Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans + Beta: LarissSun, Duo.
Cá nhân/Web muốn re-up bản dịch vui lòng xin phép và ghi rõ nguồn. Đọc truyện ở truyenwikiz.com LarDuo để ủng hộ nhóm dịch.
-----------------------
Phía sau cánh cửa là một không gian hoàn toàn khép kín với bốn bức tường bao quanh.
Momo: "Chúng ta đang ở đâu đây? Chẳng lẽ cái tên lập dị đó tính giam bọn mình lại hả?"
Nikki: "Tớ cũng không biết."
Nikki cố gắng tự trấn an bản thân. Đừng sợ hãi, đừng hoảng loạn.
Cô đưa mắt quan sát xung quanh cẩn thận. Ba bức tường kia cũng đều xây bằng kim loại.
Nikki: "Caprico?! Có ai nghe thấy chúng tôi nói gì không?"
Chẳng ai lên tiếng đáp lời cho dù cô đập cửa mạnh thế nào chăng nữa.
Ngay sau khi dừng lại, cô nghe thấy âm thanh gì đó giống như tiếng đồng hồ kêu tích tắc.
"Tích, tắc, tích, tắc, tích, đinh!"
Thời gian đã điểm.
Lúc đầu, tiếng bánh răng quay nhẹ nhàng vang khắp căn phòng. Và rồi tất cả bánh răng đồng loạt quay rít lên, âm thanh nghe như thác nước đang gầm gào dữ dội.
Khi bánh răng bắt đầu quay thì căn phòng cũng dịch chuyển theo và rung lắc thật mạnh, khiến cho hai người không thể duy trì tư thế đứng thẳng nữa.
Momo: "Aaaaaa, chúng ta đang bị rơi xuống sao?"
Nikki: "Cảm giác là như vậy!"
Momo: "Aaaaa!"
Cuối cùng, căn phòng cũng dừng rơi kèm theo tiếng đổ vỡ loảng xoảng. Những bức tường tự động mở ra trước khi Nikki và Momo kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nikki ngước mắt nhìn lên và thấy vô số bánh răng đang quay trên rào chắn khổng lồ. Từ phía trung tâm, kiến trúc bắt đầu dịch chuyển và mở ra, để lộ trần nhà bao phủ phía trên.
Đó là... mái vòm của Rosset! Điều này có nghĩa... thành phố được chia làm hai nửa?
Thành phố phân đôi dọc theo đại lộ, nơi cuối con đường hiện ra một thành phố ngầm đáng sợ.
Rosset dưới lòng đất mới chính là thành phố Rosset thật sự!
Với những thanh cốt thép nhô ra và hàng loạt bánh răng quay đều, những tòa nhà đen sẫm u ám hướng thẳng lên mái vòm như hàng rào.
Người dân từ tất cả mọi tầng lớp xã hội đang đi lại khắp thành phố. Những xung đột va chạm và vụ nổ sắp xảy ra.
Đồng hồ trên một tòa tháp cũ kĩ điểm sáu giờ. Bữa tiệc thuộc về màn đêm dưới lòng đất chỉ mới bắt đầu.
Lồng giam kim loại nơi Nikki và Momo đang đứng bên trong được nối bằng những sợi dây mảnh, treo bọn họ lơ lửng giữa hai thế giới.
Momo: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tớ đang mơ thôi phải không?"
Nikki: "Ước gì là thế."
Lồng giam trượt xuống hướng về phía ngai vàng của thành phố ngầm Rosset, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách với mặt đất.
Đó là vị trí cao nhất của thành phố này, thuộc về Zoey, người cai trị Rosset và vị thủ lĩnh của Đội Quân Công Lý.
Zoey có thể thu vào tầm mắt tất cả mọi thứ khi ngồi trên ngai vàng này.
Một con chim đại bàng máy đầy vẻ hăm dọa đang đứng yên lặng cạnh cô ta. Cặp mắt dữ tợn chất chứa sự kiêu ngạo ấy nhìn xuống cô gái trong lồng giam.
Zoey: "Chào mừng đến với thành phố tội lỗi này, con mồi... của ta."
----- HẾT CHƯƠNG -----