Vào đại mạc, đã đi hai ngày, ngoài việc ngựa hơi có chỗ không thích ứng lắm thì cũng xem như thuận lợi. Có điều cát quá mềm lún, không thể chịu được tải nặng, trong đêm đầu không thể cắm lều, đành quây đàn lạc đà thành vòng tròn, người chen nhau nghỉ ngơi trong vòng tròn, dù gì cũng cản được bớt chút gió.
Đến ngày thứ ba, đại mạc nổi gió, rất lớn, đánh cát ập vào mặt, mọi người dùng vải dài làm khăn vấn đầu che mặt, che kín mình. Ngựa bị gió cát trở nên nôn nóng bất an, rất không thoải mái. Chỉ có đàn lạc đà vẫn đi rất trầm ổn, vững chãi từng bước một tiến tới.
Mãi cho đến chiều, gió mới dần yếu bớt, Đế Tố giục ngựa đến bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh, hạ giọng nói mấy câu, Hoắc Khứ Bệnh bèn hạ lệnh bảo những người khác xuống ngựa nghỉ tại chỗ. Đế Tố không màng tới bão cát, kéo vải che mặt, phóng ngựa đi tới hướng Tây Nam, Đàm Trí và Thi Hạo Nhiên theo sát cậu ta.
Chẳng bao lâu, bọn họ biến mất sau cồn cát, Tử Thanh nhìn đám bụi vàng cuồn cuộn còn chưa biến mất đến ngẩn ra, ngay sau đó bị người phân công đi lấy túi nước trên lưng lạc đà.
“Tiểu tử kia ngửi thấy mùi rồi?” Triệu Phá Nô cởi mặt nạ vải trên mặt xuống, nhổ một hơi dài, quay sang hỏi Hoắc Khứ Bệnh.
“Cậu ấy chỉ nói là muốn sang bên kia xem thử…”
Hoắc Khứ Bệnh vuốt ve cổ huyền mã của mình, cũng đang dừng mắt ở hướng họ biến mất.
“Bao lâu? Chúng ta nên dỡ hàng xuống không?”
“Trước tiên chờ chút đã, hơn nửa canh giờ còn chưa về thì hãy dỡ hàng.”
“Rõ.”
Bên kia Bá Nhan vừa rót hai hớp nước, thì phát hiện con ngựa đang ai oán nhìn mình, bèn vội đổ chút nước cho nó uống. Ngựa uống xong, ánh mắt không hề giảm đi ai oán, Bá Nhan cho là nó tủi thân gì đấy, tháo yên ngựa, vuốt ve nó khắp. từ trên xuống.
Đang ôm túi ngô tới lần lượt đút cho ngựa ăn, Tử Thanh liếc nhìn chân ngựa, nhắc nhở: “Móng ngựa phía chân sau hình như bị lỏng.”
Bá Nhan cúi nhìn, quả nhiên là móng lỏng, hối hả sai Tử Thanh nâng chân ngựa, hắn dùng tay đẩy định thử làm chặt móng lại trước.
Hoắc Khứ Bệnh Triệu Phá Nô đang mở địa đồ chỉ chỉ trỏ trỏ, một hồi lâu, chàng ngước lên định sai người bày sẵn bút mực, mà bên cạnh một nửa người để phân công cũng không có. Nhìn quanh, thấy cái cậu nhẽ ra phải làm gã sai vặt bên người mình đang nửa quỳ trên đất, nguy hiểm nâng chân ngựa, trông thật đáng sợ, nhỡ con ngựa kia tự dưng tung một vó.
Chợt có tiếng vó ngựa đâu đây từ phía Tây Nam vọng tới, Hoắc Khứ Bệnh phỏng đoán là bọn Đế Tố quay lại, đưa mắt nhìn, quả nhiên trông thấy Đàm Trí xuất hiện trên cồn cát, nhanh chóng lao xuống, trong miệng lớn tiếng gào gì đấy…
Lẽ nào là Đế Tố xảy ra chuyện!
Tim Tử Thanh chợt chùng xuống, vụt đứng dậy, không màng tới Bá Nhan, cũng không đợi mệnh lệnh nào, phóng thẳng lên lưng ngựa, quát ngựa xông ra.
Đàm Trí tới gần, nhưng nom khuôn mặt anh ta rất căng thẳng, khóe miệng còn dính máu.
Một đến một đi, hai con ngựa đang phi nhanh lướt qua nhau, trong khóe mắt cô nhìn thấy phía một chuôi đao cắm sau lưng Đàm Trí.
“Đao khách! Đao khách! …”
Anh dùng sức lực còn lại gào to đến cô.
Con ngươi Tử Thanh ro rút thật chặt, một tay giục ngựa, tay kia đưa ra sau lấy cung tên, không hề giảm tốc.
Ngay giây lát chạm đến đỉnh cồn cát, cô nhìn thấy thấy Đế Tố, đồng thời cũng nhìn thấy đám đao khách kia, chừng bốn năm mươi người. Đế Tố và Thi Hạo Nhiên bị bọn hắn dùng dây thừng quấn cổ, kéo sau ngựa như chó chết bị kéo đi trong cát vàng.
Không có bất kỳ chỗ trống để suy nghĩ, cô vội xông lên, đồng thời hai tay buông cương, giương cung cài tên.
Gió gào thét bên tai mà qua.
Tên như ngọn sao chổi từ trong tay cô rời dây cung mà ra!
“Vút”, dây thừng kéo Đế Tố đáp lại tiếng tên đứt phựt.
Đế Tố suýt nữa thì ngạt thở nằm trên cát vàng, người run rẩy, ho khan liên hồi. Cậu ấy còn sống, lòng Tử Thanh hơi động, đưa tay rút tiếp một tên nữa trong túi tên, giương cung cài tên…
Lại một tên tới.
Đột nhiên, một thanh loan đao bay ngang, đánh bay mũi tên cô.
Đao khách ngồi trên lưng ngựa nâng trường đao bổ tới Đế Tố, định một đao chấm dứt tính mạng cậu ấy.
Cùng lúc đó, mấy mũi tên vụt bay tới chỗ cô.
Tử Thanh không để ý, vẫn giương cung cài tên, tập trung kéo dây cung, nhắm chuẩn cổ họng tên đao khách định giết Đế Tố — lúc bọn Hoắc Khứ Bệnh lên đến đỉnh cồn cát đã trong thấy mấy mũi tên cùng bắn về phía Tử Thanh, người ngựa bị trúng mấy mũi tên, hí dài ngã xuống.
Tên trong tay đã rời dây, Tử Thanh cũng ngã xuống, thuận theo cồn cát lăn xuống.
Cổ họng tên đao khách muốn giết Đế Tố bị tên xuyên thấu, ngã quỵ từ trên lưng ngựa.
“Bắn tên!” Hoắc Khứ Bệnh gào to, chàng chỉ lướt nhìn là đã biết trong đám đao khách này, người mang cung tên chiếm hơn phân nửa, còn lại đều dùng đao, còn phía bọn họ mười mấy người đều giỏi bắn cung, tấn công ở cự ly xa vậy thì họ mới chiếm ưu thế nhỉnh hơn.
Trong phút chốc tên bay loạn xạ, phía đao khách có mấy người trúng tên, hầu như mũi nào mũi náy ác độc bắn lung tung, sau đó dây thừng kéo Thi Hạo Nhiên cũng bị bắn đứt.
Tử Thanh lộn mấy vòng từ trong cát xoay người bật dậy, không có ngựa, cô co chân chạy như điên đến chỗ Đế Tố, giữa làn mưa tên chạy như muốn bay lên.
“Thằng nhãi này không muốn sống à!” Triệu Phá Nô hít một hơi lạnh, từ chỗ anh nhìn qua, ít nhất có hai mũi tên trở lên sát sao lướt qua bên người cô.
Hoắc Khứ Bệnh không lên tiếng, cầm tiểu Hoàng nỏ trong tay, im lặng ngắm chuẩn.
Tên đại hán râu quai nón cầm đầu đám đao khách biết lần này gặp phải mảnh cứng khó nhằn, cả giận nói: “Mẹ nó, đưa tiếp cho ta…”
Lời còn chưa dứt, một tên cắm chính giữa mi tâm, chính là của Hoắc Khứ Bệnh bắn. Nhân số hai bên chênh lệch khá lớn, buộc phải bắt vua trước mới làm loạn lòng quân, chàng am hiểu sâu sắc đạo lý này.
Đại hán râu quai nón vừa ngã ngựa, quả nhiên đám đao khách lòng quân đại loạn, không biết rốt cuộc nên nghênh chiến hay là nên rút lui, kêu gào loạn xạ, trong khoảnh khắc sắp tan tác như chim muông. Trong lúc đó, Tử Thanh đã đến được trước mặt chỗ tên đao khách gần nhất. Đối phương hiển nhiên cũng không ngờ cô thật sự có thể xông tới, không hề nghĩ ngợi, quất xuống một roi, bị Tử Thanh bắt níu lấy roi, lập tức kéo xuống.
Gã rút đao, Tử Thanh nhổ tiễn.
Trường đao chưa ra khỏi vỏ hoàn toàn, Tử Thanh đã cầm tới đuôi tên, trực tiếp dùng mũi tên nhọn cắm xuyên qua cổ họng của gã.
Máu tuôn trào, người kia thẳng tắp ngã xuống.
Máu tươi kích thích hai mắt, Tử Thanh đập loạn nhịp một chớp mắt, lập tức tỉnh táo lại, chiếm ngựa phóng tới Đế Tố, trên đường ngang qua Thi Hạo Nhiên, không biết sống hay đã chết, sợ cậu ta bị vó ngựa đạp phải trong lúc hỗn loạn, một tay xách cậu lên lưng ngựa.
Chợt nghe tiếng gió phía sau, cô theo phản xạ cúi thấp người, một thanh loan đao gào thét xẹt qua đỉnh đầu, chính là thanh loan đao đánh rơi chuôi tên bắn tới trước đó.
Loan đao lượn vòng tới lui, quay lại trong tay chủ nhân, một thiếu niên tuổi chừng mười tám mười chín lạnh lùng nhìn Tử Thanh, giơ tay lên, loan đao lại lượn vòng bay ra, không phải hướng tới Tử Thanh, mà là Đế Tố chạy trên mặt đất cách đó không xa.
Tử Thanh kinh hãi, không nghĩ nhiều được, thả người nhảy ra, nhào lên người Đế Tố, định chặn đao thay cậu ta.
Chờ giây lát.
Cảm giác đau đớn đao đâm vào sau lưng chậm chạp mãi không tới.
Tử Thanh chậm rãi ngoái đầu, chuôi loan đao chẳng biết lúc nào lại quay lại trong tay thiếu niên kia. Thiếu niên đang lặng lẽ nhìn bọn họ, ánh mắt khó dò, hồi lâu, dùng tiếng Hán sành sỏi hỏi: “Hắn, là người thân của cậu à? Ta thấy…”
Hắn còn chưa kịp nói xong đã bị người đánh bất tỉnh, đổi thành một khuôn mặt Triệu Phá Nô lẫm liệt ngời ngời.
Vào đại mạc, đã đi hai ngày, ngoài việc ngựa hơi có chỗ không thích ứng lắm thì cũng xem như thuận lợi. Có điều cát quá mềm lún, không thể chịu được tải nặng, trong đêm đầu không thể cắm lều, đành quây đàn lạc đà thành vòng tròn, người chen nhau nghỉ ngơi trong vòng tròn, dù gì cũng cản được bớt chút gió.
Đến ngày thứ ba, đại mạc nổi gió, rất lớn, đánh cát ập vào mặt, mọi người dùng vải dài làm khăn vấn đầu che mặt, che kín mình. Ngựa bị gió cát trở nên nôn nóng bất an, rất không thoải mái. Chỉ có đàn lạc đà vẫn đi rất trầm ổn, vững chãi từng bước một tiến tới.
Mãi cho đến chiều, gió mới dần yếu bớt, Đế Tố giục ngựa đến bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh, hạ giọng nói mấy câu, Hoắc Khứ Bệnh bèn hạ lệnh bảo những người khác xuống ngựa nghỉ tại chỗ. Đế Tố không màng tới bão cát, kéo vải che mặt, phóng ngựa đi tới hướng Tây Nam, Đàm Trí và Thi Hạo Nhiên theo sát cậu ta.
Chẳng bao lâu, bọn họ biến mất sau cồn cát, Tử Thanh nhìn đám bụi vàng cuồn cuộn còn chưa biến mất đến ngẩn ra, ngay sau đó bị người phân công đi lấy túi nước trên lưng lạc đà.
“Tiểu tử kia ngửi thấy mùi rồi?” Triệu Phá Nô cởi mặt nạ vải trên mặt xuống, nhổ một hơi dài, quay sang hỏi Hoắc Khứ Bệnh.
“Cậu ấy chỉ nói là muốn sang bên kia xem thử…”
Hoắc Khứ Bệnh vuốt ve cổ huyền mã của mình, cũng đang dừng mắt ở hướng họ biến mất.
“Bao lâu? Chúng ta nên dỡ hàng xuống không?”
“Trước tiên chờ chút đã, hơn nửa canh giờ còn chưa về thì hãy dỡ hàng.”
“Rõ.”
Bên kia Bá Nhan vừa rót hai hớp nước, thì phát hiện con ngựa đang ai oán nhìn mình, bèn vội đổ chút nước cho nó uống. Ngựa uống xong, ánh mắt không hề giảm đi ai oán, Bá Nhan cho là nó tủi thân gì đấy, tháo yên ngựa, vuốt ve nó khắp. từ trên xuống.
Đang ôm túi ngô tới lần lượt đút cho ngựa ăn, Tử Thanh liếc nhìn chân ngựa, nhắc nhở: “Móng ngựa phía chân sau hình như bị lỏng.”
Bá Nhan cúi nhìn, quả nhiên là móng lỏng, hối hả sai Tử Thanh nâng chân ngựa, hắn dùng tay đẩy định thử làm chặt móng lại trước.
Hoắc Khứ Bệnh Triệu Phá Nô đang mở địa đồ chỉ chỉ trỏ trỏ, một hồi lâu, chàng ngước lên định sai người bày sẵn bút mực, mà bên cạnh một nửa người để phân công cũng không có. Nhìn quanh, thấy cái cậu nhẽ ra phải làm gã sai vặt bên người mình đang nửa quỳ trên đất, nguy hiểm nâng chân ngựa, trông thật đáng sợ, nhỡ con ngựa kia tự dưng tung một vó.
Chợt có tiếng vó ngựa đâu đây từ phía Tây Nam vọng tới, Hoắc Khứ Bệnh phỏng đoán là bọn Đế Tố quay lại, đưa mắt nhìn, quả nhiên trông thấy Đàm Trí xuất hiện trên cồn cát, nhanh chóng lao xuống, trong miệng lớn tiếng gào gì đấy…
Lẽ nào là Đế Tố xảy ra chuyện!
Tim Tử Thanh chợt chùng xuống, vụt đứng dậy, không màng tới Bá Nhan, cũng không đợi mệnh lệnh nào, phóng thẳng lên lưng ngựa, quát ngựa xông ra.
Đàm Trí tới gần, nhưng nom khuôn mặt anh ta rất căng thẳng, khóe miệng còn dính máu.
Một đến một đi, hai con ngựa đang phi nhanh lướt qua nhau, trong khóe mắt cô nhìn thấy phía một chuôi đao cắm sau lưng Đàm Trí.
“Đao khách! Đao khách! …”
Anh dùng sức lực còn lại gào to đến cô.
Con ngươi Tử Thanh ro rút thật chặt, một tay giục ngựa, tay kia đưa ra sau lấy cung tên, không hề giảm tốc.
Ngay giây lát chạm đến đỉnh cồn cát, cô nhìn thấy thấy Đế Tố, đồng thời cũng nhìn thấy đám đao khách kia, chừng bốn năm mươi người. Đế Tố và Thi Hạo Nhiên bị bọn hắn dùng dây thừng quấn cổ, kéo sau ngựa như chó chết bị kéo đi trong cát vàng.
Không có bất kỳ chỗ trống để suy nghĩ, cô vội xông lên, đồng thời hai tay buông cương, giương cung cài tên.
Gió gào thét bên tai mà qua.
Tên như ngọn sao chổi từ trong tay cô rời dây cung mà ra!
“Vút”, dây thừng kéo Đế Tố đáp lại tiếng tên đứt phựt.
Đế Tố suýt nữa thì ngạt thở nằm trên cát vàng, người run rẩy, ho khan liên hồi. Cậu ấy còn sống, lòng Tử Thanh hơi động, đưa tay rút tiếp một tên nữa trong túi tên, giương cung cài tên…
Lại một tên tới.
Đột nhiên, một thanh loan đao bay ngang, đánh bay mũi tên cô.
Đao khách ngồi trên lưng ngựa nâng trường đao bổ tới Đế Tố, định một đao chấm dứt tính mạng cậu ấy.
Cùng lúc đó, mấy mũi tên vụt bay tới chỗ cô.
Tử Thanh không để ý, vẫn giương cung cài tên, tập trung kéo dây cung, nhắm chuẩn cổ họng tên đao khách định giết Đế Tố — lúc bọn Hoắc Khứ Bệnh lên đến đỉnh cồn cát đã trong thấy mấy mũi tên cùng bắn về phía Tử Thanh, người ngựa bị trúng mấy mũi tên, hí dài ngã xuống.
Tên trong tay đã rời dây, Tử Thanh cũng ngã xuống, thuận theo cồn cát lăn xuống.
Cổ họng tên đao khách muốn giết Đế Tố bị tên xuyên thấu, ngã quỵ từ trên lưng ngựa.
“Bắn tên!” Hoắc Khứ Bệnh gào to, chàng chỉ lướt nhìn là đã biết trong đám đao khách này, người mang cung tên chiếm hơn phân nửa, còn lại đều dùng đao, còn phía bọn họ mười mấy người đều giỏi bắn cung, tấn công ở cự ly xa vậy thì họ mới chiếm ưu thế nhỉnh hơn.
Trong phút chốc tên bay loạn xạ, phía đao khách có mấy người trúng tên, hầu như mũi nào mũi náy ác độc bắn lung tung, sau đó dây thừng kéo Thi Hạo Nhiên cũng bị bắn đứt.
Tử Thanh lộn mấy vòng từ trong cát xoay người bật dậy, không có ngựa, cô co chân chạy như điên đến chỗ Đế Tố, giữa làn mưa tên chạy như muốn bay lên.
“Thằng nhãi này không muốn sống à!” Triệu Phá Nô hít một hơi lạnh, từ chỗ anh nhìn qua, ít nhất có hai mũi tên trở lên sát sao lướt qua bên người cô.
Hoắc Khứ Bệnh không lên tiếng, cầm tiểu Hoàng nỏ trong tay, im lặng ngắm chuẩn.
Tên đại hán râu quai nón cầm đầu đám đao khách biết lần này gặp phải mảnh cứng khó nhằn, cả giận nói: “Mẹ nó, đưa tiếp cho ta…”
Lời còn chưa dứt, một tên cắm chính giữa mi tâm, chính là của Hoắc Khứ Bệnh bắn. Nhân số hai bên chênh lệch khá lớn, buộc phải bắt vua trước mới làm loạn lòng quân, chàng am hiểu sâu sắc đạo lý này.
Đại hán râu quai nón vừa ngã ngựa, quả nhiên đám đao khách lòng quân đại loạn, không biết rốt cuộc nên nghênh chiến hay là nên rút lui, kêu gào loạn xạ, trong khoảnh khắc sắp tan tác như chim muông. Trong lúc đó, Tử Thanh đã đến được trước mặt chỗ tên đao khách gần nhất. Đối phương hiển nhiên cũng không ngờ cô thật sự có thể xông tới, không hề nghĩ ngợi, quất xuống một roi, bị Tử Thanh bắt níu lấy roi, lập tức kéo xuống.
Gã rút đao, Tử Thanh nhổ tiễn.
Trường đao chưa ra khỏi vỏ hoàn toàn, Tử Thanh đã cầm tới đuôi tên, trực tiếp dùng mũi tên nhọn cắm xuyên qua cổ họng của gã.
Máu tuôn trào, người kia thẳng tắp ngã xuống.
Máu tươi kích thích hai mắt, Tử Thanh đập loạn nhịp một chớp mắt, lập tức tỉnh táo lại, chiếm ngựa phóng tới Đế Tố, trên đường ngang qua Thi Hạo Nhiên, không biết sống hay đã chết, sợ cậu ta bị vó ngựa đạp phải trong lúc hỗn loạn, một tay xách cậu lên lưng ngựa.
Chợt nghe tiếng gió phía sau, cô theo phản xạ cúi thấp người, một thanh loan đao gào thét xẹt qua đỉnh đầu, chính là thanh loan đao đánh rơi chuôi tên bắn tới trước đó.
Loan đao lượn vòng tới lui, quay lại trong tay chủ nhân, một thiếu niên tuổi chừng mười tám mười chín lạnh lùng nhìn Tử Thanh, giơ tay lên, loan đao lại lượn vòng bay ra, không phải hướng tới Tử Thanh, mà là Đế Tố chạy trên mặt đất cách đó không xa.
Tử Thanh kinh hãi, không nghĩ nhiều được, thả người nhảy ra, nhào lên người Đế Tố, định chặn đao thay cậu ta.
Chờ giây lát.
Cảm giác đau đớn đao đâm vào sau lưng chậm chạp mãi không tới.
Tử Thanh chậm rãi ngoái đầu, chuôi loan đao chẳng biết lúc nào lại quay lại trong tay thiếu niên kia. Thiếu niên đang lặng lẽ nhìn bọn họ, ánh mắt khó dò, hồi lâu, dùng tiếng Hán sành sỏi hỏi: “Hắn, là người thân của cậu à? Ta thấy…”
Hắn còn chưa kịp nói xong đã bị người đánh bất tỉnh, đổi thành một khuôn mặt Triệu Phá Nô lẫm liệt ngời ngời.