Năm Nguyên Thú thứ ba, vừa mới đầu xuân, Hung Nô Thiền Vu Y Trĩ Tà phát mấy vạn kỵ binh, chia ra xâm phạm hai quận Bắc Bình, Định Tương, xâm lược giết hơn ngàn người.
Tình hình chiến sự truyền đến thành Trường An, Lưu Triệt dù giận không thể nén, song vẫn tỉnh táo biết rằng đây là Y Trĩ Tà có ý đồ chọc giận mình, muốn dụ quân Hán Bắc tiến, tiện bề tiêu diệt ở Mạc Bắc. Nếu muốn xông ra Mạc Bắc quyết chiến cùng chủ lực Hung Nô, thì cần phải có một hậu phương rất lớn để tiếp tế, mười vạn kỵ binh, chiến mã theo quân là mười bốn vạn thớt, mà phu vận chuyển cần thiết phụ trách vận chuyển lương thảo phải lên con số mười vạn. Hơn nữa bấy giờ quân nhu lương bổng đều không đủ, chưa đến thời điểm quyết chiến.
Đối mặt với khiêu khích của Y Trĩ Tà, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
Trong thành Trường An, xuân hàn se lạnh, thật muốn cóng cả người.
Hôm ấy Hoắc Khứ Bệnh Vệ Thanh từ trong cung lui ra, hôm nay Lưu Triệt hạ chỉ lệnh cho họ tự lựa năm vạn quân thao luyện. Trong chuẩn bị của Lưu Triệt, Vệ Thanh dẫn binh đối chiến với bộ lạc Tả Hiền Vương Hung Nô, còn Hoắc Khứ Bệnh thì dẫn năm vạn tinh binh xâm nhập Mạc Bắc, quyết chiến cùng Y Trĩ Tà. Vì nhiệm vụ Hoắc Khứ Bệnh gánh vác càng thêm khó khăn, nên Lưu Triệt cho chàng đi chọn lựa nhân mã trước, cần những binh sĩ dám tốc chiến xâm nhập vào sâu trong lòng địch.
Mới ra cửa cung, họ đã gặp phải Tướng quân Lý Quảng đang định vào cung, theo sau Lý Quảng còn có Lý Cảm.
“Lý Lão Tướng quân.”
Về quân hàm thì Lý Quảng quá thấp so với Vệ Thanh, nhưng Vệ Thanh chưa hề bất kính với ông ta ở trước mặt người khác.
Hoắc Khứ Bệnh cũng thi lễ với Lý Quảng theo cậu mình.
“Đại Tướng quân, Phiêu Kỵ Tướng quân…” Lý Quảng hoàn lễ, hiển nhiên ông đã bắt được tiếng gió gì đó, vội vã chạy tới, “Hai vị mới từ trong cung ra, thế bệ hạ đã dự định dụng binh với Hung Nô rồi ư?!”
Thấy vẻ mặt Vệ Thanh lộ vẻ chần chờ, dường như không muốn nói cho mình, Lý Quảng lại nói: “Nếu không thể nói thì thôi, không gạt hai vị, lão phu đang định vào cung xin bệ hạ cho chiến.”
“Lão Tướng quân đừng vội, bệ hạ đã ban ý chỉ, lệnh hai bọn ta chọn lựa binh mã thao luyện” Vệ Thanh nói, “Trận chiến này cần phải xông ra Mạc Bắc, đường dài mệt nhọc, tuổi Lão Tướng quân đã cao…”
Vệ Thanh còn chưa dứt lời, đã bị Lý Quảng ngắt lời, mặt có vẻ giận nói: “Đại Tướng quân, ngài đang xem thường lão phu đấy à?”
“Không dám không dám, Lão Tướng quân cương vị tận trung vì nước, Vệ Thanh rất kính nể.”
Lý Quảng nặng nề “Hừ” một tiếng, quay qua Lý Cảm nói: “Đi, chúng ta đi gặp bệ hạ xin chiến!” Dứt lời cũng không cáo từ Vệ Thanh, nhấc chân đi luôn.
Lý Cảm vội thi lễ với họ, đuổi theo phụ thân.
Nhìn theo bóng lưng hai người, Vệ Thanh thầm thở dàí, mấy năm qua Lưu Triệt trọng dụng Hoắc Khứ Bệnh, trái lại chính ông bị gạt sang một bên, cũng là một quân nhân, đăm chiêu suy nghĩ trong lòng Lý Quảng sao ông lại không hiểu chứ.
“Cậu, đến chỗ con ngồi một lát đi.” Hoắc Khứ Bệnh cười thưa, “Rất lâu rồi không uống vài chén với người.”
Vệ Thanh mỉm cười, nhẹ gật đầu, theo Hoắc Khứ Bệnh về phủ. Hoắc Khứ Bệnh sai người dọn chút thức nhắm, bưng tới rượu ngon nhất, cho gia nhân lui, tự mình nâng bầu rượu châm cho Vệ Thanh, ngay sau đó quay về bàn cũng tự rót đầy cho mình.
Chàng nâng quang với Vệ Thanh, áy náy nói: “Cậu, chén rượu này xem như con xin lỗi ngài.”
Vệ Thanh ngẩn ra, còn chưa kịp hỏi chàng có tội gì, Hoắc Khứ Bệnh cũng đã uống sạch quang.
“Uống hết rồi? Mau mau ăn mấy miếng đi, chúng ta uống một chút thì được, nếu uống say, mẹ con lại lải nhải ta mất.” Vệ Thanh lắc đầu, “Giờ con thử nói xem, rốt cuộc là xin lỗi vụ gì?”
Hoắc Khứ Bệnh thả quang đồng mạ vàng xuống, nói: “Lần này chọn lựa nhân mã, bệ hạ lệnh con chọn trước, con cảm thấy việc này…”
“Hóa ra là vậy! Ta còn tưởng con lại mới gây họa gì.” Vệ Thanh nhẹ nhõm cười nói: “Lần này bệ hạ muốn con quyết chiến với chủ lực Hung Nô, so với bộ lạc Tả Hiền Vương thì càng thêm hung hiểm vạn phần, tất nhiên là con nên chọn trước. Nếu chuyện này chính bệ hạ không đề cập tới, ta cũng sẽ để con đi chọn lựa tinh binh trước.”
Nghe vậy, Hoắc Khứ Bệnh vẫn nói: “Tuy là nói như thế, nhưng Khứ Bệnh là tiểu bối, người con vẫn phải chọn, nhưng tội này con phải xưng.”
Vệ Thanh bất đắc dĩ, cũng uống hết một quang rượu đầy.
“Cậu, hôm nay chuyện Lý Quảng xin chiến, ” Hoắc Khứ Bệnh hỏi, “Người nói xem, bệ hạ có thể đồng ý với ông ấy không?”
“Lý Lão Tướng quân… Tâm tư của bệ hạ thật đúng là không dễ lường.” Vệ Thanh khẽ nhăn mày, ngón tay vuốt ve lên quang đồng mạ vàng đã cạn, “Quyết chiến với Hung Nô Mạc Bắc, sau đó là bệ hạ muốn xuất binh Tây Vực, với tuổi của Lý Lão Tướng quân, không thể nào dùng ông ấy nữa. E là Lý Lão Tướng quân cũng thầm biết, quyết chiến với Hung Nô là cơ hội cuối cùng của ông ta.”
Nếu Lưu Triệt cho phép Lý Quảng xuất chinh, tất nhiên là sẽ không để ông ấy thuộc quân Hoắc Khứ Bệnh, nhất định là xếp ông đi theo Vệ Thanh, điểm ấy Vệ Thanh Hoắc Khứ Bệnh đều hiểu.
Hoắc Khứ Bệnh đứng dậy lại rót rượu cho Vệ Thanh: “Cả cuộc đời Lý Quảng…” Chàng nghĩ đến chuyện Lý Quảng giết kẻ hàng, không chỉ là tám trăm người Khương bỏ mình, kéo theo hại cả nhà Tử Thanh, mà ít lâu sau đấy cũng là hại chính Lý Quảng.
“Cậu con trai thứ ba nhà ông ta Lý Cảm cũng không tệ, tinh thông thuật cưỡi ngựa bắn cung, Khứ Bệnh à, lần này con chọn lựa nhân mã, có nghĩ tới dùng Lý Cảm không?” Vệ Thanh hỏi.
“Không dối cậu, năm trước con từng mời Lý Cảm về trong quân, nhưng bị anh ta từ chối.” Hoắc Khứ Bệnh cười nói, “Lúc ấy con mới đào Mông Đường từ chỗ Lý Quảng tới, Lão Tướng quân tức giận hồi lâu, Lý Cảm không dám nghịch lại ông ấy.”
“Nếu thật sự con muốn Lý Cảm, việc này ta sẽ đến nói với Lý Lão Tướng quân.” Vệ Thanh nói, “Chắc chắn là ông sẽ gật đầu.”
“A, cậu có diệu kế gì sao?” Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày hỏi.
Vệ Thanh ấm áp cười: “Không cần kế sách gì, dưới gầm trời này, phàm làm cha làm mẹ, phần lớn đều hy vọng con cái có thể tốt đẹp hơn mình. Lý Lão Tướng quân tuy quản giáo Lý Cảm rất nghiêm, nhưng cuối cùng cũng chỉ trông đợi cậu ta tốt thôi. Lần này quyết chiến Hung Nô, nếu Lý Cảm có thể theo con xuất chinh, với năng lực của cậu ta, nhất định có thể lập quân công, trong lòng Lý Lão Tướng quân chắc chắn sẽ vui vẻ.”
Hoắc Khứ Bệnh gật đầu cười nói: “Cậu nói đúng lắm.”
“Ta chẳng qua là suy bụng ta ra bụng người thôi.” Vệ Thanh nhấp miệng rượu, mệt mỏi cười nói, “Khứ Bệnh, tuy ta là cậu con, nhưng trong lòng xem con như con ruột vậy. mấy năm qua nhìn thấy con ngày càng có tiền đồ, trong đầu ta thực sự rất vui. Ta biết ngoài kia họ nói những gì, nhưng con là con của chúng ta, nếu con cũng nghĩ như vậy thì đúng là đồ đần, biết chưa?”
Mấy năm gần đây, Lưu Triệt trọng dụng Hoắc Khứ Bệnh, vắng vẻ Vệ Thanh, sau lưng không biết bao nhiêu người khua môi múa mép, không gì khác là khích bác quan hệ hai người họ. Tuy Hoắc Khứ Bệnh vẫn đối xử Vệ Thanh như trước, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng bởi thì thế mà cậu có khoảng cách với mình, cho tới bây giờ nghe được lời này, tảng đá lớn trong lòng mới hoàn toàn buông xuống, bất giác hốc mắt phát nóng.
“Con biết… biết ạ…” Chàng cúi mắt nhìn rượu trong quang, nhỏ giọng.
Vệ Thanh nói tiếp: “Cho nên, sau này chớ có bảo xin lỗi gì đó, cậu không có dã tâm gì, chỉ cần đám trẻ tụi bây đều êm đẹp, mạnh hơn bất kỳ điều gì khác.”
Hoắc Khứ Bệnh trịnh trọng gật đầu: “Khứ Bệnh nhớ rõ.”
Sau đó, có Vệ Thanh làm chỗ đệm, Hoắc Khứ Bệnh không cố kỵ nữa, thả lỏng tay chân, chọn lựa tinh binh. Còn Lưu Triệt thì đã đồng ý lời Lý Quảng xin chiến, phân ông vào nhánh quân Vệ Thanh.
Về phần Lý Cảm, quả nhiên Vệ Thanh đã tự gặp Lý Lão Tướng quân thỉnh cầu, cho anh ta vê quân Hoắc Khứ Bệnh.
Trong phút chốc chư tướng chư binh được chọn đều tập kết về quận Lũng Tây, Lưu Triệt lệnh Hoắc Khứ Bệnh Vệ Thanh cũng nhanh chóng lên đường đi Lũng Tây bắt đầu luyện binh.
Bởi Hoắc Khứ Bệnh nhớ cuối tháng là sinh thần của Vệ Thiếu Nhi, thánh mệnh đã ban, không cho trì hoãn, chỉ hai ngày nữa phải xuất phát. Hoắc Khứ Bệnh nghĩ đến đây, không thể chúc thọ mẹ, không khỏi áy náy trong lòng, bèn lệnh phu xe chạy đến trước Trần phủ.
Vào Trần phủ, Trần Chưởng cũng là người thức thời, biết hẳn là Hoắc Khứ Bệnh có việc đến tìm Vệ Thiếu Nhi, sau một lúc hàn huyên khách sáo bèn cáo bận lui ra, để lại mỗi hai mẹ con họ.
Vệ Thiếu Nhi nhìn Hoắc Khứ Bệnh, biết chẳng mấy chốc chàng sẽ đi quân doanh, quá nửa sẽ là hơn nửa năm không gặp mặt được, khẽ thở dài nói: “Con ở nơi đó, chăm sóc mình cho tốt, Lũng Tây không so được với Trường An, nghe nói mùa xuân vẫn còn rất lạnh.”
Hoắc Khứ Bệnh cười an ủi bà: “Cũng đâu phải con đi lần đầu, mẹ à, người cứ yên tâm đi.”
“Bệ hạ muốn các người khi nào thì xuất chinh?”
“Trước mắt còn không biết, phải đợi ý chỉ của bệ hạ, lần này chỉ bảo bọn con đi thao luyện binh mã.” Hoắc Khứ Bệnh cười nói, thật ra quân vụ đại sự như thế dù có biết chàng cũng không thể nói cho Vệ Thiếu Nhi, “Đúng rồi, mẹ à, lần trước lời mẹ nói còn giữ đấy chứ?”
“Câu nào?”
“Là câu mẹ bảo không chê nàng ấy, còn muốn nàng ấy sinh mấy đứa. Mẹ, người không quên đó chứ?”
Vệ Thiếu Nhi nhíu mày nhìn chàng, vừa buồn cười vừa tức giận nói: “Làm sao, lại muốn tìm cô nương kia về à?”
Hoắc Khứ Bệnh cười không nói.
“Con thích là được, mẹ không nói gì đâu. Phái người tìm cô ta về, con phải luyện binh, đúng lúc ta sẽ đưa cô ta vào khuôn phép, ít ra cũng phải hiểu quy củ, không thể cứ ngơ ngơ ngốc ngốc.” Vệ Thiếu Nhi suy nghĩ.
Nghe vậy, Hoắc Khứ Bệnh cuống quýt: “Không vội, chuyện này cũng không vội ở vài ba giờ khắc, con chỉ là nói thế thôi.”
“Thằng bé này!” Vệ Thiếu Nhi giận trách, “Khi nào thì đi? Để ta đi thu dọn hành trang cho con.”
“Không cần ạ,” Hoắc Khứ Bệnh nói, “trời đang lạnh chạy tới chạy lui chi cho mệt, cho buồn, để bọn gia nhân gói ghém là được.”
“Như vậy sao được! Bọn chúng nào có thể nghĩ chu toàn, đến chừng đó thiếu cái này, thốn chỗ kia, chịu khổ là con. Mau nói, khi nào lên đường?”
“Sáng sớm ngày mai.”
Nghe vậy, Vệ Thiếu Nhi đứng dậy luôn, bảo, “Ta đi thay quần áo, chờ lát, sẽ về cùng với con.”
Mẫu thân có ý tốt, nếu không để bà làm chỉ e bà càng không yên lòng, Hoắc Khứ Bệnh đành phải cười gật đầu.
Đêm đó ở Hoắc phủ, Vệ Thiếu Nhi thu dọn hành trang, lại tự mình xuống bếp làm cơm canh, cùng Hoắc Khứ Bệnh dùng cơm, rồi mới tranh thủ trước giờ giới nghiêm quay về Trần phủ.
Mà trong Vệ phủ, công chúa Bình Dương cũng đang thu dọn hành trang cho Vệ Thanh, thì thầm liên hồi, dặn dò không hết chuyện.
Tuy bảo Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh cũng lãnh binh luyện binh cùng ở Lũng Tây, nhưng lại một Nam một Bắc, cách xa nhau rất xa. Vệ Thanh Hoắc Khứ Bệnh sẽ cùng đi đến quận Thiên Thủy, sau đấy mỗi người một ngả. Vì lần này Hoắc Khứ Bệnh lãnh binh nhiều gấp mấy lần lúc xưa, Vệ Thanh khó tránh khỏi có phần lo lắng, trước khi chia tay căn dặn tới lui rồi mới thả Hoắc Khứ Bệnh đi.
Hoắc Khứ Bệnh tạm biệt Vệ Thanh xong, ở quận Lũng Tây còn tạ một vòng nhỏ vòng qua Định Xuyên, sải bước vào trong y quán.
Tử Thanh đang cầm chày cối giã thuốc trong y quán, nhìn thấy chàng đến, mặt cười rạng rỡ.
“Tướng quân…”
“Cô nhóc, thu dọn đồ đạc, theo ta đi!” Hoắc Khứ Bệnh bảo cô.
Tử Thanh chỉ ngẩn một thoáng, cũng không hỏi đi đâu, lập tức gật đầu, quay vào sân thu dọn đồ đạc. Nghĩ Tướng quân đã bảo mình thu dọn đồ đạc chắc hẳn phải đi rất lâu, bèn lại chỗ vợ chồng Dịch Hi Từ Đế cáo từ.
Dịch Diệp thi lễ chào hỏi Hoắc Khứ Bệnh xong, trộm nhìn chàng nhiều lần, mới dâng dũng khí, hỏi: “Xin hỏi Tướng quân, muốn dẫn Thanh nhi đi đâu?”
“Tạm thời không thể nói, đến khi nào cô nhóc nhớ mọi người, sẽ quay về thăm các người.” Hoắc Khứ Bệnh đáp.
Tướng quân đã nói không thể nói, Dịch Diệp không dám hỏi nhiều nữa, đành nói khẽ: “Thanh nhi số khổ, xin Tướng quân đối xử với con bé thật tốt. Nếu tương lai phiền, ngán, hãy để con bé quay về…”
Nói đến đoạn sau, Dịch Diệp cắn răng chịu đựng ánh mắt sắc bén của Hoắc Khứ Bệnh.
Hồi lâu, Hoắc Khứ Bệnh mới hừ nói: “…Yên tâm đi.”
Tử Thanh gói ghém xong hành trang từ hậu viện quay lại, tạm biệt Dịch Diệp xong, cùng Hoắc Khứ Bệnh ra y quán, lập tức mắt sáng rỡ, Tuyết điểm điêu đã đứng trước bên cạnh Huyền mã.
Rất lâu không gặp con ngựa này, Tử Thanh ôm nó vuốt ve trên dưới, quệt rồi cọ, quả là yêu quý không buông.
“Sao em nhìn thấy nó còn vui hơn cả nhìn thấy ta vậy, đi thôi!” Hoắc Khứ Bệnh ở bên lắc đầu cười nói, lại thăm dò trang phục của cô một đỗi, “Lát nữa còn phải thay bộ khác mới được.”
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Lúc này Tử Thanh mới hỏi.
“Vào trong quân, phải bắt đầu luyện binh, chuẩn bị quyết chiến với Hung Nô! Năm nay ta sẽ ở lại Lũng Tây.”
Hoắc Khứ Bệnh thoăn thoắt nhảy lên Huyền mã, giục ngựa chạy về phía trước.
Tử Thanh cũng cưỡi lên Tuyết điểm điêu, giật cương theo chàng thật sát.
Năm Nguyên Thú thứ ba, vừa mới đầu xuân, Hung Nô Thiền Vu Y Trĩ Tà phát mấy vạn kỵ binh, chia ra xâm phạm hai quận Bắc Bình, Định Tương, xâm lược giết hơn ngàn người.
Tình hình chiến sự truyền đến thành Trường An, Lưu Triệt dù giận không thể nén, song vẫn tỉnh táo biết rằng đây là Y Trĩ Tà có ý đồ chọc giận mình, muốn dụ quân Hán Bắc tiến, tiện bề tiêu diệt ở Mạc Bắc. Nếu muốn xông ra Mạc Bắc quyết chiến cùng chủ lực Hung Nô, thì cần phải có một hậu phương rất lớn để tiếp tế, mười vạn kỵ binh, chiến mã theo quân là mười bốn vạn thớt, mà phu vận chuyển cần thiết phụ trách vận chuyển lương thảo phải lên con số mười vạn. Hơn nữa bấy giờ quân nhu lương bổng đều không đủ, chưa đến thời điểm quyết chiến.
Đối mặt với khiêu khích của Y Trĩ Tà, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.
Trong thành Trường An, xuân hàn se lạnh, thật muốn cóng cả người.
Hôm ấy Hoắc Khứ Bệnh Vệ Thanh từ trong cung lui ra, hôm nay Lưu Triệt hạ chỉ lệnh cho họ tự lựa năm vạn quân thao luyện. Trong chuẩn bị của Lưu Triệt, Vệ Thanh dẫn binh đối chiến với bộ lạc Tả Hiền Vương Hung Nô, còn Hoắc Khứ Bệnh thì dẫn năm vạn tinh binh xâm nhập Mạc Bắc, quyết chiến cùng Y Trĩ Tà. Vì nhiệm vụ Hoắc Khứ Bệnh gánh vác càng thêm khó khăn, nên Lưu Triệt cho chàng đi chọn lựa nhân mã trước, cần những binh sĩ dám tốc chiến xâm nhập vào sâu trong lòng địch.
Mới ra cửa cung, họ đã gặp phải Tướng quân Lý Quảng đang định vào cung, theo sau Lý Quảng còn có Lý Cảm.
“Lý Lão Tướng quân.”
Về quân hàm thì Lý Quảng quá thấp so với Vệ Thanh, nhưng Vệ Thanh chưa hề bất kính với ông ta ở trước mặt người khác.
Hoắc Khứ Bệnh cũng thi lễ với Lý Quảng theo cậu mình.
“Đại Tướng quân, Phiêu Kỵ Tướng quân…” Lý Quảng hoàn lễ, hiển nhiên ông đã bắt được tiếng gió gì đó, vội vã chạy tới, “Hai vị mới từ trong cung ra, thế bệ hạ đã dự định dụng binh với Hung Nô rồi ư?!”
Thấy vẻ mặt Vệ Thanh lộ vẻ chần chờ, dường như không muốn nói cho mình, Lý Quảng lại nói: “Nếu không thể nói thì thôi, không gạt hai vị, lão phu đang định vào cung xin bệ hạ cho chiến.”
“Lão Tướng quân đừng vội, bệ hạ đã ban ý chỉ, lệnh hai bọn ta chọn lựa binh mã thao luyện” Vệ Thanh nói, “Trận chiến này cần phải xông ra Mạc Bắc, đường dài mệt nhọc, tuổi Lão Tướng quân đã cao…”
Vệ Thanh còn chưa dứt lời, đã bị Lý Quảng ngắt lời, mặt có vẻ giận nói: “Đại Tướng quân, ngài đang xem thường lão phu đấy à?”
“Không dám không dám, Lão Tướng quân cương vị tận trung vì nước, Vệ Thanh rất kính nể.”
Lý Quảng nặng nề “Hừ” một tiếng, quay qua Lý Cảm nói: “Đi, chúng ta đi gặp bệ hạ xin chiến!” Dứt lời cũng không cáo từ Vệ Thanh, nhấc chân đi luôn.
Lý Cảm vội thi lễ với họ, đuổi theo phụ thân.
Nhìn theo bóng lưng hai người, Vệ Thanh thầm thở dàí, mấy năm qua Lưu Triệt trọng dụng Hoắc Khứ Bệnh, trái lại chính ông bị gạt sang một bên, cũng là một quân nhân, đăm chiêu suy nghĩ trong lòng Lý Quảng sao ông lại không hiểu chứ.
“Cậu, đến chỗ con ngồi một lát đi.” Hoắc Khứ Bệnh cười thưa, “Rất lâu rồi không uống vài chén với người.”
Vệ Thanh mỉm cười, nhẹ gật đầu, theo Hoắc Khứ Bệnh về phủ. Hoắc Khứ Bệnh sai người dọn chút thức nhắm, bưng tới rượu ngon nhất, cho gia nhân lui, tự mình nâng bầu rượu châm cho Vệ Thanh, ngay sau đó quay về bàn cũng tự rót đầy cho mình.
Chàng nâng quang với Vệ Thanh, áy náy nói: “Cậu, chén rượu này xem như con xin lỗi ngài.”
Vệ Thanh ngẩn ra, còn chưa kịp hỏi chàng có tội gì, Hoắc Khứ Bệnh cũng đã uống sạch quang.
“Uống hết rồi? Mau mau ăn mấy miếng đi, chúng ta uống một chút thì được, nếu uống say, mẹ con lại lải nhải ta mất.” Vệ Thanh lắc đầu, “Giờ con thử nói xem, rốt cuộc là xin lỗi vụ gì?”
Hoắc Khứ Bệnh thả quang đồng mạ vàng xuống, nói: “Lần này chọn lựa nhân mã, bệ hạ lệnh con chọn trước, con cảm thấy việc này…”
“Hóa ra là vậy! Ta còn tưởng con lại mới gây họa gì.” Vệ Thanh nhẹ nhõm cười nói: “Lần này bệ hạ muốn con quyết chiến với chủ lực Hung Nô, so với bộ lạc Tả Hiền Vương thì càng thêm hung hiểm vạn phần, tất nhiên là con nên chọn trước. Nếu chuyện này chính bệ hạ không đề cập tới, ta cũng sẽ để con đi chọn lựa tinh binh trước.”
Nghe vậy, Hoắc Khứ Bệnh vẫn nói: “Tuy là nói như thế, nhưng Khứ Bệnh là tiểu bối, người con vẫn phải chọn, nhưng tội này con phải xưng.”
Vệ Thanh bất đắc dĩ, cũng uống hết một quang rượu đầy.
“Cậu, hôm nay chuyện Lý Quảng xin chiến, ” Hoắc Khứ Bệnh hỏi, “Người nói xem, bệ hạ có thể đồng ý với ông ấy không?”
“Lý Lão Tướng quân… Tâm tư của bệ hạ thật đúng là không dễ lường.” Vệ Thanh khẽ nhăn mày, ngón tay vuốt ve lên quang đồng mạ vàng đã cạn, “Quyết chiến với Hung Nô Mạc Bắc, sau đó là bệ hạ muốn xuất binh Tây Vực, với tuổi của Lý Lão Tướng quân, không thể nào dùng ông ấy nữa. E là Lý Lão Tướng quân cũng thầm biết, quyết chiến với Hung Nô là cơ hội cuối cùng của ông ta.”
Nếu Lưu Triệt cho phép Lý Quảng xuất chinh, tất nhiên là sẽ không để ông ấy thuộc quân Hoắc Khứ Bệnh, nhất định là xếp ông đi theo Vệ Thanh, điểm ấy Vệ Thanh Hoắc Khứ Bệnh đều hiểu.
Hoắc Khứ Bệnh đứng dậy lại rót rượu cho Vệ Thanh: “Cả cuộc đời Lý Quảng…” Chàng nghĩ đến chuyện Lý Quảng giết kẻ hàng, không chỉ là tám trăm người Khương bỏ mình, kéo theo hại cả nhà Tử Thanh, mà ít lâu sau đấy cũng là hại chính Lý Quảng.
“Cậu con trai thứ ba nhà ông ta Lý Cảm cũng không tệ, tinh thông thuật cưỡi ngựa bắn cung, Khứ Bệnh à, lần này con chọn lựa nhân mã, có nghĩ tới dùng Lý Cảm không?” Vệ Thanh hỏi.
“Không dối cậu, năm trước con từng mời Lý Cảm về trong quân, nhưng bị anh ta từ chối.” Hoắc Khứ Bệnh cười nói, “Lúc ấy con mới đào Mông Đường từ chỗ Lý Quảng tới, Lão Tướng quân tức giận hồi lâu, Lý Cảm không dám nghịch lại ông ấy.”
“Nếu thật sự con muốn Lý Cảm, việc này ta sẽ đến nói với Lý Lão Tướng quân.” Vệ Thanh nói, “Chắc chắn là ông sẽ gật đầu.”
“A, cậu có diệu kế gì sao?” Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày hỏi.
Vệ Thanh ấm áp cười: “Không cần kế sách gì, dưới gầm trời này, phàm làm cha làm mẹ, phần lớn đều hy vọng con cái có thể tốt đẹp hơn mình. Lý Lão Tướng quân tuy quản giáo Lý Cảm rất nghiêm, nhưng cuối cùng cũng chỉ trông đợi cậu ta tốt thôi. Lần này quyết chiến Hung Nô, nếu Lý Cảm có thể theo con xuất chinh, với năng lực của cậu ta, nhất định có thể lập quân công, trong lòng Lý Lão Tướng quân chắc chắn sẽ vui vẻ.”
Hoắc Khứ Bệnh gật đầu cười nói: “Cậu nói đúng lắm.”
“Ta chẳng qua là suy bụng ta ra bụng người thôi.” Vệ Thanh nhấp miệng rượu, mệt mỏi cười nói, “Khứ Bệnh, tuy ta là cậu con, nhưng trong lòng xem con như con ruột vậy. mấy năm qua nhìn thấy con ngày càng có tiền đồ, trong đầu ta thực sự rất vui. Ta biết ngoài kia họ nói những gì, nhưng con là con của chúng ta, nếu con cũng nghĩ như vậy thì đúng là đồ đần, biết chưa?”
Mấy năm gần đây, Lưu Triệt trọng dụng Hoắc Khứ Bệnh, vắng vẻ Vệ Thanh, sau lưng không biết bao nhiêu người khua môi múa mép, không gì khác là khích bác quan hệ hai người họ. Tuy Hoắc Khứ Bệnh vẫn đối xử Vệ Thanh như trước, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng bởi thì thế mà cậu có khoảng cách với mình, cho tới bây giờ nghe được lời này, tảng đá lớn trong lòng mới hoàn toàn buông xuống, bất giác hốc mắt phát nóng.
“Con biết… biết ạ…” Chàng cúi mắt nhìn rượu trong quang, nhỏ giọng.
Vệ Thanh nói tiếp: “Cho nên, sau này chớ có bảo xin lỗi gì đó, cậu không có dã tâm gì, chỉ cần đám trẻ tụi bây đều êm đẹp, mạnh hơn bất kỳ điều gì khác.”
Hoắc Khứ Bệnh trịnh trọng gật đầu: “Khứ Bệnh nhớ rõ.”
Sau đó, có Vệ Thanh làm chỗ đệm, Hoắc Khứ Bệnh không cố kỵ nữa, thả lỏng tay chân, chọn lựa tinh binh. Còn Lưu Triệt thì đã đồng ý lời Lý Quảng xin chiến, phân ông vào nhánh quân Vệ Thanh.
Về phần Lý Cảm, quả nhiên Vệ Thanh đã tự gặp Lý Lão Tướng quân thỉnh cầu, cho anh ta vê quân Hoắc Khứ Bệnh.
Trong phút chốc chư tướng chư binh được chọn đều tập kết về quận Lũng Tây, Lưu Triệt lệnh Hoắc Khứ Bệnh Vệ Thanh cũng nhanh chóng lên đường đi Lũng Tây bắt đầu luyện binh.
Bởi Hoắc Khứ Bệnh nhớ cuối tháng là sinh thần của Vệ Thiếu Nhi, thánh mệnh đã ban, không cho trì hoãn, chỉ hai ngày nữa phải xuất phát. Hoắc Khứ Bệnh nghĩ đến đây, không thể chúc thọ mẹ, không khỏi áy náy trong lòng, bèn lệnh phu xe chạy đến trước Trần phủ.
Vào Trần phủ, Trần Chưởng cũng là người thức thời, biết hẳn là Hoắc Khứ Bệnh có việc đến tìm Vệ Thiếu Nhi, sau một lúc hàn huyên khách sáo bèn cáo bận lui ra, để lại mỗi hai mẹ con họ.
Vệ Thiếu Nhi nhìn Hoắc Khứ Bệnh, biết chẳng mấy chốc chàng sẽ đi quân doanh, quá nửa sẽ là hơn nửa năm không gặp mặt được, khẽ thở dài nói: “Con ở nơi đó, chăm sóc mình cho tốt, Lũng Tây không so được với Trường An, nghe nói mùa xuân vẫn còn rất lạnh.”
Hoắc Khứ Bệnh cười an ủi bà: “Cũng đâu phải con đi lần đầu, mẹ à, người cứ yên tâm đi.”
“Bệ hạ muốn các người khi nào thì xuất chinh?”
“Trước mắt còn không biết, phải đợi ý chỉ của bệ hạ, lần này chỉ bảo bọn con đi thao luyện binh mã.” Hoắc Khứ Bệnh cười nói, thật ra quân vụ đại sự như thế dù có biết chàng cũng không thể nói cho Vệ Thiếu Nhi, “Đúng rồi, mẹ à, lần trước lời mẹ nói còn giữ đấy chứ?”
“Câu nào?”
“Là câu mẹ bảo không chê nàng ấy, còn muốn nàng ấy sinh mấy đứa. Mẹ, người không quên đó chứ?”
Vệ Thiếu Nhi nhíu mày nhìn chàng, vừa buồn cười vừa tức giận nói: “Làm sao, lại muốn tìm cô nương kia về à?”
Hoắc Khứ Bệnh cười không nói.
“Con thích là được, mẹ không nói gì đâu. Phái người tìm cô ta về, con phải luyện binh, đúng lúc ta sẽ đưa cô ta vào khuôn phép, ít ra cũng phải hiểu quy củ, không thể cứ ngơ ngơ ngốc ngốc.” Vệ Thiếu Nhi suy nghĩ.
Nghe vậy, Hoắc Khứ Bệnh cuống quýt: “Không vội, chuyện này cũng không vội ở vài ba giờ khắc, con chỉ là nói thế thôi.”
“Thằng bé này!” Vệ Thiếu Nhi giận trách, “Khi nào thì đi? Để ta đi thu dọn hành trang cho con.”
“Không cần ạ,” Hoắc Khứ Bệnh nói, “trời đang lạnh chạy tới chạy lui chi cho mệt, cho buồn, để bọn gia nhân gói ghém là được.”
“Như vậy sao được! Bọn chúng nào có thể nghĩ chu toàn, đến chừng đó thiếu cái này, thốn chỗ kia, chịu khổ là con. Mau nói, khi nào lên đường?”
“Sáng sớm ngày mai.”
Nghe vậy, Vệ Thiếu Nhi đứng dậy luôn, bảo, “Ta đi thay quần áo, chờ lát, sẽ về cùng với con.”
Mẫu thân có ý tốt, nếu không để bà làm chỉ e bà càng không yên lòng, Hoắc Khứ Bệnh đành phải cười gật đầu.
Đêm đó ở Hoắc phủ, Vệ Thiếu Nhi thu dọn hành trang, lại tự mình xuống bếp làm cơm canh, cùng Hoắc Khứ Bệnh dùng cơm, rồi mới tranh thủ trước giờ giới nghiêm quay về Trần phủ.
Mà trong Vệ phủ, công chúa Bình Dương cũng đang thu dọn hành trang cho Vệ Thanh, thì thầm liên hồi, dặn dò không hết chuyện.
Tuy bảo Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh cũng lãnh binh luyện binh cùng ở Lũng Tây, nhưng lại một Nam một Bắc, cách xa nhau rất xa. Vệ Thanh Hoắc Khứ Bệnh sẽ cùng đi đến quận Thiên Thủy, sau đấy mỗi người một ngả. Vì lần này Hoắc Khứ Bệnh lãnh binh nhiều gấp mấy lần lúc xưa, Vệ Thanh khó tránh khỏi có phần lo lắng, trước khi chia tay căn dặn tới lui rồi mới thả Hoắc Khứ Bệnh đi.
Hoắc Khứ Bệnh tạm biệt Vệ Thanh xong, ở quận Lũng Tây còn tạ một vòng nhỏ vòng qua Định Xuyên, sải bước vào trong y quán.
Tử Thanh đang cầm chày cối giã thuốc trong y quán, nhìn thấy chàng đến, mặt cười rạng rỡ.
“Tướng quân…”
“Cô nhóc, thu dọn đồ đạc, theo ta đi!” Hoắc Khứ Bệnh bảo cô.
Tử Thanh chỉ ngẩn một thoáng, cũng không hỏi đi đâu, lập tức gật đầu, quay vào sân thu dọn đồ đạc. Nghĩ Tướng quân đã bảo mình thu dọn đồ đạc chắc hẳn phải đi rất lâu, bèn lại chỗ vợ chồng Dịch Hi Từ Đế cáo từ.
Dịch Diệp thi lễ chào hỏi Hoắc Khứ Bệnh xong, trộm nhìn chàng nhiều lần, mới dâng dũng khí, hỏi: “Xin hỏi Tướng quân, muốn dẫn Thanh nhi đi đâu?”
“Tạm thời không thể nói, đến khi nào cô nhóc nhớ mọi người, sẽ quay về thăm các người.” Hoắc Khứ Bệnh đáp.
Tướng quân đã nói không thể nói, Dịch Diệp không dám hỏi nhiều nữa, đành nói khẽ: “Thanh nhi số khổ, xin Tướng quân đối xử với con bé thật tốt. Nếu tương lai phiền, ngán, hãy để con bé quay về…”
Nói đến đoạn sau, Dịch Diệp cắn răng chịu đựng ánh mắt sắc bén của Hoắc Khứ Bệnh.
Hồi lâu, Hoắc Khứ Bệnh mới hừ nói: “…Yên tâm đi.”
Tử Thanh gói ghém xong hành trang từ hậu viện quay lại, tạm biệt Dịch Diệp xong, cùng Hoắc Khứ Bệnh ra y quán, lập tức mắt sáng rỡ, Tuyết điểm điêu đã đứng trước bên cạnh Huyền mã.
Rất lâu không gặp con ngựa này, Tử Thanh ôm nó vuốt ve trên dưới, quệt rồi cọ, quả là yêu quý không buông.
“Sao em nhìn thấy nó còn vui hơn cả nhìn thấy ta vậy, đi thôi!” Hoắc Khứ Bệnh ở bên lắc đầu cười nói, lại thăm dò trang phục của cô một đỗi, “Lát nữa còn phải thay bộ khác mới được.”
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Lúc này Tử Thanh mới hỏi.
“Vào trong quân, phải bắt đầu luyện binh, chuẩn bị quyết chiến với Hung Nô! Năm nay ta sẽ ở lại Lũng Tây.”
Hoắc Khứ Bệnh thoăn thoắt nhảy lên Huyền mã, giục ngựa chạy về phía trước.
Tử Thanh cũng cưỡi lên Tuyết điểm điêu, giật cương theo chàng thật sát.