Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans + Beta: LarissSun, Duo.
Cá nhân/Web muốn re-up bản dịch vui lòng xin phép và ghi rõ nguồn. Đọc truyện ở truyenwikiz.com LarDuo để ủng hộ nhóm dịch.
----------------------
Đó là khi mà tôi quyết định thiết kế trang phục để ghi lại những câu chuyện mình đã chứng kiến trong suốt cuộc hành trình.
Tia nắng ban mai hôn lên mái tóc vàng mềm mại, gợi nhắc kỷ niệm thuở bình minh của tuổi xuân rực rỡ. Lông vũ trắng tinh khôi khẽ bay trong gió, đưa ta quay về với một chiều hiu quạnh dịu dàng.
Jena: "Hóa ra tâm hồn anh lại phức tạp đến vậy."
Tôi vẫn luôn như thế mà, bạn không nhận ra sao?
Tôi đã chứng kiến rất nhiều cuộc chia ly đau thương trên chiến trường, vậy nên tôi đặc biệt chú ý đến những niềm hạnh phúc tầm thường ấy.
Nhưng đó có thực sự là câu trả lời mà tôi luôn tìm kiếm không? Nó có đúng đắn hay chăng?
Trước khi xác nhận được điều này, tôi đã đến Ninir.
Nơi đây thật là một vương quốc thần tiên. Cả thị trấn ngập tràn sự rung động ngọt ngào xen lẫn hương hoa thơm ngát.
Trong khi đang tìm kiếm nhiệm vụ mới, tôi chợt nhìn thấy một cô bé mặc váy trắng. Cô ghé sát người bên cửa sổ, lén lút nhìn vào trong phòng.
Giữa lúc tôi đang tò mò, một người đi ra khỏi phòng và kéo cô bé sang một bên.
Diễn viên múa: "Huh? Sao em lại ở đây nữa rồi?! Chẳng phải chị đã nói rằng người điếc như em không thể học nhảy được hay sao?"
Cô gái nhỏ trông có vẻ rất bối rối, nhìn chăm chú vào miệng của vũ công kia và cố gắng đoán xem cô ta đang nói gì.
Diễn viên múa: "Chị quên mất, em đâu có nghe thấy gì đâu..."
"Dù sao thì em mau rời khỏi đây đi! Đừng lãng phí thời gian vô ích nữa!"
Cô ta bảo cô mau chóng về nhà.
Trong ánh sáng lấp lánh, cô gái nhỏ ngây người nhìn vũ công kia, nhưng cô chẳng nói lời nào mà chỉ cười cười hối lỗi.
Người vũ công thở dài, mệt mỏi vật lộn với đống ngôn ngữ ký hiệu và nói to-
Diễn viên múa: "Những người điếc không thể nhảy múa được đâu!"
Cô bé rũ mắt, lúng túng dùng chân đá mấy viên sỏi.
Ngay khi tiếng chuông vang lên, những cô gái vừa kết thúc lớp học múa ba-lê liền nối đuôi nhau đi ra và bắt đầu xì xầm bàn tán.
Vũ công ba-lê A: "Sao cô ta lại ở đây nữa vậy nhỉ?"
Vũ công ba-lê B: "Cô tính học nhảy kiểu gì khi mà không thể nghe được nhạc chứ?"
Vũ công ba-lê C: "Tiếc thật đấy..."
Cô gái nhỏ khẽ chớp mắt. Cô bé vốn không nghe thấy nhưng tôi đoán là cô hiểu hết mọi chuyện rồi.
Vì muốn nhìn thấy cô bé về nhà an toàn nên tôi đã lặng lẽ đi theo.
Nào, bạn đoán thử xem cô bé sẽ đi đâu?
Jena: "Cô bé vẫn muốn thử, tôi đoán vậy? Nhảy múa ấy."
Đúng rồi đó. Bạn đoán chuẩn lắm.
Cô ấy đi đến một cánh đồng cỏ, cởi giày ra, và đứng với tư thế thật duyên dáng.
Hoàng hôn ánh hồng rực rỡ, những đám mây ráng đỏ bao phủ bầu trời cao vời vợi. Cô bé mặc bộ váy trắng như tuyết, trở thành Mặt Trời xinh đẹp nhất.
Trong làn gió mơn man, đôi mắt cô khép hờ, mái tóc tung bay nhảy múa, đôi chân trần và cần cổ thanh thoát như thiên nga.
Không có sân khấu, cũng chẳng có âm nhạc, cô cứ thế xoay tròn nhảy múa dưới ánh hoàng hôn trải dài đến tận chân trời.
Một chân điểm nhẹ, chân còn lại chậm rãi mà vững vàng nâng lên giữa không gian sáng tối mờ ảo-
Mọi thứ đều tan biến. Chỉ còn lại ánh hoàng hôn và bóng hình nhảy múa. Cô bé không cần khán giả hay ánh đèn lấp lánh, cô mỉm cười hạnh phúc trong thế giới của riêng mình.
Jena: "Thật đẹp quá."
Đúng vậy.
Một khi chứng kiến cảnh tượng ấy, bạn sẽ không bao giờ quên được.
Thời gian sau, tôi đã thiết kế đôi giày múa trắng tinh khôi này để kỷ niệm buổi độc vũ dưới ánh hoàng hôn ấy.