Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans + Beta: LarissSun, Duo.
Cá nhân/Web muốn re-up bản dịch vui lòng xin phép và ghi rõ nguồn. Đọc truyện ở truyenwikiz.com LarDuo để ủng hộ nhóm dịch.
------------------------
Tần Y trên sân khấu khác hoàn toàn so với người trong tấm áp phích của Lễ hội Hoa. Và cũng rất khác so với khi anh ấy cứu Joy.
Anh ngồi trên ghế, chán nản và thất vọng. Mái tóc che khuất đôi mắt anh, với tia sáng yếu ớt mờ nhạt chiếu vào. Những mảnh trang phục rách nát vương vãi khắp nơi.
Chính lúc đó, Nikki bỗng nhìn thấy con bướm giống hệt với cái lần mà cô đặt chân tới Đỉnh Mây.
Con bướm bay về phía sân khấu.
Khi Tần Y ngẩng đầu, Nikki ngạc nhiên nhận ra rằng đây hoàn toàn không phải Tần Y của hiện tại, và dòng chữ trên tấm băng rôn giờ đã trở thành "Giấc Mộng Hoài Niệm".
Bóng dáng một cậu bé rất giống với Tần Y xuất hiện. Hay đúng hơn là Tần Y, khi anh ấy còn là một cậu bé.
Tần Y hồi nhỏ: "Cô tới đây để xem tôi biểu diễn à? Hay là..."
Tần Y nhìn vào Nikki.
Tần Y hồi nhỏ: "Cô cũng đang biểu diễn vở kịch cùng tôi?"
Nikki: "Tôi..."
Con bướm khẽ vỗ cánh. Cậu bé bỗng nở một nụ cười thỏa mãn.
Tần Y hồi nhỏ: "Không, tôi sai rồi. Ngay từ đầu cô đã luôn ở trong vở kịch này."
Tràng vỗ tay vang như sấm kéo Nikki trở về thực tại.
Vở diễn kết thúc và khán giả đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới riêng của Tần Y. Họ tin vào mọi câu chuyện và nhân vật mà anh đã nhập vai.
Nikki vẫn đang suy nghĩ mông lung về những gì cô vừa chứng kiến. Đó phải chăng là Phản Chiếu Thiết Kế Sư mới được sinh ra? Ý nghĩa sâu xa đằng sau những lời cậu ta nói là gì?
Joy: "Ahh! Nikki! Anh Tần Y trở lại sân khấu rồi kìa!"
Nikki: "Ồ? Gì cơ?"
Tần Y, với những bông hoa tươi thắm trong tay, đang cúi chào khán giả. Anh nhìn quanh nơi khán đài để tìm kiếm Nikki và Joy, rồi gật đầu mỉm cười với họ.
Joy: "Ahhhhh! Anh Tần Y vừa nhận ra chúng ta thật sao? AHHHHHH!"
Momo: "Bình tĩnh đi má nội, và bỏ ngay cái tay đang ôm chặt tớ ra mau!"
-------------------------
Khi họ rời nhà hát thì sắc trời dần tối. Tuyết trắng lấp lánh dường như thêm phần mềm mại dưới ánh hoàng hôn.
Họ phải đối mặt với một vấn đề rất quan trọng.
Tất cả nhà trọ đều đã đầy phòng bởi Lễ hội Hoa sắp diễn ra. Vậy nên họ chẳng có chỗ nào để nghỉ qua đêm cả.
Momo: "Giờ thì hay rồi, hóa ra đây là những gì chúng ta nhận được sau khi lãng phí một đống thời gian ở nhà hát... Chả lẽ đêm nay bọn mình phải ngủ vạ ngủ vật ngoài đường à?"
Joy: "Nhưng vở kịch thật sự rất hay mà! Chính cậu cũng say sưa theo dõi còn gì!"
Họ đi qua khu chợ đồ ăn hồi sáng.
Nikki: "Hay là... bọn mình đến thăm nhà Dạ Tiêu đi?"
Momo: "Dạ Tiêu?"
Đám người bọn họ đi theo hướng dẫn của Dạ Tiêu, và tìm thấy nhà của cô ấy. Ngôi nhà thực chất được chia ra làm hai căn nhỏ, nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh của Đỉnh Mây.
Có một cái sân trước nho nhỏ trồng cây, và tuyết đã sớm phủ kín những tán lá.
Dạ Tiêu đang ở trong sân, thích thú nhìn con mèo nhỏ của cô chơi đùa với cuộn chỉ.
Nikki: "Dạ Tiêu!"
Dạ Tiêu: "Ồ! Các cậu đến thăm tớ thật này!"
Ngay khi Momo bước vào, đàn gà trong sân đã bắt đầu rượt đuổi cậu ta.
Đàn gà: "Cục ta cục tác!"
Momo: "Áaaaaaa! Cái gì thế này?"
Joy: "Tớ xin lỗi, nhưng mà nhìn buồn cười chết mất. Hahahahaha!"
Momo: "Dạ Tiêu, kêu mấy con gà ngừng lại ngay đi!"
Dạ Tiêu: "Có lẽ là bọn chúng chỉ muốn kết bạn với cậu thôi mà."
"Dù sao thì các cậu đã đến đây rồi, nên tối nay chúng ta cùng ăn lẩu nóng hổi luôn nhé."
Nikki: "Bọn tớ rất xin lỗi vì đột ngột đến đây mà không báo trước gì cả, nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu nhiều!"
Joy: "Thay đồ chống dính bẩn trước khi thưởng thức lẩu thôi nào! Nhưng kiểu gì vẫn phải cẩn thận với đống nước sốt đấy nhé!"
-------------------------
Joy: "Vừa ngồi dưới trời tuyết vừa ăn lẩu nóng hôi hổi tuyệt thật đấy!"
Momo: "Nhìn coi nhiều thịt nướng chưa kìa! Meo!"
Dạ Tiêu: "Và đây là món lẩu bí mật của tớ."
Dạ Tiêu đặt nồi lẩu xuống. Lớp dầu ớt trôi nổi trên mặt nước dùng, cùng với rất nhiều ớt đỏ tươi.
Nikki: "Cái này... nhìn có vẻ cay nhỉ."
Dạ Tiêu: "Không đâu, cậu cứ ăn thử đi."
Vẻ mặt của Dạ Tiêu rất chân thành, vậy nên Nikki thử nhúng chút thức ăn vào nước lẩu và cắn một miếng.
Nikki: "..."
"Á... Nước! Nước đâu rồi!"
Dạ Tiêu: "Cay lắm sao?"
Momo: "Đến lượt tớ."
"Áaaa! Cay quá! Không!"
Joy: "Bộ nó cay đến thế cơ à?"
"Ahhhhhhhhh! Miệng của tớ! Đang! Nóng muốn cháy luôn rồi!"
Dạ Tiêu nhìn đám Nikki, Momo và Joy nhảy cẫng lên vì cay với nét mặt đầy hoài nghi.