Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans + Beta: LarissSun, Duo.
Cá nhân/Web muốn re-up bản dịch vui lòng xin phép và ghi rõ nguồn. Đọc truyện ở truyenwikiz.com LarDuo để ủng hộ nhóm dịch.
-------------------------
Loen: "Thoát khỏi đây ngay. Nhìn đi."
Loen lấy chiếc túi trên ghế bên cạnh rồi mở ra. Bên trong chứa đầy bom.
Nikki: "Bom! Tất cả các túi khác cũng thế ư?"
Loen: "Không có điều khiển từ xa nên có lẽ đây là bom hẹn giờ. Nó sẽ tự động kích nổ sớm thôi."
Nikki: "Vậy ta mau rời khỏi đây thôi. Anh vẫn ổn chứ, Loen?"
Loen: "Em đi trước đi, tôi sẽ đưa Susan đuổi theo sau. Tin tôi."
Loen trông vẫn còn nhợt nhạt, nhưng nụ cười tự tin tỏa sáng trên môi và tia lửa quyết tâm đã bùng cháy trở lại trong đôi mắt anh.
Khi họ chạy về phía cây cầu cũng là lúc con tàu lao thẳng xuống dòng sông trong tiếng nổ rúng động và làn khói mịt mù.
Susan đang nằm trong lòng Loen, nghe thấy tiếng nổ cũng dần dần mở mắt.
Susan: "Ơ? Thiếu tá Snowhawk, là ngài đấy sao?"
Loen mỉm cười che mắt cô bé lại.
Loen: "Là ta. Cháu đã đi ra ngoài chơi đùa cả ngày trời nên ta phải đón cháu về nhà đây."
"Đường có hơi xa nên ta chơi một trò chơi nhé. Cháu hãy nhắm mắt trong suốt quãng đường này. Mở mắt ra là sẽ không có bánh ngọt đâu."
Bế Susan trên tay, Loen nhảy vọt lên không trung, bỏ lại sau lưng đoàn tàu đang nổ tung.
Loen: "Cháu thử đoán xem chuyện gì đang xảy ra?"
Susan: "Lại có cái gì phát nổ nữa ạ? Cháu sợ lắm."
Loen: "Gần đúng rồi. Là buổi trình diễn pháo hoa đấy."
Susan: "Chúng ta đang ở trên không trung sao? Giữa những bông pháo hoa á?"
Những mảnh tàn dư của con tàu rơi xuống dòng sông, nghe như tiếng gào dữ dội.
Loen: "Phải. Có một chú chim máy đang bay ngay cạnh chúng ta này. Ta đoán là nó thích cháu lắm vì nó cứ nhìn cháu mãi thôi."
Susan: "Đó là thú cưỡi của pháp sư sao? Cháu nhìn nó tí được không? Chỉ một xíu thôi..."
Loen: "Không được đâu. Nếu cháu mở mắt thì phép thuật sẽ mất tác dụng đấy."
Loen tiếp tục thì thầm kể cho Susan nghe câu chuyện cổ tích bằng giọng nói nhẹ nhàng trong làn khói.
Tiếng bánh răng kẽo kẹt và còi tàu vang inh ỏi. Họ đang bay giữa bầu trời bao la, trên lưng một chú chim phép thuật khổng lồ.
Chẳng mấy chốc, lửa khói mịt mù và đống vỡ vụn của con tàu xa dần sau lưng họ, chỉ còn lại lâu đài pháp thuật đang lơ lửng trên không trung.
Đoàn tàu đã hoàn toàn rơi khỏi cây cầu. Loen, người bây giờ vẫn còn đang ở trong toa cuối cùng, chỉ còn cách năm mét về phía nơi an toàn.
Nikki: "Loen!"
Nikki và Momo vẫn đang trông ngóng ở trên cầu.
Momo: "Nó đang rơi xuống! Chúng ta phải làm gì đó ngay!"
Nikki: "Tớ muốn thử làm như Loen. Thay đổi thế giới bằng Sức Mạnh Tạo Mẫu."
Làn khói này thật quen thuộc, nhưng kí ức này không phải của cô. Nó thuộc về cậu thiếu niên kia, hay thậm chí là một viên đạn.
Đó là những kí ức của Snownight Hawk.
Một chiến trường đầy khói lửa. Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng tràn ngập. Đặt cược tính mạng của bản thân vào đồng đội.
Giọng cậu thiếu niên: "Tôi tin cô, Nikki."
Chỉ có lòng can đảm mới mang lại ánh sáng. Đó chính là niềm tin mãnh liệt của Snownight Hawk.
Nikki: "Loen, anh có tin tôi không?"
Loen nhoẻn miệng cười, lấy đà hai bước rồi nhảy lên.
-------------------------
Bông tuyết hóa thành làn gió nhẹ thoảng qua. Loen, với Susan trong vòng tay, rảo bước trên làn gió và đáp xuống ngay trước mặt Nikki.
Loen: "Susan, cháu mở mắt được rồi đấy. Pháp sư đã nhờ cơn gió đưa chúng ta về rồi."
Susan: "Vâng ạ!"
Cô bé mở mắt và trông thấy bông tuyết tỏa sáng lấp lánh dìu dịu trên vai Loen.
Susan: "Đây chắc chắn là món quà mà pháp sư để lại rồi!"
Đó chính là phép thuật thực sự. Phép thuật bảo vệ cho thế giới xinh đẹp này.