Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans + Beta: LarissSun, Duo.
Cá nhân/Web muốn re-up bản dịch vui lòng xin phép và ghi rõ nguồn. Đọc truyện ở truyenwikiz.com LarDuo để ủng hộ nhóm dịch.
------------------------
Tần Y: "Nhưng rất tiếc, tôi không thể giải mã nó giúp em được. Bản thảo đó chứa đựng những sự thật có thể rung chuyển cả thế giới, giờ vẫn chưa đến lúc tiết lộ chúng."
Nikki: "Nếu thế thì... chúng ta nên làm gì bây giờ? Vulture đã nói rằng hắn còn nhiều kế hoạch khác tại Lễ hội Hoa!"
Tuyết trắng vẫn bao trùm Đỉnh Mây.
Lễ khai mạc của Lễ hội Hoa sẽ diễn ra trong ba ngày nữa.
Tần Y: "Đừng lo lắng quá, mọi chuyện cứ để tôi. Giờ tôi đã biết kẻ thù là ai rồi, nên sẽ dễ dàng đối phó chúng hơn rất nhiều. Nhưng tôi cần nhờ em chuyện này, Nikki."
Nikki: "Sao thế ạ?"
Tần Y: "Em sẽ đóng một vai trò rất quan trọng trong buổi lễ khai mạc sắp tới."
Nikki: "Em ư? Vai trò gì vậy ạ?"
Tần Y: "Hãy cứ là chính mình - thiếu nữ mang mùa xuân và hoa tươi đến với Đỉnh Mây."
Nikki: "Mùa xuân và hoa tươi?"
Momo: "Anh ta đang nói cái gì vậy?"
Tần Y: "Để điều khiển tâm trí cả một vùng rộng lớn và bao phủ Đỉnh Mây trong tuyết, Vulture đã sắp đặt các con rối khắp thành phố nhằm kiểm soát nguồn sức mạnh. Tôi có thông tin về địa điểm cụ thể và đã sắp xếp lộ trình diễu hành theo vị trí của những con rối đó rồi. Việc em cần làm là thức tỉnh họ bằng Sức Mạnh Tạo Mẫu của mình."
"Em là người duy nhất có thể mang mùa xuân và muôn hoa khoe sắc trở lại với Đỉnh Mây này."
Tôi là người duy nhất có khả năng làm điều đó.
Nikki cảm thấy được động viên hơn rất nhiều bởi những lời của Tần Y.
Nikki: "Thực ra em cũng không tự tin cho lắm, nhưng em sẽ cố gắng hết sức!"
Chăm chỉ tìm kiếm và câu trả lời sẽ xuất hiện. Nỗ lực hết mình rồi thành công sẽ đến- ở một mức độ nào đó.
Tần Y: "Tôi tin em, Nikki."
"Về phần Vulture và những kẻ địch khác, tôi sẽ dụ chúng ra mặt trong lúc vở kịch diễn ra tại Lễ hội Hoa."
Joy: "Vậy em thì sao ạ? Em vẫn chưa thực sự hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng liệu em có thể giúp gì cho mọi người không?"
Tần Y nhìn Joy đang hăng hái nhiệt tình, mỉm cười.
Tần Y: "Em... có thể hỗ trợ tôi từ phía cánh gà sân khấu."
Joy: "Tuyệt quá!"
Momo: "Tôi sẽ đi cùng Nikki."
Tần Y: "Được rồi. Chúng ta đi thôi."
Nikki: "Đi đâu cơ ạ?"
Tần Y: "Đưa em, thành viên mới nhất của chúng tôi, lên hình trên tấm áp phích!"
Joy: "Nghĩa là mọi người có thể nhìn thấy ảnh của cô ấy ở quảng trường luôn sao?"
Nikki: "!!"
Công đoạn chụp ảnh diễn ra tại nhà hát, nơi được trang bị các dụng cụ đặc biệt và phông nền. Thợ chụp ảnh đang bận rộn chuẩn bị sẵn sàng.
Tần Y đưa Nikki tới bàn trang điểm và bắt đầu trang điểm cho cô.
Joy: "Anh Tần Y cũng biết trang điểm luôn ư? Em cứ nghĩ là người ta có sẵn thợ trang điểm chuyên nghiệp cơ."
Nhiếp ảnh gia: "Anh ấy luôn tự trang điểm cho mình hết, nhất là khi biểu diễn những vở kịch Chân Mây kinh điển. Ở đây chẳng có mấy ai tay nghề trang điểm giỏi hơn anh ấy đâu."
Tần Y: "Học diễn ngày xưa so với bây giờ khác lắm. Rất nhiều người như tôi cũng đang bận rộn rèn luyện, nên chẳng ai muốn giúp đỡ gì đâu."
"Giáo viên sẽ vụt roi vào lòng bàn tay nếu tôi trang điểm không đạt tiêu chuẩn. Tôi vẫn phải cố gắng tươi cười biểu diễn cho dù trước đó vừa run rẩy lo sợ nơi hậu trường đi chăng nữa."
Tần Y vừa kể về quá khứ của mình, vừa trang điểm cho Nikki.
Giọng anh dửng dưng lãnh đạm, như thể đó là câu chuyện của ai khác chứ không phải anh.
Tần Y: "Em ngẩng đầu lên chút... đó, đúng rồi."
Tần Y cẩn thận vẽ lông mày, và Nikki dường như thấy được hình bóng cô phản chiếu trong đôi mắt anh.
Nikki: "Chắc là đau lắm nhỉ."
Tần Y: "Sao cơ?"
Nikki: "Khi anh bị đánh roi vào tay ấy. Có lần cô giáo đã gõ nhẹ vào đầu em một cái, và em buồn rầu suốt thời gian dài."
Tần Y: "Ừ, đau thật."
Nikki: "Đó là lí do vì sao anh luôn tốt bụng với tất cả mọi người."
Tần Y mỉm cười không đáp.
Tần Y: "Nhắm mắt lại nào..."
Joy: "Em muốn xem anh Tần Y biểu diễn nhạc kịch quá..."
Tần Y: "Rồi sẽ đến lúc em được xem tôi biểu diễn thôi."
"Xong rồi!"
Joy: "Oa, nhìn đẹp thật đấy. Em cũng muốn được học trang điểm từ anh..."
Nhiếp ảnh gia: "Đó là bí mật nghề nghiệp đấy, nên anh ấy sẽ không truyền dạy cho ai đâu."
Nikki: "Em nghe người ta nói rằng vở diễn đầu tiên của anh là Giấc Mộng Hoài Niệm. Anh vẫn còn nhớ chứ?"
Tần Y: "Tất nhiên, dù sao thì nó là... vở kịch đầu tiên của tôi mà."
Nikki: "Bộ trang phục anh thiết kế cũng có cùng tên luôn."
Tần Y: "Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau nhé. Chuẩn bị chụp ảnh cho tấm áp phích nào. Thay bộ trang phục mang tới hình ảnh mùa xuân và hoa tươi đi."
Nikki: "Vâng."
Tần Y dường như không muốn nói gì nhiều về chuyện đó, nên Nikki cũng không hỏi thêm.
Đang đi, Tần Y bỗng dừng lại.
Tần Y: "Thực ra, tôi cũng không thích bộ trang phục đó lắm."
Nikki: "Sao ạ?"
Tần Y: "Không có gì..."
Momo: "Nikki, mau thay đồ nào!"
Nikki: "Tự dưng tớ có chút lo lắng."
Tần Y: "Đừng lo, hãy cứ là chính bản thân mình, rồi em sẽ ổn thôi."
Momo: "Không sao đâu! Cậu cũng từng được lên hình trên bìa Tạp chí Hào Quang rồi mà! Hãy tự tin tỏa sáng như mọi lần ý!"
Nhiếp ảnh gia: "Ánh sáng và máy ảnh đã chuẩn bị sẵn sàng. Sẵn sàng chưa nào, cô gái?"
-------------------------
Tần Y: "Đẹp đấy."
Nikki: "Cảm ơn anh, Tần Y."
Tần Y: "Không, tôi mới là người cần cảm ơn. Dù sao thì hãy nghỉ ngơi cẩn thận cho tới khi Lễ hội Hoa diễn ra nhé. Nhân tiện gửi lời chào tới Dạ Tiêu giúp tôi."
P/s: Chap này coi như là quà tặng ngày Giáng sinh cho mọi người đi, dù là có hơi muộn xíu.
Merry Christmas