ý định của tiểu nha đầu kia, né sang một bên chạy theo nàng. Cỏ ở đây có nước vào nên rất trơn, Tạ Uyển Nhã chạy không để ý liền bị ngã nhoài về phía trước. Theo phản xạ, hắn đưa tay ra nắm lấy tay nàng, may sao vẫn còn kịp. Bây giờ cùng là ngã nhưng không ngã dưới đất mà lại ngã trong lòng hắn. Tạ Uyển Nhã vẫn cười, làm cho tinh thần hắn cũng vì thế mà tốt theo. Từ bé tới giờ, hắn chưa đùa nghịch với ai cả. Nàng chính là người duy nhất!
Đang trầm ngâm suy nghĩ, từ phía sau Phù công công đi đến giọng lễ phép:
- Thái tử điện hạ! Đêm khuya gió lạnh! Người mau đi nghỉ đi ạ!
- Ta không sao! Ngươi cứ về nghỉ đi! Ta đứng thêm một lúc rồi sẽ vào!
Phù công công muốn can cũng không được, hiểu rõ tính khí hắn nên cũng nghe theo, lui xuống. Lý Khắc Minh ngẩng đầy lên nhìn trăng, lòng lăn tăn gợn sóng. Lần đi này hắn không có ở trong cung không biết có ai ăn hiếp nàng không nữa! Thật là khiến hắn có cảm giác bất an. Sau này cưới nàng về rồi, nhất định mỗi lần đi đâu cũng sẽ kéo nàng đi đến cùng. Vì chỉ có bên hắn, hắn mới yên tâm rằng nàng đang an toàn.
Trăng đêm nay trong mắt nam nhân kia như thể đang in bóng bạch y nữ tử nào đó, làm cho hắn ngắm đến mê muội, ngắm mai khôn nguôi.
---
Mấy ngày hắn đi, cuộc sống của nàng vẫn diễn ra như thường lệ. Sau khi kết thúc lần phạt ở phòng giặt liền tiếp tục đến học lễ nghi cùng mấy vị tiểu thư kia. Chỉ có điều bây giờ nàng luôn là tâm điểm để bọn họ “vui chơi”. Nàng cũng không phải là nữ nhân yêu đuối, hiền lành tất nhiên sẽ đáp trả cho đủ! Cứ như vậy đã mười ngày nay, trong cung lúc nào cũng có sự đấu đá.
Dạo này, Bảo Nhi cùng tên vương gia kia rất hay gặp nhau. Hai người cũng đã thổ lộ rõ ràng, biết hết được tình cảm với nhau. Hắn nói sau khi Thái tử về sẽ lập tức xin cho Hoàng thượng ban hôn, cưới Bảo Nhi về làm vợ. Nhưng Bảo Nhi vì không muốn để Uyển Nhã lại một mình nên nói muốn ở lại hết kì tuyển tú nữ. Uyển Nhã cũng không muốn vì mình mà cản trở hạnh phúc của người khác, nghe Bảo Nhi nói thế một mực khuyên can, bảo nàng ta cứ về phủ còn mình có thể tự lo cho bản thân. Rốt cuộc sau mấy ngày, tâm ý Bảo Nhi cũng bị nàng làm cho thay đổi.
Vương Sỹ Anh cũng khá thân thiết với hoàng hậu, đã nói qua về việc này. Hoàng hậu cư nhiên đồng ý, nói rằng Bảo Nhi sẽ không cần đợi cho đến khi Thái tử về, cho Bảo Nhi xuất cung. Hoàng thượng cũng đã viết sẵn chiếu, chờ ngày Thái tử về liền lập tức ban hôn.
Vì thế nên trong cung này giờ chỉ có mình nàng thơ thẩn. Bảo Nhi sáng nay vừa xuất cung, cái tên đó... đi cùng với Thái tử nay cũng chưa về. Tóm lại nàng chả có ai để trò chuyện.
Đang đi đúng lúc bắt gặp đám Vương Kim Liên đang đi với nhau túm tụm nói chuyện gì đó. Bọn họ nhìn nàng cũng vài phần lép vế. Mấy hôm trước liên tiếp bị nàng đáp trả, giờ không còn mặt mũi nhìn mấy người khác nữa! May sao còn có Vương Kim Kiên.
Hiện tại, bọn họ không muốn kiếm chuyện nên cứ thế đi qua, chỉ lườm xéo nàng mấy cái. Tạ Uyển Nhã coi như không thấy gì, tiếp tục bước đi về phía trước.
Đang đi bỗng từ phía sau vọng đến tiếng ai như bà lão kêu lên. Ngay sau đó là tiếng quát tháo của mấy cô tiểu thư kia:
- Này! Bà không có mắt à? Đi để ý vào chứ! Cái tay dơ bẩn kia của bà động vào áo tôi rồi! Bẩn thỉu!
- Chỉ là a hoàn địa vị thấp kém mà ngay cả ứng xử trong cung cũng không biết! Vô tích sự!
Tạ Uyển Nhã quay ra thấy bà lão tầm hơn đang ngã ra đất. Bọn người kia thì lại tiếp tục muốn cậy thế mà mắng mà chửi. Bất bình không chịu đuợc liền lên tiếng, vội chạy ra đỡ bà:
- Mấy người có đúng là tiểu thư nhà khuê các không? Đối xử với người già như thế nào cũng không biết còn nói mình thanh tao! Bà đã lớn tuổi rồi đi không biết nhìn còn ở đó mà giở cái giọng hống hách! Một lũ vô học!
Vương Kim Liên từ nãy giờ không biết đã bỏ đi từ lúc nào, chỉ còn lại vài cô nương kia. Bọn họ nhìn nàng, thấy có phần run sợ nhưng lại nghĩ bên mình nhiều người hơn, lập tức cãi lại:
- Người già cái gì mà người già? Đã là nô tì thì chỉ là thân làm trâu làm chó...
Chưa nói xong liền bị Uyển Nhã giáng một bạt tai vào má. Vị cô nương nọ không biết làm gì ôm má trợn tròn mắt lên, há hốc mồm:
- Ngươi....!
Tạ Uyển Nhã tát xong không một chút biến sắc dìu bà lão kia vào ghế ngồi. Để bà ngồi xuống chắc chắn mới quay ra giáo huấn những người kia:
- Thế nào là thân phận thấp hèn? Đã là người thì đều như nhau, đều cần được tôn trọng. Ngươi không nhìn thấy bà đã già rồi sao? Đụng phải làm bà ngã không đỡ dậy còn ra vẻ ta đây? Làm cái gì chứ? Ở đời đến cái ứng xử hàng ngày con không nắm rõ, ngươi lấy tư cách gì đòi làm Thái tử phi?
Mấy người kia thất thế, lại không biết nói gì liền im lặng nép phía sau vị cô nương kia. Người kia cũng không nói được gì, lườm Tạ Uyển Nhã rồi vứt lại vài câu:
- Coi như nể mặt ngươi là con Thái sử đại nhân,ta không tính toán!
Vừa nói xong đều lũ lượt bỏ đi. Tạ Uyển Nhã khẽ nhếch mép nhìn đám người nọ rồi trở lại bên ghế, ân cần hỏi bà:
- Bà ơi! Bà có đau ở đâu không?
Bà lão nhìn nàng, ánh mắt hiền từ khẽ lắc đầu:
- Già không sao! Bị như vậy quen rồi! Mà sao tiểu thư lại vì già mà cãi nhau với họ? Như vậy không tốt đâu!
Tạ Uyển Nhã nắm tay bà, khẽ nhìn lên mặt bà cười:
- Bà! Là họ sai, con chỉ là nói cái đúng cho họ sửa! Hống hách như vậy thì có lợi gì cơ chứ! Coi như con thay mặt họ xin lỗi bà nha! Bà đừng để ý.
Bà lão phúc hậu kia ánh mắt có vài phần ngạc nhiên. Giữa hậu cung gian thâm hiểm ác này lại có người con gái lương thiện vậy sao?
- Bà ơi! Chân bà bị thương rồi! Hay để con dìu bà về phòng con, con bôi thuốc cho bà được không?- Tạ Uyển Nhã chăm chú nhìn vào vết sưng ở chân bà lão, trong lòng vẫn còn tức giận: Cái xã hội gì đây chứ? Cứ có quyền có tiền là có thể muốn làm gì thì làn sao?
- Thôi! Già không làm phiền cô nương nữa! Cô nương mau đi ăn đi, giờ ăn đến rồi! Trễ là không có cơm đâu!
- Con không sao! Trẻ như con nhịn một bữa có sao! Bà bám vào vai con, con dìu bà đi! - Vừa nói vừa đỡ bà dậy, dìu bà đi về phía Khanh Vân cung.
----
- Cô nương ở đây một mình sao? - Bà lão ngồi trên ghế, nhìn xung quanh căn phòng.
Tạ Uyển Nhã ngồi ở dưới tỉ mỉ thoa thuốc, lễ phép trả lời:
- Hồi trước còn có một cô nương nữa ở cùng con nhưng nay muội ấy xuất cung rồi!
- Nói chuyện nãy giờ xin hỏi cô nương là...?
Uyển Nhã vừa lúc thoa thuốc xong, ngẩng đầu lên nhìn bà tươi cười nói:
- Con là Tạ Uyển Nhã con gái của Tạ Quang Lục Thái sử đại nhân.
Sắc mặt của bà lão kia cũng có phần giống Bảo Nhi lúc đầu, ngơ ngác hỏi:
- Là con thái sử, sao cô... tiểu thư không lên Ninh Sương phòng ngủ? Ở đây có vẻ bất tiện mà!
Tạ Uyển Nhã cười, thư thái mang đồ dùng, thuốc thang cất vào chỗ cũ, bình thản trả lời:
- Con không muốn làm thái tử phi gì đó! Chuyển xuống cuối sẽ dễ dàng trốn thoát ngôi vị đó hơn!
- Tại sao tiểu thư lại không muốn làm thái tử phi? Chẳng phải nếu làm thái tử phi sẽ rất nhiều người nể sợ, sẽ có rất nhiều tiền và sẽ có mọi thứ. Tiểu thư không thấy mấy cô nương khác đều tranh giành nhau ngôi vị đó mà không được sao? - Lão bà đem tâm tư thắc mắc của mình ra hỏi thẳng. Từ xưa đến nay, đã vào cung thì có rất rất rất ít người nói không muốn làm thái tử phi.
- Con không muốn làm Thái tử phi đơn giản vì con cần một người chồng yêu thương con, chăm sóc cho con và gia đình. Bà thử nghĩ xem nếu con được chọn mà bị Thái tử ghẻ lạnh, không phải sẽ vô cùng cô đơn sao?
Bà lão nghe xong, ngẫm nghĩ rồi gật đầu tán thành. Tạ Uyển Nhã đi đến gần bên bà, ngồi xuống:
- Vì thế con chỉ cần một người chồng bình thường. Không cần phải giàu có, không cần có quyền lực. Chỉ cần người đó có thể yêu thương con suốt đời thì dù có là ăn mày đi chăng nữa, con cũng sẽ cùng đi ăn mày với chàng.
Câu nói của Tạ Uyển Nhã vô tình khiến bà lão kia không khỏi thán phục. Ở cái nơi thâm cung này, tìm đâu ra người như nàng đây? Không coi trọng giai cấp, không tham tiền của địa vị lại xinh đẹp tốt bụng, thông minh. Thật là một vị cô nương tốt!
- Bà ơi! Bà ngồi đây con đi đổ nước rồi sẽ về ngay! - Uyển Nhã từ từ bê chậu nước ra phía cửa, vọng lại nói với bà.
Bà lão cũng gật đầu, nhìn theo bóng nàng từ từ khuất sau cửa.
“ Vị cô nương này thực sự quá tốt! Gia đây rất ngưỡng mộ! Không được... không thể để lâu! Bắt nàng về làm cháu dâu thôi! “ - Tâm tư bà lão nảy lên từng hồi suy nghĩ. Đã bao lâu nay bà cất công tìm người con gái như vậy, vậy mà bây giờ ông trời lại đưa đến trước mặt bà! Không thể bỏ qua cơ hội này được!
- Thái hậu! Thái hậu! Người ở đâu? - Từ ngoài có vài vị thái giám cùng cung nữ hớt hải đi tìm.
- Ta ở đây!
Bà lão nọ vừa cất tiếng nói, ngay lập tức công công cùng vị cung nữ tiến vào, trên trán vẫn lầm tấm mồ hôi.
- Người... người đi đâu để nô tài tìm khắp nơi! Hoàng thượng đang rất lo lắng đấy ạ! - Tề công công cung kính, vừa thở hổn hển vừa bẩm báo.
- Thôi được rồi! Dìu ta hồi cung rồi nói! - Thái hậu phất tay, bám vào người nô tì bên cạnh.
Thế là cả ba người từ từ bước ra khỏi Khanh Vân cung, tiến về phía Long Nguyệt điện ( cung của Thái hậu).