Tại một sân khấu âm nhạc ở Vienna, nghệ sĩ dương cầm người Áo nổi tiếng Kruger đang diễn độc tấu đoạn vỹ thanh cho bản nhạc của mình. Buổi biểu diễn được tổ chức nhằm mục đích tuyên truyền và quảng bá, phút cuối sẽ có một tiết mục bí mật, Kruger bình thường lại là một nghệ sĩ nghiêm nghị chẳng mấy khi sử dụng chiến lược quảng cáo kiểu này. Chính bởi vậy, có rất nhiều người mê âm nhạc thật sự lấy làm tò mò với tiết mục được ém lại đến phút chót kia.
Sau khi Kruger hoàn thành bản nhạc của mình, ông nói vào micro, “Sau đây tôi xin giới thiệu với các vị một điều kỳ diệu. Xin mời Mr Mạc.”
Từ trong cánh gà bước ra một chàng trai trẻ tuổi cầm vỹ cầm trong tay, dáng dấp mảnh khảnh, áo quần hai màu đen trắng càng góp phần tôn nên vẻ đẹp trai của cậu hơn bao giờ hết. Cậu mỉm cười với khán giả rồi thi lễ, sau đó dưới phần nhạc đệm của Kruger, cậu bắt đầu bản nhạc biểu diễn của cậu – khúc La Campanella(1) của Paganini.
Thính giả nghe diễn tấu vốn đều có kiến thức âm nhạc rất khá, nhưng chàng trai châu Á này thực làm cho mọi người quan tâm quá đỗi.
Tiếng đàn cất lên, kỹ thuật kéo đàn thành thạo đã thách thức nhạc khúc đòi hỏi kỹ thuật khó này một cách xuất sắc, sức biểu đạt mạnh mẽ trong giai điệu thậm chí còn lu mờ cả phần nhạc đệm của Kruger. Những bản nhạc của Paganini thường là vì kỹ thuật đàn quá chói lòa nên bị thiếu sót về nội dung, tuy nhiên, phong thái biểu diễn cá nhân đầy ưu nhã của cậu trai trẻ này đã bổ khuyết được nó vô cùng hoàn hảo. Nhờ dung nhan rất mực xinh đẹp, cộng thêm kỹ thuật đàn điêu luyện, dường như cậu đã tái hiện được trọn vẹn ma lực của thiên tài Paganini. Khúc nhạc đến hồi kết, toàn bộ thính giả trong sảnh đều phấn chấn đứng dậy cho một tràng pháo tay dài tận một phút đồng hồ.
Trong tâm tưởng ai cũng chắc mẩm một điều rằng, kể từ tối nay, tên tuổi chàng trai ấy sẽ vụt sáng trên các sân khấu âm nhạc thế giới.
Mạc Tử Mộc tựa mình vào đàn dương cầm, mắt nhìn tới tầm rèm che rất dày đã buông kín.
Bấy giờ trong khán đài xuất hiện một gã đàn ông có mái tóc màu xám bạc thoạt nhìn dữ dằn hết sức, toàn thân hắn toát vẻ nam tính quyến rũ song cũng đậm đặc mùi bất hảo, nhìn không giống người đàng hoàng chút nào, đây là suy nghĩ đồng thời của các staff. Hắn đến cùng một bó hoa hồng rõ to do đám vệ sĩ đồ đen kính đen đi sau hắn cầm giúp, có vẻ như cứ dở ông dở thằng kiểu gì đó, song hắn chẳng mảy may quan tâm. Hắn hoang dã nhưng cũng đầy ắp phong độ, đã vậy còn phải thực lòng khen ngợi hắn rất giàu kiên nhẫn. Từ lúc bắt đầu diễn đến tận khi kết thúc, hắn chỉ ngồi yên một chỗ, không sinh sự ầm ỹ gì gì như nhóm staff run sợ tưởng tượng.
Kể cả thế, họ cũng vẫn thấp tha thấp thỏm, đâu chỉ mỗi khí chất gian ác của hắn đâu chứ, còn cả bó hoa hồng gồm mấy trăm đóa đỏ tươi chói mắt kia đã ám chỉ mối quan hệ mờ ám giữa hắn và một vị nghệ sĩ nào đó.
Kruger à… Già chát, chắc không hợp khẩu vị của ngài trùm sò xã hội đen quyến rũ này đâu há? Vậy chỉ còn cậu nghệ sĩ trẻ tuổi phong cách kia mà thôi. Sâu trong bọn họ đều đã coi đồng tính luyến ái là chuyện bình đẳng rồi, do đó cũng không ai lấy đấy làm ngạc nhiên cho lắm.
Nhưng mà, nhưng mà, cái đôi này… thật không xứng à nha, nhóm staff lại ngấm ngầm kêu gào trong lòng. Một nghệ sĩ trẻ tuổi kiệt xuất như vậy mà lại cặp với một gã đại ca xã hội đen nhìn thôi đã khiếp đảm như kia á? Chắc là bị bắt ép nhỉ? Dù sao nếu phải đứng trước giới xã hội đen lớn mạnh thì giới nghệ sĩ thật sự yếu thế như một con kiến.
Mà Ivan lúc này rất hãnh diện về sức hấp dẫn của mình lại không ngờ nhóm staff đang vụng trộm đánh giá tiêu cực về sức hấp dẫn đó. Đành rằng hắn đã phải nhồi nhét nhạc nhẽo vào đầu trong thời gian dài dằng dặc, song với hắn mà nói, sở dĩ những giai điệu đó thu hút nhường vậy, căn bản chỉ vì người đang điều khiển chúng là Seven.
Mãi mới chịu hết. Ivan thở dài một hơi, nhận hoa, định lên sân khấu.
“Thưa ngài… Ngài không được lên sân khấu đâu ạ!” Ông nhân viên quản lý Jake cuối cùng cũng cố lấy hết dũng khí, đánh bạo cản đường hắn!
Hắn hơi nghiêng mặt sang, hai đầu lông mày nhíu tít, “Tôi là ấy của Mr Mạc… Ừm, Mr Right ấy. Ông hiểu ý tôi mà đúng không?”
Jake tỏ vẻ sượng sùng, “Xin lỗi… Nhưng ngài vẫn không được lên đâu ạ!”
Ivan cười, không nói gì thêm. Thay vào đó, một trong những vệ sĩ đi đằng sau hắn lại eo éo mà rằng, “Phiền chết bỏ. Em đã bảo cứ trực tiếp đập mỗi đứa vài đập là xong mà!”
Jake sợ tới nỗi mặt cắt không còn hột máu, tinh thần hừng hực vì việc nghĩa thoắt chốc đã bay biến tít chín tầng mây. Thấy ông ta không (dám) có ý ngăn cản nữa, Ivan bèn lên sân khấu, vén rèm, đi về phía người đang đứng giữa trung tâm.
“Bé yêu, chúc mừng em biểu diễn thành công!”
Mạc Tử Mộc ngoái đầu, thấy người gọi mình là Ivan, cậu liền mỉm cười nhẹ nhàng, “Chúc em biểu diễn thành công thì còn sớm quá. Hôm nay em mới chỉ đàn một khúc nhờ thầy Kruger giới thiệu thôi.”
Ivan nhướn mày, “Ơ thế á? Thế sao nãy giờ anh chỉ nghe thấy mỗi tiếng vỹ cầm thôi nhỉ?”
Mạc Tử Mộc biết thừa hắn đang nịnh nọt nên lại cười, “Anh có thể phân biệt được âm thanh đàn vỹ cầm và đàn dương cầm cơ à?”
Ivan đặt hoa hồng lên cây dương cầm, ôm vòng quanh eo cậu, tay thuận đà chen vào trong lớp áo. Hắn rủ rỉ, “Quả thật, anh vẫn thấy tiếng rên rỉ của em là hay nhất!”
Lòng bàn tay chai sờn của hắn chà xát vào điểm mẫn cảm nơi eo cậu, cậu cắn môi, nhắc nhỏ, “Này, đừng làm ở đây, đang nơi công cộng!”
“Đừng à?” Ivan cười khà khà, “Bao lâu em chưa nói NO vậy bé? Anh không thích nghe từ này.” Nói xong thì càng gia tăng động tác. Mạc Tử Mộc không nhịn được, hít vào một hơi, nạt khẽ, “Anh không đểu như vậy thì không chịu được hả?”
Ivan mỉm cười, “Seven, em đang cứng lắm này, muốn đừng cũng được thôi… Nhưng mà em cứ thế mà ra ngoài, bị người ta phát giác thì không hay lắm đâu!” Một tay hắn xoa gò mông cậu, tay kia chậm rãi kéo khóa quần cậu, mục đích là muốn nhấn Mạc Tử Mộc thêm sâu nữa vào bể tình. Ham muốn sinh lý đan quyện với nỗi lo phập phồng sẽ bị nhóm staff bắt gặp lúc nào, Mạc Tử Mộc thật sự bị tên lưu manh này quấy cho phát điên.
Tay Ivan đã mò tới đũng quần cậu, nắm lấy nơi bấy yếu của cậu. Hắn khẽ khàng, “Muốn hay không muốn nào… Bé!”
Cậu cắn môi. Theo như những gì cậu hiểu về tính khí Ivan thì ắt hẳn cậu không được phép chọn từ nào khác rồi, chỉ có thể run giọng thốt lên, muốn!
Ngay một giây ấy, Ivan chụp môi xuống hôn cậu. Nếu như Mạc Tử Mộc đáp trả hắn bằng một từ ngữ dối lòng nào đó, có khi hắn sẽ không hưng phấn tới mức độ này.
Hai người ngấu nghiến hôn đối phương. Tay Ivan cởi chiếc áo đuôi tôm màu đen trên người cậu, gỡ từng chiếc cúc áo của tấm sơmi trắng tinh khiết, vuốt ve hai đầu ngực con con, lắng nghe tiếng cậu thút thít vì mê đắm. Hắn đặt cậu lên đàn dương cầm, kéo tuột quần cậu xuống tận mắt cá chân. Thuận lợi không ngờ! Bình sinh hôm nay hắn đang khao khát được chiếm hữu cơ thể tuyệt vời này, muốn đến điên lên được, ai dè đâu Mạc Tử Mộc khó tính hôm nay lại chịu phối hợp hắn đến thế.
Đàn dương cầm vốn không phải công cụ làm tình tốt lắm, nhưng làm tình giữa sân khấu tráng lệ cũng mang tư vị khó tả.
Ivan muốn khắc sâu dấu vết của hắn vào Mạc Tử Mộc tại ngay địa điểm có ý nghĩa cực kỳ thiêng liêng với cậu như này, để rồi về sau dù cậu có bay lên bao xa, hắn muốn cậu bằng mọi giá phải mang theo hồi ức khó phai này về hắn. Ngón trỏ Ivan lèn vào nơi động sau của cậu, kiên nhẫn và tận lực kích thích cậu. Hắn thấy thân cậu run lên, nghe thấy cậu vuột miệng rên rỉ, chỉ vậy thôi mà hắn đã tràn trề cảm giác thỏa mãn lắm rồi. Công việc chuẩn bị xong xuôi cũng là lúc đến thời khắc chiếm lĩnh, thứ trào dâng của hắn tiến vào trong thân thể cậu, xuyên qua cả xác thân, cả linh hồn. Tay Ivan giữ chặt hông Mạc Tử Mộc để cậu càng khắng khít với hắn hơn, cũng là tránh cho cậu bị mỏi mà trượt xuống.
Âm thanh da thịt va chạm nhau lẩn quẩn liên miên bên tai chính là thứ thuốc kích tình mãnh liệt nhất, càng hun đúc cho ngọn lửa nhục dục trong họ bùng cháy vô hạn.
Ivan thả Mạc Tử Mộc xuống giữa trung tâm sân khấu, bành đôi chân thon dài của cậu sang hai bên hông mình, tiếp tục thúc đến.
Hơi lạnh thấm qua từ sàn sân khấu bằng gỗ sồi, nhưng Mạc Tử Mộc không hề hay biết. Cậu nhìn thấy những ngọn đèn lộng lẫy trên cao, không rõ có phải do cao trào cơ thể hay không mà chúng trở nên lóa mắt, chiếu rọi thành từng đốm màu bảy sắc nhấp nháy nhòe nhoẹt, ngập tràn tầm mắt cậu.
Theo một cú thúc tới của Ivan, cơn cao trào ồ đến. Hắn không giữ lại mình trong cơ thể cậu như thói quen thường thường mà lần này hắn rút ra rất nhanh, Mạc Tử Mộc vì thế mà bất giác thấy lành lạnh, thậm chí còn khó chịu. Cậu mệt mỏi mở mắt ra, trông thấy Ivan đang cầm hoa hồng và mỉm cười, “Bé yêu, tặng em. Chúc em Valentine vui vẻ!”
Hoa hồng được thả xuống, rơi vãi trên tấm thân trần trụi của cậu. Vốn hoa không quá hợp với cậu, mà theo cái nhìn của Ivan, hợp với cậu thì phải kể đến thanh trường kiếm Trung Quốc, đặc điểm vừa tao nhã vừa không kém phần sắc bén của nó kết hợp với nhau tạo thành một đồ vật hoàn mỹ tận cùng. Nhưng hiển nhiên là hắn không thể thả kiếm lên người cậu được rồi, thành ra chỉ có thể lùi xuống món quà thứ hai. Hoa hồng nhiều gai coi như cũng rất xứng với Mạc Tử Mộc vậy.
Thân hình mảnh khảnh của Mạc Tử Mộc hỗn độn trong lớp lớp đóa hồng, xinh đẹp tới nỗi khơi lên dục vọng muốn được giày vò cậu của bất kể những ai được trông thấy. Dục hỏa trong Ivan lại sôi lên rừng rực. Khi hắn tiếp tục nhào về phía cậu lần nữa, hắn nghe thấy Mạc Tử Mộc bất lực mắng hắn một cách yếu ớt, “Anh đúng là đồ khốn, đồ chết tiệt!”
Có lẽ đây mới là mục đích thực thụ nhất của Ivan.
Thời điểm Mạc Tử Mộc ra ngoài, phát hiện Jake đang ngượng ngập đứng úp mặt vào tường, gã Sticks đeo kính râm y hệt một tên Boss đang trừng phạt, đứng sau trông giữ ông ta.
Mạc Tử Mộc không khỏi nổi cáu, “Lần sau anh đừng có để Sticks quấy rầy staff của bọn em nữa được không!”
Sticks léo nhéo cãi, “Tao không quấy rầy lão này thì lão sẽ đi quấy rầy mày cho mà xem!”
Ivan thấy mặt Mạc Tử Mộc đỏ dữ dội liền thức thời là cậu chuẩn bị giận thật rồi. Thực tình Mạc Tử Mộc tuy khó tính nhưng ít khi giận dữ, nhưng mà hễ cậu giận dữ thì sẽ là chuyện tuyệt đối đáng rức đầu. Ivan quyết định phải dập nhanh cơn giận đang manh nha này, hắn lạnh lùng bảo, “Xin lỗi ông ấy ngay, sau đó úp mặt vào tường ba tiếng đồng hồ!”
Sticks uất ức hết sức nhưng nào dám cãi ý “sếp”, đành phải hạ mình, “Xin lỗi! Ông có thể ngồi xuống rồi.”
Jake sợ hãi xoay người lại, nói liên hồi, “Không sao, không sao! Vị này cũng không nhất thiết phải ở lại đây đâu. Buổi biểu diễn kết thúc rồi, chúng tôi phải đóng cửa! Nếu ở lại thì ba tiếng nữa chúng tôi lại phải quay lại mở cửa…”
Ivan trưng vẻ khó xử nhìn sang Mạc Tử Mộc, hỏi ý kiến cậu, “Đành tha nhé?!”
“Biến đi ngay!” Mạc Tử Mộc tức tối quát.
“Nghe thủng chưa, phắn!” Ivan ra lệnh cho Sticks.
Sticks hậm hực trừng Mạc Tử Mộc một cái, lòng dạ ngùn ngụt ai oán nghĩ, từ lần đầu tiên gặp thằng lỏi này là đã biết không hợp nổi với nó rồi mà. Cớ sao đại ca không ưng Mike cơ chứ, Sticks than thở đủ một nghìn không trăm linh một lần trong lòng.
Gã bỏ ra ngoài, Mạc Tử Mộc mới chùng giọng, “Em đang nói anh biến thì có!”
Dù tiếng cậu bé xíu nhưng phận làm staff về âm nhạc có thính lực tốt như Jake dĩ nhiên nghe được rành mạch, ông không khỏi vã mồ hôi. Đằng này, Ivan chỉ thủng thẳng nhún vai bảo lại, “À há, anh đợi em ngoài kia nha!”
Chờ gã lưu manh đi khuất, Mạc Tử Mộc mới áy náy nói với Jake, “Xin lỗi bác lắm ạ, bác Jake, làm bác sợ mất rồi!”
Jake túa lua phủ định, “Không, không, người nên xin lỗi phải là bác mới đúng, bác có lỗi… vì trót thành kiến sai lệch, cứ nghĩ quý ngài ban nãy không giống, giống ấy ấy của cháu… Ừm, cháu tự hiểu được đấy.” Bất ngờ lại được thấy Mạc Tử Mộc đỏ mặt, thế là ông cười xuề xòa, “Thực ra là bác cũng nghĩ thế thôi, chứ cái chuyện có xứng hay không, cứ nhìn bác thì biết, bác cũng là người thô kệch cả… Miễn là người đó có thể mang lại hạnh phúc cho cháu thì anh ta chính là Mr Right, right?”
Mạc Tử Mộc trao cho ông một cái nhìn cảm kích, “Right ạ!”
Ivan đưa Mạc Tử Mộc về nhà và cũng biết điều tự về chỗ ở trước kia của hắn. Mạc Tử Mộc khăng khăng không chịu dọn tới biệt thự nhà hắn, Ivan cũng không bắt ép. Về đến nhà là Mạc Tử Mộc vào phòng tắm để rửa ráy và làm vệ sinh, chưa được bao lâu chợt nghe hấy tiếng chuông cửa, cậu bèn khoác đồ tắm xuống tầng dưới, nhìn qua kính mắt mèo thì thấy khách tới là một người râu ria xồm xoàm.
Cậu vô thức hít sâu một hơi, cài chốt bảo hiểm, sau đó mở cửa, thản nhiên nói với người bên ngoài, “Jude, cậu cũng biết Ivan đang ở đây rồi đấy. Tôi không lằng nhằng gì với cậu không có nghĩa anh ta sẽ không tìm cậu để gây sự đâu!”
Jude của hiện tại để râu tùm lum má mặt, nhìn kiểu gì cũng thấy quá ư tục tằn. Thiếu niên tuấn mỹ trước kia tựa như chỉ là ảo giác thoáng qua, mà mỗi khi Mạc Tử Mộc gặp nó, cậu cũng phải nghi ngờ quãng thời gian ở Mammon năm xưa phải chăng cũng chỉ là ảo giác.
Jude từ tốn bảo, “Seven, nhìn mày phơi phới tình tứ thế này, xem ra Partner nhà mày thật sự làm mày vui sướng dữ ta?”
“Thì sao nào?” Mạc Tử Mộc lạnh nhạt hỏi.
Jude cắn răng, “Vậy mày đã biết hắn sai người quay lại cảnh chúng mày này nọ với nhau trên sân khấu vừa rồi hay chưa?”
“Thì sao?” Mạc Tử Mộc vẫn hỏi tỉnh bơ như cũ.
“Thì sao???” Jude rít khẽ, “Hắn muốn lưu trữ nó để uy hiếp mày! Hắn đã chuẩn bị sẵn cho việc ngộ nhỡ mày không cần hắn nữa, hắn sẽ dùng thứ gì để đe nẹt mày!”
Cậu bình tĩnh đáp, “Thứ nhất, tôi chưa có ý định rời xa anh ấy. Thứ hai, dù có rời đi, anh ấy muốn công bố cuộn băng đó cũng tùy anh ấy. Tên tuổi anh ấy không nhỏ nhặt chút nào so với tôi đâu, cả anh ấy mà cũng không cần thể diện thì cần gì đến lượt tôi quan tâm?!”
Song song lúc này, trên một chiếc xe xa hoa, Ivan suýt chút nữa tự cắn phải lưỡi.
“Shit!” Hắn vừa rủa vừa rứt tai nghe máy nghe trộm ra.
“Em không sao hiểu được…” Gã Sticks ngồi kế bên nêu ý kiến, “Seven tại sao lại giữ lại thằng tai họa kia nhỉ? Mà nó giữ lại thì sao đến đại ca cũng tha mạng cho thằng đó? Phiền chết bà!”
Ivan thở dài sườn sượt, “Là vì Seven cảm thấy day dứt. Mà ẻm muốn tha, tao cũng đành chiều ẻm thôi…”
Xe lái đi xa dần. Ivan ngồi trên xe âm thầm suy tính, vậy là băng ghi hình cũng không có tác dụng với Mạc Tử Mộc rồi, tình hình là phải nghĩ cách khác hiệu quả hơn mới được.
Còn Mạc Tử Mộc sau khi chọc cho Jude điên tiết bỏ đi, cậu xoay người lên gác, đảo mắt nhìn sang món quà Ivan đặt trên giường cậu. Cậu chộp lấy nó, hung hăng ném vào tường, phẫn nộ hét, “Anh là đồ đểu giả!”
Rõ ràng là Seven và Ivan lại sắp có chiến tranh mới rồi đây.
Đặc điển: Nhạc khúc còn thoảng lại trong nhà hát Vienna / Hoàn
1. The Violin Concerto số 2, Si thứ, Op. 7, còn có tên là La Campanella, do thiên tài vỹ cầm Niccolo Paganini sáng tác năm 1826. Nhạc của Paganini luôn luôn có kỹ thuật vỹ cầm điêu luyện và giai điệu ngọt ngào, như bản Violin Concerto số 2 này. Bản này là bản chủ để cho La Campanella do Frank Listz soạn cho dương cầm.
Sau khi Kruger hoàn thành bản nhạc của mình, ông nói vào micro, “Sau đây tôi xin giới thiệu với các vị một điều kỳ diệu. Xin mời Mr Mạc.”
Từ trong cánh gà bước ra một chàng trai trẻ tuổi cầm vỹ cầm trong tay, dáng dấp mảnh khảnh, áo quần hai màu đen trắng càng góp phần tôn nên vẻ đẹp trai của cậu hơn bao giờ hết. Cậu mỉm cười với khán giả rồi thi lễ, sau đó dưới phần nhạc đệm của Kruger, cậu bắt đầu bản nhạc biểu diễn của cậu – khúc La Campanella(1) của Paganini.
Thính giả nghe diễn tấu vốn đều có kiến thức âm nhạc rất khá, nhưng chàng trai châu Á này thực làm cho mọi người quan tâm quá đỗi.
Tiếng đàn cất lên, kỹ thuật kéo đàn thành thạo đã thách thức nhạc khúc đòi hỏi kỹ thuật khó này một cách xuất sắc, sức biểu đạt mạnh mẽ trong giai điệu thậm chí còn lu mờ cả phần nhạc đệm của Kruger. Những bản nhạc của Paganini thường là vì kỹ thuật đàn quá chói lòa nên bị thiếu sót về nội dung, tuy nhiên, phong thái biểu diễn cá nhân đầy ưu nhã của cậu trai trẻ này đã bổ khuyết được nó vô cùng hoàn hảo. Nhờ dung nhan rất mực xinh đẹp, cộng thêm kỹ thuật đàn điêu luyện, dường như cậu đã tái hiện được trọn vẹn ma lực của thiên tài Paganini. Khúc nhạc đến hồi kết, toàn bộ thính giả trong sảnh đều phấn chấn đứng dậy cho một tràng pháo tay dài tận một phút đồng hồ.
Trong tâm tưởng ai cũng chắc mẩm một điều rằng, kể từ tối nay, tên tuổi chàng trai ấy sẽ vụt sáng trên các sân khấu âm nhạc thế giới.
Mạc Tử Mộc tựa mình vào đàn dương cầm, mắt nhìn tới tầm rèm che rất dày đã buông kín.
Bấy giờ trong khán đài xuất hiện một gã đàn ông có mái tóc màu xám bạc thoạt nhìn dữ dằn hết sức, toàn thân hắn toát vẻ nam tính quyến rũ song cũng đậm đặc mùi bất hảo, nhìn không giống người đàng hoàng chút nào, đây là suy nghĩ đồng thời của các staff. Hắn đến cùng một bó hoa hồng rõ to do đám vệ sĩ đồ đen kính đen đi sau hắn cầm giúp, có vẻ như cứ dở ông dở thằng kiểu gì đó, song hắn chẳng mảy may quan tâm. Hắn hoang dã nhưng cũng đầy ắp phong độ, đã vậy còn phải thực lòng khen ngợi hắn rất giàu kiên nhẫn. Từ lúc bắt đầu diễn đến tận khi kết thúc, hắn chỉ ngồi yên một chỗ, không sinh sự ầm ỹ gì gì như nhóm staff run sợ tưởng tượng.
Kể cả thế, họ cũng vẫn thấp tha thấp thỏm, đâu chỉ mỗi khí chất gian ác của hắn đâu chứ, còn cả bó hoa hồng gồm mấy trăm đóa đỏ tươi chói mắt kia đã ám chỉ mối quan hệ mờ ám giữa hắn và một vị nghệ sĩ nào đó.
Kruger à… Già chát, chắc không hợp khẩu vị của ngài trùm sò xã hội đen quyến rũ này đâu há? Vậy chỉ còn cậu nghệ sĩ trẻ tuổi phong cách kia mà thôi. Sâu trong bọn họ đều đã coi đồng tính luyến ái là chuyện bình đẳng rồi, do đó cũng không ai lấy đấy làm ngạc nhiên cho lắm.
Nhưng mà, nhưng mà, cái đôi này… thật không xứng à nha, nhóm staff lại ngấm ngầm kêu gào trong lòng. Một nghệ sĩ trẻ tuổi kiệt xuất như vậy mà lại cặp với một gã đại ca xã hội đen nhìn thôi đã khiếp đảm như kia á? Chắc là bị bắt ép nhỉ? Dù sao nếu phải đứng trước giới xã hội đen lớn mạnh thì giới nghệ sĩ thật sự yếu thế như một con kiến.
Mà Ivan lúc này rất hãnh diện về sức hấp dẫn của mình lại không ngờ nhóm staff đang vụng trộm đánh giá tiêu cực về sức hấp dẫn đó. Đành rằng hắn đã phải nhồi nhét nhạc nhẽo vào đầu trong thời gian dài dằng dặc, song với hắn mà nói, sở dĩ những giai điệu đó thu hút nhường vậy, căn bản chỉ vì người đang điều khiển chúng là Seven.
Mãi mới chịu hết. Ivan thở dài một hơi, nhận hoa, định lên sân khấu.
“Thưa ngài… Ngài không được lên sân khấu đâu ạ!” Ông nhân viên quản lý Jake cuối cùng cũng cố lấy hết dũng khí, đánh bạo cản đường hắn!
Hắn hơi nghiêng mặt sang, hai đầu lông mày nhíu tít, “Tôi là ấy của Mr Mạc… Ừm, Mr Right ấy. Ông hiểu ý tôi mà đúng không?”
Jake tỏ vẻ sượng sùng, “Xin lỗi… Nhưng ngài vẫn không được lên đâu ạ!”
Ivan cười, không nói gì thêm. Thay vào đó, một trong những vệ sĩ đi đằng sau hắn lại eo éo mà rằng, “Phiền chết bỏ. Em đã bảo cứ trực tiếp đập mỗi đứa vài đập là xong mà!”
Jake sợ tới nỗi mặt cắt không còn hột máu, tinh thần hừng hực vì việc nghĩa thoắt chốc đã bay biến tít chín tầng mây. Thấy ông ta không (dám) có ý ngăn cản nữa, Ivan bèn lên sân khấu, vén rèm, đi về phía người đang đứng giữa trung tâm.
“Bé yêu, chúc mừng em biểu diễn thành công!”
Mạc Tử Mộc ngoái đầu, thấy người gọi mình là Ivan, cậu liền mỉm cười nhẹ nhàng, “Chúc em biểu diễn thành công thì còn sớm quá. Hôm nay em mới chỉ đàn một khúc nhờ thầy Kruger giới thiệu thôi.”
Ivan nhướn mày, “Ơ thế á? Thế sao nãy giờ anh chỉ nghe thấy mỗi tiếng vỹ cầm thôi nhỉ?”
Mạc Tử Mộc biết thừa hắn đang nịnh nọt nên lại cười, “Anh có thể phân biệt được âm thanh đàn vỹ cầm và đàn dương cầm cơ à?”
Ivan đặt hoa hồng lên cây dương cầm, ôm vòng quanh eo cậu, tay thuận đà chen vào trong lớp áo. Hắn rủ rỉ, “Quả thật, anh vẫn thấy tiếng rên rỉ của em là hay nhất!”
Lòng bàn tay chai sờn của hắn chà xát vào điểm mẫn cảm nơi eo cậu, cậu cắn môi, nhắc nhỏ, “Này, đừng làm ở đây, đang nơi công cộng!”
“Đừng à?” Ivan cười khà khà, “Bao lâu em chưa nói NO vậy bé? Anh không thích nghe từ này.” Nói xong thì càng gia tăng động tác. Mạc Tử Mộc không nhịn được, hít vào một hơi, nạt khẽ, “Anh không đểu như vậy thì không chịu được hả?”
Ivan mỉm cười, “Seven, em đang cứng lắm này, muốn đừng cũng được thôi… Nhưng mà em cứ thế mà ra ngoài, bị người ta phát giác thì không hay lắm đâu!” Một tay hắn xoa gò mông cậu, tay kia chậm rãi kéo khóa quần cậu, mục đích là muốn nhấn Mạc Tử Mộc thêm sâu nữa vào bể tình. Ham muốn sinh lý đan quyện với nỗi lo phập phồng sẽ bị nhóm staff bắt gặp lúc nào, Mạc Tử Mộc thật sự bị tên lưu manh này quấy cho phát điên.
Tay Ivan đã mò tới đũng quần cậu, nắm lấy nơi bấy yếu của cậu. Hắn khẽ khàng, “Muốn hay không muốn nào… Bé!”
Cậu cắn môi. Theo như những gì cậu hiểu về tính khí Ivan thì ắt hẳn cậu không được phép chọn từ nào khác rồi, chỉ có thể run giọng thốt lên, muốn!
Ngay một giây ấy, Ivan chụp môi xuống hôn cậu. Nếu như Mạc Tử Mộc đáp trả hắn bằng một từ ngữ dối lòng nào đó, có khi hắn sẽ không hưng phấn tới mức độ này.
Hai người ngấu nghiến hôn đối phương. Tay Ivan cởi chiếc áo đuôi tôm màu đen trên người cậu, gỡ từng chiếc cúc áo của tấm sơmi trắng tinh khiết, vuốt ve hai đầu ngực con con, lắng nghe tiếng cậu thút thít vì mê đắm. Hắn đặt cậu lên đàn dương cầm, kéo tuột quần cậu xuống tận mắt cá chân. Thuận lợi không ngờ! Bình sinh hôm nay hắn đang khao khát được chiếm hữu cơ thể tuyệt vời này, muốn đến điên lên được, ai dè đâu Mạc Tử Mộc khó tính hôm nay lại chịu phối hợp hắn đến thế.
Đàn dương cầm vốn không phải công cụ làm tình tốt lắm, nhưng làm tình giữa sân khấu tráng lệ cũng mang tư vị khó tả.
Ivan muốn khắc sâu dấu vết của hắn vào Mạc Tử Mộc tại ngay địa điểm có ý nghĩa cực kỳ thiêng liêng với cậu như này, để rồi về sau dù cậu có bay lên bao xa, hắn muốn cậu bằng mọi giá phải mang theo hồi ức khó phai này về hắn. Ngón trỏ Ivan lèn vào nơi động sau của cậu, kiên nhẫn và tận lực kích thích cậu. Hắn thấy thân cậu run lên, nghe thấy cậu vuột miệng rên rỉ, chỉ vậy thôi mà hắn đã tràn trề cảm giác thỏa mãn lắm rồi. Công việc chuẩn bị xong xuôi cũng là lúc đến thời khắc chiếm lĩnh, thứ trào dâng của hắn tiến vào trong thân thể cậu, xuyên qua cả xác thân, cả linh hồn. Tay Ivan giữ chặt hông Mạc Tử Mộc để cậu càng khắng khít với hắn hơn, cũng là tránh cho cậu bị mỏi mà trượt xuống.
Âm thanh da thịt va chạm nhau lẩn quẩn liên miên bên tai chính là thứ thuốc kích tình mãnh liệt nhất, càng hun đúc cho ngọn lửa nhục dục trong họ bùng cháy vô hạn.
Ivan thả Mạc Tử Mộc xuống giữa trung tâm sân khấu, bành đôi chân thon dài của cậu sang hai bên hông mình, tiếp tục thúc đến.
Hơi lạnh thấm qua từ sàn sân khấu bằng gỗ sồi, nhưng Mạc Tử Mộc không hề hay biết. Cậu nhìn thấy những ngọn đèn lộng lẫy trên cao, không rõ có phải do cao trào cơ thể hay không mà chúng trở nên lóa mắt, chiếu rọi thành từng đốm màu bảy sắc nhấp nháy nhòe nhoẹt, ngập tràn tầm mắt cậu.
Theo một cú thúc tới của Ivan, cơn cao trào ồ đến. Hắn không giữ lại mình trong cơ thể cậu như thói quen thường thường mà lần này hắn rút ra rất nhanh, Mạc Tử Mộc vì thế mà bất giác thấy lành lạnh, thậm chí còn khó chịu. Cậu mệt mỏi mở mắt ra, trông thấy Ivan đang cầm hoa hồng và mỉm cười, “Bé yêu, tặng em. Chúc em Valentine vui vẻ!”
Hoa hồng được thả xuống, rơi vãi trên tấm thân trần trụi của cậu. Vốn hoa không quá hợp với cậu, mà theo cái nhìn của Ivan, hợp với cậu thì phải kể đến thanh trường kiếm Trung Quốc, đặc điểm vừa tao nhã vừa không kém phần sắc bén của nó kết hợp với nhau tạo thành một đồ vật hoàn mỹ tận cùng. Nhưng hiển nhiên là hắn không thể thả kiếm lên người cậu được rồi, thành ra chỉ có thể lùi xuống món quà thứ hai. Hoa hồng nhiều gai coi như cũng rất xứng với Mạc Tử Mộc vậy.
Thân hình mảnh khảnh của Mạc Tử Mộc hỗn độn trong lớp lớp đóa hồng, xinh đẹp tới nỗi khơi lên dục vọng muốn được giày vò cậu của bất kể những ai được trông thấy. Dục hỏa trong Ivan lại sôi lên rừng rực. Khi hắn tiếp tục nhào về phía cậu lần nữa, hắn nghe thấy Mạc Tử Mộc bất lực mắng hắn một cách yếu ớt, “Anh đúng là đồ khốn, đồ chết tiệt!”
Có lẽ đây mới là mục đích thực thụ nhất của Ivan.
Thời điểm Mạc Tử Mộc ra ngoài, phát hiện Jake đang ngượng ngập đứng úp mặt vào tường, gã Sticks đeo kính râm y hệt một tên Boss đang trừng phạt, đứng sau trông giữ ông ta.
Mạc Tử Mộc không khỏi nổi cáu, “Lần sau anh đừng có để Sticks quấy rầy staff của bọn em nữa được không!”
Sticks léo nhéo cãi, “Tao không quấy rầy lão này thì lão sẽ đi quấy rầy mày cho mà xem!”
Ivan thấy mặt Mạc Tử Mộc đỏ dữ dội liền thức thời là cậu chuẩn bị giận thật rồi. Thực tình Mạc Tử Mộc tuy khó tính nhưng ít khi giận dữ, nhưng mà hễ cậu giận dữ thì sẽ là chuyện tuyệt đối đáng rức đầu. Ivan quyết định phải dập nhanh cơn giận đang manh nha này, hắn lạnh lùng bảo, “Xin lỗi ông ấy ngay, sau đó úp mặt vào tường ba tiếng đồng hồ!”
Sticks uất ức hết sức nhưng nào dám cãi ý “sếp”, đành phải hạ mình, “Xin lỗi! Ông có thể ngồi xuống rồi.”
Jake sợ hãi xoay người lại, nói liên hồi, “Không sao, không sao! Vị này cũng không nhất thiết phải ở lại đây đâu. Buổi biểu diễn kết thúc rồi, chúng tôi phải đóng cửa! Nếu ở lại thì ba tiếng nữa chúng tôi lại phải quay lại mở cửa…”
Ivan trưng vẻ khó xử nhìn sang Mạc Tử Mộc, hỏi ý kiến cậu, “Đành tha nhé?!”
“Biến đi ngay!” Mạc Tử Mộc tức tối quát.
“Nghe thủng chưa, phắn!” Ivan ra lệnh cho Sticks.
Sticks hậm hực trừng Mạc Tử Mộc một cái, lòng dạ ngùn ngụt ai oán nghĩ, từ lần đầu tiên gặp thằng lỏi này là đã biết không hợp nổi với nó rồi mà. Cớ sao đại ca không ưng Mike cơ chứ, Sticks than thở đủ một nghìn không trăm linh một lần trong lòng.
Gã bỏ ra ngoài, Mạc Tử Mộc mới chùng giọng, “Em đang nói anh biến thì có!”
Dù tiếng cậu bé xíu nhưng phận làm staff về âm nhạc có thính lực tốt như Jake dĩ nhiên nghe được rành mạch, ông không khỏi vã mồ hôi. Đằng này, Ivan chỉ thủng thẳng nhún vai bảo lại, “À há, anh đợi em ngoài kia nha!”
Chờ gã lưu manh đi khuất, Mạc Tử Mộc mới áy náy nói với Jake, “Xin lỗi bác lắm ạ, bác Jake, làm bác sợ mất rồi!”
Jake túa lua phủ định, “Không, không, người nên xin lỗi phải là bác mới đúng, bác có lỗi… vì trót thành kiến sai lệch, cứ nghĩ quý ngài ban nãy không giống, giống ấy ấy của cháu… Ừm, cháu tự hiểu được đấy.” Bất ngờ lại được thấy Mạc Tử Mộc đỏ mặt, thế là ông cười xuề xòa, “Thực ra là bác cũng nghĩ thế thôi, chứ cái chuyện có xứng hay không, cứ nhìn bác thì biết, bác cũng là người thô kệch cả… Miễn là người đó có thể mang lại hạnh phúc cho cháu thì anh ta chính là Mr Right, right?”
Mạc Tử Mộc trao cho ông một cái nhìn cảm kích, “Right ạ!”
Ivan đưa Mạc Tử Mộc về nhà và cũng biết điều tự về chỗ ở trước kia của hắn. Mạc Tử Mộc khăng khăng không chịu dọn tới biệt thự nhà hắn, Ivan cũng không bắt ép. Về đến nhà là Mạc Tử Mộc vào phòng tắm để rửa ráy và làm vệ sinh, chưa được bao lâu chợt nghe hấy tiếng chuông cửa, cậu bèn khoác đồ tắm xuống tầng dưới, nhìn qua kính mắt mèo thì thấy khách tới là một người râu ria xồm xoàm.
Cậu vô thức hít sâu một hơi, cài chốt bảo hiểm, sau đó mở cửa, thản nhiên nói với người bên ngoài, “Jude, cậu cũng biết Ivan đang ở đây rồi đấy. Tôi không lằng nhằng gì với cậu không có nghĩa anh ta sẽ không tìm cậu để gây sự đâu!”
Jude của hiện tại để râu tùm lum má mặt, nhìn kiểu gì cũng thấy quá ư tục tằn. Thiếu niên tuấn mỹ trước kia tựa như chỉ là ảo giác thoáng qua, mà mỗi khi Mạc Tử Mộc gặp nó, cậu cũng phải nghi ngờ quãng thời gian ở Mammon năm xưa phải chăng cũng chỉ là ảo giác.
Jude từ tốn bảo, “Seven, nhìn mày phơi phới tình tứ thế này, xem ra Partner nhà mày thật sự làm mày vui sướng dữ ta?”
“Thì sao nào?” Mạc Tử Mộc lạnh nhạt hỏi.
Jude cắn răng, “Vậy mày đã biết hắn sai người quay lại cảnh chúng mày này nọ với nhau trên sân khấu vừa rồi hay chưa?”
“Thì sao?” Mạc Tử Mộc vẫn hỏi tỉnh bơ như cũ.
“Thì sao???” Jude rít khẽ, “Hắn muốn lưu trữ nó để uy hiếp mày! Hắn đã chuẩn bị sẵn cho việc ngộ nhỡ mày không cần hắn nữa, hắn sẽ dùng thứ gì để đe nẹt mày!”
Cậu bình tĩnh đáp, “Thứ nhất, tôi chưa có ý định rời xa anh ấy. Thứ hai, dù có rời đi, anh ấy muốn công bố cuộn băng đó cũng tùy anh ấy. Tên tuổi anh ấy không nhỏ nhặt chút nào so với tôi đâu, cả anh ấy mà cũng không cần thể diện thì cần gì đến lượt tôi quan tâm?!”
Song song lúc này, trên một chiếc xe xa hoa, Ivan suýt chút nữa tự cắn phải lưỡi.
“Shit!” Hắn vừa rủa vừa rứt tai nghe máy nghe trộm ra.
“Em không sao hiểu được…” Gã Sticks ngồi kế bên nêu ý kiến, “Seven tại sao lại giữ lại thằng tai họa kia nhỉ? Mà nó giữ lại thì sao đến đại ca cũng tha mạng cho thằng đó? Phiền chết bà!”
Ivan thở dài sườn sượt, “Là vì Seven cảm thấy day dứt. Mà ẻm muốn tha, tao cũng đành chiều ẻm thôi…”
Xe lái đi xa dần. Ivan ngồi trên xe âm thầm suy tính, vậy là băng ghi hình cũng không có tác dụng với Mạc Tử Mộc rồi, tình hình là phải nghĩ cách khác hiệu quả hơn mới được.
Còn Mạc Tử Mộc sau khi chọc cho Jude điên tiết bỏ đi, cậu xoay người lên gác, đảo mắt nhìn sang món quà Ivan đặt trên giường cậu. Cậu chộp lấy nó, hung hăng ném vào tường, phẫn nộ hét, “Anh là đồ đểu giả!”
Rõ ràng là Seven và Ivan lại sắp có chiến tranh mới rồi đây.
Đặc điển: Nhạc khúc còn thoảng lại trong nhà hát Vienna / Hoàn
1. The Violin Concerto số 2, Si thứ, Op. 7, còn có tên là La Campanella, do thiên tài vỹ cầm Niccolo Paganini sáng tác năm 1826. Nhạc của Paganini luôn luôn có kỹ thuật vỹ cầm điêu luyện và giai điệu ngọt ngào, như bản Violin Concerto số 2 này. Bản này là bản chủ để cho La Campanella do Frank Listz soạn cho dương cầm.