20. [Anh chơi hư tôi rồi]
Edit: Yu Xin
==================================
"Cái gì?"
Trong nháy mắt trong đầu Cố Lạc đã nhảy ra hàng trăm vấn đề, nhưng anh đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Anh..." Anh há miệng, muốn nói lại thôi.
Lúc bầu không khí chợt trở nên vi diệu, Tạ Nhung đột nhiên nghiêng người, tay trái của hắn khoác lên vành ghế Cố Lạc đang ngồi, tay phải giơ điện thoại di động của mình lên: "Không tìm thấy sao?"
Đưa ảnh đại diện wechat của mình cho Cố Lạc xem: "Người trong nhóm đó là anh."
Cố Lạc lo sợ mất mấy giây, trong lòng phút chốc bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra không phải như những gì anh đã nghĩ, quả nhiên do anh nghĩ nhiều rồi. Lại nói, hắn cũng không phải con giun đi guốc trong bụng anh, làm sao đọc được suy nghĩ của anh chứ?
Anh không phát hiện ra vẻ mặt Tạ Nhung buông lỏng nhưng cơ thể lại đang căng cứng.
Tạ Nhung có hơi phiền muộn.
Thực tế, hai người họ cũng không phải sớm chiều ở chung bên nhau, cho nên Tạ Nhung làm sao có thể vừa thấy Cố Lạc mở miệng đã biết anh muốn nói gì cho được? Nhưng mà trong nháy mắt vừa nãy thôi, hắn cảm thấy bản thân dường như đã đọc được suy nghĩ của Cố Lạc.
Vậy nên hắn mới tự nhiên mà trả lời như thế, nhưng mà xem ra, bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp.
Cố Lạc cũng không tốt hơn được bao nhiêu.
Có trời mới biết, vì sao hai người đã làm chuyện thân mật nhất rồi, nhưng khi hơi thở của Tạ Nhung phà vào phía sau cổ anh, trong lòng anh vẫn sẽ xuất hiện gợn sóng?
"À... được." Cố Lạc vội vàng chấp nhận lời mời kết bạn của Tạ Nhung, thuận thế hơi nghiêng nửa người trên đi, cách xa Tạ Nhung hơn một chút.
Trên thực tế, nếu như không có một màn vừa rồi thì chưa chắc anh đã không đồng ý lời mời này.
Động tác nhỏ của Cố Lạc đều được Tạ Nhung thu hết vào trong mắt, hắn nhướng mày tỏ vẻ không hài lòng. Cánh tay đặt sau lưng ghế hơi động đậy, tựa như muốn ôm cả người Cố Lạc vào ngực vậy.
Khóe mắt Cố Lạc nhìn thấy động tác này của hắn, anh theo bản năng muốn tránh đi, cơ thể lập tức nhổm dậy nghiêng sang phải, nhưng ngồi bên phải anh lại là Tạ Nhung, thành ra Cố Lạc trực tiếp bổ nhào vào ngực Tạ Nhung.
Lúc ngồi trên trên đùi hắn rồi, Cố Lạc vẫn còn mờ mịt.
Ghế của anh bị Tạ Nhung dùng mũi chân đẩy ra xa, chỉ còn mỗi Cố Lạc ngã vào trong ngực hắn. Nhìn thế này, có vẻ hơi giống như... anh chủ động đòi ôm?
Tạ Nhung nhìn chăm chú vào anh, trong ánh mắt... hình như không có gì bất ngờ lắm?
"Có phải là anh cố ý không hả?" Cố Lạc nhíu mày, nhớ đến hành động vừa rồi của Tạ Nhung, anh cứ có cảm giác tên này đang cố ý.
Vì hắn vươn tay ra như thế, anh tránh cũng không được, mà không tránh cũng không xong, bất luận là kiểu nào, cuối cùng cũng yên vị trong lồng ngực Tạ Nhung.
Vậy nên có thể suy ra, bảo an thối chắc chắn là cố ý!
"Hửm?" Tạ Nhung còn chưa kịp vui mừng vì đã thực hiện được ý đồ xấu đã bị Cố Lạc phát hiện ra. Nhưng hắn cũng không định thừa nhận chuyện này, cũng không lên tiếng phủ nhận nó, giả vờ vô tội là lựa chọn sáng suốt nhất vào lúc này.
"Đừng đánh trống lảng!" Cố Lạc vịn thành ghế đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tạ Nhung, giá trị tức giận lập tức tăng vọt.
Tên bảo an thối này dám ở trước mặt anh chơi trò đấu tâm cơ phải không?
Lần này Tạ Nhung không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Cố Lạc.
Cố Lạc thân là tổng giám đốc, kỹ năng giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý. Nhưng Tạ Nhung đã làm lính nhiều năm, tố chất tâm lý cực kỳ vững mạnh. Hai người mặt đối mặt, không ai di chuyển ánh mắt đi.
Để xem ai sẽ chịu thua trước đây?
Cho đến khi...
"Meo?" Cố Lạc bỗng dưng biến thành mèo được Tạ Nhung dùng hai tay nhanh chóng ôm lấy, hắn đặt Miêu Miêu lên chân mình, nhỏ giọng thì thầm: "Sao bỗng nhiên lại biến thành mèo thế này?"
Cố Lạc cũng rất muốn hỏi, meo, sau khi biến thành mèo thì bao nhiêu khí thế đều mất sạch, ban đầu anh còn định nhân cơ hội này ép hỏi bảo an xem có phải hắn cố ý tiếp cận mình hay không, bây giờ thì hay rồi, với bộ dáng này thì hỏi kiểu gì nữa?
Dùng mắt mèo đấu mắt với hắn á hả? Vừa nghĩ đến đây Miêu Miêu đã vô cùng tức giận giơ móng vuốt lên cào bảo an một cái.
Trong phòng bật điều hòa vô cùng ấm áp, hắn không mặc áo trên mà chỉ xỏ một cái quần, cơ bụng cứ thế bị Cố Lạc cào một cái hơi đau, song Tạ Nhung không hề quan tâm đến nó, trái lại hắn ôm Miêu Miêu lên đối diện với mình mà hôn chụt chụt mấy cái, sau đó lại giúp Cố Lạc vuốt lông, vừa vuốt ve vừa nói: "Đáng yêu quá."
Lời này xuất phát từ nội tâm.
Mãnh nam cũng yêu mèo, yêu nhất chính là mèo tam thể lông dài trước mặt đây.
A a a! Cố Lạc được hắn vuốt ve thoải mái đến mức hừ khẽ, nhưng trong lòng Miêu Miêu lại đang rơi nước mắt không ngừng.
Bảo an thối tha, không cho hôn! Cũng không được nói tôi đáng yêu!
Trò chơi nội tâm lần này kết thúc bằng việc Cố Lạc bỗng biến thành mèo.
Cho dù là ai cũng không thể chống lại được sức hấp dẫn của Miêu Miêu đáng yêu, còn Miêu Miêu, cũng không thể chống cự lại sự thoải mái được người khác vuốt lông cho.
Có thể vuốt lông cho anh, đó là vinh hạnh của bảo an!
Mí mắt càng ngày càng nặng, Cố Lạc mơ mơ màng màng gối đầu trên đùi Tạ Nhung ngủ thiếp đi.
*
Tỉnh dậy lần nữa, cánh tay đầy lông đã biến mất, thay vào đó là cánh tay rắn chắc của loài người, trời đã sẩm tối, phòng ngủ yên tĩnh tối đen như mực, mắt mèo thích ứng với bóng tối rất nhanh. Trong lòng Cố Lạc bỗng dâng lên một cảm xúc trống trải kỳ lạ.
Anh không biết diễn tả nó như thế nào? Đưa tay sờ đến điện thoại đặt trên tủ đầu giường, nhưng anh lại không muốn mở ra.
"Dậy rồi à? Anh mở đèn nhé." Giọng nói dịu dàng của người đàn truyền đến từ ngoài cửa, ánh đèn vàng ấm áp bật mở, không làm cho Cố Lạc thấy khó chịu. Sau đó hắn bước đến bên đầu giường, dịu dàng nói với Cố Lạc: "Đói bụng chưa? Có muốn ăn cơm không?"
Rất rõ ràng, Tạ Nhung vẫn chưa đi.
Hơn nữa còn mang theo dáng vẻ cực kỳ tự nhiên quen thuộc, không chỉ nấu cơm trưa cho Cố Lạc, mà bữa tối cũng chuẩn bị rất tốt.
"Tôi là heo hả? Hết tỉnh lại ăn rồi ngủ?" Tuy ngoài miệng vẫn phàn nàn như thế, song Cố Lạc vẫn bò dậy, Tạ Nhung rất hiểu ý chu đáo khom người xuống ôm anh lên, đi thẳng đến nhà vệ sinh: "Rửa mặt trước?"
"Ừm." Cố Lạc có một thói quen sạch sẽ nho nhỏ, ngủ dậy mà không đánh răng đã ăn gì đó là anh không chịu được.
Mà Tạ Nhung lại rất có tự giác của một người bạn trai, nào là giúp bóp kem đánh răng, lấy khăn mặt, thậm chí còn cả...
"Nè, sao anh còn chưa ra ngoài nữa?" Cố Lạc không vừa lòng quay đầu nhìn, tên biến thái này lại muốn làm gì nữa đây?
"Sao vậy?"
Tạ Nhung lại trưng ra một bộ mặt thành thật, cái bản mặt đó của hắn, nhìn cực kỳ chính nghĩa, quả thực mê hoặc lòng người quá đỗi!
"Tôi đi vệ sinh mà anh cũng muốn nhìn nữa hả? Ra ngoài!" Huyệt thái dương của Cố Lạc nhảy lên thình thịch.
Bảo an chết tiệt, Cố Lạc biết hắn muốn làm cái gì, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để hắn được toại nguyện!
"Trên người em chỗ nào anh cũng thấy qua hết rồi, không sao đâu, em cứ xem như anh không tồn tại là được rồi."
Tạ Nhung thật sự rất tò mò, bình thường Cố Lạc đi tiểu bằng cách nào? Tại sao tối hôm qua lúc phun nước lại ra từ miệng ***, nhưng nhìn dáng vẻ này của anh, hình như là dùng dương v*t để đi tiểu mà?
Đáng tiếc, Cố Lạc không định cho hắn cơ hội nhìn thấy.
"Cút! Cút cho tôi! Cái đồ biến thái nhà anh!"
Sau một tiếng da thịt va vào nhau rất lớn phát ra, Tạ Nhung bị Cố Lạc đá đít ra ngoài.
Người đàn ông sờ mũi cười ngượng ngùng, hắn chỉ muốn xem bé cưng nhà mình đi tiểu bằng cách nào thôi mà, nào đến nỗi biến thái chứ?
Trong nhà vệ sinh, Cố Lạc thở phào một hơi nhẹ nhõm, đêm qua anh cũng không biết là có chuyện gì xảy ra. Bởi vì cấu tạo cơ thể đặc biệt cho nên Cố Lạc có tận hai đường tiểu.
Nhưng trước giờ anh chỉ dùng bộ phận sinh dục nam đi tiểu, không dùng bộ phận sinh dục của nữ. Nhưng tối hôm qua lúc bị chịch quá dữ dội đến mức phun nước, đến anh cũng rất kinh ngạc.
Vừa nghĩ Cố Lạc vữa đỡ thân *** chuẩn bị tiểu ra, nhưng một giây sau, anh lại vội vàng ngồi xuống bồn cầu.
Theo tiếng nước tí tách chảy xuống, người đàn ông ngồi trên bồn cầu vô cùng hoảng sợ.
Trước giờ anh toàn dùng dương v*t đi tiểu, lần này tại sao lại tiểu ra bằng đường tiểu bên dưới?
"Tạ Nhung! Anh chịch hư tôi rồi!"
Tiếng rống tức giận dường như muốn phá tan bầu khí quyển, bảo an thối, anh chết chắc rồi!
- --------------------