Tử Thanh ở trong lều vô cùng khốn khó đối phó với chén canh thịt dê trước mặt, chợt thấy Hoắc Khứ Bệnh vén rèm vào đến, sau lưng còn có một người đi theo…
“Cô nhóc, xem ai đến đây này!”
Hoắc Khứ Bệnh vừa nói, đồng thời Tử Thanh đã thấy rõ người tới, nửa ngạc nhiên nửa mừng rỡ, lập tức từ trên tháp đứng dậy ra đón.
“Oman!”
Oman ăn vận phục sức Lâu Lan đứng đấy trước mặt cô, nụ cười rực rỡ như xưa kia, ôm cô xoay hai vòng.
“Buông ra, mau thả xuống, ngài đừng làm nàng ấy choáng váng.” Hoắc Khứ Bệnh ở bên cạnh không chỉ động khẩu mà còn động thủ kéo tách hai người ra, cảnh cáo Oman, “hiện giờ nàng ấy đang có thai, ngài coi chừng chút.”
Oman hơi sững, cảm xúc trên mặt ngũ vị tạp trần, mắt ngắm nghía Tử Thanh tỉ mỉ, chợt la ầm với Hoắc Khứ Bệnh: “Vậy sao ngài còn để cô ấy theo ngài xuất chinh? Muốn mạng cô ấy sao!”
Chuyện này cũng chính là chuyện buồn bực nhất của Hoắc Khứ Bệnh, “Nếu ta biết trước, có trói nàng ấy lại cũng không để nàng đi theo rồi.”
Tử Thanh cười nói: “Không phải bây giờ em vẫn đang êm đẹp sao, không nói chuyện này nữa. Oman, sao cậu lại phải đến đây? Ở Lâu Lan cậu vẫn ổn chứ?”
“Ta nhận được tin tức Hán đình xuất binh chinh phạt Hung Nô, bèn chạy đến gặp Phiêu Kỵ Tướng quân nhà Hán hiến chút ân cần, để mai này hắn dễ bề ra tay nương tình với Lâu Lan chứ.” Oman cười hì hì, trong câu nói mấy phần thật giả mấy phần trêu chọc, “Quan trọng nhất là, ta đoán có lẽ cô vẫn ở trong quân, muốn gặp lại cô một lần.”
“Có thể thấy là cậu rất ổn.” Tử Thanh nói từ đáy lòng, “Ta vẫn luôn chẳng có tin tức gì về cậu, không biết kết quả là cậu sống ở Lâu Lan như thế nào.”
“Cô ngốc hay sao thế, ta là Quốc Vương Lâu Lan cơ đấy, chí cao vô thượng, đương nhiên sống rất tốt rồi.” Oman cười nói, “Hơn nữa, luận cảnh sắc luận trái cây luận ca múa, ở Lâu Lan cái gì cũng thuận mắt hơn Hán dình cả, cuộc sống của ta không thể tốt hơn.” Chỉ tiếc cho dù là ở một nơi tốt đẹp, không có nàng, đối với hắn mà nói cũng chỉ là một mảnh hoang mạc, lời chân chính này Oman lại giữ trong lòng không thể nói ra miệng.
Hoắc Khứ Bệnh vịn Tử Thanh ngồi xuống, ra hiệu Oman cũng ngồi xuống, cười nói: “Xem như các người đến đúng lúc, ngày mai quân Hán ta muốn tế bái thiên địa ở đây, các người được dịp xem lễ. Ngài một đường đến đây, đói bụng không? Ta cho người mang ít thức ăn đến, Thanh nhi gặp được ngài ở đây, nói không chừng khẩu vị cũng có thể tốt hơn chút ít.”
“Dĩ nhiên! Đúng rồi, ta có đưa ít trái cây đến, bảo họ dọn tới luôn.” Oman cười ha ha.
“Tướng quân,” Tử Thanh kéo nhẹ tay áo chàng, hỏi, “Trong lều bức bối quá, hay là dọn bàn ở bên ngoài đi?” Trong lều đầy mùi chén canh thịt dê ban nãy, cô thật sự không chịu đựng nổi.
“Được!”
Hoắc Khứ Bệnh ra ngoài sai quân sĩ bày bàn chuẩn bị rượu và đồ nhắm, cố ý hay là vô tình, trong chốc lát cũng không thấy quay về, để lại mỗi hai người Tử Thanh và Oman trong lều.
Tử Thanh khẽ mỉm cười, nhìn hắn.
Chỉ nhìn dáng vẻ lời nói cử chỉ Hoắc Khứ Bệnh giành cho cô, là có thể biết lúc trước mình để cô ở lại là đúng, Oman cũng khẽ mỉm cười, không còn gì bằng là được nhìn thấy cô sống tốt, là chuyện làm hắn càng thêm yên tâm, cho dù không phải ở bên cạnh hắn.
“Khi nào thì đứa bé có thể ra đời?” Hắn cười hỏi.
“Có lẽ tầm mùa xuân sang năm.”
“Theo tập tục Lâu Lan chúng ta, trẻ con mới sinh phải dùng cành liễu đỏ nấu nước tắm gội một lần, cả đời sẽ có thể trừ tai tránh nạn.”
Tử Thanh ngẫm nghĩ, do bình thường cô cũng chẳng chú ý đến những chuyện thế này, “Phía Hán đình có tập tục gì thì ta cũng không biết.”
“Bé trai hay bé gái thế?” Oman khoanh ôm cùi chỏ, tò mò.
Tử Thanh bật cười, “Mới giờ này sao biết được chứ, phải đợi đến tám chín tháng, y sĩ có kinh nghiệm mới có thể xem ra mạch.”
“Chơi khó nhau rồi, không biết trai hay là gái, làm sao ta tặng quà được!” Oman muộn phiền nói.
“Chúng ta có thể gặp mặt nhau ở đây một lần, trong lòng ta đã rất vui, còn lớn hơn mọi hạ lễ.” Tử Thanh nói, “Giữa hai ta, không cần nhắc tới mớ nghi thức xã giao ấy.”
Oman cười cười, trong tươi cười hình như có mấy phần đắng chát, còn có mấy phần buồn bã, ngữ điệu trở nên mềm mỏng, “Thanh nhi, ở bên hồ trong đại mạc, cô có bảo, ở Hán triều các cô, giữa nam và nữ không cần thích nhau, chỉ nói tình cảm huynh đệ. Còn nhớ chứ?”
Nhớ lại khi đó lần đầu gặp nhau, cứ như là hôm qua, Tử Thanh gật đầu cười nói: “Nhớ, ta còn nhớ lúc ấy cậu nhảy múa bên cạnh đống lửa, ta chưa từng thấy một người nhảy múa có thể đả động lòng người như thế, giống như cả người đều đang bốc cháy ấy.”
“Đó là vì cô ta mới nhảy đó…” Oman sụt sùi vô hạn, “Khi đó ta đã biết cô không phải là đàn ông, giữa chúng ta không thể dùng tình cảm huynh đệ. Cô nói xem, giữa hai ta rốt cuộc xem như là gì được chứ?”
Tử Thanh trầm tư một lát, nói khẽ: “Tri kỷ. Hán đình có một câu: Kẻ sĩ chết vì tri kỷ. Hai ta là tri kỷ có thể gửi gắm tính mạng cho nhau. Oman, ở đình toại biên tái kia, cậu cố ý nói những câu ấy tổn thương ta, thật ra cũng là vì để ta ở lại, lòng ta rất rõ.”
Oman cười đắng chát, hãy còn nhớ khi ấy lòng đau như cắt.
“Dù ta thân ở Hán đình, nhưng ngày nào đó nếu Lâu Lan gặp nạn, ta nhất định sẽ đến giúp cậu, đã nói chắc chắn sẽ làm!” Tử Thanh nhìn hắn trầm giọng nói.
Nghe vậy, Oman kinh ngạc nhìn cô, sau một lúc lâu, thu lại tâm tình, đổi một bộ mặt cười cợt: “Sắp làm mẹ người ta rồi, sao còn nghĩ trong đầu mấy cái chuyện chạy ngược chạy xuôi chém chém giết giết chứ. Nghe ta đi, cô nên ngoan ngoãn ở trong phủ Hoắc Tướng quân giúp chồng dạy con. Hoắc Tướng quân không để cô cố làm mấy việc ngốc nghếch đâu!”
Đang nói, Hoắc Khứ Bệnh vén mành lều vào đến, cười khẩy nói: “Ai lại muốn làm việc ngốc thế? Mau ra ngoài này thôi, rượu thức ăn đều đã chuẩn bị xong. Đúng rồi, mấy tùy tùng của ngài có uống rượu không, có cần ta sai người đưa qua cho họ hai vò không.”
Oman khoát tay, “Rượu của các người bọn hắn uống không quen, làm chút cơm thôi.”
Hai người bèn cùng đứng dậy theo Hoắc Khứ Bệnh ra ngoài lều.
Nơi chân trời, một vòng trăng khuyết như lưỡi câu, nằm hờ hững sáng giữa muôn vì sao.
Thảm dày trải trên đất, bàn đã bày biện sẵn, trong đuốc chiếu sáng xung quanh đã thả thêm dược thảo đuổi muỗi, là phương thuốc khác Hình Y Trưởng vừa phối, đuổi muỗi rất hiệu nghiệm.
Hoắc Khứ Bệnh tất nhiên là ngồi ngôi đầu ở trên, Oman là khách ngồi bên tay trái, Tử Thanh ngồi ngôi chủ tiếp khách bên phải. Gọi quân sĩ chuyển thêm mấy vò rượu tới, Hoắc Khứ Bệnh lệnh cho họ lui ra ngoài ba mươi bước, không cần trực ở bên cạnh.
Tự rót một nhĩ bôi, Oman nâng chén kính Hoắc Khứ Bệnh, gật gù đắc ý cố làm ra vẻ nói: “Lần này Hoắc Tướng quân xuất chinh dẫn quân Hán truy kích, sau này chỉ e Hung Nô không còn Vương Đình ở Mạc Nam, lập được đại công cho Hán đình, hồi triều nhất định hoàng đế nhà Hán sẽ ban thưởng phong phú, thật đáng mừng.”
Hoắc Khứ Bệnh hơi nhăn mày, lắc đầu nói: “Thôi! Nghe cũng không giống là xuất ra từ miệng ngài, muốn ta uống chén này, hay ngài đổi câu khác đi?”
Oman cười to, “Được, vậy thì nói chuyện ta đỏ mắt nhất nhé! Ngài thì sắp làm cha rồi, nhưng ta cho ngài hay, bất kể là trai hay gái, ta đều là nghĩa phụ của đứa bé.”
“Được!” Hoắc Khứ Bệnh ưng thuận rất sảng khoái, một hơi uống cạn rượu trong chén.
Oman lại khoát tay nói: “Ta không cần ngài nhận lời, việc này Thanh nhi gật đầu là được, ngài tránh sang một bên.”
Lần này đến phiên Hoắc Khứ Bệnh cười to. Tử Thanh hé miệng cười, cúi đầu cắn dưa hồng Oman mang tới, nước nhiều thịt giòn, ăn thật ngon miệng.
Hoắc Khứ Bệnh tự rót chén rượu, giơ lên bảo hắn: “Chén rượu này ta phải kính ngài! Ta phải tạ ơn ngài!”
Oman nhíu mày.
“Tạ ơn ngài vì trước đây đã chăm sóc nàng ấy, nhất là lần nàng dưỡng thương, nhờ có ngài luôn ở bên cạnh chăm sóc nàng.” Hoắc Khứ Bệnh dừng đoạn, “Còn vì những lời của ngài hôm đó ở đình toại, đủ hung ác đủ quyết tâm! Bội phục!”
“Được hời còn khoe mẽ!” Oman nghiến răng nghiến lợi nhìn chàng chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nâng cốc uống hết.
Hai người cứ thế cậu một chén ta một chung, Tử Thanh thì từng miếng trái cây từng miếng hoa quả cứ thế ăn.
Trong bất tri bất giác mấy vò rượu đã sắp hết, Oman rót đầy một chén xong, phát hiện vò rượu đã thấy đáy.
“Đây là chén cuối cùng!” Hắn bưng lên, có việc trịnh trọng nói Hoắc Khứ Bệnh, “Ta cuối cùng vẫn còn có chuyện phải nói, là một chuyện rất quan trọng, cực kỳ quan trọng.”
“Ngài cứ nói.” Hoắc Khứ Bệnh đã đoán được hắn muốn nói tới chuyện gì.
“Thanh nhi, ngài phải chăm sóc nàng ấy thật tốt đấy, quan trọng nhất, là chớ để nàng lại làm chuyện điên rồ, càng chớ vì ta mà làm ra chuyện điên rồ!” Oman chậm rãi chân thành nói.
Hoắc Khứ Bệnh sửng sốt, chuyện Oman nói tới không giống như những gì chàng đoán trước. Bất kể là vì lòng kiêu ngạo Vương tộc của Oman, hay là từ tình cảm yêu mến bảo vệ của hắn giành cho chàng và Tử Thanh, từ đầu đến cuối Oman đều không nhắc tới vận mệnh tương lai của Lâu Lan, điều đó khiến Hoắc Khứ Bệnh càng thêm tôn trọng.
“Được! Ta còn có thể nhận lời thêm với ngài một việc!” Hoắc Khứ Bệnh hạ giọng, âm lượng chỉ đủ để hai người Oman Tử Thanh nghe thấy, “Oman, ta biết ngài có một câu vẫn luôn không nói, là vì Lâu Lan, nhưng ta đã biết. Ngài yên tâm, cho dù ngài không nói, ta cũng nhận lời ngài!”
Lời vừa dứt, tay nâng chén của Oman khẽ chấn động, chậm rãi đứng dậy, trịnh trọng làm một lễ tiết Lâu Lan với Hoắc Khứ Bệnh. Tay phải hắn nắm lại đặt lên ngực trái, chỗ trái tim, tượng trưng cho lời cảm tạ chân thành nhất. Sau đó, uống cạn ly rượu cuối cùng.
Hoắc Khứ Bệnh uống xong, nhìn lên bầu trời đầy sao, thảo nguyên mênh mông nối liền đất trời, hào hứng chợt phát, cao giọng gọi quân sĩ: “Lấy Thất Huyền Cầm của ta lại đây!”
Tử Thanh thoáng kinh ngạc, “Chàng xuất chinh còn mang theo cả Thất Huyền Cầm ư?”
“Mấy lần xuất chinh trước cũng không mang theo, lần này không phải có người chuyên vận chuyển lương thảo quân nhu sao.” Hoắc Khứ Bệnh cười bảo cô, “Đêm nay tâm tình ta rất tốt, đang có hứng chơi đàn.”
Oman cười khặc khặc nói: “Quả là nho tướng, phong nhã hơn người!”
Quân sĩ theo hầu chạy chầm chậm, nhanh chóng ôm đàn đến, thu dọn bàn ăn, đặt Thất Huyền Cầm lên án kỷ, rồi lại lấy nước đến để Tướng quân rửa tay.
Ngón tay thon dài khẽ vuốt lên dây đàn, gẩy mấy lượt, tiếng đàn như nước chảy xuôi, truyền ra xa xa, trong vắt hùng hậu, hào tình vạn trượng, như đang phóng ngựa thỏa thích vùn vụt trên thảo nguyên. Binh sĩ trong quân doanh, hoặc đi, hoặc ngồi, hoặc nằm, nghe thấy tiếng đàn tâm tình đều khuấy động từ đáy lòng, bên môi bất chợt nhoẻn cười.
Oman lắng nghe, cười giơ đũa gõ theo lên chén, một phách lại một phách, hợp lấy tiếng đàn. Với người Lâu Lan mà nói, nhạy cảm về âm luật hầu như là bẩm sinh trong họ.
Tử Thanh không rành âm luật, chỉ thấy tiếng đàn bất ngờ xoa dịu tâm tình, nghe vào, chỉ thấy yên bình vui vẻ.
Cùng tiếng đàn, Hoắc Khứ Bệnh cao giọng hát:
Tứ di ký hộ, chư hạ khang hề.
Quốc gia an ninh, nhạc vị ương hề.
Tái tập kiền qua, cung thỉ tàng hề.
Kỳ lân lai trăn, phượng hoàng tường hề.
Dữ thiên tương bảo, vĩnh vô cương hề.
Thân thân bách niên, các duyên trường hề.
Tứ di đã được bảo vệ, dân chúng (Trung Nguyên) đã bình an giàu có.
Quốc gia an ninh, niềm vui ngày càng nhiều (không có điểm tận cùng).
Thu lại binh khí cất kỹ vào túi, chất cung tên vào trong kho.
Kỳ lân đã đến, phượng hoàng tung bay (điềm may mắn).
Được thiên tướng bảo vệ, vĩnh viễn không còn biên giới.
Giữa trăm năm sinh mệnh, yêu quý như người thân, chung sống như người thân, nơi nơi đời đời tương truyền.
–Cầm Ca – Hoắc Khứ Bệnh, trích từ Cổ Kim Nhạc Lục, bản nghĩa chuyển từ baidu–
Câu cuối “Thân thân bách niên, các duyên trường hề”, chàng lặp đi lặp lại ba bốn lượt, ngay cả Oman cũng không kìm được gõ đũa cùng ca.
Tuy Tử Thanh không mở miệng, nhưng ý tứ trong lời ca, cô không thể hiểu hơn được nữa.
“Tái tập kiền qua, cung thỉ tàng hề.” Tướng quân thật sự không muốn chinh chiến nữa, mà ngóng trông bá tánh triều đình nhà Hán cũng có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, còn câu “Thân thân bách niên, các duyên trường hề”, hai chữ thân thân xuất phát từ “Thân thân nhi nhân dân, nhân dân nhi ái vật.”
(*) thân với người thân mà nhân với người dân, nhân với người dân mà yêu vạn vật; câu trong sách Mạnh tử.
Sáng sớm hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, toàn thể quân Hán đều đã chỉnh trang xếp hàng, đồng loạt chờ đợi.
Hoắc Khứ Bệnh giáng y huyền giáp, leo lên tế đàn tế thiên.
Một vòng mặt trời đỏ từ từ ló dạng từ phương đông, nắng ban mai xua tan đi sương mù trên thảo nguyên, rơi xuống người mỗi người, bao gồm cả Tướng quân trên tế đàn.
Tử Thanh ở bên dưới, ngẩng đầu ngắm nhìn viên Tướng quân trên tế đài, nhìn chàng hướng lên trời hiến tế, không biết sao, trong đầu vang lên khúc Cầm Ca đêm qua.
…
Dữ thiên tương bảo, vĩnh vô cương hề.
Thân thân bách niên, các duyên trường hề.
Sau trận chiến này, Hung Nô không còn Vương đình ở Mạc Nam, hy vọng từ đây về sau, Hán đình, Hung Nô, Lâu Lan, đều có thể an hưởng cuộc sống phồn thịnh, không còn dấy lên chiến loạn.
Cho đến lúc này, nhìn Hoắc Khứ Bệnh trên tế đài, cô mới chính thức hiểu rõ ý nghĩa bài Cầm Ca của chàng. Làm một viên Tướng quân tác chiến với Hung Nô mấy năm, phần ý chí này, phần khí phách phong thái này, quả thực khiến cô đầy khâm phục.
Tử Thanh ở trong lều vô cùng khốn khó đối phó với chén canh thịt dê trước mặt, chợt thấy Hoắc Khứ Bệnh vén rèm vào đến, sau lưng còn có một người đi theo…
“Cô nhóc, xem ai đến đây này!”
Hoắc Khứ Bệnh vừa nói, đồng thời Tử Thanh đã thấy rõ người tới, nửa ngạc nhiên nửa mừng rỡ, lập tức từ trên tháp đứng dậy ra đón.
“Oman!”
Oman ăn vận phục sức Lâu Lan đứng đấy trước mặt cô, nụ cười rực rỡ như xưa kia, ôm cô xoay hai vòng.
“Buông ra, mau thả xuống, ngài đừng làm nàng ấy choáng váng.” Hoắc Khứ Bệnh ở bên cạnh không chỉ động khẩu mà còn động thủ kéo tách hai người ra, cảnh cáo Oman, “hiện giờ nàng ấy đang có thai, ngài coi chừng chút.”
Oman hơi sững, cảm xúc trên mặt ngũ vị tạp trần, mắt ngắm nghía Tử Thanh tỉ mỉ, chợt la ầm với Hoắc Khứ Bệnh: “Vậy sao ngài còn để cô ấy theo ngài xuất chinh? Muốn mạng cô ấy sao!”
Chuyện này cũng chính là chuyện buồn bực nhất của Hoắc Khứ Bệnh, “Nếu ta biết trước, có trói nàng ấy lại cũng không để nàng đi theo rồi.”
Tử Thanh cười nói: “Không phải bây giờ em vẫn đang êm đẹp sao, không nói chuyện này nữa. Oman, sao cậu lại phải đến đây? Ở Lâu Lan cậu vẫn ổn chứ?”
“Ta nhận được tin tức Hán đình xuất binh chinh phạt Hung Nô, bèn chạy đến gặp Phiêu Kỵ Tướng quân nhà Hán hiến chút ân cần, để mai này hắn dễ bề ra tay nương tình với Lâu Lan chứ.” Oman cười hì hì, trong câu nói mấy phần thật giả mấy phần trêu chọc, “Quan trọng nhất là, ta đoán có lẽ cô vẫn ở trong quân, muốn gặp lại cô một lần.”
“Có thể thấy là cậu rất ổn.” Tử Thanh nói từ đáy lòng, “Ta vẫn luôn chẳng có tin tức gì về cậu, không biết kết quả là cậu sống ở Lâu Lan như thế nào.”
“Cô ngốc hay sao thế, ta là Quốc Vương Lâu Lan cơ đấy, chí cao vô thượng, đương nhiên sống rất tốt rồi.” Oman cười nói, “Hơn nữa, luận cảnh sắc luận trái cây luận ca múa, ở Lâu Lan cái gì cũng thuận mắt hơn Hán dình cả, cuộc sống của ta không thể tốt hơn.” Chỉ tiếc cho dù là ở một nơi tốt đẹp, không có nàng, đối với hắn mà nói cũng chỉ là một mảnh hoang mạc, lời chân chính này Oman lại giữ trong lòng không thể nói ra miệng.
Hoắc Khứ Bệnh vịn Tử Thanh ngồi xuống, ra hiệu Oman cũng ngồi xuống, cười nói: “Xem như các người đến đúng lúc, ngày mai quân Hán ta muốn tế bái thiên địa ở đây, các người được dịp xem lễ. Ngài một đường đến đây, đói bụng không? Ta cho người mang ít thức ăn đến, Thanh nhi gặp được ngài ở đây, nói không chừng khẩu vị cũng có thể tốt hơn chút ít.”
“Dĩ nhiên! Đúng rồi, ta có đưa ít trái cây đến, bảo họ dọn tới luôn.” Oman cười ha ha.
“Tướng quân,” Tử Thanh kéo nhẹ tay áo chàng, hỏi, “Trong lều bức bối quá, hay là dọn bàn ở bên ngoài đi?” Trong lều đầy mùi chén canh thịt dê ban nãy, cô thật sự không chịu đựng nổi.
“Được!”
Hoắc Khứ Bệnh ra ngoài sai quân sĩ bày bàn chuẩn bị rượu và đồ nhắm, cố ý hay là vô tình, trong chốc lát cũng không thấy quay về, để lại mỗi hai người Tử Thanh và Oman trong lều.
Tử Thanh khẽ mỉm cười, nhìn hắn.
Chỉ nhìn dáng vẻ lời nói cử chỉ Hoắc Khứ Bệnh giành cho cô, là có thể biết lúc trước mình để cô ở lại là đúng, Oman cũng khẽ mỉm cười, không còn gì bằng là được nhìn thấy cô sống tốt, là chuyện làm hắn càng thêm yên tâm, cho dù không phải ở bên cạnh hắn.
“Khi nào thì đứa bé có thể ra đời?” Hắn cười hỏi.
“Có lẽ tầm mùa xuân sang năm.”
“Theo tập tục Lâu Lan chúng ta, trẻ con mới sinh phải dùng cành liễu đỏ nấu nước tắm gội một lần, cả đời sẽ có thể trừ tai tránh nạn.”
Tử Thanh ngẫm nghĩ, do bình thường cô cũng chẳng chú ý đến những chuyện thế này, “Phía Hán đình có tập tục gì thì ta cũng không biết.”
“Bé trai hay bé gái thế?” Oman khoanh ôm cùi chỏ, tò mò.
Tử Thanh bật cười, “Mới giờ này sao biết được chứ, phải đợi đến tám chín tháng, y sĩ có kinh nghiệm mới có thể xem ra mạch.”
“Chơi khó nhau rồi, không biết trai hay là gái, làm sao ta tặng quà được!” Oman muộn phiền nói.
“Chúng ta có thể gặp mặt nhau ở đây một lần, trong lòng ta đã rất vui, còn lớn hơn mọi hạ lễ.” Tử Thanh nói, “Giữa hai ta, không cần nhắc tới mớ nghi thức xã giao ấy.”
Oman cười cười, trong tươi cười hình như có mấy phần đắng chát, còn có mấy phần buồn bã, ngữ điệu trở nên mềm mỏng, “Thanh nhi, ở bên hồ trong đại mạc, cô có bảo, ở Hán triều các cô, giữa nam và nữ không cần thích nhau, chỉ nói tình cảm huynh đệ. Còn nhớ chứ?”
Nhớ lại khi đó lần đầu gặp nhau, cứ như là hôm qua, Tử Thanh gật đầu cười nói: “Nhớ, ta còn nhớ lúc ấy cậu nhảy múa bên cạnh đống lửa, ta chưa từng thấy một người nhảy múa có thể đả động lòng người như thế, giống như cả người đều đang bốc cháy ấy.”
“Đó là vì cô ta mới nhảy đó…” Oman sụt sùi vô hạn, “Khi đó ta đã biết cô không phải là đàn ông, giữa chúng ta không thể dùng tình cảm huynh đệ. Cô nói xem, giữa hai ta rốt cuộc xem như là gì được chứ?”
Tử Thanh trầm tư một lát, nói khẽ: “Tri kỷ. Hán đình có một câu: Kẻ sĩ chết vì tri kỷ. Hai ta là tri kỷ có thể gửi gắm tính mạng cho nhau. Oman, ở đình toại biên tái kia, cậu cố ý nói những câu ấy tổn thương ta, thật ra cũng là vì để ta ở lại, lòng ta rất rõ.”
Oman cười đắng chát, hãy còn nhớ khi ấy lòng đau như cắt.
“Dù ta thân ở Hán đình, nhưng ngày nào đó nếu Lâu Lan gặp nạn, ta nhất định sẽ đến giúp cậu, đã nói chắc chắn sẽ làm!” Tử Thanh nhìn hắn trầm giọng nói.
Nghe vậy, Oman kinh ngạc nhìn cô, sau một lúc lâu, thu lại tâm tình, đổi một bộ mặt cười cợt: “Sắp làm mẹ người ta rồi, sao còn nghĩ trong đầu mấy cái chuyện chạy ngược chạy xuôi chém chém giết giết chứ. Nghe ta đi, cô nên ngoan ngoãn ở trong phủ Hoắc Tướng quân giúp chồng dạy con. Hoắc Tướng quân không để cô cố làm mấy việc ngốc nghếch đâu!”
Đang nói, Hoắc Khứ Bệnh vén mành lều vào đến, cười khẩy nói: “Ai lại muốn làm việc ngốc thế? Mau ra ngoài này thôi, rượu thức ăn đều đã chuẩn bị xong. Đúng rồi, mấy tùy tùng của ngài có uống rượu không, có cần ta sai người đưa qua cho họ hai vò không.”
Oman khoát tay, “Rượu của các người bọn hắn uống không quen, làm chút cơm thôi.”
Hai người bèn cùng đứng dậy theo Hoắc Khứ Bệnh ra ngoài lều.
Nơi chân trời, một vòng trăng khuyết như lưỡi câu, nằm hờ hững sáng giữa muôn vì sao.
Thảm dày trải trên đất, bàn đã bày biện sẵn, trong đuốc chiếu sáng xung quanh đã thả thêm dược thảo đuổi muỗi, là phương thuốc khác Hình Y Trưởng vừa phối, đuổi muỗi rất hiệu nghiệm.
Hoắc Khứ Bệnh tất nhiên là ngồi ngôi đầu ở trên, Oman là khách ngồi bên tay trái, Tử Thanh ngồi ngôi chủ tiếp khách bên phải. Gọi quân sĩ chuyển thêm mấy vò rượu tới, Hoắc Khứ Bệnh lệnh cho họ lui ra ngoài ba mươi bước, không cần trực ở bên cạnh.
Tự rót một nhĩ bôi, Oman nâng chén kính Hoắc Khứ Bệnh, gật gù đắc ý cố làm ra vẻ nói: “Lần này Hoắc Tướng quân xuất chinh dẫn quân Hán truy kích, sau này chỉ e Hung Nô không còn Vương Đình ở Mạc Nam, lập được đại công cho Hán đình, hồi triều nhất định hoàng đế nhà Hán sẽ ban thưởng phong phú, thật đáng mừng.”
Hoắc Khứ Bệnh hơi nhăn mày, lắc đầu nói: “Thôi! Nghe cũng không giống là xuất ra từ miệng ngài, muốn ta uống chén này, hay ngài đổi câu khác đi?”
Oman cười to, “Được, vậy thì nói chuyện ta đỏ mắt nhất nhé! Ngài thì sắp làm cha rồi, nhưng ta cho ngài hay, bất kể là trai hay gái, ta đều là nghĩa phụ của đứa bé.”
“Được!” Hoắc Khứ Bệnh ưng thuận rất sảng khoái, một hơi uống cạn rượu trong chén.
Oman lại khoát tay nói: “Ta không cần ngài nhận lời, việc này Thanh nhi gật đầu là được, ngài tránh sang một bên.”
Lần này đến phiên Hoắc Khứ Bệnh cười to. Tử Thanh hé miệng cười, cúi đầu cắn dưa hồng Oman mang tới, nước nhiều thịt giòn, ăn thật ngon miệng.
Hoắc Khứ Bệnh tự rót chén rượu, giơ lên bảo hắn: “Chén rượu này ta phải kính ngài! Ta phải tạ ơn ngài!”
Oman nhíu mày.
“Tạ ơn ngài vì trước đây đã chăm sóc nàng ấy, nhất là lần nàng dưỡng thương, nhờ có ngài luôn ở bên cạnh chăm sóc nàng.” Hoắc Khứ Bệnh dừng đoạn, “Còn vì những lời của ngài hôm đó ở đình toại, đủ hung ác đủ quyết tâm! Bội phục!”
“Được hời còn khoe mẽ!” Oman nghiến răng nghiến lợi nhìn chàng chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nâng cốc uống hết.
Hai người cứ thế cậu một chén ta một chung, Tử Thanh thì từng miếng trái cây từng miếng hoa quả cứ thế ăn.
Trong bất tri bất giác mấy vò rượu đã sắp hết, Oman rót đầy một chén xong, phát hiện vò rượu đã thấy đáy.
“Đây là chén cuối cùng!” Hắn bưng lên, có việc trịnh trọng nói Hoắc Khứ Bệnh, “Ta cuối cùng vẫn còn có chuyện phải nói, là một chuyện rất quan trọng, cực kỳ quan trọng.”
“Ngài cứ nói.” Hoắc Khứ Bệnh đã đoán được hắn muốn nói tới chuyện gì.
“Thanh nhi, ngài phải chăm sóc nàng ấy thật tốt đấy, quan trọng nhất, là chớ để nàng lại làm chuyện điên rồ, càng chớ vì ta mà làm ra chuyện điên rồ!” Oman chậm rãi chân thành nói.
Hoắc Khứ Bệnh sửng sốt, chuyện Oman nói tới không giống như những gì chàng đoán trước. Bất kể là vì lòng kiêu ngạo Vương tộc của Oman, hay là từ tình cảm yêu mến bảo vệ của hắn giành cho chàng và Tử Thanh, từ đầu đến cuối Oman đều không nhắc tới vận mệnh tương lai của Lâu Lan, điều đó khiến Hoắc Khứ Bệnh càng thêm tôn trọng.
“Được! Ta còn có thể nhận lời thêm với ngài một việc!” Hoắc Khứ Bệnh hạ giọng, âm lượng chỉ đủ để hai người Oman Tử Thanh nghe thấy, “Oman, ta biết ngài có một câu vẫn luôn không nói, là vì Lâu Lan, nhưng ta đã biết. Ngài yên tâm, cho dù ngài không nói, ta cũng nhận lời ngài!”
Lời vừa dứt, tay nâng chén của Oman khẽ chấn động, chậm rãi đứng dậy, trịnh trọng làm một lễ tiết Lâu Lan với Hoắc Khứ Bệnh. Tay phải hắn nắm lại đặt lên ngực trái, chỗ trái tim, tượng trưng cho lời cảm tạ chân thành nhất. Sau đó, uống cạn ly rượu cuối cùng.
Hoắc Khứ Bệnh uống xong, nhìn lên bầu trời đầy sao, thảo nguyên mênh mông nối liền đất trời, hào hứng chợt phát, cao giọng gọi quân sĩ: “Lấy Thất Huyền Cầm của ta lại đây!”
Tử Thanh thoáng kinh ngạc, “Chàng xuất chinh còn mang theo cả Thất Huyền Cầm ư?”
“Mấy lần xuất chinh trước cũng không mang theo, lần này không phải có người chuyên vận chuyển lương thảo quân nhu sao.” Hoắc Khứ Bệnh cười bảo cô, “Đêm nay tâm tình ta rất tốt, đang có hứng chơi đàn.”
Oman cười khặc khặc nói: “Quả là nho tướng, phong nhã hơn người!”
Quân sĩ theo hầu chạy chầm chậm, nhanh chóng ôm đàn đến, thu dọn bàn ăn, đặt Thất Huyền Cầm lên án kỷ, rồi lại lấy nước đến để Tướng quân rửa tay.
Ngón tay thon dài khẽ vuốt lên dây đàn, gẩy mấy lượt, tiếng đàn như nước chảy xuôi, truyền ra xa xa, trong vắt hùng hậu, hào tình vạn trượng, như đang phóng ngựa thỏa thích vùn vụt trên thảo nguyên. Binh sĩ trong quân doanh, hoặc đi, hoặc ngồi, hoặc nằm, nghe thấy tiếng đàn tâm tình đều khuấy động từ đáy lòng, bên môi bất chợt nhoẻn cười.
Oman lắng nghe, cười giơ đũa gõ theo lên chén, một phách lại một phách, hợp lấy tiếng đàn. Với người Lâu Lan mà nói, nhạy cảm về âm luật hầu như là bẩm sinh trong họ.
Tử Thanh không rành âm luật, chỉ thấy tiếng đàn bất ngờ xoa dịu tâm tình, nghe vào, chỉ thấy yên bình vui vẻ.
Cùng tiếng đàn, Hoắc Khứ Bệnh cao giọng hát:
Tứ di ký hộ, chư hạ khang hề.
Quốc gia an ninh, nhạc vị ương hề.
Tái tập kiền qua, cung thỉ tàng hề.
Kỳ lân lai trăn, phượng hoàng tường hề.
Dữ thiên tương bảo, vĩnh vô cương hề.
Thân thân bách niên, các duyên trường hề.
Tứ di đã được bảo vệ, dân chúng (Trung Nguyên) đã bình an giàu có.
Quốc gia an ninh, niềm vui ngày càng nhiều (không có điểm tận cùng).
Thu lại binh khí cất kỹ vào túi, chất cung tên vào trong kho.
Kỳ lân đã đến, phượng hoàng tung bay (điềm may mắn).
Được thiên tướng bảo vệ, vĩnh viễn không còn biên giới.
Giữa trăm năm sinh mệnh, yêu quý như người thân, chung sống như người thân, nơi nơi đời đời tương truyền.
–Cầm Ca – Hoắc Khứ Bệnh, trích từ Cổ Kim Nhạc Lục, bản nghĩa chuyển từ baidu–
Câu cuối “Thân thân bách niên, các duyên trường hề”, chàng lặp đi lặp lại ba bốn lượt, ngay cả Oman cũng không kìm được gõ đũa cùng ca.
Tuy Tử Thanh không mở miệng, nhưng ý tứ trong lời ca, cô không thể hiểu hơn được nữa.
“Tái tập kiền qua, cung thỉ tàng hề.” Tướng quân thật sự không muốn chinh chiến nữa, mà ngóng trông bá tánh triều đình nhà Hán cũng có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, còn câu “Thân thân bách niên, các duyên trường hề”, hai chữ thân thân xuất phát từ “Thân thân nhi nhân dân, nhân dân nhi ái vật.”
() thân với người thân mà nhân với người dân, nhân với người dân mà yêu vạn vật; câu trong sách Mạnh tử.
Sáng sớm hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, toàn thể quân Hán đều đã chỉnh trang xếp hàng, đồng loạt chờ đợi.
Hoắc Khứ Bệnh giáng y huyền giáp, leo lên tế đàn tế thiên.
Một vòng mặt trời đỏ từ từ ló dạng từ phương đông, nắng ban mai xua tan đi sương mù trên thảo nguyên, rơi xuống người mỗi người, bao gồm cả Tướng quân trên tế đàn.
Tử Thanh ở bên dưới, ngẩng đầu ngắm nhìn viên Tướng quân trên tế đài, nhìn chàng hướng lên trời hiến tế, không biết sao, trong đầu vang lên khúc Cầm Ca đêm qua.
…
Dữ thiên tương bảo, vĩnh vô cương hề.
Thân thân bách niên, các duyên trường hề.
Sau trận chiến này, Hung Nô không còn Vương đình ở Mạc Nam, hy vọng từ đây về sau, Hán đình, Hung Nô, Lâu Lan, đều có thể an hưởng cuộc sống phồn thịnh, không còn dấy lên chiến loạn.
Cho đến lúc này, nhìn Hoắc Khứ Bệnh trên tế đài, cô mới chính thức hiểu rõ ý nghĩa bài Cầm Ca của chàng. Làm một viên Tướng quân tác chiến với Hung Nô mấy năm, phần ý chí này, phần khí phách phong thái này, quả thực khiến cô đầy khâm phục.