Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans + Beta: LarissSun, Duo.
Cá nhân/Web muốn re-up bản dịch vui lòng xin phép và ghi rõ nguồn. Đọc truyện ở truyenwikiz.com LarDuo để ủng hộ nhóm dịch.
-------------------------
Momo: "Sao vậy nhóc? Sao em cứ nhìn chằm chằm Loen vậy?"
Có thể bắt gặp khách tham quan trên các con phố khi họ quay trở lại những điểm du lịch nổi tiếng. Họ cuối cùng cũng có thể thoải mái hơn một chút.
Susan: "Anh ta trông quen quen thật đấy, nhưng rõ ràng không phải Loen!"
Nikki: "Đây là anh em sinh đôi của Loen."
Loen: "E hèm. Em gặp Loen rồi à?"
Susan: "Vâng, ở quán cà phê phía trước đó."
Loen: "Anh ta trông như thế nào?"
Susan: "Ừm, anh ấy có mái tóc xoăn đen..."
Loen: "Anh mới là Loen. Thấy không, tóc anh vàng óng và thẳng thế này cơ mà. Vậy nên cái người em gặp đó... không phải là anh."
Susan: "Hm? Ừm..."
Susan cảm thấy gì đó không đúng, nhưng những điều Loen nói nghe có vẻ rất có lý nên cô bé chỉ đành gật đầu trong do dự.
Nikki: "Vậy nghĩa là...ai đó đã mạo danh Loen để đánh lừa chúng ta?"
Loen: "Giờ em mới nhận ra à? Sao em có thể đi theo nhóc này mà không thèm hỏi han gì thế hả?"
Nikki: "Vì đi uống cà phê rồi không có tiền trả nghe có vẻ rất giống anh mà."
Loen: "Đâu có! Thỉnh thoảng tôi mới bảo họ ghi nợ thôi, nhưng sau đó vẫn trả đầy đủ mà!"
Momo: "Chỉ thỉnh thoảng thôi á? Anh chắc không vậy?"
Nikki: "Kẻ địch chắc hẳn phải hiểu rất rõ Loen nên chúng ta mới bị lừa như vậy."
Loen: "Đấy là cách em nói chuyện với người vừa cứu em đấy hửm?"
Susan: "Sao cũng được hết á. Anh Loen, em tìm thấy họ rồi. Bánh của em đâu?"
Loen: "Xin lỗi nhé, anh chẳng có cái bánh nào cho em hết."
Loen xòe cái ví rỗng tuếch ra trước mặt Susan.
Susan: "Wahhhh! Anh là đồ nói dối! Anh hứa mua cho em bánh mà! Thiếu tá Snowhawk sẽ không tha cho anh đâu!"
Loen: "Thiếu tá Snowhawk?"
Susan: "Đúng vậy đó! Ngài ấy là tuyệt nhất, là người thiết kế ra những bộ đồ cực đỉnh! Anh không thể đấu lại ngài ấy đâu vì ngài ấy luôn bắt được tất cả bọn xấu!"
Loen: "Hắn ta... không phải anh hùng gì hết. Chỉ là một kẻ đào ngũ mà thôi."
Susan càng khóc to hơn.
Susan: "Không phải! Anh là kẻ xấu xa! Sao anh dám nói xấu Thiếu tá Snowhawk như thế chứ!"
Loen nhìn thấy cái huy chương trên người Susan.
Loen: "Cái huy chương gì đây?"
Momo: "Nikki thắng nó ở cửa hàng đồ lưu niệm nên tặng cho nhóc đó luôn."
Susan: "Đừng chạm vào huy chương của em, đồ xấu xa!"
Loen thở dài ngao ngán.
Loen: "Thôi được rồi, anh không nói về việc này nữa."
Susan: "Em mệt quá, không đi bộ nữa đâu. Anh cõng em đi?"
Loen nhẹ nhàng bế Susan lên. Cô bé đột nhiên trở nên yên lặng.
Họ chầm chậm bước đi trên con đường đến trung tâm thông tin du lịch.
Nikki: "Susan chắc mệt lắm sau những gì xảy ra ngày hôm nay."
Momo: "Con bé nói luyên thuyên cả buổi trời, thế mà lại ngủ thiếp đi ngay khi được Loen bế."
Loen đột ngột dừng lại.
Nikki: "?"
Nikki ngoảnh lại và thấy sắc mặt Loen trắng bệch, máu tươi rỉ ra thấm đỏ lớp quần áo.
Nikki: "Loen! Anh sao vậy?"
Susan im lặng rút ra con dao găm vừa dùng để đâm Loen, rồi lấy ra cuộn bản thảo trong túi anh.
Cô bé nhảy xuống khỏi vai Loen bằng một tư thế kì lạ và chạy mất hút.
Nikki: "Susan!?"
Loen: "Con bé...bị điều khiển rồi... Đi tìm nó mau."
Loen ngã gục xuống đất, hai tay ôm lấy ngực.
Nikki: "Loen, anh ổn chứ?"
Loen: "Tôi không chết sớm vậy đâu. Mau đi đánh thức con bé đi! Ngay lập tức!"
Nikki: "...Được rồi."
Momo: "Nikki, thay trang phục nào dễ vận động đi!"