Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans: LarissSun.
Cá nhân/Web muốn re-up bản dịch vui lòng xin phép và ghi rõ nguồn. Đọc truyện ở truyenwikiz.com LarDuo để ủng hộ nhóm dịch.
----------------------
Khi Nikki tỉnh lại, cánh hoa vẫn nằm yên trong lòng bàn tay cô. Điều đó cho cô thấy rằng những chuyện vừa xảy ra thực sự không phải một giấc mơ.
Cô đưa mắt nhìn quanh và thấy những bức tường trơ trụi cùng đống thiết bị kỳ lạ. Lại một căn phòng khác mà cô không hề nhận ra.
Nikki: "Jena... cậu có đó không?"
Jena: "Tớ đây."
Nikki: "Tớ cứ nghĩ là mình không thể cảm nhận được sự hiện diện của cậu khi ở đại dương đó. Tớ cảm thấy như thể đã nằm mơ trong thời gian dài vậy."
"Tớ nhớ là mình bị chìm xuống, đơn độc một mình, bởi cậu không còn trong tâm trí của tớ nữa. Tớ nghe thấy rất nhiều âm thanh đáng sợ--mọi người kêu gọi sự giúp đỡ, tiếng súng nổ chói tai, thành phố bị nuốt chửng, và một bản thể khác của tớ..."
"Cô ấy bảo tớ hãy trao mọi thứ cho cô ấy nếu tớ cảm thấy sợ hãi. Nếu muốn giải cứu thế giới này, tớ nên tiếp nhận nguồn sức mạnh của cô ta... Chúng ăn mòn tâm trí tớ từng chút từng chút một, và tớ không thể mở mắt nổi cho dù cố gắng đến đâu đi chăng nữa. Thế rồi tớ nghe thấy giọng nói của cậu. Nếu không có cậu thì có lẽ tớ sẽ thật sự bị nuốt chửng mất..."
"Đến bây giờ tớ vẫn không thể phân biệt được giữa mộng mơ và hiện thực. Phải chăng chúng ta... vẫn đang chìm trong giấc mơ?"
Cô nghe thấy tiếng lách cách khi cánh cửa mở ra. Một người lính bước vào.
Người lính: "Cô tỉnh dậy chưa? Mau đến đây để chụp ảnh đi."
Nikki: "Ảnh?"
Người lính: "Ai đó đã đóng tiền bảo lãnh cho cô. Thay đồ và chụp ảnh đi, sau đó cô sẽ chuẩn bị sẵn sàng rồi. Hãy chắc chắn rằng cô trông thật nghiêm túc vào."
Nikki: "Sẵn sàng?! Tôi cứ tưởng là mình đã đến một buổi đấu giá, và sau đó cảnh sát xuất hiện..."
Người lính: "Ngưng việc lãng phí thời gian đi! Mau thay bộ đồ đơn giản vào!"
-------------------------
Tên lính dẫn cô rời khỏi nhà giam. Momo nhảy tót lên cánh tay Nikki ngay khi cô vừa bước ra.
Momo: "Nikki! Cậu không sao chứ?"
Lâu lắm rồi cô mới được nghe thấy giọng của Momo. Cảm giác xúc động gần như muốn khóc.
Momo: "Chuyện gì đã xảy ra ở khách sạn vậy? Tớ vẫn ngồi trong phòng, và..."
Bỗng một bàn tay của ai đó kéo Momo ra.
Momo: "Cô đang làm cái gì thế hả?"
Zoey: "Cậu ồn ào quá đấy. Nói chuyện để sau đi."
Nikki rời khỏi nhà tù cùng với Zoey. Cô rốt cuộc cũng nhớ lại tất cả.
Nikki: "Tôi rất xin lỗi vì đã không thể lấy lại bản thảo..."
Zoey: "Đừng lo, vẫn còn nhiều cơ hội mà. Miễn là chiến thắng cuối cùng thuộc về chúng ta."
Nikki: "Chiến thắng cuối cùng..."
Đúng vậy, chiến thắng mà thế giới này xứng đáng giành được.
Zoey: "Đi thôi."
Corleone đã chuẩn bị xe sẵn sàng.
Ánh dương chiếu rọi ấm áp. Cô đưa tay lên che mắt. Cũng lâu rồi cô chưa được tắm mình trong ánh nắng mặt trời thực sự.
Thứ ánh sáng ấm áp độc nhất vô nhị của thế giới này.
Giống như khi ta cảm thấy mặt trời ấm áp hơn vào ngày đông lạnh giá, cô nhận ra rằng mặt trời thật tuyệt vời biết bao sau khi trải nghiệm vực thẳm đen tối vô tận.
Tất cả những điều đó khiến cô muốn bảo vệ thế giới này. Những điều nhỏ bé nhưng thật sự rất quan trọng.
Mặc dù cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra và còn nhiều câu hỏi, ít nhất cô đã biết được cách để giải cứu Miraland rồi.
Nikki: "Bằng việc kết hợp hai bản thảo..."
Nikki mở cửa xe.
Nikki: "Tôi đã sẵn sàng."
Cô khẽ thì thầm với bản thân, và cả tâm trí của chính cô.
Nikki: "Cùng đi nào, Jena."
Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.
----- HẾT CHƯƠNG -----
P/s: Vậy là chúng ta đã đi được hơn nửa chặng đường rồi đó mọi người Chúng mình vô cùng cảm ơn mọi người vì đã luôn ủng hộ, từng chiếc cmt và ngôi sao nhỏ xinh đều là động lực to lớn cho chúng mình đấy! Yêu các bạn rất nhìu