Hắn không đuổi theo nữa, hắn nói lớn:
- NHỚ CẨN THẬN ĐẤY, KẺO LẦN SAU LẠI GẶP QUẢ BÁO!!
Cô nghĩ thầm' tôi gặp quả báo vì cậu chứ sao? '. Trở về lớp, vẫn là cái trò đó của bọn họ mỗi người đứng hai bên cửa tay cầm một bịch bột mì, công nhận bọn này lắm bột mì thật đấy. Cô vừa mở cửa lớp, cả hai người đó đổ bột lên người cô, cùng lúc đó một cánh tay ấm áp kéo cô lại làm cả hai người đổ bột mì kia đều trắng muốt từ đầu đến chân. Cô quay đầu lại nhìn người đang nắm tay mình. Đó là một người con trai trông rất hiền, mái tóc màu xanh biển đậm cùng với đôi mắt màu xanh da trời, tất cả đám con gái gần đó nhìn cậu ta bằng đôi mắt hình trái tim nhưng còn một người nhìn cậu ta với ánh mắt đầy cảm xúc ngạc nhiên, vui mừng, thắc mắc và cả nỗi buồn. Cô nói nhỏ:
- Lưu Tuyền Anh
Tuyền Anh nhìn cô, mỉm cười:
- Vũ Lăng Uyên, cậu vẫn không thay đổi gì nhỉ?
Cô bất chợt đưa tay lên đầu, mũ che của cô đã tụt xuống từ lúc Tuyền Anh kéo cô lại làm lộ ra một mái tóc màu bạch kim dài óng ả, được buột lên gọn gàng theo kiểu đuôi ngựa, đôi mắt màu đỏ đậm trông rất xinh đẹp. Những người xung quanh ngạc nhiên khi nhìn cô, cô nhanh chóng trở về vẻ mặt lạnh lẽo như thường:
- Cậu muốn nắm tay tôi đến khi nào đây?
Tuyền Anh nghe vậy liền bỏ tay cô ra, khuôn mặt hơi đỏ trông rất đáng yêu:
- Ơ... xin lỗi
Cô thu tay về, đội lại mũ và khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, một cô gái trông rất đáng yêu chạy tới nắm lấy tay Tuyền Anh giọng nói trong trẻo thuần khiết làm Tuyền Anh quay mặt lại:
- Tuyền Anh, đây là ai vậy?
- Đây là bạn cũ của tớ
Thấy cô gái đó nói vậy cô đoán ngay là người yêu của Tuyền Anh, cô nói với Tuyền Anh:
- Chắc đây là người yêu của cậu nhỉ, vậy tôi đi trước cho các người nói chuyện
Thấy cô đi Tuyền Anh đưa tay định giữ cô lại thì Cô gái đó cản lại:
- Tuyền Anh, cậu có quan hệ gì đặc biệt với cô ấy sao?
- À... không...không có gì đâu
Cậu thu tay về nét mặt hơi ủ rũ. Ở một góc nào đó có một người đang nhìn Tuyền Anh mà khẽ cười gian và đó cũng chẳng ai khác chính là Vương Bạch Hàn.
Tiếng chuông bắt đầu vang lên, tại lớp 8a nơi cô học, cô vẫn ngồi ở cuối lớp nhìn ra cửa sổ. Cô chủ nhiệm thông báo, bên cạnh là một đôi nam nữ mặc đồng phục trường cô:
- Hôm nay lớp ta có hai học sinh mới ở trường Huyễn Vân chuyển tới, hai em tự giới thiệu về mình đi
- Tôi tên là Lưu Tuyền Anh học sinh mới chuyển, mong mọi người sau này giúp đỡ ạ
Tuyền Anh cúi người rồi đi xuống lớp, mấy bạn nữ nhìn cậu ấy mong muốn cậu ấy ngồi cùng mình những cậu ấy trực tiếp lướt qua những người đó mà tiến thẳng tới chỗ cô nói đúng hơn là chỗ của Bạch Hàn. Tuyền Anh nói:
- Bạch Hàn cậu có thể nhường chỗ cho tớ không?
Bạch Hàn định nói gì đó thì cô giáo đã nói:
- Hàn, em ngồi phía sau bạn Li đi, nhường chỗ cho bạn
Nghe vậy cô quay về phía hắn, nói một câu đơn giản:
- Ngồi ngắm người yêu đi
Cô cũng chẳng thèm quan tâm gì đến hắn nữa, còn hắn thì sắc mặt hơi đen một chút rồi nhanh chóng trở nên vui tươi tới phía sau Băng Li ngồi. Băng Li đỏ mặt vì ngại ngùng còn Thiên Vi thì cười tươi như chưa bao giờ được cười khi nhìn thấy hắn tới phía sau Băng Li ngồi. Một giọng nói thánh thiện vang lên làm cả lớp quay lại nhìn trừ cô:
- Xin chào, mình tên Lâm Viên Nhi cứ gọi mình là Nhi Nhi, mình mới chuyển tới đây nên mong mọi người giúp đỡ nhiều ạ
Viên Nhi cúi người mỉm cười thật tươi rồi tiến tới phía bàn trên của cô ngồi và cũng không quên nhìn cô chào hỏi:
- Chào bạn, mình là...
Chưa để Viên Nhi kịp nói hết, cô cắt ngang:
- Cô không cần phải giới thiệu lại với tôi, tôi không phải người điếc mà không nghe vừa nãy cô giới thiệu.
Viên Nhi thu tay lại và thoáng liếc nhìn cô với ánh mắt ác ý, cô cũng nhìn thấy nhưng cũng chẳng nói gì.
- NHỚ CẨN THẬN ĐẤY, KẺO LẦN SAU LẠI GẶP QUẢ BÁO!!
Cô nghĩ thầm' tôi gặp quả báo vì cậu chứ sao? '. Trở về lớp, vẫn là cái trò đó của bọn họ mỗi người đứng hai bên cửa tay cầm một bịch bột mì, công nhận bọn này lắm bột mì thật đấy. Cô vừa mở cửa lớp, cả hai người đó đổ bột lên người cô, cùng lúc đó một cánh tay ấm áp kéo cô lại làm cả hai người đổ bột mì kia đều trắng muốt từ đầu đến chân. Cô quay đầu lại nhìn người đang nắm tay mình. Đó là một người con trai trông rất hiền, mái tóc màu xanh biển đậm cùng với đôi mắt màu xanh da trời, tất cả đám con gái gần đó nhìn cậu ta bằng đôi mắt hình trái tim nhưng còn một người nhìn cậu ta với ánh mắt đầy cảm xúc ngạc nhiên, vui mừng, thắc mắc và cả nỗi buồn. Cô nói nhỏ:
- Lưu Tuyền Anh
Tuyền Anh nhìn cô, mỉm cười:
- Vũ Lăng Uyên, cậu vẫn không thay đổi gì nhỉ?
Cô bất chợt đưa tay lên đầu, mũ che của cô đã tụt xuống từ lúc Tuyền Anh kéo cô lại làm lộ ra một mái tóc màu bạch kim dài óng ả, được buột lên gọn gàng theo kiểu đuôi ngựa, đôi mắt màu đỏ đậm trông rất xinh đẹp. Những người xung quanh ngạc nhiên khi nhìn cô, cô nhanh chóng trở về vẻ mặt lạnh lẽo như thường:
- Cậu muốn nắm tay tôi đến khi nào đây?
Tuyền Anh nghe vậy liền bỏ tay cô ra, khuôn mặt hơi đỏ trông rất đáng yêu:
- Ơ... xin lỗi
Cô thu tay về, đội lại mũ và khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, một cô gái trông rất đáng yêu chạy tới nắm lấy tay Tuyền Anh giọng nói trong trẻo thuần khiết làm Tuyền Anh quay mặt lại:
- Tuyền Anh, đây là ai vậy?
- Đây là bạn cũ của tớ
Thấy cô gái đó nói vậy cô đoán ngay là người yêu của Tuyền Anh, cô nói với Tuyền Anh:
- Chắc đây là người yêu của cậu nhỉ, vậy tôi đi trước cho các người nói chuyện
Thấy cô đi Tuyền Anh đưa tay định giữ cô lại thì Cô gái đó cản lại:
- Tuyền Anh, cậu có quan hệ gì đặc biệt với cô ấy sao?
- À... không...không có gì đâu
Cậu thu tay về nét mặt hơi ủ rũ. Ở một góc nào đó có một người đang nhìn Tuyền Anh mà khẽ cười gian và đó cũng chẳng ai khác chính là Vương Bạch Hàn.
Tiếng chuông bắt đầu vang lên, tại lớp 8a nơi cô học, cô vẫn ngồi ở cuối lớp nhìn ra cửa sổ. Cô chủ nhiệm thông báo, bên cạnh là một đôi nam nữ mặc đồng phục trường cô:
- Hôm nay lớp ta có hai học sinh mới ở trường Huyễn Vân chuyển tới, hai em tự giới thiệu về mình đi
- Tôi tên là Lưu Tuyền Anh học sinh mới chuyển, mong mọi người sau này giúp đỡ ạ
Tuyền Anh cúi người rồi đi xuống lớp, mấy bạn nữ nhìn cậu ấy mong muốn cậu ấy ngồi cùng mình những cậu ấy trực tiếp lướt qua những người đó mà tiến thẳng tới chỗ cô nói đúng hơn là chỗ của Bạch Hàn. Tuyền Anh nói:
- Bạch Hàn cậu có thể nhường chỗ cho tớ không?
Bạch Hàn định nói gì đó thì cô giáo đã nói:
- Hàn, em ngồi phía sau bạn Li đi, nhường chỗ cho bạn
Nghe vậy cô quay về phía hắn, nói một câu đơn giản:
- Ngồi ngắm người yêu đi
Cô cũng chẳng thèm quan tâm gì đến hắn nữa, còn hắn thì sắc mặt hơi đen một chút rồi nhanh chóng trở nên vui tươi tới phía sau Băng Li ngồi. Băng Li đỏ mặt vì ngại ngùng còn Thiên Vi thì cười tươi như chưa bao giờ được cười khi nhìn thấy hắn tới phía sau Băng Li ngồi. Một giọng nói thánh thiện vang lên làm cả lớp quay lại nhìn trừ cô:
- Xin chào, mình tên Lâm Viên Nhi cứ gọi mình là Nhi Nhi, mình mới chuyển tới đây nên mong mọi người giúp đỡ nhiều ạ
Viên Nhi cúi người mỉm cười thật tươi rồi tiến tới phía bàn trên của cô ngồi và cũng không quên nhìn cô chào hỏi:
- Chào bạn, mình là...
Chưa để Viên Nhi kịp nói hết, cô cắt ngang:
- Cô không cần phải giới thiệu lại với tôi, tôi không phải người điếc mà không nghe vừa nãy cô giới thiệu.
Viên Nhi thu tay lại và thoáng liếc nhìn cô với ánh mắt ác ý, cô cũng nhìn thấy nhưng cũng chẳng nói gì.