Bà ta tức đến đỏ mặt nhìn cô, cố gắng cứu vãn tình cảnh:
- Không ngờ một người mẹ như cô lại để con mình ra mặt nói thay, thật đúng là mất mặt mà
-Còn hơn bà, một người bắt nạt trẻ con không sớm thì muộn cũng phải vào tù, con tôi chỉ là nói đúng sự thật, cô tự hỏi xem trẻ con có biết nói dối bao h mà do chính cô bày ra tình cảnh này- Mẹ cô không nhanh không chậm nói
- Tôi đánh con bé có gì sai? dù sao con bé cũng là con của tôi mà, đúng không?-bà ta cố gắng sửa chữa tình cảnh nhưng không được
Mọi người im lặng nhìn bà ta bằng ánh mắt khinh bỉ"
Dù cô chỉ nhớ tới đó nhưng cô chắc rằng ta sẽ không thoát khỏi tình cảnh đó. Rời khỏi hồi tưởng của mình, cô bước xuống giường đi về phía chiếc tủ sách, cầm lên một quyển sổ to. Trong quyển sổ đó, cô nhìn thấy những bức tranh vẽ đủ thứ của mình mà thầm muốn đốt cuốn sách này, những bức tranh xấu thậm tệ nhìn không ra cái gì mà nhìn những bức tranh mà hắn vẽ thi với mình đẹp như tế mà lúc trước còn nói mình vẽ đẹp hơn, hắn vẽ xấu hơn đủ kiểu làm cho cô gấp cuốn sách ngay lập tức. Vừa gấp vào thì 1 tấm ảnh rơi ra, cô cúi xuống nhặt lên, định xem nó chụp cái gì thì một tiếng gõ cửa vang lên cùng với nó là giọng của cô người làm:
- Tiểu thư, có chị tới tìm cô!
- Cho họ vào
Mặc dù biết rằng mình hiện tại không hề có bạn thân nhưng vẫn tò mò không biết là ai mà tới đây, cô đặt lại tấm ảnh vào cuốn sách, vươn tay đặt cuốn sách vào chỗ cũ. Cánh cửa một lần nữa mở ra, chưa kịp quay đầu lại thì một hình bóng nhỏ bé lao ngay về phía cô khiến cho cô lùi về sau vài bước chân, một cô bé nhỏ nhắn dụi vào người cô, nũng nịu:
- Tiểu Uyên, sao em nỡ lòng nào để chị ở ngoài cửa đứng chờ chứ? Có biết là chị chờ em lâu lắm không? nhỡ có người tới bắt chị thì sao?- Cô bé nhỏ nhắn đó là chị của cô và cũng chính là đứa trẻ bị người đàn bà đó đánh.
- Chị...Chị hai? Sao chị lại ở đây? Em tưởng chị đang ở bên Pháp mà?- Cô định thần lại, nhìn người chị hai nhỏ bé của mình
- Lẽ nào chị không được trở về sao? Tiểu Uyên lẽ nào quên chị rồi?- Chị cô nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương
- Không...không có, em luôn nhớ đến chị mà, em rất yêu thương chị dù cách nhau... cách nhau...-Nói tới đó cô lại tự hỏi:" Chết, cách nhau bao nhiêu tuổi nhỉ?"
- Không ngờ một người mẹ như cô lại để con mình ra mặt nói thay, thật đúng là mất mặt mà
-Còn hơn bà, một người bắt nạt trẻ con không sớm thì muộn cũng phải vào tù, con tôi chỉ là nói đúng sự thật, cô tự hỏi xem trẻ con có biết nói dối bao h mà do chính cô bày ra tình cảnh này- Mẹ cô không nhanh không chậm nói
- Tôi đánh con bé có gì sai? dù sao con bé cũng là con của tôi mà, đúng không?-bà ta cố gắng sửa chữa tình cảnh nhưng không được
Mọi người im lặng nhìn bà ta bằng ánh mắt khinh bỉ"
Dù cô chỉ nhớ tới đó nhưng cô chắc rằng ta sẽ không thoát khỏi tình cảnh đó. Rời khỏi hồi tưởng của mình, cô bước xuống giường đi về phía chiếc tủ sách, cầm lên một quyển sổ to. Trong quyển sổ đó, cô nhìn thấy những bức tranh vẽ đủ thứ của mình mà thầm muốn đốt cuốn sách này, những bức tranh xấu thậm tệ nhìn không ra cái gì mà nhìn những bức tranh mà hắn vẽ thi với mình đẹp như tế mà lúc trước còn nói mình vẽ đẹp hơn, hắn vẽ xấu hơn đủ kiểu làm cho cô gấp cuốn sách ngay lập tức. Vừa gấp vào thì 1 tấm ảnh rơi ra, cô cúi xuống nhặt lên, định xem nó chụp cái gì thì một tiếng gõ cửa vang lên cùng với nó là giọng của cô người làm:
- Tiểu thư, có chị tới tìm cô!
- Cho họ vào
Mặc dù biết rằng mình hiện tại không hề có bạn thân nhưng vẫn tò mò không biết là ai mà tới đây, cô đặt lại tấm ảnh vào cuốn sách, vươn tay đặt cuốn sách vào chỗ cũ. Cánh cửa một lần nữa mở ra, chưa kịp quay đầu lại thì một hình bóng nhỏ bé lao ngay về phía cô khiến cho cô lùi về sau vài bước chân, một cô bé nhỏ nhắn dụi vào người cô, nũng nịu:
- Tiểu Uyên, sao em nỡ lòng nào để chị ở ngoài cửa đứng chờ chứ? Có biết là chị chờ em lâu lắm không? nhỡ có người tới bắt chị thì sao?- Cô bé nhỏ nhắn đó là chị của cô và cũng chính là đứa trẻ bị người đàn bà đó đánh.
- Chị...Chị hai? Sao chị lại ở đây? Em tưởng chị đang ở bên Pháp mà?- Cô định thần lại, nhìn người chị hai nhỏ bé của mình
- Lẽ nào chị không được trở về sao? Tiểu Uyên lẽ nào quên chị rồi?- Chị cô nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương
- Không...không có, em luôn nhớ đến chị mà, em rất yêu thương chị dù cách nhau... cách nhau...-Nói tới đó cô lại tự hỏi:" Chết, cách nhau bao nhiêu tuổi nhỉ?"