Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans: LarissSun.
Cá nhân/Web muốn re-up bản dịch vui lòng xin phép và ghi rõ nguồn. Đọc truyện ở truyenwikiz.com LarDuo để ủng hộ nhóm dịch.
-----------------------
Dạ Tiêu: "Cậu tỉnh rồi."
Âm thanh của biển cả vang vọng bên tai cô. Nikki khẽ mở mắt và trông thấy một cánh buồm căng gió.
Cô đang ngồi trên một con thuyền trôi lênh đênh giữa đại dương, khoảng cách cũng không quá xa so với Ark.
Dạ Tiêu đang chuyên tâm vẽ ngay cạnh cô. Cô ấy vẽ một bức tranh về đại dương yên bình, với cầu vồng đầy màu sắc trên trời cao.
Nikki: "Dạ Tiêu, chúng ta đang ở đâu vậy?"
Dạ Tiêu: "Đại Dương Ký Ức."
Dạ Tiêu đáp lời, tay vẫn không dừng cây bút lông.
Nikki cảm thấy thật mơ hồ. Cô trải qua một cơn ác mộng về đáy biển sâu thẳm, mất kiểm soát cơ thể, và rồi bị bóng tối nuốt chửng...
Nikki: "Jena..."
Dạ Tiêu: "Sao thế?"
Nikki: "Không có gì đâu. Sao cậu lại ở Đại Dương Ký Ức vậy, Dạ Tiêu?"
Dạ Tiêu: "Bởi vì tớ thuộc về nơi này."
Cô hoàn thành bức tranh rồi nhìn sang Nikki.
Dạ Tiêu: "Tớ nghĩ là mình biết lý do tại sao Leonid lại chọn cậu rồi."
Nikki: "Chọn tớ sao?"
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Nikki.
Nikki: "Dạ Tiêu, cậu có phải là Người giải mã Câu đố không?"
Dạ Tiêu: "Chỉ người nào có thể giải mã điều bí ẩn ấy mới trở thành Người giải mã. Vẫn chưa có câu hỏi nào được đặt ra, thế nên Người giải mã Câu đố chưa xuất hiện."
Một ngày yên bình trên Đại Dương Ký Ức. Cầu vồng treo cao ở phía xa xa.
Mái tóc của Dạ Tiêu khẽ bay trong gió.
Dạ Tiêu: "Khi hai bản thảo hợp làm một, câu đố mà Leonid để lại sẽ xuất hiện. Suỵt..."
Dạ Tiêu đặt tay lên môi ý muốn dặn Nikki hãy giữ bí mật.
Dạ Tiêu: "Giải câu đố của anh ta là cách duy nhất để cứu thế giới."
Nikki: "Rốt cuộc cậu là ai?"
Dạ Tiêu: "Tớ sao?"
Những cánh hoa lại bay lả tả giữa không trung. Dạ Tiêu lúc nào cũng được bao quanh bởi chúng.
Vài cánh hoa nhẹ nhàng rơi trên quyển sổ phác họa của cô ấy.
Dạ Tiêu: "Tớ là Dạ Tiêu. Nếu cậu đã sẵn sàng rồi thì hãy quay trở về đi."
Nikki đưa tay ra đón lấy những cánh hoa đang rơi ấy.
Vào khoảnh khắc một cánh hoa đáp xuống tay cô, Đại Dương Ký Ức liền biến mất và cô lại quay về căn phòng đó.
Cánh hoa vốn đang ở trên sàn nay đã nằm gọn trong lòng bàn tay cô.
Cửa khép hờ, tia sáng mờ nhạt len lỏi chiếu rọi.
Nikki mở cánh cửa lần nữa.
-------------------------
Dạ Tiêu vẫn ở trên thuyền, giữa Đại Dương Ký Ức bao la.
Dạ Tiêu: "Quá trình quan sát... đã bắt đầu."
Gió biển thổi đến khiến cuốn sổ vẽ mở ra. Gió lật từng trang phác thảo.
Flowerland bị nuốt chửng bởi Đại Dương Ký Ức, rồi xoáy nước... tất cả mọi thứ mà Nikki vừa trải qua.
Dạ Tiêu: "Mình nên về nhà thôi. Bé mèo chắc cũng đói rồi."