Dưới đây là một số mẩu chuyện nhỏ về 2 vị hoàng thượng và hoàng hậu của chúng ta.
#1
Kể từ ngày lập hậu đến nay, Tạ Uyển Nhã lúc nào cũng phải mang lên mình những bộ cánh nặng nề kinh khủng. Rốt cuộc không chịu được, nàng phải vào than với Lý Khắc Minh:
- Chàng có thể cho ta mặc mấy bộ y phục đơn giản không?
Lý Khắc Minh đang phê tấu chương, dừng lại ngẩng đầu lên nhìn nàng:
- Nữ nhân người ta muốn mặc cũng chẳng được! Nàng đây lại từ chối mặc vậy là sao?
- Không phải! Ta đâu phải mấy cô nàng đó chứ? Mặc vào cởi ra! Thật bất tiện mà!
Hắn đăn chiêu suy nghĩ một lúc, thế nào lại gật đầu đồng ý:
- Đúng à! Nàng mặc như vậy đến lúc đi ngủ ta cởi cũng rất mệt! Như vậy cũng được! Cho nàng mặc ít một chút! Đêm đến chúng ra sẽ nhanh chóng hơn!
-...
Tạ Uyển Nhã đến là cạn lời với con người này. Cứ nhìn thấy nàng là như muốn ăn tươi nuốt sống nàng! Ai nói hoàng thượng máu lạnh vô tình? Phải là sói đội lốt cừu mới đúng!
#2
Sau này, nhờ thành quả “ lao động “ hăng say của hắn và nàng, rốt cuộc nàng cũng đã có thai. Nhưng nghĩ là nói cho hắn thì sẽ rắc rối nên nàng định im lặng. Ai dè... Kim Ngân yêu dấu cùng Chấn Phong thân yêu và 2 tiểu ma đầu nghịch ngợm kia sớm đã cho hắn biết tin. Kết quả là...
- Uyển Nhã? Nàng có muốn ăn bánh bao không? Hay muốn uống gì? Nàng có cảm thấy không khỏe ở chỗ nào không?
- Uyển Nhã? Nàng có thấy con đạp không?
- Uyển Nhã? Có phải... là tiểu công chúa không?
- Uyển Nhã! Mau uống bát thuốc này đi! Cẩn thận con nó mệt.
....
Nàng đến là cúi thua với hắn. Từ ngày biết tin lúc nào không có việc là lại chạy đến chỗ nàng! Bên ngoài hắn tỏ ra lạnh lùng với mọi người nhưng chắc chẳng ai ngờ vị hoàng đế thường ngày giá băng kia khi về cung Nguyệt Hà lại quay ngoắt 360 độ, cực kì dịu dàng chăm sóc cho Hoàng hậu.
Chính tay hắn đi sắc thuốc, chính tay hắn đi giám sát người nấu thức ăn cho nàng. Thức ăn cùng thuốc mang đến đều là hắn tự tay đút cho nàng. Uyển Nhã thì bị vẻ ôn nhu của hắn làm cho phát sợ.
Đáng sợ hơn là mấy tháng gần sinh, hắn cực kì nghiêm ngặt trong việc cho người bảo vệ nàng. Nàng muốn đi đâu phải có kiệu, phải có ít nhất 5 người thị vệ đi theo. Điều này khiến nàng đến là chán, ngồi lỳ trong phòng.
Có một hôm, hắn ngồi bên giấy mực, vò đầu bứt tai nghĩ gì đó. Nàng quan tâm hắn nên mở lời:
- Chàng đang nghĩ gì thế?
Hắn cầm tờ giấy đi đến bên nàng, vò đầu bứt tai. Còn nàng khi cầm rờ giấy đấy lên thì giống như bất tỉnh nhân sự.
- Nàng nói xem ngày thứ tư nên cho nàng ăn gì? Thịt bò? Thịt gà? Hay là chim ác? Thật khó nghĩ!
Tờ giấy đó chính là lịch ăn uống của nàng. Cả ngày toàn là ăn, ăn, ăn!
Nàng khóc ròng nhìn hắn:
- Chàng đừng vỗ béo ta nữa! Nhìn cái má ta đi! Béo đến nỗi chỉ trực rơi xuống thôi!
Hắn quay ra, hai tay sờ nhẹ má nàng, nở nụ cười yêu nghiệt:
- Không! Rất đáng yêu mà! Với ta như vậy mới đẹp!
Lại nói đến hôm đại hoàng tử Lý Thiệu ra đời, hắn đi đi lại lại không yên. Cứ nhìn mấy bà đỡ chạy đi chạy lại với vết máu đầy trên tay hắn lại định chạy vào. May sao còn Từ phi ở đó ngăn cản.
Hoàng tử Lý Thiệu mãi không chịu ra, trời thì cứ mưa tầm tã. Hắn ở bên ngoài còn tự nghĩ trong lòng không hiểu đứa trẻ này làm sao nữa! Tự nhủ khi nó chào đời sẽ đánh cho nó một trận vì dám làm mẹ nó đau.
Đúng lúc khi đứa trẻ cất tiếng khóc đầu tiên, trời ngừng mưa, mặt trời ló rạng cảnh tượng cực kì đẹp đẽ.
Nhận lấy hoàng tử bé nhỏ trong tay bà đỡ, hắn bế con lại gần nàng. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt mồ hôi nhễ nhại của nàng, hắn nhẹ nhàng đặt con gần nàng, tay cũng nắm chặt tay nàng:
- Nàng vất vả rồi! Hoàng tử bé của chúng ta rất khỏe mạnh!
Nàng vừa sinh, chỉ đủ sức mở mắt nhìn con rồi lại thiếp đi. Nhưng Lý Khắc Minh lại tưởng nàng đã... thăng thiên liền lay nàng không thôi. Rốt cuộc bị nàng tỉnh dậy mắng cho một trận.
#4
Lý Thiệu tính tới giờ cũng đã năm tháng. Hoàng tử này rất ngoan, không khóc lóc nhiều thậm chí còn im lặng quá mức. Nhiều người bảo... thằng bé này giống hệt cha nó là tên Lý Khắc Minh mặt dày kia.
Nàng đương nhiên gần đây dành hết tâm tư tình cảm cho đứa con nhỏ của mình. Lý Khắc Minh hậm hực, trong một lần ôm nàng ngủ mới trách con:
- Tại tên đó nên nàng mới bơ dẹp ta sang một bên!
- Chàng nói gì thế? Đó là con chàng đấy nhé!
- Con ta thì con ta! Cứ giao cho vú nuôi là được!
Tạ Uyền Nhã hết nói nổi, lườm hắn.
- Uyển Nhã! Ta đang nghĩ là con cũng khá lớn rồi!
- Nó mới có năm tháng thôi! Lớn gì mà lớn!
- Năm tháng cũng là lớn rồi! Nàng cũng đã khỏe rồi! Hay là... chúng ta sinh thêm một tiểu công chúa đi!
-....
Sau hôn đó, vị hoàng thượng nọ bị hoàng hậu cách ly. Ngày nào cũng thấy hoàng thượng đứng trước cung Nguyệt Hà năn nỉ vô cùng thảm thiết. Vậy mà Hoàng hậu vẫn nhất quyết không mở cửa!
#5
Hoàng hậu nước Lý tuy đã có 3 hoàng tử và 2 công chúa nhưng tính tình vẫn như cô gái đôi mươi, vẫn hay trốn ra ngoài chơi. Mà Hoàng thượng cứ không tìm được hoàng hậu là lại đau lòng không thôi.
Cho nên nhiệm vụ của 3 vị hoàng tử là ra ngoài tìm mẫu hậu còn 2 vị công chúa là tìm cách ngăn cản mấu thân mình ra ngoài.
Mỗi lần tìm được nàng về là như thể mở một phiên tòa xét xử mà hầu như chưa bao giờ phán xét được bị cáo vì quan tòa cứ bị mê hoặc.
#6
Chuyện vẫn hay kể rằng về truyền thuyết của vị vua nước Lý chung tình. Khi đã ngoài 50 nhường ngôi cho hoàng thái tử Lý Thiệu còn mình và nương tử lui về ở một khu nhà nhỏ trên núi.
Khi hai người đều đã già nua, Lý hậu tuổi cao sức yếu không chịu được. Trước giờ phút lâm chung, bà tựa đầu vào vai phu quân mình giọng yếu ớt:
- Kiếp này sống thật xứng đáng khi có được người phu quân như chàng. Hẹn kiếp sau có duyên gặp lại!
Bà nói xong, cũng trút hơi thở cuối cùng. Còn vị vua chung tình cũng không rời khỏi đó, chỉ lặng lẽ ngồi đó làm bờ vai vững chãi cho nương tử mình. Sau đó ông cũng quy thiên lúc nào không hay. Mộ hai người được xây ngay trên chỗ ngồi đó.
Mãi sau người ta mới truyền nhau rằng khi nào đi đến ngọn núi đó lại nghe thấy tiếng vị vua đó nói với hoàng hậu.
- Cả kiếp này chỉ có nàng làm nương tử. Cả đời này sẽ chỉ mình nàng là hoàng hậu của ta!
- Kết truyện -
Dưới đây là một số mẩu chuyện nhỏ về vị hoàng thượng và hoàng hậu của chúng ta.
Kể từ ngày lập hậu đến nay, Tạ Uyển Nhã lúc nào cũng phải mang lên mình những bộ cánh nặng nề kinh khủng. Rốt cuộc không chịu được, nàng phải vào than với Lý Khắc Minh:
- Chàng có thể cho ta mặc mấy bộ y phục đơn giản không?
Lý Khắc Minh đang phê tấu chương, dừng lại ngẩng đầu lên nhìn nàng:
- Nữ nhân người ta muốn mặc cũng chẳng được! Nàng đây lại từ chối mặc vậy là sao?
- Không phải! Ta đâu phải mấy cô nàng đó chứ? Mặc vào cởi ra! Thật bất tiện mà!
Hắn đăn chiêu suy nghĩ một lúc, thế nào lại gật đầu đồng ý:
- Đúng à! Nàng mặc như vậy đến lúc đi ngủ ta cởi cũng rất mệt! Như vậy cũng được! Cho nàng mặc ít một chút! Đêm đến chúng ra sẽ nhanh chóng hơn!
-...
Tạ Uyển Nhã đến là cạn lời với con người này. Cứ nhìn thấy nàng là như muốn ăn tươi nuốt sống nàng! Ai nói hoàng thượng máu lạnh vô tình? Phải là sói đội lốt cừu mới đúng!
Sau này, nhờ thành quả “ lao động “ hăng say của hắn và nàng, rốt cuộc nàng cũng đã có thai. Nhưng nghĩ là nói cho hắn thì sẽ rắc rối nên nàng định im lặng. Ai dè... Kim Ngân yêu dấu cùng Chấn Phong thân yêu và tiểu ma đầu nghịch ngợm kia sớm đã cho hắn biết tin. Kết quả là...
- Uyển Nhã? Nàng có muốn ăn bánh bao không? Hay muốn uống gì? Nàng có cảm thấy không khỏe ở chỗ nào không?
- Uyển Nhã? Nàng có thấy con đạp không?
- Uyển Nhã? Có phải... là tiểu công chúa không?
- Uyển Nhã! Mau uống bát thuốc này đi! Cẩn thận con nó mệt.
....
Nàng đến là cúi thua với hắn. Từ ngày biết tin lúc nào không có việc là lại chạy đến chỗ nàng! Bên ngoài hắn tỏ ra lạnh lùng với mọi người nhưng chắc chẳng ai ngờ vị hoàng đế thường ngày giá băng kia khi về cung Nguyệt Hà lại quay ngoắt độ, cực kì dịu dàng chăm sóc cho Hoàng hậu.
Chính tay hắn đi sắc thuốc, chính tay hắn đi giám sát người nấu thức ăn cho nàng. Thức ăn cùng thuốc mang đến đều là hắn tự tay đút cho nàng. Uyển Nhã thì bị vẻ ôn nhu của hắn làm cho phát sợ.
Đáng sợ hơn là mấy tháng gần sinh, hắn cực kì nghiêm ngặt trong việc cho người bảo vệ nàng. Nàng muốn đi đâu phải có kiệu, phải có ít nhất người thị vệ đi theo. Điều này khiến nàng đến là chán, ngồi lỳ trong phòng.
Có một hôm, hắn ngồi bên giấy mực, vò đầu bứt tai nghĩ gì đó. Nàng quan tâm hắn nên mở lời:
- Chàng đang nghĩ gì thế?
Hắn cầm tờ giấy đi đến bên nàng, vò đầu bứt tai. Còn nàng khi cầm rờ giấy đấy lên thì giống như bất tỉnh nhân sự.
- Nàng nói xem ngày thứ tư nên cho nàng ăn gì? Thịt bò? Thịt gà? Hay là chim ác? Thật khó nghĩ!
Tờ giấy đó chính là lịch ăn uống của nàng. Cả ngày toàn là ăn, ăn, ăn!
Nàng khóc ròng nhìn hắn:
- Chàng đừng vỗ béo ta nữa! Nhìn cái má ta đi! Béo đến nỗi chỉ trực rơi xuống thôi!
Hắn quay ra, hai tay sờ nhẹ má nàng, nở nụ cười yêu nghiệt:
- Không! Rất đáng yêu mà! Với ta như vậy mới đẹp!
Lại nói đến hôm đại hoàng tử Lý Thiệu ra đời, hắn đi đi lại lại không yên. Cứ nhìn mấy bà đỡ chạy đi chạy lại với vết máu đầy trên tay hắn lại định chạy vào. May sao còn Từ phi ở đó ngăn cản.
Hoàng tử Lý Thiệu mãi không chịu ra, trời thì cứ mưa tầm tã. Hắn ở bên ngoài còn tự nghĩ trong lòng không hiểu đứa trẻ này làm sao nữa! Tự nhủ khi nó chào đời sẽ đánh cho nó một trận vì dám làm mẹ nó đau.
Đúng lúc khi đứa trẻ cất tiếng khóc đầu tiên, trời ngừng mưa, mặt trời ló rạng cảnh tượng cực kì đẹp đẽ.
Nhận lấy hoàng tử bé nhỏ trong tay bà đỡ, hắn bế con lại gần nàng. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt mồ hôi nhễ nhại của nàng, hắn nhẹ nhàng đặt con gần nàng, tay cũng nắm chặt tay nàng:
- Nàng vất vả rồi! Hoàng tử bé của chúng ta rất khỏe mạnh!
Nàng vừa sinh, chỉ đủ sức mở mắt nhìn con rồi lại thiếp đi. Nhưng Lý Khắc Minh lại tưởng nàng đã... thăng thiên liền lay nàng không thôi. Rốt cuộc bị nàng tỉnh dậy mắng cho một trận.
Lý Thiệu tính tới giờ cũng đã năm tháng. Hoàng tử này rất ngoan, không khóc lóc nhiều thậm chí còn im lặng quá mức. Nhiều người bảo... thằng bé này giống hệt cha nó là tên Lý Khắc Minh mặt dày kia.
Nàng đương nhiên gần đây dành hết tâm tư tình cảm cho đứa con nhỏ của mình. Lý Khắc Minh hậm hực, trong một lần ôm nàng ngủ mới trách con:
- Tại tên đó nên nàng mới bơ dẹp ta sang một bên!
- Chàng nói gì thế? Đó là con chàng đấy nhé!
- Con ta thì con ta! Cứ giao cho vú nuôi là được!
Tạ Uyền Nhã hết nói nổi, lườm hắn.
- Uyển Nhã! Ta đang nghĩ là con cũng khá lớn rồi!
- Nó mới có năm tháng thôi! Lớn gì mà lớn!
- Năm tháng cũng là lớn rồi! Nàng cũng đã khỏe rồi! Hay là... chúng ta sinh thêm một tiểu công chúa đi!
-....
Sau hôn đó, vị hoàng thượng nọ bị hoàng hậu cách ly. Ngày nào cũng thấy hoàng thượng đứng trước cung Nguyệt Hà năn nỉ vô cùng thảm thiết. Vậy mà Hoàng hậu vẫn nhất quyết không mở cửa!
Hoàng hậu nước Lý tuy đã có hoàng tử và công chúa nhưng tính tình vẫn như cô gái đôi mươi, vẫn hay trốn ra ngoài chơi. Mà Hoàng thượng cứ không tìm được hoàng hậu là lại đau lòng không thôi.
Cho nên nhiệm vụ của vị hoàng tử là ra ngoài tìm mẫu hậu còn vị công chúa là tìm cách ngăn cản mấu thân mình ra ngoài.
Mỗi lần tìm được nàng về là như thể mở một phiên tòa xét xử mà hầu như chưa bao giờ phán xét được bị cáo vì quan tòa cứ bị mê hoặc.
Chuyện vẫn hay kể rằng về truyền thuyết của vị vua nước Lý chung tình. Khi đã ngoài nhường ngôi cho hoàng thái tử Lý Thiệu còn mình và nương tử lui về ở một khu nhà nhỏ trên núi.
Khi hai người đều đã già nua, Lý hậu tuổi cao sức yếu không chịu được. Trước giờ phút lâm chung, bà tựa đầu vào vai phu quân mình giọng yếu ớt:
- Kiếp này sống thật xứng đáng khi có được người phu quân như chàng. Hẹn kiếp sau có duyên gặp lại!
Bà nói xong, cũng trút hơi thở cuối cùng. Còn vị vua chung tình cũng không rời khỏi đó, chỉ lặng lẽ ngồi đó làm bờ vai vững chãi cho nương tử mình. Sau đó ông cũng quy thiên lúc nào không hay. Mộ hai người được xây ngay trên chỗ ngồi đó.
Mãi sau người ta mới truyền nhau rằng khi nào đi đến ngọn núi đó lại nghe thấy tiếng vị vua đó nói với hoàng hậu.
- Cả kiếp này chỉ có nàng làm nương tử. Cả đời này sẽ chỉ mình nàng là hoàng hậu của ta!
- Kết truyện -