(*) trích bát khổ (Phật giáo, wiki): Con người phải chịu khổ khi yêu mà lại phải chia lìa điều mình yêu, hàng đêm mong nhớ. Đó là khổ. Có hai loại ái biệt ly khổ: sinh ly và tử biệt.
Lúc ra khỏi Hoắc phủ, tiền trên người Tử Thanh và Oman tiêu cho cả hai đã không còn nhiều nhặn gì, Vệ Thiếu Nhi khá phúc hậu khẳng khái, sai quản sự trình lên một ít mâm tiền lưỡng, khoảng chừng mười hai thỏi vàng. Nếu gặp lúc bình thường, là hậu nhân Mặc gia, bất kể thế nào Tử Thanh cũng sẽ không nhận số tiền này. Nhưng bên cạnh cô còn có Oman, bọn họ còn phải né bọn sát thủ lặn lội đường xa về Lâu Lan, quả thực không thể thiếu tiền. Có mớ vàng này mới đủ đi xa đường vòng.
Sao Oman lại không biết đăm chiêu trong lòng cô, tất nhiên là không muốn cô ấy khó xử vì mình, mở miệng từ chối luôn: “Ý tốt của phu nhân xin ghi trong lòng, số tiền này hai chúng ta không thể…”
“Đa tạ phu nhân.”
Tử Thanh ngắt lời, giành nhận lấy tiền lưỡng, cúi gằm đầu, đốt tay hơi trắng bệch.
“Thanh nhi!” Oman giữ chặt cô, thấp giọng, “Cô không cần vì ta…”
“Ta tự biết chừng mực.” Tử Thanh nhẹ đẩy tay hắn ra, nhìn hắn lắc đầu, ra hiệu chớ để ý. Sau đó chuyển sang Vệ Thiếu Nhi nói, “Phu nhân, bọn tôi. còn cần một chiếc xe ngựa, không cần hoa lệ, bình thường là tốt rồi, nhưng mà bốn bề phải có màn xe, tiện cho Oman dưỡng thương.”
Vệ Thiếu Nhi khá sửng sốt, trái lại không nghĩ cô nương này không chỉ nhận tiền lưỡng mà hơn nữa còn muốn xin thêm một chiếc xe ngựa, xem ra đúng là đứa tham lam.
“Bọn tôi sẽ rời Trường An đi Tây Vực, đại khái sau này cũng sẽ không quay về nữa.” Tử Thanh nhìn Vệ Thiếu Nhi nói. Cô cũng không đần, rất hiểu dụng ý thật sự của Vệ Thiếu Nhi muốn họ rời đi.
Vệ Thiếu Nhi nhìn Tử Thanh trước mắt, do dự nghĩ nên tin cô ả này hay không…
Tử Thanh lại nói: “Có điều phu xe cần đưa bọn tôi đến bến đò rồi mới có thể quay về, không biết có tiện cho quý phủ không?”
Để phu xe đưa bọn hắn đến bến đò, chẳng khác nào là phái người trông chừng bọn hắn, chỉ cần phu xe về bẩm báo là biết đến cùng bọn hắn có rời đi hay không. Vệ Thiếu Nhi thầm nghĩ một lát mới gật đầu đồng ý, lệnh cho quản sự theo lời Tử Thanh đi chuẩn bị xe ngựa.
“Đa tạ phu nhân.”
“Chẳng qua là tiện tay thôi.” Vệ Thiếu Nhi ra vẻ gió thoảng mây trôi, thái độ phong phạm vạn phương cười cười với cô.
Nhìn ra ý khinh miệt trong mắt bà, Tử Thanh miễn cưỡng cười cùng, cúi đầu, không nói tiếp.
Ngay sau khi lên xe, Oman vẫn nhìn thẳng Tử Thanh mãi lâu, thấy cô vẫn cứ thẫn thờ không đổi sắc, vừa đau lòng vừa tức giận: “Tội gì vì ta mà cô chịu phần oan uổng này chứ, không có số tiền này của bà ta chả lẽ ta không thể quay về sao.”
Tử Thanh giương mắt nhìn hắn, định nói gì đó rồi cuối cùng cúi đầu, không hé một lời.
“Thanh nhi!”
“Đừng nói nữa, Lâu Lan đang là lúc bấp bênh, cậu không thể có chuyện.” Tử Thanh nhỏ nhẹ, “Ta biết nên cân nhắc nặng nhẹ thế nào.”
Oman nghẹn cứng trong lòng, không nói ra lời, Thanh nhi lấy hắn làm trọng, coi nhẹ chính cô, cam tâm tình nguyện bị Vệ Thiếu Nhi coi thường, đến cả quy định Mặc gia cũng phá.
“Đợi ta về Lâu Lan, tất nhiên sẽ sai người đưa ngân lượng về, trả bà ấy gấp mười là được.” Hắn nói.
“Ừm, được.”
Tử Thanh đáp, thần sắc vẫn cứ thẫn thờ, nỗi lòng không vì câu ấy mà thay đổi gì.
Cô vẫn cho rằng còn có thể gặp mặt Tướng quân một lần cuối, không ngờ xảy ra việc ngoài dự kiến, phải rời phủ Tướng quân sớm. Lần này đi đến chân trời, đường xa gió gấp, ngày sau gặp lại đã là vô hạn, nghĩ đến đây, trong tâm trí cô đầy thất vọng mất mát. Cho dù biết trước ngày ấy sẽ tới, nhưng khi giây phút đó đến, đau đớn vẫn gian nan hơn tưởng tượng.
Đột nhiên, xe ngựa dằn xóc thật mạnh, Tử Thanh mau chóng hoàn hồn, chấn chủy thủ trong tay áo rơi xuống tay, vén màn xe ra một khe nhỏ, hỏi phu xe: “Chuyện gì?”
Phu xe tức giận nói: “Ngươi không đi quan đạo, đòi né đi đường mòn, con đường này khó tránh khỏi mấp mô, phía trước còn khó hơn đi nữa đó, các ngươi nhịn một chút đi.”
Tử Thanh nghiêng tai lắng nghe một lát, thấy xung quanh không có động tĩnh khác thường nào, nhìn con đường mòn đúng là không so được với quan đạo, đành cười trừ: “Vất vả cho đại ca.”
Phu xe hừ một tiếng, không đáp.
Oman ngồi trong xe nghe thấy, cười lạnh, thò tay lấy một thỏi vàng từ số tiền Vệ Thiếu Nhi tặng, thọc Tử Thanh: “Đưa cái này cho hắn, lại nói, đến bến đò còn một thỏi nữa.”
Tử Thanh theo lời mà làm.
Phu xe kia vốn cho rằng hai bọn họ nghèo kiết xác, chắc chắn chuyến này không béo bở gì, thực không ngờ họ phóng tay xa xỉ như này, lập tức đổi bộ mặt, cười luôn mồm nói: “Ta sẽ cố sức đi chậm chút là được, không dằn xóc quá mức đâu.”
“Không không không, dằn xóc chút cũng không lo, nhưng nhất định phải nhanh!” Tử Thanh vội nói.
“Hai vị có việc gấp à?”
“Vâng.”
“Vậy các vị ngồi cho vững!”
Thỏi vàng trong ngực rớt xuống nặng trĩu, vô cùng có trọng lượng, nghĩ đến bến đò còn có thể nhận thêm một thỏi nữa, tinh thần phu xe cực phấn chấn, xoạch xoạch vút roi trên không. Xe ngựa ngang dọc xông tới trên đường mòn, Tử Thanh Oman cười khổ, dằn xóc lên xuống theo xe ngựa không thôi.
Bên bờ Hoàng Hà, một bến đò hơi vắng vẻ.
Gió từ mặt sông thổi đến mang theo mùi tanh của nước sông thật không mấy dễ chịu.
Oman mệt mỏi dựa vào thân ngựa, nhíu mày, mơ hồ không nghe rõ câu chuyện Tử Thanh và người chèo thuyền đang nói cách đó không xa…
“Ở đây vắng vẻ, khách vãng lai rất ít, ta thấy nên qua sông ở đây.” Không lâu sau, Tử Thanh vòng lại trao đổi với hắn, “Qua sông là đến quận Kim Thành, lại đi tiếp theo hướng Tây, ra khỏi quan tắc là có thể vào đại mạc.”
Oman gật nhẹ.
Tử Thanh bèn lấy một thỏi vàng, định theo lời hứa lúc đi đưa thỏi vàng cho phu xe, Oman ở bên cạnh chợt đè tay cô lại.
“Hử?” Tử Thanh không hiểu.
Tay Oman tóm chặt lấy cô, gục đầu, mãi lâu sau mới như ra được quyết định, hít một hơi sâu bảo cô: “Thanh nhi, cô theo xe ngựa về đi, ta nghĩ Hoắc Tướng quân đang chờ cô.”
Nghe vậy, Tử Thanh thoáng ngẩn ra, chậm rãi xoay mặt nhìn nước sông, để không ai nhìn thấy ánh mắt mình, nói: “Ta sẽ không trở về.”
“Ta biết cô lo ta bị Hung Nô truy sát, hiện giờ chúng ta đã đến bến đò, hẳn bọn chúng đã không đuổi kịp. Cô thật không cần theo giúp ta nữa.” Oman dịu dàng nói, “Cô về đi, hãy nói Hoắc Tướng quân thật ra mình là một cô nương, ta nghĩ chắc chắn hắn sẽ rất vui.”
“Trong thẻ thư ta để lại đã báo ngài biết rồi,” giọng Tử Thanh rất nhỏ, “Ta không muốn gạt ngài nữa, ta nợ ngài quá nhiều.”
Oman gật đầu, hắn gần như có thể tưởng tượng ra cõi lòng của Hoắc Khứ Bệnh, đắng chát cười nói: “Vậy tốt rồi.”
“Oman, ta biết cậu đang suy nghĩ gì, nhưng mà…” Tử Thanh cúi đầu, tựa như trù trừ xem nên nói rõ việc này thế nào, “Tuy giữa ta và Tướng quân có tình nghĩa, nhưng đời này kiếp này chỉ có thể dừng ở đây, bên nhau chẳng bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, trong lòng ta rất rõ ràng. Cho dù ta không đi Lâu Lan, ta cũng sẽ không về lại Trường An.”
(*) tương thủ không bằng tương vong vu giang hồ trích từ Trang Tử, 相濡以沫,不如相忘于江湖是一个汉语成语, khi suối cạn, cá chen chúc với nhau trong bùn, phun nhớt dãi làm ướt nhau, (lâm cảnh như vậy) chẳng thà quên nhau ở ‘sông hồ’ còn hơn”. Đại ý nếu chỉ có thể ở bên cạnh giúp nhau chút ít thì thà quên nhau cùng về cuộc sống mới, không ngại từ bỏ chấp nhất để tự nghênh đón thế giới mới
“Thanh nhi…”
“Đừng nói nữa, chúng ta mau chóng qua sông mới là quan trọng.” Tử Thanh không muốn bàn luận tiếp, vội xoay người tìm phu xe đưa thỏi vàng cho hắn. Tất nhiên tay phu xe ngàn lời cảm tạ, giúp Tử Thanh dỡ hành trang xuống xe ngựa rồi lái đi.
Nhìn xe ngựa đi xa, Oman khẽ thở dài, nói: “Mai này, cô hối hận thì phải làm sao?”
Tử Thanh xách hành trang lên thuyền nhỏ, nói: “Cha ta nói, quan trọng chính là chuyện trước mắt, chuyện tương lai thì tương lai nói, không cần suy nghĩ nhiều.”
Oman chỉ nhìn cô.
“…Sang bờ bên kia, chúng ta nên mua ngựa ngay.” Tử Thanh nhớ con Tuyết điểm điêu cũng đang để lại Hoắc phủ, thầm thở dài, sau đó nghĩ lại, Tuyết điểm điêu ở lại bên cạnh Tướng quân dù sao cũng tốt hơn nơi khác, không quá tiếc hận.
Thuyền cao khẽ chống, thuyền nhỏ chậm rãi trượt vào đường sông.
Nước gợn lăn tăn, thuyền nhỏ nhanh nhẹn như chiếc lá, mỗi lúc một xa bờ.
() trích bát khổ (Phật giáo, wiki): Con người phải chịu khổ khi yêu mà lại phải chia lìa điều mình yêu, hàng đêm mong nhớ. Đó là khổ. Có hai loại ái biệt ly khổ: sinh ly và tử biệt.
Lúc ra khỏi Hoắc phủ, tiền trên người Tử Thanh và Oman tiêu cho cả hai đã không còn nhiều nhặn gì, Vệ Thiếu Nhi khá phúc hậu khẳng khái, sai quản sự trình lên một ít mâm tiền lưỡng, khoảng chừng mười hai thỏi vàng. Nếu gặp lúc bình thường, là hậu nhân Mặc gia, bất kể thế nào Tử Thanh cũng sẽ không nhận số tiền này. Nhưng bên cạnh cô còn có Oman, bọn họ còn phải né bọn sát thủ lặn lội đường xa về Lâu Lan, quả thực không thể thiếu tiền. Có mớ vàng này mới đủ đi xa đường vòng.
Sao Oman lại không biết đăm chiêu trong lòng cô, tất nhiên là không muốn cô ấy khó xử vì mình, mở miệng từ chối luôn: “Ý tốt của phu nhân xin ghi trong lòng, số tiền này hai chúng ta không thể…”
“Đa tạ phu nhân.”
Tử Thanh ngắt lời, giành nhận lấy tiền lưỡng, cúi gằm đầu, đốt tay hơi trắng bệch.
“Thanh nhi!” Oman giữ chặt cô, thấp giọng, “Cô không cần vì ta…”
“Ta tự biết chừng mực.” Tử Thanh nhẹ đẩy tay hắn ra, nhìn hắn lắc đầu, ra hiệu chớ để ý. Sau đó chuyển sang Vệ Thiếu Nhi nói, “Phu nhân, bọn tôi. còn cần một chiếc xe ngựa, không cần hoa lệ, bình thường là tốt rồi, nhưng mà bốn bề phải có màn xe, tiện cho Oman dưỡng thương.”
Vệ Thiếu Nhi khá sửng sốt, trái lại không nghĩ cô nương này không chỉ nhận tiền lưỡng mà hơn nữa còn muốn xin thêm một chiếc xe ngựa, xem ra đúng là đứa tham lam.
“Bọn tôi sẽ rời Trường An đi Tây Vực, đại khái sau này cũng sẽ không quay về nữa.” Tử Thanh nhìn Vệ Thiếu Nhi nói. Cô cũng không đần, rất hiểu dụng ý thật sự của Vệ Thiếu Nhi muốn họ rời đi.
Vệ Thiếu Nhi nhìn Tử Thanh trước mắt, do dự nghĩ nên tin cô ả này hay không…
Tử Thanh lại nói: “Có điều phu xe cần đưa bọn tôi đến bến đò rồi mới có thể quay về, không biết có tiện cho quý phủ không?”
Để phu xe đưa bọn hắn đến bến đò, chẳng khác nào là phái người trông chừng bọn hắn, chỉ cần phu xe về bẩm báo là biết đến cùng bọn hắn có rời đi hay không. Vệ Thiếu Nhi thầm nghĩ một lát mới gật đầu đồng ý, lệnh cho quản sự theo lời Tử Thanh đi chuẩn bị xe ngựa.
“Đa tạ phu nhân.”
“Chẳng qua là tiện tay thôi.” Vệ Thiếu Nhi ra vẻ gió thoảng mây trôi, thái độ phong phạm vạn phương cười cười với cô.
Nhìn ra ý khinh miệt trong mắt bà, Tử Thanh miễn cưỡng cười cùng, cúi đầu, không nói tiếp.
Ngay sau khi lên xe, Oman vẫn nhìn thẳng Tử Thanh mãi lâu, thấy cô vẫn cứ thẫn thờ không đổi sắc, vừa đau lòng vừa tức giận: “Tội gì vì ta mà cô chịu phần oan uổng này chứ, không có số tiền này của bà ta chả lẽ ta không thể quay về sao.”
Tử Thanh giương mắt nhìn hắn, định nói gì đó rồi cuối cùng cúi đầu, không hé một lời.
“Thanh nhi!”
“Đừng nói nữa, Lâu Lan đang là lúc bấp bênh, cậu không thể có chuyện.” Tử Thanh nhỏ nhẹ, “Ta biết nên cân nhắc nặng nhẹ thế nào.”
Oman nghẹn cứng trong lòng, không nói ra lời, Thanh nhi lấy hắn làm trọng, coi nhẹ chính cô, cam tâm tình nguyện bị Vệ Thiếu Nhi coi thường, đến cả quy định Mặc gia cũng phá.
“Đợi ta về Lâu Lan, tất nhiên sẽ sai người đưa ngân lượng về, trả bà ấy gấp mười là được.” Hắn nói.
“Ừm, được.”
Tử Thanh đáp, thần sắc vẫn cứ thẫn thờ, nỗi lòng không vì câu ấy mà thay đổi gì.
Cô vẫn cho rằng còn có thể gặp mặt Tướng quân một lần cuối, không ngờ xảy ra việc ngoài dự kiến, phải rời phủ Tướng quân sớm. Lần này đi đến chân trời, đường xa gió gấp, ngày sau gặp lại đã là vô hạn, nghĩ đến đây, trong tâm trí cô đầy thất vọng mất mát. Cho dù biết trước ngày ấy sẽ tới, nhưng khi giây phút đó đến, đau đớn vẫn gian nan hơn tưởng tượng.
Đột nhiên, xe ngựa dằn xóc thật mạnh, Tử Thanh mau chóng hoàn hồn, chấn chủy thủ trong tay áo rơi xuống tay, vén màn xe ra một khe nhỏ, hỏi phu xe: “Chuyện gì?”
Phu xe tức giận nói: “Ngươi không đi quan đạo, đòi né đi đường mòn, con đường này khó tránh khỏi mấp mô, phía trước còn khó hơn đi nữa đó, các ngươi nhịn một chút đi.”
Tử Thanh nghiêng tai lắng nghe một lát, thấy xung quanh không có động tĩnh khác thường nào, nhìn con đường mòn đúng là không so được với quan đạo, đành cười trừ: “Vất vả cho đại ca.”
Phu xe hừ một tiếng, không đáp.
Oman ngồi trong xe nghe thấy, cười lạnh, thò tay lấy một thỏi vàng từ số tiền Vệ Thiếu Nhi tặng, thọc Tử Thanh: “Đưa cái này cho hắn, lại nói, đến bến đò còn một thỏi nữa.”
Tử Thanh theo lời mà làm.
Phu xe kia vốn cho rằng hai bọn họ nghèo kiết xác, chắc chắn chuyến này không béo bở gì, thực không ngờ họ phóng tay xa xỉ như này, lập tức đổi bộ mặt, cười luôn mồm nói: “Ta sẽ cố sức đi chậm chút là được, không dằn xóc quá mức đâu.”
“Không không không, dằn xóc chút cũng không lo, nhưng nhất định phải nhanh!” Tử Thanh vội nói.
“Hai vị có việc gấp à?”
“Vâng.”
“Vậy các vị ngồi cho vững!”
Thỏi vàng trong ngực rớt xuống nặng trĩu, vô cùng có trọng lượng, nghĩ đến bến đò còn có thể nhận thêm một thỏi nữa, tinh thần phu xe cực phấn chấn, xoạch xoạch vút roi trên không. Xe ngựa ngang dọc xông tới trên đường mòn, Tử Thanh Oman cười khổ, dằn xóc lên xuống theo xe ngựa không thôi.
Bên bờ Hoàng Hà, một bến đò hơi vắng vẻ.
Gió từ mặt sông thổi đến mang theo mùi tanh của nước sông thật không mấy dễ chịu.
Oman mệt mỏi dựa vào thân ngựa, nhíu mày, mơ hồ không nghe rõ câu chuyện Tử Thanh và người chèo thuyền đang nói cách đó không xa…
“Ở đây vắng vẻ, khách vãng lai rất ít, ta thấy nên qua sông ở đây.” Không lâu sau, Tử Thanh vòng lại trao đổi với hắn, “Qua sông là đến quận Kim Thành, lại đi tiếp theo hướng Tây, ra khỏi quan tắc là có thể vào đại mạc.”
Oman gật nhẹ.
Tử Thanh bèn lấy một thỏi vàng, định theo lời hứa lúc đi đưa thỏi vàng cho phu xe, Oman ở bên cạnh chợt đè tay cô lại.
“Hử?” Tử Thanh không hiểu.
Tay Oman tóm chặt lấy cô, gục đầu, mãi lâu sau mới như ra được quyết định, hít một hơi sâu bảo cô: “Thanh nhi, cô theo xe ngựa về đi, ta nghĩ Hoắc Tướng quân đang chờ cô.”
Nghe vậy, Tử Thanh thoáng ngẩn ra, chậm rãi xoay mặt nhìn nước sông, để không ai nhìn thấy ánh mắt mình, nói: “Ta sẽ không trở về.”
“Ta biết cô lo ta bị Hung Nô truy sát, hiện giờ chúng ta đã đến bến đò, hẳn bọn chúng đã không đuổi kịp. Cô thật không cần theo giúp ta nữa.” Oman dịu dàng nói, “Cô về đi, hãy nói Hoắc Tướng quân thật ra mình là một cô nương, ta nghĩ chắc chắn hắn sẽ rất vui.”
“Trong thẻ thư ta để lại đã báo ngài biết rồi,” giọng Tử Thanh rất nhỏ, “Ta không muốn gạt ngài nữa, ta nợ ngài quá nhiều.”
Oman gật đầu, hắn gần như có thể tưởng tượng ra cõi lòng của Hoắc Khứ Bệnh, đắng chát cười nói: “Vậy tốt rồi.”
“Oman, ta biết cậu đang suy nghĩ gì, nhưng mà…” Tử Thanh cúi đầu, tựa như trù trừ xem nên nói rõ việc này thế nào, “Tuy giữa ta và Tướng quân có tình nghĩa, nhưng đời này kiếp này chỉ có thể dừng ở đây, bên nhau chẳng bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, trong lòng ta rất rõ ràng. Cho dù ta không đi Lâu Lan, ta cũng sẽ không về lại Trường An.”
() tương thủ không bằng tương vong vu giang hồ trích từ Trang Tử, 相濡以沫,不如相忘于江湖是一个汉语成语, khi suối cạn, cá chen chúc với nhau trong bùn, phun nhớt dãi làm ướt nhau, (lâm cảnh như vậy) chẳng thà quên nhau ở ‘sông hồ’ còn hơn”. Đại ý nếu chỉ có thể ở bên cạnh giúp nhau chút ít thì thà quên nhau cùng về cuộc sống mới, không ngại từ bỏ chấp nhất để tự nghênh đón thế giới mới
“Thanh nhi…”
“Đừng nói nữa, chúng ta mau chóng qua sông mới là quan trọng.” Tử Thanh không muốn bàn luận tiếp, vội xoay người tìm phu xe đưa thỏi vàng cho hắn. Tất nhiên tay phu xe ngàn lời cảm tạ, giúp Tử Thanh dỡ hành trang xuống xe ngựa rồi lái đi.
Nhìn xe ngựa đi xa, Oman khẽ thở dài, nói: “Mai này, cô hối hận thì phải làm sao?”
Tử Thanh xách hành trang lên thuyền nhỏ, nói: “Cha ta nói, quan trọng chính là chuyện trước mắt, chuyện tương lai thì tương lai nói, không cần suy nghĩ nhiều.”
Oman chỉ nhìn cô.
“…Sang bờ bên kia, chúng ta nên mua ngựa ngay.” Tử Thanh nhớ con Tuyết điểm điêu cũng đang để lại Hoắc phủ, thầm thở dài, sau đó nghĩ lại, Tuyết điểm điêu ở lại bên cạnh Tướng quân dù sao cũng tốt hơn nơi khác, không quá tiếc hận.
Thuyền cao khẽ chống, thuyền nhỏ chậm rãi trượt vào đường sông.
Nước gợn lăn tăn, thuyền nhỏ nhanh nhẹn như chiếc lá, mỗi lúc một xa bờ.