– Vậy cô nghĩ là Linh sao ? Cô nghĩ ng như Linh lại có thể độc ác như con cáo già đó sao – hắn cười , khinh bỉ , chỉ nó
– Chát… Tôi nói vs anh lần cuối… Đừng có xúc phạm bạn tôi … Người như anh một chút tư cách cũng không có để xúc phạm bạn tôi
– Bảo vệ nhau kinh nhỉ ? Cùng 1 ruột cả – Hắn lại nhếch mép , cười khinh bỉ (*tg : anh này cuồng nhếch mép )
– Bụp …. Mày dừng lại đc rồi đấy Khánh ạ …. Tao nói vs mày lần cuối …. Đừng có động đến em gái tao … Mặc dù không muốn tin … Nhưng tao chắc chắn rằng em tao không giết ông ta … Con bé nói đc lm đc …. Còn nữa, hãy nhớ nhưng j hôm nay mày nói với nó để mà tiện hối hận – Bảo đã đặt nó xuống từ bao giờ – Tao nghĩ mày vs nó cùng hđ trong thế giới ngầm vs nhau , tưởng mày phải là ng hiểu nó nhất chứ ? Thật thất vọng
– Mình đi thôi – Diệp lên tiếng , rồi quay sang nó : Hân , tao giữ đúng lời hứa nhé tao không giết hắn
– Cút hết đi – hắn quát lên
– Khỏi cần mày nói , à quên mất , Diệp , lấy trong túi áo khoác anh chiếc găng tay vs chiếc túi, mang con dao đó về
– Anh… định làm gì ? – Linh nói , cô ả sau khi nghe Bảo nói vậy không giấu đc sự sợ hãi mà nói lên
– Sao ? Có tật giật mình à – Bảo nhếch mép cười, khinh bỉ lườm cô ta 1 cái sắc lẻm
– Ơ … – Linh sợ hãi thu mình nép sau hắn
– Khánh… Tao nói vs mày 1 câu … đừng vội tin vào những gì xảy ra trước mắt – Bảo nói rồi quay đi
Bảo và Diệp không vội đưa nó về nhà mà đến nhà Diệp. Ở nhà Diệp có lẽ sẽ tốt hơn cho nó. Bảo k muốn ba anh lo lắng.
Trong khi đó … Những câu nói của Bảo và Diệp cứ vang lên trong đầu hắn . Nhưng rồi nhìn thấy bộ dạng của Linh lúc này , hắn nhếch mép cười (*tg : lại nhếch -.- thành thói quen cơm mẹ nấu rồi ).
Sáng hôm sau nó tỉnh , nheo mắt lại thấy không phải phòng mình , lục lọi tìm tòi trí nhớ, nó chỉ nhớ đc hôm qua sau khi cố lết ra khỏi căn phòng đáng sợ đó thì Bảo đến đón nó.
– Yên tâm , đây là nhà tao – Diêp lên tiếng khi thấy nó thức dậy mà cứ đơ mặt ra
– Mày tin tao không ? – nó hỏi, câu hỏi chỉ nó và Diệp hiểu
– Nói thật cho tao mày có làm không ? – Diệp hỏi lại
– Không – nó trả lời mà tim đau đớn, kể cả Diệp cx k tin nó hay sao ?
– Đc tốt lắm , không uổng công tao và Bảo tin mày – Diệp cười, nụ cười tỏa nắng
– Cảm ơn mày – Nó thấy ẩm lòng hơn phần nào, hai cx tin nó , vậy mà nó sợ chả ai tin mk
– Ng cảm ơn là tao ms đúng . Cảm ơn mày vì mày còn sống , cảm ơn vì không làm tao thất vọng – Diệp cười
– Con bé này … sao mà tao chết đc chứ – Nó cười, trái tim đã chết xen 1 chút hạnh phúc
– Về rồi… Bảo thiếu gia đẹp trai về rồi – Bảo mở cửa bước vào phòng
– Cái anh này… đành rằng coi em như em gái thì cũng phải giữ ý chứ – Diệp lên tiếng
– Đc rồi cô nương… xem ai đến này
– Ơ… Nhật Anh – Nó bất ngờ
– Hân… tao nhớ mày quá… tao xin lỗi vì đã hiểu nhầm mày – Nhật Anh sắp khóc rồi
– Không sao mà… mày biết chuyện lúc nào vậy ?
– Tao xin lỗi… Hôm qua Khánh nói rồi…Tao xin lỗi vì đã hiểu nhầm mày …Hôm nay tao biết sự thật rồi … tao xin lỗi (*tg : bộ chị này lại cuồng cái j nữa hở ? Cuồng xin lổi chăng =.= những con người gắn vs chữ cuồng)
– Sao mày biết ?
– Đương nhiên là nhờ anh trai tài giỏi của em rồi – Bảo vỗ ngực tự đắc
– Rồi em biết rồi . Có mà nhờ tềnh êu của 2 anh chị thì có – Nó cười,ấm áp quá , ít ra là cx có ng ở bên
– Có bằng chứng hẳn hoi nhá – Bảo nháy mắt – Anh kiểm tra rồi trên con dao đó k hề có dấu vân tay của em
– Hơn nữa cx chả cần có bằng chứng – Diệp thêm vào – Tao biết mày không giết ng khi mặc đồ trắng … cho dù thế nào cx không giết ng khi mặc đồ trắng. Mà hôm qua mày lại mặc váy trắng
– Mày còn nhớ sao ?- Nó cảm động
– Hân sẽ như v sao ? – Nhật Anh thắc mắc , cô cảm thấy thật xấu hổ. Cô chả hiểu gì về Hân cả
– Không phải thắc mắc thế . Mày tuy là pn thân của tao nhưng không sống cùng tao từ nhỏ . Tao k trách mày
– Thật không ? Cảm ơn và xin lỗi mày – Nhật Anh òa khóc ôm lấy nó. Nó thánh thiện quá, thế mà hôm qua lại hiểu nhầm nó
– Đc rồi … còn Vũ đâu ?
– Đừng nhắc đến anh ta … Cùng 1 ruột với tên Khánh đó cả – Diệp tức tối
– Thôi đi cô nương…Tôi biết cô có tình cảm vs tên đó . Nếu có đừng ngại tao. Cứ đến vs tên đó đi . Tao luôn mong mày hạnh phúc
– Kệ đi – Diệp nói, ánh mắt xen lẫn buồn bã
– Đc rồi. Về phòng nghỉ đi nào . Mấy đứa sướt mướt suốt thôi – Bảo cười
– Ok . Anh đưa Nhật Anh về phòng đi. Em ở vs Hân 1 lát – Diệp
– Mày có chuyện k vui phải không ? – Nó nói sau khi thấy Bảo và Nhật Anh bước ra khỏi phòng
– Mày thấy sao ?
– Là do tao phải không ?
– Đừng… Không phải thế …
– Không phải nghĩ đến tao … tao xin lỗi … tại tao mà…
– Mày không có lỗi gì hết – Diệp vội chen vào câu nói của nó – Nếu chỉ để đc ở bên hắn mà mất mày , tao sẽ không sống đc – Diệp khóc – Mày không chỉ là pn thân , là chị gái của tao mà còn là ân nhân của tao … chính mày đã dạy cho tao cách yêu thương… là ng cứu sống trái tim tao
– Nhưng…đó là ng mày yêu mà ….
– Đừng….đừng nhắc nữa… tìm 1 ng để yêu có thể không dễ , nhưng để mà tìm đc ng pn như mày còn khó hơn gấp vạn lần. Tao biết … Tao đau thế nhưng nỗi đau của mày còn hơn gấp vạn lần … tao cx đau nên có thể tao hiểu đc mày phần nào. Tao muốn ở bên mày. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua nỗi đau này. Đc chứ ?
– Tao… cảm ơn mày … cảm ơn mày rất nhiều … tao cx rất biết ơn mày – người chị gái của tao – nó nói , 2 đứa ôm nhau òa khóc
Về vốn là để quên đi … nào ngờ lại là đau khổ … 2 ng con gái … 2 thiên thần … mạnh mẽ mà yếu đuối … nỗi đau này , dường như chỉ có họ mới thấu hiểu, chỉ có họ mới có thể giúp nhau vượt qua
– Anh…- Nhật Anh ở ngoài cửa , bặm môi đến chảy máu để ngăn tiếng khóc
– Nào… Nỗi đau này chỉ có 2 đứa nó ms chia sẻ đc cho nhau thôi … chúng ta sẽ giúp nhưng chỉ có 2 đứa nó ms giúp đc nhau thực sự thôi. Anh hiểu em đau. Nhưng em nên nhớ em đau anh còn đau hơn gấp vạn lần. Những lúc như thế này cứ để chúng nó khóc là tốt nhất. Đừng lm chúng nó lo lắng – Bảo bế Nhật Anh về phòng , cố kìm để bản thân không khóc. Có lẽ anh đã sai khi để 2 đứa nó về đây. Tại sao mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến thế ? Cùng 1 lúc … 3 ng con gái anh yêu quý nhất đều bị tổn thương . Anh không trách 2 đứa pn , vì anh biết , nếu anh vào hoàn cảnh đó , chính anh cx sẽ hành động như vậy , có điều , Khánh đã lm anh thất vọng . Anh cứ nghĩ là Khánh sẽ tin em gái anh. Nhắm chặt mắt , Bảo leo lên giường ôm Nhật Anh ngủ (*tg: Chụy Nhật Anh cẩn thận ). Thôi cứ kệ vậy , đến đâu thì đến
– Vậy cô nghĩ là Linh sao ? Cô nghĩ ng như Linh lại có thể độc ác như con cáo già đó sao – hắn cười , khinh bỉ , chỉ nó
– Chát… Tôi nói vs anh lần cuối… Đừng có xúc phạm bạn tôi … Người như anh một chút tư cách cũng không có để xúc phạm bạn tôi
– Bảo vệ nhau kinh nhỉ ? Cùng ruột cả – Hắn lại nhếch mép , cười khinh bỉ (tg : anh này cuồng nhếch mép )
– Bụp …. Mày dừng lại đc rồi đấy Khánh ạ …. Tao nói vs mày lần cuối …. Đừng có động đến em gái tao … Mặc dù không muốn tin … Nhưng tao chắc chắn rằng em tao không giết ông ta … Con bé nói đc lm đc …. Còn nữa, hãy nhớ nhưng j hôm nay mày nói với nó để mà tiện hối hận – Bảo đã đặt nó xuống từ bao giờ – Tao nghĩ mày vs nó cùng hđ trong thế giới ngầm vs nhau , tưởng mày phải là ng hiểu nó nhất chứ ? Thật thất vọng
– Mình đi thôi – Diệp lên tiếng , rồi quay sang nó : Hân , tao giữ đúng lời hứa nhé tao không giết hắn
– Cút hết đi – hắn quát lên
– Khỏi cần mày nói , à quên mất , Diệp , lấy trong túi áo khoác anh chiếc găng tay vs chiếc túi, mang con dao đó về
– Anh… định làm gì ? – Linh nói , cô ả sau khi nghe Bảo nói vậy không giấu đc sự sợ hãi mà nói lên
– Sao ? Có tật giật mình à – Bảo nhếch mép cười, khinh bỉ lườm cô ta cái sắc lẻm
– Ơ … – Linh sợ hãi thu mình nép sau hắn
– Khánh… Tao nói vs mày câu … đừng vội tin vào những gì xảy ra trước mắt – Bảo nói rồi quay đi
Bảo và Diệp không vội đưa nó về nhà mà đến nhà Diệp. Ở nhà Diệp có lẽ sẽ tốt hơn cho nó. Bảo k muốn ba anh lo lắng.
Trong khi đó … Những câu nói của Bảo và Diệp cứ vang lên trong đầu hắn . Nhưng rồi nhìn thấy bộ dạng của Linh lúc này , hắn nhếch mép cười (tg : lại nhếch -.- thành thói quen cơm mẹ nấu rồi ).
Sáng hôm sau nó tỉnh , nheo mắt lại thấy không phải phòng mình , lục lọi tìm tòi trí nhớ, nó chỉ nhớ đc hôm qua sau khi cố lết ra khỏi căn phòng đáng sợ đó thì Bảo đến đón nó.
– Yên tâm , đây là nhà tao – Diêp lên tiếng khi thấy nó thức dậy mà cứ đơ mặt ra
– Mày tin tao không ? – nó hỏi, câu hỏi chỉ nó và Diệp hiểu
– Nói thật cho tao mày có làm không ? – Diệp hỏi lại
– Không – nó trả lời mà tim đau đớn, kể cả Diệp cx k tin nó hay sao ?
– Đc tốt lắm , không uổng công tao và Bảo tin mày – Diệp cười, nụ cười tỏa nắng
– Cảm ơn mày – Nó thấy ẩm lòng hơn phần nào, hai cx tin nó , vậy mà nó sợ chả ai tin mk
– Ng cảm ơn là tao ms đúng . Cảm ơn mày vì mày còn sống , cảm ơn vì không làm tao thất vọng – Diệp cười
– Con bé này … sao mà tao chết đc chứ – Nó cười, trái tim đã chết xen chút hạnh phúc
– Về rồi… Bảo thiếu gia đẹp trai về rồi – Bảo mở cửa bước vào phòng
– Cái anh này… đành rằng coi em như em gái thì cũng phải giữ ý chứ – Diệp lên tiếng
– Đc rồi cô nương… xem ai đến này
– Ơ… Nhật Anh – Nó bất ngờ
– Hân… tao nhớ mày quá… tao xin lỗi vì đã hiểu nhầm mày – Nhật Anh sắp khóc rồi
– Không sao mà… mày biết chuyện lúc nào vậy ?
– Tao xin lỗi… Hôm qua Khánh nói rồi…Tao xin lỗi vì đã hiểu nhầm mày …Hôm nay tao biết sự thật rồi … tao xin lỗi (tg : bộ chị này lại cuồng cái j nữa hở ? Cuồng xin lổi chăng =.= những con người gắn vs chữ cuồng)
– Sao mày biết ?
– Đương nhiên là nhờ anh trai tài giỏi của em rồi – Bảo vỗ ngực tự đắc
– Rồi em biết rồi . Có mà nhờ tềnh êu của anh chị thì có – Nó cười,ấm áp quá , ít ra là cx có ng ở bên
– Có bằng chứng hẳn hoi nhá – Bảo nháy mắt – Anh kiểm tra rồi trên con dao đó k hề có dấu vân tay của em
– Hơn nữa cx chả cần có bằng chứng – Diệp thêm vào – Tao biết mày không giết ng khi mặc đồ trắng … cho dù thế nào cx không giết ng khi mặc đồ trắng. Mà hôm qua mày lại mặc váy trắng
– Mày còn nhớ sao ?- Nó cảm động
– Hân sẽ như v sao ? – Nhật Anh thắc mắc , cô cảm thấy thật xấu hổ. Cô chả hiểu gì về Hân cả
– Không phải thắc mắc thế . Mày tuy là pn thân của tao nhưng không sống cùng tao từ nhỏ . Tao k trách mày
– Thật không ? Cảm ơn và xin lỗi mày – Nhật Anh òa khóc ôm lấy nó. Nó thánh thiện quá, thế mà hôm qua lại hiểu nhầm nó
– Đc rồi … còn Vũ đâu ?
– Đừng nhắc đến anh ta … Cùng ruột với tên Khánh đó cả – Diệp tức tối
– Thôi đi cô nương…Tôi biết cô có tình cảm vs tên đó . Nếu có đừng ngại tao. Cứ đến vs tên đó đi . Tao luôn mong mày hạnh phúc
– Kệ đi – Diệp nói, ánh mắt xen lẫn buồn bã
– Đc rồi. Về phòng nghỉ đi nào . Mấy đứa sướt mướt suốt thôi – Bảo cười
– Ok . Anh đưa Nhật Anh về phòng đi. Em ở vs Hân lát – Diệp
– Mày có chuyện k vui phải không ? – Nó nói sau khi thấy Bảo và Nhật Anh bước ra khỏi phòng
– Mày thấy sao ?
– Là do tao phải không ?
– Đừng… Không phải thế …
– Không phải nghĩ đến tao … tao xin lỗi … tại tao mà…
– Mày không có lỗi gì hết – Diệp vội chen vào câu nói của nó – Nếu chỉ để đc ở bên hắn mà mất mày , tao sẽ không sống đc – Diệp khóc – Mày không chỉ là pn thân , là chị gái của tao mà còn là ân nhân của tao … chính mày đã dạy cho tao cách yêu thương… là ng cứu sống trái tim tao
– Nhưng…đó là ng mày yêu mà ….
– Đừng….đừng nhắc nữa… tìm ng để yêu có thể không dễ , nhưng để mà tìm đc ng pn như mày còn khó hơn gấp vạn lần. Tao biết … Tao đau thế nhưng nỗi đau của mày còn hơn gấp vạn lần … tao cx đau nên có thể tao hiểu đc mày phần nào. Tao muốn ở bên mày. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua nỗi đau này. Đc chứ ?
– Tao… cảm ơn mày … cảm ơn mày rất nhiều … tao cx rất biết ơn mày – người chị gái của tao – nó nói , đứa ôm nhau òa khóc
Về vốn là để quên đi … nào ngờ lại là đau khổ … ng con gái … thiên thần … mạnh mẽ mà yếu đuối … nỗi đau này , dường như chỉ có họ mới thấu hiểu, chỉ có họ mới có thể giúp nhau vượt qua
– Anh…- Nhật Anh ở ngoài cửa , bặm môi đến chảy máu để ngăn tiếng khóc
– Nào… Nỗi đau này chỉ có đứa nó ms chia sẻ đc cho nhau thôi … chúng ta sẽ giúp nhưng chỉ có đứa nó ms giúp đc nhau thực sự thôi. Anh hiểu em đau. Nhưng em nên nhớ em đau anh còn đau hơn gấp vạn lần. Những lúc như thế này cứ để chúng nó khóc là tốt nhất. Đừng lm chúng nó lo lắng – Bảo bế Nhật Anh về phòng , cố kìm để bản thân không khóc. Có lẽ anh đã sai khi để đứa nó về đây. Tại sao mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến thế ? Cùng lúc … ng con gái anh yêu quý nhất đều bị tổn thương . Anh không trách đứa pn , vì anh biết , nếu anh vào hoàn cảnh đó , chính anh cx sẽ hành động như vậy , có điều , Khánh đã lm anh thất vọng . Anh cứ nghĩ là Khánh sẽ tin em gái anh. Nhắm chặt mắt , Bảo leo lên giường ôm Nhật Anh ngủ (tg: Chụy Nhật Anh cẩn thận ). Thôi cứ kệ vậy , đến đâu thì đến