Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans + Beta: LarissSun, Duo.
Cá nhân/Web muốn re-up bản dịch vui lòng xin phép và ghi rõ nguồn. Đọc truyện ở truyenwikiz.com LarDuo để ủng hộ nhóm dịch.
-----------------------
Thời gian trôi qua, nhưng không khí căng thẳng vẫn đình trệ.
Cảnh sát dường như đã kiểm soát được nhà sưu tầm khả nghi trên sân khấu. Không ai có thể trốn thoát giữa hàng loạt khẩu súng đang chĩa về mình như thế này.
Một số người bắt đầu cảm thấy tồi tệ cho cô gái.
Đột nhiên, toàn bộ cảnh sát khựng lại. Đôi tay của họ run rẩy.
Viên cảnh sát trưởng cầm còng tay cảm thấy có điều gì đó không ổn. Anh ta chột dạ chạm vào cò súng.
Cô gái dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác.
Mặc dù chẳng có chuyện gì xảy ra. Mặc dù cô không hề di chuyển.
Từng giọt mồ hôi của cảnh sát trưởng túa ra, nhỏ xuống vũng máu.
Áp lực khiến người ta nản lòng thoái chí của cô gái mạnh mẽ đến nghẹt thở.
Jena: "Nikki?"
Nikki: "..."
Jena: "Hình như mối liên kết giữa mình và Nikki bị cắt đứt rồi. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô ấy trông lạ quá..."
Thậm chí cả những người không biết cô gái trên sân khấu kia cũng cảm thấy rằng cô đã trở thành một người khác.
Cô lạnh lùng nhìn thẳng vào cảnh sát trưởng.
Cái nhìn khiến anh ta lạnh lẽo rùng mình.
Ớn lạnh... đến tận xương tủy.
Anh ta lùi về sau vài bước. Đôi chân run lẩy bẩy, đầu gối khuỵu xuống.
Không ai biết được anh ta đã trải qua những gì trong mấy giây vừa rồi.
Ai đó nghe thấy tiếng khẩu súng rơi xuống đất. Máu vẫn chảy tràn ra, tựa như những bông hoa hồng đỏ tươi đang nở rộ.
Cô gái tiến lên hai bước, đôi giày cao gót giẫm vào vũng máu. Hình xăm hoa hồng ẩn hiện trên mắt cá chân nhợt nhạt của cô.
Cô gái đưa mắt nhìn xuống viên cảnh sát trưởng đang run rẩy quỳ gối.
Nikki: "Bữa tiệc kết thúc."
Tất cả mọi người tại sảnh đều nghe thấy giọng nói của cô. Không phải bằng tai, mà là vang lên sâu thẳm trong tâm trí.
Giọng nói tưởng chừng vẫn giống như trước đây, nhưng lại có gì đó rất khác.
Không ai có thể kháng cự giọng nói này.
Tất cả đều cúi đầu nhìn xuống.
Cũng có những người không thể chịu nổi nguồn áp lực mạnh mẽ này đến mức quỳ sụp trên sàn.
Một sự phục tùng tuyệt đối.
Giống như cái ngày Lodden chìm vào bóng tối của mười năm trước. Ánh sáng duy nhất ở trung tâm thành phố chính là nơi kẻ cầm quyền ngự trị.
Và bây giờ... người nơi trung tâm đó có phải là Nikki không?
Cô ấy không phải là Nikki.
Vậy thì... đó là ai?