Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans + Beta: LarissSun, Duo.
Cá nhân/Web muốn re-up bản dịch vui lòng xin phép và ghi rõ nguồn. Đọc truyện ở truyenwikiz.com LarDuo để ủng hộ nhóm dịch.
----------------------
Đã bao lâu rồi nhỉ? Tôi cũng không nhớ chính xác nữa, có lẽ là tầm hai năm trước.
Trên đường tới Lodden, tôi dừng chân tại một thị trấn Bồ Câu trong vài ngày để tìm nhiệm vụ và kiếm chút tiền.
Thị trấn này rất nhỏ, và đương nhiên, tôi không nhận được nhiệm vụ nào đáng kể hết.
Được cái người dân ở đây khá nhiệt tình, họ thức dậy từ sớm, và cũng vui vẻ chấp nhận tôi nữa.
Chiếc chăn bông trắng được giặt sạch sẽ, treo trên dây phơi bay phấp phới. Từng giọt sương mai sáng lấp lánh trên những chiếc lá rau và cây ăn quả.
Trong vườn nho cách đó không xa, các kệ đựng đầy trái ngọt được xếp thật gọn gàng.
Chủ nhà thức dậy và bắt gặp một gương mặt xa lạ. Ông ngạc nhiên vỗ tay, bộ râu rung lên theo từng nhịp ông cười.
Thị trưởng: "Một vị khách! Hoan nghênh, hoan nghênh! Khách đến từ phương xa hay người dân trở về đều xứng đáng được chiêu đãi một bữa tiệc thịnh soạn!"
Trong tiếng nhạc du dương, các cô gái khoác trên mình những bộ váy bồng bềnh, cầm tay nhau nhảy múa, còn các chàng trai thì hò reo theo nhịp trống.
Tôi mải mê nhảy múa với mấy cô gái đáng yêu và uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Trong khi đang ngà ngà say, tôi được những người dân tốt bụng mời ở lại qua đêm.
Ngôi nhà mà tôi được mời đến chỉ có một bà chủ sống cùng cậu con trai. Bà ấy nấu ăn rất ngon và rượu thì luôn có sẵn trong nhà.
Cậu bé còn một người chị gái nữa, hiện đang là người mẫu trẻ ở Lodden.
Mỗi sáng sớm, thứ kéo tôi ra khỏi giường là-
Bà chủ: "Mok! Mau dậy đi! Tối thì không ngủ đúng giờ, sáng lại nằm ì ra chẳng chịu dậy. Lần sau còn thử thức khuya chơi game nữa đi, con biết tay với mẹ!"
"Sao con không chào anh vậy hả!"
"Phòng con đúng là cái ổ lợn mà. Trong vòng một tiếng nữa, dọn sạch ngay cho mẹ!"
"Con lúc nào cũng lêu lổng bên ngoài! Về nhà thì giúp mẹ làm việc đi chứ!"
Giọng bà to muốn điếc tai luôn á.
Nhóc Mok trưng ra bộ mặt khó chịu. Mỗi lần bị mẹ cằn nhằn, cậu lại đến tìm tôi và than thở với cái giọng điệu giống nhau.
Mok: "Nhàm chán, thị trấn này quả thật rất nhàm chán... Thêm nữa, mẹ lại bắt đầu vô lý rồi!"
Loen: "Ngày nhỏ anh cũng hay bị mẹ mắng lắm. Loen, sao con còn chưa làm bài tập? Loen, con lại tiêu hết tiền tiêu vặt rồi đấy à? Dù là bà ấy mắng không to như mẹ em. Um..."
Đặt giỏ nho sang một bên, tôi và Mok ngả mình ngoài vườn nho để nghỉ ngơi.
Đôi mắt cậu nhóc sáng lên khi nhìn thấy tấm bản đồ cạnh tay tôi.
Mok: "Loen, anh định tới Lodden, đúng chứ?"
Loen: "Ừm."
Mok: "Chị của em cũng ở đấy luôn! Anh có nghĩ rằng em có thể đi cùng anh và trở thành lính đánh thuê không?"
Loen: "Chắc chắn rồi, em có thể làm gì nào?"
Mok: "Em mới tuổi thôi nhưng em đánh nhau hơi bị đỉnh đấy. Nhìn nắm đấm của em này! Vì hòa bình thế giới!"
Chưa kịp dứt lời thì Mok đã bị mẹ, người nghe được hết câu chuyện từ nãy đến giờ, lôi dậy.
Mẹ Mok: "Con đã không hái được nho mà còn ở đây làm phiền Loen... Gì mà vì hòa bình thế giới? Con chắc mình làm được không, hả!"
Mok: "Mẹ! Con nói thật mà! Con cũng sẽ tới Lodden!"
Mẹ Mok: "Đi hái nho đi đã!"
Loen: "Nếu hái nho còn không nổi thì làm sao chúng ta bảo vệ thế giới được nhỉ?"
Tôi mỉm cười, đứng dậy vươn vai và bắt đầu đi hái nho.
Jena: "Gia đình này thật đáng yêu quá đi!"
Đúng vậy, tôi đã ở đây ba ngày, và chẳng muốn rời đi chút nào.
-------------------------
Ba ngày sau, tôi khăn gói lên đường với chiếc túi đựng đầy bánh nướng do mẹ Mok làm, thêm rất nhiều hoa quả và quần áo mới.
Nhưng kể từ lúc rời khỏi thị trấn, tôi cứ cảm giác như thể có ai đó đang theo dõi mình.
Tôi ngáp dài rồi bước vào tiệm bánh, đi xem vòng quanh, và đúng như dự đoán, tôi bắt được nhóc Mok ngay ở cửa.
Cậu bé rời khỏi nhà mà chỉ mang theo một chiếc túi sơ sài.
Mok: "Anh Loen! Để em đi!"
Loen: "Nguy hiểm lắm. Anh không thể bảo vệ em được."
Mok: "Em không cần anh bảo vệ! Em có thể tự bảo vệ mình mà!"
Loen: "Rồi em sẽ chết đói nếu không tìm được việc đấy."
Mok: "Em sẽ ổn thôi!"
Loen: "...Vậy hả?"
Tôi nhìn cậu nhóc trước mắt với ánh mắt đầy hoài nghi.
Mok: "Anh Loen, em chôm được một ít rượu từ nhà đó. Nhìn nè!"
Thứ chất lỏng màu đỏ thơm dịu sáng lấp lánh, trông càng hấp dẫn hơn dưới ánh nắng mặt trời.
Loen: "..."
Tôi chẳng suy nghĩ gì mà ngay lập tức vồ lấy chai rượu.
Cậu nhóc Mok nhảy cẫng lên vui sướng.
Mok: "Cuối cùng thì em không cần phải nghe mẹ phàn nàn hay mắng nhiếc nữa rồi. Ahh! Cuộc đời em đã sang một trang mới!"
Jena: "Tôi có nghe nhầm không vậy? Anh thực sự bị mua chuộc chỉ bởi vì một chai rượu sao?"
Đừng nhìn tôi như thế chứ. Nếu bạn được nếm thử thì bạn cũng sẽ hiểu ngay thôi!
Tôi đã định chỉ dắt Mok đi thăm thú Lodden một chút thôi rồi sẽ đưa cậu bé về.
Cho đến lúc đó thì tôi phải tìm cách giải thích với mẹ Mok nữa.
Gì cơ? Bạn không ngờ là tôi có thể trưởng thành như vậy hả?
Jena: "Tôi cứ nghĩ là anh đang tiếp tay để cho Mok bỏ nhà ra đi cơ!"
Tôi là lính đánh thuê trưởng thành, lương thiện và sáng suốt đấy nhé.
Thời điểm đó vẫn đang là ban ngày, nên tôi cũng chưa uống say được.
Nhưng khi mở chiếc túi mà mẹ Mok đã chuẩn bị ra, tôi tìm thấy chút tiền và một lá thư tay.
Mẹ Mok: "Nếu thằng Mok có bám theo cậu, thì xin cậu hãy đưa nó đến Lodden. Đứa trẻ đó, chỉ nhìn qua thôi là tôi đã biết nó định làm gì rồi. Ắt hẳn là nó nghĩ mình có một kế hoạch tuyệt vời lắm, đúng không?"
"Tiền trông nom nó ở trong phong bì, tôi không biết liệu từng đó đã đủ chưa. Dù sao thì, Loen, làm ơn. Khi đến Lodden, xin hãy đưa thằng bé đến chỗ chị nó là Serena và nói với hai đứa rằng tôi vẫn luôn ở đây nếu chúng muốn về nhà."
Chiếc xe tải của chúng tôi lảo đảo lăn bánh trên con đường dài, ánh sáng dịu dàng của trăng sao rơi xuống gương mặt cậu bé.
Sáng hôm sau, khi bình minh ló rạng, chiếc xe tải dừng bên lề đường và tài xế bắt đầu nghỉ ngơi.
Sau một đêm chỉ ngồi trên ghế lái, tôi thức dậy và vươn vai cho giãn gân cốt.
Nhóc Mok vốn đang nằm trên giường cũng ngồi dậy dụi mắt.
Loen: "Dậy rồi à?"
Mok: "Uh-huh..."
Ánh bình minh lấp lánh vương trên mái tóc vàng của cậu, bao trùm lên một sắc màu thật ấm áp và mềm mại.
Mok: "Sao không ai gọi em dậy hết vậy...?"
Mok tự càu nhàu với chính mình.
Mok nhíu đôi lông mày và hai hàng nước mắt cứ thế chảy ra.
Dường như cậu đã nhận thức được rằng mình bỏ nhà ra đi rồi.
Loen: "Em muốn quay trở lại không? Vẫn chưa muộn đâu."
Mok suy nghĩ một lát rồi nghiến răng.
Mok: "Em sẽ không về đâu."
Tôi vỗ đầu cậu nhóc rồi ném cho cậu cái áo choàng của mình.
Loen: "Vậy thì ta đi thôi."
Mok: "Vâng."
Mok gạt nước mắt, nhảy khỏi chiếc xe tải, khoác chiếc áo choàng của mình rồi chạy theo tôi.
Mặt trời mọc phía chân trời xa, ánh nắng ấm áp ôm ấp lấy vạn vật như thể bàn tay người mẹ đang vỗ về đứa con thơ.
Đó là bình minh đẹp nhất tôi từng thấy trong đời.