Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans + Beta: LarissSun, Duo.
Cá nhân/Web muốn re-up bản dịch vui lòng xin phép và ghi rõ nguồn. Đọc truyện ở truyenwikiz.com LarDuo để ủng hộ nhóm dịch.
----------------------
Caprico: "Nhưng không phải bây giờ."
Momo: "Anh không định lừa chúng tôi nữa đấy chứ?"
Momo nhìn Caprico với vẻ cảnh giác.
Caprico không trả lời. Anh ta xoay người rời khỏi. Mỗi bước đi với cái chân giả nặng trịch ấy vang dội khắp nhà máy.
Caprico: "Theo ta."
Nikki gật đầu nhìn Momo rồi nhanh chóng theo chân Caprico.
Caprico dừng lại trước một cánh cửa bằng sắt, nó mở ra ngay sau khi anh ta nhập mệnh lệnh vào.
Có vẻ như đây là phòng anh ta. Bài trí khá đơn giản, với cây đèn đặt trên bàn làm việc, bàn thí nghiệm và một cái giường. Không thừa, không thiếu.
Dòng chữ "Mach-" được chạm khắc bên rìa chiếc bàn thí nghiệm. Nikki chợt nhớ ra rằng cô đã nghe thấy cụm từ đó khi lần đầu tiến vào nhà máy.
Nikki: "Mach-... đó là một loại mật mã sao?"
Caprico nhìn Nikki với ánh mắt lạnh lẽo.
Caprico: "Ta chẳng quan tâm cô nghe thấy cái này từ đâu. Nhưng đừng có đề cập đến nó lần nữa, nếu không thì cô sẽ không bao giờ gặp được Zoey."
Nikki: "Tôi hiểu rồi."
Caprico: "Ta sẽ dẫn cô tới chỗ Zoey vào ngày mai."
Nhà máy hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, không chút ánh sáng tự nhiên lọt vào nơi đây khiến cho Nikki chẳng thể biết được cô đã ở chốn này bao lâu rồi.
Nikki: "Um, cảm ơn anh."
Caprico ném cho Nikki một ánh nhìn kì lạ, sau đó nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Momo: "Anh ta bị sao vậy trời? Tớ còn chẳng biết được trong đầu anh ta chứa cái gì luôn."
"Mà rốt cuộc mật mã đó là gì vậy nhỉ? Nó có nghĩa là gì?"
Nikki: "Tớ không nhớ nữa..."
Nikki bước tới cái bàn thí nghiệm và sờ vào dòng chữ chạm khắc kia.
Đèn trong phòng bỗng nhiên nhấp nháy, và hình ảnh ba chiều của một cô gái với dáng người mảnh khảnh xuất hiện. Cô có mái tóc dài màu vàng hoe cùng đôi mắt bạc.
Nikki: "Cô là... Phản Chiếu Thiết Kế Sư mới?"
Cô gái tóc vàng hoe: "Không, tôi chỉ là một mảnh kí ức của Phản Chiếu Thiết Kế Sư thôi. Caprico đã thiết kế bộ trang phục 'Tiến Vào Tàn Tích' khi lần đầu đặt chân tới vùng Phế Tích, và Mach- chính là mật danh của anh ta ở đó."
Momo: "Nghĩa là có một cô gái trong Phản Chiếu Thiết Kế Sư của anh ta sao? Tớ cứ tưởng là sẽ chứa đầy bọn quái vật máy móc chứ!"
Hình ảnh ba chiều bỗng trở nên mờ đi, dường như ai đó đã can thiệp vào.
Cô gái tóc vàng hoe: "Có những... lời giải vượt qua cả giới hạn con người ở bộ trang phục 'Tiến Vào Tàn Tích' đó. Rồi sẽ có ngày cô tìm ra nó thôi."
Hình ảnh ba chiều biến mất ngay tức khắc.
Nikki: "Chờ chút đã..."
Caprico: "Nãy giờ mấy người làm gì thế? Đang nói chuyện với ai đấy?"
Momo: "Không gì cả, chẳng có mống nào hết."
Nikki: "Anh đang cầm gì trên tay vậy?"
Anh ta bưng trên tay hai chiếc đĩa, mỗi bên là một đống thứ gì đó... đen thui. Không thể đoán ra nổi món ấy được làm từ gì nữa.
Caprico: "Thức ăn."
Momo: "Đây là... đồ ăn á?"
Momo nhìn chằm chằm vào đống kì lạ có thể ăn được đó với ánh mắt không thể tin nổi.
Caprico: "Nếu muốn thì ăn đi."
Caprico đặt hai chiếc đĩa xuống, sau đó bước tới bàn thí nghiệm để bắt đầu làm việc.
Nikki cầm đĩa lên và nếm thử.
Momo: "Vị nó như nào?"
Nikki: "Um... nhạt thếch à."
Cô đưa mắt nhìn Caprico, dường như anh ta đã hoàn toàn quên mất sự hiện diện của hai người bọn họ rồi.
Một ngày dài trôi qua, Nikki nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ sau khi dùng bữa.
Momo: "Từ từ, thay quần áo đã chứ!"
Nikki: "Huh? Ừ nhỉ..."
Momo: "Tỉnh táo lại nào, Nikki!"
-------------------------
Caprico lần nữa rời khỏi sau khi Nikki và Momo chìm vào giấc ngủ say sưa.
Caprico bước vào thang máy và di chuyển đến khu vực sâu trong nhà máy, nơi có người nào đó đang đợi anh ta.
Trong bóng tối mịt mù, những bánh răng trong nhà máy bắt đầu quay đều không ngừng nghỉ.
P/s: Chap đầu tiên mừng năm mới sau thời gian lặn mất tăm nè! Chúc mọi người năm mới mạnh khỏe, vui vẻ, hạnh phúc, vạn sự như ý và có những giây phút ấm áp bên người thân yêu! Happy New Year