Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans + Beta: LarissSun, Duo.
Cá nhân/Web muốn re-up bản dịch vui lòng xin phép và ghi rõ nguồn. Đọc truyện ở truyenwikiz.com LarDuo để ủng hộ nhóm dịch.
-----------------------
Mọi thứ đều biến mất, kể cả Momo - chú mèo không bao giờ rời xa cô.
Như thể rằng cô là người duy nhất còn sót lại trên thế giới rộng lớn này.
Niềm tuyệt vọng khôn cùng trào dâng mãnh liệt trong thâm tâm cô, giữa bóng tối vô tận và cô độc lạnh lẽo bủa vây.
Nikki: "Tất cả là lỗi của mình..."
Mình cố gắng không nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Mình nỗ lực để ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, che giấu cảm xúc của bản thân và vờ như thể mình chẳng sợ gì cả.
Nhưng điều đó cũng vô dụng. Mình đã cố gắng quá sức rồi...
Nikki: "Tại sao lại là mình? Mình không làm được... Mình không thể giữ bản thảo an toàn, và chẳng thể bảo vệ bất kì ai cả."
"Mình ước gì những chuyện này không hề xảy ra. Mình chỉ muốn... rời khỏi cái chốn này thôi."
Bóng tối, vốn đã nuốt chửng tất cả mọi thứ, nay bắt đầu từ từ chiếm lấy Nikki. Cô không thể nhìn thấy ngón tay... rồi cả tứ chi... và cuối cùng là chính bản thân mình.
Bỗng một tấm gương hiện ra trước mặt cô.
Nikki: "... Tấm Gương Nhân Phẩm?"
Rìa tấm gương phát ra thứ ánh sáng mờ nhạt. Nikki có thể thấy hình ảnh của bản thân mình trong đó.
Đó là cô khi lần đầu đặt chân tới Miraland, mặc thử quần áo ở cửa hàng, trình diễn với Ashley, rồi mang mùa xuân trở lại với vùng đất ấy.
Và một Nikki ngập tràn sợ hãi và tuyệt vọng khôn cùng khi nhìn thấy những cánh hoa kia.
Lần đầu tiên Nikki nhìn thấy chính bản thân mình. Hạnh phúc, đau đớn, vui sướng, buồn bã, yếu đuối, mạnh mẽ... và chiến đấu với Sức Mạnh Tạo Mẫu.
Và đây là Nikki, người dường như đã đánh mất chính mình trong bóng tối vô tận.
Cô khẽ đưa tay chạm lên gò má.
Nikki: "Mình đang... khóc sao?"
Cuối cùng, tấm gương hiện ra hình ảnh một Nikki với nụ cười ấm áp rạng rỡ và mái tóc dài buông xõa bên vai.
Cô ấy nhìn vào Nikki bên ngoài tấm gương.
Nikki trong gương: "Cô không thể bỏ mặc tôi phía sau đâu. Sự yếu đuối của tôi cũng chính là của cô."
Nikki: "...Không, tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn! Tôi muốn... bảo vệ những người thân yêu xung quanh."
Nikki trong gương: "Cô còn chẳng thể bảo vệ bản thân mình."
Nikki trong gương trông có chút buồn bã.
Nikki: "Bản thân...tôi?"
Nikki nhìn vào tấm gương, và hình bóng phản chiếu của cô cũng nhìn chằm chằm lại, như đang tìm kiếm câu trả lời.
Có phải cô đang tính chối bỏ bản thân không? Chẳng lẽ cô chỉ thấy được sự yếu đuối của mình thôi sao?
Nikki: "Tôi..."
Jena: "Ai cũng đều có những khoảnh khắc yếu đuối mà, Nikki. Đối mặt với sự yếu đuối không có nghĩa là chối bỏ chính bản thân cậu đâu."
Nikki: "Thật vậy sao? Nhưng liệu tớ có thể bảo vệ người khác ngay cả khi tớ yếu đuối không?"
Ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ tấm gương.
Giữa màn đêm mịt mù, thứ ánh sáng mờ nhạt yếu ớt kia ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn và lan tỏa khắp không gian.
Nikki cố gắng bắt lấy ánh sáng đó.
Và rồi nó trở thành một ngọn lửa run rẩy cháy sáng trên tay cô, như thể sẽ nhanh chóng lụi tàn bất cứ lúc nào. Nhưng đốm lửa nhỏ nhoi ấy vẫn bền bỉ duy trì sinh mạng với ánh sáng yếu ớt.
Nikki: "Đây là... sức mạnh của mình..."