Chuyện truyền về đến cung, Vương Huyền Trâu tuyệt vọng, ngay sau đó cũng thắt cổ tự vẫn. Đương nhiên, chuyện này chưa thể đến tai Lý Khắc Minh.
Sau trận chiến đó, Lý Tước trở về lo đám tang cho Tô Hạ, Vương Sỹ Anh cũng trở về lo hậu sự cho cha. Lần này, nhà họ Vương là có tang kép rồi. Lý Khắc Minh thì vô cùng phiền lòng, nàng cứ nằm đó mãi chưa tỉnh. Dự định của hắn là đợi nàng tỉnh lại sau đó đưa nàng về cung. Nhưng tình hình thế này đành phải đưa nàng về cung trong hôn mê rồi.
Ngày hắn chuẩn bị rời khỏi, Tiểu Hạ và Tiểu An khóc sướt mướt:
- Điện hạ! Điện hạ bắt cóc mẹ Tô Hoa của Tiểu Hạ!
- Điện hạ xấu tính! Cướp mẹ Tô Hoa của bọn con!
Hắn rất dịu dàng với hai đứa nhỏ này, từ từ hạ người xuống cho chúng nhìn nàng đang nằm trong vòng tay hắn:
- Các con xem, mẹ Tô Hoa của bọn con bị thương rồi! Ta đưa mẹ con về kinh thành chữa bệnh, các con lại không chịu cho mẹ đi! Các con khôngmuốn mẹ các con khỏi bệnh sao?
2 đứa bé đôi mắt long lanh nhìn nhau không biết phải làm gì. Chúng thương nàng, thương mẹ Tô Hoa của chúng. Nhưng chúng không muốn xa nàng! Rồi mai đây ai nấu cháo cho chúng ăn nữa?
Lý Khắc Minh đương nhiên hiểu được tiếng lòng chúng. Hắn nắm tay Tiểu Hạ bé nhỏ, giọng cực kỳ cực kỳ nhẹ nhàng:
- Tất nhiên sau này ta sẽ đón các con vào chơi với mẹ Tô Hoa của các con! Các con muốn ở bao lâu cũng được, muốn đi đâu trong cung ta đều dẫn các con đi.
Tiểu An và Tiểu Hạ cùng nhìn nhau mắt lóe lên tia cười. Còn phía kia, vợ chồng Kim Ngân vẫn đang ngồi đó, đơ người nhìn hắn dỗ trẻ con:
- Này! Chàng có nghĩ Điện hạ là người chưa có con không? Dỗ trẻ con giỏi như vậy... Nếu sau này nương nương có mang... haizzz không dám nghĩ nữa!
- Nhưng thế cũng tốt. Uyển Nhã là người không thích trẻ con. Điện hạ như vậy là bù cho nương nương. Sau này nếu chẳng may Uyển Nhã có chán chê, bỏ đấy không trông con thì đã có điện hạ.
Hai người bình phẩm chán chê, chợt Kim Ngân thấy tay áo mình bị ai đó giật giật. Cúi xuống thì thấy Hai đứa nhóc kia đang đôi mắt long lanh nhìn mình:
- Mẹ ơi! Điện hạ nói muốn mẹ cùng cha còn có Tiểu Hạ Tiểu An cùng vào cung sống! Mẹ đồng ý nha!
- Mẹ ơi! Tiểu Hạ muốn vào cung!
Kim Ngân ngơ ngẩn ngước lên, thấy bóng dáng cao ngạo của Lý Khắc Minh tay ôm nàng đã rời đi được một chặng đường khá xa. Kim Ngân khóc ròng, than lớn:
- Hoàng thượng! Người rời đi rồi, mang cả nương nương theo rồi thì chí ít cũng để thần được sống yên ổn ở đây chứ!
Hắn từ xa cũng nghe được, quay lại vẫy tay cười cười. Kim Ngân nhìn xuống hai đứa trẻ kia rồi chán nản quay sang định nói vớ Chấn Phong:
- Xem ra lần này chúng ta phải trở lại trong đó rồi! Chúng ta về nhà, bán cho nốt chỗ vải rồi mở tiệc khao mấy người hàng xóm thôi!
Chấn Phong nhìn 2 đứa tiểu ma đầu dưới chân, nở nụ cười khổ sở:
- Chiêu này của Hoàng thượng là quá thâm sâu rồi!
---
- Điện hạ? Người có cần thuộc hạ đi thuê xe ngựa không?
Từ Phi thấy hắn cứ vừa ôm nàng trong tay vừa cưỡi ngựa, sợ hắn sẽ mệt mỏi nên mới đánh bạo lên tiếng. Trái lại với suy nghĩ của Từ Phi, hắn không mệt mỏi chút nào cả. Người nàng vốn đã rất nhẹ cho dù là 5 năm trước hay hiện tại đối với hắn việc bế nàng đều không mất chút sức lực nào. Hơn nữa, 5 năm vừa qua, nàng gầy đi nhiều như thế làm sao có thể khiến hắn mệt mỏi đây? Vả lại, dù có mệt đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không buông nàng ra. Vì hắn sợ trong xe ngựa nàng sẽ va đầu vào đâu đó, trong xe ngựa nàng sẽ không thoải mái nên tốt nhất vẫn để nàng nằm trong vòng tay hắn thì hơn:
- Không cần đâu! Để nàng cứ nằm trong tay ta được rồi!
Nói đến đây hắn nhìn xuống khuôn mặt nhỏ của nàng, lòng có phần hơi nhói khi nhìn đến dải băng trắng trên đầu nàng có vết máu đỏ: “ Để nàng chịu khổ bấy lâu rồi! “
- Điện Hạ! Phía trước là kinh thành rồi! Có cần ngụy trang tránh dân chúng làm loạn không?
Hắn ngước lên theo lời Từ Phi, thấy cổng kinh thành rộng lớn đang rộng mở trước mặt.
- Không cần! Dân chúng ấy mà, rất quý Uyển Nhã. Họ biết nàng là con của Tạ Thái Sử chuyên giúp những người dân khó khăn trong suốt những năm qua, nhất định không có ý làm hại nàng.
Từ phi nghe nói cũng không nói gì thêm. Ngựa của hai người đứng lại trước kinh thành vô duyên vô cớ bị hai tên tiểu tốt đứng ra nghênh ngang:
- Này 2 vị huynh đệ, muốn qua thành thì chí ít cũng phải thể hiện thành ý chứ?
Tiếng của tên lính này hống hách ngang ngược , giọng nói của hắn quá to, đến cả Lý Khắc Minh cũng thấy khó chịu. Lý Khắc Minh không chịu được, quay ra nói với Từ Phi:
- Giải quyết hắn nhanh một chút! Đừng để hắn đánh thức nàng!
Từ Phi nhanh chóng xuống ngựa giải quyết.
- Các ngươi đừng lằng nhằng! Mau tránh ra đi! Hơn nữa nhỏ tiếng một chút.
Tên kia thấy mình không thể hống hách với Từ Phi. Dù gì chỉ về bề ngoài, Từ Phi đã cao hơn hắn, lực lưỡng hơn hắn.
- Được! Nếu thế thì mau bỏ chút tiền ra làm lộ phí đi.
Từ Phi nhíu mày nhìn hắn, tỏ vẻ khó hiểu:
- Lộ phí? Trước giờ Hoàng thượng đâu ra luật phải nộp lộ phí ở mỗi cửa thành?
- Hoàng thượng không đặt thì ta đặt! Nói nhiều thế làm gì? Nộp tiền ra!
Từ Phi đang định tiến lên thì bắt gặp cảnh tên lính còn lại đang ngăn cản một bà lão đi qua cửa bằng cái giọng giống y hệt tên này:
- Này cái bà già lụ khụ kia? Không nộp phí sao?
Bà lão vác bó củi trên lưng, bó củi rất to lưng bà lại còng. Trông bộ dạng rất kham khổ, trên mặt thậm chí nếp nhăn hiện rất rõ. Bà giọng khàn khàn lại nhỏ nhỏ, van xin:- Bẩm cậu. Nhà tôi không có đồ ăn, cháu lại lên cơn sốt. Giờ mới kiếm được từng này củi để bán kiếm tiền mua cho nó ít thuốc với tí cháo. Cậu làm ơn cho tôi qua đi!
- Bà đến đây kể khổ sao? Tôi cũng khổ chứ có mình bà sao? Nộp lệ phí! Không thì đừng vào nữa!
Bà lão vẫn cố chấp đến gần hắn, van xin tha thiết:
- Cậu ơi! Cầu xin cậu một lần thôi! Cháu tôi nó thực sự sốt cao lắm rồi!
Lý Khắc Minh nhìn hình ảnh phía trước lại ngó xuống người con gái đang nhắm mắt ngủ say trong lòng mình. Nàng ấy, nếu mà thức thì lần này nhất định không bỏ qua cho hai tên này. Hắn lần này mà không giúp, sau này khi nàng tỉnh dậy nhất định sẽ dần cho hắn một trận nhừ tử.
Lý Khắc Minh bước xuống ngựa, giao nàng tạm cho Từ Phi, nhìn hai tên lính hỏi:
- Các ngươi ở đây thu lệ phí như vậy? Không sợ hoàng thượng biết sẽ trừng phạt sao?
Tên lính kia thôi đôi co với bà lão cũng nhìn về hướng hắn:
- Nói cái gì cơ? Hoàng thượng xuống đây trừng phạt bọn ta? Như vậy ngươi đã là hoàng thượng chưa mà lên tiếng hách dịch?
Tên còn lại cũng lên tiếng:
- Tốt nhất là nhanh chóng nộp tiền rồi đi mau đi! Ở đây mất thời gian của đại gia ta!
Lý Khắc Minh ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn:
- Nếu ta không nộp thì sao?
Hai tên đó ánh mắt nhìn nhau, phá lên cười. Một tên đến gần Từ Phi nhìn nàng:
- Nếu mà không nộp được tiền thì... để tiểu mỹ nhân này ở lại cũng được!
Tay hắn chưa kịp đụng đến nàng thì đã bị Lý Khắc Minh nắm lấy, suýt chút nữa bẻ gãy.
- Mẹ nó! Người đâu! Xông lên đánh hắn!
Ngay sau tiếng hô đó, tên lính còn lại và 2 tên đứng gác ở sau thành cũng xông lên lao vào Lý Khắc Minh. Với trình độ của Lý Khắc Minh, còn phải dè chừng để không đánh mấy tên này chết ở đây.
Nhìn chúng nằm bẹp dưới đất, Lý Khắc Minh phủi phủi lại bộ quần áo, sau đó đi đến gần bà lão, lấy trong mình ra một ít ngân phiếu, đưa cho bà lão:
- Bà ơi! Chỗ này bà cầm về mua thuốc cho cháu bà nhé!
Tay bà lão run lẩy bẩy nhìn thấy tiền nhưng vẫn xua xua, không chịu lấy:
- Không không! Già này có chết cũng không lấy không của ai cả! Hôm nay ngài giúp tôi qua được của thành, tôi đã biết ơn lắm rồi!
Lý Khắc Minh vẫn kiên quyết, ấn vào tay bà lão số ngân phiếu đó rồi từ từ gỡ bó củi trên người bà xuống:
- Ta không cho không bà đâu! Ta mua bó củi này mà! Bà không biết thôi, củi này là loại gỗ hiếm, ta đang cần dùng mà không biết đi đâu để mua! Vừa đúng lúc gặp bà, ta nên cảm ơn bà mới đúng.
Bà lão nghe xong ngập ngừng hỏi:
- Thật chứ?
- Đương nhiên là thật rồi! Cho nên số ngân phiếu này là bà xứng đáng có được! Không phải là cho không!
Bà lão nghe xong mừng đến rơi cả nước mắt, gật đầu nhận lấy, miệng luôn mồm nói cảm ơn. Lý Khắc Minh hắn biết rằng những người dân này tuy họ nghèo nhưng họ vẫn giữ cái lòng tự trọng của người nghèo. Không giống như mấy tên cẩu quan kia, vì vinh hoa phú quý đến những chuyện dơ bẩn nhất cũng có thể làm.
Lý Khắc Minh đến gần chỗ Từ Phi nhẹ nhàng đón lấy nàng từ tay hắn rồi bảo:
- Trên người ngươi còn ngân phiếu đúng không? Dùng chỗ ngân phiếu đó đi lo liệu cho bà lão này, còn bao nhiêu cứ đưa hết cho bà ấy! Về cung ta sẽ trả lại cho ngươi!
Từ Phi nhìn mặt hắn, cười:
- Điện hạ! Giữa thần và người cần tính toán như vậy sao? Phải rồi! Điện hạ đi một mình lỡ có nguy hiểm gì...
- Ta tự lo được! Mau đi đi!
Từ Phi nhanh chóng theo lời hắn, vác bó củi lên lưng, một tay dắt ngựa tay còn lại dìu bà.
Lý Khắc Minh quay lại, trèo lên ngựa tính đi tiếp thì nhìn thấy người dân đang vây quanh nhìn mình. Bất đắc dĩ, đang không biết nên làm thế nào thì Lưu tướng quân chạy đến, hớt ha hớt hải:
- Điện hạ! Thứ lỗi vi thần nghênh đón quá muộn!
Sau lời nói của hắn, ánh mắt của toàn bộ người dân và cả mấy tên lính kia đều hồn bay phách lạc không dám ngước lên nhìn hắn. Còn Lý Khắc Minh không nói năng gì, chỉ trầm ngâm nhìn người trong lòng.
---
Từ ngày về cung đến này cũng đã mấy ngày nhưng Uyển Nhã cứ thế nằm đấy, mãi không chịu tỉnh dậy. Lý Khắc Minh đương nhiên sốt ruột, hàng ngày sau khi thiết triều xong đều nhanh chóng trở về ngồi bên nàng. Cung Nguyệt Hà giờ là nơi ăn, nơi ngủ, nơi đọc tấu chương của Lý Khắc Minh rồi.
Hôm nay, Kim Ngân và Chấn Phong cũng đã dọn vào ở một phần cung điện ở ngay sát cung Nguyệt Hà để tiện đường theo dõi. Hai tiểu ma đầu là Tiểu An và Tiểu Hạ lúc nào cũng ríu rít sang cung Nguyệt Hà với nàng, vậy mà nàng vẫn nằm đó. Mời Thái Y thì Thái Y nói tất cả mọi thứ đều không sao, nói đây là tâm bệnh. Mời Pháp Sư cũng nói hoàn toàn không có tà ma, chỉ là nàng vui đùa rong chơi ở đó, chưa muốn về mà thôi.
Sau ngày hôm đó, Lý Khắc Minh cứ ngồi bên cạnh nàng miệng lải nhải không thôi:
- Uyển Nhã? Rốt cuộc nàng giận ta cái gì? Sao mãi không chịu tỉnh lại?
- Ta biết là ta sai khi suốt 5 năm bỏ mặc nàng. Nhưng đó là ta muốn nàng nhận ra nàng thực sự yêu ta! Nàng xem? Chẳng phải bây giờ đã đón nàng về rồi sao?
- Nhân danh hoàng đế nước Lý! Ta ra lệnh cho nàng! Mau tỉnh dậy!
- Ta nói nàng nghe! Ở chỗ đó có cái gì hay chứ! Mau về đây đi lập tức ta sẽ đưa nàng đi chơi! Nàng muốn đi đâu cũng được!
Thậm chí, Khắc Minh điện hạ cũng đã dùng chiêu giả khóc mà nàng vẫn hay làm:
- Nàng xem! Vì nàng ta khóc rồi! Rốt cuộc nàng bao giờ mới chịu tỉnh dậy?
Loay hoay mãi nhưng Uyển Nhã cứng đầu, đến một cái nhíu mi cũng không lộ ra. Hắn bất lực, nằm bên cạnh ôm nàng vào trong tay, nhẹ nhàng bằng giọng trầm trầm mà nói với nàng:
- Nàng biết không! Ta chờ nàng 5 năm cũng có thể chờ nàng cả đời. Nếu nàng đã muốn dạo chơi như vậy, vậy thì cứ dạo chơi đi! Nhưng đừng ham chơi quá! Vì ta ở đây... rất nhớ nàng!
Dường như có thể hiểu được hắn đang nói gì, ngón tay phải Uyển Nhã có một chút cử động. Đáng tiếc lúc đó Lý Khắc Minh lại nhắm mắt cho nên đều không biết được, nàng sắp trở lại rồi!
Chuyện truyền về đến cung, Vương Huyền Trâu tuyệt vọng, ngay sau đó cũng thắt cổ tự vẫn. Đương nhiên, chuyện này chưa thể đến tai Lý Khắc Minh.
Sau trận chiến đó, Lý Tước trở về lo đám tang cho Tô Hạ, Vương Sỹ Anh cũng trở về lo hậu sự cho cha. Lần này, nhà họ Vương là có tang kép rồi. Lý Khắc Minh thì vô cùng phiền lòng, nàng cứ nằm đó mãi chưa tỉnh. Dự định của hắn là đợi nàng tỉnh lại sau đó đưa nàng về cung. Nhưng tình hình thế này đành phải đưa nàng về cung trong hôn mê rồi.
Ngày hắn chuẩn bị rời khỏi, Tiểu Hạ và Tiểu An khóc sướt mướt:
- Điện hạ! Điện hạ bắt cóc mẹ Tô Hoa của Tiểu Hạ!
- Điện hạ xấu tính! Cướp mẹ Tô Hoa của bọn con!
Hắn rất dịu dàng với hai đứa nhỏ này, từ từ hạ người xuống cho chúng nhìn nàng đang nằm trong vòng tay hắn:
- Các con xem, mẹ Tô Hoa của bọn con bị thương rồi! Ta đưa mẹ con về kinh thành chữa bệnh, các con lại không chịu cho mẹ đi! Các con khôngmuốn mẹ các con khỏi bệnh sao?
đứa bé đôi mắt long lanh nhìn nhau không biết phải làm gì. Chúng thương nàng, thương mẹ Tô Hoa của chúng. Nhưng chúng không muốn xa nàng! Rồi mai đây ai nấu cháo cho chúng ăn nữa?
Lý Khắc Minh đương nhiên hiểu được tiếng lòng chúng. Hắn nắm tay Tiểu Hạ bé nhỏ, giọng cực kỳ cực kỳ nhẹ nhàng:
- Tất nhiên sau này ta sẽ đón các con vào chơi với mẹ Tô Hoa của các con! Các con muốn ở bao lâu cũng được, muốn đi đâu trong cung ta đều dẫn các con đi.
Tiểu An và Tiểu Hạ cùng nhìn nhau mắt lóe lên tia cười. Còn phía kia, vợ chồng Kim Ngân vẫn đang ngồi đó, đơ người nhìn hắn dỗ trẻ con:
- Này! Chàng có nghĩ Điện hạ là người chưa có con không? Dỗ trẻ con giỏi như vậy... Nếu sau này nương nương có mang... haizzz không dám nghĩ nữa!
- Nhưng thế cũng tốt. Uyển Nhã là người không thích trẻ con. Điện hạ như vậy là bù cho nương nương. Sau này nếu chẳng may Uyển Nhã có chán chê, bỏ đấy không trông con thì đã có điện hạ.
Hai người bình phẩm chán chê, chợt Kim Ngân thấy tay áo mình bị ai đó giật giật. Cúi xuống thì thấy Hai đứa nhóc kia đang đôi mắt long lanh nhìn mình:
- Mẹ ơi! Điện hạ nói muốn mẹ cùng cha còn có Tiểu Hạ Tiểu An cùng vào cung sống! Mẹ đồng ý nha!
- Mẹ ơi! Tiểu Hạ muốn vào cung!
Kim Ngân ngơ ngẩn ngước lên, thấy bóng dáng cao ngạo của Lý Khắc Minh tay ôm nàng đã rời đi được một chặng đường khá xa. Kim Ngân khóc ròng, than lớn:
- Hoàng thượng! Người rời đi rồi, mang cả nương nương theo rồi thì chí ít cũng để thần được sống yên ổn ở đây chứ!
Hắn từ xa cũng nghe được, quay lại vẫy tay cười cười. Kim Ngân nhìn xuống hai đứa trẻ kia rồi chán nản quay sang định nói vớ Chấn Phong:
- Xem ra lần này chúng ta phải trở lại trong đó rồi! Chúng ta về nhà, bán cho nốt chỗ vải rồi mở tiệc khao mấy người hàng xóm thôi!
Chấn Phong nhìn đứa tiểu ma đầu dưới chân, nở nụ cười khổ sở:
- Chiêu này của Hoàng thượng là quá thâm sâu rồi!
---
- Điện hạ? Người có cần thuộc hạ đi thuê xe ngựa không?
Từ Phi thấy hắn cứ vừa ôm nàng trong tay vừa cưỡi ngựa, sợ hắn sẽ mệt mỏi nên mới đánh bạo lên tiếng. Trái lại với suy nghĩ của Từ Phi, hắn không mệt mỏi chút nào cả. Người nàng vốn đã rất nhẹ cho dù là năm trước hay hiện tại đối với hắn việc bế nàng đều không mất chút sức lực nào. Hơn nữa, năm vừa qua, nàng gầy đi nhiều như thế làm sao có thể khiến hắn mệt mỏi đây? Vả lại, dù có mệt đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không buông nàng ra. Vì hắn sợ trong xe ngựa nàng sẽ va đầu vào đâu đó, trong xe ngựa nàng sẽ không thoải mái nên tốt nhất vẫn để nàng nằm trong vòng tay hắn thì hơn:
- Không cần đâu! Để nàng cứ nằm trong tay ta được rồi!
Nói đến đây hắn nhìn xuống khuôn mặt nhỏ của nàng, lòng có phần hơi nhói khi nhìn đến dải băng trắng trên đầu nàng có vết máu đỏ: “ Để nàng chịu khổ bấy lâu rồi! “
- Điện Hạ! Phía trước là kinh thành rồi! Có cần ngụy trang tránh dân chúng làm loạn không?
Hắn ngước lên theo lời Từ Phi, thấy cổng kinh thành rộng lớn đang rộng mở trước mặt.
- Không cần! Dân chúng ấy mà, rất quý Uyển Nhã. Họ biết nàng là con của Tạ Thái Sử chuyên giúp những người dân khó khăn trong suốt những năm qua, nhất định không có ý làm hại nàng.
Từ phi nghe nói cũng không nói gì thêm. Ngựa của hai người đứng lại trước kinh thành vô duyên vô cớ bị hai tên tiểu tốt đứng ra nghênh ngang:
- Này vị huynh đệ, muốn qua thành thì chí ít cũng phải thể hiện thành ý chứ?
Tiếng của tên lính này hống hách ngang ngược , giọng nói của hắn quá to, đến cả Lý Khắc Minh cũng thấy khó chịu. Lý Khắc Minh không chịu được, quay ra nói với Từ Phi:
- Giải quyết hắn nhanh một chút! Đừng để hắn đánh thức nàng!
Từ Phi nhanh chóng xuống ngựa giải quyết.
- Các ngươi đừng lằng nhằng! Mau tránh ra đi! Hơn nữa nhỏ tiếng một chút.
Tên kia thấy mình không thể hống hách với Từ Phi. Dù gì chỉ về bề ngoài, Từ Phi đã cao hơn hắn, lực lưỡng hơn hắn.
- Được! Nếu thế thì mau bỏ chút tiền ra làm lộ phí đi.
Từ Phi nhíu mày nhìn hắn, tỏ vẻ khó hiểu:
- Lộ phí? Trước giờ Hoàng thượng đâu ra luật phải nộp lộ phí ở mỗi cửa thành?
- Hoàng thượng không đặt thì ta đặt! Nói nhiều thế làm gì? Nộp tiền ra!
Từ Phi đang định tiến lên thì bắt gặp cảnh tên lính còn lại đang ngăn cản một bà lão đi qua cửa bằng cái giọng giống y hệt tên này:
- Này cái bà già lụ khụ kia? Không nộp phí sao?
Bà lão vác bó củi trên lưng, bó củi rất to lưng bà lại còng. Trông bộ dạng rất kham khổ, trên mặt thậm chí nếp nhăn hiện rất rõ. Bà giọng khàn khàn lại nhỏ nhỏ, van xin:- Bẩm cậu. Nhà tôi không có đồ ăn, cháu lại lên cơn sốt. Giờ mới kiếm được từng này củi để bán kiếm tiền mua cho nó ít thuốc với tí cháo. Cậu làm ơn cho tôi qua đi!
- Bà đến đây kể khổ sao? Tôi cũng khổ chứ có mình bà sao? Nộp lệ phí! Không thì đừng vào nữa!
Bà lão vẫn cố chấp đến gần hắn, van xin tha thiết:
- Cậu ơi! Cầu xin cậu một lần thôi! Cháu tôi nó thực sự sốt cao lắm rồi!
Lý Khắc Minh nhìn hình ảnh phía trước lại ngó xuống người con gái đang nhắm mắt ngủ say trong lòng mình. Nàng ấy, nếu mà thức thì lần này nhất định không bỏ qua cho hai tên này. Hắn lần này mà không giúp, sau này khi nàng tỉnh dậy nhất định sẽ dần cho hắn một trận nhừ tử.
Lý Khắc Minh bước xuống ngựa, giao nàng tạm cho Từ Phi, nhìn hai tên lính hỏi:
- Các ngươi ở đây thu lệ phí như vậy? Không sợ hoàng thượng biết sẽ trừng phạt sao?
Tên lính kia thôi đôi co với bà lão cũng nhìn về hướng hắn:
- Nói cái gì cơ? Hoàng thượng xuống đây trừng phạt bọn ta? Như vậy ngươi đã là hoàng thượng chưa mà lên tiếng hách dịch?
Tên còn lại cũng lên tiếng:
- Tốt nhất là nhanh chóng nộp tiền rồi đi mau đi! Ở đây mất thời gian của đại gia ta!
Lý Khắc Minh ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn:
- Nếu ta không nộp thì sao?
Hai tên đó ánh mắt nhìn nhau, phá lên cười. Một tên đến gần Từ Phi nhìn nàng:
- Nếu mà không nộp được tiền thì... để tiểu mỹ nhân này ở lại cũng được!
Tay hắn chưa kịp đụng đến nàng thì đã bị Lý Khắc Minh nắm lấy, suýt chút nữa bẻ gãy.
- Mẹ nó! Người đâu! Xông lên đánh hắn!
Ngay sau tiếng hô đó, tên lính còn lại và tên đứng gác ở sau thành cũng xông lên lao vào Lý Khắc Minh. Với trình độ của Lý Khắc Minh, còn phải dè chừng để không đánh mấy tên này chết ở đây.
Nhìn chúng nằm bẹp dưới đất, Lý Khắc Minh phủi phủi lại bộ quần áo, sau đó đi đến gần bà lão, lấy trong mình ra một ít ngân phiếu, đưa cho bà lão:
- Bà ơi! Chỗ này bà cầm về mua thuốc cho cháu bà nhé!
Tay bà lão run lẩy bẩy nhìn thấy tiền nhưng vẫn xua xua, không chịu lấy:
- Không không! Già này có chết cũng không lấy không của ai cả! Hôm nay ngài giúp tôi qua được của thành, tôi đã biết ơn lắm rồi!
Lý Khắc Minh vẫn kiên quyết, ấn vào tay bà lão số ngân phiếu đó rồi từ từ gỡ bó củi trên người bà xuống:
- Ta không cho không bà đâu! Ta mua bó củi này mà! Bà không biết thôi, củi này là loại gỗ hiếm, ta đang cần dùng mà không biết đi đâu để mua! Vừa đúng lúc gặp bà, ta nên cảm ơn bà mới đúng.
Bà lão nghe xong ngập ngừng hỏi:
- Thật chứ?
- Đương nhiên là thật rồi! Cho nên số ngân phiếu này là bà xứng đáng có được! Không phải là cho không!
Bà lão nghe xong mừng đến rơi cả nước mắt, gật đầu nhận lấy, miệng luôn mồm nói cảm ơn. Lý Khắc Minh hắn biết rằng những người dân này tuy họ nghèo nhưng họ vẫn giữ cái lòng tự trọng của người nghèo. Không giống như mấy tên cẩu quan kia, vì vinh hoa phú quý đến những chuyện dơ bẩn nhất cũng có thể làm.
Lý Khắc Minh đến gần chỗ Từ Phi nhẹ nhàng đón lấy nàng từ tay hắn rồi bảo:
- Trên người ngươi còn ngân phiếu đúng không? Dùng chỗ ngân phiếu đó đi lo liệu cho bà lão này, còn bao nhiêu cứ đưa hết cho bà ấy! Về cung ta sẽ trả lại cho ngươi!
Từ Phi nhìn mặt hắn, cười:
- Điện hạ! Giữa thần và người cần tính toán như vậy sao? Phải rồi! Điện hạ đi một mình lỡ có nguy hiểm gì...
- Ta tự lo được! Mau đi đi!
Từ Phi nhanh chóng theo lời hắn, vác bó củi lên lưng, một tay dắt ngựa tay còn lại dìu bà.
Lý Khắc Minh quay lại, trèo lên ngựa tính đi tiếp thì nhìn thấy người dân đang vây quanh nhìn mình. Bất đắc dĩ, đang không biết nên làm thế nào thì Lưu tướng quân chạy đến, hớt ha hớt hải:
- Điện hạ! Thứ lỗi vi thần nghênh đón quá muộn!
Sau lời nói của hắn, ánh mắt của toàn bộ người dân và cả mấy tên lính kia đều hồn bay phách lạc không dám ngước lên nhìn hắn. Còn Lý Khắc Minh không nói năng gì, chỉ trầm ngâm nhìn người trong lòng.
---
Từ ngày về cung đến này cũng đã mấy ngày nhưng Uyển Nhã cứ thế nằm đấy, mãi không chịu tỉnh dậy. Lý Khắc Minh đương nhiên sốt ruột, hàng ngày sau khi thiết triều xong đều nhanh chóng trở về ngồi bên nàng. Cung Nguyệt Hà giờ là nơi ăn, nơi ngủ, nơi đọc tấu chương của Lý Khắc Minh rồi.
Hôm nay, Kim Ngân và Chấn Phong cũng đã dọn vào ở một phần cung điện ở ngay sát cung Nguyệt Hà để tiện đường theo dõi. Hai tiểu ma đầu là Tiểu An và Tiểu Hạ lúc nào cũng ríu rít sang cung Nguyệt Hà với nàng, vậy mà nàng vẫn nằm đó. Mời Thái Y thì Thái Y nói tất cả mọi thứ đều không sao, nói đây là tâm bệnh. Mời Pháp Sư cũng nói hoàn toàn không có tà ma, chỉ là nàng vui đùa rong chơi ở đó, chưa muốn về mà thôi.
Sau ngày hôm đó, Lý Khắc Minh cứ ngồi bên cạnh nàng miệng lải nhải không thôi:
- Uyển Nhã? Rốt cuộc nàng giận ta cái gì? Sao mãi không chịu tỉnh lại?
- Ta biết là ta sai khi suốt năm bỏ mặc nàng. Nhưng đó là ta muốn nàng nhận ra nàng thực sự yêu ta! Nàng xem? Chẳng phải bây giờ đã đón nàng về rồi sao?
- Nhân danh hoàng đế nước Lý! Ta ra lệnh cho nàng! Mau tỉnh dậy!
- Ta nói nàng nghe! Ở chỗ đó có cái gì hay chứ! Mau về đây đi lập tức ta sẽ đưa nàng đi chơi! Nàng muốn đi đâu cũng được!
Thậm chí, Khắc Minh điện hạ cũng đã dùng chiêu giả khóc mà nàng vẫn hay làm:
- Nàng xem! Vì nàng ta khóc rồi! Rốt cuộc nàng bao giờ mới chịu tỉnh dậy?
Loay hoay mãi nhưng Uyển Nhã cứng đầu, đến một cái nhíu mi cũng không lộ ra. Hắn bất lực, nằm bên cạnh ôm nàng vào trong tay, nhẹ nhàng bằng giọng trầm trầm mà nói với nàng:
- Nàng biết không! Ta chờ nàng năm cũng có thể chờ nàng cả đời. Nếu nàng đã muốn dạo chơi như vậy, vậy thì cứ dạo chơi đi! Nhưng đừng ham chơi quá! Vì ta ở đây... rất nhớ nàng!
Dường như có thể hiểu được hắn đang nói gì, ngón tay phải Uyển Nhã có một chút cử động. Đáng tiếc lúc đó Lý Khắc Minh lại nhắm mắt cho nên đều không biết được, nàng sắp trở lại rồi!