Gã ưỡn ngực vừa tính quát gọi Tom, Mạc Tử Mộc đột ngột úi một tiếng, ngã sấp xuống đất, thân hình nhào xuống va vào người Berwick làm gã thối lui mấy bước, phải lúng ta lúng túng víu chặt tay một phạm nhân mới không ngã chổng vó. Berwick giận tím mặt, sau khi ổn định thân hình thì bước nhanh đến đạp mạnh lên vai Mạc Tử Mộc.
“Mày cố ý chứ gì!” Berwick hung tợn hỏi tội.
Mạc Tử Mộc phân trần, “Boss, ai lại đi cố ý tự ngã nhào thế chứ.” Cậu nâng cánh tay bị trầy xước của mình lên ngụ ý chứng minh.
Jude đứng bên nhàn nhã hừ một tiếng, tỏ vẻ châm biếm.
Phỏng chừng bị tiếng cười nhạo này nhắc nhớ đến bộ dạng thảm hại vừa rồi của gã, Berwick rút dùi cui tính mạnh tay dạy dỗ thằng ôn con dám làm gã xấu mặt, nhưng cái dùi cui giơ cao, chưa kịp nện xuống người Mạc Tử Mộc đã bị Ivan – người hiện thời đang đường ai nấy đi với Mạc Tử Mộc – chuyển đầu dùi cui lại. Hắn cầm chắc dùi cui của Berwick, cười nói, “Boss, nổi giận với một thằng nhóc láu táu mà làm gì?”
Jude thấy thế bèn cười lạnh, “Thế cơ mà, có ô dù che chở cho có khác!”
“Tea Bag, nếu mày không bảo người của mày câm mõm lại, tao có thể làm giúp mày đấy!” Ivan thản nhiên bảo.
Tea Bag vung tay giáng cho Jude một bạt tai, “Im mồm, đại ca Ivan ngay đến Boss cũng không dám mích lòng, mày là cái thá gì?”
Lập tức, khuôn mặt trắng mịn của Jude sưng tấy một bên, nó ôm mặt, lườm nguýt Ivan và Mạc Tử Mộc bằng tia nhìn ác nghiệt hết sức.
Berwick cố gắng giật ra nhưng cái dùi cui kia cứ như dính trên tay Ivan, mặc gã gồng sức bao nhiêu vẫn vô pháp nhúc nhích. Gã giận tới nỗi mặt mũi đỏ phừng phừng, Ivan liền vừa dịp thả tay khỏi, “Boss, tôi giúp ông lôi cổ thằng nhóc chướng mắt này đi nhé!”
Berwick nắm dùi cui, gân xanh nổi hằn trên trán, màn vừa nãy đối với một tên cảnh ngục đã quen nắm quyền sinh sát trong lao tù như gã mà nói thực sự là nhục nhã vô cùng tận, gã giắt cảnh côn về, đột nhiên rút súng ra, cảnh cáo, “Tránh ra, Ivan, mày muốn chống đối cảnh ngục đấy hả?”
Nhất thời toàn bộ ngục giam rơi vào im phăng phắc, nhà tù mới nãy còn ồn như bầy ong vỡ tổ thoắt một giây đã yên tĩnh không tiếng động, mọi người đều lặng lẽ quan sát màn đấu đá này. Berwick nhếch mép, quyền khống chế quyết tuyệt xem ra đã trở lại trong tay gã, gã giương súng xẵng giọng, “Ivan, tao đếch cần biết ở bên ngoài thân phận mày là gì, nhưng vào đây rồi, mày phải nghe theo tao!”
Ivan giơ hai tay lên, cười khì khì, “Boss, không ai là không nghe lời ông cả, mọi chuyện đều do ông quyết định…”
Berwick dòm chòng chọc hắn mấy giây, sau rồi súng trong tay cũng chậm rãi hạ xuống, chợt nhiên Jude hét toáng, “Cẩn thận kìa!”
Berwick nghe tiếng nó thét, theo phản xạ lại chĩa súng lên. Mạc Tử Mộc nãy giờ vẫn yên phận bị gã giẫm dưới chân bỗng nhiên bật dậy, Berwick ngã ngửa, súng của gã bắn cái ‘đoàng’ một phát lên trời, tiếng vang tột độ rền rã, cả thảy mọi người đều bị giật mình khiếp hãi.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong não Ivan là chạy đến xem tình hình Mạc Tử Mộc, xác định cậu có bị thương hay không, khoảnh khắc ấy hắn cảm giác như thể tim mình sắp vọt ra ngoài vậy.
Mạc Tử Mộc thoáng ngước đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt xám lạnh lẽo đang căng thẳng kia, vỏn vẹn rằng, “Nhớ kỹ đấy, tôi vừa cứu anh một mạng.”
Bấy giờ Ivan mới dám thở phào nhẹ nhõm, cái miệng hắn cong lên thành một ý cười, “Được, anh sẽ chăm sóc cho em cả đời.”
Đáy mắt Mạc Tử Mộc loáng vẻ uất giận song vẫn phải chịu thua cánh tay không khác gì cái kìm sắt kia.
Norton và Adolf cuống quào chạy tới. Mặt Norton lúc này đã nhăn nhúm như quả táo tàu, gã Berwick hoảng hốt lồm cồm bò dậy thì bị Adolf mồm rộng túm cổ, “Ai cho phép mày nổ súng?”
“Adolf, tôi không cố ý, là do thằng khốn này…”
“Xử lý nó chưa?”
“Chưa, là do…”
“Bố tổ, phí phạm viên đạn!” Adolf đẩy mạnh gã ra rồi rút phắt súng, rít gào, “Vừa nãy là thằng nào phản kháng?” Đích thân Adolf biến thái ra tay, tất cả phạm nhân vô thức cùng thụt lùi ra sau hai bước.
Berwick bị Adolf đối xử như ngang hàng phải lứa với bọn tù nhân ngay trước mặt Norton, mất thể diện không để đâu cho hết, gã thẹn quá thành giận, thế là chỉ điểm, “Thằng ranh kia kìa, chính là thằng ranh kia!” Gã căm phẫn khai Mạc Tử Mộc, hận không thể bảo Adolf lập tức nổ súng xử lý mấy phát cho bõ tức.
Ivan cười xuề xòa, “Là tôi với Boss Berwick có chút hiểu lầm cỏn con thôi!”
Adolf lé mắt sang hỏi ý Norton, sau rồi chỉ đành nhắc nhở, “Ivan, thế này không hay ho gì đâu. Chúng ta vẫn nên chung sống hòa bình thì hơn, mày đừng nên phá hỏng trạng thái cân bằng này.”
Norton thoáng nhìn đồng hồ, giờ phút này ông ta mới lên tiếng, “Được rồi, Adolf, tôi thấy đều là từ thằng nhóc này mà ra, dẫn thằng nhóc này đi, những người còn lại quay về phòng giam, ai cho phép các người nhan nhản ngoài phòng giam quá thời gian đấy hả?”
Adolf gào rú, “Cuốn xéo về ổ mau, một lũ lợn, cả ngày hôm nay cấm chỉ đi đâu hết, hủy bỏ tất cả nước và thức ăn!”
Đám phạm nhân còn chưa kịp xôn xao, Adolf đã giơ súng lên trời nổ liền lúc bốn năm phát ra uy, đám phạm nhân lập tức ba chân bốn cẳng phóng thẳng về phòng giam hết cả lượt.
Norton nói với Ivan vẫn còn đang đứng nguyên xi tại chỗ, “Ivan, tôi hy vọng anh còn nhớ giao ước của chúng ta hồi mới đến tù giam này.”
Ivan cười bảo, “Vậy thì tốt quá, cám ơn Uncle Norton vẫn nhớ quan hệ hợp tác giữa chúng ta.” Đoạn hắn cúi đầu nhìn Mạc Tử Mộc, “Ngoan nào, nhé? Chắc là trưởng ngục muốn mời em dùng bữa tối đấy mà.”
Mặt mày Mạc Tử Mộc lạnh tanh, hoàn toàn không phản ứng lời của hắn.
Adolf xách Mạc Tử Mộc một đường đến phòng ăn xa hoa của Norton, ném cậu lên ghế, thô lỗ trói ngược hai tay cậu ra sau ghế dựa. Norton đẩy đẩy gọng kính vàng, ra lệnh, “Anh đi đi, tôi muốn nói chuyện một mình với nó.”
Adolf cực độ bất mãn vì Norton đòi tra tấn Mạc Tử Mộc một mình, nhưng không thể không tuân phục, gã hậm hực xoay lưng rời đi, lúc đi còn mạnh tay đóng sập cửa, chấn động đến cửa sổ cũng rung lên bần bật. Norton bắt đắc dĩ đảo mắt, mắng sa sả, “Thật cục súc, đúng là đồ cục súc.”
Ông ta bước đến tựa vào bàn cơm nhìn xuống Mạc Tử Mộc, nhìn đến mái tóc đen tuyền, đến cần cổ nhỏ xinh, cùng xương quai xanh tinh xảo ẩn hiện trong cổ áo lơi lỏng. Không hẳn ông ta chưa gặp người Hoa bao giờ, người Hoa ấy à, hầu như đều độc một khuôn mặt baby face giống nhau như đúc, căn bản chả phân biệt được ai với ai. Nhưng ông ta lại không thể không khen ngợi sức hấp dẫn từ Mạc Tử Mộc, chỉ cần gặp qua cậu một lần, ai cũng khó lòng quên nổi. (baby face? ‘__’ mình thấy dân Tàu gian như nhau chứ ứ thấy baby face nào cả =)) sr spam =)))
Norton lấy làm thở dài, “Seven, cậu giỏi gây chuyện quá đấy.”
Mạc Tử Mộc hờ hững đáp, “Không phải tôi cố ý, Boss.”
“Cậu có đấy. Cậu biết trên người cậu có năng khiếu bẩm sinh này, cậu biết cậu rất thu hút người khác, cậu cũng rất thông minh. Nếu cậu muốn yên ổn, tôi nghĩ cậu chắc chắn sẽ tìm được cách, nhưng hiển nhiên cậu đã không làm thế!” Norton nhíu mày, “Dù tôi đã đồng ý trước khi hình xăm trên người cậu hoàn thành, tôi sẽ không để cho Công tước Donald chạm vào cậu, hiềm nỗi… có vẻ cậu cần được dạy dỗ chút đỉnh rồi đây!”
Ông ta hết sức ưng ý khi chiêm ngưỡng Mạc Tử Mộc run nhẹ.
Norton gật gật đầu, “Cuối tuần này tôi sẽ bố trí cậu gặp ngài Công tước, hy vọng chuyện này sẽ dạy cho cậu hiểu thế nào là biết điều an phận.”
Sắc mặt Mạc Tử Mộc bỗng chốc tái nhợt, cậu ngẩng ngay đầu lên, con ngươi màu xanh sẫm kia thoạt nhìn như nháy lên một tia sáng kỳ lạ khiến Norton bối rối, đôi mắt kia hoàn toàn khác biệt với khí chất như một cậu bé trong đội hợp xướng bình thường của Seven, mà tương phản, đó là ánh mắt tràn ngập sức cám dỗ của quỷ ma.
“Boss, nếu nói vậy, ông vẫn sẽ chỉ là một người tầm thường rung động bởi một trăm nghìn USD mà thôi… Dù những phạm nhân đã chết của Mammon, dưới tên bọn họ có đến hơn mấy tỷ, thậm chí là mấy trăm tỷ tiền đen chảy ra, nhưng con số ông có được chỉ là số lẻ thôi mà, cần gì vì chút lợi ích nhỏ nhoi đó mà hao tổn tâm trí chứ.”
Ánh mắt sau cặp kính vàng của Norton thoáng lộ vẻ hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Mạc Tử Mộc. Mạc Tử Mộc ẩn ý nói tiếp, “Những kẻ đó đường xa mà đến thực sự chỉ đơn thuần muốn giết chóc tội phạm thôi sao? Thứ mà chúng nhắm đến hơn cả ắt là mua thân phận từ Mammon, đúng không?”
Norton hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi, “Seven, là ai tiết lộ cậu chuyện này…”
“Dù mỗi quý, đảo Mammon đều chết rất nhiều người, nhưng ở Mỹ họ vẫn sống sờ sờ… Bảo hiểm an toàn xã hội của họ vẫn vẹn nguyên, thậm chí đến giấy phép đăng ký DMV(1) vẫn sờ sờ như cũ, thân phận của họ đều còn tồn tại, chỉ khác là thân thể họ đã thối rữa ở Mammon từ lâu rồi thôi…” Mạc Tử Mộc nhẹ nâng tầm mắt, mỉm cười, “Tôi có thể xâm nhập vào hệ thống an toàn của bất cứ quốc gia nào, chỉ cần đối chiếu hồ sơ ngồi tù ở Mammon với thời gian đăng ký DMV… Đây là lý do vì sao gần như tất cả phạm nhân trong nhà tù này giống y nhau, không người nhà thăm hỏi, không thư từ, cũng không một cuộc điện thoại…”
Norton tựa vào bàn ăn quan sát Mạc Tử Mộc suốt hồi lâu, thế rồi ông ta bất thình lình đưa bàn tay tái nhợt đến bóp cổ Mạc Tử Mộc. Mạc Tử Mộc chật vật khuyên giải, “Đợi đến lúc mấy tên buôn vũ khí muốn rửa tiền, mấy ngài quý tộc trốn thuế, hay mấy vị anh tài của xã hội thượng lưu mua một thân phận làm xằng làm bậy ấy quyết định không bao che cho ông nữa, ông mơ tưởng còn có thể nhàn hạ hưởng thụ những mẩu vụn được ban phát từ kẽ tay kẻ khác sao? Đến lúc đó ai có thể giúp ông đây… Gã Adolf nhũn não, hay là đám cảnh ngục đều đã có chủ kia nào?”
Hai mắt Norton đỏ sọng, nhưng những ngón tay đã từ từ thả lỏng, cuối cùng ông ta cũng thôi, Mạc Tử Mộc liền há miệng cố hớp lấy không khí khỏa lấp buồng phổi.
Cậu biết đáng lẽ giờ vẫn chưa phải lúc ngả bài, nhưng cậu đã đánh cược giữa sự tham lam và nỗi nhát gan tiềm tàng bên trong con người Norton, và thật rõ ràng Mạc Tử Mộc đã đánh trúng vào điểm yếu của ông ta, ông ta do dự nhìn Mạc Tử Mộc như thể muốn phủ nhận lời cậu, nhưng rồi vẫn phải mở mồm hỏi, “Thế thì, cậu có biện pháp nào hay ư?”
Mạc Tử Mộc nâng mắt, thong thả dẫn dụ, “Cho tôi danh sách khách hàng của ông và những thân phận bán cho bọn họ. Miễn những thân phận này hẵng còn tại Mỹ, tôi có thể lần được… toàn bộ thông tin tài khoản dưới thân phận đó. Trước khi họ vứt tài khoản thì truy lùng đến các mối liên lạc trong khoảng thời gian đó của họ, nắm những chứng cứ này trong tay, ông có thể đem bán với giá trên trời, mạnh tay giật của họ một khoản lớn, rời khỏi nơi quỷ quái này.”
Norton nheo mắt nhìn Mạc Tử Mộc, rất lâu sau ông ta mới mở lời, “Cậu được lợi gì trong chuyện này?”
Mạc Tử Mộc rũ mắt đáp, “Tôi không muốn bị kẻ khác xâm phạm nữa, tôi nghĩ điểm này ông làm được, đúng chứ? Hơn nữa chờ đến lúc ông đạt được mục đích, cũng xin ông cho tôi được tự do!”
Norton thoáng lần chần, sau rồi quyết định cởi trói cho Mạc Tử Mộc, “Chứng minh cho tôi xem đi, nhóc con.”
Ông ta kéo Mạc Tử Mộc vào phòng trong, tại căn phòng sang trọng đến xa xỉ nọ, Mạc Tử Mộc trông thấy màn hình tinh thể lỏng quen thuộc, con ngươi xanh sẫm của cậu tức khắc sáng ngời. Mạc Tử Mộc liền ngồi xuống chiếc ghế da đằng sau bàn làm việc bằng gỗ hồ đào(2) khắc hoa vận chuyển từ Anh sang.
Norton giở giọng hăm dọa, “Nhóc, nếu không phải tôi biết rõ mấy trò nghịch ngợm của cậu trong thư viện, còn lâu tôi mới cho cậu cơ hội… Tuy nhiên nếu cậu không chứng minh được lời mình, vậy cậu sẽ phải liên tục tiếp Donald cuối tuần, và cũng sẽ không có mỗi Donald thôi đâu.”
Mạc Tử Mộc vẻ như tảng lờ lời dọa dẫm ấy. Là một hacker chiến tích lẫy lừng, mọi website từ Cơ quan an ninh quốc gia hay các ngân hàng, cậu đều dễ dàng xâm nhập trót lọt, mười đầu ngón tay xinh đẹp của cậu phăm phăm gõ phím, dáng vẻ thong dong tự tin thành ra rất thuyết phục Norton.
Ông ta ngập ngừng giây lát rồi mới nói, “Gin Bush, hắn mua thân phận của Jacopo Erdkamp…”
“Jacopo…” Ngón tay Mạc Tử Mộc thoáng sựng, người thanh niên đáng thương kia, tuy rằng Norton không ăn chia tiền bán thận của cậu ta, nhưng hiển nhiên Norton đã nhanh tay bán đứt thân phận của cậu ta rồi. Mạc Tử Mộc hạ mi mắt, cậu vẫn chưa thể khống chế tốt cảm xúc của bản thân cậu. (Jacopo là nhân vật bị Tea Bag cưỡng bức và sau đó bị Sticks giết trong chap 4)
Đầy nhiệt huyết, dễ xúc động, phẫn nộ vì bất bình, giống như bao thiếu niên tuổi mười tám khác.
Nhưng Mạc Tử Mộc chẳng phải là một thiếu niên bình thường, hiện thực đã vô số lần bức bách cậu trưởng thành, bắt cậu phải tự che giấu cảm xúc.
Norton có phần khó hiểu khi trông thấy những ngón tay Mạc Tử Mộc bỗng nhiên gõ lia lịa lên bàn phím, nhưng tư liệu không ngừng chuyển đổi trên màn hình khiến ông ta phải giật thót.
Mạc Tử Mộc chợt đẩy bàn phím ra, “Tôi cần sử dụng một phần mềm đặc biệt của tôi, nó có thể trợ giúp chúng ta kiểm tra tư liệu!”
Bắt gặp cặp mắt Norton tràn ngập nghi ngờ, cậu đành đánh đường vòng, “Boss, tôi biết ông không để những tài liệu quan trọng trong máy tính.”
Norton cười khinh, “Mạng chả khác nào một ả gái *** trần truồng, chẳng giấu được gì sất.”
Được sự cho phép, Mạc Tử Mộc nhanh chóng mở ổ cứng ảo(3) của mình ra, tải một chương trình trên đó xuống, chương trình đó tức thời được vận hành. Cậu lại đẩy phím qua một bên, bảo, “Mời tôi uống ly rượu đi, công việc kiểm tra cần một ít thời gian.”
Norton hít sâu một hơi, giấc mơ triệu phú làm ông ta chếnh choáng vì sung sướng. Ông ta quả nhiên xoay người mở tủ rượu, rót hai ly vang đỏ rồi đưa cho Mạc Tử Mộc một ly.
Mạc Tử Mộc thành thục lắc nhẹ ly rượu, những ngón tay thon dài của cậu làm nổi bật chất lỏng màu đỏ đang sóng sánh bên trong, phải nói là không còn gì gợi cảm hơn thế.
“Seven, đã ai nói cho cậu biết cậu khiêu gợi lắm chưa.” Đôi môi mỏng của Norton nhấp một ngụm rượu, rù rì tâm sự.
Mạc Tử Mộc không đáp lời, chỉ đơn giản uống một hớp rồi bỗng cất lời, “Rượu Bordeaux(4)… Ông có bao giờ từng nghĩ, một ngày nào đó ông có thể thỏa thuê hưởng thụ vang đỏ Romanée Conti(5) hay không?”
Câu hỏi của cậu khéo léo dẫn Norton quên đi câu hỏi của ông ta, tay ông ta bưng ly rượu, uống cạn một hơi rồi lại về chủ đề chính, “Ra kết quả chưa?”
Mạc Tử Mộc chậm rãi nhấp rượu, so với vẻ nôn nóng của Norton thì cậu lại đủng đỉnh hơn nhiều, loại khí chất này khiến một kẻ đam mê vẻ đẹp như Norton buộc lòng phải kiên nhẫn chờ đến lúc Mạc Tử Mộc uống cạn ly rượu.
Máy tính ‘ding’ một tiếng.
Norton hất cằm, “Ra kết quả rồi à?”
Mạc Tử Mộc xem xét tài liệu một cách tốc độ, bắt đầu thống kê, “Người mua thân phận này chắc chắn không phải tên Gin Bush mà tên là Rickards Joe Washington. Tài khoản ngân hàng của Jacopo tháng này chia làm ba đợt chuyển tiền vào từ Citibank(6) chi nhánh Washington, một lần là một trăm ngàn USD, lần thứ hai là hai mươi ngàn USD, tháng này tài khoản của Jacopo được sử dụng bảy lần, đều là tiền mặt, qua ATM, tổng sổ tiền là ba mươi sáu ngàn bốn trăm hai mươi USD. Địa chỉ đăng ký DMV của Jacobus đã thay đổi, từ New York ban đầu sang Florida…(7)Bất kể người mua là ai, xem ra kẻ đang sử dụng thân phận của Jacopo trước mắt chắc hẳn là đang hoạt động lâu dài ở Florida…”
Norton dõi chằm chằm vào màn hình, mãi lâu sau, ông ta đột ngột móc súng nhắm ngay trán Mạc Tử Mộc.
Một hơi thở não nề phả ra chầm chậm từ miệng ông ta, “Seven, bắt đầu từ ngày mai, ngày nào cậu cũng phải đến đây, tôi sẽ lần lượt giao những thân phận này cho cậu.” Nói tới đây thì tự dưng trở nên hung dữ, “Tuy nhiên, cậu mà dám giở trò gì thì…” Khẩu súng đang gí trên trán Mạc Tử Mộc liền gia tăng sức ấn.
“Ở đây là Mammon, đúng không?” Mạc Tử Mộc giơ hai tay tỏ ý đầu hàng, “Chung quanh bạt ngàn là nước biển, không chỗ nào để tẩu thoát. Ông cần sự trợ giúp của tôi để rời khỏi nơi này, vừa may tôi cũng vậy.”
Đôi môi mỏng của Norton hơi cong lên, lặp lại lời ban nãy, “Vừa may hay đấy…” Đoạn, ông ta thu súng lại, vỗ vỗ lưng Mạc Tử Mộc, “Ngoan lắm, Seven. Hãy nhớ, chỉ cần cậu hợp tác với tôi, tôi sẽ đưa cậu theo… Nói gì thì nói cậu cũng là kiệt tác của tôi mà lại.”
Môi Mạc Tử Mộc nhếch nhẹ ý đồng thuận ngầm. Tự biết điều rằng kêu Norton thôi cái trò xăm hình biến thái của ông ta lại là yêu cầu quá cao, cho nên cậu chẳng đề đạt gì nữa.
Mạc Tử Mộc dùng bữa tiệc tối rất ngon lành của Norton. Luận đến ẩm thực, có thể thấy rõ Norton là một tay sành sỏi. Bít tết tuy không phải là thịt bò Shimofuri(8)của Nhật Bản nhưng cũng là bít tết rút xương Angus cấp bậc Prime(9) của Mỹ ăn kèm dầu olive, thật là một món bít tết tuyệt hảo, phối thêm gan ngỗng chiên(10)cùng vài lát chanh mát thì càng hoàn mỹ hết sức. Loại rượu thích hợp nhất chính là vang đỏ Bordeaux, giúp trung hòa bớt mùi máu của bít tết, đồng thời nâng cao độ nhạy cảm với vị thịt tươi non nơi đầu lưỡi, mùi vị thượng hạng của món bít tết do đó càng được thăng cao gấp nghìn lần. Norton cực kỳ chú trọng vấn đề ẩm thực, lúc ăn ông ta tối kỵ người khác nói nhiều, vì thế Mạc Tử Mộc xong bữa là trở về ngay.
Gặp Mạc Tử Mộc lành lặn quay lại, Berwick vừa sợ vừa ghét, thái độ của Mạc Tử Mộc đối với gã vẫn đúng chừng đúng mực cứ như chưa hề có gì xảy ra. Khoảnh khắc cậu đặt chân vô phòng giam, mọi người đều thở phào, thằng Tom kiểu rất chi lấy làm áy náy song cũng không nén nổi phấn khích.
“Cậu nói chuẩn không cần chỉnh, Seven ạ, loại xi măng này dễ nát như bã đậu phụ ấy, tôi đoán không cần đến mười ngày là đủ khoét ngon cái tường đó.” Tom chùng giọng tường trình.
Dù đây mới chỉ là bước nhỏ trên con đường trốn chạy của bọn cậu nhưng mở đầu thuận lợi khiến cả đám thật phấn khởi, ngay cả Tommy lâu nay luôn kiệm lời cũng không ngoại lệ.
Seven ngồi co chân trên giường, chợt đặt vấn đề, “Nếu thoát được, mọi người có nghĩ sẽ làm gì chưa?”
“Tìm một con nhỏ, không, mười con nhỏ chơi cho đã thì thôi, buổi sáng ba em da trắng, buổi trưa ba em da vàng, buổi tối ba em da đen…” Tom thả hồn tưởng tượng.
“Vậy mới có chín thôi, Tom!” Jack sửa lưng cậu ta.
“Đứa cuối cùng là chuyển giới!” Tommy buồn cười góp vui một câu.
“Còn ông Tommy?” Mạc Tử Mộc hỏi.
“Tôi ấy à…” Tommy nghịch cái nĩa ăn trong tay, tràn ngập suy tư, “Muốn về Etawah(11), cũng ba mươi năm không về rồi! Nhớ ruộng đồng, nhớ những cánh đồng ngô mênh mông ngút ngàn chốn ấy.”
Tom cười bảo, “Tưởng ông muốn về Puerto Rico cơ, cơ mà đến Etawah làm bạn với dân Ấn Độ cũng thi vị phết!”
Jack ấp úng, “Tôi vẫn chưa nghĩ tới…”
Thằng Tom được dịp độc mồm độc miệng, “Thà ông ở lại Mammon bà nó luôn đi!”
Thịt trên người Jack tức thì rung bần bật, câu cú lộn xộn, “Đừng, đừng, tôi không muốn đâu!”
“Nếu có mười triệu USD trong tay, mọi người sẽ làm gì?” Mạc Tử Mộc lại hỏi.
“Mười triệu á, wow… Chắc sẽ sắm một con xế moóc(12) gồm hai phòng ngủ, đầy đủ gia dụng, sau đó mua thêm mấy em gái xinh tươi, từ thứ Hai đến thứ Sáu muốn đi đâu thì đi, cuối tuần nhất định phải đến Florida đánh bạc!” Tom cười hố hố mơ mộng.
Tommy cũng vui vẻ cười, “Mười triệu USD… Lạy Chúa, thừa sức thuê nửa số thám tử tư ở Mỹ tìm con gái tôi.”
Jack thì hỏi, “Seven, cậu thì sao?”
Mạc Tử Mộc cười nhẹ, “Tôi sẽ đi Seattle(13), mua một căn hộ hướng ra biển, thời điểm mặt trời mọc sẽ chơi vỹ cầm trên sân thượng, tầm mặt trời lặn sẽ tản bộ dọc bờ biển, mùa hè đi lướt sóng, hoặc là mua lại một chiếc du thuyền second-hand ra Alaska(14) câu cá rồi mở một buổi tiệc cá hồi nướng ngoài trời, mùa đông thì lái thuyền về hướng Đông, đến công viên Yellowstone(15) hoặc sẽ tụ hội với Tom ở Florida.”
“Giàng ơi…” Tom nhắm mắt cảm thán, “Cuộc sống tươi đẹp biết bao! Nếu thực sự có được nhiều tiền như thế thì quá bằng lên tiên!”
Mạc Tử Mộc kín đáo bật mí, “Không biết chừng Uncle Norton sẽ tặng cho chúng ta tấm ngân phiếu này đấy.”
Tom liền cợt nhả, “Phải đó, chuyện đầu tiên sau khi tôi thoát khỏi đây là phải đi trộm sạch nhà thằng già đó.”
Mạc Tử Mộc mỉm cười, không nói thêm nữa.
Dời mắt lên trần nhà, đặt cuốn sách lên phần đùi đang khoanh nhưng đường nhìn của cậu không hiện hữu nơi trang sách, thần trí cậu xuyên thấu bức tường dày ra ngoài kia, Mammon lại bắt đầu mưa lâm thâm, nước mưa len lỏi vào thấm vào lòng đất, chồi non rạo rực nhú mầm, hít thở bầu không khí tự do. Mạc Tử Mộc an nhiên nhắm mắt.
Không đâu tự dưng bọn cậu được nhận sự chiếu cố đặc biệt, hiện tại gã Berwick cứ như thành bảo an của phòng 204 khu C luôn rồi, gã xoa thắt lưng, cặp mắt ngựa lồi chòng chọc lia nhìn đám phạm nhân không khác gì con hổ đói. Thư viện là nguyện vọng khác của Mạc Tử Mộc, cậu được cho phép sắp xếp lại sách ở nơi đó hoặc là lên mạng tra cứu thông tin.
Ngoài cửa dĩ nhiên là Berwick lảng vảng không ngớt, trên cơ bản cũng nào có ai muốn lọt vào cái cặp mắt ngựa ấy đâu.
Ivan dường như cũng ngưng việc quấy rối chẳng biết mệt lại, Mạc Tử Mộc vốn dĩ không lường được hóa ra hắn là một người biết điều như thế. Hắn đứng nhìn Mạc Tử Mộc từ rõ xa, mấy lần tình cờ chạm mắt với hắn, y như rằng Mạc Tử Mộc đều thấy đôi mắt ấy lóe ra những ý cười không quá rõ rệt.
Cậu nhanh chóng ngoảnh mặt đi ngay, việc đối diện với Ivan có phần làm cậu sợ hãi. Cứ bắt gặp ánh mắt hắn lẫn dáng hình to con của hắn, cảm giác như thể chỉ cần lệch suy nghĩ đi chút thôi, hình ảnh hai người trần trụi quấn lấy nhau sẽ đập vào mắt cậu. Cậu không muốn quá vướng mắc với Ivan, nhưng không thể phủ nhận Ivan đã mở ra cho cậu một cánh cổng ***. Có lần Mạc Tử Mộc ôm sách bước ra từ thư viện đúng lúc Ivan đang dựa lưng vào lưới sắt, chau mày nghe thằng đàn em kể gì đó. Dáng hắn đứng nghiêng nghiêng, ánh nhìn Mạc Tử Mộc vô tình dừng lại trên hai chân dài săn chắc cân xứng của hắn, trái tim bất giác nện thình thịch, chớm ngẩng đầu liền đụng phải cặp mắt xám lạnh lẽo kia, hình như chỉ có một mình cậu hiểu được, giữa những vằn mắt màu café ấy đang bập bùng một ngọn lửa gọi tên là gì.
Đêm ấy, cậu giật mình choàng tỉnh từ giấc mộng, giữa hai chân cậu ẩm ướt. Vô hình trung, ánh mắt Ivan đè ép lên cậu một áp lực vô hình làm cậu muốn lảng tránh sao cho không phải nhìn thẳng vào nó. Ngược lại, mỗi lúc hợp tác với Norton, Mạc Tử Mộc vẻ chừng bình tĩnh hơn rất nhiều, số lần dùng cơm với ông ta tăng càng nhiều thì có vẻ sự thừa nhận ngấm ngầm Mạc Tử Mộc là đồng bọn của ông ta càng nâng cao đáng kể, ít nhất trước mắt, giữa cả hai là quan hệ hợp tác.
Từ những cơn bực tức thỉnh thoảng của ông ta, Mạc Tử Mộc nghe ngóng được khách hàng lớn nhất của Mammon té ra là người trả tiền ít nhất. Những kẻ ấy biết tỏng một điều cơ bản rằng, nuôi sói thì đừng nên cho nó ăn no, có thế mới giữ được thú tính của nó, cách bọn họ đối đãi với một tên Norton tham lam là vĩnh viễn duy trì cho ông ta một sự ham muốn âm ỉ. Chẳng những thế, xuất phát từ an toàn, bọn họ còn cho cấm Norton bán những thân phận này cho những khách hàng lẻ, làm thế gần như là chặt đứt con đường giúp Norton phất nhanh nhất. Do đó, ban đầu nguyên là quan hệ mua bán ngang hàng, dần dà Norton lại trở thành một kẻ làm thuê, đâm ra ông ta sinh ra thù hằn thật sâu đối với họ.
Mà kể cả thế thì danh sách Norton giao ra cũng lấp lửng, cho tới nay ông ta mới chỉ giao ra một ít khách hàng nặc danh hoặc giấu đầu lòi đuôi. Mạc Tử Mộc thừa hiểu ông ta đời nào chịu giao ra những khách hàng máu mặt thực sự, gia tộc Geoffrey chẳng hạn, đó nhất định là một trong ba cái tên đứng đầu danh sách. Norton vẫn chưa đủ gan đi hăm dọa thế lực tầm cỡ quốc tế như này, mà Mạc Tử Mộc cũng không vội vàng gì quá, muốn kiểm tra cần rất nhiều thời gian, cộng thêm kế hoạch của cậu cũng cần kéo dài thêm ít nữa.
Mùa đông với những cơn mưa dai dẳng dần qua đi, mùa khô lặng yên trờ đến, nắng biển Caribbean trở nên chói lóa hẳn, nhất là tầm chiều chiều.
Một buổi chiều như mọi hôm, Mạc Tử Mộc rời khỏi nhà giam chính, nhàn rỗi đi qua sân thể dục vắng bóng người, mục tiêu là tòa nhà lớn. Khoảnh khắc đẩy cửa ra, vẻ mặt lạnh nhạt của cậu thoáng chốc khựng lại.
Dung Thanh đan tay ngồi trên ghế chủ nói chuyện với Norton, trước mặt Norton bày một vài tài liệu, sắc mặt ông ta không ổn tẹo nào, hình như đang rất rối trí. Vừa xoay mặt sang thì gặp Mạc Tử Mộc, ông ta như nhẹ nhõm thở một hơi, “Seven, đến rồi à. Daniel nói ngài ấy muốn chuyển nhà tù cho cậu đấy!”
Mạc Tử Mộc hít sâu, khôi phục dáng vẻ thường lệ, phản ứng dửng dưng, “Tôi đã nói qua với ngài đây rồi, chuyện của tôi không cần ngài ấy quan tâm!”
Norton phe phẩy xấp giấy trước mặt, “Ngăt nỗi ngài ấy lại nắm quyền giám hộ của cậu.”
Một tia sửng sốt lướt xẹt qua, thế rồi cậu nhanh chóng vỡ vạc, giả sử Dung Thanh xin Grace quyền giám hộ thì ắt hẳn không dễ dàng gì, nhưng Mai Lâm thì có thể.
“Căn cứ luật pháp nước Áo, trước năm hai mươi mốt tuổi cậu hẵng còn vị thành niên, căn cứ luật pháp nước Mỹ, người giám hộ có thể chiếu theo luật chọn cho người được giám hộ một nhà tù thiếu niên thích hợp.” Norton bổ sung một câu.
“Để tôi nói chuyện một mình với Seven được chứ?” Dung Thanh lên tiếng.
Norton không bằng lòng cho lắm nhưng cũng đành lực bất tòng tâm. Ông ta nhún vai, lúc đi sượt qua Mạc Tử Mộc, bỏ lại một câu rằng, “Chúc cậu may mắn!”
Mạc Tử Mộc chậm rãi ngồi xuống cạnh bàn ăn, Dung Thanh nói khẽ, “Lâm Lâm không tới, cậu ấy sợ em trách cứ.”
Mạc Tử Mộc không trả lời, cậu vốn không phải người nói nhiều, một phần là vì tính cách bẩm sinh, phần nữa là vì hoàn cảnh sống, cậu luôn tỏ thái độ xa cách với đám đông. Tỷ dụ năm đó, trưởng khoa vỹ cầm của Học viện Âm nhạc đến tìm cậu, báo cho cậu biết vị ủy viên quản trị mới của trường sắp đến thăm, nhờ cậy cậu biểu diễn một bản nhạc sở trường cho vị ủy viên quản trị này nghe. Một cơ hội tốt như thế, cậu cũng chỉ thản nhiên vâng một tiếng.
Mãi đến một sáng nào đó cậu mới đến phòng nhạc nhận tờ cầm phổ diễn tấu cho cái vị kia, lúc bước ngang qua bãi cỏ sân trường, chợt một tiếng dương cầm văng vẳng từ căn phòng hoàn toàn thu hút sự chú ý của cậu. Tiếng đàn truyền ra có tênMúa Cỏ Nước(16), một bản nhạc Trung Hoa. Đây là bản nhạc Lý Mạc thích diễn tấu nhất, nói về một mỹ nhân ngư dũng cảm theo đuổi hạnh phúc, ước nguyện đẹp nhất của nàng là được lấy người mình yêu. Nhạc khúc du dương trong lành, trôi chảy, gợi nhớ đến đến rặng cỏ nước la đà uyển chuyển trong làn nước lụa là, phất lên điệu múa đầy ngợp sảng khoái và tự do, quả thực rất hay, nhưng người chơi bản nhạc này ở nước ngoài lại không nhiều lắm.
Bước chân Mạc Tử Mộc bất giác xuôi theo khúc nhạc, đứng nơi cửa, cậu trộm mắt nhìn qua khe cửa chưa khép kín. Cậu trông thấy người đang chuyên chú chơi bản nhạc này là một thanh niên trẻ tuổi, kỹ thuật cực kỳ cao siêu, trình độ không thua kém gì Lý Mạc, qua tay anh ta, bản nhạc trở nên êm ái nhưng man mác nỗi buồn u uẩn, y hệt người thanh niên trước mắt này vậy.
Cậu không định quấy rầy một người đang chìm đắm trong thế giới âm nhạc, chờ đến khi cậu gặp lại người ấy lần thứ hai chính là ở buổi biểu diễn nhỏ được tổ chức riêng cho anh ta. Khi hiệu trưởng ân cần giới thiệu bản nhạc mà cậu sẽ đàn, Mạc Tử Mộc đã làm một hành động gan dạ nhất từ lúc chào đời tới nay, cậu bước xuống bục diễn, chìa tay về phía người nọ.
Dung Thanh ngẩng đầu, vừa vặn giao nhau cùng đôi mắt xanh sẫm xinh đẹp của Mạc Tử Mộc. Trước đó hiệu trưởng có lần giới thiệu một số thiên tài của trường, cậu bé Seven người Châu Á được miêu tả là chuyên cần và lầm lì, nhưng lần đầu tiên gặp mặt hắn, cậu bé lại xử sự niềm nở hơn hẳn những người khác, một nụ cười khẽ khàng hiện trên môi Dung Thanh.
Lần đầu tiên gặp gỡ, ấn tượng về hắn trong cậu là một người thanh niên u sầu trong tiếng dương cầm lãng đãng, còn trong mắt hắn, cậu là một thiếu niên ngoại hình và tính cách không hề đồng nhất. Ngày hôm đó, vận mệnh giữa họ những tưởng đã trùng khít lên nhau, thực tế lại trái ngược hoàn toàn, giữa họ là bước đường mãi mãi ngược chiều dằng dặc.
Nhà của Mai Lâm bị Mạc Tử Mộc quả quyết bán đi, cậu cũng không mang vật dụng gì của Mai Lâm theo, nên khi Dung Thanh mua lại nó thì đã chẳng còn sót lại chút gì của Mai Lâm cả. Dung Thanh đứng trong căn phòng bẩn thỉu, nơi nơi rặt toàn rác rưởi chủ cũ bỏ lại. Hắn xót xa, hắn hận thù vận mệnh, sau chót cả thảy đều hóa thành căm thù con người tên Seven.
Cậu ta chắc chắn phải trả giá đắt.
Từ lâu Dung Thanh đã chẳng còn là người vì tình cảm mà xúc động, hắn vẫn đặt dấu bằng cho những năm tháng thanh xuân của mình và Mai Lâm, đối với hắn mà nói, kế hoạch thay thế được rất nhiều lựa chọn tình cảm. Hắn vạch kế hoạch trả thù Mạc Tử Mộc rồi thực hiện theo không chút sai lệch. Một người một khi đã xao xuyến sẽ giống thành Troy, thoạt nhìn được phòng thủ nghiêm ngặt mà thực chất đã bị chiếm đóng. Người như Dung Thanh yêu đâu chẳng được người, có là cậu bé Mạc Tử Mộc thông minh cũng không quá khó khăn bị hắn thu phục.
Họ cùng nhau đánh đàn, đôi khi đến châu Âu du lịch, thăm thú Brussels(17), rồi thì Roma hoặc nơi nào đó ở châu Âu. Buổi tối trên đường phố Bỉ sẽ bán dạo món ruột ốc(18) một Euro một hộp, đây là món ăn vặt Mạc Tử Mộc khoái nhất. Bên ngoài hàng rào Manneken Pis(19) luôn chật ních du khách, từng đợt á ố trầm trồ vang lên không ngớt, không hẳn là ca tụng mà là bất ngờ khi một tượng đá nổi tiếng như thế hóa ra lại chỉ là một vật trang trí nhỏ xíu và cũ mèm. Mạc Tử Mộc cũng rất thích kem viên hai màu của Ý, tuy lần nào cũng mua hai cây nhưng thực ra Dung Thanh không thích đồ ngọt, thành thử bao giờ Mạc Tử Mộc cũng phải “hai tay hai súng” ngồi ăn trên bậc thang vừa cũ vừa đổ nát của Spanish Steps(20). Có lẽ nơi này cũng chẳng đẹp như trong tưởng tượng, có điều hồi tưởng lại vẫn lãng mạn như thuở ban sơ, bởi lẽ khung cảnh ấy đã được con người xen ***g hết thảy tình cảm.
Khi Mạc Tử Mộc trèo vào đôi giày gỗ cao nửa mét(21) bên ngoài một hiệu sách Hà Lan, cậu nhoẻn cười rực rỡ với Dung Thanh, Dung Thanh nhất thời ngơ ngẩn. Hắn coi như Mạc Tử Mộc đang quyến rũ hắn, cẩn thận đề phòng cậu, âm thầm chống cự loại mê muội này. Vết thương Mạc Tử Mộc gây ra cho Mai Lâm là vũ khí tốt nhất của hắn, thế mà khi kế hoạch của hắn đã từng bước từng bước nhích gần đến vạch đích thành công rồi, thương tổn Mai Lâm phải chịu dường như đã được đền bù, còn tất thảy những gì liên quan đến Seven lại cuồn cuộn ập tới, mà tới tận lúc Dung Thanh nhận ra rằng hình ảnh cậu bé ấy đã ăn sâu vào linh hồn hắn cũng là lúc thời gian đã vô pháp vãn hồi.
Cách Mạc Tử Mộc tuyệt tình với quá khứ tựa thể gió thổi tan mây, cũng giống như thái độ cậu đã đối xử với Mai Lâm hồi trước, mà điểm này Dung Thanh vốn cực kỳ tường tận.
Hắn nhìn cậu, thế rồi hốt nhiên, hắn hỏi, “Seven, em có biết cả đời này chuyện làm anh hối hận nhất là gì không?”
1 + 7. DMV là viết tắt của Department of Motor Vehicles, Cục quản lý phương tiện giao thông Hoa Kỳ, chuyên giải quyết mọi vấn đề liên quan đến ôtô dân dụng của người Mỹ: đăng ký xe, cấp giấy phép lái xe… Card ID của Mỹ cũng là do DMV cấp. Chỉ cần là công dân Mỹ hoặc người nước ngoài hợp pháp trên 18 tuổi đều có thể đến DMV xin giấy phép đăng ký, lái xe.
Giấy phép lái xe ở Mỹ được coi như là giấy chứng minh thư nhân dân. Mỹ có quy định người lái xe mà đến nơi nào quá 15 ngày đều phải tới DMV đăng ký, nếu không hộ chiếu cũng sẽ vô tác dụng.
2. Gỗ hồ đào
Chất gỗ khá cứng, mật độ sấy khí khô là khoảng 0.85g/cm³. Gỗ hồ đào có mép gỗ màu trắng đục, tâm gỗ có màu từ nâu nhạt đến màu socola, đôi khi có màu tím và có vân dọc sẫm màu, vân rất nhỏ và suôn. Xẻ dọc gỗ sẽ cho vân dọc rất rõ nét và đẹp. Xẻ ngang có vân sơn thuỷ và vân chữ V ngược với vẻ đẹp tự nhiên, hình thành những hình thù trang trí vô cùng đẹp mắt.
3. Ổ cứng ảo (Virtual Hard Disk – VHD) về cơ bản là một định dạng tập tin có chứa các cấu trúc hoàn toàn của một ổ cứng. Nó là một ổ cứng ảo nằm trên một hệ thống tập tin gốc và được đóng gói trong một tập tin duy nhất.
Ổ cứng ảo được sử dụng để lưu trữ các hệ điều hành ảo, các chương trình liên quan và hoạt động như một ổ cứng thực sự.
4. Rượu vang đỏ Bordeaux là loại rượu được làm từ nho trồng ở khắp mọi nơi trong vùng Bordeaux, nằm rải rác không thuộc bất kỳ một vùng nào cụ thể trong vùng Bordeaux. Nó gồm dăm bảy loại nho pha trộn với nhau, nhưng chỉ có 2 loại vượt trội nhất, được thay nhau đóng vai trò chính và vai phụ, là Cabernet Sauvignon và Merlot.
Nói chung rượu vang Bordeaux không phải tên loại rượu cụ thể mà nó là các loại rượu vang thuộc vùng Bordeaux.
5. Romanée Conti do hãng Burgundy sản xuất, là một trong những loại rượu đắt nhất thế giới và mỗi năm Burgundy chỉ sản xuất có 450 chai Romanée Conti.
Romanée Conti là một trong những loại rượu quý đã tạo được dấu ấn suốt chiều dài lịch sử. Cái tên Romanée Conti luôn nằm tốp những tên rượu vang đắt nhất thế giới.
Romanée Conti được sản xuất bằng nho từ vùng trồng nho Bourgogne là một trong hai vùng trồng nho và sản xuất rượu vang lớn nổi tiếng của Pháp (cùng với vùng trồng nho Bordeaux).
Romanée Conti 1988:
6. Citibank là một ngân hàng quốc tế lớn, là công ty con hoạt động trong lĩnh vực tài chính của tập đoàn Citigroups. Citibank được thành lập năm 1812 với tên gọi City Bank of New York, sau đó là First National City Bank of New York.
8. Thịt bò Shimofuri của Nhật Bản
Shimofuri, tiếng Hán là sương hàn (tức Tiết sương giáng, dù tớ lấy làm lạ, vì trong tiếng Nhật thì Tiết sương giáng phải là soukou mới đúng:”|), sở dĩ nó có cái tên vầy là vì phần mỡ bò trong thịt phân bố rất giống sương (váng trắng). Loại bò này chăn nuôi cần kỹ thuật đặc biệt vậy nên giá cả rất đắt.
9. Bít tết bò Angus cấp bậc Prime rút xương:
Thịt bò Angus được công nhận là thịt bò chất lượng tốt nhất, lấy thịt từ gia súc Angus (Arberdeen Angus) có nguồn gốc từ các tỉnh Anberdeenshire và Angus thuộc Scotland, và được biết đến với cái tên Arberdeen Angus ở hầu khắp các nơi trên thế giới.
Ở Mỹ, thịt bò cũng phải qua một hệ thống chọn lọc và phân lọai chất lượng được quy định nghiêm ngặt, do Bộ nông nghiệp Hoa Kỳ kiểm soát và chuyên viên kiểm định USDA thực hiện. Thịt bò được phân thành 3 cấp bậc Prime, Choice, Select, ứng với mỗi loại là mức độ vân mỡ khác nhau tạo nên độ mềm, màu sắc tươi và hương vị khác nhau.
10. Gan ngỗng chiên
11. Etawah là một thành phố và là nơi đặt ban đô thị của quận Etawah thuộc bang Uttar Pradesh, Ấn Độ.
12. Xe moóc là xe kiểu “ngôi nhà di động” của nước ngoài ý:”D (Việt Nam mình không có thì phải)
cỡ xe thằng Tom ao ước chắc phải thế này? =)) (mượn tạm “nhà” của chú star Hollywood nào đó)
chú ý, ảnh trên kia hoàn toàn là xe ôtô chứ không phải nhà à nha =)) bao giờ mình mới có một cái như vầy @_@
13. Seattle tọa lạc ở vùng Tây Bắc Thái Bình Dương của Hoa Kỳ. Thành phố này nằm ở phía tây tiểu bang Washington trên một dải đất giữa eo biển Puget (một nhánh nhỏ của Thái Bình Dương) và hồ Washington, khoảng cách khoảng 160 km về phía nam biên giới Canada – Hoa Kỳ. Thành phố được đặt tên theo tù trưởng Seattle, thuộc các bộ lạc Duwamish và Suquamish. Seattle là trung tâm của vùng đô thị Seattle–Tacoma–Bellevue lớn thứ 15 ở Hoa Kỳ và lớn thứ nhất ở Tây Bắc Thái Bình Dương. Là một trung tâm kinh tế, văn hóa, giáo dục của khu vực, Seattle là thủ phủ của quận King.
Seattle nổi tiếng với việc tiêu thụ nhiều café; các công ty cà phê được thành lập hoặc đóng trụ sở ở Seattle có Starbucks, Seattle’s Best Coffee,và Tully’s.
Số liệu điều tra từ Cục điều tra dân số Hoa Kỳ cho thấy Seattle là thành phố có giáo dục cao nhất Hoa Kỳ, với 52,5% dân số từ tuổi 25 trở lên có bằng cử nhân hoặc cao hơn.
Thành phố được biết đến như một trung tâm của những người yêu công nghệ “xanh”.
Seattle thì nhìn rõ rồi nhé, còn Florida của Tom là cái dải nhọn bên góc trái dưới của bản đồ mà gồm 1 đống thành phố Miami đên Tallahassee ấy:”D sang nhau chơi cũng xa phết à nha:-??
14. Alaska là tiểu bang kề cận với bờ biển Tây của Bắc Mỹ. Nó là tiểu bang lớn nhất thuộc về Hoa Kỳ, khoảng 2,3 lần lớn hơn kích thước của Texas và một phần năm diện tích của 48 tiểu bang bên dưới. Phần lớn diện tích Alaska được băng tuyết phủ quanh năm.
15. Công viên Yellowstone là một vườn quốc gia Hoa Kỳ nằm ở các bang phía Tây Wyoming, Montana và Idaho của Hoa Kỳ được thành lập ngày 01 tháng 3 năm 1872. Yellowstone là vườn quốc gia đầu tiên và xưa nhất thế giới, phần lớn ở góc phía đông của Wyoming. Yellowstone nổi tiếng với các loài động vật hoang dã và các điểm địa nhiệt, đặc biệt là mạch nước phun Old Faithful. Ở đây có một số kiểu hệ sinh thái, như kiểu rừng cận núi cao là chủ yếu.
Yellowstone có diện tích 8.980 km², bao gồm các hồ, vực, sông và các dãi núi. Hồ Yellowstone là một trong những hồ nằm ở độ cao lớn nhất Bắc Mỹ và năm ở trung tâm của lòng chảo Yellowstone, một siêu núi lửa lớn nhất trên lục địa. Lòng chảo là một núi lửa đang hoạt động; nó đã phun nhiều lần với sức mạnh rất lớn trong 2 triệu năm gần đây. Phân nửa các điểm địa nhiệt trên thế giới là nằm ở Yellowstone. Các dòng dung nham và đá núi lửa phủ hầu hết các vùng đất của Yellowstone. Vườn quốc gia là vùng lõi của hệ sinh thái Greater Yellowstone, hệ sinh thái hầu như còn nguyên vẹn lớn nhất thuộc vùng ôn đới Bắc Bán cầu.
Hồ Yellowstone:
Grand Canyon của Yellowstone. Lưu ý tới màu vàng của đá, mà từ đó có tên gọi của vườn quốc gia này:
Hàng trăm loài động vật có vú, chim, cá và rùa đã được ghi nhận bao gồm một số loài có nguy cơ tuyệt chủng hoặc bị đe dọa tuyệt chủng. Các mảng rừng và đồng cỏ lớn cũng có chỉ bao gồm các loài thực vật duy nhất. Có các loài gấu, sói xám, và các bầy bò rừng bizon và nai sừng tấm sống khu vườn này.
Yellowstone có nhiều điểm vui chơi giải trí như đi bộ đường dài, cắm trại, chèo thuyền, câu cá và ngắm cảnh. Các đường bê tông được xây dựng đến các khu vực địa nhiệt chính cũng như các hồ và thác. Vào mùa đông, du khách thường đến công viên theo các tour du lịch có người hướng dẫn sử dụng các xe trượt tuyết.
Suối nước nóng Grand Prismatic:
Tổ hợp suối nước nóng Mammoth:
Hẻm núi Grand Canyon được hình thành nên bởi sự chia cắt của dòng sông Yellowstone, các mạch nước phun, suối nước nóng:
Công viên Yellowstone có khoảng ba trăm thác nước. Thác cao nhất là thác hạ lưu sông Yellowstone, ở độ cao 94 mét.
16. Múa Cỏ Nước (Thủy Thảo Vũ) được sáng tác năm 1959, được biên soạn lại bởi Ngô Tổ Cường làm nhạc cho vở kịch balê Ngư Mỹ Nhân.
Bản nhạc này cũng là bản thường dùng để luyện tập piano cấp 6.
17. Brussels là thủ đô trên thực tế của Bỉ, của khu vực Vlaanderen (gồm cả Cộng đồng Vlaanderen và Vùng Vlaanderen) và cộng đồng Pháp tại Bỉ, và cũng là nơi đặt trụ sở chính của các cơ quan Liên minh Châu Âu. Vùng này cũng bao gồmthành phố Brussels là thủ đô về pháp lý của Bỉ, nằm ngay trung tâm của nước Bỉ, và cũng là thành phố tự trị lớn nhất trong khu vực Brussels.
18. Món ruột ốc
đại khái thôi nha, chứ cũng chưa biết cái hộp ốc ở Bỉ nó như nào cả, nhưng mà nhìn kiểu này ngon quá cơ @_@
19. “Cậu bé tè” Manneken Pis được coi là “công dân số 1″ của thành phố Brussels, nằm ở một góc của Rue de l’Étuve và Rue du Chêne tại trung tâm thành phố. Đây là biểu tượng (không chính thức) của Brussels và là một trong những tượng đài nổi tiếng nhất châu Âu. Bức tượng cao 60 cm, đặt trên đài đá hoa cương ngoài trời cao 2 mét.
Bức tượng cậu bé với mái tóc xoăn, chiếc mũi hếch này là tác phẩm của bậc thầy điêu khắc Jerome Duquesnoy hoàn thành vào năm 1619, đến năm 1817 được thay bằng bức tượng đồng.
Có rất nhiều dị bản về “lý lịch” chú bé. Người thì cho rằng đây là thiên thần bé nhỏ đã dùng nước tiểu dập tắt mọi đám cháy lớn cứu nguy cho cư dân toàn thành phố. Truyền thuyết khác lại nói đây là một chú bé dũng cảm đã cứu Brussels khỏi bị thiêu hủy bởi quân xâm lược Tây Ban Nha trước khi rút đi. Truyền thuyết cũng kể chú bé huyền thoại này đã nhiều lần bị các đạo quân xâm lược cướp đi nhưng lại luôn tìm được đường về với thành phố quê hương.
Có lẽ vì yêu thương cậu bé kháu khỉnh và nghịch ngợm, các nhân vật quan trọng và nhiều chính khách khi đến Brussels đều tặng những bộ y phục đẹp đẽ cho chú diện vào những dịp lễ trọng đại. Đến nay, gia tài của chú đã lên đến con số 800 bộ trang phục được đưa vào trưng bày trong Bảo tàng thành phố. Một tổ chức phi lợi nhuận có tên là “Những người bạn của Manneken Pis” đã nhận trách nhiệm quản lý và lựa chọn ra những mẫu trang phục trong hàng trăm mẫu được đưa ra mỗi năm.
Bức tượng này cũng là mặt hàng lưu niệm được du khách ưa chuộng nhất với rất nhiều kích cỡ từ lớn đến nhỏ.
20. Spanish Steps là công trình kiến trúc có lối đi bậc thang gồm 135 bậc và được xây dựng nhờ quỹ tiền tệ của người Pháp vào giữa năm 1721 – 1725 để liên kết tòa đại sứ Tây Ban Nha Bourbon với nhà thờ Pháp là Trinità dei Monti. Dưới chân Spanish Steps là quảng trường Tây Ban Nha Piazza di Spagna và Fontana della Barcaccia, một vòi phun nước đẹp mắt được thiết kế bởi Gian Lorenzo Bernini hình cái thuyền của cha con Bernini (Foundtain of the old boat), nước chảy ra là nước uống nên rất nhiều người đến uống nước và chụp ảnh; phía trên cao là nhà thờ Dei Monti.
nơi em Bảy ngồi ăn kem:”> (chị đi ra mà bắt được chị túm về nhốt vào ***g nuôi không thả luôn =.=):
21. Đôi giày gỗ cao nửa mét ở Hà Lan
không tìm được nhiều lắm thông tin về em giày này, thấy em ý được đặt chính ở một xưởng giày, còn lại thi thoảng trên đường phố Hà Lan cũng có xuất hiện em ý, chắc cũng là 1 biểu tượng gì đó:-/
em Bảy nhảy vô ngồi như kiểu đi nhà trẻ ý >,..,< muốn bắt về nuôi giời ơiiiiiiiiiiii, cứ làm thú tính mình nổi lên là lào???– chú thích như chưa từng bao giờ được chú thích =3= nhưng vẫn chưa vượt được kỷ lục 23 cái chú thích của chapter 1 Cát Cuồng trong số tất cả những gì của Hương mềnh đã dịch =)) không biết tương lai có truyện nào phá kỷ lục được nữa không, đang kỳ vọng vào mấy bộ cổ trang hoặc Thiên Vương =)) (chứ Tinh Cầu Hoang Dục chắc cũng không có cửa =))) nhắn luôn là trong tháng 6 sẽ cố 2 tuần 3 chương nha chứ không được 2 chương/tuần nữa đâu, vì bận thi hị hị:”DDD
“Mày cố ý chứ gì!” Berwick hung tợn hỏi tội.
Mạc Tử Mộc phân trần, “Boss, ai lại đi cố ý tự ngã nhào thế chứ.” Cậu nâng cánh tay bị trầy xước của mình lên ngụ ý chứng minh.
Jude đứng bên nhàn nhã hừ một tiếng, tỏ vẻ châm biếm.
Phỏng chừng bị tiếng cười nhạo này nhắc nhớ đến bộ dạng thảm hại vừa rồi của gã, Berwick rút dùi cui tính mạnh tay dạy dỗ thằng ôn con dám làm gã xấu mặt, nhưng cái dùi cui giơ cao, chưa kịp nện xuống người Mạc Tử Mộc đã bị Ivan – người hiện thời đang đường ai nấy đi với Mạc Tử Mộc – chuyển đầu dùi cui lại. Hắn cầm chắc dùi cui của Berwick, cười nói, “Boss, nổi giận với một thằng nhóc láu táu mà làm gì?”
Jude thấy thế bèn cười lạnh, “Thế cơ mà, có ô dù che chở cho có khác!”
“Tea Bag, nếu mày không bảo người của mày câm mõm lại, tao có thể làm giúp mày đấy!” Ivan thản nhiên bảo.
Tea Bag vung tay giáng cho Jude một bạt tai, “Im mồm, đại ca Ivan ngay đến Boss cũng không dám mích lòng, mày là cái thá gì?”
Lập tức, khuôn mặt trắng mịn của Jude sưng tấy một bên, nó ôm mặt, lườm nguýt Ivan và Mạc Tử Mộc bằng tia nhìn ác nghiệt hết sức.
Berwick cố gắng giật ra nhưng cái dùi cui kia cứ như dính trên tay Ivan, mặc gã gồng sức bao nhiêu vẫn vô pháp nhúc nhích. Gã giận tới nỗi mặt mũi đỏ phừng phừng, Ivan liền vừa dịp thả tay khỏi, “Boss, tôi giúp ông lôi cổ thằng nhóc chướng mắt này đi nhé!”
Berwick nắm dùi cui, gân xanh nổi hằn trên trán, màn vừa nãy đối với một tên cảnh ngục đã quen nắm quyền sinh sát trong lao tù như gã mà nói thực sự là nhục nhã vô cùng tận, gã giắt cảnh côn về, đột nhiên rút súng ra, cảnh cáo, “Tránh ra, Ivan, mày muốn chống đối cảnh ngục đấy hả?”
Nhất thời toàn bộ ngục giam rơi vào im phăng phắc, nhà tù mới nãy còn ồn như bầy ong vỡ tổ thoắt một giây đã yên tĩnh không tiếng động, mọi người đều lặng lẽ quan sát màn đấu đá này. Berwick nhếch mép, quyền khống chế quyết tuyệt xem ra đã trở lại trong tay gã, gã giương súng xẵng giọng, “Ivan, tao đếch cần biết ở bên ngoài thân phận mày là gì, nhưng vào đây rồi, mày phải nghe theo tao!”
Ivan giơ hai tay lên, cười khì khì, “Boss, không ai là không nghe lời ông cả, mọi chuyện đều do ông quyết định…”
Berwick dòm chòng chọc hắn mấy giây, sau rồi súng trong tay cũng chậm rãi hạ xuống, chợt nhiên Jude hét toáng, “Cẩn thận kìa!”
Berwick nghe tiếng nó thét, theo phản xạ lại chĩa súng lên. Mạc Tử Mộc nãy giờ vẫn yên phận bị gã giẫm dưới chân bỗng nhiên bật dậy, Berwick ngã ngửa, súng của gã bắn cái ‘đoàng’ một phát lên trời, tiếng vang tột độ rền rã, cả thảy mọi người đều bị giật mình khiếp hãi.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong não Ivan là chạy đến xem tình hình Mạc Tử Mộc, xác định cậu có bị thương hay không, khoảnh khắc ấy hắn cảm giác như thể tim mình sắp vọt ra ngoài vậy.
Mạc Tử Mộc thoáng ngước đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt xám lạnh lẽo đang căng thẳng kia, vỏn vẹn rằng, “Nhớ kỹ đấy, tôi vừa cứu anh một mạng.”
Bấy giờ Ivan mới dám thở phào nhẹ nhõm, cái miệng hắn cong lên thành một ý cười, “Được, anh sẽ chăm sóc cho em cả đời.”
Đáy mắt Mạc Tử Mộc loáng vẻ uất giận song vẫn phải chịu thua cánh tay không khác gì cái kìm sắt kia.
Norton và Adolf cuống quào chạy tới. Mặt Norton lúc này đã nhăn nhúm như quả táo tàu, gã Berwick hoảng hốt lồm cồm bò dậy thì bị Adolf mồm rộng túm cổ, “Ai cho phép mày nổ súng?”
“Adolf, tôi không cố ý, là do thằng khốn này…”
“Xử lý nó chưa?”
“Chưa, là do…”
“Bố tổ, phí phạm viên đạn!” Adolf đẩy mạnh gã ra rồi rút phắt súng, rít gào, “Vừa nãy là thằng nào phản kháng?” Đích thân Adolf biến thái ra tay, tất cả phạm nhân vô thức cùng thụt lùi ra sau hai bước.
Berwick bị Adolf đối xử như ngang hàng phải lứa với bọn tù nhân ngay trước mặt Norton, mất thể diện không để đâu cho hết, gã thẹn quá thành giận, thế là chỉ điểm, “Thằng ranh kia kìa, chính là thằng ranh kia!” Gã căm phẫn khai Mạc Tử Mộc, hận không thể bảo Adolf lập tức nổ súng xử lý mấy phát cho bõ tức.
Ivan cười xuề xòa, “Là tôi với Boss Berwick có chút hiểu lầm cỏn con thôi!”
Adolf lé mắt sang hỏi ý Norton, sau rồi chỉ đành nhắc nhở, “Ivan, thế này không hay ho gì đâu. Chúng ta vẫn nên chung sống hòa bình thì hơn, mày đừng nên phá hỏng trạng thái cân bằng này.”
Norton thoáng nhìn đồng hồ, giờ phút này ông ta mới lên tiếng, “Được rồi, Adolf, tôi thấy đều là từ thằng nhóc này mà ra, dẫn thằng nhóc này đi, những người còn lại quay về phòng giam, ai cho phép các người nhan nhản ngoài phòng giam quá thời gian đấy hả?”
Adolf gào rú, “Cuốn xéo về ổ mau, một lũ lợn, cả ngày hôm nay cấm chỉ đi đâu hết, hủy bỏ tất cả nước và thức ăn!”
Đám phạm nhân còn chưa kịp xôn xao, Adolf đã giơ súng lên trời nổ liền lúc bốn năm phát ra uy, đám phạm nhân lập tức ba chân bốn cẳng phóng thẳng về phòng giam hết cả lượt.
Norton nói với Ivan vẫn còn đang đứng nguyên xi tại chỗ, “Ivan, tôi hy vọng anh còn nhớ giao ước của chúng ta hồi mới đến tù giam này.”
Ivan cười bảo, “Vậy thì tốt quá, cám ơn Uncle Norton vẫn nhớ quan hệ hợp tác giữa chúng ta.” Đoạn hắn cúi đầu nhìn Mạc Tử Mộc, “Ngoan nào, nhé? Chắc là trưởng ngục muốn mời em dùng bữa tối đấy mà.”
Mặt mày Mạc Tử Mộc lạnh tanh, hoàn toàn không phản ứng lời của hắn.
Adolf xách Mạc Tử Mộc một đường đến phòng ăn xa hoa của Norton, ném cậu lên ghế, thô lỗ trói ngược hai tay cậu ra sau ghế dựa. Norton đẩy đẩy gọng kính vàng, ra lệnh, “Anh đi đi, tôi muốn nói chuyện một mình với nó.”
Adolf cực độ bất mãn vì Norton đòi tra tấn Mạc Tử Mộc một mình, nhưng không thể không tuân phục, gã hậm hực xoay lưng rời đi, lúc đi còn mạnh tay đóng sập cửa, chấn động đến cửa sổ cũng rung lên bần bật. Norton bắt đắc dĩ đảo mắt, mắng sa sả, “Thật cục súc, đúng là đồ cục súc.”
Ông ta bước đến tựa vào bàn cơm nhìn xuống Mạc Tử Mộc, nhìn đến mái tóc đen tuyền, đến cần cổ nhỏ xinh, cùng xương quai xanh tinh xảo ẩn hiện trong cổ áo lơi lỏng. Không hẳn ông ta chưa gặp người Hoa bao giờ, người Hoa ấy à, hầu như đều độc một khuôn mặt baby face giống nhau như đúc, căn bản chả phân biệt được ai với ai. Nhưng ông ta lại không thể không khen ngợi sức hấp dẫn từ Mạc Tử Mộc, chỉ cần gặp qua cậu một lần, ai cũng khó lòng quên nổi. (baby face? ‘__’ mình thấy dân Tàu gian như nhau chứ ứ thấy baby face nào cả =)) sr spam =)))
Norton lấy làm thở dài, “Seven, cậu giỏi gây chuyện quá đấy.”
Mạc Tử Mộc hờ hững đáp, “Không phải tôi cố ý, Boss.”
“Cậu có đấy. Cậu biết trên người cậu có năng khiếu bẩm sinh này, cậu biết cậu rất thu hút người khác, cậu cũng rất thông minh. Nếu cậu muốn yên ổn, tôi nghĩ cậu chắc chắn sẽ tìm được cách, nhưng hiển nhiên cậu đã không làm thế!” Norton nhíu mày, “Dù tôi đã đồng ý trước khi hình xăm trên người cậu hoàn thành, tôi sẽ không để cho Công tước Donald chạm vào cậu, hiềm nỗi… có vẻ cậu cần được dạy dỗ chút đỉnh rồi đây!”
Ông ta hết sức ưng ý khi chiêm ngưỡng Mạc Tử Mộc run nhẹ.
Norton gật gật đầu, “Cuối tuần này tôi sẽ bố trí cậu gặp ngài Công tước, hy vọng chuyện này sẽ dạy cho cậu hiểu thế nào là biết điều an phận.”
Sắc mặt Mạc Tử Mộc bỗng chốc tái nhợt, cậu ngẩng ngay đầu lên, con ngươi màu xanh sẫm kia thoạt nhìn như nháy lên một tia sáng kỳ lạ khiến Norton bối rối, đôi mắt kia hoàn toàn khác biệt với khí chất như một cậu bé trong đội hợp xướng bình thường của Seven, mà tương phản, đó là ánh mắt tràn ngập sức cám dỗ của quỷ ma.
“Boss, nếu nói vậy, ông vẫn sẽ chỉ là một người tầm thường rung động bởi một trăm nghìn USD mà thôi… Dù những phạm nhân đã chết của Mammon, dưới tên bọn họ có đến hơn mấy tỷ, thậm chí là mấy trăm tỷ tiền đen chảy ra, nhưng con số ông có được chỉ là số lẻ thôi mà, cần gì vì chút lợi ích nhỏ nhoi đó mà hao tổn tâm trí chứ.”
Ánh mắt sau cặp kính vàng của Norton thoáng lộ vẻ hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Mạc Tử Mộc. Mạc Tử Mộc ẩn ý nói tiếp, “Những kẻ đó đường xa mà đến thực sự chỉ đơn thuần muốn giết chóc tội phạm thôi sao? Thứ mà chúng nhắm đến hơn cả ắt là mua thân phận từ Mammon, đúng không?”
Norton hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi, “Seven, là ai tiết lộ cậu chuyện này…”
“Dù mỗi quý, đảo Mammon đều chết rất nhiều người, nhưng ở Mỹ họ vẫn sống sờ sờ… Bảo hiểm an toàn xã hội của họ vẫn vẹn nguyên, thậm chí đến giấy phép đăng ký DMV(1) vẫn sờ sờ như cũ, thân phận của họ đều còn tồn tại, chỉ khác là thân thể họ đã thối rữa ở Mammon từ lâu rồi thôi…” Mạc Tử Mộc nhẹ nâng tầm mắt, mỉm cười, “Tôi có thể xâm nhập vào hệ thống an toàn của bất cứ quốc gia nào, chỉ cần đối chiếu hồ sơ ngồi tù ở Mammon với thời gian đăng ký DMV… Đây là lý do vì sao gần như tất cả phạm nhân trong nhà tù này giống y nhau, không người nhà thăm hỏi, không thư từ, cũng không một cuộc điện thoại…”
Norton tựa vào bàn ăn quan sát Mạc Tử Mộc suốt hồi lâu, thế rồi ông ta bất thình lình đưa bàn tay tái nhợt đến bóp cổ Mạc Tử Mộc. Mạc Tử Mộc chật vật khuyên giải, “Đợi đến lúc mấy tên buôn vũ khí muốn rửa tiền, mấy ngài quý tộc trốn thuế, hay mấy vị anh tài của xã hội thượng lưu mua một thân phận làm xằng làm bậy ấy quyết định không bao che cho ông nữa, ông mơ tưởng còn có thể nhàn hạ hưởng thụ những mẩu vụn được ban phát từ kẽ tay kẻ khác sao? Đến lúc đó ai có thể giúp ông đây… Gã Adolf nhũn não, hay là đám cảnh ngục đều đã có chủ kia nào?”
Hai mắt Norton đỏ sọng, nhưng những ngón tay đã từ từ thả lỏng, cuối cùng ông ta cũng thôi, Mạc Tử Mộc liền há miệng cố hớp lấy không khí khỏa lấp buồng phổi.
Cậu biết đáng lẽ giờ vẫn chưa phải lúc ngả bài, nhưng cậu đã đánh cược giữa sự tham lam và nỗi nhát gan tiềm tàng bên trong con người Norton, và thật rõ ràng Mạc Tử Mộc đã đánh trúng vào điểm yếu của ông ta, ông ta do dự nhìn Mạc Tử Mộc như thể muốn phủ nhận lời cậu, nhưng rồi vẫn phải mở mồm hỏi, “Thế thì, cậu có biện pháp nào hay ư?”
Mạc Tử Mộc nâng mắt, thong thả dẫn dụ, “Cho tôi danh sách khách hàng của ông và những thân phận bán cho bọn họ. Miễn những thân phận này hẵng còn tại Mỹ, tôi có thể lần được… toàn bộ thông tin tài khoản dưới thân phận đó. Trước khi họ vứt tài khoản thì truy lùng đến các mối liên lạc trong khoảng thời gian đó của họ, nắm những chứng cứ này trong tay, ông có thể đem bán với giá trên trời, mạnh tay giật của họ một khoản lớn, rời khỏi nơi quỷ quái này.”
Norton nheo mắt nhìn Mạc Tử Mộc, rất lâu sau ông ta mới mở lời, “Cậu được lợi gì trong chuyện này?”
Mạc Tử Mộc rũ mắt đáp, “Tôi không muốn bị kẻ khác xâm phạm nữa, tôi nghĩ điểm này ông làm được, đúng chứ? Hơn nữa chờ đến lúc ông đạt được mục đích, cũng xin ông cho tôi được tự do!”
Norton thoáng lần chần, sau rồi quyết định cởi trói cho Mạc Tử Mộc, “Chứng minh cho tôi xem đi, nhóc con.”
Ông ta kéo Mạc Tử Mộc vào phòng trong, tại căn phòng sang trọng đến xa xỉ nọ, Mạc Tử Mộc trông thấy màn hình tinh thể lỏng quen thuộc, con ngươi xanh sẫm của cậu tức khắc sáng ngời. Mạc Tử Mộc liền ngồi xuống chiếc ghế da đằng sau bàn làm việc bằng gỗ hồ đào(2) khắc hoa vận chuyển từ Anh sang.
Norton giở giọng hăm dọa, “Nhóc, nếu không phải tôi biết rõ mấy trò nghịch ngợm của cậu trong thư viện, còn lâu tôi mới cho cậu cơ hội… Tuy nhiên nếu cậu không chứng minh được lời mình, vậy cậu sẽ phải liên tục tiếp Donald cuối tuần, và cũng sẽ không có mỗi Donald thôi đâu.”
Mạc Tử Mộc vẻ như tảng lờ lời dọa dẫm ấy. Là một hacker chiến tích lẫy lừng, mọi website từ Cơ quan an ninh quốc gia hay các ngân hàng, cậu đều dễ dàng xâm nhập trót lọt, mười đầu ngón tay xinh đẹp của cậu phăm phăm gõ phím, dáng vẻ thong dong tự tin thành ra rất thuyết phục Norton.
Ông ta ngập ngừng giây lát rồi mới nói, “Gin Bush, hắn mua thân phận của Jacopo Erdkamp…”
“Jacopo…” Ngón tay Mạc Tử Mộc thoáng sựng, người thanh niên đáng thương kia, tuy rằng Norton không ăn chia tiền bán thận của cậu ta, nhưng hiển nhiên Norton đã nhanh tay bán đứt thân phận của cậu ta rồi. Mạc Tử Mộc hạ mi mắt, cậu vẫn chưa thể khống chế tốt cảm xúc của bản thân cậu. (Jacopo là nhân vật bị Tea Bag cưỡng bức và sau đó bị Sticks giết trong chap 4)
Đầy nhiệt huyết, dễ xúc động, phẫn nộ vì bất bình, giống như bao thiếu niên tuổi mười tám khác.
Nhưng Mạc Tử Mộc chẳng phải là một thiếu niên bình thường, hiện thực đã vô số lần bức bách cậu trưởng thành, bắt cậu phải tự che giấu cảm xúc.
Norton có phần khó hiểu khi trông thấy những ngón tay Mạc Tử Mộc bỗng nhiên gõ lia lịa lên bàn phím, nhưng tư liệu không ngừng chuyển đổi trên màn hình khiến ông ta phải giật thót.
Mạc Tử Mộc chợt đẩy bàn phím ra, “Tôi cần sử dụng một phần mềm đặc biệt của tôi, nó có thể trợ giúp chúng ta kiểm tra tư liệu!”
Bắt gặp cặp mắt Norton tràn ngập nghi ngờ, cậu đành đánh đường vòng, “Boss, tôi biết ông không để những tài liệu quan trọng trong máy tính.”
Norton cười khinh, “Mạng chả khác nào một ả gái *** trần truồng, chẳng giấu được gì sất.”
Được sự cho phép, Mạc Tử Mộc nhanh chóng mở ổ cứng ảo(3) của mình ra, tải một chương trình trên đó xuống, chương trình đó tức thời được vận hành. Cậu lại đẩy phím qua một bên, bảo, “Mời tôi uống ly rượu đi, công việc kiểm tra cần một ít thời gian.”
Norton hít sâu một hơi, giấc mơ triệu phú làm ông ta chếnh choáng vì sung sướng. Ông ta quả nhiên xoay người mở tủ rượu, rót hai ly vang đỏ rồi đưa cho Mạc Tử Mộc một ly.
Mạc Tử Mộc thành thục lắc nhẹ ly rượu, những ngón tay thon dài của cậu làm nổi bật chất lỏng màu đỏ đang sóng sánh bên trong, phải nói là không còn gì gợi cảm hơn thế.
“Seven, đã ai nói cho cậu biết cậu khiêu gợi lắm chưa.” Đôi môi mỏng của Norton nhấp một ngụm rượu, rù rì tâm sự.
Mạc Tử Mộc không đáp lời, chỉ đơn giản uống một hớp rồi bỗng cất lời, “Rượu Bordeaux(4)… Ông có bao giờ từng nghĩ, một ngày nào đó ông có thể thỏa thuê hưởng thụ vang đỏ Romanée Conti(5) hay không?”
Câu hỏi của cậu khéo léo dẫn Norton quên đi câu hỏi của ông ta, tay ông ta bưng ly rượu, uống cạn một hơi rồi lại về chủ đề chính, “Ra kết quả chưa?”
Mạc Tử Mộc chậm rãi nhấp rượu, so với vẻ nôn nóng của Norton thì cậu lại đủng đỉnh hơn nhiều, loại khí chất này khiến một kẻ đam mê vẻ đẹp như Norton buộc lòng phải kiên nhẫn chờ đến lúc Mạc Tử Mộc uống cạn ly rượu.
Máy tính ‘ding’ một tiếng.
Norton hất cằm, “Ra kết quả rồi à?”
Mạc Tử Mộc xem xét tài liệu một cách tốc độ, bắt đầu thống kê, “Người mua thân phận này chắc chắn không phải tên Gin Bush mà tên là Rickards Joe Washington. Tài khoản ngân hàng của Jacopo tháng này chia làm ba đợt chuyển tiền vào từ Citibank(6) chi nhánh Washington, một lần là một trăm ngàn USD, lần thứ hai là hai mươi ngàn USD, tháng này tài khoản của Jacopo được sử dụng bảy lần, đều là tiền mặt, qua ATM, tổng sổ tiền là ba mươi sáu ngàn bốn trăm hai mươi USD. Địa chỉ đăng ký DMV của Jacobus đã thay đổi, từ New York ban đầu sang Florida…(7)Bất kể người mua là ai, xem ra kẻ đang sử dụng thân phận của Jacopo trước mắt chắc hẳn là đang hoạt động lâu dài ở Florida…”
Norton dõi chằm chằm vào màn hình, mãi lâu sau, ông ta đột ngột móc súng nhắm ngay trán Mạc Tử Mộc.
Một hơi thở não nề phả ra chầm chậm từ miệng ông ta, “Seven, bắt đầu từ ngày mai, ngày nào cậu cũng phải đến đây, tôi sẽ lần lượt giao những thân phận này cho cậu.” Nói tới đây thì tự dưng trở nên hung dữ, “Tuy nhiên, cậu mà dám giở trò gì thì…” Khẩu súng đang gí trên trán Mạc Tử Mộc liền gia tăng sức ấn.
“Ở đây là Mammon, đúng không?” Mạc Tử Mộc giơ hai tay tỏ ý đầu hàng, “Chung quanh bạt ngàn là nước biển, không chỗ nào để tẩu thoát. Ông cần sự trợ giúp của tôi để rời khỏi nơi này, vừa may tôi cũng vậy.”
Đôi môi mỏng của Norton hơi cong lên, lặp lại lời ban nãy, “Vừa may hay đấy…” Đoạn, ông ta thu súng lại, vỗ vỗ lưng Mạc Tử Mộc, “Ngoan lắm, Seven. Hãy nhớ, chỉ cần cậu hợp tác với tôi, tôi sẽ đưa cậu theo… Nói gì thì nói cậu cũng là kiệt tác của tôi mà lại.”
Môi Mạc Tử Mộc nhếch nhẹ ý đồng thuận ngầm. Tự biết điều rằng kêu Norton thôi cái trò xăm hình biến thái của ông ta lại là yêu cầu quá cao, cho nên cậu chẳng đề đạt gì nữa.
Mạc Tử Mộc dùng bữa tiệc tối rất ngon lành của Norton. Luận đến ẩm thực, có thể thấy rõ Norton là một tay sành sỏi. Bít tết tuy không phải là thịt bò Shimofuri(8)của Nhật Bản nhưng cũng là bít tết rút xương Angus cấp bậc Prime(9) của Mỹ ăn kèm dầu olive, thật là một món bít tết tuyệt hảo, phối thêm gan ngỗng chiên(10)cùng vài lát chanh mát thì càng hoàn mỹ hết sức. Loại rượu thích hợp nhất chính là vang đỏ Bordeaux, giúp trung hòa bớt mùi máu của bít tết, đồng thời nâng cao độ nhạy cảm với vị thịt tươi non nơi đầu lưỡi, mùi vị thượng hạng của món bít tết do đó càng được thăng cao gấp nghìn lần. Norton cực kỳ chú trọng vấn đề ẩm thực, lúc ăn ông ta tối kỵ người khác nói nhiều, vì thế Mạc Tử Mộc xong bữa là trở về ngay.
Gặp Mạc Tử Mộc lành lặn quay lại, Berwick vừa sợ vừa ghét, thái độ của Mạc Tử Mộc đối với gã vẫn đúng chừng đúng mực cứ như chưa hề có gì xảy ra. Khoảnh khắc cậu đặt chân vô phòng giam, mọi người đều thở phào, thằng Tom kiểu rất chi lấy làm áy náy song cũng không nén nổi phấn khích.
“Cậu nói chuẩn không cần chỉnh, Seven ạ, loại xi măng này dễ nát như bã đậu phụ ấy, tôi đoán không cần đến mười ngày là đủ khoét ngon cái tường đó.” Tom chùng giọng tường trình.
Dù đây mới chỉ là bước nhỏ trên con đường trốn chạy của bọn cậu nhưng mở đầu thuận lợi khiến cả đám thật phấn khởi, ngay cả Tommy lâu nay luôn kiệm lời cũng không ngoại lệ.
Seven ngồi co chân trên giường, chợt đặt vấn đề, “Nếu thoát được, mọi người có nghĩ sẽ làm gì chưa?”
“Tìm một con nhỏ, không, mười con nhỏ chơi cho đã thì thôi, buổi sáng ba em da trắng, buổi trưa ba em da vàng, buổi tối ba em da đen…” Tom thả hồn tưởng tượng.
“Vậy mới có chín thôi, Tom!” Jack sửa lưng cậu ta.
“Đứa cuối cùng là chuyển giới!” Tommy buồn cười góp vui một câu.
“Còn ông Tommy?” Mạc Tử Mộc hỏi.
“Tôi ấy à…” Tommy nghịch cái nĩa ăn trong tay, tràn ngập suy tư, “Muốn về Etawah(11), cũng ba mươi năm không về rồi! Nhớ ruộng đồng, nhớ những cánh đồng ngô mênh mông ngút ngàn chốn ấy.”
Tom cười bảo, “Tưởng ông muốn về Puerto Rico cơ, cơ mà đến Etawah làm bạn với dân Ấn Độ cũng thi vị phết!”
Jack ấp úng, “Tôi vẫn chưa nghĩ tới…”
Thằng Tom được dịp độc mồm độc miệng, “Thà ông ở lại Mammon bà nó luôn đi!”
Thịt trên người Jack tức thì rung bần bật, câu cú lộn xộn, “Đừng, đừng, tôi không muốn đâu!”
“Nếu có mười triệu USD trong tay, mọi người sẽ làm gì?” Mạc Tử Mộc lại hỏi.
“Mười triệu á, wow… Chắc sẽ sắm một con xế moóc(12) gồm hai phòng ngủ, đầy đủ gia dụng, sau đó mua thêm mấy em gái xinh tươi, từ thứ Hai đến thứ Sáu muốn đi đâu thì đi, cuối tuần nhất định phải đến Florida đánh bạc!” Tom cười hố hố mơ mộng.
Tommy cũng vui vẻ cười, “Mười triệu USD… Lạy Chúa, thừa sức thuê nửa số thám tử tư ở Mỹ tìm con gái tôi.”
Jack thì hỏi, “Seven, cậu thì sao?”
Mạc Tử Mộc cười nhẹ, “Tôi sẽ đi Seattle(13), mua một căn hộ hướng ra biển, thời điểm mặt trời mọc sẽ chơi vỹ cầm trên sân thượng, tầm mặt trời lặn sẽ tản bộ dọc bờ biển, mùa hè đi lướt sóng, hoặc là mua lại một chiếc du thuyền second-hand ra Alaska(14) câu cá rồi mở một buổi tiệc cá hồi nướng ngoài trời, mùa đông thì lái thuyền về hướng Đông, đến công viên Yellowstone(15) hoặc sẽ tụ hội với Tom ở Florida.”
“Giàng ơi…” Tom nhắm mắt cảm thán, “Cuộc sống tươi đẹp biết bao! Nếu thực sự có được nhiều tiền như thế thì quá bằng lên tiên!”
Mạc Tử Mộc kín đáo bật mí, “Không biết chừng Uncle Norton sẽ tặng cho chúng ta tấm ngân phiếu này đấy.”
Tom liền cợt nhả, “Phải đó, chuyện đầu tiên sau khi tôi thoát khỏi đây là phải đi trộm sạch nhà thằng già đó.”
Mạc Tử Mộc mỉm cười, không nói thêm nữa.
Dời mắt lên trần nhà, đặt cuốn sách lên phần đùi đang khoanh nhưng đường nhìn của cậu không hiện hữu nơi trang sách, thần trí cậu xuyên thấu bức tường dày ra ngoài kia, Mammon lại bắt đầu mưa lâm thâm, nước mưa len lỏi vào thấm vào lòng đất, chồi non rạo rực nhú mầm, hít thở bầu không khí tự do. Mạc Tử Mộc an nhiên nhắm mắt.
Không đâu tự dưng bọn cậu được nhận sự chiếu cố đặc biệt, hiện tại gã Berwick cứ như thành bảo an của phòng 204 khu C luôn rồi, gã xoa thắt lưng, cặp mắt ngựa lồi chòng chọc lia nhìn đám phạm nhân không khác gì con hổ đói. Thư viện là nguyện vọng khác của Mạc Tử Mộc, cậu được cho phép sắp xếp lại sách ở nơi đó hoặc là lên mạng tra cứu thông tin.
Ngoài cửa dĩ nhiên là Berwick lảng vảng không ngớt, trên cơ bản cũng nào có ai muốn lọt vào cái cặp mắt ngựa ấy đâu.
Ivan dường như cũng ngưng việc quấy rối chẳng biết mệt lại, Mạc Tử Mộc vốn dĩ không lường được hóa ra hắn là một người biết điều như thế. Hắn đứng nhìn Mạc Tử Mộc từ rõ xa, mấy lần tình cờ chạm mắt với hắn, y như rằng Mạc Tử Mộc đều thấy đôi mắt ấy lóe ra những ý cười không quá rõ rệt.
Cậu nhanh chóng ngoảnh mặt đi ngay, việc đối diện với Ivan có phần làm cậu sợ hãi. Cứ bắt gặp ánh mắt hắn lẫn dáng hình to con của hắn, cảm giác như thể chỉ cần lệch suy nghĩ đi chút thôi, hình ảnh hai người trần trụi quấn lấy nhau sẽ đập vào mắt cậu. Cậu không muốn quá vướng mắc với Ivan, nhưng không thể phủ nhận Ivan đã mở ra cho cậu một cánh cổng ***. Có lần Mạc Tử Mộc ôm sách bước ra từ thư viện đúng lúc Ivan đang dựa lưng vào lưới sắt, chau mày nghe thằng đàn em kể gì đó. Dáng hắn đứng nghiêng nghiêng, ánh nhìn Mạc Tử Mộc vô tình dừng lại trên hai chân dài săn chắc cân xứng của hắn, trái tim bất giác nện thình thịch, chớm ngẩng đầu liền đụng phải cặp mắt xám lạnh lẽo kia, hình như chỉ có một mình cậu hiểu được, giữa những vằn mắt màu café ấy đang bập bùng một ngọn lửa gọi tên là gì.
Đêm ấy, cậu giật mình choàng tỉnh từ giấc mộng, giữa hai chân cậu ẩm ướt. Vô hình trung, ánh mắt Ivan đè ép lên cậu một áp lực vô hình làm cậu muốn lảng tránh sao cho không phải nhìn thẳng vào nó. Ngược lại, mỗi lúc hợp tác với Norton, Mạc Tử Mộc vẻ chừng bình tĩnh hơn rất nhiều, số lần dùng cơm với ông ta tăng càng nhiều thì có vẻ sự thừa nhận ngấm ngầm Mạc Tử Mộc là đồng bọn của ông ta càng nâng cao đáng kể, ít nhất trước mắt, giữa cả hai là quan hệ hợp tác.
Từ những cơn bực tức thỉnh thoảng của ông ta, Mạc Tử Mộc nghe ngóng được khách hàng lớn nhất của Mammon té ra là người trả tiền ít nhất. Những kẻ ấy biết tỏng một điều cơ bản rằng, nuôi sói thì đừng nên cho nó ăn no, có thế mới giữ được thú tính của nó, cách bọn họ đối đãi với một tên Norton tham lam là vĩnh viễn duy trì cho ông ta một sự ham muốn âm ỉ. Chẳng những thế, xuất phát từ an toàn, bọn họ còn cho cấm Norton bán những thân phận này cho những khách hàng lẻ, làm thế gần như là chặt đứt con đường giúp Norton phất nhanh nhất. Do đó, ban đầu nguyên là quan hệ mua bán ngang hàng, dần dà Norton lại trở thành một kẻ làm thuê, đâm ra ông ta sinh ra thù hằn thật sâu đối với họ.
Mà kể cả thế thì danh sách Norton giao ra cũng lấp lửng, cho tới nay ông ta mới chỉ giao ra một ít khách hàng nặc danh hoặc giấu đầu lòi đuôi. Mạc Tử Mộc thừa hiểu ông ta đời nào chịu giao ra những khách hàng máu mặt thực sự, gia tộc Geoffrey chẳng hạn, đó nhất định là một trong ba cái tên đứng đầu danh sách. Norton vẫn chưa đủ gan đi hăm dọa thế lực tầm cỡ quốc tế như này, mà Mạc Tử Mộc cũng không vội vàng gì quá, muốn kiểm tra cần rất nhiều thời gian, cộng thêm kế hoạch của cậu cũng cần kéo dài thêm ít nữa.
Mùa đông với những cơn mưa dai dẳng dần qua đi, mùa khô lặng yên trờ đến, nắng biển Caribbean trở nên chói lóa hẳn, nhất là tầm chiều chiều.
Một buổi chiều như mọi hôm, Mạc Tử Mộc rời khỏi nhà giam chính, nhàn rỗi đi qua sân thể dục vắng bóng người, mục tiêu là tòa nhà lớn. Khoảnh khắc đẩy cửa ra, vẻ mặt lạnh nhạt của cậu thoáng chốc khựng lại.
Dung Thanh đan tay ngồi trên ghế chủ nói chuyện với Norton, trước mặt Norton bày một vài tài liệu, sắc mặt ông ta không ổn tẹo nào, hình như đang rất rối trí. Vừa xoay mặt sang thì gặp Mạc Tử Mộc, ông ta như nhẹ nhõm thở một hơi, “Seven, đến rồi à. Daniel nói ngài ấy muốn chuyển nhà tù cho cậu đấy!”
Mạc Tử Mộc hít sâu, khôi phục dáng vẻ thường lệ, phản ứng dửng dưng, “Tôi đã nói qua với ngài đây rồi, chuyện của tôi không cần ngài ấy quan tâm!”
Norton phe phẩy xấp giấy trước mặt, “Ngăt nỗi ngài ấy lại nắm quyền giám hộ của cậu.”
Một tia sửng sốt lướt xẹt qua, thế rồi cậu nhanh chóng vỡ vạc, giả sử Dung Thanh xin Grace quyền giám hộ thì ắt hẳn không dễ dàng gì, nhưng Mai Lâm thì có thể.
“Căn cứ luật pháp nước Áo, trước năm hai mươi mốt tuổi cậu hẵng còn vị thành niên, căn cứ luật pháp nước Mỹ, người giám hộ có thể chiếu theo luật chọn cho người được giám hộ một nhà tù thiếu niên thích hợp.” Norton bổ sung một câu.
“Để tôi nói chuyện một mình với Seven được chứ?” Dung Thanh lên tiếng.
Norton không bằng lòng cho lắm nhưng cũng đành lực bất tòng tâm. Ông ta nhún vai, lúc đi sượt qua Mạc Tử Mộc, bỏ lại một câu rằng, “Chúc cậu may mắn!”
Mạc Tử Mộc chậm rãi ngồi xuống cạnh bàn ăn, Dung Thanh nói khẽ, “Lâm Lâm không tới, cậu ấy sợ em trách cứ.”
Mạc Tử Mộc không trả lời, cậu vốn không phải người nói nhiều, một phần là vì tính cách bẩm sinh, phần nữa là vì hoàn cảnh sống, cậu luôn tỏ thái độ xa cách với đám đông. Tỷ dụ năm đó, trưởng khoa vỹ cầm của Học viện Âm nhạc đến tìm cậu, báo cho cậu biết vị ủy viên quản trị mới của trường sắp đến thăm, nhờ cậy cậu biểu diễn một bản nhạc sở trường cho vị ủy viên quản trị này nghe. Một cơ hội tốt như thế, cậu cũng chỉ thản nhiên vâng một tiếng.
Mãi đến một sáng nào đó cậu mới đến phòng nhạc nhận tờ cầm phổ diễn tấu cho cái vị kia, lúc bước ngang qua bãi cỏ sân trường, chợt một tiếng dương cầm văng vẳng từ căn phòng hoàn toàn thu hút sự chú ý của cậu. Tiếng đàn truyền ra có tênMúa Cỏ Nước(16), một bản nhạc Trung Hoa. Đây là bản nhạc Lý Mạc thích diễn tấu nhất, nói về một mỹ nhân ngư dũng cảm theo đuổi hạnh phúc, ước nguyện đẹp nhất của nàng là được lấy người mình yêu. Nhạc khúc du dương trong lành, trôi chảy, gợi nhớ đến đến rặng cỏ nước la đà uyển chuyển trong làn nước lụa là, phất lên điệu múa đầy ngợp sảng khoái và tự do, quả thực rất hay, nhưng người chơi bản nhạc này ở nước ngoài lại không nhiều lắm.
Bước chân Mạc Tử Mộc bất giác xuôi theo khúc nhạc, đứng nơi cửa, cậu trộm mắt nhìn qua khe cửa chưa khép kín. Cậu trông thấy người đang chuyên chú chơi bản nhạc này là một thanh niên trẻ tuổi, kỹ thuật cực kỳ cao siêu, trình độ không thua kém gì Lý Mạc, qua tay anh ta, bản nhạc trở nên êm ái nhưng man mác nỗi buồn u uẩn, y hệt người thanh niên trước mắt này vậy.
Cậu không định quấy rầy một người đang chìm đắm trong thế giới âm nhạc, chờ đến khi cậu gặp lại người ấy lần thứ hai chính là ở buổi biểu diễn nhỏ được tổ chức riêng cho anh ta. Khi hiệu trưởng ân cần giới thiệu bản nhạc mà cậu sẽ đàn, Mạc Tử Mộc đã làm một hành động gan dạ nhất từ lúc chào đời tới nay, cậu bước xuống bục diễn, chìa tay về phía người nọ.
Dung Thanh ngẩng đầu, vừa vặn giao nhau cùng đôi mắt xanh sẫm xinh đẹp của Mạc Tử Mộc. Trước đó hiệu trưởng có lần giới thiệu một số thiên tài của trường, cậu bé Seven người Châu Á được miêu tả là chuyên cần và lầm lì, nhưng lần đầu tiên gặp mặt hắn, cậu bé lại xử sự niềm nở hơn hẳn những người khác, một nụ cười khẽ khàng hiện trên môi Dung Thanh.
Lần đầu tiên gặp gỡ, ấn tượng về hắn trong cậu là một người thanh niên u sầu trong tiếng dương cầm lãng đãng, còn trong mắt hắn, cậu là một thiếu niên ngoại hình và tính cách không hề đồng nhất. Ngày hôm đó, vận mệnh giữa họ những tưởng đã trùng khít lên nhau, thực tế lại trái ngược hoàn toàn, giữa họ là bước đường mãi mãi ngược chiều dằng dặc.
Nhà của Mai Lâm bị Mạc Tử Mộc quả quyết bán đi, cậu cũng không mang vật dụng gì của Mai Lâm theo, nên khi Dung Thanh mua lại nó thì đã chẳng còn sót lại chút gì của Mai Lâm cả. Dung Thanh đứng trong căn phòng bẩn thỉu, nơi nơi rặt toàn rác rưởi chủ cũ bỏ lại. Hắn xót xa, hắn hận thù vận mệnh, sau chót cả thảy đều hóa thành căm thù con người tên Seven.
Cậu ta chắc chắn phải trả giá đắt.
Từ lâu Dung Thanh đã chẳng còn là người vì tình cảm mà xúc động, hắn vẫn đặt dấu bằng cho những năm tháng thanh xuân của mình và Mai Lâm, đối với hắn mà nói, kế hoạch thay thế được rất nhiều lựa chọn tình cảm. Hắn vạch kế hoạch trả thù Mạc Tử Mộc rồi thực hiện theo không chút sai lệch. Một người một khi đã xao xuyến sẽ giống thành Troy, thoạt nhìn được phòng thủ nghiêm ngặt mà thực chất đã bị chiếm đóng. Người như Dung Thanh yêu đâu chẳng được người, có là cậu bé Mạc Tử Mộc thông minh cũng không quá khó khăn bị hắn thu phục.
Họ cùng nhau đánh đàn, đôi khi đến châu Âu du lịch, thăm thú Brussels(17), rồi thì Roma hoặc nơi nào đó ở châu Âu. Buổi tối trên đường phố Bỉ sẽ bán dạo món ruột ốc(18) một Euro một hộp, đây là món ăn vặt Mạc Tử Mộc khoái nhất. Bên ngoài hàng rào Manneken Pis(19) luôn chật ních du khách, từng đợt á ố trầm trồ vang lên không ngớt, không hẳn là ca tụng mà là bất ngờ khi một tượng đá nổi tiếng như thế hóa ra lại chỉ là một vật trang trí nhỏ xíu và cũ mèm. Mạc Tử Mộc cũng rất thích kem viên hai màu của Ý, tuy lần nào cũng mua hai cây nhưng thực ra Dung Thanh không thích đồ ngọt, thành thử bao giờ Mạc Tử Mộc cũng phải “hai tay hai súng” ngồi ăn trên bậc thang vừa cũ vừa đổ nát của Spanish Steps(20). Có lẽ nơi này cũng chẳng đẹp như trong tưởng tượng, có điều hồi tưởng lại vẫn lãng mạn như thuở ban sơ, bởi lẽ khung cảnh ấy đã được con người xen ***g hết thảy tình cảm.
Khi Mạc Tử Mộc trèo vào đôi giày gỗ cao nửa mét(21) bên ngoài một hiệu sách Hà Lan, cậu nhoẻn cười rực rỡ với Dung Thanh, Dung Thanh nhất thời ngơ ngẩn. Hắn coi như Mạc Tử Mộc đang quyến rũ hắn, cẩn thận đề phòng cậu, âm thầm chống cự loại mê muội này. Vết thương Mạc Tử Mộc gây ra cho Mai Lâm là vũ khí tốt nhất của hắn, thế mà khi kế hoạch của hắn đã từng bước từng bước nhích gần đến vạch đích thành công rồi, thương tổn Mai Lâm phải chịu dường như đã được đền bù, còn tất thảy những gì liên quan đến Seven lại cuồn cuộn ập tới, mà tới tận lúc Dung Thanh nhận ra rằng hình ảnh cậu bé ấy đã ăn sâu vào linh hồn hắn cũng là lúc thời gian đã vô pháp vãn hồi.
Cách Mạc Tử Mộc tuyệt tình với quá khứ tựa thể gió thổi tan mây, cũng giống như thái độ cậu đã đối xử với Mai Lâm hồi trước, mà điểm này Dung Thanh vốn cực kỳ tường tận.
Hắn nhìn cậu, thế rồi hốt nhiên, hắn hỏi, “Seven, em có biết cả đời này chuyện làm anh hối hận nhất là gì không?”
1 + 7. DMV là viết tắt của Department of Motor Vehicles, Cục quản lý phương tiện giao thông Hoa Kỳ, chuyên giải quyết mọi vấn đề liên quan đến ôtô dân dụng của người Mỹ: đăng ký xe, cấp giấy phép lái xe… Card ID của Mỹ cũng là do DMV cấp. Chỉ cần là công dân Mỹ hoặc người nước ngoài hợp pháp trên 18 tuổi đều có thể đến DMV xin giấy phép đăng ký, lái xe.
Giấy phép lái xe ở Mỹ được coi như là giấy chứng minh thư nhân dân. Mỹ có quy định người lái xe mà đến nơi nào quá 15 ngày đều phải tới DMV đăng ký, nếu không hộ chiếu cũng sẽ vô tác dụng.
2. Gỗ hồ đào
Chất gỗ khá cứng, mật độ sấy khí khô là khoảng 0.85g/cm³. Gỗ hồ đào có mép gỗ màu trắng đục, tâm gỗ có màu từ nâu nhạt đến màu socola, đôi khi có màu tím và có vân dọc sẫm màu, vân rất nhỏ và suôn. Xẻ dọc gỗ sẽ cho vân dọc rất rõ nét và đẹp. Xẻ ngang có vân sơn thuỷ và vân chữ V ngược với vẻ đẹp tự nhiên, hình thành những hình thù trang trí vô cùng đẹp mắt.
3. Ổ cứng ảo (Virtual Hard Disk – VHD) về cơ bản là một định dạng tập tin có chứa các cấu trúc hoàn toàn của một ổ cứng. Nó là một ổ cứng ảo nằm trên một hệ thống tập tin gốc và được đóng gói trong một tập tin duy nhất.
Ổ cứng ảo được sử dụng để lưu trữ các hệ điều hành ảo, các chương trình liên quan và hoạt động như một ổ cứng thực sự.
4. Rượu vang đỏ Bordeaux là loại rượu được làm từ nho trồng ở khắp mọi nơi trong vùng Bordeaux, nằm rải rác không thuộc bất kỳ một vùng nào cụ thể trong vùng Bordeaux. Nó gồm dăm bảy loại nho pha trộn với nhau, nhưng chỉ có 2 loại vượt trội nhất, được thay nhau đóng vai trò chính và vai phụ, là Cabernet Sauvignon và Merlot.
Nói chung rượu vang Bordeaux không phải tên loại rượu cụ thể mà nó là các loại rượu vang thuộc vùng Bordeaux.
5. Romanée Conti do hãng Burgundy sản xuất, là một trong những loại rượu đắt nhất thế giới và mỗi năm Burgundy chỉ sản xuất có 450 chai Romanée Conti.
Romanée Conti là một trong những loại rượu quý đã tạo được dấu ấn suốt chiều dài lịch sử. Cái tên Romanée Conti luôn nằm tốp những tên rượu vang đắt nhất thế giới.
Romanée Conti được sản xuất bằng nho từ vùng trồng nho Bourgogne là một trong hai vùng trồng nho và sản xuất rượu vang lớn nổi tiếng của Pháp (cùng với vùng trồng nho Bordeaux).
Romanée Conti 1988:
6. Citibank là một ngân hàng quốc tế lớn, là công ty con hoạt động trong lĩnh vực tài chính của tập đoàn Citigroups. Citibank được thành lập năm 1812 với tên gọi City Bank of New York, sau đó là First National City Bank of New York.
8. Thịt bò Shimofuri của Nhật Bản
Shimofuri, tiếng Hán là sương hàn (tức Tiết sương giáng, dù tớ lấy làm lạ, vì trong tiếng Nhật thì Tiết sương giáng phải là soukou mới đúng:”|), sở dĩ nó có cái tên vầy là vì phần mỡ bò trong thịt phân bố rất giống sương (váng trắng). Loại bò này chăn nuôi cần kỹ thuật đặc biệt vậy nên giá cả rất đắt.
9. Bít tết bò Angus cấp bậc Prime rút xương:
Thịt bò Angus được công nhận là thịt bò chất lượng tốt nhất, lấy thịt từ gia súc Angus (Arberdeen Angus) có nguồn gốc từ các tỉnh Anberdeenshire và Angus thuộc Scotland, và được biết đến với cái tên Arberdeen Angus ở hầu khắp các nơi trên thế giới.
Ở Mỹ, thịt bò cũng phải qua một hệ thống chọn lọc và phân lọai chất lượng được quy định nghiêm ngặt, do Bộ nông nghiệp Hoa Kỳ kiểm soát và chuyên viên kiểm định USDA thực hiện. Thịt bò được phân thành 3 cấp bậc Prime, Choice, Select, ứng với mỗi loại là mức độ vân mỡ khác nhau tạo nên độ mềm, màu sắc tươi và hương vị khác nhau.
10. Gan ngỗng chiên
11. Etawah là một thành phố và là nơi đặt ban đô thị của quận Etawah thuộc bang Uttar Pradesh, Ấn Độ.
12. Xe moóc là xe kiểu “ngôi nhà di động” của nước ngoài ý:”D (Việt Nam mình không có thì phải)
cỡ xe thằng Tom ao ước chắc phải thế này? =)) (mượn tạm “nhà” của chú star Hollywood nào đó)
chú ý, ảnh trên kia hoàn toàn là xe ôtô chứ không phải nhà à nha =)) bao giờ mình mới có một cái như vầy @_@
13. Seattle tọa lạc ở vùng Tây Bắc Thái Bình Dương của Hoa Kỳ. Thành phố này nằm ở phía tây tiểu bang Washington trên một dải đất giữa eo biển Puget (một nhánh nhỏ của Thái Bình Dương) và hồ Washington, khoảng cách khoảng 160 km về phía nam biên giới Canada – Hoa Kỳ. Thành phố được đặt tên theo tù trưởng Seattle, thuộc các bộ lạc Duwamish và Suquamish. Seattle là trung tâm của vùng đô thị Seattle–Tacoma–Bellevue lớn thứ 15 ở Hoa Kỳ và lớn thứ nhất ở Tây Bắc Thái Bình Dương. Là một trung tâm kinh tế, văn hóa, giáo dục của khu vực, Seattle là thủ phủ của quận King.
Seattle nổi tiếng với việc tiêu thụ nhiều café; các công ty cà phê được thành lập hoặc đóng trụ sở ở Seattle có Starbucks, Seattle’s Best Coffee,và Tully’s.
Số liệu điều tra từ Cục điều tra dân số Hoa Kỳ cho thấy Seattle là thành phố có giáo dục cao nhất Hoa Kỳ, với 52,5% dân số từ tuổi 25 trở lên có bằng cử nhân hoặc cao hơn.
Thành phố được biết đến như một trung tâm của những người yêu công nghệ “xanh”.
Seattle thì nhìn rõ rồi nhé, còn Florida của Tom là cái dải nhọn bên góc trái dưới của bản đồ mà gồm 1 đống thành phố Miami đên Tallahassee ấy:”D sang nhau chơi cũng xa phết à nha:-??
14. Alaska là tiểu bang kề cận với bờ biển Tây của Bắc Mỹ. Nó là tiểu bang lớn nhất thuộc về Hoa Kỳ, khoảng 2,3 lần lớn hơn kích thước của Texas và một phần năm diện tích của 48 tiểu bang bên dưới. Phần lớn diện tích Alaska được băng tuyết phủ quanh năm.
15. Công viên Yellowstone là một vườn quốc gia Hoa Kỳ nằm ở các bang phía Tây Wyoming, Montana và Idaho của Hoa Kỳ được thành lập ngày 01 tháng 3 năm 1872. Yellowstone là vườn quốc gia đầu tiên và xưa nhất thế giới, phần lớn ở góc phía đông của Wyoming. Yellowstone nổi tiếng với các loài động vật hoang dã và các điểm địa nhiệt, đặc biệt là mạch nước phun Old Faithful. Ở đây có một số kiểu hệ sinh thái, như kiểu rừng cận núi cao là chủ yếu.
Yellowstone có diện tích 8.980 km², bao gồm các hồ, vực, sông và các dãi núi. Hồ Yellowstone là một trong những hồ nằm ở độ cao lớn nhất Bắc Mỹ và năm ở trung tâm của lòng chảo Yellowstone, một siêu núi lửa lớn nhất trên lục địa. Lòng chảo là một núi lửa đang hoạt động; nó đã phun nhiều lần với sức mạnh rất lớn trong 2 triệu năm gần đây. Phân nửa các điểm địa nhiệt trên thế giới là nằm ở Yellowstone. Các dòng dung nham và đá núi lửa phủ hầu hết các vùng đất của Yellowstone. Vườn quốc gia là vùng lõi của hệ sinh thái Greater Yellowstone, hệ sinh thái hầu như còn nguyên vẹn lớn nhất thuộc vùng ôn đới Bắc Bán cầu.
Hồ Yellowstone:
Grand Canyon của Yellowstone. Lưu ý tới màu vàng của đá, mà từ đó có tên gọi của vườn quốc gia này:
Hàng trăm loài động vật có vú, chim, cá và rùa đã được ghi nhận bao gồm một số loài có nguy cơ tuyệt chủng hoặc bị đe dọa tuyệt chủng. Các mảng rừng và đồng cỏ lớn cũng có chỉ bao gồm các loài thực vật duy nhất. Có các loài gấu, sói xám, và các bầy bò rừng bizon và nai sừng tấm sống khu vườn này.
Yellowstone có nhiều điểm vui chơi giải trí như đi bộ đường dài, cắm trại, chèo thuyền, câu cá và ngắm cảnh. Các đường bê tông được xây dựng đến các khu vực địa nhiệt chính cũng như các hồ và thác. Vào mùa đông, du khách thường đến công viên theo các tour du lịch có người hướng dẫn sử dụng các xe trượt tuyết.
Suối nước nóng Grand Prismatic:
Tổ hợp suối nước nóng Mammoth:
Hẻm núi Grand Canyon được hình thành nên bởi sự chia cắt của dòng sông Yellowstone, các mạch nước phun, suối nước nóng:
Công viên Yellowstone có khoảng ba trăm thác nước. Thác cao nhất là thác hạ lưu sông Yellowstone, ở độ cao 94 mét.
16. Múa Cỏ Nước (Thủy Thảo Vũ) được sáng tác năm 1959, được biên soạn lại bởi Ngô Tổ Cường làm nhạc cho vở kịch balê Ngư Mỹ Nhân.
Bản nhạc này cũng là bản thường dùng để luyện tập piano cấp 6.
17. Brussels là thủ đô trên thực tế của Bỉ, của khu vực Vlaanderen (gồm cả Cộng đồng Vlaanderen và Vùng Vlaanderen) và cộng đồng Pháp tại Bỉ, và cũng là nơi đặt trụ sở chính của các cơ quan Liên minh Châu Âu. Vùng này cũng bao gồmthành phố Brussels là thủ đô về pháp lý của Bỉ, nằm ngay trung tâm của nước Bỉ, và cũng là thành phố tự trị lớn nhất trong khu vực Brussels.
18. Món ruột ốc
đại khái thôi nha, chứ cũng chưa biết cái hộp ốc ở Bỉ nó như nào cả, nhưng mà nhìn kiểu này ngon quá cơ @_@
19. “Cậu bé tè” Manneken Pis được coi là “công dân số 1″ của thành phố Brussels, nằm ở một góc của Rue de l’Étuve và Rue du Chêne tại trung tâm thành phố. Đây là biểu tượng (không chính thức) của Brussels và là một trong những tượng đài nổi tiếng nhất châu Âu. Bức tượng cao 60 cm, đặt trên đài đá hoa cương ngoài trời cao 2 mét.
Bức tượng cậu bé với mái tóc xoăn, chiếc mũi hếch này là tác phẩm của bậc thầy điêu khắc Jerome Duquesnoy hoàn thành vào năm 1619, đến năm 1817 được thay bằng bức tượng đồng.
Có rất nhiều dị bản về “lý lịch” chú bé. Người thì cho rằng đây là thiên thần bé nhỏ đã dùng nước tiểu dập tắt mọi đám cháy lớn cứu nguy cho cư dân toàn thành phố. Truyền thuyết khác lại nói đây là một chú bé dũng cảm đã cứu Brussels khỏi bị thiêu hủy bởi quân xâm lược Tây Ban Nha trước khi rút đi. Truyền thuyết cũng kể chú bé huyền thoại này đã nhiều lần bị các đạo quân xâm lược cướp đi nhưng lại luôn tìm được đường về với thành phố quê hương.
Có lẽ vì yêu thương cậu bé kháu khỉnh và nghịch ngợm, các nhân vật quan trọng và nhiều chính khách khi đến Brussels đều tặng những bộ y phục đẹp đẽ cho chú diện vào những dịp lễ trọng đại. Đến nay, gia tài của chú đã lên đến con số 800 bộ trang phục được đưa vào trưng bày trong Bảo tàng thành phố. Một tổ chức phi lợi nhuận có tên là “Những người bạn của Manneken Pis” đã nhận trách nhiệm quản lý và lựa chọn ra những mẫu trang phục trong hàng trăm mẫu được đưa ra mỗi năm.
Bức tượng này cũng là mặt hàng lưu niệm được du khách ưa chuộng nhất với rất nhiều kích cỡ từ lớn đến nhỏ.
20. Spanish Steps là công trình kiến trúc có lối đi bậc thang gồm 135 bậc và được xây dựng nhờ quỹ tiền tệ của người Pháp vào giữa năm 1721 – 1725 để liên kết tòa đại sứ Tây Ban Nha Bourbon với nhà thờ Pháp là Trinità dei Monti. Dưới chân Spanish Steps là quảng trường Tây Ban Nha Piazza di Spagna và Fontana della Barcaccia, một vòi phun nước đẹp mắt được thiết kế bởi Gian Lorenzo Bernini hình cái thuyền của cha con Bernini (Foundtain of the old boat), nước chảy ra là nước uống nên rất nhiều người đến uống nước và chụp ảnh; phía trên cao là nhà thờ Dei Monti.
nơi em Bảy ngồi ăn kem:”> (chị đi ra mà bắt được chị túm về nhốt vào ***g nuôi không thả luôn =.=):
21. Đôi giày gỗ cao nửa mét ở Hà Lan
không tìm được nhiều lắm thông tin về em giày này, thấy em ý được đặt chính ở một xưởng giày, còn lại thi thoảng trên đường phố Hà Lan cũng có xuất hiện em ý, chắc cũng là 1 biểu tượng gì đó:-/
em Bảy nhảy vô ngồi như kiểu đi nhà trẻ ý >,..,< muốn bắt về nuôi giời ơiiiiiiiiiiii, cứ làm thú tính mình nổi lên là lào???– chú thích như chưa từng bao giờ được chú thích =3= nhưng vẫn chưa vượt được kỷ lục 23 cái chú thích của chapter 1 Cát Cuồng trong số tất cả những gì của Hương mềnh đã dịch =)) không biết tương lai có truyện nào phá kỷ lục được nữa không, đang kỳ vọng vào mấy bộ cổ trang hoặc Thiên Vương =)) (chứ Tinh Cầu Hoang Dục chắc cũng không có cửa =))) nhắn luôn là trong tháng 6 sẽ cố 2 tuần 3 chương nha chứ không được 2 chương/tuần nữa đâu, vì bận thi hị hị:”DDD