Trong lòng bàn tay phát nóng, Tử Thanh có thể cảm giác được nhịp tim trong lồng ngực chàng từng chút, từng chút, tợ như kéo cô về lại khoảnh khắc nguy hiểm lúc ban ngày…
Hơi thở chàng vương vấn lấy người cô, ấm áp mà quyến rũ.
Cô hít thật sâu, cố hết sức trấn định hồn mình, từ từ nhấc mắt, đối diện với đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Tướng quân. Ở sâu trong đôi mắt ấy, có thứ gì đó khiến cho cô quyến luyến không thôi như ngọn lửa nhảy nhót lấp lánh, khiến cho cô không thể dời mắt.
Nếu có thể vẫn luôn ở lại bên cạnh ngài, thì tốt biết bao!
Tất cả vướng mắc, tất cả không nỡ, tất cả bi thương trước đó tập trung gấp đôi lại trong khoảnh khắc này, cô không thể nào tự kiềm chế níu chặt áo bào của chàng.
Như cảm nhận được sự quyến luyến từ lòng bàn tay cô, Hoắc Khứ Bệnh không chút do dự, chàng thăm dò luồn tay vào tóc sau gáy cô kéo cô lại thêm gần một chút, sau đó hôn cô thật sâu mà không cho phép kháng cự.
Sức chàng dường như hơi quá mạnh, vì không có trốn tránh, không có từ chối, cũng không có bất kỳ đấu tranh nào.
Thậm chí, chàng có thể cảm giác được Tử Thanh đang vụng về mà không trôi chảy đáp lại.
Nhẹ buông cô ra một thoáng, chàng nghiêm túc nhìn cô, có một chút không xác định dò hỏi; Tử Thanh khẽ thở dốc, cũng đang nhìn chàng…
Sau một lát, chàng tiếp tục hôn cô, vẫn nhận được phản ứng dịu ngoan đáp lại.
Điều đó làm chàng bừng tỉnh, ngay sau đó vui mừng mãnh liệt, không kìm lòng đặng, sức lớn đến mức muốn vắt Tử Thanh ra nước.
Sau nụ hôn sau như bão giông mưa gió, chàng chuyển bờ môi sang vành tai, cổ cô, tỉ mỉ hôn phớt, rồi cắn nhẹ. Thoảng như bị lông vũ phớt qua, cảm giác ngứa ngáy khiến Tử Thanh bất giác rụt cổ.
Hoắc Khứ Bệnh cười nhẹ nhàng, lùi ra một chút, thấy cô đỏ thấu mang tai, nói: “Ngứa hả?”
“…Ưm, hơi hơi.” Cô thẹn nói.
Chàng cố ý tiến lại, thú vị khẽ cắn vành tai cô, trầm thấp cười bên tai cô: “Sao em sợ nhột đến thế chứ?”
“…Em, em cũng không biết.”
Tử Thanh đàng hoàng nói, lúc chàng nói, hơi nóng phả lên cổ cô, cô cố gắng giữ cho mình không né tránh, cái giá phải trả là nửa người đều trở nên vừa mềm nhũn vừa tê rần.
Hoắc Khứ Bệnh không nhịn được lại tiếp tục gặm cắn lên cổ cô mấy lần, mùi hương trên người cô rất dễ chịu, khác với huân hương, trong trẻo ngọt ngào, thật quyến luyến không thôi.
Có gia nhân đang từ hành lang bước nhanh tới, đợi đến trước mặt nhìn thấy một màn này, lúng túng nghiêng nửa người, nhẹ giọng gọi: “Tướng quân!”
Đến lúc này, Tử Thanh mới phát hiện có người, vẻ mặt cực kỳ lúng túng, vội định đứng dậy. Hoắc Khứ Bệnh lại không cho, vẫn khóa chặt lấy cô, nghiêng đầu thản nhiên nói: “Có việc mau nói?”
“Khởi bẩm Tướng quân, Thánh thượng triệu kiến gấp, vời ngài vào cung.”
“Có biết chuyện gì không?”
“Nghe nói là liên quan đến Hung Nô, triệu mấy Tướng quân vào cung trao đổi, Vệ Đại Tướng quân cũng vào cung ạ.”
“… Biết rồi, chuẩn bị triều phục cho ta.”
“Rõ.”
Gia nhân nhấc mắt, nhanh chóng trộm liếc qua Tử Thanh chút rồi vẫn giữ phép lui ra.
“Người Hung Nô…”
Lẽ nào lại phải xuất chinh Hung Nô?! Tử Thanh nhăn mày ngẩn ra, chiến dịch lần trước đã đuổi quân Hung Nô ra khỏi phía nam đại mạc, hẳn Thánh thượng còn cảm thấy chưa đủ? Thánh thượng hiếu chiến thế, đặt bá tánh dân thường ở đâu.
Thấy cô nhăn mày là biết cô đang suy nghĩ gì, Hoắc Khứ Bệnh búng nhẹ trán cô: “Chắc chắn là có chuyện gì đột phát mới triệu kiến trong đêm thế này, em không cần nghĩ quá nhiều.”
Chàng đứng dậy, có điều đến lúc này vẫn không quá tình nguyện buông cô ra, sau một lát, chàng không thể làm gì khác hơn là thở dài: “Ta phải vào cung rồi.”
“Dạ.”
Tay Tử Thanh vẫn còn đặt trên ngực chàng, định lùi một bước, thì lại bị chàng khóa chặt.
“Em…” Chàng cúi thấp đầu, trán kề trán cô, thật ra cũng chưa nghĩ ra nên nói với cô điều gì, “… Ăn nhiều một chút, đừng để đói.”
“Dạ.”
Cọ cọ trán cô, đến giờ Hoắc Khứ Bệnh mới thở một hơi dài, quyết định bắt mình quay người rời đi.
Vào cung, Hoắc Khứ Bệnh mới biết Thánh thượng triệu gấp là vì chuyện tiếp nhận Hung Nô đầu hàng. Hỗn Tà Vương Hưu Chư Vương do lần nà đại bại, đã bị Thiền Vu Hung Nô Y Trĩ Tà trách phạt nặng nề, khó còn chỗ đặt chân tại Hung Nô, do đó cả hai quyết định dẫn theo quân mình đến Hán triều đầu hàng. Thư hàng đã đưa tới quận Lũng Tây, Quận trưởng Lũng Tây biết là chuyện trọng đại, không dám chậm trễ một chút, tám trăm dặm khẩn cấp chuyển thư hàng trong đêm về đến Trường An.
Lưu Triệt triệu gấp chúng tướng vào cung chính là để thương lượng lần này Hung Nô đầu hàng là thật hay giả.
Nếu là thật lòng đầu hàng, tất nhiên nên phái người đi tiếp nhận đầu hàng, đồng thời trấn an thật tốt, cũng có thể nhờ vào đó mà bộc lộ rõ uy nghiêm của Hán triều. Nhưng nếu lần này là hai Vương Hung Nô giả ý đầu hàng, thì chuyện sẽ có phần khó giải quyết.
Hai bộ lạc lớn của Hỗn Tà Vương Hưu Chư Vương cộng lại có hơn bốn vạn người, trong tình trạng chưa rõ ý đồ đến, rốt cuộc là nên phái ai đi tiếp nhận đầu hàng, mang bao nhiêu nhân mã, cũng là một trong những chỗ phiền não của Lưu Triệt.
Hoắc Khứ Bệnh chủ động xin đi tiếp nhận đầu hàng, lại chỉ cần một vạn quân theo cùng.
Thấy ái tướng tràn trề lòng tin, đã thay đổi thái độ uể oải trước đó, long nhan Lưu Triệt cực kỳ vui mừng, vô cùng có niềm tin vào chàng, bèn chuẩn Hoắc Khứ Bệnh chờ lệnh. Lại đem chiếu thư sắc phong Hỗn Tà Vương, Hưu Chư Vương đã chuẩn bị xong xuôi giao cho chàng, sợ kéo dài sinh biến, lệnh chàng bình minh lập tức lên đường, lao tới Hà Tây tiếp nhận đầu hàng.
Tiếp nhận chiếu thư, Hoắc Khứ Bệnh lại mượn Lưu Triệt hai người khác, chính là tù binh chuyến xuất binh lần trước, Vương tử Kim Jindi và Vương phi Zahim của Hưu Chư Vương, Lưu Triệt lập tức phái người gọi hai người vào cung trong đêm, lệnh cho họ đi theo Hoắc Khứ Bệnh cùng đi Hà Tây.
Hai người bị bắt từ đầu xuân, đã lâu không được nghe tin tức trong nhà, giờ đột nhiên nghe nói Hưu Chư Vương muốn đầu hàng Hán triều, mà Hán triều còn phong thưởng không tệ với ngài ấy, đều rất vui vẻ, tình nguyện theo Hoắc Khứ Bệnh về đến.
Chỉ mỗi Vệ Thanh cảm giác giọng điệu Hoắc Khứ Bệnh có phần khinh thường, lấy một vạn quân Hán đối mặt bốn vạn người Hung Nô, ngộ nhỡ bên Hung Nô giả vờ hàng thì chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp. Cho nên đợi đến khi xuất cung, ông giữ chặt Hoắc Khứ Bệnh, khuyên chàng vào gặp Lưu Triệt xin thêm nhân mã mới thỏa đáng.
Hoắc Khứ Bệnh cười lắc đầu, nhưng không chịu, nói: “Giữa các bộ lạc Hung Nô đều có tranh chấp xưa nay, con từng nghe Cao Bất Thức nói ít nhiều, lần này đầu hàng không phải giả. Huống hồ, hai Vương kia đều là bại tướng dưới tay con, nếu là trá hàng, với con thì bọn chúng còn chưa có can đảm này. Cậu cứ yên tâm là được.”
Vệ Thanh thấy chỉ ngắn ngủ trong vòng một ngày mà tinh thần thằng cháu mình đã khác hoàn toàn, quét sạch đi vẻ uể oải dạo gần đây. Tuy là nửa đêm, mà hai mắt thằng bé sáng ngời có thần, dáng vẻ đầy tinh thần phấn chấn, lời nói tràn đầy tự tin.
“Con… sao con có tinh thần dữ?!” Vệ Thanh không hiểu.
Hoắc Khứ Bệnh cười hì hì: “Hai Vương Hung Nô chủ động muốn đầu hàng, chắc chắn là Y Trĩ Tà tức muốn chết, thế còn không đáng để con vui sao!”
“Thằng này… con nghĩ rõ thật rồi chứ? Thêm chút người ngựa cũng đâu mất mặt!”
“Con biết, đủ thật ạ! Mà một vạn nhân mã này, con còn ngại nhiều nữa đó.”
Vệ Thanh không còn cách nào buộc chàng, định hỏi việc ban ngày, song do dự một lúc rốt cuộc cảm thấy hiện không phải là lúc nói mấy thứ nhi nữ thường tình kia, bèn phất tay bảo chàng: “Trời cũng sắp sáng rồi, con nên mau trở lại phủ chuẩn bị, việc này không nên chậm trễ.”
Hoắc Khứ Bệnh cười từ biệt cậu, hồi phủ.
Về phủ, bảo Kim Jindi và Zahim ở phía trước chờ lấy, lệnh gia nhân làm ít thức ăn uống cho bọn họ, chàng đi thẳng đến viện lạc chỗ Tử Thanh ở.
Đến dưới hiên, nghĩ có lẽ quá nửa là Tử Thanh đang ngủ, chàng đặc biệt nhẹ bước, chậm rãi đi tới trước phòng Tử Thanh.
Trong lòng bàn tay phát nóng, Tử Thanh có thể cảm giác được nhịp tim trong lồng ngực chàng từng chút, từng chút, tợ như kéo cô về lại khoảnh khắc nguy hiểm lúc ban ngày…
Hơi thở chàng vương vấn lấy người cô, ấm áp mà quyến rũ.
Cô hít thật sâu, cố hết sức trấn định hồn mình, từ từ nhấc mắt, đối diện với đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Tướng quân. Ở sâu trong đôi mắt ấy, có thứ gì đó khiến cho cô quyến luyến không thôi như ngọn lửa nhảy nhót lấp lánh, khiến cho cô không thể dời mắt.
Nếu có thể vẫn luôn ở lại bên cạnh ngài, thì tốt biết bao!
Tất cả vướng mắc, tất cả không nỡ, tất cả bi thương trước đó tập trung gấp đôi lại trong khoảnh khắc này, cô không thể nào tự kiềm chế níu chặt áo bào của chàng.
Như cảm nhận được sự quyến luyến từ lòng bàn tay cô, Hoắc Khứ Bệnh không chút do dự, chàng thăm dò luồn tay vào tóc sau gáy cô kéo cô lại thêm gần một chút, sau đó hôn cô thật sâu mà không cho phép kháng cự.
Sức chàng dường như hơi quá mạnh, vì không có trốn tránh, không có từ chối, cũng không có bất kỳ đấu tranh nào.
Thậm chí, chàng có thể cảm giác được Tử Thanh đang vụng về mà không trôi chảy đáp lại.
Nhẹ buông cô ra một thoáng, chàng nghiêm túc nhìn cô, có một chút không xác định dò hỏi; Tử Thanh khẽ thở dốc, cũng đang nhìn chàng…
Sau một lát, chàng tiếp tục hôn cô, vẫn nhận được phản ứng dịu ngoan đáp lại.
Điều đó làm chàng bừng tỉnh, ngay sau đó vui mừng mãnh liệt, không kìm lòng đặng, sức lớn đến mức muốn vắt Tử Thanh ra nước.
Sau nụ hôn sau như bão giông mưa gió, chàng chuyển bờ môi sang vành tai, cổ cô, tỉ mỉ hôn phớt, rồi cắn nhẹ. Thoảng như bị lông vũ phớt qua, cảm giác ngứa ngáy khiến Tử Thanh bất giác rụt cổ.
Hoắc Khứ Bệnh cười nhẹ nhàng, lùi ra một chút, thấy cô đỏ thấu mang tai, nói: “Ngứa hả?”
“…Ưm, hơi hơi.” Cô thẹn nói.
Chàng cố ý tiến lại, thú vị khẽ cắn vành tai cô, trầm thấp cười bên tai cô: “Sao em sợ nhột đến thế chứ?”
“…Em, em cũng không biết.”
Tử Thanh đàng hoàng nói, lúc chàng nói, hơi nóng phả lên cổ cô, cô cố gắng giữ cho mình không né tránh, cái giá phải trả là nửa người đều trở nên vừa mềm nhũn vừa tê rần.
Hoắc Khứ Bệnh không nhịn được lại tiếp tục gặm cắn lên cổ cô mấy lần, mùi hương trên người cô rất dễ chịu, khác với huân hương, trong trẻo ngọt ngào, thật quyến luyến không thôi.
Có gia nhân đang từ hành lang bước nhanh tới, đợi đến trước mặt nhìn thấy một màn này, lúng túng nghiêng nửa người, nhẹ giọng gọi: “Tướng quân!”
Đến lúc này, Tử Thanh mới phát hiện có người, vẻ mặt cực kỳ lúng túng, vội định đứng dậy. Hoắc Khứ Bệnh lại không cho, vẫn khóa chặt lấy cô, nghiêng đầu thản nhiên nói: “Có việc mau nói?”
“Khởi bẩm Tướng quân, Thánh thượng triệu kiến gấp, vời ngài vào cung.”
“Có biết chuyện gì không?”
“Nghe nói là liên quan đến Hung Nô, triệu mấy Tướng quân vào cung trao đổi, Vệ Đại Tướng quân cũng vào cung ạ.”
“… Biết rồi, chuẩn bị triều phục cho ta.”
“Rõ.”
Gia nhân nhấc mắt, nhanh chóng trộm liếc qua Tử Thanh chút rồi vẫn giữ phép lui ra.
“Người Hung Nô…”
Lẽ nào lại phải xuất chinh Hung Nô?! Tử Thanh nhăn mày ngẩn ra, chiến dịch lần trước đã đuổi quân Hung Nô ra khỏi phía nam đại mạc, hẳn Thánh thượng còn cảm thấy chưa đủ? Thánh thượng hiếu chiến thế, đặt bá tánh dân thường ở đâu.
Thấy cô nhăn mày là biết cô đang suy nghĩ gì, Hoắc Khứ Bệnh búng nhẹ trán cô: “Chắc chắn là có chuyện gì đột phát mới triệu kiến trong đêm thế này, em không cần nghĩ quá nhiều.”
Chàng đứng dậy, có điều đến lúc này vẫn không quá tình nguyện buông cô ra, sau một lát, chàng không thể làm gì khác hơn là thở dài: “Ta phải vào cung rồi.”
“Dạ.”
Tay Tử Thanh vẫn còn đặt trên ngực chàng, định lùi một bước, thì lại bị chàng khóa chặt.
“Em…” Chàng cúi thấp đầu, trán kề trán cô, thật ra cũng chưa nghĩ ra nên nói với cô điều gì, “… Ăn nhiều một chút, đừng để đói.”
“Dạ.”
Cọ cọ trán cô, đến giờ Hoắc Khứ Bệnh mới thở một hơi dài, quyết định bắt mình quay người rời đi.
Vào cung, Hoắc Khứ Bệnh mới biết Thánh thượng triệu gấp là vì chuyện tiếp nhận Hung Nô đầu hàng. Hỗn Tà Vương Hưu Chư Vương do lần nà đại bại, đã bị Thiền Vu Hung Nô Y Trĩ Tà trách phạt nặng nề, khó còn chỗ đặt chân tại Hung Nô, do đó cả hai quyết định dẫn theo quân mình đến Hán triều đầu hàng. Thư hàng đã đưa tới quận Lũng Tây, Quận trưởng Lũng Tây biết là chuyện trọng đại, không dám chậm trễ một chút, tám trăm dặm khẩn cấp chuyển thư hàng trong đêm về đến Trường An.
Lưu Triệt triệu gấp chúng tướng vào cung chính là để thương lượng lần này Hung Nô đầu hàng là thật hay giả.
Nếu là thật lòng đầu hàng, tất nhiên nên phái người đi tiếp nhận đầu hàng, đồng thời trấn an thật tốt, cũng có thể nhờ vào đó mà bộc lộ rõ uy nghiêm của Hán triều. Nhưng nếu lần này là hai Vương Hung Nô giả ý đầu hàng, thì chuyện sẽ có phần khó giải quyết.
Hai bộ lạc lớn của Hỗn Tà Vương Hưu Chư Vương cộng lại có hơn bốn vạn người, trong tình trạng chưa rõ ý đồ đến, rốt cuộc là nên phái ai đi tiếp nhận đầu hàng, mang bao nhiêu nhân mã, cũng là một trong những chỗ phiền não của Lưu Triệt.
Hoắc Khứ Bệnh chủ động xin đi tiếp nhận đầu hàng, lại chỉ cần một vạn quân theo cùng.
Thấy ái tướng tràn trề lòng tin, đã thay đổi thái độ uể oải trước đó, long nhan Lưu Triệt cực kỳ vui mừng, vô cùng có niềm tin vào chàng, bèn chuẩn Hoắc Khứ Bệnh chờ lệnh. Lại đem chiếu thư sắc phong Hỗn Tà Vương, Hưu Chư Vương đã chuẩn bị xong xuôi giao cho chàng, sợ kéo dài sinh biến, lệnh chàng bình minh lập tức lên đường, lao tới Hà Tây tiếp nhận đầu hàng.
Tiếp nhận chiếu thư, Hoắc Khứ Bệnh lại mượn Lưu Triệt hai người khác, chính là tù binh chuyến xuất binh lần trước, Vương tử Kim Jindi và Vương phi Zahim của Hưu Chư Vương, Lưu Triệt lập tức phái người gọi hai người vào cung trong đêm, lệnh cho họ đi theo Hoắc Khứ Bệnh cùng đi Hà Tây.
Hai người bị bắt từ đầu xuân, đã lâu không được nghe tin tức trong nhà, giờ đột nhiên nghe nói Hưu Chư Vương muốn đầu hàng Hán triều, mà Hán triều còn phong thưởng không tệ với ngài ấy, đều rất vui vẻ, tình nguyện theo Hoắc Khứ Bệnh về đến.
Chỉ mỗi Vệ Thanh cảm giác giọng điệu Hoắc Khứ Bệnh có phần khinh thường, lấy một vạn quân Hán đối mặt bốn vạn người Hung Nô, ngộ nhỡ bên Hung Nô giả vờ hàng thì chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp. Cho nên đợi đến khi xuất cung, ông giữ chặt Hoắc Khứ Bệnh, khuyên chàng vào gặp Lưu Triệt xin thêm nhân mã mới thỏa đáng.
Hoắc Khứ Bệnh cười lắc đầu, nhưng không chịu, nói: “Giữa các bộ lạc Hung Nô đều có tranh chấp xưa nay, con từng nghe Cao Bất Thức nói ít nhiều, lần này đầu hàng không phải giả. Huống hồ, hai Vương kia đều là bại tướng dưới tay con, nếu là trá hàng, với con thì bọn chúng còn chưa có can đảm này. Cậu cứ yên tâm là được.”
Vệ Thanh thấy chỉ ngắn ngủ trong vòng một ngày mà tinh thần thằng cháu mình đã khác hoàn toàn, quét sạch đi vẻ uể oải dạo gần đây. Tuy là nửa đêm, mà hai mắt thằng bé sáng ngời có thần, dáng vẻ đầy tinh thần phấn chấn, lời nói tràn đầy tự tin.
“Con… sao con có tinh thần dữ?!” Vệ Thanh không hiểu.
Hoắc Khứ Bệnh cười hì hì: “Hai Vương Hung Nô chủ động muốn đầu hàng, chắc chắn là Y Trĩ Tà tức muốn chết, thế còn không đáng để con vui sao!”
“Thằng này… con nghĩ rõ thật rồi chứ? Thêm chút người ngựa cũng đâu mất mặt!”
“Con biết, đủ thật ạ! Mà một vạn nhân mã này, con còn ngại nhiều nữa đó.”
Vệ Thanh không còn cách nào buộc chàng, định hỏi việc ban ngày, song do dự một lúc rốt cuộc cảm thấy hiện không phải là lúc nói mấy thứ nhi nữ thường tình kia, bèn phất tay bảo chàng: “Trời cũng sắp sáng rồi, con nên mau trở lại phủ chuẩn bị, việc này không nên chậm trễ.”
Hoắc Khứ Bệnh cười từ biệt cậu, hồi phủ.
Về phủ, bảo Kim Jindi và Zahim ở phía trước chờ lấy, lệnh gia nhân làm ít thức ăn uống cho bọn họ, chàng đi thẳng đến viện lạc chỗ Tử Thanh ở.
Đến dưới hiên, nghĩ có lẽ quá nửa là Tử Thanh đang ngủ, chàng đặc biệt nhẹ bước, chậm rãi đi tới trước phòng Tử Thanh.