Uyển Nhã cứng người nhìn Thái Hậu. Trong phút chốc hiểu rằng bà lão kia không phải người thường mà chính là Thái hậu! Biết rằng những vị cô nương kia nếu Thái hậu không tha ngay lập tức sẽ đầu lìa khỏi cổ, nàng lại không nỡ làm thế đành cấ tiếng xin thay:
- Bẩm Thái hậu! Mấy nàng ấy còn nhỏ tuổi.... chưa hiểu hết chuyện đời. Mong Thái Hậu đừng chấp vặt, mở lòng khoan dung tha thứ cho các nàng.
Tất cả những con mắt ở Ngự Hoa viên đều mở to nhìn Tạ Uyển Nhã. Thái Hậu mang nét khó hiểu, hỏi:
- Các nàng ta đối xử với con như vậy, sao con lại xin cho các nàng tránh tội?
Uyển Nhã cúi mặt cung kính, nhỏ nhẹ trả lời:
- Nếu con đối xử với các nàng như cách các nàng đối xử với con thì con chính là không khác các nàng ấy. Nhưng con thì không muốn giống như thế chút nào. Dù sao cũng chỉ là thói tự tiêu tự đại của tuổi mười tám... Mong Thái Hậu suy xét khoan dung cho họ.
Thái hậu nghe câu trả lời từ phía nàng, lòng càng hài lòng thêm về nàng, gật gù tán thành. Bà ra hiệu cho Tề công công truyền ý:
- Nể mặt Tạ tiểu thư Thái hậu tha cho các ngươi! Mau trở về cung, thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây.
Mấy cô nương kia tim vừa thoát khỏi lồng ngực hay tin được tha, vội vàng khấu đầu tạ ơn rồi nhanh chóng rời đi. Chỉ một lát sau, Ngự hoa viên chỉ còn lại Tề công công, Thái hậu cùng Tạ Uyển Nhã. Đến lúc này, nàng cơ bản vẫn mơ mơ hồ hồ về chuyện lúc nãy. Thái hậu đương nhiên hiểu cảm xúc của nàng, mở lời:
- Sao thế? Con biết ta là thái hậu nên không còn muốn trò chuyện với ta nữa sao?
Uyển Nhã giật mình, khẽ cúi xuống tạ lỗi:
- Tiểu nữ không dám! Sáng nay có phần mạo phạm, cúi xin thái hậu giáng tội.
Thái hậu cầm tay nàng, vui vẻ nói:
- Mạo phạm gì chứ? Con chính là giúp ta mà! Ta thực lòng rất quý con. Sau này cứ coi ta như bà lão nha hoàn, cùng trò chuyện với ta được không?
Tạ Uyển Nhã cúi đầu, lễ phép:
- Sao có thể thưa Thái hậu? Người là một người cao quý, sao tiểu nữ lại coi như lão bà nha hoàn được ạ?
Thái hậu cười, càng nắm chặt tay Uyển Nhã:
- Sao lại không thể? Nếu vậy cứ thế đi nha! Giờ ta còn có việc phải về cung, sau này sẽ nói chuyện với con sau.
Tạ Uyển Nhã vẫn chỉ cúi đầu, hành lễ. Mãi khi Thái hậu đi rồi mới dám ngẩng đầu lên. Nàng ngồi phịch xuống bên hồ, khẽ thở dài. Cứ tưởng rằng đã tránh xa được hoàng thất, ai dè lại được Thái hậu để ý. Như vậy càng bất lợi cho con đường về nhà của nàng rồi. Nhưng... lúc nãy nàng nói nang đã thích một người, có lẽ nào Thái hậu vì quý nàng mà sẽ giúp nàng tránh ngôi Thái tử phi không?
Nghĩ tới đây, tâm trạng Uyển Nhã bỗng sung sướng hẳn. Nghĩ rồi, sau khi về nhà, sẽ bắt đầu cưa cẩm tên đó, bắt hắn về làm nô tì cho nàng! Nhưng trước tiên phải thoát được kiếp nạn thái tử phi đã.
Đang tính đi vào phòng thì cổ áo Uyển Nhã bị ai đó kéo lại,dùng lực đem nàng ôm vào lòng. Tạ Uyển Nhã ngửi thấy mùi hương quen thuộc biết là của ai. Nàng không một chút dãy dụa, tay vòng qua sau lưng hắn khẽ ôm ngang eo giọng nói nhẹ nhàng:
- Về rồi à? Đi lâu như vậy quên ta rồi đúng không?
Lý Khắc Minh tim có phàn rung lên. Nàng... đang ôm hắn và còn đang thể hiện tình cảm với hắn nữa. Biết nói sao cho hết cái cảm xúc mừng vui trong lòng hắn lúc này. Mấy chục ngày đi dẹp loạn kia đúng là có ích.
- Không! Ta chính là một giây cũng nhớ nàng! - Hắn tham lam vùi đầu vào chiếc cổ trắng ngần của nàng, hít lấy mùi hương thơm dịu từ cơ thể nhỏ bé kia.
Lòng Tạ Uyển Nhã cũng bồi hồi, tim nhảy lên từng nhịp từng nhịp nhanh hơn bình thường. Đầu óc nàng lúc này trống rỗng, tựa người vào vai nam nhân kia. Lý Khắc Minh ôm chán chê mới chịu bỏ nàng ra. Hắn yêu chiều véo má nàng, miệng mỉm cười:
- Tiểu Bảo bối, ta đi lần này có phải ở nhà rất nhớ ta không?
Uyển Nhã có chút ngại ngùng, lúc đầu định trả lời không. Nhưng khi nghĩ lại rằng chỉ còn một ngày được ở bên người nào đó lại theo trái tim khẽ gật đầu:
- Nhớ... nhớ nhiều lắm!
Lý Khắc Minh vô cùng vô cùng vô cùng cùng hài lòng với câu trả lời của nữ nhân kia. Vẻ mặt lạnh lùng hàng ngày của hắn biến mất thay vào đó là nụ cười vô cùng ấm áp.
- Nói vậy... nàng thừa nhận... yêu ta đúng không?
Tạ Uyển Nhã đỏ mặt, khẽ lùi ra vài bước lắp bắp:
- Ai.. ai yêu ngươi! Tên đầu heo xấu xí!
Lý Khắc Minh trong lòng rất muốn cười. Ai bảo cái nha đầu kia đáng yêu vậy chứ! Vừa mới gặp lại đã khiến hắn vui phát điên như vậy. Xong vẫn mang khuôn mặt khốn khổ, tổn thương:
- Có phải nàng chê ta xấu hơn Thái tử, nàng chê ta không phải Thái tử nên mới từ chối ta đúng không?
Uyển Nhã nhìn nam nhân kia, mặt càng đỏ hơn. Giọng tự nhiên bé lại bất thường:
- Ai... từ chối!? Ngươi... ngươi đã mở lời đâu... mà ta nhận!
Hắn nghe được hết cả thảy nhưng vẫn muốn trêu nàng, lại giả vờ:
- Nàng nói gì cơ? Ta không nghe rõ!
Nàng đỏ mặt, cố gượng lên, nhắm mắt nói to:
- Ai bảo ngươi không ngỏ lời! Ta làn sao đồng ý được?
Lý Khắc Minh vốn không nghĩ nha đầu này lại nhanh như vậy bị hắn thu phục nay thấy biểu hiện kia mặt mày lại càng hớn hở. Hắn từ từ đi đến gần nàng, hỏi:
- Nói như vậy... nếu ta ngỏ lời nàng nhất định sẽ đồng ý?
Mặt Uyển Nhã lúc này không thể đỏ hơn nữa, lấy hết dũng cảm nói ra:
- Đúng! Là ta đồng ý!
Nói xong định chạy một mạch về phòng cho đỡ ngại thì bị nam nhân kia đem khóa chặt trong lòng, nghe hắn thủ thỉ:
- Vậy nói cho nàng hay... Ngay từ lần gặp đầu tiên cho đến những lần gặp nàng... Ta đây đều rất si mê nàng. Và giờ là câu hỏi cho nàng: Nàng có đồng ý làm nương tử của Lý Khắc Minh này không?
Tạ Uyển Nhã tuy thẹn nhưng cũng cố gắng nói hết tâm tư: - Nhưng còn..... thi tuyển thái tử phi thì sao? Ta vẫn đang trong danh sách tú nữ.
Lý Khắc Minh vẫn ôm nữ nhân nhỏ bé kia trong lòng, giọng vui vẻ nói:
- Nàng chỉ cần nói có hoặc không là được!
Nàng đành đánh liều, nhắm mắt, giọng kiên quyết:
- CÓ..!
Hắn bây giờ cảm thấy may mắn hơn bao giờ hết. Vì nữ nhân kia đồng ý yêu hắn, đồng ý là nương tử của hắn.
Lý Khắc Minh từ từ xoay Uyển Nhã đối mặt với hắn. Do thân hình nàng vốn thấp bé hơn so với nữ nhân cùng tuổi, hắn lại cao to nên khi nói chuyện hắn luôn là người phải cúi đầu.
- Nàng nhớ nhé! Từ bây giờ nàng sẽ chỉ là của một mình Lý Khắc Minh ta! Mãi mãi sau này cũng thế!
Lời nói vừa dứt, hắn nhẹ nhàng thơm lên má nàng một cái làm nữ nhân kia đỏ mặt tía tai. Nàng chỉ dám gật đầu cười rồi tính chạy vào phòng. Chạy nửa đường lại quay lại, khẽ nhùn lên hôn lướt qua môi hắn ấn định:
- Chàng cũng chỉ là của ta! Là mình ta không phải của ai hết!
Nói xong ôm bộ mặt đỏ bừng chạy đi. Cái dáng chạy của nàng lạch bạch y như con gấu, không tài nào chạy nhanh được.
Lý Khắc Minh nhìn nữ nhân của mình, nụ cười vẫn không nguôi. Thế nhưng suy nghĩ lại một lần nữa làm hắn đau đầu: Nếu lỡ nàng biết hắn chính là tên Thái tử đó, nàng có còn chấp nhận hắn không? Nghĩ đến cảnh nàng lạnh nhạt với hắn cũng đủ làm tim hắn nhói từng hồi. Rốt cuộc hắn nên làm sao đây?
---
Sau cuộc gặp với Lý Khắc Minh, Tạ Uyển Nhã gần như vui vẻ hơn thường ngày. Nàng chạy thẳng một mạch đi tắm mà không trở lại phòng. Cảm giác tắm xong được gió thổi vào người làm con người ta khoan khoái đến lạ kỳ.
Vừa đi đến cửa Khanh Vân điện đã thấy có đám đông tụ tập. Chưa kịp hiểu ra vấn đề gì, Vương Kim Liên đã ở trước mặt nàng mắt ngắn lệ dài:
- Thủ phạm đây rồi! Tạ Uyển Nhã... sao cô lại hèn hạ như vậy chứ?
Tất cả con mắt dồn về phía nàng, nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ. Nàng vẫn đứng người không hiểu gì lát sai mới lên tiếng:
- Ngươi làm cái gì ở phòng ta? Khóc lóc cái gì cơ chứ? Ta đã đụng đến đồ đạc thân thể gì của ngươi đâu.
Vương Kim Liên vẫn hăng say “diễn xuất”, giả vờ khóc lóc:
- Nếu ngươi thích cái dây chuyền đó, có thể bảo ta ta sẽ cho ngươi! Đâu phải dở thủ đoạn đó!
- Ngươi đang nói cái gì vậy? Cái dây chuyền nào? - Uyển Nhã tính đi vào phòng xem sự việc gì đang xảy ra chuyện gì thì bất ngờ bị một nữ nhân áo hồng đẩy về phía sau. Mất đà, Uyển Nhã ngồi thụp xuống đất, ngẩng lên nhìn bọn người kia:
- Dơ bẩn. Nhà ngươi cũng không phải là nghèo khổ gì, sao lại phải đi ăn trộm ăn cắp?
- Ăn cắp cái gì chứ? Ngươi nói cái gì vậy?
Đúng lúc nữ tử kia định tiếp tục chửi mắng, Hoàng hậu cùng Trần quý phi đi bên Thái hậu đến. Thái hậu đương nhiên không thể Thái tử phi mà mình yêu quý bị thương. Bà vội vàng đến bên đỡ nàng dậy, ánh mắt thập phần tức giận nhìn mấy người kia:
- Mấy ngươi làm gì ở Khanh Vân cung? Làm gì mà xô đẩy khiến Tạ cô nương ngã? Việc gì mà nghiêm trọng phải sử dụng đến vũ lực sao?
Mấy nữ tử kia ban đầu không biết người đang nói là ai nhưng nhìn Hoàng hậu cùng Trần quý phi an phận thủ thường đứng sau, quần áo bà lại cao quý dường như đoán ra mọi chuyện. Nữ tử áo hồng lúc nãy giảm nhẹ giọng, tỏ bộ ngoan hiền nói:
- Bẩm Thái hậu, vị Tạ cô nương đây đã lấy trộm đồ của Vương tiểu thư. Thỉnh người nói xem nên xét xử nàng ta ra sao?
Ánh mắt Thái hậu không tin, quay hướng Tạ Uyển Nhã từ từ hỏi:
- Nhã Nhi, nói ai gia nghe! Con có phải bị vu oan không?
Uyển Nhã cảm nhận được rằng phần nào mình đang được nhận “ sự ân cần chăm sóc” của mấy vị cô nương kia. Lòng phát ra vài tia ghê tởm, nhìn Thái hậu cười lễ độ:
- Bẩm Thái hậu, người cứ để mấy vị cô nương đó nói xem tiểu nữ đã làm gì nên tội. - theo đó, nàng khẽ liếc mắt, cười dịu dàng nhìn bọn họ - Thưa mấy vị tiểu thư? Có thể nói ta phạm tội gì không?
- Hư..! Đến giờ còn giả bộ ngoan hiền! Tiểu thư Uyển Nhã đây chẳng phải đã lấy sợi dây chuyền của Vương tiểu thư sao? Dây chuyền cũng được tìm thấy trong phủ ngươi, ngươi còn gì chối cãi? - Nữ tử áo hồng đi đến gàn Uyển Nhã mặt đằng đằng sát khí.
- Vậy à! Qua chuyện này ta thấy mình thật sự ngu ngốc quá! - nàng khẽ lấy tay xoa đầu tỏ vẻ hối hận - Lấy món đồ quý giá như vậy sao phải để trong cung của mình để bị phát hiện chứ! Lại còn để chỗ thật dễ phát hiện nữa! Đầu óc ta thật có vấn đề mà!
Họng của mấy vị tiểu thư kia cũng nghẹn lại, đúng vậy! Nếu nàng lấy sao lại ngu dại mà để ở nơi bắt mắt như vậy chứ?
- Vậy... ý ngươi là sao? - Vương Kim Liên khẽ lên tiếng, sợ rằng âm mưu của mình sẽ bị vạch trần.
Vốn sợi dây này chính nàng sai a hoàn bỏ vào Khanh Vân cung với ý định hãm hại Tạ Uyển Nhã, từ đó phanh phui vụ nàng ta có nhân tình. Nếu như để lộ sợ đến cả tính mạng cũng không còn.
Uyển Nhã cười, từ từ gỡ cây trâm trên đầu của mình xuống, đặt vào đai eo của Vương Kim Liên. Sau đó lùi lại phía sau, mặt không chút hoảng loạn:
- Cái đó cũng giống như Vương tiểu thư đang ăn trộm trâm của ta. Chỉ tiếc là ở đây có người chứng kiến. Còn ta lại không!
Vương Kim Liên vội vàng, nhanh chóng lấy eo trả lại Uyển Nhã, mắt khẽ liếc vị cô nương áo hồng lúc nãy. Ngay lúc đó, giọng nói vị nữ tử lên tiếng:
- Ta đương nhiên cũng đã điều tra rồi! Ngay sau lúc nàng gặp Thái Hậu, nàng ở đâu với ai? Mất một lúc sau nàng mới đi tắm. Và chính lúc đó cũng là lúc Vương tiểu thư mất dây chuyền. Thấy có nô tì báo cáo rằng, nàng ở Ngự hoa viên ôm ấp với một nam nhân nhưng ta vẫn không tin. Vậy xin hỏi tiểu thư, nàng rốt cuộc ở đâu khi đó?
Câu nói của nữ tử này làm tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc bao gồm cả Thái hậu. Uyển Nhã cứng người không biết trả lời ra sao. Nếu nói ở cùng với ai sẽ liên lụy đến Lý Khắc Minh, mình và Tạ phủ cũng không được sống yên ổn. Nếu không nói thì tất nhiên mọi người sẽ hiểu rằng mình là đứa ăn trộm. Phải làm sao đây?
- Ta... ta...
Lời nói của Tạ Uyển Nhã chưa dứt, phía sau một thanh âm của nam tử chắc chắn vọng đến:
- Nàng ấy ở cùng ta!
Tức thì tất cả mọi người đều chuyển sự chú ý sang nam tử phía sau, đồng loạt theo dõi từng bước chân của nam nhân kia.
Chàng ta từ từ lại gần ôm eo Uyển Nhã mặc cho ánh mắt to tròn bất động của nàng cứ thế nhìn nàng. Lúc đi qua hắn còn nhìn thấy nụ cười trên môi Hoàng hậu, Thái hậu và cả sự tức tối ở mặt Trần quý phi.
- Ngươi làm gì ở đây? Mau đi đi! - Uyển Nhã nghiến răng, nói rất nhỏ chỉ đủ cho nàng và hắn nghe thấy.
Hắn nghe rất rõ nhưng vẫn làm ngơ, xoay ánh mắt sang nhìn mấy nữ tử kia đợi câu hỏi. Dường như mấy nữ nhân kia bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của hắn, một vẻ đẹp hết sức lạng lùng. Không ai bảo ai tất cả đều im như phỗng. Phải nửa ngày sau, nữ tử áo hồng mới lên tiếng:
- Hóa ra là nhân tình của Tạ tiểu thư! Cũng rất gan dạ!
Lời nói chưa dứt, Phù công công đi đến gần, thét:
- Vô lễ! Còn không mau tham kiến Thái tử gia!
Ba từ cuối câu của Phù công công làm mấy vị cô nương ở đây trong đó cả Tạ Uyển Nhã đều ngây ngất nhìn nam tử trước mắt, họng như có đá chèn không phát ra một thanh âm nào!
--------------------------------
Lề: mấy bạn đọc truyện đáng yêu ơi:* đọc truyện của mình xong dù thích hay không thích cũng cho mình xin ý kiến nha ^^ để có gì sai mình sẽ sửa. Bây giờ thi xong rồi nên mình sẽ cố gắng mỗi ngày ra một chương nha. Nếu lượt đọc tăng mình sẽ đầy số từ lên 3000 nhé:* giới thiệu để bạn bè cùng đọc nha:* yêu mấy bạn.
Uyển Nhã cứng người nhìn Thái Hậu. Trong phút chốc hiểu rằng bà lão kia không phải người thường mà chính là Thái hậu! Biết rằng những vị cô nương kia nếu Thái hậu không tha ngay lập tức sẽ đầu lìa khỏi cổ, nàng lại không nỡ làm thế đành cấ tiếng xin thay:
- Bẩm Thái hậu! Mấy nàng ấy còn nhỏ tuổi.... chưa hiểu hết chuyện đời. Mong Thái Hậu đừng chấp vặt, mở lòng khoan dung tha thứ cho các nàng.
Tất cả những con mắt ở Ngự Hoa viên đều mở to nhìn Tạ Uyển Nhã. Thái Hậu mang nét khó hiểu, hỏi:
- Các nàng ta đối xử với con như vậy, sao con lại xin cho các nàng tránh tội?
Uyển Nhã cúi mặt cung kính, nhỏ nhẹ trả lời:
- Nếu con đối xử với các nàng như cách các nàng đối xử với con thì con chính là không khác các nàng ấy. Nhưng con thì không muốn giống như thế chút nào. Dù sao cũng chỉ là thói tự tiêu tự đại của tuổi mười tám... Mong Thái Hậu suy xét khoan dung cho họ.
Thái hậu nghe câu trả lời từ phía nàng, lòng càng hài lòng thêm về nàng, gật gù tán thành. Bà ra hiệu cho Tề công công truyền ý:
- Nể mặt Tạ tiểu thư Thái hậu tha cho các ngươi! Mau trở về cung, thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây.
Mấy cô nương kia tim vừa thoát khỏi lồng ngực hay tin được tha, vội vàng khấu đầu tạ ơn rồi nhanh chóng rời đi. Chỉ một lát sau, Ngự hoa viên chỉ còn lại Tề công công, Thái hậu cùng Tạ Uyển Nhã. Đến lúc này, nàng cơ bản vẫn mơ mơ hồ hồ về chuyện lúc nãy. Thái hậu đương nhiên hiểu cảm xúc của nàng, mở lời:
- Sao thế? Con biết ta là thái hậu nên không còn muốn trò chuyện với ta nữa sao?
Uyển Nhã giật mình, khẽ cúi xuống tạ lỗi:
- Tiểu nữ không dám! Sáng nay có phần mạo phạm, cúi xin thái hậu giáng tội.
Thái hậu cầm tay nàng, vui vẻ nói:
- Mạo phạm gì chứ? Con chính là giúp ta mà! Ta thực lòng rất quý con. Sau này cứ coi ta như bà lão nha hoàn, cùng trò chuyện với ta được không?
Tạ Uyển Nhã cúi đầu, lễ phép:
- Sao có thể thưa Thái hậu? Người là một người cao quý, sao tiểu nữ lại coi như lão bà nha hoàn được ạ?
Thái hậu cười, càng nắm chặt tay Uyển Nhã:
- Sao lại không thể? Nếu vậy cứ thế đi nha! Giờ ta còn có việc phải về cung, sau này sẽ nói chuyện với con sau.
Tạ Uyển Nhã vẫn chỉ cúi đầu, hành lễ. Mãi khi Thái hậu đi rồi mới dám ngẩng đầu lên. Nàng ngồi phịch xuống bên hồ, khẽ thở dài. Cứ tưởng rằng đã tránh xa được hoàng thất, ai dè lại được Thái hậu để ý. Như vậy càng bất lợi cho con đường về nhà của nàng rồi. Nhưng... lúc nãy nàng nói nang đã thích một người, có lẽ nào Thái hậu vì quý nàng mà sẽ giúp nàng tránh ngôi Thái tử phi không?
Nghĩ tới đây, tâm trạng Uyển Nhã bỗng sung sướng hẳn. Nghĩ rồi, sau khi về nhà, sẽ bắt đầu cưa cẩm tên đó, bắt hắn về làm nô tì cho nàng! Nhưng trước tiên phải thoát được kiếp nạn thái tử phi đã.
Đang tính đi vào phòng thì cổ áo Uyển Nhã bị ai đó kéo lại,dùng lực đem nàng ôm vào lòng. Tạ Uyển Nhã ngửi thấy mùi hương quen thuộc biết là của ai. Nàng không một chút dãy dụa, tay vòng qua sau lưng hắn khẽ ôm ngang eo giọng nói nhẹ nhàng:
- Về rồi à? Đi lâu như vậy quên ta rồi đúng không?
Lý Khắc Minh tim có phàn rung lên. Nàng... đang ôm hắn và còn đang thể hiện tình cảm với hắn nữa. Biết nói sao cho hết cái cảm xúc mừng vui trong lòng hắn lúc này. Mấy chục ngày đi dẹp loạn kia đúng là có ích.
- Không! Ta chính là một giây cũng nhớ nàng! - Hắn tham lam vùi đầu vào chiếc cổ trắng ngần của nàng, hít lấy mùi hương thơm dịu từ cơ thể nhỏ bé kia.
Lòng Tạ Uyển Nhã cũng bồi hồi, tim nhảy lên từng nhịp từng nhịp nhanh hơn bình thường. Đầu óc nàng lúc này trống rỗng, tựa người vào vai nam nhân kia. Lý Khắc Minh ôm chán chê mới chịu bỏ nàng ra. Hắn yêu chiều véo má nàng, miệng mỉm cười:
- Tiểu Bảo bối, ta đi lần này có phải ở nhà rất nhớ ta không?
Uyển Nhã có chút ngại ngùng, lúc đầu định trả lời không. Nhưng khi nghĩ lại rằng chỉ còn một ngày được ở bên người nào đó lại theo trái tim khẽ gật đầu:
- Nhớ... nhớ nhiều lắm!
Lý Khắc Minh vô cùng vô cùng vô cùng cùng hài lòng với câu trả lời của nữ nhân kia. Vẻ mặt lạnh lùng hàng ngày của hắn biến mất thay vào đó là nụ cười vô cùng ấm áp.
- Nói vậy... nàng thừa nhận... yêu ta đúng không?
Tạ Uyển Nhã đỏ mặt, khẽ lùi ra vài bước lắp bắp:
- Ai.. ai yêu ngươi! Tên đầu heo xấu xí!
Lý Khắc Minh trong lòng rất muốn cười. Ai bảo cái nha đầu kia đáng yêu vậy chứ! Vừa mới gặp lại đã khiến hắn vui phát điên như vậy. Xong vẫn mang khuôn mặt khốn khổ, tổn thương:
- Có phải nàng chê ta xấu hơn Thái tử, nàng chê ta không phải Thái tử nên mới từ chối ta đúng không?
Uyển Nhã nhìn nam nhân kia, mặt càng đỏ hơn. Giọng tự nhiên bé lại bất thường:
- Ai... từ chối!? Ngươi... ngươi đã mở lời đâu... mà ta nhận!
Hắn nghe được hết cả thảy nhưng vẫn muốn trêu nàng, lại giả vờ:
- Nàng nói gì cơ? Ta không nghe rõ!
Nàng đỏ mặt, cố gượng lên, nhắm mắt nói to:
- Ai bảo ngươi không ngỏ lời! Ta làn sao đồng ý được?
Lý Khắc Minh vốn không nghĩ nha đầu này lại nhanh như vậy bị hắn thu phục nay thấy biểu hiện kia mặt mày lại càng hớn hở. Hắn từ từ đi đến gần nàng, hỏi:
- Nói như vậy... nếu ta ngỏ lời nàng nhất định sẽ đồng ý?
Mặt Uyển Nhã lúc này không thể đỏ hơn nữa, lấy hết dũng cảm nói ra:
- Đúng! Là ta đồng ý!
Nói xong định chạy một mạch về phòng cho đỡ ngại thì bị nam nhân kia đem khóa chặt trong lòng, nghe hắn thủ thỉ:
- Vậy nói cho nàng hay... Ngay từ lần gặp đầu tiên cho đến những lần gặp nàng... Ta đây đều rất si mê nàng. Và giờ là câu hỏi cho nàng: Nàng có đồng ý làm nương tử của Lý Khắc Minh này không?
Tạ Uyển Nhã tuy thẹn nhưng cũng cố gắng nói hết tâm tư: - Nhưng còn..... thi tuyển thái tử phi thì sao? Ta vẫn đang trong danh sách tú nữ.
Lý Khắc Minh vẫn ôm nữ nhân nhỏ bé kia trong lòng, giọng vui vẻ nói:
- Nàng chỉ cần nói có hoặc không là được!
Nàng đành đánh liều, nhắm mắt, giọng kiên quyết:
- CÓ..!
Hắn bây giờ cảm thấy may mắn hơn bao giờ hết. Vì nữ nhân kia đồng ý yêu hắn, đồng ý là nương tử của hắn.
Lý Khắc Minh từ từ xoay Uyển Nhã đối mặt với hắn. Do thân hình nàng vốn thấp bé hơn so với nữ nhân cùng tuổi, hắn lại cao to nên khi nói chuyện hắn luôn là người phải cúi đầu.
- Nàng nhớ nhé! Từ bây giờ nàng sẽ chỉ là của một mình Lý Khắc Minh ta! Mãi mãi sau này cũng thế!
Lời nói vừa dứt, hắn nhẹ nhàng thơm lên má nàng một cái làm nữ nhân kia đỏ mặt tía tai. Nàng chỉ dám gật đầu cười rồi tính chạy vào phòng. Chạy nửa đường lại quay lại, khẽ nhùn lên hôn lướt qua môi hắn ấn định:
- Chàng cũng chỉ là của ta! Là mình ta không phải của ai hết!
Nói xong ôm bộ mặt đỏ bừng chạy đi. Cái dáng chạy của nàng lạch bạch y như con gấu, không tài nào chạy nhanh được.
Lý Khắc Minh nhìn nữ nhân của mình, nụ cười vẫn không nguôi. Thế nhưng suy nghĩ lại một lần nữa làm hắn đau đầu: Nếu lỡ nàng biết hắn chính là tên Thái tử đó, nàng có còn chấp nhận hắn không? Nghĩ đến cảnh nàng lạnh nhạt với hắn cũng đủ làm tim hắn nhói từng hồi. Rốt cuộc hắn nên làm sao đây?
---
Sau cuộc gặp với Lý Khắc Minh, Tạ Uyển Nhã gần như vui vẻ hơn thường ngày. Nàng chạy thẳng một mạch đi tắm mà không trở lại phòng. Cảm giác tắm xong được gió thổi vào người làm con người ta khoan khoái đến lạ kỳ.
Vừa đi đến cửa Khanh Vân điện đã thấy có đám đông tụ tập. Chưa kịp hiểu ra vấn đề gì, Vương Kim Liên đã ở trước mặt nàng mắt ngắn lệ dài:
- Thủ phạm đây rồi! Tạ Uyển Nhã... sao cô lại hèn hạ như vậy chứ?
Tất cả con mắt dồn về phía nàng, nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ. Nàng vẫn đứng người không hiểu gì lát sai mới lên tiếng:
- Ngươi làm cái gì ở phòng ta? Khóc lóc cái gì cơ chứ? Ta đã đụng đến đồ đạc thân thể gì của ngươi đâu.
Vương Kim Liên vẫn hăng say “diễn xuất”, giả vờ khóc lóc:
- Nếu ngươi thích cái dây chuyền đó, có thể bảo ta ta sẽ cho ngươi! Đâu phải dở thủ đoạn đó!
- Ngươi đang nói cái gì vậy? Cái dây chuyền nào? - Uyển Nhã tính đi vào phòng xem sự việc gì đang xảy ra chuyện gì thì bất ngờ bị một nữ nhân áo hồng đẩy về phía sau. Mất đà, Uyển Nhã ngồi thụp xuống đất, ngẩng lên nhìn bọn người kia:
- Dơ bẩn. Nhà ngươi cũng không phải là nghèo khổ gì, sao lại phải đi ăn trộm ăn cắp?
- Ăn cắp cái gì chứ? Ngươi nói cái gì vậy?
Đúng lúc nữ tử kia định tiếp tục chửi mắng, Hoàng hậu cùng Trần quý phi đi bên Thái hậu đến. Thái hậu đương nhiên không thể Thái tử phi mà mình yêu quý bị thương. Bà vội vàng đến bên đỡ nàng dậy, ánh mắt thập phần tức giận nhìn mấy người kia:
- Mấy ngươi làm gì ở Khanh Vân cung? Làm gì mà xô đẩy khiến Tạ cô nương ngã? Việc gì mà nghiêm trọng phải sử dụng đến vũ lực sao?
Mấy nữ tử kia ban đầu không biết người đang nói là ai nhưng nhìn Hoàng hậu cùng Trần quý phi an phận thủ thường đứng sau, quần áo bà lại cao quý dường như đoán ra mọi chuyện. Nữ tử áo hồng lúc nãy giảm nhẹ giọng, tỏ bộ ngoan hiền nói:
- Bẩm Thái hậu, vị Tạ cô nương đây đã lấy trộm đồ của Vương tiểu thư. Thỉnh người nói xem nên xét xử nàng ta ra sao?
Ánh mắt Thái hậu không tin, quay hướng Tạ Uyển Nhã từ từ hỏi:
- Nhã Nhi, nói ai gia nghe! Con có phải bị vu oan không?
Uyển Nhã cảm nhận được rằng phần nào mình đang được nhận “ sự ân cần chăm sóc” của mấy vị cô nương kia. Lòng phát ra vài tia ghê tởm, nhìn Thái hậu cười lễ độ:
- Bẩm Thái hậu, người cứ để mấy vị cô nương đó nói xem tiểu nữ đã làm gì nên tội. - theo đó, nàng khẽ liếc mắt, cười dịu dàng nhìn bọn họ - Thưa mấy vị tiểu thư? Có thể nói ta phạm tội gì không?
- Hư..! Đến giờ còn giả bộ ngoan hiền! Tiểu thư Uyển Nhã đây chẳng phải đã lấy sợi dây chuyền của Vương tiểu thư sao? Dây chuyền cũng được tìm thấy trong phủ ngươi, ngươi còn gì chối cãi? - Nữ tử áo hồng đi đến gàn Uyển Nhã mặt đằng đằng sát khí.
- Vậy à! Qua chuyện này ta thấy mình thật sự ngu ngốc quá! - nàng khẽ lấy tay xoa đầu tỏ vẻ hối hận - Lấy món đồ quý giá như vậy sao phải để trong cung của mình để bị phát hiện chứ! Lại còn để chỗ thật dễ phát hiện nữa! Đầu óc ta thật có vấn đề mà!
Họng của mấy vị tiểu thư kia cũng nghẹn lại, đúng vậy! Nếu nàng lấy sao lại ngu dại mà để ở nơi bắt mắt như vậy chứ?
- Vậy... ý ngươi là sao? - Vương Kim Liên khẽ lên tiếng, sợ rằng âm mưu của mình sẽ bị vạch trần.
Vốn sợi dây này chính nàng sai a hoàn bỏ vào Khanh Vân cung với ý định hãm hại Tạ Uyển Nhã, từ đó phanh phui vụ nàng ta có nhân tình. Nếu như để lộ sợ đến cả tính mạng cũng không còn.
Uyển Nhã cười, từ từ gỡ cây trâm trên đầu của mình xuống, đặt vào đai eo của Vương Kim Liên. Sau đó lùi lại phía sau, mặt không chút hoảng loạn:
- Cái đó cũng giống như Vương tiểu thư đang ăn trộm trâm của ta. Chỉ tiếc là ở đây có người chứng kiến. Còn ta lại không!
Vương Kim Liên vội vàng, nhanh chóng lấy eo trả lại Uyển Nhã, mắt khẽ liếc vị cô nương áo hồng lúc nãy. Ngay lúc đó, giọng nói vị nữ tử lên tiếng:
- Ta đương nhiên cũng đã điều tra rồi! Ngay sau lúc nàng gặp Thái Hậu, nàng ở đâu với ai? Mất một lúc sau nàng mới đi tắm. Và chính lúc đó cũng là lúc Vương tiểu thư mất dây chuyền. Thấy có nô tì báo cáo rằng, nàng ở Ngự hoa viên ôm ấp với một nam nhân nhưng ta vẫn không tin. Vậy xin hỏi tiểu thư, nàng rốt cuộc ở đâu khi đó?
Câu nói của nữ tử này làm tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc bao gồm cả Thái hậu. Uyển Nhã cứng người không biết trả lời ra sao. Nếu nói ở cùng với ai sẽ liên lụy đến Lý Khắc Minh, mình và Tạ phủ cũng không được sống yên ổn. Nếu không nói thì tất nhiên mọi người sẽ hiểu rằng mình là đứa ăn trộm. Phải làm sao đây?
- Ta... ta...
Lời nói của Tạ Uyển Nhã chưa dứt, phía sau một thanh âm của nam tử chắc chắn vọng đến:
- Nàng ấy ở cùng ta!
Tức thì tất cả mọi người đều chuyển sự chú ý sang nam tử phía sau, đồng loạt theo dõi từng bước chân của nam nhân kia.
Chàng ta từ từ lại gần ôm eo Uyển Nhã mặc cho ánh mắt to tròn bất động của nàng cứ thế nhìn nàng. Lúc đi qua hắn còn nhìn thấy nụ cười trên môi Hoàng hậu, Thái hậu và cả sự tức tối ở mặt Trần quý phi.
- Ngươi làm gì ở đây? Mau đi đi! - Uyển Nhã nghiến răng, nói rất nhỏ chỉ đủ cho nàng và hắn nghe thấy.
Hắn nghe rất rõ nhưng vẫn làm ngơ, xoay ánh mắt sang nhìn mấy nữ tử kia đợi câu hỏi. Dường như mấy nữ nhân kia bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của hắn, một vẻ đẹp hết sức lạng lùng. Không ai bảo ai tất cả đều im như phỗng. Phải nửa ngày sau, nữ tử áo hồng mới lên tiếng:
- Hóa ra là nhân tình của Tạ tiểu thư! Cũng rất gan dạ!
Lời nói chưa dứt, Phù công công đi đến gần, thét:
- Vô lễ! Còn không mau tham kiến Thái tử gia!
Ba từ cuối câu của Phù công công làm mấy vị cô nương ở đây trong đó cả Tạ Uyển Nhã đều ngây ngất nhìn nam tử trước mắt, họng như có đá chèn không phát ra một thanh âm nào!
--------------------------------
Lề: mấy bạn đọc truyện đáng yêu ơi: đọc truyện của mình xong dù thích hay không thích cũng cho mình xin ý kiến nha ^^ để có gì sai mình sẽ sửa. Bây giờ thi xong rồi nên mình sẽ cố gắng mỗi ngày ra một chương nha. Nếu lượt đọc tăng mình sẽ đầy số từ lên nhé: giới thiệu để bạn bè cùng đọc nha: yêu mấy bạn.